1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bởi vì ta thuộc về nhau ...

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi BNPhananh, 21/12/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
  2. BNPhananh

    BNPhananh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2007
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Hai người im lặng, cách tốt nhất lúc này là để cô gái tiếp tục khóc. Nhưng mãi rồi Việt không chịu được nữa, nhược điểm lớn nhất của anh (hoặc của mọi gã đàn ông) là sợ con gái khóc. Người mẹ nhu nhược và cam chịu của anh vẫn thường âm thầm khóc một mình trong đêm, những giọt nước mắt đó đã ám ảnh mãi trong tuổi thơ của Việt. Và vì thế, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để cái tiếng sụt sùi não nề kia tắt hẳn trong ngôi nhà của mình. Nhưng anh vừa cất tiếng ?onày?, thì cô đã ngẩng mặt lên, rồi tự nhiên hốt hoảng khi thấy tay mình dính chút máu từ trên mặt. Cô hỏi cả hai, giật giọng :
    * Ai đã cứu tôi, hả? Ai đã cứu tôi, không ai bị dây máu của tôi đấy chứ?
    * Thưa cô, chẳng ai muốn cứu cô cả - Việt gần như quát lên, hẳn là anh phải kiềm chế lắm mới không quát thẳng vào mặt cô gái ?" Đấy là cái thằng tôi đây phải tự cứu lấy bản thân mình đấy chứ. Cô có biết vô ý gây tai nạn chết người có thể bị đi tù tới năm năm không? Cô muốn chết? Okie! cứ việc. Có nhiều cách chết, nhưng xin cô đừng chọn cách đâm vào xe của tôi, được chứ?
    Việt sổ luôn một tràng không kịp dừng lại để thở. Anh đã khám qua cho cô gái và biết là cô không sao, may mà anh chạy không nhanh và phản xạ dẫm phanh kịp thời. Nhưng bây giờ, khi mà sự lo lắng đã qua và nhanh chóng trở thành nỗi tức giận, trông mặt anh thật khủng khiếp. ?oTrông Việt cứ như thể là gã quái thú đang đứng trước người đẹp trong ?oNgười đẹp và quái vật??, Phan hài hước nghĩ thầm.
    * Với cả, anh ta còn yêu đời lắm, lại chưa có vợ, và đã ... biết gì đâu?
    Phan chen ngang, buông một câu đùa mà tự anh cũng biết là vô duyên nhưng cần thiết để cố gắng ?ohạ nhiệt? trong phòng xuống. Nhưng có lẽ anh đã cố gắng vô ích. Bởi cô gái không mảy may tỏ ra lo sợ, áy náy. Dường như cô sợ hãi một điều gì đó mơ hồ hơn. Cô vẫn nhắc lại câu hỏi của mình một cách đầy kiên nhẫn ?okhông ai dính máu của tôi đấy chứ??
    Có lẽ sự tức giận đã lấn át mọi giác quan của Việt nên anh không thèm để ý mà trả lời. Nhưng Phan thì khác, anh túm lấy Việt và thẳng tay đẩy anh ra ngoài. Mặc cho Việt ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra? Việt cự nự rằng đây là nhà của anh, chứ không phải nhà của Phan, và hơn nữa, đó chính là phòng ngủ của anh cơ mà? Sao lại vô lý như thế chứ? Phan hứa một cách trang trọng rằng qua đêm nay thôi, anh, à không, cô gái kia sẽ trả lại phòng cho Việt. Vì thế, xin anh đừng có mà hét toáng lên như vậy nữa, anh không hét lên thì hàng xóm cũng đã có đủ ồn ào để thức dậy rồi.
    Phan bỏ mặc Việt lẫn những câu càu nhàu của anh ở phòng khách rồi trở lại phòng ngủ. Cô gái vẫn ngồi trên giường, cô nhìn thẳng vào mắt Phan khi anh ngồi đối diện với cô trên chiếc gế bành nhỏ. Nước mắt vẫn thấm đẫm trên mặt, và trán vẫn dính một ít máu. Phan bắt đầu, không cần rào đón:
    * Vậy, chắc là cô vừa nhận được kết quả xét nghiệm của mình? Nó dương tính, tôi đoán không sai chứ? -
    * Sao ... anh .... ???
