1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bố của con ...

Chủ đề trong '1985 Hà Nội (1985 Club)' bởi POKET, 08/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. POKET

    POKET Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2001
    Bài viết:
    4.127
    Đã được thích:
    0
    Bố của con ...

    Bố ơi, đã lâu lắm rồi con ko gọi Bố, bố nhỉ ? Con biết con ích kỉ khi lúc nào cũng 1 câu mẹ, 2 câu mẹ mà thôi. Nhưng bố có biết con muốn gọi Bố nhiều đến thế nào ko bố ?!


    Khi con nghĩ về bố, con luôn nghĩ đến ngày xưa của mình. Kí ức trong con về bố mãi mãi vẫn lớn nhất là 1 thời thơ ấu...

    3 năm mẫu giáo của con, bố là người được "giao nhiệm vụ" đưa đón con đi học vì giờ làm của mẹ luôn là trước giờ học của con và sau khi con tan học. Và thế là ngày nào hai bố con cũng có những giây phút trên cùng 1 yên xe và 1 chặng đường... Chỉ duy nhất có 1 lần, 1 lần mà con ko bao giờ quên được bố ạ, bởi nó là kỉ niệm lớn nhất - sâu đậm nhất thời mẫu giáo của con, bố đến đón con muộn hơn rất nhiều so với giờ tan học. Cái lần mà cô Lan phải chở con về nhà và nửa đường thì gặp bố... Con đã ko khóc, đã tỏ ra là con người cứng cỏi để bố có thể tự hào về con... Con đã ko hề trách bố mà có lẽ con phải cảm ơn bố vì có lần ấy mà con cảm thấy đi học ở lớp cô Lan là 1 niềm hạnh phúc - con thấy thích đi học hơn vì đến lớp con có cô và có bạn bè... ( Nói về những điều này ko hiểu Cường có còn nhớ ko nhỉ ??? ) Ko phải là mẹ mà là bố, người theo con từng bước chân trong những ngày mẫu giáo thơ bé của con. Mỗi lần đi tham gia văn nghệ cho trường bố luôn ủng hộ con phải ko bố ?!

    5 năm cấp 1 của con cũng đến, bố vẫn cứ tiếp tục cái "công việc được giao" hàng ngày của mình với niềm vui tỏ rõ trên mặt. Chu Văn An hồi ấy cấp 1 học buổi chiều vì hình như các thầy cô biết các cô cậu trò nhỏ thích ngủ nướng bổ nhỉ ? :-) Hầu như sáng nào con cũng ở nhà một mình đợi bố về vì bố vẫn nuôi cá, vẫn phải dạy sớm để đi lấy mồi cho lũ ham ăn kia ko bị đói. Bố đi từ lúc con vẫn còn ngủ li bì, ko nhận ra là cả bố và mẹ đã đi rồi, lúc bố về bố luôn nhìn thấy con đang ngồi học phải ko bố ? Con lười nhỉ bố nhỉ ? Tối nào con cũng ngồi chơi, chẳng chịu học bài, để sáng hôm sau ngủ dậy mới ngồi vào bàn mà học. Bố cho cá ăn xong xuôi lại vào nhà ngồi động viên con học, con cảm thấy vui lắm bố ạ, con ko thấy con chỉ có một mình mà còn có bố mẹ ủng hộ con. Có những khi bố xong việc, con cũng học bài xong sớm, 2 bố con mình lại cùng nhau chuẩn bị cơm nước, cùng chờ mẹ về ăn trưa. Con biết con chẳng giúp gì được bố, chỉ làm quẩn chân bố trong bếp thôi nhưng bố vẫn thích nhìn con loanh quanh chạy nhảy, ra vào giúp bố cầm giá gạo, rổ rau ... Hì, có lần bố có nhớ ko, hai bố con mình cùng chế biến ra món đậu mà lúc mẹ về phải bò lăn ra cười. Lúc đấy con chẳng hiểu gì nhưng thấy mẹ cười chê, con cũng cười :-) Mãi sau con mới biết vì sao. Suỵt bố nhỉ ?! :-) Đấy là bí mật của bố con mình ;-) Bữa cơm gia đình thật đầm ấm khi có cả bàn tay của bố và mẹ...À, bố có biết ko, con rất thích những lần con tỉnh dậy sớm, đòi bố cho đi lấy mồi cùng và cũng được bố tha đi khắp mọi ngõ ngách. Hồi đấy con chẳng nhớ gì về đường xá đâu bố ạ, đi thì vẫn cứ đi, kếu thì vẫn cứ kêu, và thắc mắc nữa chứ "Sao bố biết nhiều chỗ thế ?"
    Bố ơi, với anh Tuấn Anh và anh Hoàng, mấy anh em con hay chạy đùa trên mấy cái thành bể cá của bố, thích ngồi trên cái phản ở giữa,xung quanh 4 cạnh là bể cá lúc thì học bài, lúc thì chơi bài "tú lơ khơ" ;-) Hồi đấy mấy anh em con suốt ngày bảo nhau "Trông mình như ngồi trên 1 cái đảo ý nhỉ ?" Con nhớ nhất 1 chuyện xung quanh cái bể cá của bố. đó là cái lần anh Hoàng đi trên thành bể, trượt chân ngã, đập đầu gối vào cái bát ăn của lũ cá cảnh và ... con nhìn thấy máu... Bố chạy vội vào nhà lấy ngay cái quần của con trong tủ để rịt máu cho anh. Nhìn bố lóng ngóng, nhìn máu ở chân anh chảy, nghe anh Tuấn Anh chạy lên nhà trên gọi ầm lên, con sợ run người đi. có lẽ cũng vì lần đấy mà con sợ máu, bây giờ mỗi lần nhìn thấy ai bị đứt tay thôi con cũng run, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình. Thế mà sau này mỗi lần anh Hoàng mặc soóc, mấy anh em lại nhìn nhau và cười bởi cái vết sẹo đấy vẫn còn in rất rõ, to và dài ...chỉ có 3 anh em con là người chứng kiến ...
    Năm con học lớp 3, bà nội mất nhưng mẹ có em Trường Giang. Bố và mẹ đặt tên em nhưng lúc đấy hình như bố mẹ ko biết rằng ở lớp cô Châu vẫn thường hay nhầm tên con là Trường Giang chỉ tại thằng Trường Linh với thằng Linh Giang, 2 anh em nó ngồi gần con :-) Sự trùng hợp lạ kì bố mẹ nhỉ ?! Đó là ngày con nhìn thấy niềm vui xuất hiện lại trên khuôn mặt bố mẹ ...

