1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bộ sưu tập các câu chuyện về tình yêu! (rất hay và ý nghĩa) Hot!!!!

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi lum_dong_tien, 27/02/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. wanttoknowaboutu

    wanttoknowaboutu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    275
    Đã được thích:
    0
    Xét về tình cảm, họ yêu nhau. Nhưng về lý trí, rõ ràng, Tony không phải mẫu hình lý tưởng của cô. Joshy hiểu rõ hai người là hai thế giới. Tony cũng chưa muốn có bạn gái để dồn sức cho sự nghiệp. Ngoài mặt, cậu dửng dưng nhưng lại luôn có một sự quan tâm đặc biệt không lời. Vì tất nhiên, dửng dưng chưa bao giờ có nghĩa là không thích. Và họ đã có với nhau một tháng với những gì đẹp đẽ nhất. Mọi việc đi nhanh hơn cả tên lửa NASA, đâu có ai biết cách làm cho tên lửa chậm lại khi nó đã được phóng.
    Cả Joshy và Tony đều cảm thấy những vấn đề không bình thường giữa hai người nhưng họ luôn né tránh. Một sai lầm kinh điển của những đôi yêu nhau. Không lâu sau đó, Tony đề nghị chia tay. Cậu đã phải chịu nhiều áp lực trong việc cố gắng trở thành một người bạn trai. Việc có bạn gái đã ngốn mất nhiều thời gian mà đáng lẽ ra cậu phải dành cho sự nghiệp của mình.
    Những ngày sau đó là những ngày u ám & nặng nề. Tony vẫn làm việc đều đều dù cậu không thể phủ nhận rằng cậu thấy rất trống vắng. Khi đã bình tĩnh hơn và thôi khóc, Joshy nhận thấy việc chia tay của hai người là việc vô lý nhất cô từng biết. "Có lẽ mình phải làm một cái gì đó!".
    Hai tuần sau, Joshy hẹn Tony đến quán nước quen thuộc. Cô nhìn thẳng vào mắt Tony và hỏi: "Mình chia tay đã nửa tháng, anh đã cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn chưa?". Chắc chẳng ai trên đời này cho rằng trống vắng là một cảm giác thoải mái dễ chịu nhưng Tony vẫn im lặng. "Em đã có rất nhiều điều không hiểu" - Joshy nói - "Nhưng ngày hôm đó, cả hai chúng ta đều khong đủ bình tĩnh để nói chuyện với nhau. Em thật sự muốn biết anh đã chịu áp lực như thế nào".
    Không dễ để Tony nói ra những gì cậu nghĩ nhưng Joshy đã khéo léo thuyết phục bằng tất cả những dịu dàng và cảm thông nhất mà cô có thể. Sau cùng, cô nói: "Em thật sự không thể chịu đựng được khi mình mất nhau như vậy. Nếu anh vẫn còn một chút tình cảm với em, chỉ cần một chút thôi nhưng là tình cảm thật sự chứ không phải lòng thương hại và anh cũng không muốn kết thúc như thế, chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu lại thật chậm. Em tin mình có cơ hội để làm mọi việc tốt đẹp hơn".
    Tony im lặng rất lâu. "Mình sẽ bắt đầu thật chậm như thế nào?" - Cậu hỏi. "Nếu anh thật sự muốn biết và muốn thử, hãy gật đầu cho em xem nào!" - Joshy trả lời. TOny bật cười và gật đầu. Joshy vẫn luôn lém lỉnh như thế.
    Joshy chậm rãi. "Sẽ có một vài quy định bắt buộc, tất nhiên! Nhưng hãy thoải mái anh nhé! Em chỉ muốn cùng anh chơi một trò chơi thôi! Và đây là quy định của cô: Mỗi tuần họ sẽ gặp nhau ít nhất một lần và nhiều nhất ba lần. Mỗi người được quyền chủ động những cuộc hẹn và cả việc sẽ đi đâu trong một tuần. Tuần sau đến lượt người kia. Người bị động có quyền từ chối nếu không thoải mái nhưng một tuần bắt buộc phải có một lần đi cùng nhau. Đến khi một người muốn có cuộc hẹn thứ tư trong một tuần và người kia đồng ý thì đã đến lúc mọi việc trở lại bình thường như nó vốn như thế.
    "Để bắt đầu, chúng ta sẽ bốc thăm" - Joshy lấy từ trong xắc tay hai lá thăm be bé - "Người nào bốc được lá thăm ghi chữ THE FIRST sẽ là người chủ động hẹn đầu tiên. Và tuần kế tiếp sẽ là quyền chủ động của người kia. Cứ như thế! Anh đã luôn nhường em nên lần này em nhường anh trước đấy!"
    Tony bốc trúng lá thăm ghi chữ THE FIRST. Một tuần sau đó, cậu hẹn Joshy và trò chơi bắt đầu. Không dễ để hàn lại những thứ đã vỡ. Rất nhiều lúc Tony cảm thấy chán nản. Ý nghĩ về việc không hợp nhau làm cậu cứ muốn bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng tình yêu cậu dành cho Joshy là một tình yêu thật sự. Joshy đã nói với cậu trước khi ra về ngày hôm đó: "Em chỉ cần anh can đảm và kiên nhẫn chút thôi để cùng em vượt qua giai đoạn khó khăn này". Cậu luôn nhắc nhở mình câu nói ấy để kìm bớt tính nóng vội và mau nản. Joshy cũng không dễ chịu gì hơn. Cô phải đánh đón tính tự ái của mình rất nhiều roi để nó yên thân mà nằm xẹp xuống. Cô tập yêu luôn cả những điều khiếm khuyết ở người con trai minh chọn. Cô lặp lại liên tục trong đầu hai từ "kiên nhẫn". Đã có nhiều điều buồn cười xảy ra trong suốt những ngày đó. Vì Joshy không hề quy định sẽ làm gì trong những lần gặp nhau nên họ nghĩ ra đủ trò. Joshy bắt Tony phải đến tiệm uốn tóc tán gẫu với cô trong khi các cô thợ rị mọ với cả đống ống cuốn trên đầu. Tony cũng khiến Joshy dở khóc dở cười khi ngồi chờ cậu trên thành hồ bơi nam. Họ đã cùng nhau chạy đua một chặng đường rất dài để tìm lại nhau.
    Dần dần, họ thấy thích thú được quyền "hành hạ" người kia mỗi tuần và cả cái cách hỏi nhau khi bắt đầu một cuộc hẹn: "Chiều thứ sáu này em rảnh không?". Thêm một thời gian nữa, họ bắt đầu thấy nhớ nhau và cần nhau nhiều hơn là ba cuộc hẹn mỗi tuần. Tony đã thích nghi được với việc san sẻ thời gian và áp lực cho một người luôn sẵn sàng lắng nghe cậu. Và cậu nhận thấy việc có cả bạn gái lẫn sự nghiệp không phải là điều quá khó. Vào tuần cuối cùng của tháng tư, Tony hẹn Joshy lần thứ tư trong một tuần. Hôm đó là một ngày tuyệt vời không kém ngày đẹp trời lúc họ quen nhau. Nhưng Joshy vẫn giữ nguyên quy tắc "mỗi người một tuần" của mình, cô chỉ điều chỉnh nó thành thỏa thuận. "Và tất nhiên người ta có thể vi phạm thỏa thuận trong những trường hợp có thể thương lượng được" - Joshy nháy mắt tinh nghịch khi cả hai đứng mút kem.
    Ngày 14 tháng 6, Joshy đem đến cho Tony một hũ thủy tinh đựng đầy socôla với dòng chữ: "Be my valentine!". Joshy cười một nụ cười của nắng: "Những chuyện không vui đã khiên chúng ta xa nhau vào đúng ngày lễ Tình yêu. Em không muốn đợi đến năm sau mới đưa anh món quà này! Em yêu anh!" - Cô hôn Tony.
    "Có một điều anh đã thắc mắc rất lâu!" - Tony nói sau khi qua phút ngất ngây - "Nếu ngày hôm đó em bốc phải lá thăm THE FIRST thì khi nào em sẽ hẹn anh?" Một nụ cười bí ẩn nở trên môi Joshy: "Thì đã bao giờ em không bốc phải là thăm THE FIRST đâu! Cả hai lá thăm đều là THE FIRST, em chỉ không cho anh nhìn thấy lá thăm của em thôi! Em muốn anh bắt đầu khi anh thật sự sẵn sàng. Còn em thì đã luôn sẵn sàng để chờ đợi anh!". Tony hỏi tiếp, cố giấu vẻ xúc động: "Nếu như anh không chơi trò đó với em, hoặc nếu như anh không hẹn lần thứ tư... nếu...". Nhưng hai ngón tay xinh xinh của Joshy đã đặt lên môi Tony để ngăn cậu nói tiếp. Cô nhẹ nhàng: "Đó là một bí mật! Khi đó, em sẽ tính cách khác nhưng em sẽ không nói anh nghe đâu!" Tony vòng tay ôm lấy cô. Cậu cũng không cần biết đến điều bí mật đó. Và sẽ chẳng bao giờ biết rằng Joshy chẳng có một dự tính nào cho những tình huống đó. Bởi cô tin là cả hai sẽ làm cho mọi việc tốt đẹp hơn.
    Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì đã không sống và yêu hết mình. Hãy cho những người yêu thương mình và chính mình một cơ hội. Đừng bỏ cuộc quá sớm khi mọi thứ vẫn còn có thể!
  2. Guest

