1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Blogging

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi trunghq, 13/12/2009.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. trunghq

    trunghq Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    2.416
    Đã được thích:
    0
    Trên này có viết kiểu blog được ko nhỉ?

    Làm một nơi thư giãn tí nào. Khi nào buồn hay vui lại vào ngó nghiêng cho thõa.

    Chẹp.
  2. nhatruclan

    nhatruclan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/11/2002
    Bài viết:
    3.200
    Đã được thích:
    1
    được. viết được. cứ viết đi. vì sẽ có nhiều người rất hóng. yên tâm. cmt ko bao giờ thiếu
  3. trunghq

    trunghq Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    2.416
    Đã được thích:
    0
    First Post
    I read all. It had hurt me a lot. Not only once.
    At first, I saw two friends talking. I thought they were friends. Some comments, some laughing, some kidding. They used Wall Post to show the feelings of theirs. I passed and saw this post. I liked it. However, I had seen all f*cking bitch of this happened.
    I donâ?Tt know the girl much but we have something connected so our nicks are in the list of each other. Therefore I can see her posts, all. I neither hate you nor love you. But it did hurt me once in the past. And I donâ?Tt want to be hurt again. You are a good girl, you are beautiful, you are smart! Or not? As you said like that to your friends, even no one can see this. You will be a bad guy.
    Someone like you, they never care about hurting the other. Maybe you respect me but you can say **** to him very easily. So, f*ck, I think I was laughed as well.
    Sorry for removing you. The comments you and your fellows posted, they were so crazy. I donâ?Tt wanna see them anymore.
    I donâ?Tt know have I made some mistakes or not. I wanna write in English so all of my thoughts would show up. Nothing stops me think as I use English is my language at these time. I can write everything I want.
  4. trunghq

    trunghq Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    2.416
    Đã được thích:
    0
    2.16 AM 14/12
    Mai thi. Buồn. Chả học được chữ nào mà vẫn chưa có hứng học. Còn mấy môn chuyên nghành đã ôn gì đâu.
    Bực cái đoạn sai chính tả sửa không được. Mỗi lần sửa nó lại ghi e*** ngày gì gì đó làm mình khó chịu.
    Dù sao post lên chỗ này chỗ nọ cho khỏi mất bài. Và đôi khi là để nhìn lại mình nữa.
    Từ giờ sẽ để ý chặt vấn đề chính tả. Tí nữa sẽ post lại 2 bài tại 2 thời điểm quan trọng. Hy vọng 4rum không bị chập cheng.
  5. trunghq

