1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

"Bố không bao giờ chấp nhận nó"

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi dobby, 27/06/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dobby

    dobby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/01/2002
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    cau này trích trong sách ra, ). ?
  2. coixuong_online

    coixuong_online Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2003
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    Hãy để con tim bạn nghỉ ngơi một thời gian, bạn có thể gặp bạn bè , tán gẫu . Hy vọng mọi chuyện sẽ qua đi vì dù sao các bạn cũng chưa có tình cảm gì thực sự là sâu sắc. Mới là khúc dạo đầu thôi
    Chúc vui
  3. A_Ngoc

    A_Ngoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/08/2003
    Bài viết:
    163
    Đã được thích:
    0
    Bác giống em thế, nhưng phải cái là bố cô bạn không chỉ cấm tiệt mà còn đòi tìm để đánh cơ .... và em cũng chẳng biết phải làm gì cả ....
  4. ferro

    ferro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/06/2004
    Bài viết:
    163
    Đã được thích:
    0
    Hì. Chẳng có gì là không thể. Nhất là định kiến của con người về 1 người khác. Nó không thể thay đổi trong 1 sớm 1 chiều là đương nhiên nhưng dần dần nó có thể thay đổi. Nếu hai người không thể quên nhau thì tại sao không tìm cách để làm cho ông bố hơi cố chấp của bạn bỏ đi cái định kiến này ??? Và còn người yêu bạn nữa. Tôi thấy là anh ta bỏ cuộc nhanh chóng quá đấy. Nếu tôi ở trong trường hợp như vậy, tôi sẽ không bỏ cuộc 1 cách nhanh chóng như vậy đâu.
  5. noiniem

    noiniem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2004
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Tình cảnh của bạn thật sự đáng thương và đáng trách!
    Bạn nên fân biệt rõ hạnh tình yêu và chữ hiếu.Tình yêu là hạnh fúc cả đời mình trong tương lai,ko thể bỏ mặt,buông lơ,còn chữ hiếu đối với cha mẹ là wan trọng nhưng nó chỉ là tình cảm trong gia đình.
    Cha bạn là người biết lo lắng thương yêu cho bạn nên sợ bạn sai lầm trong việc chọn lựa hạnh fúc cuộc đời mình.Nhưng ông ta ko biết rằng: ông ta sai lầm,và điều đó chỉ mang đến sự bất hạnh cho con mình.
    Tôi cũng như bạn.Tôi và người tôi yêu đã fải đau khổ xa nhau chỉ vì sự suy nghĩ nông cạn của tuổi trẻ,để rồi mãi mãi trong tôi ôm nỗi đau đó mà ko bao giờ dứt ! Tôi thật sai lầm khi quyết định xa rời cô ấy.Và tôi hy vọng rằng: Bạn sẽ dũng cảm đấu tranh cho chính cuộc đời mình,hạnh fúc của mình.Vấn đề chỉ ở lòng quyết tâm và niềm tin vững chắc.
    Chúc bạn may mắn !!!
  6. vanyeuminhem

    vanyeuminhem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2003
    Bài viết:
    3.649
    Đã được thích:
    1
    Tình cảnh của bạn cũng thật giống tôi, gia đình bạn gái tôi phản đối kịch liệt lắm, nhưng chúng tôi vẫn quyết tâm cùng nhau vượt qua hoàn cảnh éo le này, đến bay giờ vẫn chưa có kết quả khả quan, nhưng tôi tin rằng bằng tình cảm của 2 đứa sẽ khiến gia đình bạn gái tôi thay đổi thành kiến với tôi... Cái quan trọng là 2 người dám nhìn nhận vấn đề, dám cùng nhau vượt qua.... Tôi luôn tin vào một tương lai tốt đẹp... chúc bạn tìm ra giải pháp cho riêng mình.....
  7. Anger_Unlimited

    Anger_Unlimited Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2004
    Bài viết:
    119
    Đã được thích:
    0
    Điều kỳ diệu có thể xảy ra lắm đấy, nhưng không phải do hy vọng không thôi, mà phải bắt tay vào làm ra điều kỳ diệu.
    Nếu bạn thực sự muốn, và người kia cũng đồng tâm hiệp lực thì có thể được (cho dù sẽ rất khó khăn). Bạn đã xác định là mình sẵn sàng làm điều gì và đi đến đâu chưa? Bạn có nhiều thời gian và nghị lực chứ?
    Vấn đề đối với bạn chỉ là thái độ của ông bố? Cái này hiểu được vì cha mẹ đều muốn cái tốt cho con cái của họ (nhiều trường hợp họ chỉ nhìn trên quan điểm của họ, mà không thấy sự thực). Nhiệm vụ đặt ra là phải thuyết phục (trực tiếp, dán tiếp) được bố chập nhận hắn (nghĩa là hắn phải chứng tỏ có nghị lực thay đổi bản thân mình). Bố bạn là đàn ông, nên có thể hiểu 1 số điều về đàn ông, có thể ổng cho rằng với cái "thằng" đó thì chẳng có nghị lực thay đổi đếch gì, đồ vứt đi.... Nếu vậy, phản ứng của "bên ta" thoạt tiên không phải là phản đối và chứng tỏ điều ngược lại, mà là đồng ý với ý kiến của bố đã (nếu phản đối chỉ càng làm tăng sự chống đối, nhất là bố bạn là lãnh đạo, người quen chỉ huy và cho rằng mình đúng trong nhìn nhận và quyết định), cứ tiếp tục sự kém cỏi bình thường của hắn ta, rồi lâu lâu, thi thoảng thể hiện loé lên một cái gì đó tiến bộ, khả dĩ... (tuỳ tình hình) để bố bạn thấy là "à, thằng này kém cỏi, nhưng không đến mức bỏ đi"... dần dần sẽ đi đến chấp nhận được Nhưng làm thế này phải động não ghê gớm và hơn nữa rất kiên trì, are U ready for it? (vài năm thì sao?)
    Thế bố bạn là lãnh đạo ở CQ, thì về nhà ai lãnh đạo? Nhiều người lãnh đạo mãi ở bên ngoài, khi về nhà thấy thèm cái cảm giác được người khác lãnh đạo, quyết định thay mình. Vậy cái soft spot đó của Bố bạn có không? (Mẹ bạn thế nào)....
    Tìm các điểm mềm khác nữa để có hình thức, biện pháp tiếp cận lấy lòng phù hợp.
    Nói chung là chiến tranh tổng lực thì cần vận dụng mọi kế sách.
  8. yeuemdemnay