    Guest Guest

    Vote bạn 5*,từ bây giờ tôi sẽ vote cho bạn nào post bài trong này.
  3. Ga`_CoN

    Ga`_CoN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    4.059
    Đã được thích:
    0
    Người Yêu Cũ

    Bao năm mình không gặp lại nhau. Thế rồi anh bỗng xuất hiện trước cửa nhà em một buổi chiều chủ nhật. Em đang nấu bữa chiều, nghe chó sủa, chạy ra, thấy anh lơ ngơ đứng ngoài cổng. Anh tìm nhà người quen nhưng bị lạc. Khu nhà em ở lắm ngách nhiều ngõ, mà anh thì lại chưa đến đây bao giờ. Mình hơi ngạc nhiên khi gặp lại nhau. Nói cho đúng chỉ có anh ngạc nhiên. Còn em, em vẫn luôn mong đợi giây phút này từ ngày anh bỏ em đi. Em luôn tưởng tượng sẽ gặp lại anh như thế, chỉ có đìêu không phải trong khung cảnh này. Em bối rối. Anh vẫn như xưa. Vẫn nụ cười răng khểnh và mắt một mí đa tình. Em vặn vẹo đôi tay gân xanh đã nổi đầy của mình: "Mời anh vào nhà chơi. Em mới lấy chồng ở đây". Anh thoáng ngần ngại: "À, ừ ..." rồi khẽ trách: "Lấy chồng mà không báo cho anh biết". Em nghĩ thầm. Anh vẫn khéo như ngày xưa. Em biết tìm anh ở nơi nào để báo cho anh. Ngày ấy chúng mình đã thống nhất sẽ không tìm nhau nữa. Em chẳng có lấy một dòng địa chỉ của anh. Cũng không một tin tức. Anh ngập ngừng theo em vào nhà. Em vấp phải cái thảm chùi chân trong phòng khách. Cười chữa thẹn: "Nhà hơi bừa, anh thông cảm". Em pha trà lâu hơn bình thường. Đôi tay em dường như không chịu nghe em điều khiển nữa. Chúng cứ lóng ngóng, vụng về đến thảm hại. Nhưng cũng may còn có việc pha trà để em không phải nhìn sang anh. Anh hỏi em sống ra sao. "Thì cũng như bao người khác thôi anh. Nhìn chung chồng em là người tốt, cẩn thận và chu đáo. Bọn em đang chờ đón đứa con đầu lòng." - em nói như một người vợ và người mẹ hạnh phúc. "Chúc mừng vợ chồng em, đặc biệt là em. Anh vẫn nhớ là em rất yêu trẻ con". "Thế còn cuộc sống của anh?" - có cái gì đó khiến cổ họng em như nghẹn lại. Lần đầu tiên em chủ động hỏi anh trước khi anh tự kể - "Anh thì vẫn vậy, nay đây mai đó. Anh ghét sự trói buộc em ạ". "Em có yêu chồng không?" - anh bất ngờ nhìn thẳng vào mắt em. Anh vẫn luôn là người hiểu em rất rõ. Em lúng túng: "À, tất nhiên rồi, ... chồng em nhìn chung là yêu em, sao lại hỏi vậy", nói xong bỗng dưng em thấy mình có trách nhiệm phải tin vào điều mình nói. Dường như anh không muốn làm em khó xử thêm nữa nên chuyển đề tài. Anh vẫn luôn là người chủ động dẫn dắt trong mỗi cuộc chuyện trò của mình ngày xưa. Và em vẫn luôn chỉ là người trả lời câu hỏi. Nhiều khi em cứ tự hỏi chẳng hiểu bằng cách nào mà ngày ấy chúng mình đã duy trì được mối quan hệ một- người- thống- trị kiểu này lâu đến như thế, 3 năm 9 tháng 12 ngày. Đủ dài để không một người đàn ông nào sau anh làm em quên được anh. Kể cũng buồn cười. Người ta bảo càng cố quên thì lại càng nhớ hơn, nhưng em không cố quên anh đi, sao chẳng bớt nhớ. Mà cái trí nhớ của em là vậy đó, không sói mòn theo tuổi tác, có lẽ vì thế mà nó chẳng còn đủ chỗ để nhớ những gì đáng nhớ khác nữa. Chồng em có lúc đã bảo em có dấu hiệu của người bệnh tâm thần khi đang đêm em bỗng bật dậy khóc vì nhớ đến một giấc mơ từ hồi 3 tuổi, trong đó em thấy mình bị bố mẹ bỏ rơi trong một khu rừng âm u hoang vắng. Em chẳng buồn tranh cãi với anh ấy. Từ lâu em đã học được cách im lặng trong ngôi nhà của mình. Như bây giờ đây, ngồi trước anh, em lại nhớ đến buổi sáng mùa thu mười năm trước. Anh bảo: "Bé con ngoan hiền ạ, em rồi sẽ là một người vợ tốt đấy. Nhưng anh không muốn lấy vợ. Anh là chân đi. Cuộc sống gia đình cũng không trói buộc được anh đâu. Mà anh thì không muốn làm em khổ. Hiểu anh không?" Em chỉ ngoan ngoãn gật đầu dù những giọt nước mắt