    trunghq Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    2.416
    Đã được thích:
    0
    Vẫn luôn là thế!
    Lần đầu tiên viết bài trên FB. Tuy nhiên lại không phải là một cái gì hay hớm lắm! Mình viết ra những điều mà nhiều người nói là đó là những gì mà mình luôn cực kì bảo thủ để che đậy nó. Mình cũng viết vì mình tin nhiều người không đọc được bài này.
    Mình, như rất nhiều người, chỉ có thể nhìn được từ một phía. Điều giúp mình có thể hơi hiểu khía cạnh còn lại của người khác, đó có lẽ chỉ vì mình đã từng trải qua điều đó mà cảm thông cho người kia. Cái mình chưa trải qua hoặc nghe qua, mình không sao hiểu được. Đó có lẽ là, mình thiểu năng về mặt đó. Cũng là lý do mình tôn trọng những người có khả năng này, dù họ là ai.
    Họ hỏi tại sao mình lại không thoải mái với một số người, và lại nhiệt tình thái quá với nhiều người? Họ cũng hỏi phải chăng mình yêu, cơ hội, thực dụng,... vì một mục đích nào đó mà giúp đỡ, tận tình hay bất kể những từ ngữ nào không hay, khó chịu nhất. Họ luôn hỏi? Sao mày lại thế? Mày vì cái gì?
    Tao vì tao. Mình chỉ tôn trọng và mạnh dạn hơn với những ai đến với mình, ít lắm trường hợp mình chủ động, đa phần là họ. Họ cười, họ nói và bắt tay, thành bạn bè. Mình không vì mục đích gì vì hình như mình mất nhiều hơn được. Nhưng họ giúp mình vui, giúp mình thăng bằng cuộc sống. Không có thứ gì đánh đổi được, xét đi xét lại, có họ vẫn có lợi hơn bất kể thứ gì vật chất, danh tiếng. Xét về mặt thực dụng đơn thuần.
    Cũng có những người chưa thân nhưng lại thấy mình tới hơi quá! Mình hiểu điều này, nhưng đừng nói lý lẽ ra. Hãy chỉ công nhận nó và đơn giản nghĩ nó là một vài quan niệm khác biệt của người kia, một vài nhận định không giống nhau. Mình cũng có những nhận định như vậy và nhiều người đã chỉ dừng ở mức thân thiện với nhau. Nhưng đó lại là tiền đề để thành bạn bè. Quen ở lớp học thêm, chỗ chơi thể thao,... quen hơi đơn giản nhưng rất vui! Tại sao phải nghĩ ngợi chứ? Cơ hội của cuộc sống, ai đi xa hơn được thì đi, ai không thì trân trọng nó. Hỏi kĩ làm gì? Cái gì cũng phải trắng đen? Thật nhạt.
    Bạn bè là những người mình có ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, họ tưởng rằng ấn tượng đầu tiên với một ai đó là không có. Không hề, chẳng qua nó chìm đi trong một thoáng và khi có cơ hội, nó sẽ được lôi ra xem xét thật kĩ. Có một số trường hợp không thế nhưng thường thì mình không tiến xa với những người mình không có ấn tượng. Với mình, điều đó rất quan trọng, cũng là lý do tại sao nhiều mối quan hệ bị rạn nứt khi nhiều điều về nhau được tìm ra từ cả hai phía. Đó là khác biệt vĩnh viễn phải vậy không? Cái tốt đẹp nhất mất đi và lộ ra cái thật sự bên trong, nó làm cả hai bên e ngại.
    Trần trụi, thực dụng và chủ động lại hay hơn là sự đơn thuần, sự đưa đẩy của số phận. Đôi khi chỉ cần thế.
    Nhóc Mèo, tôi không đặt câu hỏi nào về bà. Nhưng bà lại làm ngược lại. Và điều đó, khi chúng ta chưa biết gì về nhau, như bà nói, lại giống với nhiều bạn bè trong quá khứ, broke up với tôi, đã làm. Tôi không muốn điều đó xảy ra và thật sự là, tôi nghĩ, cần làm chứ không cần nói. Nói với tôi quyết định của bà, tôi là loại người nghĩ ngợi nhiều, và hy vọng chúng ta hợp nhau. Mọi việc có thể tốt đẹp hoặc không, chúng ta cần có cái duyên và sự chủ động. Đơn thuần là bạn bè, tôi không nghĩ ánh mắt mình có gì đó của một nhu cầu, mục đích. Được chăng hay chớ hoặc rõ ràng, muốn là phải được mới là quan điểm của tôi. Tôi có cả hai và rạch ròi nó, đừng xen lẫn. Nếu có xen lẫn, từ phía tôi, tôi giải quyết được. Cho rằng nó xen lẫn, từ phía bà, nó chọc vào một vài điểm không hay trong tính cách tôi.
    Còn bà bảo tại sao tôi lại làm thế. Tôi có lý do của mình. Bà giống với một vài bạn bè tôi. Họ tốt, nhưng họ không giỏi lắm, tôi khá hơn họ chút đỉnh và may mắn hơn. Nhưng họ không chấp nhận cái thực tế họ có. Họ không kêu ca, họ luôn cười và nói: "hỗ trợ tao nhé, anh làm được anh sẽ đãi chú một bữa!" Không có gì phải ngại ngần đâu, anh bạn ạ! Cứ nói nếu cần. Tôi luôn nhớ những nụ cười đó. Họ nói ra suy nghĩ của mình, họ nhìn vào mắt tôi. I am yours. Đó là tất cả.
    Bà, có thể là bà không cho rằng đó là cái khó nhưng với tôi, tôi đã tự cho mình cái quyền nghĩ vậy, rằng bà có thể có những điều tốt hơn mà ở hiện tại, có thể bà chưa nhìn ra điều đó. Cái tôi làm là giúp bà rút ngắn con đường tìm ra nó và hoàn thành nó nhanh, hiệu quả hơn. Tôi nghĩ vậy. Bà đã nói, bà muốn cái này, cái kia. Với nhiều người, điều đó không dễ dàng. Với nhiều bạn bè mà tôi đã cư xử không tốt hoặc không giúp đỡ được họ lúc họ cần, tôi cảm giác bà cần nhiều hơn là sự ủng hộ bằng lời nói. Tôi luôn nghĩ vậy.
    Một vài một quan hệ bắt đầu đi xuống. Ấn tượng đến nhanh nhưng cũng qua đi nhanh, có thể mình thực sự là người như vậy. Nhưng không hiểu sao, mình không dừng lại được. Có lẽ, mình đã xác định mối quan hệ với một vài người. Hai tháng sau khi cả hai thằng kia đều rời khỏi Việt Nam, mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Chưa bao giờ mọi thứ đi vào ổn định và mình luôn thích nghi với mọi sự thay đổi, không dễ dàng. Mình cần nhiều hơn là bạn bè trên mạng, xa xôi. Mình cần cái gì đó thực tế hơn, thực dụng và rõ ràng hơn, và nhiều thứ nữa.
    Mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp với một vài người bạn của mình, dù không bên cạnh nhau vẫn mong chúng ta trân trọng những gì chúng ta đã có.
  6. trunghq

