1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bông cúc nhỏ

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hoamilon, 21/11/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Bông cúc nhỏ

    Tôi vừa đọc xong truyện này cảm thấy hay lên post lên cho mọi người cùng đọc.Mọi người ủng hộ nhé.

    Bông cúc nhỏ
    Tiểu thuyết văn học mạng dài kỳ - Lạc Tâm (Đài Loan), Trang Hạ dịch

    Những bông cúc hoạ mi trắng mỏng, luôn tiêu biểu cho sự thanh cao trong veo...
    Tôi lớn lên trong những lớp chọn, trường chuyên ưu tú nhất, không những ưu tú, tất cả ba mươi bạn học nữ trong lớp đều là những bạn xuất sắc về học tập, múa giỏi, và đều đã vượt qua hơn 300 người khác trong cuộc thi tuyển vào trường.
    Năm lớp sáu, tôi vẫn cùng 29 người bạn học lớn lên bên nhau, trong cuộc sống của tôi ngoài cha mẹ và cô giáo ra, tôi không có cơ hội tiếp xúc với đứa con trai nào, trong tuổi thơ tôi, con trai là kẻ lạ.
    Lên Trung học cơ sở (lớp 7-9), tôi bỏ lớp múa, vì thế tôi chuyển sang trường Trung học bình thường có cả nam lẫn nữ. Điều đó làm tôi giống như một đứa trẻ ở nhà quê lần đầu tiên được lên thành phố... Bao nhiêu điều lạ, bao nhiêu tò mò.
    Lần đầu tiên nghe thấy chửi tục, là trên tivi.
    Lần đầu tiên nhìn thấy có người chửi tục, là ở trường Trung học.
    Tôi chỉ biết trợn mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc. Sau này bạn bè trong lớp gọi tôi là "Bông cúc nhỏ", bởi chuyện gì tôi cũng ngơ ngác. Không hiểu bè phái, không hiểu luật ngầm trong học đường, không hiểu chuyện con trai con gái... Tôi như một bông hoa mới nở, chưa biết trắng và đen, chỉ thấy thế giới này thật kỳ lạ.
    Bông cúc nhỏ, biểu tượng của sự trong sáng, ngây thơ...
    Bông cúc nhỏ theo tôi, cho đến một ngày khi tôi sang học kỳ hai năm lớp 8.
  2. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Đường phố vừa qua cơn mưa, tối sẫm và ẩm ướt.
    Chiều tối mùa đông, hơn bảy giờ, trời đã rất tối, nhất là sau cơn mưa, tất cả trở nên tối tăm, gian ác...
    Trong ngõ tối thiếu ánh đèn đường, năm sáu người vây quanh một người, một người như con thú bị dồn vào ngõ cụt, không giãy giụa, chỉ lẳng lặng không nói.
    Trên tay mỗi người cầm chắc cây gậy chơi bóng chầy, thằng cầm đầu nhổ một bãi bã trầu. "Mẹ! Mày ngon ghê, chơi ghê hả, chạy sang đây giành địa bàn hả?" Cốt trầu đỏ bẹt lên giầy con thú đang bị bủa vây, hắn nhíu mày lại.
    "Mày còn khệnh? Tưởng lắm gái theo thì tinh tướng, sao hả? Chê trầu bẩn giầy mày hả?" Nói xong, lại một bãi nữa, lần này chả e gì nhổ thẳng vào mặt hắn.
    Hắn lau chất dịch màu đỏ đi với một sự chậm rãi tột cùng, mắt bừng lên sát khí, rồi vung tay đấm mạnh một quyền vào thằng nhổ trầu, chỉ thấy tiếng rắc và tiếng kêu thảm, màu đỏ tứa từ miệng nó ra, có điều lần này không phải trầu, là máu.
    "Đại ca!"
    "Đại ca!" Lũ lau nhau đi theo thấy đại ca ngã ngửa, tới tấp vung gậy tới. "Đập chết nó đi!"
    Gậy náo loạn trút xuống, đập lên người hắn. Nắm đấm của hắn rất cứng; nhưng không cứng bằng gậy bóng chầy làm bằng gỗ, một quyền đấm lùi một người, nhưng chưa kịp tránh, bốn phía tới tấp giáng gậy lên đầu, lên vai, lên lưng.
    Trận đòn này, hắn đã thua rồi.
    Đi học thêm là việc tôi ghét nhất đời, học thêm là nghĩa vụ của bất cứ ai đang là học sinh Trung học cơ sở.
    Hôm nay, lại học thêm, từ lớp trở về, tôi bỗng gặp phải một việc chưa từng xảy ra.
    Ẩu đả!