đau đớn đã dâng lên bóp nghẹn lấy tim em. Anh lại bảo em lấy chồng đi, rồi thì sinh con và quên anh. Nếu muốn giữ lại cái gì đó về anh thì lấy tên anh đặt cho con trai em vậy, nhưng mà không nhớ gì về anh thì vẫn tốt hơn cho em. Em lại gật đầu dù biết rằng mình đang rơi xuống đáy vực của sự thất vọng và sẽ chết dần chết mòn trong một cuộc sống chẳng còn anh. Anh hôn nhẹ lên trán em an ủi: "Bé con đừng buồn, anh vẫn luôn yêu em nhưng anh chỉ có thể trao cho em mỗi trái tim anh thôi. Còn cuộc sống của anh, anh muốn nhào nặn nó theo ý mình, em hãy hiểu cho anh nhé". Anh thật khéo, ngay cả khi bỏ em mà vẫn còn có thể làm cho em tin là mình được yêu. Chẳng ai chia tay không một vết trầy xát như thế. Mười năm, em đã bắt đầu hiểu anh rõ hơn, cứ nghĩ sẽ giận anh nhiều khi hiểu ra nhưng lạ thay vẫn chẳng thể nào giận anh được. Hay là từ lâu em cũng đã quên cả cách giận hờn rồi. "Anh ở lại chơi chờ chồng em về uống với anh ấy chén rượu đầu xuân nhé" - em xã giao khi thấy anh liếc nhìn đồng hồ. Ngạc nhiên nhận thấy mình cũng đã bắt đầu học được ở anh một cái gì đó. "Thôi, để khi khác. Giờ người ta đang chờ, không tiện em ạ. Biết nhà rồi anh sẽ ghé thăm vợ chồng em khi có dịp" - lại nụ cười răng khểnh từng nhói buốt tim em. "Anh đi nhé. Em nhớ ăn uống cho tốt chứ anh thấy em xanh lắm. Khi nào sinh cháu nhớ báo cho anh mừng." Em nhìn theo anh cho đến khi khuất bóng, chợt nhớ ra anh còn quên chưa hỏi em sẽ sinh con trai hay con gái và sẽ đặt tên cho cháu là gì. Ngày xưa ....
    To boyngaytho: Spam chút nha, nhưng mà ai bảo là box ko biết quý trọng những topic thế này chứ??? >.< Gà con cũng thích đọc truyện lắm nhưng chẳng ai post cho mà đọc cả àh
    Được Ga`_CoN sửa chữa / chuyển vào 06:35 ngày 08/03/2005
  4. yeuanhthatnhieu1978

    yeuanhthatnhieu1978 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2004
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay là 8-3 tôi post bài viết này tặng anh, mong rằng anh có thời gian để đọc nó:
    Chào anh yêu dấu!
    Chúc mừng anh nhân ngày 8-3
    Em biết anh, một đáng mày râu chân chính, sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận được lời chúc ngày 8/3! Nhưng mồng 8 tháng 3 là gì? Là ngày mọi cô bé trên Trái Đất này đều muốn đc làm điều gì đó mà mình muốn trong suốt một năm qua. Và anh thấy đấy, em viết những dòng này cho anh để cảm ơn anh về tất cả những điều mà anh đã làm cho em trong suốt thời gian qua, khi mình ở bên nhau.
    Cảm ơn anh vì đã tặng em biết bao món quà , món quà "Quan tâm ", món quà "mơ ước", và cả món quà "niềm tin "nữa trong suốt 365 ngày của năm - cả ngày 8/3.
    Cảm ơn anh vì đã luôn trân trọng những gì em nói, khuyến khích những gì em làm, giúp em thực hiện những gì em nghĩ và luôn tôn trọng ''''nữ quyền'''' theo đúng ý nghĩa của từ đó trong suốt 365 ngày của năm - kể cả ngày 8/3.
    Cảm ơn anh vì đã là chiếc khăn giấy khi em khóc, là chiếc xe khi em mỏi chân, là khán giả trung thành của giọng ca dở ẹt của em, là bức tường thành hiên ngang khi em sợ hãi và mãi ở trong em trong suốt 365 ngày của một năm - kể cả ngày 8/3.
    Cảm ơn anh vìđã biến mọi ngày trong cuộc sống của em là ngày 8/3 , nên em xin dành tặng cả ngày hôm nay cho anh - người xứng đáng được nhận những điều vô cùng ngọt ngào và tốt đẹp nhất.
    Anh yêu à, chúc anh một ngày 8 tháng 3 tuyệt nhất cho cả anh và em.
    Người yêu của anh
    Hạnh Xêkô

    Được yeuanhthatnhieu1978 sửa chữa / chuyển vào 11:48 ngày 08/03/2005
  5. Guest

    Guest Guest

    Đã vote cho Gà con và yêuanhthâtnhiều.
    To Gà:muốn đọc truyện thì phải cổ vũ người ta viết bằng cách dính chủ đề lên trên chứ.
  6. 500yen