    Cô gái hốt hoảng như một kẻ vừa làm điều gì đó thật mờ ám và bị phát giác. Đôi mắt cô dại đi, hàm răng trắng đều cắn chặt vào môi đang run lên, gương mặt bắt đầu giật giật và tay cô nắm chặt lại, có cảm giác như những chiếc móng tay đang bấm vào tay cô tứa máu ...
    * Tôi là bác sỹ tư vấn về HIV, tôi đã đoán ra điều đó khi cô tự tố cáo chính mình bằng cách hỏi xem có ai dính máu của cô không? Và bây giờ thì tôi đã có thể khẳng định, nhưng cô đừng lo, tôi là một bác sỹ, và tôi có trách nhiệm phải bảo vệ bí mật cho cô.
    * Tôi hiểu điều đó, tôi cũng đã từng thề lời thề Hippocrates mà. ?" Cô gái thở dài.
    * Cô cũng là bác sỹ?
    Phan thảng thốt, anh đã nhìn kỹ cô hơn khi anh đoán là cô bị HIV. Nhưng anh đã không tìm ra được một điểm nào để củng cố cho giả thuyết của mình, ngoài sự suy đoán khi cô lo lắng về việc người khác có thể bị dính máu của cô. Nhưng trông cô không có vẻ gì giống một kẻ nghiện ngập, chơi bời, hư hỏng, hay thậm chí, là gái bán hoa. Có thể hơi chủ quan, nhưng đôi môi đỏ tươi, làn da trắng mịn, đôi mắt thông minh, kiên nghị và luôn nhìn thẳng về phía trước dù đang thấm đẫm nước mắt của cô đã chứng tỏ điều đó. Ý của Phan là với dáng vẻ như thế, trông cô giống một công chức có học vấn đàng hoàng và là môt người hiền lành tử tế, hơn là kẻ thuộc về nhóm những người mà anh gọi là ?obệnh nhân AIDS tiềm năng?. Vậy thì sao cô lại có thể ???
    Và quan trọng hơn, Phan thường tin vào linh tính và sự đánh giá của mắt mình, dù điều đó đôi khi thật trừu tượng, và khó tin. Nhưng anh tin là cô không giống những người bệnh mà anh đã từng gặp. Dù vậy, anh vẫn thấy một chút thảng thốt, bỡ ngỡ và ngạc nhiên khi biết cô cũng là một bác sỹ.
    Vậy, rốt cuộc thì điều gì đã xảy ra với cô?
    5
    Bác sỹ Minh Hạnh, bác sỹ chính của khoa Cai nghiện, viện châm cứu Trung Ương đang nhìn đồng hồ, rồi quay lại với phác đồ điều trị mà cô cầm trên tay. Còn khoảng hơn 1h đồng hồ nữa là bệnh nhân này tới ?ocữ?, và cô cần châm cứu để giúp anh ta cắt cơm thèm thuốc. Rất cẩn thận, cô rút những chiếc kim bạc dùng để châm cứu ra sát trùng, rồi kiểm tra lại máy điện châm. Công việc của cô là giúp cho những kẻ lầm lỡ này thoát khỏi con đường đi tới địa ngục của sự nghiện ngập và trở lại làm người. Những kẻ như chàng trai đang nằm trên giường kia, gương mặt trắng trẻo, thông minh và hiền lành đó không ngờ lại là một kẻ hư hỏng, và nghiện ngập. Cuối cùng thì người khổ cực nhất, lại là những bậc cha mẹ, những người đã sinh ra và nuôi họ lớn khôn.
