1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bố tôi

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi muadong_lanhgia, 31/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Babymonkey

    Babymonkey Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    0
    Bố đã từng là thần tượng sống của tôi trong suốt 19 năm. Va` cho đến năm tôi 19 tuổi, tôi chợt nhận ra rằng bố không phảo là một vị thánh. Và thần tượng trong tôi bị sụp đổ. Tôi đã gần như suy sụp, muốn chạy thật xa khỏi cái nhà mà tôi đang sống để không phải hàng ngày đối diện với bố. Và tôi đã chọn một cuộc sống nơi đất khách quê người.
    bây giờ, Khi đã sống nơi đất khách quê người, tôi nhận ra rằng, bố cũng chỉ là một người đàn ông như bao người đàn ông khác, cũng có những lỗi lầm. Nhưng trên tất cả, tình yêu mà bố dành cho tôi vẫn không hề thay đổi cho dù đã nhiều lần tôi cảm thấy căm thù bố, hận bố.
    Những khoảng thời gian trở về căn nhà của mình, tôi nhận ra rắng dù sao đi nữa thì đối với bố, tôi vẫn là một phần rất quan trọng của cuộc đời ông. Tôi hận ông vì ông đã làm mẹ tôi đau khổ, nhưng tôi không thể hận ông vì những gì ông đã dành cho tôi.
    Bố tôi, biết phải nói sao nhỉ? Tôi còn yêu bố. Yêu đấy nhưng giận cũng nhiều. Người ta nói, ở đời phải biết tha thứ, nhưng tôi biết phải làm sao đây? Tha thứ cho ông? Tôi không có quyền vì ông không có lỗi với tôi... Phải chăng, chuyện của người lớn thì trẻ con không thể có quyền phán xét?
  2. muadong_lanhgia

    muadong_lanhgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    [red] Tôi lại viết , rất vui khi lại quay lại topic này .Viết tặng topic này để ghi lại những nhìn nhận của tôi về bố [
    Mùa hè năm ấy , khi tôi lên 8 tôi bị ốm giũa đêm khuya bất ngờ .Toàn cơ thể lạnh toát và tôi cảm tưởng rằng miệng tôi ko thể nói được .Bố tôi cả đêm hôm ấy đã lo đến ko ngủ nhà ko có tiền , mà có lẽ đem khuya như thế cấp cứu cũng khó .Ông đã ôm tôi vào lòng suốt đêm hôm đó và ủ ấm cho tôi đến tận sáng thì cơ thể tôi ấm lại .Tôi đã vượt qua cánh cửa của Thần chết khi có bố bên cạnh [red]
  3. muadong_lanhgia

    muadong_lanhgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    [red] Tôi lại viết , rất vui khi lại quay lại topic này .Viết tặng topic này để ghi lại những nhìn nhận của tôi về bố [
    Mùa hè năm ấy , khi tôi lên 8 tôi bị ốm giũa đêm khuya bất ngờ .Toàn cơ thể lạnh toát và tôi cảm tưởng rằng miệng tôi ko thể nói được .Bố tôi cả đêm hôm ấy đã lo đến ko ngủ nhà ko có tiền , mà có lẽ đem khuya như thế cấp cứu cũng khó .Ông đã ôm tôi vào lòng suốt đêm hôm đó và ủ ấm cho tôi đến tận sáng thì cơ thể tôi ấm lại .Tôi đã vượt qua cánh cửa của Thần chết khi có bố bên cạnh [red]
  4. muadong_lanhgia

    muadong_lanhgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Bạn ơi hãy học cách tha thứ bạn sẽ cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều /.Có thể bạn ko có quyền phán xét ông nhưng ông sẽ bị lương tâm phán xét nhiều hơn thế .
    Chúc bạn luôn vui
  5. muadong_lanhgia

    muadong_lanhgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Bạn ơi hãy học cách tha thứ bạn sẽ cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều /.Có thể bạn ko có quyền phán xét ông nhưng ông sẽ bị lương tâm phán xét nhiều hơn thế .
    Chúc bạn luôn vui
  6. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112

    uh xin chia sẻ với bạn nỗi buồn này, nhưng có lẽ mỗi ông bố có một cách dạy con khác nhau và chúng ta đôi khi tiếp nhận ty của bố từ những cách khác nhau và cho đó là 1 điều hiển nhiên , 1 điều mình đáng được hưởng và chính vì cách nhìn nhận đó mà những người con như chúng ta đánh mất chính mình ,mình hi vọng em bạn se nhận ra điều đó
  7. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112

    uh xin chia sẻ với bạn nỗi buồn này, nhưng có lẽ mỗi ông bố có một cách dạy con khác nhau và chúng ta đôi khi tiếp nhận ty của bố từ những cách khác nhau và cho đó là 1 điều hiển nhiên , 1 điều mình đáng được hưởng và chính vì cách nhìn nhận đó mà những người con như chúng ta đánh mất chính mình ,mình hi vọng em bạn se nhận ra điều đó
  8. MJH

