1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bởi vì ta thuộc về nhau ...

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi BNPhananh, 21/12/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. BNPhananh

    BNPhananh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2007
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    33
    Thảo gấp cuốn sổ ghi chép lại, cũng không có gì đáng nói, công việc thực tập ở cơ quan của Ba cô không có nhiều việc để cô có thể ứng dụng những gì đã học, ngoài việc pha trà, rửa chén. Ấy vậy mà cái công việc được ngầm mặc nhiên là của sinh viên thực tập ấy lại chẳng bao giờ tới được tay cô, bởi chẳng ai dám sai bảo cô điều gì. Dù sao cô cũng là ?ocông chúa nhỏ? của sếp Hòa. Mà sếp Hòa, thì ai cũng biết. Những người trong cơ quan ví von rằng mỗi khi ông quát, lửa phụt ra từ miệng ông, nghe đâu có thể nướng chín cả quả trứng gà ấy chứ?
    Thảo đi ra ban công, cây Gạo cổ thụ ở cuối con đường mòn dẫn ra phía con suối chảy men theo một thung lũng nhỏ đang khoe những bông hoa Gạo cuối mùa đỏ chót ở trên cao. Màu đỏ của những bông hoa thu hút những chú chim Chào Mào không ngừng liệng qua liệng lại, hót vang trời. Khói đang tỏa ra từ mái ngói của những ngôi nhà cách không xa cơ quan của cô lắm, ở vùng này, người ta vẫn còn thói quen nấu cơm rất sớm và đun nấu bằng rơm rạ hay bằng củi. Gió mang theo mùi xào nấu, mùi rơm rạ cháy và hương thơm cây cỏ bay đi khắp nơi nhưng ánh chiều tà đang đổ xuống mái ngói ngôi nhà đối diện khiến không gian trông thật là ảm đạm. Ở vùng này, mặt trời thường bị khuất sau những rặng núi rất cao từ rất sớm, khiến bầu trời chiều lúc nào trông cũng nhá nhem như lúc hoàng hôn. Thảo nhìn đồng hồ, giờ này Phan đang làm gì nhỉ? Không biết trong những ngày cô đi thực tập, anh có tự chăm sóc mình chu đáo không? Bởi lần nào cô gọi điện, thì anh đều trả lời những câu y chang nhau, cứ như chúng được phát ra từ máy thu âm. ?oAnh ổn cả, đừng lo?.
    Thảo rút mobile ra khỏi túi, bấm máy định gọi cho Phan nhưng rồi lại thôi. Bây giờ chắc Phan đang làm việc, trong lúc tư vấn cho bệnh nhân, Phan thường không bật máy. Thảo lại nhìn đồng hồ, thở hắt ra vẻ chán nản, rồi lại đi vào phòng, ngồi xuống bàn nước. Cô gái ngồi sau bàn máy tính cuối phòng ngước lên nhìn cô, nháy mắt:
    * Sao thế, nhớ chàng à?
    * Đâu có đâu, chỉ là không có việc gì để làm, em thấy hơi chán.
    * Ừ! Ngày xưa chị đi thực tập cũng thế mà em, chẳng có việc gì để làm, cũng lo lắm, nhưng rồi khi xong đợt thực tập, hỏi bạn bè mới biết đứa nào cũng như mình, - Cô gái rời khỏi máy, đi lại phía bàn, tự rót cho mình một ly nước, nhún vai ?" hòa cả làng.
    * Vâng ?" giọng Thảo yếu xìu.
    * Này! ?" Cô gái kéo ghế lại gần rồi nhìn Thảo với vẻ rất bí hiểm, mắt nheo nheo lại, cười nụ - Tôi biết rồi nhé.
    * Chị biết gì cơ ạ?
    * Còn giả vờ, hôm qua thấy cô đi với anh Vũ nhà bác Hiếu, tình cảm thế còn gì?
    * Tụi em chỉ là bạn hàng xóm, lớn lên cùng nhau nên thân nhau vậy thôi mà chị. -
    * Đừng có mà chối, trông hai người rất đẹp đôi, với cả, hai gia đình lại ?omôn đăng hộ đối? nữa. Mà này, anh Vũ là ?ohot boy? đấy nhé, ?ohình mẫu lý tưởng của các cô gái ở thị trấn này đấy?. ?" Cô gái chậm rãi nhấn từng chữ một rồi bất chợt dừng lại, ngẩng đầu lên, ngớ người ra một chút, rồi bật cười khúc khích. ?" Nhắc đến Tào Tháo, thấy Tào Tháo tới kìa. Anh Vũ thiêng thế?
    * Sống càng thiêng thì ma càng khỏe, cô mà hay trêu chọc tôi thì cứ liệu thần hồn. ?" Vũ vui vẻ đáp trả.
    * Eo ơi! Sợ thế nhỉ? ?" Cô gái không đùa dai, đứng dậy nhường ghế cho Vũ rồi quay lại bàn làm việc ?" Thôi, em nhường chỗ cho hai anh chị tâm sự.
    Vũ không khách sáo, anh kéo ghế ngồi xuống bên Thảo, hai tay đan chéo vào nhau, anh vẫn thường có thói quen như vậy khi nói chuyện. Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, cười rất tươi:
    * Công việc không quá vất vả chứ em?
    * Anh phải hỏi là, công việc nhàn rỗi quá hả em, phát chán lên chưa? Vậy mới đúng với trường hợp của em chứ.
    * Vậy thì, ra cù lao nhé, trời này ra cù lao là tuyệt nhất đấy.
    * Nhưng đang trong giờ làm việc mà anh?
    * Hơn 4h30 rồi, các sếp đã kéo nhau ra sân Cầu Lông hết rồi kia kìa. Em thực tập ở đây ba tuần rồi mà không nắm được lịch à?
    * Em chỉ tập trung vào công việc.
    * Công việc gì? Chà! Em có đủ công việc để có thể gọi là bận rộn cơ à?
    * Nhưng, theo em biết thì quy định là 5h mới hết giờ làm việc? -
    * Đúng vậy, nhưng em có thể vứt cái quy định ấy vào sọt rác. Em là sinh viên thực tập, ai mà xét nét thời gian? Về thôi nào, mọi người về hết rồi. -
    * Về đi em ạ, chị cũng về đây ?" Cô gái cùng phòng lên tiếng phụ họa lời của Vũ ?" Làm gì còn ai đâu?
    * Ra cù lao đi em.
    * Hay là ?" Thảo ngập ngừng ?" để bữa khác anh nhé, hôm nay em có chút việc. Được không anh? -
    * Tất nhiên ?" Vũ cười độ lượng nhưng không dấu được sự nuối tiếc ?" Để lần khác, mình còn nhiều thời gian mà.
    ***
    Bước chân vô định cuối cùng rồi cũng đưa Thảo tới bờ sông. Thật kỳ lạ, cô đã từ chối đi cùng Vũ, nhưng rồi lại tới đây một cách vô thức như người mộng du. Thảo đứng trên bãi cát, ngắm nhìn từng đám sương mù phủ mờ, bay là là chờn vờn trên mặt nước và bóng những bụi tre đổ những hình thù kỳ dị xuống mặt nước. Có lẽ chẳng có nơi nào như vùng đất này, khi mà sương mù có thể bao phủ vào buổi chiều tà như lúc này. Phía xa xa, phía sau bờ Cù Lao ẩn hiện trong sương mù mờ ảo như một khu vườn của tiên giới là chiếc cầu treo bắc ngang sông, nối liền hai bên bờ. Thảo mở dây buộc thuyền, cô muốn đến Cù Lao, chỉ một mình.