    500yen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0

    Cà phê muối
    Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.
    Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng ******** người phục vụ:
    - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
    Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
    Cô gái tò mò:
    - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
    - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
    Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
    Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
    Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
    Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
    Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
    "Gửi vợ của anh,
    Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó, anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở fần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽkhông bao giờ mói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
    Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích và phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có theẻ làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời".
    Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
    Nếu bạn hỏi người vợ rầng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
  7. Ga`_CoN

    Ga`_CoN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    4.059
    Đã được thích:
    0
    Hơn Một Lời Chia Tay
    Khi tôi trở lại thăm C. thì em đã có một đứa con gái lên 2 tuổi. Cuộc gặp gỡ khá vui vẻ, tuy hơi gượng ép đôi chút. Cả gia đình em đều tiếp đón tôi niềm nở, đặc biệt là mẹ em. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ "năng lượng" cho cuộc tiếp xúc này, mặc dầu chuyện tôi và em vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có câu trả lời.
    Chúng tôi cùng viết lên những trang quá khứ đẹp đẽ và thơ mộng. Hồi ấy tôi là học sinh giỏi nhất trường, còn em là hoa khôi và hơn tôi ... 2 tuổi. Chẳng trách cha ông có câu "nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một". Tốt nghiệp phổ thông, tôi thi đại học, rớt và tiếp tục thi lần nữa mới đậu. Chúng tôi vẫn thư từ thăm hỏi nhưng càng về sau càng thưa dần. Một người bạn ở quê lên thăm báo cho tôi biết mọi sự đã thay đổi. Chỉ mới nghe vậy thôi, tôi tự ái và ngắt mọi tin tức. Nhân vật thứ ba mà tôi nghe được không ai xa lạ, chính là bạn thân cùng lớp phổ thông. Cảm giác bị xúc phạm ghê gớm khiến tôi không còn đủ tỉnh táo trong ứng xử và ảnh hưởng không ít đến học tập. Tôi hận bạn, hận em và ghét cay ghét đắng trong đời cái kiểu yêu tay ba nhập nhằng giữa bạn và người yêu như vậy.
    Tốt nghiệp đại học với mảnh bằng loại khá ngành văn, tôi tiếp tục thời kỳ thất nghiệp hơn hai năm. Nhận được thiệp cưới của em, tôi mới "bật ngửa" vì chú rể là một cái tên lạ hoắt. Hóa ra trong nhiều năm dài tôi đã hiểu lầm bạn bè và hiểu lầm em! Tôi phải làm sao đây? Cảm giác hối hận và hổ thẹn khiến tôi không dám đến dự tiệc cưới của em. Tôi tự trách mình vì đã quá tin vào dư luận, một thứ dư luận bâng quơ, chưa kiểm chứng. Song mọi chuyện đã quá muộn.
    C. trách tôi rất nhiều. Em nói : "Chuyện giữa chúng ta bắt đầu từ sự hiểu lầm nhỏ nhen và chồng chất nhiều lên cùng năm tháng. Không ai có lỗi hoàn toàn. Có điều đáng tiếc là cả hai đều phải trả giá khá đắt."
    Tôi biết rằng kể từ giờ trở đi, tôi không nên đến thăm em nữa. Tôi không thể lấy quá khứ để bù đắp cho tương lai. Tôi không thể phá vở hạnh phúc của gia đình em nếu tôi còn yêu em. Lúc chia tay ra về, em đột nhiên nói với con em: "lại hôn chú đi con!". Cháu gái chạy lại hôn lên má tôi rồi trở về bên mẹ. Em cúi xuống ôm con và đặt lên môi nó một nụ hôn nồng nàn. Ánh mắt long lanh nhìn tôi.
    Tôi biết, đó là lời chia tay đẹp nhất nhưng vĩnh viễn khép lại một chuyện tình.
  8. co_be_ngay_tho

    co_be_ngay_tho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    Trà My vote cho Gà con và bài viết của chị rồi đó nha.
  9. Ga`_CoN

    Ga`_CoN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    4.059
    Đã được thích:
    0
    Mong Manh