    yeuemdemnay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2004
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Toi nghi rang Dobby can hieu ro xem sai pham cua anh ay co bat nguon tu ban chat nhu bo ban noi hay khong.
    Tinh yeu doi khi lam con nguoi ta rat mu quang. Chi nhin thay mat tot ma khong nhin thay nhung dieu con chua tot cua doi phuong. Va lai, ban moi dang o trong giai doan "nghieng nghieng sap do" thoi co ma. Khi chia tay doi khi ban cam thay rat trong vang va hinh tuong hoa doi phuong len.
    Toi cung da tung o trong hoan canh cua ban. Nhung sau nay, toi da nhan thay rang bo toi noi dung.
  9. vietfirm

    vietfirm Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/07/2002
    Bài viết:
    397
    Đã được thích:
    0
    Anh người yêu của bạn mà để cho sếp (ba bạn) nói như vậy thì bạn cũng đừng nên hối tiếc về quyết định của mình.
    Hãy đón nhận cuộc sống mới. Bạn hoàn toàn đúng khi rời xa anh ta. Đừng giận bố vì tôi thấy ông là người rất có trách nhiệm với con cái.
  10. dobby

    dobby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/01/2002
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Rất cảm ơn các bạn đã đóng góp ý kiến giúp tôi, vì tôi đã không biết mình nên như thế nào nữa, tình yêu qủa thật rắc rối.
    Tôi cũng suy nghĩ nhiều về chữ hiếu, nếu như tôi không nghe lời bố, tiếp tục yêu anh (Thật sự thì vẫn còn yêu), thì liệu có gọi là bất hiếu không, lúc đầu tôi nghĩ mình không làm điều gì bất hiếu với bố mẹ thì không sao, nhưng khi thấy bố Stress vì chuyện này thì tôi lại không thể tiếp tục. Tôi cũng có suy nghĩ như Angel_ulimited, bố tôi chỉ đứng trên quan điểm của mình, chứ những điều bố tôi nhận xét về anh cũng chưa đúng hoàn toàn, bố tôi chỉ nhìn thấy những nhược điểm của anh, còn những ưu điểm thì anh lại không có cơ hội thể hiện. Mà những chuyện bố tôi biết và nói ra về anh thì lại đúng là sự thật.
    Tôi cũng không biết mình có mù quáng như ''yeuemdemnay" nói không nữa, anh không hề che dấu quá khứ, không che giấu con người thật của anh,tôi biết những tật xấu của anh, biết cả những lỗi lầm của anh trong quá khứ, tôi không thần thánh hoá anh trong mắt mình, chấp nhận cả những tật xấu của anh, đôi lúc còn thấy...hay hay vì nó tạo nên một phần tính cách của anh, tôi cũng tin là anh đã nhận ra lỗi lầm trong quá khứ thì anh sẽ sửa chữa được.
    Bạn bè tôi, người thì cho rằng anh là người từng trải như thế, sẽ không tốt cho cuộc sống gia đình với một đứa hơi "đeo nơ" như tôi. Người thì bảo, những người như thế sau này sẽ coi trọng cuộc sống gia đình và thương yêu vợ con hơn, không sợ sẽ "đổ đốn" ra như người chưa biết gì. Lúc còn yêu anh, đôi lúc tôi cũng hơi cảm thấy hơi lo sợ cho tương lai, nhưng rồi tình yêu lại xoá đi tất cả những nỗi lo sợ ấy, anh rất thương yêu và tôn trọng tôi, khiến tôi không còn cảm thấy lo ngại về điều gì nữa.
    Anh cũng không phải là dễ dàng bỏ cuộc, nhưng vì không muốn tôi phải suy nghĩ, ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống, và thấy tôi rất dứt khoát, nên anh cũng đành phải đồng ý. Bây giờ thỉnh thoảng tôi và anh vẫn nhắn tin, gọi điện hỏi thăm nhau, và tôi vẫn chưa dám nghĩ là mình đã mất anh mãi mãi.

Chia sẻ trang này