    Nắng đã gần tắt hẳn, chỉ còn một chút ít ỏi nhảy nhót lên mỏm đá cao vươn ra lòng sông tạo thành những mảng màu vàng lợt. Thảo buộc thuyền vào cầu tàu, chạy vội lên mỏm đá, ánh nắng xéo khoai chiếu lên mặt đá bóng cô xiên xiên chập chờn phủ lên ngọn cây Roi mọc dưới mép đá đang đung đưa trong gió. Thảo dựa lưng vào gốc cây Ổi già, không biết đã bao nhiêu tuổi? Bởi từ khi cô còn bé, cùng Phan và Vũ ra đây chơi đã thấy nó sừng sững đứng đó như một ngọn Hải Đăng thầm lặng. Ngọn Hải Đăng của làng vạn chài trên sông, khi họ buộc vào ngọn cây một chiếc đèn trong đêm tối để tránh cho thuyền đâm vào mỏm đá. Ngọn Hải Đăng còn là của riêng ba đứa, bởi mỗi khi đứa nào cần gặp bạn, thì chỉ cần buộc lên ngọn cây một sợi dây có màu đặc trưng của mình để hai đứa kia có thể trông thấy từ xa mà đến ngay. Thế nhưng, lúc này đây khi cô muốn gặp Phan nhất thì chẳng thể nào gặp được, dù cô có phủ kín ngọn cây đầy những sợi dây màu Trắng đặc trưng của mình.
    Thảo nhìn quanh, ngay chỗ cô đang ngồi đây, chỗ gốc cây Ổi già, là nơi Phan trèo lên hái ổi cho cô, rồi bị bong gân khi cành ổi bị gãy. Chỗ kia, chỗ bụi tre phía xa xa kia là chỗ Phan bị Vũ kéo rách cả áo khi hai người đùa giỡn, giành nhau củ sắn nướng. Chỗ gốc Dẻ kia nữa là nơi Vũ đánh mất con Gà luộc mà anh đã liều lĩnh ăn trộm của mẹ để đưa tới chia cho Phan. Nhưng khi thấy bóng của Thảo đi tới, vì sợ Thảo mách mẹ, Vũ đã giấu nó sau gốc cây Dẻ và bị Cáo cắp mất. Còn chỗ kia nữa, chỗ kia là nơi Phan đã tỉ mẩn tết từng chiếc Vương miện Thạch Thảo cho cô. Chỗ kia, là chỗ mà Phan, dù rất sợ Đỉa, nhưng vẫn cố ra vẻ dũng cảm bắt con Đỉa đang bíu ở bắp đùi cô khi cô khóc thét lên vì sợ hãi. Chỗ kia, chỗ kia, chỗ kia nữa, chỗ nào cũng khiến cho cô nhớ Phan da diết.
    Nhưng giờ anh đang làm gì?
  2. niced4ys

    niced4ys Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2006
    Bài viết:
    2.042
    Đã được thích:
    0
    đón chờ những phần tiếp theo
  3. BNPhananh

    BNPhananh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2007
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    34
    Phan đập quả trứng nhè nhẹ khiến người ta có cảm tưởng anh đang vỗ về dỗ dành nó. Quả trứng vẫn không vỡ, như đang cố chứng tỏ với Phan rằng nó là một chú gà con cứng cỏi từ trong trứng nước. Bực mình, Phan gõ sống dao mạnh hơn, khiến quả trứng như bị cắt đôi ra, rơi xuống lòng chảo đầy dầu ăn đang sôi, lòng đỏ trứng văng ra tung tóe. Xèo, xèo, Phan bực bội đảo đũa mạnh tay như người ta đang xào rau khiến món trứng của anh trở nên nát vụn. ?oKhông sao ?" Phan chẹp miệng ?" không thành món trứng ốp thì cũng là món trứng của riêng mình, có khi mình phải đi đăng ký bản quyền mới được?.
    Phan dừng đũa, dùng khăn lau cẩn thận lên tấm hình của Thảo, được dựng ngay ngắn trên kệ tủ trước mặt, mấy giọt dầu ăn đã bắn lên tận đấy. Anh mải mê ngắm nhìn bức hình mặc cho món trứng được anh vừa phát minh ra sắp tiến thêm một bước nữa để trở thành món trứng khét. Anh nhớ Thảo quá.
    Tiếng điện thoại reo kéo Phan trở về với món trứng của mình. Anh bực bội đổ cái thứ mới vừa rồi còn có màu vàng nay đã bắt đầu chuyển sang màu đen vào thùng rác rồi chạy lên nhà nhấc máy. Giọng của Việt nghe u ám, não nề như mới vừa được vớt lên từ dưới đáy biển.
    - Cậu thế nào?
    - Vẫn sống.
    - Theo nghĩa nào?
    - Chưa chết, - Phan thở dài, anh đang ở nhà một mình và rất nhớ Thảo ?" vẫn thở dài được.
    - Tệ nhỉ?
    - Còn tùy tính lạc quan của cậu. Còn cậu?
    - Còn tùy tính lạc quan của cậu.
    - Vậy thì đâu phải cậu gọi điện chỉ để hỏi thăm tớ?
    - Tớ cần cậu.
    - Chỉ cần mua thêm rượu thôi, tớ có sẵn mấy con mực rồi.
    - Bao nhiêu?
    - Đủ cho nỗi buồn của cậu là được.
    - Vậy tớ lấy một thùng Vodka nhé?
    - Cậu chắc chứ?
    - Tớ có thể uống hết cả một cái xe tẹc như xe chở xăng ấy chứ. Đừng lo.
    - Tớ không nói về rượu, tớ nói về cậu kia. Tâm trạng của cậu tệ đến thế kia à?
    - Tớ cũng không rõ nữa, tớ không đủ ngôn từ để diễn tả nó, nhưng có thể tóm lại, tớ buồn.
    - Vậy thì được, tớ sẽ đợi cậu với những con mực nướng. Tớ sẽ tiêu diệt hết mọi nỗi buồn của cậu, sẽ nhanh thôi, tin tớ đi.
    ***
    Phan đặt chai rượu đã cạn sạch vào góc bàn, mở tiếp chai thứ hai. Nãy giờ cả hai chỉ im lặng ngồi uống, không ai nói với ai một lời. Phan nhìn Việt, chưa bao giờ anh thấy Việt có thái độ lạ lùng như vậy. Anh chỉ uống, im lặng, và uống. Việt uống cứ như người khát uống nước lã, nghĩa là cứ ngửa cổ ra, đổ rượu vào cổ họng, như nước đổ vào hang Dế. Phan cũng không nói gì, anh biết, nếu cần nói, Việt sẽ biết lúc nào nên nói. Việt lại ngửa cổ, đổ thêm một ly rượu nữa vào họng, anh cầm cọng râu Mực lên, xoay xoay một lúc rồi lại thả xuống. Hồi lâu, anh buông thõng :
    - Tớ đang yêu!
    Phan bất ngờ tới mức phun ngụm rượu vừa uống trong miệng ra, ho sặc sụa.
    - Khoan đã, cậu ấy hả, cậu chắc chứ?
    - !!!
    Việt dốc thêm một ly nữa vào miệng thay cho câu trả lời. Phan nâng chai Vodka lên ngang mặt, chăm chú nhìn nó như ngắm nhìn một cô nàng quyến rũ.
    - Nghe thấy chưa? Cậu ấy đang yêu đấy, còn tao thì yêu mày quá.
    - Nghiêm túc đi, tớ không đùa đâu.
    - Thì tớ cũng đang nghiêm túc mà ?" Phan lại đưa cái chai lên - Nhỉ?
    Giá mà có người nhìn thấy vẻ mặt Việt lúc này, trông nó mới thiểu não và nhẫn nhục làm sao?
    - Nếu cậu còn thế nữa, tớ sẽ đấm vào mõm của cậu. Hoặc là tớ sẽ đổ hết rượu lên đầu cậu, chắc nó sẽ giúp cậu tỉnh ra đôi chút.