    Cô nhìn người đàn bà đứng tuổi, dáng vẻ phốp pháp, sang trọng nhưng đau khổ và tuyệt vọng đang thủ thỉ khuyên nhủ cậu con với ánh mắt thông cảm và thương xót. Người nhà nào của bệnh nhân mà cô từng gặp cũng mang dáng vẻ đó, nhẫn nhịn và đau khổ, tuyệt vọng. Cô chỉnh lại các nút xung ?obổ?, ?otả? trong máy điện châm để không gây cho bệnh nhân cảm giác đau đớn, vỗ về an ủi người đàn bà khốn khổ một chút rồi bước ra ngoài. Việc điện châm có thể kéo dài khoảng 25 ?" 30 phút, và cô tế nhị dành căn phòng cho người mẹ với nỗ lực khuyên răn cậu con một cách vô vọng, bằng những thứ đồ đắt tiền mà bà sẽ mua cho cậu nếu cậu chịu cai nghiện một cách tử tế và nghiêm túc.
    ***
    Cậu ta tên là Nhân, cái cậu bệnh nhân ấy, một cái tên gắn biết bao sự kỳ vọng của ba mẹ cậu, nhưng từ khi cậu tới đây, chưa lần nào cô thấy Ba cậu có mặt. Nghe đâu ông là một quan chức cao cấp, vì thế thật dễ hiểu khi ông luôn tránh lộ mặt ở cái phòng được thuê riêng cho cậu con với cái giá mỗi ngày bằng cả tháng lương của Hạnh. Cái chốn chẳng lấy gì làm hay ho đối với danh tiếng và uy tín của ông. Mọi việc chăm sóc cậu con trai được uỷ quyền cho bà mẹ lo hết. Cũng bình thường như việc ông đi suốt ngày với dự án này, hội nghị kia. Và biết đâu, như bà mẹ từng tâm sự với cô, lại chẳng phải là du lịch với một cô thư ký trẻ tuổi xinh xắn nào đó?
    Căn biệt thự to đùng, sang trọng lúc nào cũng chỉ còn hai mẹ con với nhau. Và dĩ nhiên, để giải sầu, bà dành hết thời gian cho bói toán, lễ lạt chùa chiền, cho việc tham dự những cuộc tiệc tùng, bài bạc cùng những bà mệnh phụ giống mình. Nghe người ta đồn, bà còn dành tiền ?otrợ giúp việc học hành? cho một anh sinh viên trẻ tuổi, đẹp trai nhưng nghèo rớt mùng tơi chỉ bằng tuổi con trai mình. Và cuối cùng, sợi dây liên kết còn lại giữa gia đình, là những đồng lương người chồng đưa về cho vợ, là những đồng tiền thoả sức tiêu pha của bà mẹ dành cho con.
    ***
    Nhưng, theo như Hạnh nghĩ, việc đó đối với Nhân là cả một sự thất vọng và bất mãn to lớn. Cái cậu cần, theo như cô hiểu, thì chỉ là sự quan tâm, chia sẻ và mái ấm gia đình, chứ không phải là một đống tiền lạnh lẽo. Cô vừa chuẩn bị thuốc thuỷ châm vừa lắc đầu thở dài, trong phòng vang lên tiếng bà mẹ khóc nức nở, và tiếng Nhân vùng vằng lớn tiếng. Cậu la hét rằng ba mẹ cậu chỉ lo kiếm được thật nhiều tiền, chỉ biết lo cho mình chứ có cần gì tới cậu đâu? Vậy thì việc gì cứ phải ngày đêm vờ lo lắng, chăm sóc cậu? Sao không để cậu chết đi cho rồi?
    ***
    Hạnh đẩy cửa bước vào phòng, bà mẹ đang gục xuống giường và khóc nức nở, cậu con trai vẫn ngồi tựa lưng vào tường, vẻ mặt cau có, tức giận. Cô cố gắng khuyên cả hai bình tĩnh rồi bắt đầu tiêm, hai nhanh một chậm, cô đâm kim thật nhanh, chậm rãi đẩy thuốc và nhanh chóng rút kim ra để không gây đau đớn cho bệnh nhân của mình. Nhân vẫn chưa hết tức giận, hét toáng lên kêu đau rồi giật mạnh tay khi cô rút kim ra.
