1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

...Bỏ cuộc với cái thứ vớ vẩn là A

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi xuan.sami, 01/10/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. xuan.sami

    xuan.sami Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/09/2010
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    4
    "A sẽ đợi E về, A sẽ đợi mãi thôi ... Người yêu hỡi A sẽ đợi E trong những khát khao ngày mai"

    Sao ko 1 lần nói rằng E phải dừng lại, sao ko 1 lần nói rằng A ko muốn E ra đi. A bảo E ko hợp với cuộc sống nơi đó đâu, rồi E sẽ ko chịu được và quay về. E cũng nghĩ thế. A hỏi: Thế sao E nhất định phải ra đi? - Uh, chẳng phải E bảo A giữ E lại, chỉ cần A nói A ko muốn E đi, E sẽ ở lại, sẽ hủy bỏ tất cả những gì khiến cho cuộc sống của mình mỏi mệt, sẽ ko phải cố gắng bước chân đi dù trong lòng ko muốn!

    Người ta nói với E rằng: cuộc sống vốn dĩ bình yên!

    Người ta nói với E rằng: sau cơn mưa trời lại sáng ...

    Người ta nói với E rằng: có những nỗi nhớ khiến cho lòng mình quay quắt.

    E chỉ thấy chốn bình yên của riêng mình là A, rằng được trở về nhà sau 1 ngày làm việc mệt mỏi, được vùi mình vào chăn ấm, được đọc những tin nhắn yêu thương, được ngon giấc sau những cú điện thoại, để chắc chắn cách đó ko xa, có 1 người cũng đã trở về nhà, đã ngủ thật ngon và sáng mai chắc chắn dậy muộn!... Bởi E biết sau cơn mưa, chắc chắn có cầu vồng, bởi E biết lòng E đang cồn cào nỗi nhớ, thắt lòng những phút xa A.

    Cuộc sống cho người ta những cuộc gặp, những cuộc chia ly, những nỗi buồn, niềm vui ... Nếu phải quay trở lại E vẫn muốn được nhấc điện thoại lên để nghe giọng A nói, để được kể cho A nghe những câu chuyện cổ tích hiện đại, được nghe tiếng A cười, được nghe A mè nheo nói chuyện thêm chút nữa. Nếu phải quay trở lại, chắc chắn ngày hôm đó E vẫn sẽ đội mưa để đi tìm A, người ướt hết nước mưa và khuôn mặt nhòe nước mắt. Ngày hôm đó trời lúc nắng, lúc mưa. Ngày hôm đó A cầm tay E ấm áp. Ngày hôm đó E giận A nhiều nhưng biết mình cần A nhiều.

    Rồi sẽ có những cuộc chia ly.

    Nếu mình ko yêu nhau, nếu mình ko có những tình cảm mong manh để ràng buộc, để tìm đến nhau mỗi khi cần, để nhớ nhau mỗi khi xa cách, sẽ có những cuộc chia ly A nhỉ. Nhưng E ko bao h nghĩ nó sẽ đến quá nhanh, E ko bao h nghĩ E sẽ phải xa A như thế này ...

    Có nỗi buồn nào ko thể phai nhạt ko A?

    Cứ như thế này E có thể quên A ko?

    Tại sao cái gì cũng mong manh và xa tầm tay với , tại sao cái gì cũng khiến ta mỏi mệt, tại sao phải vương vấn về những thứ ko thuộc về mình ....
  2. xuan.sami

    xuan.sami Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/09/2010
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    4
    Buổi sáng, cả công ty đi chùa, đứng thắp nén hương mà E chỉ muốn trào nước mắt. Ko phải khói hương nghi ngút làm cho mắt E cay, E thấy mệt mỏi quá, ko biết phải làm gì lúc này. Cơ thể E mấy ngày nay cứ vạ vật, như còn xác ko hồn. E thực sự mệt mỏi rồi A ah.

    Đêm qua đi liên hoan, E ko dám uống nhiều. E vẫn nghĩ là A ko muốn E uống nhiều, dù A nói: lúc nào đó A sẽ gọi điện E đi uống cùng. 1 chút hơi men cộng với mệt mỏi của những ngày dài vừa rồi làm cho E chỉ muốn gọi cho A. Kỳ thực E bấm máy, bấm số rồi mà E cũng ko áp máy vào tai. E vẫn biết sau những khúc nhạc chờ quen thuộc ấy, chỉ còn lại những tiếng tút dài ... A sẽ ko nghe máy, nhưng đêm qua, A tắt đi và gửi tin nhắn "A sẽ gọi cho E". E thẫn thờ, E bất thần ... Lẽ ra E phải vui chứ. E đã mong đến những lúc như thế này, thế mà ... sao lúc đó E ko thấy vui nữa. E lại thấy buồn, thấy tủi thân. E khóc. E lại ko muốn nghe E khóc thêm 1 lần.