    8 năm trôi qua, ngày nào con cũng có thời gian với bố trên con đường đi học... Khi con lên cấp 2 bố vẫn lặp lại con đường như thế, chỉ khác là bây giờ trên chiếc xe của bố ko phải là con mà là em ku Giang. Còn con, con đã làm quen với việc đi xe đạp sau mấy lần bố đi kèm đến trường. Cấp 2 học Bilingue con phải học cả ngày, mỗi buổi trưa đi học về lại có bữa cơm đợi sẵn. Nhà mình vẫn thế, sinh hoạt như ngày con còn bé, cứ lặp đi lặp lại ngay cả với em con. Con còn nhớ hồi lớp 6 con bị mất xe đạp, ko dám về nhà ngay mà phải sang nhà ông vì sợ bố đánh. Nhưng cuối cùng bố cũng chỉ nói với con 1 câu "của đi thay người" bố dặn con lần sau cẩn thận hơn.Có những chiều nhìn con chuẩn bị đi học, bố lại bảo để xe đạp ở nhà, bố chở đi học cùng với em. Yêu bố thật ! Nhìn dáng bố tận tụy với em con, con mới hiểu ngày xưa bố đã chăm lo cho con thế nào ...

    Hết lớp 10, bố là người đầu tiên quyết định cho con đi du học. Nhớ hôm đi họp về, bố hỏi han mãi xem con có muốn đi, có đủ tự tin và quyết tâm ko. Con đã nói "Có" vì nhĩ đến cái mong ước từ những ngày đầu học tiếng Pháp của mình và những gì bố mẹ hi vọng ở con.Con tự bảo mình phải biết dứt khoát và quyết tâm. Con biết bố mẹ nào chẳng muốn con cái ở bên cạnh, với bố mẹ con cái ko bao gio là lớn cả. Quyết định cho con đi thế này bố mẹ cũng phải cân nhắc lắm chứ phải ko bố mẹ ?! Mà liệu điều kiện gia đình có đủ để lo cho con ngần ấy năm ko nữa chứ ??? Con sợ. Nhiều khi con nghĩ mình quyết định liều...Mà hình như thế thật ...
    Những ngày đầu con chuẩn bị đi không khí gia đình mình nhộn nhịp. Nhưng năm vừa rồi lúc chuẩn bị sang con cảm thấy không khí trầm hẳn xuống. Bố đã ít nói lại càng ít nói hơn. Nhưng qua những lần bố nói chuyện với mọi người, con thấy đc những điều bố muốn nói với con, muốn con chú ý, những điều ấy nhắc nhở con trong mọi suy nghĩ và hành động. Có khi những cuộc nói chuyện ấy là câu trả lời cho những gì con ko dám đặt câu hỏi với bố. Bố có vẻ tâm lý với con, bố nhỉ ?! bố luôn tôn trọng ý kiến của con, để cho con tự quyết định trước những gì con phải đối mặt. Bố chỉ có 1 câu noi' "Sau mỗi quyết định chín chắn của con luôn có sự ủng hộ cảu bố mẹ và gia đình". Vị trí của bố trong con lớn lắm, nhưng bố có biết rằng con vẫn có những lúc buồn về bố khi nghĩ đến những gì mẹ tâm sự với con ??? Con biết bố vẫn cứ ít nói như bố vẫn thế, nhưng ... bố ơi, ở sau bố còn có mẹ, có con, có cả gia đình mình....


    Cuộc sống đôi khi nhiều khó khăn hơn người ta tưởng. Nhưng con tin rằng con sẽ vượt qua những khó khăn ấy bởi con biết ở sau con luôn có sự ủng hộ của bố, của mẹ, của cả nhà....

    Bố ơi, vậy là con đã vượt qua cái thử thách lớn nhất của đời học sinh, con đã làm được điều quan trọng đầu tiên trong những dự định của con và điều đầu tiên mà bố mẹ mong đợi. Người đầu tiên con gặp khi con gọi điện báo kết quả không phải là mẹ mà lại là bố. Con biết mà ! Bố luôn là người đầu tiên biết kết quả trong mọi kì thi của con. Ko như những lần trước, kì thi lần này bố ko chở con đi, bố ko cùng con đi xem kết quả, nhưng bố vẫn là người đầu tiên biết kết quả của con ...

    "Bố ! Bố là tất cả ! Bố ơi bố ơi !"


    Même si les distances nous séparent,
    Je saurai continuer notre histoire,
    Je t'attendrai malgré tout,
    Je t'attends plus que tout.
  2. POKET

    POKET Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2001
    Bài viết:
    4.127
    Đã được thích:
    0
    tối nay nói chuyện điện thoại với mẹ, nhưng con nhớ bố quá bố ơi .......................
    Même si les distances nous séparent,
    Je saurai continuer notre histoire,
    Je t'attendrai malgré tout,
    Je t'attends plus que tout.

Chia sẻ trang này