    trunghq Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    2.416
    Đã được thích:
    0
    A Strange Night
    In World War II, a Marine American pilot - Charles C. Winnia kept a diary during his service which chronicled his mission flying against the Japanese in the Pacific, and his love for a girl back in Nashville, Tenn.
    The girl â?" V.J. Watkins told that although the war kept them apart, Charles C. Winnia and V.J Watkins did not see each other again but they kept in touch through mail and grew closer as the months passed. Their romance came to bloom, even though they never had a chance of becoming a couple.
    Following the events of WW2, the diary was thought to be lost among the ashes and ruins. One night, an old woman was sitting at home with her pretty cat when she heard a noise of plane engine. The cat left the seat and went out of the house. He went straight to a park nearby. As she wondered about the strange noise, the woman reluctantly followed her feline friend.
    In the park, she found the cat sitting next to a young man on a branch. While petting the cat, the young man began to whistle. It was a familiar song she heard when she was young. She came to the branch and talked to the man. She asked him of the song and his thoughts. Then, they found a sympathetic inspiration in the song. They sang together and shared which they thought as well as memories in their lives.
    For a while, they sat side by side and said nothing. The woman realized that she was thinking back to her youth and the guy she loved. She was in depth of her heart while the noise was resounded again. She woke up and did not see the man. She looked around, only the cat sat there. The man disappeared.
    She looked at a dark corner in front. Suddenly, a light turned up and she saw the man running to her. She could see his face and appearance. Then, she went shock because she knew this man. That was Charles in a day he left his hometown to join the oversea battle. He smiled and gave her a notebook.
    â?oIt is a diary which I wrote in the war. I wished you had read it but my friends could not send it to you because of distance,â? Charles said.
    She took this diary and read immediately. She was reading her loverâ?Ts diary when he sat next to her. They were separated for a long time. She read and burst into tear. They hugged each other and looked round the park where in past they walked hand in hand.
    The man took his hand back, he wanted to say good-bye. She smiled and let him go. She knew that this moment was forever. She had no permission to take him back.
    Standing in silence when the light had turned off and the noise had disappeared, she noticed there was no longer the dairy on the branch where they had been sitting. She walked the cat around and came back. This time was already the midnight.
    Charles was shot down, and never came home. His diary â?" nearly forgotten for over 60 years â?" was recently discovered and made public through the medium of the press.
    It was one of my writing assignments in the previous semester. I put it here in order to some friends could help me check its grammar and content. Besides, I think some Vietnamese ones could know more about me. Hope all you like it even though my new chicken said it was Vietnamese writing.
  7. trunghq