    ?oPhụp? chiếc Syringe rơi xuống và đâm vào chân cô ...
    ..
  3. saobangleloigirl

    saobangleloigirl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    5.632
    Đã được thích:
    0
    Đang theo rõi ..........nhưng bác dừng mất mấy hum rùi .........hì hì bác viết tiếp đi
  4. BNPhananh

    BNPhananh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2007
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    6
    Bên ngoài, Việt thở dài thương cảm, quên mất là mình đang nghe lén. Mà cũng không phải, đêm khuya yên tĩnh như vậy, tiếng nói chuyện của hai người trong phòng dù nhỏ nhưng cũng khiến cho anh nghe chẳng sót một lời nào. Chợt Hạnh hạ giọng, cô nấc lên, lẫn trong tiếng nức nở nghẹn ứ trong cổ họng và tiếng an ủi của Phan là tiếng mưa chợt rơi nặng hạt làm Việt không còn nghe thấy cô nói gì nữa. Dường như cô đang kể đến chuyện gì đó khiến cô cảm thấy khổ tâm và khó nói lắm? Rồi căn phòng chợt lặng im, như một khoảng lặng trước cơn bão. Bởi tiếp ngay sau là tiếng quát lớn của Phan, át cả tiếng nghẹn ngào của cô gái lẫn tiếng gào thét của cơn mưa.
    ***
    Phan bỏ về, đúng nghĩa hơn là Phan bỏ mặc Việt với cái rắc rối kỳ lạ mà anh đang phải gánh chịu. Việt nghe Phan to tiếng quát mắng cô gái trong phòng một lúc rồi bỏ ra ngoài, anh không hiểu tại sao Phan lại làm vậy? Với Việt thì quát mắng một cô gái, nhất là khi cô ta đang đau khổ, yếu đuối, là một cái gì đó thật tàn nhẫn và độc ác, một hành động không thể chấp nhận được. Việt bối rối, anh không biết phải làm gì trong tình trạng này, không biết phải nói gì, không biết phải đối xử thế nào với cô gái? Cuối cùng, anh gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, gạt bỏ sự bối rối và gạt bỏ cô gái bằng cách với tay tìm kiếm chiếc điều khiển, bấm nút Play cho máy chạy một chiếc đĩa nhạc bất kỳ nào đó ở trong ổ đĩa. Căn phòng tràn ngập giai điệu của Chopin, bản Nocturne cung đô thăng thứ với âm lượng hơi lớn. Nocturne là bản nhạc anh yêu thích, nhưng trong hoàn cảnh này, sao anh chỉ thấy nó nghe thật nhạt nhẽo và vô duyên? Việt thở dài và trở vào phòng, đằng nào thì cũng không tránh được, thà cứ đối mặt còn hơn. Cô gái đã thôi khóc, chỉ còn tiếng sụt sùi trong cổ họng, Việt bối rối.
    * Tôi xin lỗi, bạn tôi có lẽ hơi điên, lẽ ra anh ta không nên quát mắng cô như vậy.
    * Ồ không ?" cô gái ngẩng mặt lên, đưa tay nhận lấy tờ khăn giấy Việt vừa đưa và lau nước mắt ?" Anh ta nói đúng, tôi thật là tệ, nghề nghiệp của tôi là phải chiến đấu không ngừng với thần chết để mang lại niềm vui, sức sống và hạnh phúc cho người khác. Cái công việc có thật nhiều ý nghĩa vì nhờ nó, tôi là niềm hi vọng của biết bao người trong cuộc chiến giành lại sự sống cho họ, vậy mà trong cuộc chiến của chính mình, tôi lại đầu hàng. Anh ta đã giúp tôi tự cân bằng chính mình, tôi nên phải cảm ơn anh ta mới đúng. Tệ thật, anh không dính phải máu của tôi chứ?
    Rồi cô hơi ngưng lại, thở mạnh như để lấy can đảm và đối diện với sự thật.