    Trời! Đây là thứ chỉ nghe bạn trong lớp kể lại, tôi chưa từng được tận mắt thấy. Tôi nhón gót nhìn vào trong ngõ, ngoài những tiếng chan chát huỳnh huỵch, tôi chỉ nghe tiếng chửi thô tục ghê rợn.
    Rất nhanh, tôi nhận ra một người bị đánh, bọn còn lại là đánh người.
    Sự bất bình dâng lên nhanh chóng, tôi lôi ngay cây còi học giờ diễu hành ra, cũng chả biết lấy dũng khí từ đâu, tôi hét to "Cảnh sát tới" rồi dùng hết sức bình sinh thổi cây còi sắt.
    Có lẽ hiệu quả quá bất ngờ, đám đông tán loạn, tôi chỉ nghe tiếng chửi bất mãn và tiếng đạp nước bỏ chạy rầm rập, một lát sau, trong ngõ tối im ắng, tôi lại thò đầu vào xem.
    Không còn ai cả.
    Rón rén bước vào, ngoài những vết máu trên đường, tôi chả thấy gì nữa. Có lẽ đã chạy hết rồi, khi tôi định bỏ ra, một tiếng rên rỉ làm tôi chú ý, đi theo tiếng động, tôi hít mạnh một hơi, tôi đã nhìn thấy có người... Một người dường như mặt mũi nham nhở.
    Suốt đời này, tôi không bao giờ quên được tiếng rên ấy.
    Giá như lúc đó tôi không đi tới, hoặc giá như anh ta không rên lên...
    Giá như, bao nhiêu những giá như... Nhưng đã không thay đổi được đời tôi.
    Tôi đi về phía anh ta, có thể nói, tôi đã cứu anh ta.
    Còn anh ta?
    Anh ta đã tự tay hái đi bông cúc hoạ mi trắng mỏng manh trong tôi...
  3. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Ngoài lớp học tụ tập mấy người, Xuyên, Ôn và một vài đứa tạp nham lắm chuyện của lớp đứng xì xào.
    "Bọn nó làm gì đấy?" Tôi vừa làm bài vừa hỏi Tuyên.
    "Đại ca Thành lớp trên ra viện rồi, bảo sẽ đến lớp mình tạ ơn". Tuyên hiếu kỳ ngó ra cửa sổ.
    "Đại ca Thành là ai?"
    "Thủ lĩnh cầm đầu bọn Trung học, đại ca đấy!"
    Tôi không để ý, tiết sau khi môn Quốc văn, tôi đang ôn bài. Cả nửa lớp dồn hết ra hành lang. Tôi cúi gằm xuống cuốn sách tham khảo.
    Tiếng ồn ào ngoài cửa trở nên yên tĩnh, tôi ngạc nhiên ngó ra.
    Chỉ thấy một người mặc đồng phục đứng ở ngoài cửa lớp. Tôi không biết anh ta là ai, chỉ thấy mặt mũi có chỗ tím bầm, tay bó thạch cao.
    Cái xó xỉnh trường cấp 2 này mà cũng có đại ca ư? Tôi thấy hơi khó chịu...
    Cho đến lúc anh ta đi tới bàn tôi, tôi mới ngạc nhiên kêu lên: "Là anh à!"
    Anh ta là người tôi cứu ba tháng trước! Là người bị đánh tới mức mắt mũi dúm lại một chỗ!
    Làm sao... làm sao mà hôm nay trông lại có vẻ đẹp trai?!
    "Bông cúc! Tôi nợ em một cái mạng." Nói xong, anh ta nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ, dùng cánh tay tàn phế đeo lên cổ tôi với vẻ ngạo nghễ.
    Tôi chưa kịp phản ứng, còn chưa kịp nói gì, giám thị bên khu Trung học đã nộ khí xung thiên chạy vào lớp: "Lý Hoa Thành! Tôi cảnh cáo cậu, cậu mà còn sang khu trường Cấp 2 một lần nữa, tôi sẽ báo cho cậu học đúp thêm lần nữa!"
    "Thầy giám thị, tôi đang báo ân, không phải là thầy luôn bắt học trò có ơn phải báo đáp sao?" Anh ta cười khinh miệt, nhìn tôi một cái, rồi như một hoàng đế được đám hầu cận hộ tống đi ra khỏi lớp.
    Chờ anh ta đi khuất sau hành lang, cả lớp như điên cuồng vây lấy tôi, "Bông cúc nhỏ, mày cứu đại ca à?"
    "Bông cúc, sao mày lại quen được đại ca?"
    "Bông cúc, không ngờ nhé, kinh phết!?