    Cuối cùng thì Duy cũng đến chia tay tôi với một câu nói giản dị: "Vậy là đã qua, chúc Mai tốt đẹp và đừng hỏi vì sao bởi chính mình cũng đang hướng tới điều ấy". Tôi không cười, chỉ nghe trong lòng đau nhức, một cảm giác lạ lắm. Duy đi ngay, không để tôi nhìn thẳng vào mắt một lần. Duy giản dị và xa cách biết bao!
    Tôi u ám nghĩ: "Còn gì đâu, thật buồn khi mọi thứ đã không phải là của mình". Và khóc. Mong manh quá!
    Xem lại tập thư của Duy - những mảnh giấy viết trong hc bàn - khoảnh khắc ấy trọn vẹn quá cho dù Duy là kẻ đầu tiên dám nói với tôi rằng: "Mai kiêu kỳ và độc đoán nhất!". Mảnh trời xanh và những đám mây, con đường và hàng cây... ký ức không chỉ cho tôi, cho Duy mà cho cả những ai đang trú ngụ ở cái lớp K2 thanh bình này. Không thể trách Duy vi vàng, càng không thể không tiếc nuối, nhưng ám ảnh quá...
    Thật ngốc nghếch khi bỏ qua Tuấn, qua Hải để đến với Duy. Trọn vẹn đến thế ư? Duy bình thường, chững chạc và tự tin. Duy không dùng "những lời có cánh", không chải chuốt và chẳng bao giờ lừa dối. Hàng ngày Duy đứng ngẩn người ở ban công để nhìn tôi và Hằng - cô bạn cùng lớp đạp xe sóng đôi giờ tan học. Tôi biết nhưng vẫn khoái nghe Hằng nói: "Hắn có vẻ lãng mạn quá, mày bình thường với tao nhưng có vẻ thần tượng với hắn!".
    Tôi mỉm cười sung sướng thầm cảm ơn Hằng vì những lời không mấy nhã nhặn. Và hắn trở thành Duy của tôi. Một Duy chẳng bao giờ dám nói thật lòng mình dù tôi biết rằng lòng hắn đang dông bão. Hằng phán: "Thật khổ sở cho hắn quá!". Còn tôi thì cười thầm, tôi kiêu kỳ và thích làm tội ******** người khác. Duy chật vật vì hai từ "em gái" do tôi yêu cầu - nhưng có phải lòng Duy muốn thế đâu, tại Duy nghiêm chỉnh quá.
    Duy là niềm ao ước của nhiều đứa con gái trong K2 yên ả này. Điều đó thì tôi biết và chẳng có gì lạ bởi Duy người lớn và tự tin đến hoàn hảo. Và tôi kiêu hãnh hơn khi ý thức được rằng mình đã chiếm một chỗ quan trọng trong quả tim bốn ngăn của Duy. So với nhiều đứa con gái khác, Duy đã nhìn tôi với tầt cả sự say mê và thán phục. Duy chẳng ngại đợi tôi hàng giờ trước cổng giảng đường những lúc tôi ngủ muộn và rất nhiều lần Duy phải làm lành vì những giận hờn đỏng đảnh của tôi.
    Hằng bảo: "Mày hay thay đổi"? Điều đó thì rõ như ban ngày, nhưng Duy chẳng bao giờ công nhận đìều ấy. Duy nhẹ nhàng thôi nhưng tin tưởng lắm, Duy lặng lẽ làm tất cả làm những gì có thể. Một lần Duy cuống lên khì tôi không cười lần nào trong suốt buổi học:
    -Mai giận mình đấy à? Sao buồn thế?
    Tôi lắc đầu cười cười, rằng chẳng sao cả, vì tôi thích thế. Vậy mà cả ngày hôm đó Duy không rời tôi nửa bước, cũng chẳng dám nắm tay tôi một lần. Duy chỉ loay hoay với những ước muốn quái đản của tôi và đầy lo lắng.
    "Mày chán Duy thật sao?". Hằng hỏi khi mấy ngày sau đó không thấy tôi nói chuyện với Duy. Tôi lắc đầu: "Thì từ trước đến giờ tao có bao giờ - thích - Duy - quá - đâu". Hằng nháy mắt đầy ngụ ý: "Thế mà có đấy, con người - dễ - thay - đổi ạ".
    Tôi chơi với bọn Tuấn, Hải còn thân thiết quá mức tưởng tượng về một tình bạn đẹp mà tôi hằng mơ ước. Duy buồn - điều đó thì không thể phủ nhận được. Nhưng Duy đối xử với tôi vẫn như một - người - bạn. Tôi bảo Hằng: "Không vui vì Duy không tức!". Hằng ghét tôi, nó dường như muốn xa lánh. Cũng vậy thôi, những kẻ như Duy, như Hằng thật khó hiểu.
    Bọn Tuấn, Hải quý tôi nhưng chưa đứa nào đối xử nhẹ nhàng và kiên nhẫn với tôi như Duy. Còn tôi, đã tô vẽ quá nhiều cho Duy. Duy dị dạng và méo mó... Nhưng cho đến mãi sau này thì tôi hiểu: "Mình ích kỷ và độc đoán, Duy vẫn thế".
    Duy về học một mình trong khi tôi và bọn Tuấn, Hải lúc nào cũng vui vẻ cười đùa bên nhau. Duy không biết thái độ của Duy làm tôi phát điên lên vì những lý do không rõ rệt. Giờ học triết, tôi viết cho Duy một mảnh giấy: "Duy nghĩ Mai thế nào? Mong được nói chuyện với Duy". Duy không trả lời. Lúc về đứng đợi tôi ở cổng Duy bảo: "Mai có thể về cùng với Duy một lần, được không?". Duy thật khổ sở, tôi gật đầu: "Cũng được, để Mai bảo Tuấn, Hải về trước!".
    Duy cho xe chạy song song, im lặng và nhẫn nại. Tôi lên tiếng:
    - Mai không nghĩ sẽ là không khí buồn tẻ này!
    - Đúng thế! - Duy gật đầu xác nhận - nhưng mình sắp nói đây: Mai kiêu kỳ và tàn nhẫn lắm... !
    Tôi cười, dù biết Duy đang cố tình nhấn mạnh ở từ nào, Duy không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi - cái nhìn thẳm sâu và nhức nhối. Chúng tôi cứ đi bên, nặng nề và êm như thế cho đến lúc cửa ngõ nhà tôi hiện ra. Duy về và không tạm biệt tôi.
    Có lần Hải bảo tôi thế này: "Duy có bạn gái mới - một cô bạn xinh và cao. Cả hai rất hay đi với nhau". Tuấn gật đầu xác nhận. Tôi cười chua xót, thầm thương cho tình cảm của tôi và Duy. Bọn Tuấn, Hải nhìn tôi chằm chằm và dò xét đến nỗi tôi phải thốt lên: "Tốt quá! Nhưng các cậu đừng nhìn mình như thế!". Vậy mà cả buổi học hôm ấy tôi không thể nhét nổi một chữ nào vào đầu. "Duy đến thế ư? Duy đã thay đổi? Chóng vánh quá!".
    Tan học, tôi tìm Hằng, nó nghi ngờ "Cậu còn muốn gì?" Tôi khiên nhẫn: "Thế này, mình biết Duy... cậu ấy có nói gì không...?" Hằng lắc đầu, tôi bỗng thấy hụt hẫng, chơi vơi... Sự thật tôi không nghĩ Duy lại là con người dễ thay đổi như thế.
    Nhiều lần thấy bóng Duy và cô bạn gái vụt qua, tôi không ngoảnh lại nhưng vẫn thấy xót xa ở trong lòng. Tuấn và Hải khẳng định: "Cậu vẫn quý mến Duy đấy, thật mà..." - "Không, mình và Duy không bao giờ có một tình cảm nào quá lớn cả. Thật đấy, chỉ hơi tiếc nuối một tí thôi...".
    Những ngày sau đó, Duy không bao giờ nói gì với tôi ngoài nụ cười chan hòa. Tôi thăng bằng trước mắt Duy dù biết rằng mình đang chao đảo và thất vọng ghê gớm.
    Và bây giờ Duy đã đến, Duy nói gì nhỉ? Chúc tốt đẹp ư? Nghe hoàn thiện quá. Bọn Tuấn, Hải để cho tôi ngồi một mình trước lúc trả lời câu hỏi của tôi: "Mình tệ lắm phải không?" - "Không, Mai rất tuyệt, ít ra là với bọn mình". Tôi không nói gì hơn, chỉ nghe sâu thẳm một nỗi buồn nông nổi. Có thể từ đây sẽ khác phải không Duy?
  10. zusuke