    "Chắc h này A vẫn chưa về nhà. E đã tin rằng A sẽ giữ lời hứa. E tin rằng mình đã đúng, và bây h E thấy vui. Hôm nay E mệt quá, chắc ko thể đợi nghe điện thoại của A nữa rồi.E ngủ đây. A về nhà và nghỉ sớm đi nhé." E gửi tin nhắn đi... 00h2' A gọi. H đó E vẫn thức, lòng mệt nhoài bởi những suy nghĩ ngổn ngang ...



  3. xuan.sami

    xuan.sami Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/09/2010
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    4
    Trời mưa xong lại nắng, ko có gió, ko có nắng, cũng chẳng có cầu vồng ... Có nhiều thứ cứ vơ vẩn, mong manh như quan hệ giữa A và E vậy. Ở cách nhau chưa đầy mấy trăm mét mà ko thể gặp nhau. Bây h thì E hiểu, khoảng cách giữa 2 con phố ko xa, nhưng khoảng cách giữa lòng người thì xa quá, phải ko A.

    Ngày hôm qua, svd QG đầy 1 biển người. A bảo: A sẽ ở nhà, chẳng muốn đi đâu. Nói như thế, làm E cũng ko muốn rủ A đi... E sợ A mệt. Nhiều người quá, làm sao để vượt qua hết được mà đến được với A. Khoảng cách sẽ có thể rút ngắn lại, nếu 2 đứa mình cùng đi về phía nhau. Nhưng, chỉ có mình E thôi... Chỉ có mình E, làm sao đủ dũng khí để vượt qua cả chặng đường, đoạn đường ko dài nhưng nhiều chông gai... E thấy buồn, E cứ đi mãi rồi thì cũng đến thôi. Sao E lại cứ như thế này nhỉ, đâu phải yêu mà sao E cứ cố gắng mải miết tìm A như thế!


  4. thanhhuyen27

    thanhhuyen27 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2008
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Chúc chị sớm bình yên.
  5. xuan.sami

    xuan.sami Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/09/2010
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    4

    Thanks bạn!
  6. samixinhyeu

    samixinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2010
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    E ko vào được nick cũ. Mấy ngày rồi, lấy lại mật khẩu nhưng vẫn ko vào được. E muốn được vào để viết. E nhớ A. E thấy lòng mình thắt lại, cồn cào quá! Thế nhưng khi A gọi E lại ko thể nghe máy. E cũng ko hiểu vì sao A lại gọi. Bình thường A ko thế! E sợ những cái thay đổi, sợ có cái gì đó khiến con tim E bị bóp nghẹt... đau lắm!
  7. samixinhyeu

    samixinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2010
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    Tạnh mưa chưa nhỉ?

    E cứ ngồi mãi trong căn phòng này, mà ko biết bên ngoài kia trời đã hết mưa hay chưa? Thời tiết những ngày này ko quá xấu để cho người ta có thể đi ra đường. E thích được ngồi sau xe của ai đó, lang thang giữa tiết trời thu. Lâu rồi E ko lên Hoàng Diệu hay Phan Đình Phùng vào buổi tối. E thích những con đường đó. Lâu rồi E cũng ko dạo quanh bến HQ nữa. E nghĩ những nơi đó hình như ko phải dành cho mình. Người ta có đôi, người ta quay lại nhìn những lúc E đi qua... E thấy nhiều lúc mình thật thảm hại. E bật cười, trở về với căn phòng, nghe những khúc nhạc buồn và gậm nhấm cuộc sống của chính E.

    E nhớ những lời A nói. E thích được nói trc những suy nghĩ của A. Chẳng hiểu sao lần nào E cũng đoán đúng. Chỉ cần A ậm ừ, chỉ cần A muốn nói rồi lại ..."à thôi", E sẽ biết A định nói gì. E thích phút A cười những lúc như thế. Tiếng cười ấy E nghe hoài chẳng chán, E ghi dấu từng khoảnh khắc có A. Và lúc này E nhớ!


  8. samixinhyeu

    samixinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2010
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    E đã nghe điện thoại của A. Thực ra E đã gọi cho A trước đó, nhưng có lẽ A chưa về nhà nên ko nghe máy. Vẫn cười như thế, vẫn giọng nói đó. A bảo A vẫn khỏe... Đối với E chỉ cần thế là đủ rồi.

    Chỉ cần A khỏe, ko béo hơn cũng được... chỉ cần A vẫn đi làm mỗi ngày, tối vẫn có thể vui vẻ cùng bạn bè, vẫn trở về nhà, ăn thêm chút gì đó để ngủ. Và vẫn cười, thỉnh thoảng buôn điện thoại cùng E, thế là đủ.

    Mãi hạnh phúc và bình yên như thế này A nhé!
  9. samixinhyeu

    samixinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2010
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    Nhiều lúc E chẳng hiểu người ta coi E là cái gì nữa. Nhờ E liên hệ mua giúp 1 căn hộ, thế rồi E làm từ A - Z. E ko muốn thế. E ngại liên quan đến chuyện tiền nong, ko khách quan và mệt mỏi lắm. E ko thích những chuyện hiểu nhầm. E có nên từ chối ko?