    - Tớ đang nghe đây ?" Phan đánh giá lại tình hình ?" Cô nàng xấu số ấy là ai? Ý tớ là cô gái ?obị? cậu yêu ấy? Thùy hả?
    - Chỉ là đồng nghiệp.
    Phan nhón tay lấy một cọng râu Mực, cứ nhìn vẻ dứt khoát của cánh tay, cũng có thể thấy anh hài lòng tới mức nào.
    - Ừ! Tớ hoàn toàn đồng ý với cậu. Vậy là một em 8X mắt xanh mỏ đỏ, áo hai dây, tóc xoắn mỳ nào đó?
    - Không!
    - Vậy một em 9X ?oxì tin? chăng? Ừm! Hơi quá trẻ. Trẻ vị thành niên, 14 năm tù đấy nhé.
    - Cậu điên à? Nghiêm túc một chút đi.
    - À! Vậy ra cậu còn biết sợ, vậy thì cho tớ biết cái cô gái xấu số ... à, may mắn ấy đi.
    Phan nhấn mạnh từ ?omay mắn?, còn Việt thì vờ như không nghe thấy, đáp lại Phan chỉ là một sự im lặng kiên cố như một bức tường thành.
    - ...
    - Này! ?" Phan vỗ vào vai bạn ?" Cậu không thấy là tớ đang nhổ trụi gần hết râu của mình rồi à? Tớ vừa đi rửa xong mặt mũi, ngoáy xong hai lỗ tai, đánh xong răng, và sắp mắc màn đi ngủ đây. Thế cậu có vừa chợt nghĩ ra là tớ đang chờ câu trả lời của cậu lâu lắm rồi không?
    - Tớ yêu ... - Việt nốc cạn một ly rượu to với vẻ dứt khoát hiếm có.
    - Tớ biết cậu đang yêu, nhưng vấn đề là ở chỗ, ai? Ly rượu của cậu ?" Phan cáu ?" Hay là tớ?
    - Hạnh.
    Phan vừa làm đổ chai rượu, còn Việt nốc thêm một ly nữa vào miệng.
    - Hạnh?
    - Ừ!
    - Minh Hạnh hả?
    - Ừ!
    Việt chợt nhận ra là mình thật biết kiên nhẫn, còn Phan tự tát vào mặt mình, để chắc chắn rằng anh không phải đang say.
    - Cậu nói Minh Hạnh?
    - Còn ai vào đây nữa? ?" Việt gắt.
    Phan hất chén rượu đang cầm trong tay xuống đất, quay người đi thẳng vào phòng ngủ.
    - Tớ đi ngủ đây, hình như tớ say rồi.
    Cọng râu mực Việt vừa cầm lên bị vò gần như nát bét, anh khổ sở:
    - Tớ đang nghiêm túc ...
    - Cậu có hiểu được nghĩa của từ ?oNghiêm túc? không đấy?
    - Nó có nghĩa là nếu cậu không quay lại đây và tin vào những gì tớ vừa nói, thì tớ sẽ đấm cậu vỡ mõm ra.
    - Thôi được, thôi được, nhưng cô ấy...?
    - Tớ biết.
    - Vậy mà cậu ??
    - Tớ chấp nhận hết.
    - Đồ điên.
    - Ừ, có lẽ ...
    - Mẹ kiếp cậu.
    - Mẹ kiếp tớ .
    - Cậu làm tớ phát điên.
    - Tớ làm cậu phát điên.
    - Cậu thôi đi, mẹ kiếp ?" Phan túm lấy cổ áo của Việt. ?" Đi, tớ đưa cậu đi khám tâm thần.
    - Phan.
    - Mẹ kiếp.
    Phan bỏ cổ áo Việt ra, tóm lấy chai rượu, cứ thế là nốc vào cổ họng mình.
    - Bao lâu rồi?
    - Cậu nói gì?
    - Cậu bị điên bao lâu rồi?
    - Từ khi cô ấy bỏ đi, tớ mới nhận ra là tớ yêu cô ấy biết nhường nào?
    - Khoan đã, cậu nói cô ấy bỏ đi nghĩa là sao? Cô ấy bỏ việc ư? Vì sao?
    - Ừ! Cô ấy bỏ đi, không một lời nhắn gửi. Vì sao à? Vì Thùy đã phát hiện ra cô ấy bị AIDS và Ba tớ làm rùm beng lên ở viện.
    - Khốn nạn, làm sao cô ta biết được?
    - Hoàng Việt. Anh ta đưa cho Hạnh một đống tiền để chữa trị và một phong thư xin lỗi về mọi chuyện, tớ không thể tưởng tưởng nổi tại sao lại có một đứa ngu ngốc như hắn. Tớ tưởng là hắn đã nói với Thùy, nhưng hắn chỉ đưa cái gói cho Thùy để nhờ đưa cho Hạnh, và ... - Việt lại nâng ly rượu lên ?" Tớ biết được điều đó khi tớ tới tìm thằng khốn nạn ấy, và tẩn cho hắn một trận, hắn tưởng làm như thế là Hạnh có thể tha thứ cho hắn.
    - Cô ấy thật bất hạnh. ?" Phan thở dài ?" Nhưng cậu đâu cần vì vậy mà thương hại cô ấy, cậu không thể yêu ai đó chỉ vì cậu thương hại người ta.
    - Tớ không thương hai cô ấy, tớ yêu cô ấy, có lẽ cậu không hiểu đâu. Ban đầu tớ chỉ cố gắng đối xử với cô ấy như một người hoàn toàn bình thường. Chẳng phải là cậu vẫn thường nói phải hòa đồng với những người bệnh hay sao? Tớ chỉ muốn giúp cô ấy không cảm thấy mặc cảm về bản thân, rồi dần dần tớ thấy cảm phục tài năng và quý mến tính cách của cô ấy. Và rồi ? - Việt dừng lại một chút, ánh mắt ngập ngừng canh chừng phản ứng của Phan, nhưng Phan vẫn đang chăm chú lắng nghe, anh không hề tỏ một chút thái độ nào. Việt thở hắt ra, - Tớ yêu cô ấy từ cách cô ấy chăm sóc những đứa trẻ, đến cách cô ấy hăng say làm việc, tới cách cô ấy chống chọi với sự bất hạnh khủng khiếp mà cô ấy vô tình bị giáng xuống. Khi tớ nhận ra là tớ rất yêu cô ấy. Tớ đã tự mắng chửi chính mình, đã cố gắng không nghĩ tới cô ấy. Tớ cố gắng nghĩ rằng đó là do tớ tưởng vậy thôi, tớ chỉ thương hại cô ấy thôi. Nhưng tớ nhanh chóng nhận ra tớ đã sai, tớ yêu cô ấy, rất yêu! Tớ vẫn thường ngắm nhìn cô ấy khi cô ấy cùng Thảo nấu ăn, cô ấy là người duy nhất giúp tớ nhận thấy điều mà tớ cần, điều mà tớ đã luôn luôn tìm kiếm. Tớ cần một gia đình, một người vợ, chứ không phải là những cô nàng mắt xanh mỏ đỏ chỉ giỏi ăn chơi. Cô ấy sẽ là một người vợ tốt. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc, phải không?
    - Điều này thì tớ đồng ý với cậu, nhưng còn tình yêu, còn hôn nhân? Cả hai sẽ không có tương lai, cậu hiểu chứ?
    - Tớ cóc cần hiểu.
    - Cậu phải hiểu, đồ ngốc ạ. Cô ấy không thể sống với cậu được, yêu là một chuyện, nhưng cuộc sống gia đình đòi hỏi nhiều thứ hơn. Mà việc điều trị phơi nhiễm của cô ấy không chắc có thành công hay không? Có thể cô ấy không còn sống được bao lâu nữa, cậu hiểu chứ?