    * Chắc anh đã đoán được, tôi bị nhiễm HIV.
    * Ừm ... Việt tính nói một lời an ủi, nhưng anh không biết phải nói thế nào? Việt chửi thầm, gã Phan chết tiệt sao lại quát mắng om sòm rồi bỏ mặc anh với cái đống rắc rối khó xử này chứ? Cuối cùng, anh cũng tìm được một điều gì đó để mà nói. - Không sao, cô đừng lo, tôi đã mang găng tay khi khám sơ qua cho cô, thật may là trong nhà tôi luôn có sẵn, tôi là một ông bác sỹ luôn ám ảnh bởi những con vi trùng, bệnh nghề nghiệp ấy mà.
    Việt mỉm cười và chỉnh cặp kính cận bằng đốt cuối của ngón tay trỏ rồi nhìn thẳng vào mắt cô gái. Đôi mắt cô bây giờ cứ như một mặt hồ lúc hoàng hôn mùa đông, bình lặng một cách đáng sợ. Sự bình lặng có phần gượng ép của một kẻ đang cố chấp nhận sự thực, dù sự thật đó chẳng dễ chấp nhận chút nào. Sự bình lặng giả tạo của mặt hồ, chỉ cần một viên sỏi nhỏ rơi xuống tạo thành những vòng sóng nước, rồi cộng hưởng thành những cơn sóng lớn, dồn dập, dồn dập như một cơn bão. Việt cố đùa cho bớt căng thẳng dù có hơi chút vô duyên:
    * Hơn nữa, giờ thì tôi biết tại sao ông bạn tôi có thể mắng kẻ khác xơi xơi mà vẫn kiếm được tiền rồi.
    * Phải, bạn anh là một bác sỹ tâm lý cừ ?" cô bật cười, gương mặt đã đỡ nhợt nhạt hơn khi tinh thần của cô đã khá hơn ?" và tôi cũng nhớ câu trêu đùa về những người mặc Blouse như chúng ta, ?obác sỹ thì nhìn đâu cũng thấy vi trùng?. Chắc hai người thân nhau lắm?
    * Thân? Tụi tôi nợ lẫn nhau ?" Việt bắt đầu biết đùa, sau khi những rắc rối đã qua, người ta có lẽ cũng nên tự thưởng cho mình một chút hài hước - Tụi tôi nợ lẫn nhau nhiều thứ, nếu như anh ta thiếu nợ cô điều gì, kể cả mạng sống, cứ tới tìm tôi, tôi sẽ trả giúp anh ấy, bất cứ thứ gì. Và ...
    Việt lại mỉm cười, như một thói quen, mỗi khi nói tới Phan, anh đều mỉm cười. Việt nói to, dõng dạc.
    * Và ngược lại.
    * Hai người thật may mắn ?" Cô gái khẽ thở dài, không biết cô ta thở dài vì điều gì? ?" Thật hạnh phúc khi có người bạn tri kỷ.
    * Tôi xin lỗi - Việt chuyển đề tài, thú nhận ?" tôi đã nghe lén chuyện giữa cô với bạn tôi, cô đừng quá bi quan, dù thế nào đi nữa, cuộc sống của cô có ý nghĩa với rất nhiều người. Rất, rất nhiều người còn cần đến cô.
    * Nhưng chẳng có chút ý nghĩa gì với anh ta nữa, anh ta không cần mình.
    Hạnh lẩm bẩm trong miệng không để cho Việt kịp nghe thấy, rồi cô nhìn Việt, hơi lúng túng.
    * Anh có gì ăn không? Tôi đói quá, có cảm tưởng như tôi có thể ăn hết một con Bò to.