    Người này gọi bông cúc, người kia gọi bông cúc. Tôi bị hỏi tới mức hoa mắt chóng mặt, ngoài sợi dây chuyền bạc treo trên cổ tôi ra, ánh nhìn của tôi không chạm vào đâu, vào bất cứ thứ gì khác.
    Tôi không quên Lý Hoa Thành, nhưng anh ta lại không hề tìm gặp tôi lần nào nữa.
    Trong lớp, vẫn có những ánh mắt tôn kính nhìn tôi.
    Thậm chí có người gọi tôi là ?ochị Hoa cúc?.
    Lại hết ba tháng, năm lớp 8 sắp kết thúc.
    Ngày mùa hạ đến gần, vào lúc tôi bước ra khỏi cổng trường, một nhóm người vây lấy tôi. Tôi sững lại, không biết từ bao giờ tôi cũng phải trở thành một người bị đám đông vây đánh?
    Người cầm đầu nói: ?oBông cúc nhỏ, đại ca muốn gặp em?. Trên áo đồng phục rõ ràng thêu tên tôi, vì sao lại dám gọi biệt danh của tôi.
    ?oAi là đại ca??
    ?oThành, đại ca khu Ngũ Phúc của Cao Hùng này!? Anh ta kiêu ngạo nói.
    ?oTôi không thích!? Tôi bỗng quên mất Thành là ai. Hoặc giả, tôi có lẽ đã quên anh ta từ lâu.
    ?oBông cúc nhỏ?, một tiếng gọi lãnh đạm, những người vây quanh tôi dãn ra, khi nhận ra người vừa đến là ai, tôi không kìm được mở tròn mắt: ?oLà anh à!?
    ?oTôi đây!? Anh ta nở nụ cười châm biếm ?oTôi chở em về nhà?.
    Đáng lẽ tôi phải trả lời là không, thật vậy, đáng lẽ tôi phải vậy. Nhưng tôi lại không, tôi ngồi lên sau xe anh ta, để anh ta chở tôi về.
    Người đã về đến nhà rồi, còn trái tim thì sao?
    Trái tim, đã bị anh ta chở về một hướng ngược con đường về?
    Tôi từ bông cúc nhỏ, biến thành chị bông cúc, rồi thăng tiến thành ?oBà chị?, ?oChị Hai?.
    Tôi nghi ngại nhìn những anh chị lớp 11-12, vì sao họ luôn cung kính gọi một đứa bé vừa gầy vừa nhỏ như tôi là Chị Hai. Và những người đó không phải là rít thuốc ngập đầu, thì cũng đầy mồm chửi tục.
    Sau này, tôi mới đần độn hiểu ra rằng, ?oBồ? của tôi là ai.
    Lý Hoa Thành.
    Tôi không hiểu, chỉ biết sau mùa hè, anh ta luôn cưỡi chiếc xe máy đã dỡ phần giảm thanh của ống bô xuống, lắp thêm ống bô đôi đi đón đưa tôi, không hiểu vì sao tôi lại trở thành bạn gái của anh ta.
    Có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu xa, nhưng tôi giấu cha mẹ tôi tất cả. Tôi hiểu, trong mắt cha mẹ tôi, Lý Hoa Thành là một thằng lưu manh, chó ngáp được ruồi mới thi đỗ vào trường Trung học.
    Lớp 10 đúp một năm, rồi may mắn thi đỗ lên lớp 11.
    Tính ra anh ta đã 18 tuổi, mà vẫn còn phải học lớp 11.
    Còn tôi? Năm đó, tôi mới mười bốn. Tôi mới chỉ là cô học trò lớp 8.
    Trong mắt cha mẹ, anh ta là người làm hư hỏng con cái họ, loại mất dạy lừa đảo cô gái trẻ.
    Trong mắt thầy cô, anh ta là một học sinh lưu ban cứng đầu cứng cổ, ba ngày mắc tội nhỏ, hai ngày mắc tội lớn. Chỉ có điều, anh ta luôn có cách để thoát, đến năm lớp 11 vẫn còn chưa bị đuổi cổ ra khỏi trường học.
    Trong mắt huynh đệ, anh ta là đại ca, một hảo hán cứng cỏi mạnh mẽ, anh ta là đại diện cho sức mạnh.
    Trong mắt học trò nữ, anh ta là Bạch mã hoàng tử.
    Còn trong mắt tôi ư? Anh ta là một thằng bạn đôi khi chửi tục và bướng bỉnh, anh Hai.
    Tôi ghét khói thuốc, anh ta không hút thuốc trước mặt tôi, tôi ghét nói tục, anh ta gắng kiềm chế văng tục; tôi ghét trốn học, anh ta đau khổ vô cùng rồi cũng đành cúc cung chở tôi đến lớp rồi ngủ gục trên bàn học bên lớp mình.