    - Tớ cóc cần hiểu.
    Việt đổ một ly nữa vào cổ họng, Phan đấm vào không khí.
    - Nghe này, tớ đang nói chuyện với cậu với tư cách là một người bạn, chứ không phải là một ông bác sỹ tâm lý. Hiểu chứ? Nếu tớ là một ông bác sỹ tư vấn, hẳn tớ sẽ nói những điều, xin lỗi cậu, những điều không được thật lòng lắm. Những điều mà tớ vẫn ra rả nói với những người khác, về sự hòa đồng, về sự giúp đỡ những người bệnh hòa nhập với cộng đồng.
    Phan ngừng lại một chút, nhưng Việt vẫn không ngừng cái quy trình như một dây chuyền trong nhà máy sản xuất. Rót rượu vào ly, đổ thẳng vào cổ họng, rồi lại rót, lại đổ vào họng. Anh không có vẻ gì là để ý tới những lời Phan nói, cứ như ngoài Việt và chai rượu ra, chẳng còn ai có mặt trong ngôi nhà này. Nhưng Phan không lấy làm phật ý, anh cũng tự cho phép mình uống thêm một chén rồi nói tiếp:
    - Khốn kiếp thật, tớ khuyên người khác thì hay lắm, vậy mà tớ lại đang đi ngược lại những gì mà tớ vẫn thường nói, những điều trái với lương tâm nghề nghiệp của tớ. Những điều đúng đắn. Nhưng mà vì tớ là bạn cậu, bạn của thằng khốn khiếp ngu ngốc này này. Cho nên tớ phải nói thật. Cậu không thể để thứ tình cảm thương hại ấy làm ảnh hưởng đến tương lai của cậu. Hiểu chưa hả đồ khốn?
    - Tớ không thương hại cô ấy, tớ nhắc cho cậu nhớ một lần nữa, tớ yêu cô ấy, cậu không hiểu à? ?" Việt túm lấy cổ áo Phan, lắc mạnh, rồi lại buông ra, thở dài ?" Tớ biết những người bị bệnh, họ vẫn yêu, và vẫn đến với nhau đấy thôi.
    - Người ta khác, cậu khác.
    - Chẳng khác cái quái gì cả, tớ và người ta đều giống nhau, người ta yêu, và tớ cũng yêu. Khi người ta biết yêu, người ta giống nhau hết.
    - Mẹ kiếp cậu, triết lý ngu ngốc.
    - Tớ yêu cô ấy.
    - Mẹ kiếp.
    - Thôi nào Phan, tớ biết là cậu chỉ nói thế thôi, chứ cậu lúc nào cũng đứng về phía tớ mà.
    - Tớ cần suy nghĩ. Cậu về đi, cút đi.
    - Phan.
    - Đi ra, đi về ngay. ?" Phan túm lấy Việt, đẩy ra cửa, không hề khoan nhượng. ?" Cút về đi.
    - Thôi được, thôi được, lỗi là ở tớ mà, vì tớ là bạn thân của cậu mà.
    Việt đi ra lủi thủi đi ra cửa, vừa đặt tay vào nắm đấm cánh cửa, anh quay đầu lại.
    - Tớ được phép cầm theo một chai để chống rét chứ hả?
    - Cầm cả thùng luôn đi, đi mà chết với cái thứ nước cay xè ấy của cậu.
    Việt mở cửa, bước ra ngoài, gió thổi thốc vào mặt anh khiến anh co rúm người lại, miệng lẩm bẩm điều gì nghe không rõ, chắc là mắng chửi Phan. Bên trong nhà, kẻ bị chửi buông người ngồi xuống ghề, không thèm thu dọn cái đồng lộn xộn đang bầy bừa trên sàn nhà. Anh ôm lấy đầu, nhìn xa xăm về phía trước, chẳng ai biết Phan đang nghĩ gì? Gương mặt đăm chiêu của anh có thể khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải lo lắng quan tâm lắm, duy chỉ có một người chẳng thèm bận tâm tới điều đó. Đó là kẻ đang ló đầu qua khe cửa.
    - Này, nếu lạnh quá, tớ được phép sử dụng chìa khóa của tớ chứ hả? Tớ sẽ mở cửa thật nhẹ nhàng, và không làm cậu thức giấc đâu.
    - Biến đi.
    - Thôi được, - Việt nhún vai ?" người ta bảo tớ là bạn thân nhất của cậu cơ đấy.
    Phan đi tới đi lui mãi trong phòng, mỗi khi có điều gì khó xử hay phải suy nghĩ, những bước chân của anh dường như không dừng lại được. Mãi sau, anh sải từng bước dài đến cửa, anh mở cửa, Việt đang ngồi tựa hẳn lưng vào đường, lặng yên như một bức tượng, chỉ có cánh tay là thi thoảng còn cử động để đưa chai rượu lên miệng, chứng tỏ với Phan rằng anh chưa bị đông cứng lại vì lạnh.
    - Đồ điên, sao cậu không vào trong xe mà ngồi, trời thì lạnh.
    - Có cậu điên thì có, ngõ nhà cậu bé như cái đầu mũi kim, tớ đi ô tô tới thì đỗ vào đâu? Lần này tớ nghĩ là sẽ ngủ ở nhà cậu nên đi xe máy mà. - Việt nhấn mạnh từ ?ongủ ở nhà cậu?, gần như là gằn giọng ?" Ai ngờ ...
    - Vào đi.
    - Lương tâm của cậu đã tỉnh rượu rồi đấy à? Đồ dã man.
    - Cậu đi ra ngoài. ?" Phan làm bộ đóng cửa lại.
    - Thôi, thôi, tớ vừa nói ai dã man ấy nhỉ? Chắc là tớ tự mắng mình đấy. Mọi chuyện đều do lỗi ở tớ mà, ai bảo lại đi chơi thân với cậu cơ chứ? Đáng đời tớ lắm!
    Việt lập cập chạy thẳng vào trong phòng ngủ rồi trùm chăn kín mít lấy thân mình, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài. Đón lấy cốc nước ấm Phan vừa đưa, tu một hơi cạn sạch.
    - Tớ xin một cốc nữa, cậu thật là độc ác đấy.
    - Cậu thì quá ngu ngốc, nhưng sự ngu ngốc dũng cảm đấy.
    - Ý cậu là gì?
    Phan không trả lời, anh còn bận đi tới phích nước để lấy nước ấm cho Việt.
  4. BNPhananh

    BNPhananh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2007
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    35
    Chuyến tàu đêm về miền Trung đã sắp tới giờ chuyển bánh. Phan lơ đãng nhìn ra cửa sổ, bên ngoài, dòng người vẫn không ngừng đổ về các toa tàu. Đây đó rì rầm tiếng dặn dò, tiếng chia tay bịn rịn. Lâu lắm Phan không về nhà, công việc bận rộn quá mức, và những khúc mắc gia đình, dòng họ, gia tộc khiến anh phải gần năm năm nay không về nhà. Chứ chẳng phải là vì quãn đường về phải mất một lượt đi tàu, sau đó lại đổi một chuyến xe, đã khiến cái ước muốn được trở về và ngụp đầu bơi lội trên dòng sông cạnh nhà cứ bị kéo dài mãi.