    Hoá ra nơi xa lạ nhất với Việt lại chính là nhà của mình, bởi anh chỉ về đây để ngủ sau những ngày làm việc mệt nhọc và những cuộc chơi bời tới gần sáng. Anh không muốn về nhà, anh sợ cảm giác cô đơn lủi thủi trong ngôi nhà của chính mình. Công việc chăm sóc ngôi nhà đã có bà giúp việc lo, việc duy nhất anh phải lo, là trả lương đúng hạn cho người chăm sóc nó. Mà việc ấy, thì cũng chả giúp được gì cho anh trong hoàn cảnh này. Bởi sau khi dỡ tung cả phòng bếp, cả hai chẳng kiếm được chút gì để ru ngủ cái dạ dày đang nhảy Hip hop của mình. ?oĐành vậy, hi vọng giờ này vẫn còn một quán ăn nào đó còn mở cửa? - Việt quyết định, sau khi chợt nhận ra rằng anh cũng trở nên đói cồn cào. Tất cả năng lượng của anh, có lẽ đã tiêu hóa hết vào sự lo lắng rồi.
    7
    Phan trở về tới nhà thì đã ướt sũng, anh run lên vì lạnh. Nhẹ nhàng mở cửa để khỏi đánh thức Thạch Thảo dậy, anh lau khô người rồi kiếm một chiếc chiếu nhỏ, một cái chăn mỏng và ngủ ngay giữa phòng khách. Giờ này là giờ mà người ta say giấc nhất, và Thảo có thói quen quấn chăn quanh mình. Vì vậy, anh không muốn Thảo bị mất ngủ vì việc anh leo lên giường và chui vào chăn. Phan kéo tấm chăn lên kín đầu và cố giỗ dành giấc ngủ.
  5. mot_nua_mua_thu

    mot_nua_mua_thu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/08/2005
    Bài viết:
    588
    Đã được thích:
    0
    ặ có 1 chi tiỏt trong truyỏằ?n tỏằ> thỏc mỏc, cô bĂc sỏằạ ngay lúc 'ó sao ko 'i 'iỏằu trỏằ< dỏĂng phặĂi nhiỏằ.m hỏÊ bỏĂn, giỏằ'ng nhặ nhiỏằu trặỏằng hỏằÊp bĂc sỏằạ/công an bỏằ< tai nỏĂn nghỏằ nghiỏằ?p ỏƠy. Nỏu biỏt và 'i 'iỏằu trỏằ< phặĂi nhiỏằ.m kỏằ<p thỏằi thơ vỏôn có thỏằf trĂnh khỏằi khf nfng dưnh vào cfn bỏằ?nh thỏ kỏằã này mà.
  6. kien_ls

    kien_ls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay mới tìm thấy bài của bác. Nếu 50 chương đề nghị phần đầu bác post nhanh để anh em còn nhận xét góp ý tiếp chứ!
  7. loud84

    loud84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2007
    Bài viết:
    942
    Đã được thích:
    0
    1 tuần mới ra 1 chương thì đến 1 năm mới xong truyện ấy bác nhỉ?
  8. BNPhananh

    BNPhananh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2007
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    8
    Chiếc Lexus lại lao vào đêm mưa lạnh lẽo, ánh đèn pha loang loáng chiếu trên mặt đường sũng nước. Đã 3h sáng và chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cơn mưa sẽ ngưng bớt cả, mưa vẫn tạt vào kính làm cần gạt nước hoạt động không ngơi nghỉ. Hai bên đường những hàng cây ủ rũ trong cơn mưa đêm trông như những bóng ma cô đơn khốn khổ. Tiếng động cơ xe hòa vào tiếng mưa rơi nghe như một bản nhạc đêm mưa não nùng và sầu thảm. Việt với tay định mở nhạc nhưng rồi anh rụt tay lại khi nhìn sang bên cạnh, gương mặt của Hạnh không bày tỏ một sự biểu cảm nào. ?oCứ như tượng đá?, Việt nghĩ thầm.