    zusuke Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    0
    Nếu tôi nói thật tất cả về tôi, có lẽ bà ấy dứt khoát không đồng ý. Không có nhầm lẫn làm sao có hôn nhân?... Chất liệu để đến được với hôn nhân là sự nói dối. Năm mươi / năm mươi, anh là một nửa của em, em là một nửa kia để ở đâu?
    - Đây! Phăng teo xong cả rồi! Giấy trắng mực đen, thằng chả ký, tôi ký. Qua tòa án là xong ngay, đường ai nấy đi...
    Khách là ông Sinh - bạn của cả hai vợ chồng nhà thơ Ý Xuân - ngỡ ngàng, khi nghe chính người trong cảnh ngộ báo tin, không biết cân đo tình cảm thế nào để ứng xử chia vui hay chia buồn.
    - Bạn không phải lo cho mình. Không vui vẻ thì chia tay để khỏi nhàm chán vậy mà, coi như một dịp để mình có thêm đề tài làm thơ.
    - Rồi con cái, nhà cửa, tính sao đây?
    - Con gái tất nhiên ở với mẹ, cháu năm nay hăm hai, sắp tốt nghiệp đại học. Mẹ con mình vẫn ở đây - lầu 5, chung cư này. Còn ông ấy, cha mẹ mới đi xuất cảnh, để lại cho con cái nhà mặt tiền phố thị, ở tầng trên, tầng dưới cho thuê khỏe re. Mình không quan tâm tới đòi hỏi nhiêu khê, tòa án họ khó đặt bút ký - (cười) Mình vẫn ở lầu 5 này, nhưng từ nay các bạn nhớ phôn trước khi đến, chứ gõ cửa đột ngột e gặp lúc có bồ đến thăm không lẽ giấu vào nhà tắm.
    - Vậy ông ấy có tự nguyện không, ai đi dễ dàng để tuột khỏi tay một người đẹp tầm cỡ?
    - Hôm mình đưa giấy cho ổng ký, ổng chộp bút ký ngay. Miệng còn nói cám ơn! cô thả con thú hoang về lại với rừng. Ý nói là người đẹp ở ngoài đời không thiếu. Một kiểu tự ái rất đàn ông ấy mà!
    Cô con gái buông bút từ phòng trong bước ra.
    - Ba không tự ái đâu mà làm thật đó má ! Hôm rồi con có đến thăm ba, thấy trên tầng 2 một phòng triển lãm tại gia treo đặt khung kính toàn là chân dung phụ nữ đẹp. Con hỏi họ là bồ của ba đấy sao? Ba bảo tất cả đều hơn là bạn nhưng không phải chịu trách nhiệm với ai cả vì họ đều đã có chồng. Má đến đó, má cũng phải ghen thôi!
    - Xí! Đã hiểu cái cố tật của ông rồi còn ghen làm gì nữa cho mệt.
    - Nếu muốn tìm ba cháu, bác đến số nhà.... đường....., nhưng bác đừng vào mặt tiền, theo lối ngăn đi riêng ra phía sau, khỏi phải bước qua ngăn bán hàng của người ta, mất công chào hỏi. Bác cứ đi theo con hẻm bên ngoài giữa hai dãy nhà nối liền đường lớn và con hẻm song song. Bác vào ngõ vắng chừng 20 m có trổ một cái cửa hông mới khoét, vừa đủ lách người qua. Nơi ấy ăn thông vào cầu thang để đưa rước bao nhiêu người tình một cách kín đáo.
    Khách phôn trước hẹn đến thăm. Đến giờ hẹn, cánh cửa ngách kéo vào trong, khách theo chân chủ nhà bước lên cầu thang ánh sáng mờ mờ như bước vào một hang động. Lên đến nơi ánh sáng rực rỡ, lầu l một nửa để tiếp khách, một nửa là xưởng họa, giá vẽ, bột màu, cọ sơn, lon hộp, giấy cuộn bừa bãi, đi phải chọn bước.
    Qua tuần trà, chủ khách đưa nhau lên tầng thượng xem tranh. Bức nào cũng xứng đáng đưa vào gallery hoặc lên bìa báo.
    - Từng này người đẹp ngồi mẫu cho bạn ư?
    - Mình hình dung lại để họa thôi. Chỉ khi nào có tiếng gõ cửa đột xuất, không tránh đi đâu được, mới bảo chị em ngồi khỏa thân trên ghế làm mẫu, tự nhiên như thật thôi, ai bắt tội mình được. Họa sĩ đang làm việc mà! Giữa đàn ông với nhau cả, mình không giấu ông, bồ ruột phôn là tới, tất cả của mình đó.
    - Từng này người cơ à! Đáng nể thật đấy.
    - Mình vừa phát hiện ra một chân lý: Ai hay đàn ông ly hôn lại có giá! Mình râu tóc xồm xoàm, có ga -lăng, đẹp trai đâu, cũng chẳng biết làm thơ tình như cô ấy, ăn nói như bổ củi, hồi nào muốn chinh phục một cô nàng khó còn hơn tìm tiên. Bây giờ chỉ có một miếng mồi thả câu: ?oVợ mình bỏ mình rồi, hôm nào đến nhà mình nhé!? ?oĐịa chỉ của mình đây. Đi bộ tới, đừng đem xe theo!? ?oChỉ thế thôi mà có tiếng gõ cửa - Ăn mày tình yêu cũng phải biết làm động lòng để cho người ta thương hại chứ!
    - Thú thật! mình bị cú sốc quá lớn khi bất ngờ hay tin hai bạn chia tay. Chị ấy xinh đẹp và thanh lịch hiếm có, là nhà thơ lại là nhà nghiên cứu có thể đăng đàn diễn thuyết. Sao bạn bỏ uổng vậy?
    - Ai chẳng dại một lần để suốt đời phải trả giá. Không biết mới lầm, bây giờ rõ lại... thôi. Hồi cưới nhau, mình tự hào là kẻ giỏi tìm hiểu. Đụng vào cảnh ngộ mới hay mình dốt. Hồi ấy lớn lên mà tự khoác cho mình vai trò tìm hiểu có khác nào tự đặt lên vai một ba lô hành lý về nghệ thuật hiểu người. - Làm như anh là cán bộ tổ chức không bằng! (cười). Mà có tìm hiểu cái quái gì - Si tình, khoái quá nhảy đại vào thôi mà! Tình yêu làm gì có lý lẽ, nó thuộc về trái tim loạn nhịp. Tôi hỏi anh, bây giờ anh vợ con đề huề, hạnh phúc xanh tươi, vậy kinh nghiệm tìm hiểu của anh hồi đó như thế nào?
    - Không hơn gì anh đâu! Nếu tôi nói thật tất cả về tôi, có lẽ bà ấy dứt khoát không đồng ý. Không có nhầm lẫn làm sao có hôn nhân?