    Phan vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ mặc cho con tàu đang rung lên báo hiệu sự chuyển bánh. Bên ngoài toa tàu, những dãy nhà, hàng cây bắt đầu chạy giật lùi lại phía sau. Con tàu lắc lư, lừ đừ tiến về phía trước, không ngừng gầm gừ những tiếng ì ầm, chát chúa của bánh sắt nghiến trên đường ray. Thi thoảng khi chạy qua chiếc cầu nào đó thì nó lại gầm lên những tiếng ầm ầm nghe ing tai. ?oĐó là lý do Việt ghét đi tàu?, Phan nghĩ thầm, rồi giật mình chợt nhớ ra là ngày mai mình có hẹn đi câu với Việt, vậy mà giờ đây anh lại ngồi trên tàu để về quê. Phan rút chiếc Mobile ra khỏi túi quần, anh bấm số của Việt, tiếng tổng đài trả lời tự động rất vui lòng cho anh biết rằng thuê bao anh vừa gọi hiện không liên lạc được. ?oChắc hẳn cậu ta đang ở một vũ trường, với một cô ?ochân dài, tóc vàng hoe? nào đó chẳng hạn? Hoặc nằm chết dí ở nhà. Cú sốc về chuyện của Hạnh với cậu ấy quá lớn, đáng lẽ mình nên ở cạnh cậu ấy lúc này, cậu ấy cần mình?, Phan lại thở dài, nỗi ân hận vì không giúp được cậu bạn thân của mình khiến anh day dứt. ?oNhưng biết sao được, - Phan mân mê chiếc Mobile của mình ?" cú điện thoại của Vũ khiến mình không ngồi yên được, anh ấy có bao giờ biết đùa đâu nào??.
    Phan nhắn cho bạn một cái tin nhắn để nói rõ lý do và xin lỗi vì đã thất hứa, ?oHi vọng là cậu ấy hiểu?, Phan tự nhủ.
    ***
    Phan sinh ra ở miền Trung, cái thị trấn miền núi nhỏ xíu, nghèo xơ nằm hai bên bờ sông Hiếu, lọt thỏm giữa bốn bề là núi đá. Con sông Hiếu thơ mộng chia đôi thị trấn thành hai nửa, và cũng chia cư dân thị trấn thành ba phe. Phe họ Trần ở bên này sông, còn phe họ Nguyễn ở bên kia sông. Đứng giữa là phe trung dung, chỉ lo làm ăn, không quan tâm tới sự thù hằn của hai gia tộc thuộc loại lớn nhất nhì huyện.
    ***
    Thị trấn Tân Lạc hiện hữu trong Phan có lẽ cũng chỉ là những ký ức mơ hồ về dòng sông thơ mộng chảy sau nhà. Là cù lao xanh mướt cỏ, trắng muốt màu hoa roi và bạt ngàn hoa Thạch Thảo. Hoặc có chăng, là tình yêu với cô gái bên kia sông, cô gái có cái tên rất đẹp, Thạch Thảo. Cái tên mà có lẽ mười đứa bé gái được sinh ra ở đây thì có đến năm, sáu đứa được mang tên ấy. Bởi một điều giản đơn, tuổi thơ và tình yêu của ba mẹ chúng đã gắn liền với cái cù lao đầy hoa Thạch Thảo ấy mất rồi.
    Cù lao mà như Phan vẫn gọi, cù lao tình yêu!
    ***
    Phan bước xuống xe, anh đi ngược lại phía con đường xe vừa chạy qua. Phan đứng ngắm nhìn chiếc cầu mới xây bắc qua hai quả đồi nhỏ ngay phía trên chiếc cầu Đồng Minh cũ. Phía dưới thung lũng, con suối nhỏ chảy luồn lách dưới những mảnh ruộng bậc thang để hướng về phía cửa sông. Mỗi lần Phan về, lại thấy thị trấn trở mình, thay đổi nhanh chóng đến kỳ lạ. Cứ dần dần, từng ngày, từng tháng, từng năm, thị trấn dường như đã không còn là thị trấn của của Phan nữa. Phan nhìn quanh, chỗ ngày xưa là một cây Xoài cổ thụ đứng sừng sững cạnh một sân bóng lớn, giờ đã bị đốn đi không thương tiếc. Chỗ gốc cây cũ bây giờ mọc lên một khu Chợ hiện đại, xanh xanh đỏ đỏ màu hàng hóa và lao xao, ồn ã tiếng mặc cả, chửi rủa.
    Hai bên đường, những hàng cây bụi lúp xúp đã bị chặt bỏ, thay vào đó là những ngôi nhà to, với lối kiến trúc hiện đại. Ở giữa, con đường đá gồ ghề ngày nào nay đã được gọi là phố, được rải nhựa thẳng tắp, chạy xuyên trong lòng thị trấn. Tất cả đã đổi thay, khiến Phan có cảm tưởng như anh đang ở một vùng đất xa lạ nào đó. Xét cho cùng, thì thời gian vẫn cứ trôi, và chẳng thèm chờ đợi ai hay cái gì cả. Có chăng, ngoài Phan ra, chỉ còn cái cù lao giữa sông là vẫn vậy, vẫn xanh mướt màu cỏ, trắng muốt màu hoa roi, và bạt ngàn hoa Thạch Thảo.
    Phan đặt ba lô xuống thềm nhà, chị anh đi vắng. Anh nhìn quanh, căn nhà ba gian toàn bằng gỗ Lim có từ thời Ba Mẹ anh vẫn còn sống cũng không có nhiều thay đổi. Dù đã lâu lắm rồi anh mới về, từ khi chị anh cưới. Phan để đồ đạc ở thềm, đi men theo bờ rào Mạn Hảo, vòng ra sau nhà, chỗ có lối đi xuống bờ sông.
    Con sông Hiếu vẫn vậy, vẫn như những gì anh đã tưởng tượng, trong xanh và hiền hòa. Phan đưa tay khỏa nước, thầm có một ý nghĩ khá hài hước rằng nếu Hà Nội mà có một con sông sạch sẽ và thơ mộng như vậy chảy giữa thành phố, thì anh hẳn phải bỏ nghề y mà đi làm thơ mất thôi. Rồi anh bật cười, tự trách mình rõ là lẩn thẩn, dòng sông này của anh mà đổi dòng chảy qua Hà Nội, biết đâu chẳng nhanh chóng biến thành một Tô Lịch thứ hai?
    Phan tháo dây buộc thuyền rồi đưa tay chèo, gió thôi ***g lộng nhưng trời không lạnh lắm. Khi anh đặt chân xuống bờ cát mịn màng của cù lao, thì Phan cứ đứng đó mãi, để cho những hạt cát cứ len vào từng kẽ ngón chân, và nước vờn quanh chân lành lạnh.
    Phan bước lên đỉnh đồi, chỗ có mỏm đá lớn vươn ra lòng sông, chỗ ngày xưa anh, Thảo và Vũ vẫn thường trốn ngủ trưa ra đây chơi. Ba đứa trẻ chia nhau từng trái Mâm Xôi đỏ mọng, những quả Roi dại, ngòn ngọt, chát chát hay những quả Mua ăn xong khiến môi đứa nào cũng tím ngắt. Và thường thì trò chơi chính là xem ai kết vương miện hoa Thạch Thảo đẹp nhất để đội lên đầu cô bé cũng mang tên loài hoa ấy. Phan nằm dài lên cỏ, để mặc cho kỷ niệm cứ ùa về, cứ xâm lấn mãi trong lòng anh. Mùa này hoa Thạch Thảo không còn nhiều, dù chúng nở bốn mùa, nhưng vẫn đủ cho Phan tết được một chiếc vương miện Thạch Thảo, chỉ tiếc là cô không ở đây.
