1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

BK & con hâm một thời "đi lạc "

Chủ đề trong 'Đại học Bách Khoa TpHCM' bởi rainingblood, 07/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. rainingblood

    rainingblood Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2004
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    BK & con hâm một thời "đi lạc "

    lâu lắm rồi mình hong qua đó nữa.
    một thời chưa xa lắm ,mình gắn bó với Bách Khoa còn hơn cả cái location thực sự của mình .Lâu lâu gặp đám bạn hồi phổ thông giờ đã nhập quốc tịch BK ,cả đám ùa lại rối rít "đi đâu wa đây ? " ,"lạc đường " thế là cả đám lại vặn vẹo "biết đi lạc rùi sap ko cút ra đi ? ,lại trả lời tỉnh bơ "lỡ lạc dzô rồi ,để kiếm xem có người iu ở đây không " .Uh nhỉ ,cũng chẳng sai sự thật là mấy ,người ta khi ấy cũng đang học BK.
    Khi mình thi ĐH tại BK ,đã thầm nghĩ cái trường này sẽ là chỗ mình qua lại thường xuyên ,đâu chỉ vì "người thương " được tuyển thẳng vào đó ,mà có lẽ do nó khá đẹp .Đẹp hơn nhiều so với cái trường mình sắp học (ko có khái niệm thi rớt ).Đứng trên dãy lầu khá cũ nhìn xuống sân ,và hẹn ngày quay lại khi môn thi cuối cùng kết thúc .
    Và những ngày ta không hiểu nổi mình ,đi tìm một cơ hội mong manh để gặp lại người.Ghế đá dưới bóng cây hoàng hậu cùng ta lặng lẽ đợi chờ một điều gì ,ta cũng chẳng rõ .Không hình dung sẽ nói gì khi gặp lại ,mà cũng đâu có gặp được lần nào .Chỉ là lũ bạn cũ đôi khi ùa đến chuyện trò rôm rả rồi chuồn vội lên giảng đường .Khối tên ganh tị "trường mày sướng hen ,rảnh quá vậy ? "Công nhận mình quá rảnh ,đổ thời gian vào một hi vọng hão huyền .
    hơn 1 năm lang thang ,từng ngóc ngách của Bách Khoa đã in dấu trong ta ,để chợt thấy nó thân thương quá đỗi ,chỉ vì nó gắn bó với người ấy ,gắn bó cả với những vui buồn lặng lẽ của ta nơi mái trường xa lạ kia .Nắng và mưa đi qua ,lòng rồi cũng thấy bình yên .Người bỏ BK "vì không thích nữa " ,cũng cái "ngông " ta sở hữu một thời ,điên rồ và có lẽ ngu ngốc .Nhưng dẫu sao ,tuổi trẻ chỉ có một thời,cũng nên làm những điều mình thích .Ta không tiếp tục những buổi chiều ngồi bên SP mong gặp người ấy .Người thương goodbye ngôi trường ,để lại một BK cùng ta ở lại .
    rồi lâu lắm ,cứ ngỡ đã quên .Những chuyến xe bus đi qua không dừng lại .Mình không "oai hùng " xốc chiếc ba lô đầy sách nhảy xuống xe và tiến vào cổng một cách thản nhiên như vào trường mình nữa .Ngồi im trên xe ,lết xuống gần KTX BK để chui vào 1 chỗ cũng đụng mặt cả đống BKist :rock cafe .Chẳng có người ấy trong số kia ,đương nhiên ,vì hắn ghét rock .Ghét cafe đá không đường ,sợ cả mình ( vốn hâm không kém gì hắn) .Để nhớ đến mụ mị cả người ,muốn quay về lại ngôi trường kia ,dưới tán cây hoàng hậu đầy hoa mà tiếp tục đợi chờ......
    Hey there you
    Way out there in the distance
    Can you hear me
    Are you there
    "
    nghe đau đớn ,day dứt làm sao dẫu trên cái nền guitar trầm buồn ,nhẹ nhàng kia nỗi buồn trong từng câu hát chỉ man mác ,dịu dàng và ngọt ngào như một lời tâm sự .Mình cũng mong được biết rằng còn ai đó thật sự quan tâm
    I know it''s late
    So please forgive my persistence
    But I''m hanging
    Do you care

    nhưng sự thật thì...mình hiểu mà .Chỉ là những cố gắng vô vọng .Cho những khoảng thời gian bỏ lại ,cho một dãy lầu im ắng tách biệt của khoa XD chỉ còn những kỉ niệm của riêng mình.Ngày đi qua ,năm tháng cũng qua ,nhanh đến không ngờ .Người hẳn sẽ vẫn an nhiên như đã từng là thế ,vì những gì đã qua ta chỉ giữ riêng mình .
    Hey there you
    Way out there could you show me
    Just a signal
    Or a sign
    That after all
    All these years that you''ve known me
    And I''m not just killing time

    Ta bỏ phí thời gian hay thời gian đã bỏ rơi ta? Cũng không cần phải tự tra vấn mình thế nữa .Bách Khoa giờ ko còn là của hắn hay của mình ,nhưng dù sao cũng khá buồn cười khi có một đứa chẳng hề học ở đó mà lại nhớ đến điên người ,trong khi một đứa khác từng "nằm vùng " những 2 năm lại tỉnh bơ ko lưu luyến .Đúng là mua dây buộc mình ,lâu lâu đi ngang qua BK lại buồn 1 lúc ,tiếc 1 lúc,mất quá nhiều thời gian ở đó mà cuối cùng chẳng được gì , và cuối cùng là...tự xỉ vả mình 1 lúc "ngu thì chết chứ bệnh tật gì ! "
    Nhưng ước gì hắn ta vẫn học ở đó ,để mình có thêm 1 thời gian nữa được ngu ,và thỉnh thoảng lại "đi lạc " như hồi xửa hồi xưa ...

Chia sẻ trang này