    Tôi thích gì, anh ta sẽ làm điều đó, tôi ghét gì, anh ta sẽ cố tránh - trừ một thứ.
    Anh ta không bao giờ chịu gọi tên tôi, chỉ kêu Bông cúc nhỏ, bông cúc nhỏ.
    Trừ điều đó ra, anh ta không để tôi chê điểm gì.
    ?oBông ?" Cúc - Nhỏ? Nghe thấy tiếng gọi đáng ghét bá láp đó, tôi cũng biết thằng đang tới là trợ thủ thân tín nhất của Lý Hoa Thành ?" Âu Cảnh Dịch.
    Chỉ có hắn mới không bao giờ một tiếng Chị Hai hai tiếng Chị Hai, nhưng lại nhằn vào từng chữ Bông ?" Cúc - Nhỏ khiến người ta nổi da gà. Âu Cảnh Dịch nhuộm tóc vàng óng, bất chấp thầy giám thị suốt ngày định cắt trọc cái đầu hắn đi, suốt ngày hắn cười hi hí, không chịu hiểu ra rằng chỉ một lỗi nhỏ nhặt nữa thôi là hắn sẽ bị tống cổ khỏi trường.
    ?oAnh Âu, anh làm ơn đừng gọi tôi như thế!? Tôi bỏ chổi xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
    ?oBông-Cúc-Nhỏ ơiiiiiiiiiiiiiiiii~ Có người nhắn em nàyyyyyyyyyyyyy~?
    ?oAnh Âu, có gì nói đi, nói xong thì cút!?
    ?oÁi chà~ Người ta nhắn hộ đại ca nhớ~Đại ca Thành bảo em tan học chờ ở cổng phụ phía Bắc của trường.?
    Tôi có thể cám giác tất cả những đôi tai trong lớp đang dựng lên, ?oNghe thấy rồi, Cút!? Trợn mắt lên cho hắn đôi lòng trắng con ngươi, tôi quay về lớp.
    Còn có thể nghe thấy hắn ti tỉ ?oĐại ca bao nhiêu gái không thèm, lại cứ thích cái con suy dinh dưỡng người bé như quả ớt này!?
    Tan học, tôi ra cổng phía bắc, Lý Hoa Thành nhảy từ tường rào xuống, cười hì hì vuốt tóc tôi, kéo tôi vào ngực. ?oCái gì vậy??
    ?oĐi ăn cơm với anh!? Anh ta vui vẻ giỡn, tóm đuôi tóc ngắn của tôi.
    ?oMẹ em mắng!? Tôi lắc đầu, từ chối như mọi ngày.
    ?oHôm nay sinh nhật anh!?
    ?oBố em mắng!? Anh ta năm nay sang tuổi mười mấy nhỉ? Đây là câu hỏi đầu tiên của tôi.
    ?oAnh đi xin phép bố mẹ em? Nói xong, anh ta kéo tôi lên xe thật.
    ?oAnh điên à!? Tôi kéo áo lại, không chịu. Thậm chí tôi biết, bố mẹ mà nhìn thấy Lý Hoa Thành, trong nhà tôi sẽ nổ ra một cuộc cách mạng.
    ?oThế đi ăn cơm với anh?, có lúc, anh ta bướng như một con bò.
    ?oThôi để em về hỏi bố mẹ?, nói xong tôi lên xe, anh ta khoái chí nổ máy, chạy ra đường.
    Tôi đã nói dối, mười bốn năm nay, lần đầu tiên tôi nói dối.
    Tôi bảo bố mẹ là tôi muốn đi dạo phố với bạn.
    Với ai?
    Với bạn gái trong lớp.
    Về sớm nhé!
    Vâng.
    Tôi không hiểu vì sao tôi đã lừa dối, tôi không hề thấy đi chơi với Lý Hoa Thành là tội lỗi lớn, nhưng trong tiềm ý thức, tôi không dám nói thật ra. Thay đồng phục, tôi mặc bộ đồ bình thường, ra khỏi nhà.
    Lý Hoa Thành đợi ở đầu đường, anh ta rất ít khi lảng vảng gần nhà tôi.
    Hỏi anh ta vì sao, anh ta chỉ nói mình không phải người ở đây, sợ làm rầy rà cho tôi.
    Lên xe anh ta, tôi nghe thấy tiếng một đàn xe máy đuổi theo sau lưng, ngoái đầu lại, hơn chục chiếc xe máy của bọn Âu Cảnh Dịch chạy theo sau đôi tôi.
    Họ đi sau xe Lý Hoa Thành rất xa, đỗ đèn đỏ cũng cách hai con phố.