    Nằm dài trên cỏ và gối đầu lên cánh tay, Phan ngắm nhìn ánh mặt trời đỏ ối uể oải bò về phía đỉnh đồi phía xa xa. Đỉnh đồi mà thủa còn bé, anh vẫn thường trèo lên đó đi hái Sim, rồi về chia phần cho Thảo và Vũ. Nhà Phan ở bên này sông, còn Thảo và Vũ ở bên kia sông. Tuy Vũ là con trai của bác anh, nhưng hồi bé, cả hai chỉ dám trốn ra đây chơi với nhau để tránh bị những người trong thị trấn trông thấy. Mặc cho những người lớn có thể thù hằn nhau, nhưng với những đứa trẻ, không gì có thể ngăn cản chúng sẻ chia và thân thiết với nhau. Mặc dù hồi đó Vũ còn bé, nhưng anh vẫn biết được rằng đứa em họ đáng thương của mình mồ côi cả cha lẫn mẹ, và một người anh họ như anh cần biết mình phải làm gì.
    Phan ngồi dậy, ký ức về sự thù hằn của hai dòng họ khiến anh thấy ngột ngạt quá. Ký ức về hai dòng họ nghĩa là ký ức về hai bên nội ngoại của anh. Ba mẹ anh, cứ như Romeo và Juliet. Một người họ Nguyễn, một người họ Trần. Tình yêu của họ đã phá vỡ lời thề không qua lại giữa hai bên sông đã tồn tại biết bao năm qua. Nhưng nếu không nhờ sự can thiệp của những người bạn ở trong chính quyền huyện lúc bấy giờ, thì có lẽ ba mẹ anh không thể kết thúc câu chuyện Romeo và Juliet của mình một cách có hậu nhất.
    Những tưởng sự ra đời của chị anh, và cả anh nữa, sẽ như một nhịp cầu kết nối đôi bờ con sông Hiếu. Nhưng rồi khi cơn sốt tìm kiếm giấc mộng đổi đời, giàu có nhanh chóng lan đi trong thị trấn như một bệnh dịch. Khiến nhà nhà, người người đổ xô tới mỏ đá đỏ cách thị trấn khoảng 15km, thì cuộc chiến đã trở lại, mạnh mẽ và dữ dội hơn bao giờ hết. Bắt đầu từ cái chết của ba mẹ anh trong một hầm ếch đào đá, để lại hai đứa con thơ dại mới lên 8, lên 10. Bên ngoại anh cho rằng, chỉ vì lấy ba anh, chỉ vì lòng tham của ba anh mà mẹ anh phải bỏ cả việc dạy học đi đào đá. Bên nội anh thì vặc lại rằng, nếu không có sự xúi giục của mẹ anh, liệu ba anh có bỏ việc để đâm đầu vào chỗ chết hay không?
    Cuộc chiến cứ âm ỷ kéo dài mãi trong tuổi thơ không trọn vẹn của Phan, và cuối cùng, giọt nước đã tràn ly khi Phan quyết định đi theo học ở trường Đại Học Y. Những người bên ngoại, gia tộc có truyền thống đi theo ngành giáo, đã cho rằng anh tuy được sự nuôi nấng của họ, nhưng lại đi theo lời xúi giúc của bên nội, những người có truyền thống làm ngành y. Và anh đã trở thành một vật hi sinh cho những toan tính trong cuộc chiến bất phân thắng bại đó. Cuộc chiến không bao giờ có hồi kết, cuộc chiến mà ai cũng muốn giành anh về phía mình. Chán nản, khi Phan tốt nghiệp đại học, anh ở lại luôn Hà Nội, bỏ thị trấn, bỏ cả dòng sông thơ mộng lại phía sau lưng.
    ***
    Có lẽ Phan cứ ngồi đó mãi, nhưng cảm giác để những ký ức buồn xâm chiếm cơ thể không hề dễ chịu chút nào. Phan đứng hẳn dậy, đi vòng qua bên kia tảng đá lớn như một quả đồi nhỏ, phủ đầy hoa Thạch Thảo, và những cây Roi dại mọc chen chúc bên vách đá, xen lẫn là những bụi hoa Dẻ còn thưa thớt mấy bông hoa màu vàng nhạt. Bên kia tảng đá là một bãi cát khá lớn, được che chắn bởi sự vững chãi của cù lao đã doi ra lòng sông, cứ như một bãi biển thơ mộng. Chợt Phan đứng khựng người lại, trên bãi cát, chỗ người ta làm một chiều cầu tàu để buộc thuyền và giặt giũ có một cô gái đang ngồi. Cô trông rất trẻ, mái tóc cột túm đuôi gà, đôi mắt rất to, và gương mặt xinh xắn. Cô đang thả đôi chân trần xuống nước, thi thoảng lại ném từng hạt sỏi xuống lòng sông, lơ đãng nhìn xa xa. Phan bước lại gần.
    - Không phải em tính thả sỏi xuống để lấp cạn con sông này đấy chứ?
    Thảo quay đầu lại, niềm vui vỡ òa trên khuôn mặt ...
  5. kien_ls

    kien_ls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    Đồng chí dạo này lười viết thế, làm ACE đợi mãi. Cố lên, đọc xong góp ý một thể.
  6. yeuvanho

    yeuvanho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/09/2007
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Đọc truyện của anh rất hấp dẫn. Nhưng có tưởng tượng là truyện này của anh sẽ chỉ hấp dẫn nếu nó chỉ nằm trên giấy. Còn nếu chuyển thể thành phim với kịch bản này thì sẽ giống phim ''mỳ ăn liền'' ngày xưa lắm. tuy nhiên, công nhận là truyện rất hay, rất lãng mạn, hội thoại hóm hỉnh, tuy có nhiều chỗ "hơi kịch". Vẫn chờ anh post các phần tiếp theo.
  7. BNPhananh

    BNPhananh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2007
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn. Đây là bản Demo, mình chưa có chỉnh sửa, sẽ chỉnh sửa lại sau khi mình viết xong. Hi vọng sẽ có nhiều lời góp ý chân thành như của bạn. Bật mý là nội dung không như các bạn nghĩ đâu, sẽ có bất ngờ đấy. hì, chúc bạn vui.
  8. benjamin1982

    benjamin1982 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2005
    Bài viết:
    2.365
    Đã được thích:
    0
    Về lối dẫn dắt chuyện tôi e là đọc giống mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn từ những thập niên 90 thì phải . thực sự là chưa được sắc nét lắm ... có lẽ là tại bởi chưa định hình được cái tiêu đề chuyện mà anh muốn gửi gắm và xuyên suốt nội dung của câu chuyện của anh có một cái gì đó nó chưa đời thường có lẽ cần 1 chút đời thường như thế bớt nhạt hơn ,nếu ko đây có lẽ chỉ là một quyển truyện dành cho giới văn phòng giết thời gian
    vài lời góp ý có lẽ cũng ko được rõ ràng lắm do là người ngoại đạo ... mong anh chủ topic cố gắng đọc hiểu chỉnh sửa vậy nhé
  9. BNPhananh

    BNPhananh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2007
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    36
    Hạnh bần thần đứng nhìn nải chuối vàng ươm đặt trên một chiếc bàn bằng tre trong quán nhỏ bên đường. Cô nuốt nước bọt, ánh mắt thèm thuồng đang ẩn hiện sự đấu tranh quyết liệt. Túi đã không còn một đồng, bụng đói cồn cào đòi ăn trong khi lương tâm cô không cho phép cô được ăn trộm. Đã năm ngày từ khi cô bỏ bệnh viện, không nói một lời hay để lại một dòng nhắn gửi cho Việt. Cô biết rằng rồi Việt sẽ đi tìm cô, rồi Việt sẽ xuống tận nhà cô ở Hải Phòng. Và với một người như Việt, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc mẹ cô khi mẹ cô cần anh. Đành vậy, dù muốn dù không thì cô cũng chỉ còn anh là cứu cánh cuối cùng chăm sóc cho mẹ mình, thay cho đứa con gái bất hiếu và bất hạnh. Hạnh cũng không nhớ rõ làm thế nào mà cô có thể đến được đây? Chỉ biết là khi cô bỏ chạy khỏi viện, cứ thẫn thờ, lang thang bước vô định trên đường như người mộng du. Và khi qua một bến xe Bus, dòng người ào ào chen chúc nhau trèo lên xe Bus đã cuốn theo cô lên đó. Hạnh không biết chiếc xe Bus sẽ đi về đâu? Mãi đến khi người bán vé nhắc nhở mấy lần, cô mới choàng tỉnh và biết là mình đang ở bến cuối cùng, bến xe phía nam. Cô không biết rồi mình sẽ đi đâu, sẽ làm gì? Nhưng điều duy nhất mà cô có thể biết là mình không thể ở lại Hà Nội được nữa, thành phố quá bé nhỏ, và rồi ngày nào đó cô sẽ gặp lại Việt, hoặc Phan hay Thảo, rồi cô biết nói gì với họ đây? Hạnh mặc kệ đôi bàn chân cứ bước lang thang không chủ đích, đưa cô tới đâu thì tới, cứ như một người say bơ vơ lưu lạc trong đêm tối mịt mùng. Không có đường đi, không biết phương hướng, chỉ có đôi chân là cứ bước mãi không thôi. Cô bước lên chiếc xe đầu tiên cô gặp, cũng không biết nó sẽ đi về đâu? Mặc kệ, với cô thì bây giờ đi về đâu cũng vậy mà thôi.