    MJH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2003
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0

    Nói thế nào nhỉ, bố tôi ư. Tôi cám ơn người, người đã làm lụng vất vả cả đời để giờ tôi có mọi thứ tôi muốn. Từ bé đến giờ, tôi muốn gì được nấy. Ngày tôi nói tôi muốn đi du học, nghĩ rằng mình nói 1 tiếng bố sẽ cho đi ngay, cái gì cũng thế mà. Ấy vậy mà bố nói ko. Bố ko đồng ý. Bố nói bố thấy tôi còn trẻ con (mà nghĩ lại trẻ con thật, hồi đấy mới sắp bước sang tuổi 16), tiếng anh thì ko biết 1 chữ nào, lại đòi đi du học, người ko cho.....Tôi khóc, gào, ầm ĩ lên đòi đi bằng được (hình như tôi cũng hư hỏng thì phải). Rồi bố nói, nếu trong 1 năm, tôi đi học tiếng anh mà phải đạt trình độ tương đối tốt nhưng ko được bỏ bê chuyện học ở trường vì sẽ còn phải thi ĐH. Tôi đã nghĩ, bố muốn thế khác nào đánh đố. Nhưng mà có lẽ tôi muốn đi quá nên tôi lao vào học như điên, sáng 7h đi học thêm ở trường đến 12h, 12h30 lại đi học chính rồi tối 2 buổi đi học tiếng anh ở trung tâm, 3 buổi đi học lò.......
    Nhớ lại ngày ấy, tiếng anh chẳng biết 1 chữ, bố bắt viết 1 đoạn tiếng anh 5 dòng tôi cũng ko viết nổi, ko viết được 1 câu cho ra đúng câu. Bố quát mắng đủ kiểu, có lẽ người nghĩ là đặt ra cho tôi 1 thử thách quá khó để tôi từ bỏ ý định đi du học đi.....Nhưng mà tôi đã hoàn thành cái năm ấy 1 cách xuất sắc, học điên cuồng, ko còn quan tâm đến cái gì khác ngoài học nữa. Và rồi chỉ 1 năm sau cái ngày tôi xin đi du học, tôi được học bổng đi học. Giờ thì bố ko muốn cũng chẳng thể làm gì, bố đã để tôi đi....
    Một người bố tuyệt vời đấy chứ. Tôi rất tự hào mình có 1 người bố như vậy. Nhưng có lẽ tôi tự hào về 1 người bố trong quá khứ nhiều hơn. 1 con người có đủ bản lĩnh và ý chí, là niềm tự hào của ông bà. Là người mang lại vinh quang cho cả dòng họ, là người làm gương cho các cô chú tôi nói theo. Giờ đây tôi thất vọng về người nhiều, tôi đã nghĩ bố là 1 người rất có bản lĩnh vì những gì người đã trải qua nhưng mà rồi người ko giống như vậy. Vì sao vậy? 1 lần khó khăn vấp ngã đâu có nghĩa là tất cả mọi thứ đều ko có lối thoát chứ? Tại sao bố ko cố gắng thử thêm lần nữa mà lại buông xuôi tất cả? Vì sao ko cố gằng, tôi biết tôi chẳng có tư cách gì mà nói bố hãy cố gắng lên vì con, tôi đã có quá nhiều thứ hơn nhiều người khác rồi.....Nhưng khi tôi nói bố hãy cố lên vì mẹ vì em thì bố lại nói như kiểu là chẳng còn cách nào khác....Buồn làm sao, động viên người cũng ko được, mẹ tôi cũng làm hết cách rồi, to live is to fight, nhưng nếu bản thân bố muốn thả trôi với cuộc đời thì tôi cũng chẳng thể làm gì được. Giờ đây tôi ko biết cuộc đời tôi sẽ trôi về đâu, có thể tương lai của tôi sẽ đen kịt, đang học dở dang mà về phải vn thì sẽ sao nhỉ? Có lẽ tôi sẽ phải học lại trung học trước......buồn thật đấy.....Nhưng dù sao, đấy vẫn là người bố mà tôi hằng kính trọng, 1 người đã hi sinh vì gia đình nhiều, nhưng có lẽ cũng đã đến lúc người kiệt sức và chỉ còn muốn nghỉ ngơi......Tôi vẫn sẽ yêu người.....