    Sau này, tôi mới biết, thì ra tôi và họ là hai thế giới khác biệt hoàn toàn?
    Được hoamilon sửa chữa / chuyển vào 14:40 ngày 24/11/2008
  4. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Tôi chưa từng đi nói Thọ Sơn, giờ được ngắm phong cảnh thành phố Cao Hùng, quả thực rất đẹp.
    Tôi có thể thấy rất nhiều đèn, rất nhiều toà nhà cao.
    Gió rất to, mấy lần tôi tưởng tôi bị gió thổi ngã, nhưng tôi cảm thấy rất vui sướng, bởi đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi cùng bạn bè.
    Lý Hoa Thành không nói gì đi đến bên tôi, cởi áo ra khoác lên vai tôi ?oMuốn về chưa?? Trong hơi thở anh ta có hơi rượu, Âu Cảnh Dịch đã mang đến một đống bia, tôi nghĩ Lý Hoa Thành đã uống không ít.
    Tôi lắc đầu ?oThêm tí nữa thôi, ngắm thêm một tí!?
    Anh ta cười, trong mắt rất dịu dàng ?oĐược, chờ thêm tí.? Tôi vẫn thấy những lúc ôm tôi, anh ta không giống một đại ca. Chí ít cảm giác khác hẳn với người thân ôm tôi. Khác ở đâu thì tôi không biết.
    ?oÔ~ Chị Hai, sinh nhật đại ca, không tặng đại ca gì à?? Tiểu Hổ vung chai rượu từ xa lớn tiếng hỏi.
    ?oHiến cái hôn, hiến cái hôn!? Rồi thằng Lâm khệnh bắt đầu gào theo.
    ?oHiến thân, hiến thân!? Âu Cảnh Dịch khốn nạn bắt đầu khích thêm.
    "Bọn này lắm chuyện quá!" Tôi dựa đầu lên ngực Lý Hoa Thành nói buồn buồn.
    "Nào!" Anh ta kéo tay tôi, nhảy qua lan can, trượt xuống sườn núi nhỏ, đến đứng trên một chỗ đất phẳng.
    "Bông cúc nhỏ, ngồi xuống đây" Anh ta ngồi phệt xuống, đập đập chỗ bên cạnh.
    "Gọi tên em" Tôi dẩu môi, nhưng cũng ngồi xuống theo.
    "Bông cúc nhỏ". Anh ta nói trêu chọc, gọi lần nữa.
    "Gọi tên em! Tại sao toàn không chịu gọi tên em?"
    "Anh muốn gọi em là Bông cúc nhỏ, vĩnh viễn trong trắng đáng yêu..." Thành nói khẽ, không biết nói với tôi hay nói với mình.
    "Đành chịu vậy!" Nói đi nói lại vẫn lý do đó
    "Giận à?" Thành quay người sang, xích lại gần hơn.
    "Đâu có!" Không giận mới lạ.
    "Hôm nay sinh nhật anh, cấm em không được giận dỗi" Tay vuốt lên má tôi, cười và nói một cách ngang tàng. "Và em còn chưa tặng anh quà sinh nhật."
    "Em có thể cài lên người một cái nơ ****, tặng em cho anh". Câu nói này tôi chỉ đùa thôi. Không có ý gì khác, thật sự không có ý gì! Nhưng tôi thấy Lý Hoa Thành có lẽ không nghĩ thế.
    Ngẫm nghĩ, sinh nhật anh ta không có quà gì cũng ngại. Tôi lúc đó không có bất cứ một thứ gì có thể tặng, nghĩ ngợi rất lâu tôi mới nói "Nhắm mắt lại"
    Thành nhắm mắt. Tôi nghiêng người, khẽ đặt một cái hôn lên má. Như hôn ba tôi thôi, nhẹ và nũng nịu, Thành đối với tôi tốt không kém gì ba.
    Thành bỗng mở mắt ra, quài tay ôm ghì lấy tôi vào lòng, tôi không kịp phản ứng đã thấy anh ta cúi xuống áp vào môi tôi.
    Tôi không nghĩ ra được cái gì, toàn thân như bị điện giật, ngạt không thở được. Thành buông tôi ra, đặt ngón tay lên môi tôi, nói khẽ "Bông cúc nhỏ, em là của anh, hiểu không?"
    "Không hiểu." Chưa nói thêm đã bị chặn lên môi một nụ hôn khác. Lại gần như nghẹn thở.
    Tôi cuối cùng đã biết, Lý Hoa Thành khác hẳn ba tôi, anh họ tôi. Bởi họ không hôn tôi thế này.
    Áp lực kỳ thi cuối cấp rất lớn, tôi lại không còn lòng dạ nào học bài.