    Việt tấp xe vào một quán phục vụ 24/24h của khu đô thị mới dành cho người nước ngoài. Anh đánh thức cậu nhân viên đang gật gù ngủ gục trên bàn làm việc, chịu đựng tiếng cằn nhằn, cẳm rẳm vì bị đánh thức của anh chàng và không hề phàn nàn một tiếng nào về cung cách phục vụ của anh ta. Thái Việt lấy hai suất KFC, kèm theo hai ly Coke to uỵch rồi trở lại xe. Chiếc xe quay đầu trở về nhà Việt, cứ như một cỗ máy được lập trình sẵn, hoàn toàn êm ái và lặng lẽ, lặng lẽ là bởi cả hai chẳng nói với nhau lời nào cho đến khi đã yên vị đối diện nhau trên ghế Sofa cùng với cánh gà rán KFC và nước Coke.
    * Sao anh lại đưa tôi đi cùng, và chỉ để tôi ngồi trên xe? Anh sợ phải để tôi ở nhà anh ư? Anh sợ tôi ?ocầm nhầm? cái gì đó chăng?
    * Cô vẫn có thói quen châm chích người khác thay vì nói lời cảm ơn như thế à? Tôi chỉ không muốn sự lạnh lẽo của ngôi nhà khiến cô nghĩ tới một cái đầu xe khác thôi. Đằng nào thì tôi cũng đã chịu khổ vì cô rồi, nếu cô muốn, thì xin cô cứ đâm vào đầu xe tôi là được. Vậy thì đỡ phải có thêm một người khác khổ nữa.
    * Tôi đâu có ngu ngốc và cố chấp đến vậy? Anh bạn anh nói đúng, tôi đã giúp người khác chiến đấu để giành lại sự sống, vì thế, tôi không được phép đầu hàng trong cuộc chiến của chính mình. Tôi phải quý mạng sống của mình, vì tôi còn có ích cho nhiều người khác, những người còn cần đến tôi ?" Cô gằn giọng, mắt hơi ướt, dường như cô đang kìm nén một nỗi đau - những người thực sự còn cần đến tôi, không như anh ta.
    Im lặng, cả câu hỏi ?oanh ta là ai? cũng không được Việt thốt ra.
    Mãi một lúc sau Việt mới phá vỡ sự im lặng bằng cách nhường cho cô gái chiếc giường có phần luộm thuộm nhưng êm ái của anh trong phòng ngủ. Còn anh, như những anh chàng chủ nhà lịch sự và hiếu khách vẫn thường làm, anh ngủ trên ghế Sofa ở phòng khách.
    9
    Trong giấc mơ, như một thói quen, Thảo vòng tay qua bên cạnh để ôm lấy Phan, bàn tay cô vòng lên, hẫng vào khoảng không rồi rơi xuống chăn. Cô trở mình.
    10
    Hạnh khẽ trở mình, cô không ngủ được, có lẽ là do lạ giường lạ chiếu, cũng có thể là do cô đang nghĩ suy về những điều vừa xảy ra. Hạnh nhìn trừng trừng lên trần nhà, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ ốp vào tường chiếu mờ mờ qua đám mạng Nhện đang vắt thành một lớp lưới mỏng góc tường tạo thành những hình thù lạ lùng, ma quái. Hạnh trở mình, gác tay lên trán, mọi chuyện cứ như một cơn ác mộng kinh hoàng ập đến nhanh khủng khiếp khiến cô trở tay không kịp. Cô không dám ngủ, cô sợ khi cô nhắm mắt, cơn ác mộng sẽ quay trở lại hành hạ, dày vò cô. Hoặc có thể cô đang lo lắng cho cuộc sống tương lai của mình, cuộc sống mà cô cũng không biết được rồi nó sẽ thế nào? Cô không biết, và cũng thực sự không dám, hoặc không muốn biết. Hạnh thở dài, trở mình liên tục.
    Bên ngoài, mưa vẫn rơi, rất nặng hạt.
    11
    Thái Việt giật mình thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Anh làu bàu, chửi rủa mấy ông sản xuất điện thoại sao lại không lắp chế độ rung cho điện thoại bàn cơ chứ? Hoặc là nút tắt máy như điện thoại di động ấy, có phải đỡ cho anh biết bao nhiêu không? Chắc lại là Phan gọi, những người biết số điện thoại nhà anh, chỉ có Ba mẹ anh và Phan mà thôi. Mà Ba Mẹ anh thì chẳng bao giờ gọi anh vào ngày nghỉ cả, vì họ nghĩ những ngày đấy anh mà ở nhà thì chắc là Hà Nội đang có hỏa hoạn, động đất.