    ***
    Chuyến xe đưa Hạnh đến thị xã biển khi chiều đã tắt nắng và đêm đang dần buông xuống. Thật tình cờ khi chuyến xe vô tình mà cô bước lên đưa cô tới thị xã Cửa Lò, nơi đã từng có lần Phan kể cho cô nghe về mùa đông ở biển. Thị xã ven biển nhỏ xíu chỉ hào nhoáng, sầm uất ở hai bên con đường Bình Minh chạy men theo bờ biển. Còn phía bên trong, những ngôi nhà cấp bốn tồi tàn nằm lẩn khuất sau những rặng Phi Lao trên những con đường đầy cát cho cô thấy một thị xã ven biển buồn tẻ, nghèo nàn nhưng tuyệt đẹp. Bốn hôm ở vùng đất du lịch tuyệt đẹp này, dù rất tiết kiệm nhưng số tiền mang theo cũng hết sạch. Và cô không biết phải làm thế nào, đã nguyên một ngày không có gì vào bụng. Chiều nay, khi một người khách du lịch thấy cô một mình lang thang trong công viên, hắn tưởng cô là một cô gái ?oăn sương? và buông lời khiếm nhã. Hạnh ghê tởm nhìn gã thanh niên trông cũng lịch sự đẹp trai rồi bỏ chạy vào con hẻm nằm sau khách sạn Hoa Đồng Tiền. Và giờ cô đang đứng đây, trước một quán cóc nhỏ sơ sài chỉ có dăm gói bánh kẹo, vài gói thuốc và một nải chuối vàng ươm.
    Hạnh nuốt nước bọt một lần nữa rồi quay mặt đi với thái độ hết sức dứt khoát. Thà rằng cô chết đói, chứ không đời nào cô làm một đứa kẻ cắp. Hạnh vừa dợn chân bỏ đi thì có tiếng ai đó gọi phía sau làm cô dừng bước. Hạnh quay lại, một bà lão với gương mặt già nua đầy nếp nhăn vừa xuất hiện và nhìn cô với ánh mắt hết sức hiền từ. Ánh mắt làm cô chạnh lòng nhớ tới mẹ mình, bà lão cất tiếng, nhẹ nhàng và khoan thai:
    - Đáng lẽ ra cháu có thể lấy nải chuối đó rồi bỏ đi mà không ai có thể đuổi kịp, tại sao cháu lại không làm vậy? Nhìn ánh mắt của cháu kìa, nó đang tố cáo là cháu đang hết sức đói rồi đấy.
    - Cháu xin lỗi - Hạnh bối rối, không phải là vì cô không hiểu bà lão đang nói gì. Quãng thời gian thân thiết với Phan và Thảo giúp cô không gặp quá nhiều khó khăn với giọng nói Miền Trung dễ thương nhưng hết sức khó nghe này. Hạnh cúi gằm mặt xuống đất, dù chưa lấy trộm cái gì, nhưng dù sao cô cũng đã có ý nghĩ xấu xa đó ?" Nhưng cháu không thể làm thế, cháu không phải là một tên trộm.
    - Ta cũng đoán cháu không phải là một kẻ hư hỏng, nhất là khi nhìn vào đôi mắt của cháu, vào đây nào, vào đây và ngồi xuống, cháu thích gì thì cứ lấy mà ăn, ta đoán cháu là một khách du lịch bị lỡ độ đường, tội nghiệp, ta nhìn cháu rất tử tế.
    - Cảm ơn bác, nhưng thú thực là cháu không có tiền, cháu không có gì để trả cho bác cả.
    - Đừng lo ?" Bà lão bật cười, nụ cười phúc hậu và ánh mắt vui vẻ - Ta cũng đoán được điều đó mà, coi như ta cho cháu nợ, ta đoán cháu là người có học và rất tử tế, đôi khi người tử tế cũng cần nhận được sự đền đáp xứng đáng, phải không? Coi như ta thưởng cho cháu vì đã giữ được lòng tự trọng và sự chân chính của mình.
    - Nhưng cháu ...
    - Nào, ngồi xuống đây ?" Bà lão thân tình kéo tay Hạnh ngồi xuống - Cứ ăn những gì cháu thích, và đợi ta ở đấy, chỉ một chút thôi.
    Không đợi Hạnh phản đối, bà lão lại tất tả bỏ vào trong nhà, một lúc sau, bà lão trở lại với một tô cơm to, và dúi nó vào tay cô.
    - Ăn đi con, đừng khách sáo, ta rất quý những người có lòng tự trọng như con. Đừng có ngại gì hết, ta cũng chỉ có thể giúp được con đến thế thôi.
    - Con cảm ơn bác - Hạnh cầm lấy tô cơm, nước mắt cô ứa ra, thế giới vẫn còn thật nhiều người tốt và cô nếu cô từ chối lòng tốt của bà lão này, thì chẳng phải là cô thật có lỗi hay sao? ?" con cảm ơn bác.
    - Ơn huệ gì? Nếu con có thể, thì nói cho bác biết vì sao con lại ra nông nỗi này được không? Có phải con bị kẻ trộm lấy hết tiền không? ?" Bà nén tiếng thở dài, nhìn Hạnh với ánh mắt hối lỗi như thể chính mình đã lấy trộm tiền của cô ?" Thị xã này từ khi chuyển sang làm du lịch đâm ra có nhiều kẻ gian lắm. Thật buồn!
    Hạnh bật khóc, như một đứa trẻ bị oan ức cố nín nhịn và rồi vỡ oà trong lòng mẹ. Không biết vì sao, có lẽ bởi ánh mắt quan tâm thông cảm hiền từ của bà cụ, khiến cho cô có cảm giác như ngày xưa được vùi đầu vào lòng mẹ, mà trút hết tâm sự. Hạnh dốc lòng kể hết, từ những chuyện của cô với Hoàng Việt, rồi với Thái Việt và những gì Thùy đã làm với cô. Tất cả cứ như một cuốn phim quay chậm từ từ chạy qua trước mắt cô, xiết vào lòng cô rướm máu. Bà lão im lặng, thở dài thông cảm, để mặc cho Hạnh với những tâm sự của mình. Mãi sau, bà bóc một quả chuối, đỡ lấy bát cơm trong tay Hạnh rồi đưa quả chuối cho cô, bàn tay bà vuốt nhẹ lên tóc cô, âu yếm.