    Âu Cảnh Dịch suốt ngày vồ lấy bài kiểm tra của tôi rồi vui sướng cười hô hố, cho đến khi Lý Hoa Thành xuất hiện, hắn mới dứt cơn cười.
    Tôi thấy bài vởi của tôi thảm hại dần. Từ người thứ 3 trong lớp tụt xuống thứ 10, kỳ kiểm tra tháng này tụt xuống 15.
    Tôi không sợ, dù sao đứng thứ mấy thì cuối cùng cũng chỉ cần thi đỗ Trung học phổ thông là được
    Thầy giáo lại là người lo lắng nhất, suốt ngày kêu sẽ đến nhà tôi thăm hỏi phụ huynh.
    Làm một người phải lo âu thay tôi, lại chính là Lý Hoa Thành, kẻ mà ốc đã chẳng mang nổi mình ốc. Buồn cười chưa.
    "Tại sao lại bị điểm kém thế này!" Anh ta nắm bài kiểm tra của tôi tra hỏi bực bội.
    "Nếu không thì anh dạy em đi!"
    "Em biết là anh không biết gì!" Anh ta trả lại bài kiểm tra cho tôi.
    "Thế thì đừng mắng em, ba mẹ em chửi đã đủ rồi!"
    "Anh không phải ba em!"
    "Em biết". Anh ta lại thế rồi, giữa thanh thiên bạch nhật hôn tôi. Cho đến lúc thầy giám thị tức giận đùng đùng chạy thẳng từ tầng ba xuống thét: "Lý. Hoa. Thành. Cút cho tôi về trường bên kia!"
    Thành giơ ngón tay giữa lên chế nhạo thầy giám thị. "Anh về trường đây, học tốt nhé!" Tay nắm túi sách chuẩn bị về lớp.
    "Thế còn anh" Tôi nhướng mày, hỏi lại.
    "Anh không học nữa, hết học kỳ này anh nghỉ học luôn."
    Không học, vì sao, anh ta không học hết cấp ba, bố mẹ anh ta nghĩ sao? Không học hết cấp ba thì làm sao vào được đại học? Làm sao đi xin việc được?
    Bỗng nhiên tôi thấy Lý Hoa Thành cách tôi ngày càng xa hơn một chút.
    Lúc tan học, ba chiếc xe máy chạy vào sân trường, nghe thấy những tiếng làm tôi sợ hãi"
    "Gọi con nào là Hoa cúc nhỏ ra đây cho tao!" Học trò trường nữ trung học Tam Tín, tóc ngắn uốn, mặt trang điểm đậm.
    Ngồi từ trong phòng học cũng có thể nghe thấy tiếng hét, tôi đứng dậy định ra ngoài xem có việc gì, Tiểu Hoa ngồi cạnh tôi dúi tôi xuống, lắc đầu, Hoa là một tiểu đệ dưới tay Lý Hoa Thành, bình thường đối xử với tôi khá tốt.
  5. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    "Chị Hai, đừng ra đấy!" Hoa cản, tay thục vào cặp sách tìm hung khí, đưa mắt sang thằng Béo ra ám hiệu.
    "Vì sao?" Đây là trường tôi, chả lẽ ai dám ăn thịt tôi? Mà tôi đâu có làm gì đắc tội với cô ta.
    "Chờ đại ca đến."
    "Không!" Tôi hất tay nó ra, bước ra ngoài.
    "Mày à?" Ba đứa con gái vây lấy tôi, mặt hung hãn.
    "Đồ mất dạy!" chưa nói hết, đã tới tấp cho tôi cái tát mạnh như trời giáng.
    Tôi đau quá nhắm nghiền mắt, không hiểu vì sao bị đánh. Tôi chưa gặp cô ta. Cô gái đánh tôi hét lên: "Đồ đê tiện, bà mày Thẩm Nhã Dung đây mà mày dám cướp bồ hả?" Nói xong một tay túm mái tóc ngắn của tôi, dúi mạnh, tôi đập đầu xuống đất.
    Thẩm Nhã Dung? Tôi chưa hề nghe cái tên này. Tôi cũng không hiểu tôi cướp bồ nó bao giờ.
    Tôi lăn sang bên rồi bò dậy, tôi không thích bị người khác đánh. "Mày làm gì đấy?"
    "Làm gì? Rạch cái mặt mày ra!" Tay nó vồ tôi, năm móng tay dài sắc nhọn cào lên mặt tôi, tôi vội né, nhưng không kịp. Má trái đau rát, máu chảy xuống đất.