    * Tớ đoán là tớ vừa đánh thức cậu dậy? Một việc luôn khiến tớ thấy vui mừng. Thế nào? Tối qua ngủ ngon chứ?
    * Khỉ! Tớ vừa mới chợp mắt chứ đâu? Và sáng nay khi thức dậy, tớ thấy mình ngủ ở ghế Sofa, vậy là tớ hiểu chuyện tối qua không phải là một giấc mơ. Việt thả phịch người xuống ghế, nói tiếp: - Khỉ thật, cậu đã làm thế nào với cô ta thế? Tớ thấy cậu chửi mắng thậm tệ, thế mà cô ta còn tỏ ra rất biết ơn cậu?
    * Ha ha, công việc của tớ là lắng nghe, khuyên giải, và khi cần là ... chửi mắng người khác mà?
    * Ừ! Và vẫn có tiền, tài thật, tớ đã bảo với cô ta về cậu như thế đấy. -
    * Cậu nói xấu tớ.
    * Tớ khen cậu đấy chứ? Nói về cậu như thế vẫn là chưa đủ à? Nào! Bây giờ thì cho tớ lý do về việc cậu thức tớ dậy lúc sáng sớm thế này đi. Để làm gì?
    * Sớm à? Cậu có làm sao không đấy, đã hơn 3h chiều rồi, và tớ nhắc cậu là chiều nay cậu có cái hẹn ăn cơm ở nhà tớ. Thảo đang chờ cậu tới để nhặt rau đấy.
    * 3h rồi à? ?" Việt gần như gầm lên ?" Mẹ kiếp! Tớ đã hứa trưa nay dẫn Phương Thuỳ đi mua Laptop. Cậu biết đấy, cô ta chẳng biết gì về công nghệ cả, vậy mà tớ ngủ quên mất, lại tắt di động nữa, chắc cô ta giận tớ lắm?
    * Không được chửi bậy với tớ chứ? Cái cô trợ lý của cậu ấy hả? Cô ta nhìn ?ongon cây? đấy. Ái ... anh đùa mà em ... Tớ thấy cô ta cũng ... được đấy. Cậu có ý định gì không đấy? ... Em bảo gì cơ? ... À! Thảo nhờ tớ bảo với cậu là cậu nên tìm lấy một người đi, lông bông thế đủ rồi.
    * Giá mà tớ có thể cảm ơn Thảo vì điều đó, nhưng mà tớ xin chịu. Cái cô Phương Thuỳ này, cái gì cũng tốt, nhanh nhẹn, khôn khéo, thông minh, và đầy tham vọng. Nói đúng hơn là quá nhanh nhẹn, quá thông minh, quá khôn khéo, và quá tham vọng. Mà cậu biết đấy, cái gì cũng thế, dù tích cực hay tiêu cực, thì ?oquá? cũng là không tốt.
    * Thì cậu cũng quá giàu đấy thôi?
    * Ừ! Bởi vậy, nó cũng đâu có tốt? Đó là lý do đầu tiên khiến người ta nhớ đến tớ.
    * Cậu quá tự tin chăng?
    *
    Tớ cũng hi vọng là vậy ?" Thái Việt im lặng, nghe đầu giây bên kia tiếng Thạch Thảo đang đùa giỡn với Phan ?" Bây giờ tớ đi tắm đã, rồi sẽ tới nhặt rau cho Thảo của cậu ngay đây.
    Được BNPhananh sửa chữa / chuyển vào 12:02 ngày 04/01/2008
  9. BNPhananh

    BNPhananh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2007
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
  10. anchoivip

    anchoivip Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/10/2007
    Bài viết:
    1.259
    Đã được thích:
    0
    Tiếp đi bác đang theo dõi...keke

Chia sẻ trang này