Bỏ không nổi Anh cảm thấy kỳ thực không yêu vợ của mình. Người vợ trong trí tưởng tượng của anh phải là những người phụ nữ gọi dạ bảo vâng, cùng anh xem phim đọc sách, quấn quýt bên anh suốt đời. Nhưng vợ anh là một người đàn bà rất hiện thực, trong cuộc sống chỉ biết có tương cà mắm muối. Cuối cùng anh tìm được một người tình. Thuộc mẫu người mà anh tưởng tượng, một người phụ nữ xinh đẹp đa tình, chị ta rất yêu anh, sau khi quấn quýt với nhau, chị ta nói: ?oXin anh lấy em đi?. - Lẽ nào anh lại không muốn lấy người phụ nữ như em? Nhưng anh không thể. - Người phụ nữ hỏi anh: ?oTại sao không thể?? - Anh nói: ?oNgười trên toàn thế giới này đều có thể ly hôn, duy nhất chỉ có anh không thể!? - Người phụ nữ hỏi: ?otại vì sao?? - Anh nói: ?oBởi vì vợ tôi không có nguồn kinh tế nào, bởi vì cô ấy là nữ công nhân đã nghỉ việc, cô ấy không co khả năng kinh tế nào, tôi không thể để cô ta một mình gánh vác, tôi sợ cô ấy sẽ suy sụp, rời xa cô ấy tôi sống được, rời xa tôi cô ấy sống không nổi!? - Người phụ nữ nói: ?oNhư vậy là anh rất yêu chị ấy!? - Anh giải thích: ?oKhông! Cái này không liên quan gì với tình yêu, tôi dành cho em là tình yêu, dành cho cô ấy là tình thân!? Người phụ nữ yên lăng bỏ đi.Khi đi người phụ nữ ấy nói: ?oAnh yêu chị ấy! Chỉ có điều anh không cảm nhận thấy mà thôi. Anh cần hiểu rằng, tình yêu cuối cùng thường sẽ biến thành tình thân, anh không thể phủ nhận anh vẫn còn đang yêu chị ấy, bởi vì niềm thương nỗi nhớ vẫn còn.? Không lâu sau cuối cùng anh đã ly hôn. Lần này là do vợ phát hiện ra mối tình vung trộm của anh, chị nhìn thấy thư tình trước kia của anh, mặc dầu anh đã chia tay với người tình, nhưng chị không thể chịu đựng và tha thứ. Rời xa chị ấy, anh cho rằng mình có thể sống rất tốt, chí ít, anh cho rằng mình có thể tự do yêu một người phu nữ khác. Nhưng anh phát hiện ra, trở về nhà, không có tiếng càu nhàu của chị, trong lòng trống trải. những ngày trước chị ấy hay gào: ?olên ăn cơm!?. Chị gọi anh, gọi liền cả họ lẫn tên, từ trước đến nay chưa hề gọi anh bằng một tiếng dịu dàng. Hoặc là chị hay sai anh đi mua cái này cái nọ, toàn việc nhà linh tinh. Anh lười, không quen nấu cơm, sau khi chia tay, phát hiện ra, anh đã ăn mỳ ăn liền suốt một tháng trời rồi. Anh biết chị rất kiên cường, không hề gọi điện thoại cho anh, mặc dầu chị không tìm được việc làm. Sau đó, anh nghe đồng sự nói, chị mở một cửa hàng hoa quả, địa điểm rất hẻo lánh.Anh lo hoa quả của chị bán không được, thế là nói với các đồng sự và bạn bè: ?oĐến đấy mua hoa quả đi!? Trong đơn vị ăn Tết phát quà, anh cũng tìm người, bảo: ?oĐI mua chút hoa quả phat cho anh em đi!?. Anh sợ chị sống không nổi nữa, bởi vì rời xa anh nghĩa là chị rời xa nguồn sống duy nhất. Anh luôn cho rằng anh không yêu chị, nhưng trái lại tại làm sao lại thương lại nhớ chị chứ? Sau đó trên báo anh xem thấy một thông báo cầu hôn, là do chị viết, mà lại là cầu hôn cho anh. Thông báo ấy viết rằng: ?oCần tìm một người phụ nữ 30 tuổi trở xuống, dịu dàng lương thiện, chiều cao 1m65 trở lên, có nghề nghiệp cố định, tốt nhất biết đánh cờ vây.? Và để lại điện thoại của chị. Trong lòng chị nhớ như in, trong lúc cãi lộn, anh oán rằng: ?oTại sao cô không có công ăn việc làm? Nếu tôi có một người vợ có công ăn việc làm, thì tôi không cần phải làm những việc thấp hèn vất vả như thế!?. Anh chỉ nói qua có một lần nhưng chị nhớ lắm. Anh còn nói: Chị không dịu dàng, nói rằng chị không biết đánh cờ vây. Anh nói: ?oNếu như tìm vợ nhất định phải tìm một người cao cao, dịu dàng, biết đánh cờ vây!? Anh cầm tờ báo ấy lên mà tay run run, nước mắ trào ra. Bấm số điện thoại anh nói: ?oTôi cầu hôn!? Một tháng sau anh chị tái hôn. Sau khitái hôn, anh chị vẫn sống như trước kia, chi không biết đánh cờ vây, chị vẫn gọi cả họ lẫn tên anh. Nhưng anh biết, mùi vị chân chình của hôn nhân là như thế nào, là niềm thương nỗi nhớ lẫn nhau của hai người, là bên này đau nhói lòng và bỏ không nổi bên kia. Trong cái bỏ không nổi ấy, đó là tình yêu, đó là sự quan hoài ẩn dấu tận nơi sâu thẳm nhất trong lòng. Sự quan hoài sâu kín nhất ấy là một gương mặt khác của tình yêu. Năm mới chúc tất cả mọi người tìm được 1 nửa của mình như 2 nhân vật trong câu chuyên này!Text
Hạnh phúc nhiều khi giống như ta vào 1 cửa hàng đồng hồ . Nhiều đồng hồ quá khiến ta chẳng biết đâu là hạnh phúc
[ Đọc cái này lại nhớ mợ nhà mình. Ghê gớm lém [/quote] Mợ nhà bác mà nghe được câu này chắc zui lém .hì hì .