    - Ăn đi con. Con thật là bất hạnh và đáng thương, vậy là con không còn chỗ nào để đi về nữa ?" Bà lão lại thở dài ?" Ta có một đề nghị, ta chỉ có một mình, nếu con không chê, thôi thì cứ ở lại đây với ta, con đừng ngại, ta có rau, con ăn rau, ta có cháo, con cũng ăn cháo.
    - Nhưng thưa bác ...
    - Đừng ngại, đằng nào thì ta cũng có mỗi một mình, chẳng biết khi nào sẽ nhắm mắt xuôi tay, cuối đời có một người bên cạnh cũng đỡ lẻ loi lúc tắt lửa tối đèn. Đừng ngại ...
    - Vậy còn ...
    Hạnh định hỏi thăm về những người thân của bà lão nhưng rồi cô dừng lại được. Cô nghĩ, có thể bà lão sẽ không muốn nhắc tới những điều đó. Nhưng dường như bà đọc được ý nghĩ của cô, bà thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm ra phía biển:
    - Họ đã chểt cả, mất xác trên biển, cả chồng, cả hai đứa con của ta, sống dựa vào biển, và cũng vùi xác ở biển. Ở đây có nhiều gia đình như vậy lắm. Ta sống một mình cũng lâu rồi, ta không phải dân gốc vùng này, quê ta ở một vùng núi cách đây không xa lắm, ta đã gặp ông ấy khi ta đi thanh niên xung phong. Bom đạn không giết nổi ông ấy, chỉ có Biển là làm được điều đó. Ta sống một mình cũng buồn, vì vậy ta muốn con ở cùng cho vui cửa vui nhà. Đừng từ chối ta. Coi như con tội nghiệp cho một bà lão sắp quá cố, con nhé.
    37
    - Sao anh lại về? Sao anh không gọi trước cho em? Muốn làm em bất ngờ hả?
    Phan không nhìn vào gương mặt đang cười rạng rỡ của Thảo. Anh lặng lẽ ngồi xuống cầu tàu, lơ đãng thả hai chân xuống nước mặc cho dòng nước lạnh buốt bao quanh đang khiến chân anh trở nên tê cóng lại. Cũng như những con sông miền núi khác, dòng sông Hiếu cũng mang trong mình sự hiểm nguy, hung dữ với đầy những thác ghềnh và dòng nước chảy xiết. Nhưng khi dòng sông chảy tới cù lao Tình yêu của Phan thì cù lao cứ như một ngọn núi nhỏ, chắn ngang và khuất phục sự hung dữ của dòng sông. Rồi thuần phục nó trở nên ngoan ngoãn, hiền hòa như một đứa trẻ, tặng cho thị trấn một vực nước sâu với bãi cát vàng êm đềm và thơ mộng ở phía sau. Phan ném một hòn sỏi xuống lòng sông, chỗ hòn sỏi rơi xuống, những vòng tròn sóng nước cứ loang ra, loang rộng ra mãi cho đến khi bị những cơn sóng dù nhẹ lăn tăn cũng đủ sức phá vỡ nó vỡ ra và tan biến đi mất. Phan lặng yên cúi đầu ngắm nhìn cho đến khi những dấu hiệu cuối cùng của vòng sóng nước tan biến hết rồi buông thõng:
    - Anh nhận được điện thoại của Vũ.
    Phan quay lại nhìn Thảo, ánh mắt anh nhìn cô dò xét. Thảo cúi xuống bứt cọng cỏ nước mọc dưới chân cầu tàu. Yên lặng một lúc lâu.
    - Em chưa bao giờ đồng ý.
    Phan nhìn sâu vào mắt Thảo, Thảo nghiêng đầu tựa vào vai Phan, nhưng anh ngồi thẳng người dậy, đẩy đầu cô ra trong ánh mắt mở to ngỡ ngàng của Thảo.
    - Vũ không có vẻ gì là đang đùa, và anh biết là anh ấy chẳng mấy khi đùa, nhất là với những chuyện như thế này.
    - Em không biết Vũ đã nói gì với anh, nhưng đó chỉ là chuyện giao ước ngày xưa giữa hai nhà. Có lẽ Vũ yêu em, nhưng em chưa bao giờ và không bao giờ đồng ý, em tưởng anh biết điều đó mà?
    Yên lặng, chỉ có những tiếng sỏi rơi xuống nước nghe ?ochõm, chõm?.
    - Vũ nói với anh sẽ lấy Thạch Thảo nhà ông Hòa, - Phan phá vỡ sự im lặng ?" anh hi vọng là em có một cô em gái song sinh.
    - Còn em thì đã hi vọng rằng anh sẽ luôn tin tưởng và ở bên em kia đấy.
    Phan không đáp lại, anh lơ đãng ném từng hòn sỏi xuống sông, những tiếng ?ochõm, chõm? vang lên không ngớt. Mãi lâu sau, anh đứng dậy, lội hẳn xuống nước, vung tay thật mạnh ném hòn sỏi bay lia thia trên mặt nước. Hòn sỏi lướt trên mặt nước mấy lần rồi chìm hẳn. Phan bước lên bờ, anh cởi quần áo dài, đặt lên một tảng đá.
    - Phan!
    - Tắm thôi, anh muốn tắm.
    - Trời lạnh lắm, mà em thì muốn nói chuyện với anh.
    Phan bước lại gần, đặt hai tay lên vai Thảo, nhìn sâu vào mắt cô, âu yếm.
    - Anh tin em.
    Im lặng, tất cả như đứng yên, chỉ còn bờ môi quyện vào nhau.
    ***
    - Phan! Lạnh lắm đấy, đừng tắm mà anh, anh sẽ ốm mất thôi.
    - Em có biết là anh chờ đợi giây phút này bao lâu rồi không? Gần năm năm anh không được hòa mình xuống dòng nước này, anh rất nhớ nó. ?" Phan bước xuống nước, nước rất lạnh.
    - Vậy thì em sẽ tắm cùng anh.
    - Đừng có ngốc thế, đây không phải phòng tắm nhà mình. Mà, em về nhà đi, mai anh sẽ sang nhà em, anh sẽ nói chuyện với ba em về chuyện của chúng mình.
    - Không! Xin anh, nếu bây giờ anh mà đến, ba sẽ giết anh đấy. Hãy cho em thời gian, em sẽ nói chuyện với ba trước, ba cần được chuẩn bị tinh thần.
    - Chuẩn bị tinh thần để gặp anh ư? ?" Phan phá lên cười ?" Anh đâu phải là tội phạm? Hoặc một tên cướp sông cướp chợ?
    - Nhưng anh ở bên kia sông, Phan! Anh hiểu điều đó có ý nghĩa thế nào mà, phải không?
    - Nhưng tụi mình yêu nhau, và bây giờ đâu phải như ngày xưa?
    - Em biết, nhưng Ba em, anh cũng biết tính ông ấy rồi đấy. Việc em sẽ từ chối Vũ, có thể làm Ba em phát điên, rồi thì lại thêm anh tới nữa, chắc là ...
    Thảo rùng mình, cô không dám nghĩ tới phản ứng của người cha nóng tính và gia trưởng của mình khi biết chuyện cô phản đối Vũ chỉ vì cậu em họ của anh, và là một kẻ bên kia sông. Dù bây giờ chuyện thù hằn giữa hai bờ sông không còn gay gắt như trước, nhưng chuyện rào cản yêu đương giữa đôi bờ thì vẫn chưa thể nào gỡ bỏ đi được. Nhất là khi chuyện của ba mẹ Phan vẫn còn nóng hổi ngay trước mắt.
  10. saigonthang4

    saigonthang4 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2005
    Bài viết:
    39
    Đã được thích:
    0
    Cau chuyen ban viet hay lam.
    Rat mong som duoc thuong thuc cac phan tiep theo cua cau chuyen
    Anyway, thanks

Chia sẻ trang này