    trunghq Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    2.416
    Đã được thích:
    0
    Sự tôn trọng
    Người ta thường nói trước khi muốn nhận, phải biết cho. Mình đã cho và được nhận lại không ít.
    Nhưng dần dần, khi mình muốn nhận và mình đã chủ động cho. Vấn đề chuyển sang một khía cạnh khác. Lý do thì vô vàn, nhưng chung quy lại, đa phần đến từ sự thất vọng khi những gì mình muốn không đúng theo những ý nghĩ ban đầu. Và, giống như một câu nói, đó là cuộc sống, phải chấp nhận nó.
    Vấn đề nữa phát sinh, đó là: không chỉ có mình như vậy. Và mình có được cơ hội để tưởng tượng xem khi mình phản ứng thì người khác sẽ nghĩ thế nào. Vì với nhiều người, họ không ngần ngại thể hiện điều đó với mình. Phải cảm ơn họ, nếu họ cứ im lặng, mình không bao giờ có được cơ hội đó. Mình phản ứng tiêu cực nhiều nhưng lại không biết những người mình phản ứng cảm nhận gì. Tìm hiểu và xem xét, rồi phải nghĩ thật nhiều.
    Cuộc sống giống như một cuốn sổ ghi chép dầy đặc chữ. Cuốn sổ của mình thì có thêm nhiều hình ảnh, bản đồ trí não,... Một vài cảm nhận về cuộc sống, một vài nét chấm phá trong những năm gần đây, một vài quan điểm khác thường, một vài khoảnh khắc...
    Mình ghi nhận thật nhiều và ảo tưởng rằng đó đều là một phần trong con người mình. Mình không nghĩ mình sai khi làm như vậy. Bởi vì, những ý nghĩ mà có thể nói ra ngay lúc đang muốn bày tỏ điều gì, những hành động mà không cần phải nghĩ ngợi nhiều để làm,... đó đều là những điều nằm trong những góc tận cùng của tâm hồn. Nghĩ sao thì làm vậy! Không có gì phải thất vọng, lo lắng! Cuộc sống là thế và chúng ta chỉ có thể đối mặt, trải nghiệm và rút ra những bài học cho bản thân.
    Có thể một lúc nào đó mình sẽ tìm được một nửa đồng điệu với mình. Hoặc cân bằng được cuộc sống mà không phải lo lắng quá nhiều về những điều phức tạp đời thường.
    Đôi khi mình chỉ muốn cuộc sống của một người ít nghĩ ngợi. Có thể nó không thú vị như những gì mình luôn tôn trọng nhưng lại đủ tỉnh táo, bản lĩnh, vô cảm để bản thân anh ta chấp nhận được nó.
    Góc tối là nơi không phải ai cũng dám đặt chân vào vì khi đã vào anh ta sẽ dính vào nó mãi, rất khó để thoát ra.
  8. trunghq

    trunghq Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    2.416
    Đã được thích:
    0
    Ước mơ
    Có rất nhiều ước mơ.
    Có đủ thứ. Từ phù phiếm đến nghiêm túc. Từ nghiêm túc đến hoang tưởng.
    Từ ước mơ cho bản thân, đến ước mơ cho mọi người và cả kẻ thù.
    Điểm mặt, đặt tên. Có vẻ ko hay khi làm vậy nhưng cứ thử viết ra để rồi 1 hôm nào đó đọc lại. Dù sao, hiện tại cảm xúc đang dâng trào.
    Sáng mai viết tiếp.
    Và mình đã ko viết tiếp.
  9. trunghq

    trunghq Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    2.416
    Đã được thích:
    0
    2.42 AM 14/12
    Cập nhật mấy bài ở nhiều thời điểm. Tiếc là blog 360 bị xóa nên nhiều bài không giữ lại được. Muốn xem lại mình ngày xưa quá!
    Vấn đề chính tả, nút e***. Chẹp. Mỗi lần e*** là lại để lại một dấu lên mỗi bài. Can I take my words back, you ****ing asshole!
    Viết, lâu rồi bỏ mất thói quen này. Tìm lại nó thôi. Lại thấy thiếu tiền mua sách.
    Đi rửa mặt, đọc qua tập tài liệu. Mai dậy nấu mì rồi ôn thi. Ôn một ngày được bao nhiêu thì được. Một học kì hơi ảm đạm sắp kết thúc. Học kì này có vẻ không thu được nhiều thứ hay.
    Cảm thấy mất nhiều hơn được. Có nên tìm kiếm một nửa của mình, dù là tạm thời hay nghĩ tới một ước mơ xa hơn như Matt?
    Naruto vẫn luôn tuyệt vời như ngày nào. Chưa bao giờ làm mình thất vọng.
    Think about its meaning and about what you are trying to do for him.
    (Xin lỗi em, anh vẫn chỉ nghĩ được cho bản thân mình)
  10. chauphixanh

    chauphixanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/04/2007
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    Very prolific! Giá mà viết chăm được như bạn. Good luck with your finals! :)
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này