  9. MJH

    MJH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2003
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0

    Nói thế nào nhỉ, bố tôi ư. Tôi cám ơn người, người đã làm lụng vất vả cả đời để giờ tôi có mọi thứ tôi muốn. Từ bé đến giờ, tôi muốn gì được nấy. Ngày tôi nói tôi muốn đi du học, nghĩ rằng mình nói 1 tiếng bố sẽ cho đi ngay, cái gì cũng thế mà. Ấy vậy mà bố nói ko. Bố ko đồng ý. Bố nói bố thấy tôi còn trẻ con (mà nghĩ lại trẻ con thật, hồi đấy mới sắp bước sang tuổi 16), tiếng anh thì ko biết 1 chữ nào, lại đòi đi du học, người ko cho.....Tôi khóc, gào, ầm ĩ lên đòi đi bằng được (hình như tôi cũng hư hỏng thì phải). Rồi bố nói, nếu trong 1 năm, tôi đi học tiếng anh mà phải đạt trình độ tương đối tốt nhưng ko được bỏ bê chuyện học ở trường vì sẽ còn phải thi ĐH. Tôi đã nghĩ, bố muốn thế khác nào đánh đố. Nhưng mà có lẽ tôi muốn đi quá nên tôi lao vào học như điên, sáng 7h đi học thêm ở trường đến 12h, 12h30 lại đi học chính rồi tối 2 buổi đi học tiếng anh ở trung tâm, 3 buổi đi học lò.......
    Nhớ lại ngày ấy, tiếng anh chẳng biết 1 chữ, bố bắt viết 1 đoạn tiếng anh 5 dòng tôi cũng ko viết nổi, ko viết được 1 câu cho ra đúng câu. Bố quát mắng đủ kiểu, có lẽ người nghĩ là đặt ra cho tôi 1 thử thách quá khó để tôi từ bỏ ý định đi du học đi.....Nhưng mà tôi đã hoàn thành cái năm ấy 1 cách xuất sắc, học điên cuồng, ko còn quan tâm đến cái gì khác ngoài học nữa. Và rồi chỉ 1 năm sau cái ngày tôi xin đi du học, tôi được học bổng đi học. Giờ thì bố ko muốn cũng chẳng thể làm gì, bố đã để tôi đi....
    Một người bố tuyệt vời đấy chứ. Tôi rất tự hào mình có 1 người bố như vậy. Nhưng có lẽ tôi tự hào về 1 người bố trong quá khứ nhiều hơn. 1 con người có đủ bản lĩnh và ý chí, là niềm tự hào của ông bà. Là người mang lại vinh quang cho cả dòng họ, là người làm gương cho các cô chú tôi nói theo. Giờ đây tôi thất vọng về người nhiều, tôi đã nghĩ bố là 1 người rất có bản lĩnh vì những gì người đã trải qua nhưng mà rồi người ko giống như vậy. Vì sao vậy? 1 lần khó khăn vấp ngã đâu có nghĩa là tất cả mọi thứ đều ko có lối thoát chứ? Tại sao bố ko cố gắng thử thêm lần nữa mà lại buông xuôi tất cả? Vì sao ko cố gằng, tôi biết tôi chẳng có tư cách gì mà nói bố hãy cố gắng lên vì con, tôi đã có quá nhiều thứ hơn nhiều người khác rồi.....Nhưng khi tôi nói bố hãy cố lên vì mẹ vì em thì bố lại nói như kiểu là chẳng còn cách nào khác....Buồn làm sao, động viên người cũng ko được, mẹ tôi cũng làm hết cách rồi, to live is to fight, nhưng nếu bản thân bố muốn thả trôi với cuộc đời thì tôi cũng chẳng thể làm gì được. Giờ đây tôi ko biết cuộc đời tôi sẽ trôi về đâu, có thể tương lai của tôi sẽ đen kịt, đang học dở dang mà về phải vn thì sẽ sao nhỉ? Có lẽ tôi sẽ phải học lại trung học trước......buồn thật đấy.....Nhưng dù sao, đấy vẫn là người bố mà tôi hằng kính trọng, 1 người đã hi sinh vì gia đình nhiều, nhưng có lẽ cũng đã đến lúc người kiệt sức và chỉ còn muốn nghỉ ngơi......Tôi vẫn sẽ yêu người.....