    Sự nhầm lẫn có lẽ đỡ nghiêm trọng hơn, nên ta trở lại với câu nói của Baudelaire: ?oThế giới con người chỉ tiến bước bằng sự hiểu lầm. Và chỉ nhờ sự hiểu lầm mà con người đồng thuận. Nếu không may người ta hiểu rõ nhau người ta không thể hòa hợp được?.
    Chất liệu để đến được với hôn nhân là sự nói dối. Năm mươi/năm mươi, anh là một nửa của em, em là một nửa của anh, còn một nửa kia để ở đâu?
    Cửa ngách không chốt nên Thu Minh- con gái của họa sĩ - đến tự lúc nào đứng chỗ khuất đợi nghe câu chuyện, cô bất ngờ xuất hiện:
    - Thưa bác! Cháu thấy ba cháu họa nhiều chân dung phụ nữ, nhưng giá ba cháu tự họa chân dung của mình với tất cả tính cách và ham muốn...
    Họa sĩ sững người nhìn con gái.
    - Dễ thôi con ạ! Bột màu xám thiếu gì, ba sẽ tô thêm dưới bức chân dung tự họa một bóng đen. Nếu cần sẽ viết thêm cái bóng ấy hai chữ ích kỷ, chữ in. Ngôi nhà một người ở này của ba phủ một màu cô đơn. Kẻ cô đơn có khác nào một ẩn sĩ lều tranh. Xưa nay thánh nhân, chính khách mưu lược thường xuất hiện từ những túp lều cô đơn, tư tưởng lớn tích tụ từ sự suy nghiệm trong cô đơn ấy để thiên hạ đi cầu đi rước. Có cô đơn mới trở thành triết gia để được nhìn lại chính mình. Anh ạ, trong cái ý ta vừa bàn ?ocó nhầm lẫn mới có hòa hợp? có cả sự nhầm lẫn với chính mình nữa.
    - Má nói với con một nhận xét mà chính ba cũng không dám nói ra - không biết con có nên nói không.
    - Được, con cứ nói!
    - Khi con nói với má lúc này ba chuyên họa chân dung người tình, má hỏi mái tơ hay mái già. Con thấy sao nói vậy, đều trên tuổi băm, nhiều bà bốn mươi nhưng còn đẹp, không có thiếu nữ. Má buông một câu: ?oKhông là mệnh phụ hồi xuân cũng là bà góa phải không? Một kiểu ranh ma rất đàn ông: Ngoại tình với gái có chồng nhỡ có gieo bầu cũng là con người ta do vợ người ta sinh ra, khỏi lo. Dại gì bồ nhí gái tơ nhỡ mang bụng bầu thì lãnh đủ?.
    Người cha không rời khỏi ghế, nhưng lắc đầu thở ra. Má mày tinh lắm, cái gì cũng thấy như moi ruột gan người ta để ra ngoài.
    - Đây rồi - người bạn lên tiếng- Nguyên nhân xa nhau đưa đến ly hôn là chỗ này. Hồi trước còn hiểu nhầm nên cưới nhau, còn bây giờ hiểu nhau quá rồi nên chối bỏ nhau chứ gì? Người phụ nữ như vợ ông vừa là nhà thơ vừa là nhà xã hội học, hồi còn trẻ thơ ca tươi tắn nhưng chưa nồng, thời gian nâng thơ phú lên tầm cỡ điêu luyện, tâm lý con người hiểu như đi guốc vào tâm địa người ta, nói xin lỗi, chị ấy vẫn giữ cái cá tính bản năng là người phụ nữ hay tranh tụng, nên ông ló ra thói gì là bà ấy bóc trần ra ngay, ông cứng họng nên nổi khùng - đàn ông chịu không nổi nếu biết mình không còn được tin cậy.
    Hồi chưa cưới nhau thì đường mật sơ-ri, bà chúa của lòng anh, cục cưng... cưới nhau về rồi là bà xã, bà chằn, mụ ấy, lão ấy, hắn ta. Lúc ấy người ta mới nói thật, mà hiểu sự thật thì hôn nhân biến thành bong bóng xà phòng.
    Trong tình yêu của người đàn ông, chính giác quan đòi hỏi thèm khát chi phối, sự hấp dẫn tình ái và nói chung tình yêu chinh phục, tình yêu chiếm hữu, tình yêu ích kỷ và tất cả thứ tình ngoài lý trí.
    Vì tình yêu đàn ông bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài ưa thích, say mê bóng dáng yêu kiều, sự làm duyên, lời ăn tiếng nói...
    Còn người phụ nữ được chinh phục bởi vóc dáng cây tùng cho mình núp bóng hoặc bị hấp dẫn vì tài hoa ?omột nét cọ thôi đã phác thảo được bóng của nàng trên trang giấy?, có đầu óc thông minh hoặc có chiến công hiển hách, nhưng làm sao thấy được những tính chất bản năng được che đậy rất kỹ.
    Thu Minh về nhà hỏi mẹ, vì bà là nhà thơ nên cô mượn thơ ca người xưa.
    Mẹ ơi! Có phải: Ầu ơ! Ở xa không biết mới lầm - Bây giờ rõ lại nên... mẹ đã bỏ ba phải không?
    Cần gì phải rõ lại, tự ổng bộc lộ chân tướng mình thôi. Bây giờ tự do trong cô đơn rồi, càng hiện nguyên hình là lười biếng, ham hưởng thụ và ích kỷ.
    Nhưng mẹ có cái sai vì hồi ấy còn trẻ tuổi, là được cưới nhau rồi là đã chủ quan cho rằng tìm hiểu xong rồi, sau hôn nhân không cần tiếp tục tìm hiểu nữa để đóng cửa dạy nhau cùng hoàn thiện, đến chừng rõ lại rồi mới hay là hết thuốc chữa.
    Thu Minh cầm tập thơ mới in của mẹ, nâng niu trong lòng tay:
    - Con đã đọc tập thơ mới này của mẹ rồi. Nhiều ý tưởng hơn các tập trước nhưng không thấy thích bằng các tập trước. Con cảm thấy nội dung tập này tính nhiều, tình ít, trách nhiều hơn yêu, có phải cảnh ngộ sau ly hôn chi phối cảm xúc của mẹ?
    - Con này! Phê phán như bà cụ non!
    - Con sắp tốt nghiệp khoa báo chí rồi mà mẹ. Con đang lấy trường hợp của ba mẹ để làm gương soi cho tương lai đấy!