    Tôi nhìn máu, giận dữ đấm trả, cô ta kêu lên thê thảm, rồi ngã xuống. Tôi nhìn vết thương to bằng đồng xu trên mặt cô ta, ngạc nhiên không hiểu vì sao.
    Nhìn kỹ, thì ra chiếc nhẫn của Lý Hoa Thành tặng tôi cũng đã dính máu.
    Trời ơi! Sao lại thế này?
    Chớp mắt, một đứa con gái vực Thẩm Nhã Dung dậy, ba đứa còn lại giữ chặt tay tôi, lại cho tôi một cái tát nữa.
    Cái tát này có vẻ quá nặng, tôi xây xẩm và lại lảo đảo ngã.
    Nghe có người gọi ?oBông cúc nhỏ!? tôi ngoái nhìn Lý Hoa Thành đang sải bước chạy tới, phía sau là Âu Cảnh Dịch, Vương Trung Khải và một lũ thân cận với Thành, mặt anh lạnh lùng như làn nước lạnh cứng.
    Lý Hoa Thành đỡ tôi dậy, sờ lên mặt tôi hỏi: ?oEm có sao không??
    Những người khác vây lấy lũ con gái.
    ?oKhông sao, anh xem Thẩm Nhã Dung, cô ta nặng lắm, em lỡ tay!?
    Tôi thật sự không cố tình đánh cô ta bị thương, đó là do cô ta đánh tôi trước.
    ?oSao em ngốc thế!? Anh ta ôm tôi, hôn lên nước mắt và máu trên mặt tôi, ngoái lại bảo Âu Cảnh Dịch:
    ?oTay, tao cần bàn tay của nó!?
    Tôi không thật hiểu, nhưng tôi có thể lờ mờ đoán ra ý Thành.
    ?oLấy tay cô ta làm gì?? Tôi vội vã giữ Thành.
    ?oChuyện của anh!? Anh ta cởi áo lau máu trên mặt cho tôi.
    ?oĐừng, anh Thành, em không muốn anh hại cô ta, cho cô ta đi đi, em xin anh!?
    Có lẽ lời tôi nói làm bọn Âu Cảnh Dương lưỡng lự, nhìn tôi ra vẻ không hiểu. Lý Hoa Thành nhìn tôi rồi quay sang bảo:
    ?oThẩm Nhã Dung, mày nghe đây này, bông cúc nhỏ là của tao, hại cô ấy nữa, lần sau tao giết mày!?
    ?oNghe rõ chưa hả? Cút!?
    Âu Cảnh Dương miễn cưỡng mở lối cho Thẩm Nhã Dung và lũ con gái xiêu vẹo đi ra.
    Nhìn gương mặt Lý Hoa Thành lạnh lùng, tôi phát hiện, anh ta đã trở thành một Lý Hoa Thành không giống như tôi từng quen?
  6. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    "Con gái, lại đây!" Tôi vừa vào đến cửa, ba tôi ngồi trên sô pha gọi.
    "Sao ạ!" Tôi cúi đầu, che đi phía mặt sưng vù, trong lòng thầm nghĩ, thôi hỏng rồi.
    "Nhà trường gọi điện đến báo, con đánh nhau!"
    "Làm gì có ạ!"
    "Dạo này con chơi với thằng mất dạy nào đấy hả?"
    "Anh ấy không phải mất dạy!" Tôi bực bội với cách ba tôi nói, nên lớn tiếng cãi.
    "Tao bảo mày, đừng có tưởng lớp 9 rồi thì tao không quản lý mày.
    Từ ngày hôm nay trở đi, cấm ra khỏi nhà, đi học tao chở mày đi. Còn thằng khốn kia cút ra xa ngay, tao cấm không cho gặp mặt, nghe rõ chưa hả?? Ba tôi đứng hẳn dậy, mặt nghiêm khắc.
    ?oBa không có quyền cấm con!? Tôi kêu to.
    ?oMày? mày đồ mất dạy!? Bốp một phát, ba tôi cho tôi một cái tát.
    Tôi sững sờ, hôm nay tôi bị đánh chưa đủ sao? Ngay cả ba tôi cũng tát tôi? Tôi rơi nước mắt. Tôi hét lên với cả mẹ vừa đi từ bếp ra: ?oCon ghét ba mẹ! Ghét ghét ghét ghét!?
    Nói xong, tôi chạy lên gác, khoá chặt cửa phòng lại khóc thất thanh.
    Lý Hoa Thành, Lý Hoa Thành, em nhớ anh quá! Anh đang ở đâu? Lý Hoa Thành!
    Đêm đó, tôi cuối cùng đã biết Lý Hoa Thành là ai.
    Anh ta là người con trai tôi yêu, là người tôi không nên yêu, nhưng tôi đã yêu.