  10. niky78

    niky78 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/06/2004
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn muadong_lanhgia đã post lên topic này để tôi đưọc chia sẻ tâm sự của mình, được nói về Người, Vị thánh của gia đình tôi.
    Bố tôi mất đã được 6 năm rồi nhưng mọi chuyện đối với chúng tôi mới như ngày hôm qua, đến tận bây giờ mẹ tôi và chị em chúng tôi vẫn nghĩ rằng Bố chỉ đi công tác xa như những lần trước mà thôi, và Bố sẽ quay trở về... Và rồi Bố vẫn về với chúng tôi, trong những giấc mơ, trong những đêm không ngủ được, trong ngôi nhà của chúng tôi, bóng của Bố vẫn in đậm trong mỗi hành động của chị em chúng tôi.Mỗi khi làm việc hoặc quyết định một vấn đề gì quan trọng, chúng tôi đều nghĩ đến Bố và đều thầm nhắc "NGày xưa,Bố thường nói...." để làm kim dẫn hường cho chúng tôi.
    Tôi là chị cả của 2 đứa em, Bố tôi mất khi tôi vừa tròn 20 tuổi và vào năm thứ 4 Đại Học. Bố yêu chiều cả 3 đứa con và vì chúng tôi ngoan ngoãn học giỏi nên Bố xem như đó là báu vật quý giá nhất của cuộc đời mình. Tôi là con gái lớn nhưng trong mắt Bố lúc nào cũng còn bé bỏng, khờ dại, những lúc Bố đi xa thì phải giúp mẹ việc nhà nhưng nếu có Bố ở nhà thì mọi việc Bố đều giành hết, Mẹ có nói thì đã có Bố bênh. Bố thường hay đi công tác liên miên và hay trở về nhà vào lúc nửa đêm, việc đầu tiên là đi vào phòng chúng tôi xem chúng tôi ngủ có say không,có thò chân tay ra ngoài để muỗi không và sau đó đắp lại chăn cho từng đứa. Thấy động, chúng tôi dậy và ríu rít cho đến khi Bố bắt đi ngủ lại mới thôi. Bố tôi ra đi đột ngột đến mức tôi còn chưa kịp hiểu mọi chuyện ra làm sao, tại sao lại như vậy, khi chạy vào bệnh viện, nhìn thấy Bố nằm, tôi vẫn hy vọng, và khi tôi sợ hy vọng của mình vẫn không đủ, tôi đã chắp tay cầu nguyện các Đấng thần linh phù hộ cho tôi, tôi đi lang thang trong bệnh viện để cầu nguyện suốt đêm.... lúc đó tôi chỉ nghĩ với ý chí của chúng tôi thì các Đấng thần linh sẽ thấu hiểu....Nhưng rồi chúng tôi đành bất lực nhìn Bố ra đi khi còn rất trẻ...
    Cuộc đời của Bố là nỗi vất vả triền miên lo cơm áo gạo tiền cho 3 đứa con đang tuổi ăn học nhưng Bố chưa bao giờ than thở với chúng tôi về việc đó, khi tôi xin đi làm thêm vì biết gia đình khó khăn, Bố đã nói Bố muốn nhìn thấy vẻ vô tư hồn nhiên trên khuôn mặt tôi và tôi chỉ việc lo học thôi đừng quan tâm đến chuyện tiền bạc sẽ làm cho tôi trở nên già dặn.
    Tôi không còn nhớ mình đã vượt qua những ngày tháng đó như thế nào. Tôi luôn thầm ước giá có 1 điều ước cho tôi thì tôi chỉ xin được đánh đổi cả cuộc đời còn lại của tôi để được nhìn thấy Bố quay về với chúng tôi dù chỉ là 1 ngày vì tôi cho rằng giá như tôi có ra đi thì cũng đỡ đau đớn hơn nỗi đau này...
    Nhưng rồi tôi nghe Mẹ bảo Bố nói với Mẹ là Bố không vui nếu thấy con như vậy và Bố vẫn luôn ở bên con. Và rồi tôi ra truờng, rồi đến em tôi, chúng tôi đều tốt nghiệp loại khá giỏi. Ngày lễ tốt nghiệp, không có Bố bên cạnh nhưng chị em tôi đều cảm giác rất rõ ràng như Bố đang mỉm cười....
    Đã 6 năm trôi qua nhưng hầu như đêm nào tôi cũng nhớ đến Bố. Cái bóng của Ông đối với cuộc đời tôi quá lớn mà không ai có thể vượt được.Tôi ra đời, thật thà như tính cách của Bố, bị người đời lừa lọc, lại nghĩ đến Bố, rồi tôi khôn dần lên với những bài học nghiệt ngã của cuộc sống, lại thầm nhớ đến Bố, nhớ đến bài thơ ngày xưa hay đọc cho Bố nghe rồi dạy lại cho em gái út để nó đọc cho Bố:
    Cuộc sống không toàn những màu hồng
    Ba thường nói với con như vậy
    Vô tư quá để bây giờ mới thấy
    Những vết hồng rạn nứt trong con
    Ở với Ba củ ấu cũng tròn
    Ở với đời quả bồ hòn cũng méo
    Con phải tập nói những lời khôn khéo
    Nhiều khi ngỡ không phải của mình
    Cuộc sống không toàn những màu hồng
    Con muốn về với Ba tâm sự
    Ba con mình dễ dàng tha thứ
    Không như đời cắn đắng phải không Ba?
    Ở nơi xa xôi, Bố hãy yên lòng, chúng con luôn cố gắng sống và học tập như Bố vẫn hằng mong mỏi khi Bố còn dìu dắt chúng con.

Chia sẻ trang này