    Một hôm Thu Minh đến thăm cha, thấy trong ngăn kéo của ông có một đôi giày trẻ con ba tuổi - trong lòng sinh nghi. Sau đó khi lái xe qua đường Trương Minh Giảng trông thấy chiếc xe hai bánh màu đỏ trông quen quen dựng dài dài theo bãi giữ xe trước nhà trẻ. Trờ tới một đoạn lại thấy cha đang ngồi trong quán cà phê gần đó. Cô dừng xa nấp sau cái ô tô đi đón trẻ quan sát. Bốn giờ mười lăm phút, bảo vệ mở cổng. Bố mẹ nào vào đón con ấy. Cô thấy cha mình cầm cái hộp đựng giày trong tay dừng ngoài song sắt bờ rào nhìn vào. Một đứa bé rời tay mẹ chạy đến bước lên cái nấc thang chơi cầu trượt. Mẹ chờ con một lúc mới dắt tay dẫn đi. Cô thấy cha xô tới định ôm bé vào lòng, nhưng người mẹ nghiêm nét mặt kéo con tránh đi, ra hiệu bằng ánh mắt về phía bên kia lề đường - có người đàn ông là cha cháu đang ngồi trên yên chờ. Ông như người bị hụt hẫng, săm soi gói quà trong tay đau khổ vì máu mủ của mình nhưng là con người ta, ông đến lấy chiếc xe màu đỏ ra phóng đi.
    Cô con gái đến nơi thấy ông nằm dài trên ghế sô - pha, buồn rười rượi.
    - Ba làm sao vậy, ba ốm à?
    - Ốm đau gì đâu!
    Cô nhìn thấy hai chiếc giày trẻ con buộc dính vào nhau treo trên giá vẽ.
    - Ba mua giày tặng ai mà treo ở đây?
    - Cứ để yên đó. Chuyện của ba, con đừng mó vào!
    - Vậy con về đây!
    Thu Minh xách túi bước ra, tiếng dép khua theo cầu thang.
    Ông nén nỗi đau thầm kín chồm lên hé cửa sổ nhìn xuống ngõ hẻm, theo dõi con dắt xe ra với nỗi đau thầm kín - Không rõ con có giận mình không? Dù sao cũng là em của nó kia mà!
    Chuyện gia đình giữ cho trong gia đình mình biết thôi đã là khó, chuyện riêng tư giữ cho mỗi mình biết thôi càng khó hơn. Sự thật chết mang theo xuống mồ ấy nó cứ ro rại trong lương tâm, nghĩ tới là tăng huyết áp. Còn con gái ruột của ông, nay mai tương lai sẽ là nhà báo, hằng ngày sáng chiều đúng giờ là nó nắn ghi - đông cho xe dong ruổi qua con đường cổng nhà giữ trẻ quan sát xem trong bãi giữ xe có chiếc xe hai bánh màu đỏ, xem bố nó có ngồi quán cà phê cóc chờ giờ đưa đón trẻ? Nếu phát hiện ra là nó dừng lại nấp ở một nơi để xoi mói tìm sự thật, không phải để đăng báo mà để chia sẻ nỗi đau máu chảy ruột mềm. Nó thấy ông lần đến song sắt hàng rào đứng ngoài nhìn vào để dõi theo cái mầm sống do mình gieo lớn lên từng ngày, trong khi mẹ nó lôi nó đi nhanh để tránh đối diện với ông vì sợ chồng mình phát hiện.
    Ngoại tình là vụng trộm, nhưng đến chết nó vẫn là sự thật, nó cần được che đậy như ôm một căn bệnh nan y, ôm trong người thì đau đớn, còn mổ xẻ giải phẫu lấy ra e tánh mệnh khó an toàn.
    Thôi đành cứ để mọi người sống với ta qua sự hiểu nhầm vậy?
    Giữa đêm lặng, dưới ánh đèn bàn, nhà thơ Ý Xuân ngồi trước trang giấy. Viết được hai câu nhập đề, cô đặt bút xuống, luồn cả mười ngón tay vào mái tóc, đọc đi đọc lại dòng chữ từ ngòi bút do chính tay mình vẽ ra.
    Con mình mà vợ người ta
    Ngậm nghe thì khổ, nói ra đau lòng
    Bất giác nhà thơ nhớ tới lời con gái. ?oCon đã đọc tập thơ mới in của mẹ, nhiều ý tưởng hơn nhưng đọc không thấy thích bằng những tập trước, chẳng lẽ bi kịch gia đình đã nắn dòng cảm xúc của mình sang một khuynh hướng khác đắng cay và hận đời.
    Cô vò tờ giấy vất vào sọt rác: ?oChẳng lẽ thơ mình biến thành loại thơ châm biếm tầm thường! Cảnh ngộ éo le đã làm vẩn đục tâm hồn trong sáng khi làm thơ của mình rồi ư?
    Chiều hôm sau, như thường lệ, cô con gái nắn ghi - đông đi qua trước cổng nhà trẻ, cô vẫn phát hiện chiếc xe màu đỏ và bố đang ngồi chờ. Nép vào sau cái ô tô đi đón trẻ, cô thảng thốt thấy mẹ mình đứng lẩn vào giữa các bà mẹ đi đón con. Khi cánh cổng mở, mẹ cũng vào như mọi người nhưng đến chỗ con voi phục bằng đá gần cầu trượt, bà đứng đó đợi chờ.
    Theo thói quen khi mẹ dắt tay ra đến nơi, cậu bé rời tay mẹ chạy theo vòng xoắn ốc lên cao. Khi sắp bắt đầu trò chơi, bé nhìn xuống thấy nụ cười của người phụ nữ làm quen đang vẫy tay cho em lấy lòng can đảm. Bé hồ hởi đáp lại qua nét mặt rạng rỡ. Bé ngồi xuống, thõng hai chân ra trước tự thả trôi. Bé lập tức được đón vào lòng tay của nhà thơ: ?oBé ngoan lắm, giỏi lắm, xinh lắm. Cháu mấy tuổi)?
    Mẹ của cháu sung sướng thấy có người yêu thích con mình.
    - Nào ngoan, nói đi con...
    - Thưa cô, con ba tuổi.
    - Chị cho phép tôi chụp cho cháu tấm ảnh kỷ niệm.
    Người mẹ phủi bụi cho con, sửa áo xống cho đẹp.
    - Xong rồi! Đẹp lắm! Nào lại đây cô bế, cho mẹ xách các thứ.
    Chị bế bé theo mẹ cháu băng qua đường đến nơi người chồng đang ngồi trên yên, vô tư chờ đợi. Chị đặt lên má bé một nụ hôn, giao cháu lại cho mẹ, chào từ giã rồi mở cửa bước vào chiếc taxi đang chờ với mặc cảm tội lỗi vì mình đã thả con thú hoang về rừng.
    Trong lúc ấy, họa sĩ đứng nhìn qua song sắt hàng rào, chứng kiến toàn cảnh không bỏ sót chi tiết nào.
    Một bàn tay đặt lên vai ông - ngoái lại, ông nhìn thấy con gái mình. Nó an ủi ông: Không sao đâu ba, má chỉ tìm lại cảm hứng để làm thơ.

Chia sẻ trang này