    E lại thấy stress rồi. Công việc dạo này lu bù chán quá, phải làm sao A nhỉ? E là đứa vốn ko biết cân bằng giữa cuộc sống cá nhân và công việc. Trong các mối quan hệ E lại hay cả nể (giống A). Nhiều lúc thấy khó nghĩ quá.

    Người ta nói nhớ E

    Người ta nói thích E

    Từ thích đến yêu chắc là xa lắm A nhỉ. Người ta đã có 1 gia đình, có vợ, có 2 con, có 1 công việc ổn định, thu nhập khá. E thấy như thế là đủ rồi, sao vẫn phải tìm đến E để chia sẻ ... E đâu phải người có nhiều thời gian, E đâu phải đứa con gái ngốc nghếch, E cũng ko phải đứa ko biết phải trái, luân lí, đạo đời. Thế mà sao cuộc sống cứ đẩy E đến những rắc rối như thế ... Cuộc sống hay chính E tự đẩy mình, E cũng ko biết nữa...

    E nhìn thấy người ta chăm sóc những đứa con. E nhìn thấy 1 người đàn ông dù có trăm thứ việc khi vợ đi vắng nhưng vẫn ko quên đưa con đi chơi vào cuối tuần, ko quên cop chuyện cổ tích vào điện thoại để mỗi tối mở cho con nghe trước khi đi ngủ. E nhìn thấy người ta tranh thủ dậy thật sớm đưa con đi khám bệnh rồi mới đến công ty ... Thực lòng E ngưỡng mộ 1 người đàn ông như thế! Thật lòng E quý trọng 1 người đàn ông như thế.

    Và E nghĩ đến A. E nghĩ sau này A cũng là 1 ông bố tốt, 1 người chồng yêu. E nghĩ rằng đằng sau cái vẻ lạnh lùng ấy, đằng sau cái vẻ khó gần ấy là 1 trái tim biết yêu và biết nhớ. A thường nói với E, A muốn lấy vợ rồi, lấy vợ để được trở về nhà thật sớm, để ăn cơm cùng 1 người mình yêu, để mỗi tối ko phải lang thang cũng lũ bạn độc thân của mình, để mỗi sáng có người đánh thức A dậy ko cần chuông báo thức, để sau 1 ngày làm việc dài có thể ôm ai đó và ngủ 1 giấc thật ngon. Nhưng hình như A càng muốn càng ko yêu được. Tâm hồn A thấy cô đơn, nhưng trái tim A chưa sẵn sàng để mở cửa cho 1 ai đó bước vào. Bởi vậy, ban ngày A đi làm, buổi tối A gặp bạn bè, thỉnh thoảng lên Vincom xem những bộ phim A thích, cuối tuần cafe ...

    E lại thấy mình trở về với cái cảm giác khi người ta nói thích E. E ko phải người thiếu thốn tình cảm đến mức ấy. Người ta theo đuổi E ko nhiều, nhưng cũng ko quá ít để E phải bận tâm tới 1 người đàn ông đã có gia đình. E chỉ thấy ko hiểu nổi cuộc sống của người ấy thiếu gì đến mức phải tìm đến E. E sợ những khao khát tầm thường làm cho con người ta trở nên hèn nhát. E sợ những suy nghĩ hời hợt khiến người ta tự đánh mất nhau .


  10. samixinhyeu

    samixinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2010
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    Buổi sáng tỉnh dậy, điện thoại báo có cuộc gọi nhỡ của A lúc 23h58'... Dạo này A vẫn hay gọi muộn như thế, mấy hôm rồi, mấy hôm E để nhỡ mà ko nghe. E tắm, để nước lạnh dội lên người cho cơ thể tỉnh táo ... E sợ phải mãi chìm đắm trong những thứ ko thuộc về mình.

    Giờ này công ty vẫn chưa có ai đến, mình E ngồi nghe blog radio và viết cho A. Có những khoảnh khắc E thấy mình thật đơn độc. E vừa tốt nghiệp, cv chưa thực sự ổn định ... E cũng như những bạn cùng tuổi khác, chẳng hiểu sao tâm trạng E lại thường xuyên ko vui như lúc này. E làm mọi việc 1 cách miễn cưỡng, E thấy mình tồn tại cho qua ngày, nhiều lúc ko 1 ý nghĩa.

    Cho đến khi gặp và nói chuyện với A. E thấy mình bắt đầu có ước mơ, có những khát khao ... ko phải những điều to tát, nhưng E vui với thứ cảm giác lạ lẫm đó. Cảm giác cô đơn ko còn lấn át tâm hồn E ...

    Nhưng hình như những cảm giác đó ko kéo dài. E lại đang trở về với trạng thái mệt mỏi rồi.

Chia sẻ trang này