    Tôi bị cấm cửa, ngoài lúc đi học, tôi không được ra khỏi nhà.
    Lý Hoa Thành hình như cũng biết việc ở nhà tôi, anh ta không đi tìm tôi, chỉ sai Âu Cảnh Dịch lượn qua khối cấp 2 xem tôi.
    Tôi cũng không thể đi tìm anh, bởi ba mẹ tôi yêu cầu giáo viên không cho tôi đi ra khỏi lớp.
    Cứ như thế ba tuần lễ, tôi chỉ cảm thấy như mỗi tế bào trên người tôi đang chết đi, linh hồn cũng bị câu rút đi. Còn lại chỉ là một cái xác của tôi? Tôi khóc, tôi gào, tôi đập phá đồ đạc trong phòng, tôi hất đổ, nhưng bố mẹ tôi không hề lay chuyển, chỉ càng giữ chặt tôi hơn, càng không rời tôi nửa bước.
    Sau đó, tôi dứt khoát khoá chặt tôi trong phòng, không đi học, cũng không ra khỏi phòng. Suốt ngày tôi chỉ giấu mình trong căn phòng u tối khóc than.
    Nước mắt cạn đi rồi, chỉ còn lại nức nở, tôi phát hiện, tôi sắp sửa chết đi rồi. Tôi sắp bị nhớ nhung dày vò cho tới chết rồi.
    Và như thế, tỉnh dậy khóc, khóc thôi chìm vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu bao lâu.
    Tối hôm đó, tôi ngồi dậy, đi đến trước bàn nhìn tờ lịch, tôi mỉm cười.
    Một tháng rồi lần đầu tiên tôi cười, bởi tôi phát hiện ra hôm nay là sinh nhật tôi, tôi tròn mười lăm tuổi.
    Một khao khát muốn gặp Lý Hoa Thành dâng lên đầy trong tôi, tôi cảm giấc sắp không thể tự kiềm chế nổi bản thân, tôi thu xếp lại bản thân.
    Một giờ sáng? lẻn ra khỏi cửa? tôi thật ngốc, cả một tháng nay tôi chỉ biết khóc, không biết trốn.
    Gọi một taxi, tôi đi đến một tiệm xăm mình mà Lý Hoa Thành từng dẫn tôi qua.
    Rời khỏi tiệm xăm mình đã hơn 2 giờ sáng, tôi đi thất thểu, muốn gặp anh, nhưng không biết anh ở đâu.
    Tôi không biết nhà anh ở đâu, tôi phát hiện ra tôi chả biết cái gì cả.
    Hai chiếc mô tô ào ào phóng qua tôi rồi dừng lại, ?oEm gái, đi chơi không em??
    ?oĐêm nay đua ở đâu?? Tôi hỏi, nhìn họ.
  7. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Họ băn khoăn, rồi cười khả ố ?oĐường Trung Chính, vừa bắt đầu, đi không em? Để anh chở em?
    ?oĐược!? Tôi dứt khoát leo lên một chiếc xe, tôi biết, Lý Hoa Thành nhất định đang ở đó.
    Người chở tôi tay lái rất lụa, vừa lượn vừa hỏi ?oEm đi tìm ai? Nếu không có bạn thôi cứ để anh chở nhé!?
    Tôi biết lũ đua xe thích có một cô gái ôm eo phía sau để làm màu.
    ?oĐêm nay đông lắm à??
    ?oĐội xe Hoả Long và Thanh Hổ đua đêm nay, phải một hai trăm xe! Em tìm người đội nào??
    Tôi không biết Lý Hoa Thành đội nào, tôi chưa nghe anh ta kể, chỉ biết lắc đầu.
    Một lát sau đã đến đường Trung Chính, Luân nhìn đồng hồ ?oCó lẽ chỉ năm phút nữa đội xe đến! Em đứng sát lề đường một tí, đừng để xe nó chẹt chết!? Anh ta châm điếu thuốc. ?oSắc mặt em sao mà ghê thế, sắp chết rồi à??
    Tôi không để ý lời anh ta nói, tôi chỉ nhìn về phía trước, chốc lát một đoàn đèn pha mô tô loang loáng lao tới từ phía xa. Sau đó là những tiếng máy xe, chớp mắt, mấy chục chiếc mô tô vọt qua.
    Nhiều xe quá, tôi làm sao tìm được Thành? Cắn chặt răng, tôi chạy ra giữa đường, muốn xem thật rõ từng chiếc xe.
    Luân gào lên kêu tôi trở lại, nhưng đã ko kịp rồi.
    Tôi nghe thấy tiếng chửi rủa, tiếng phanh xe, tiếng xe đâm sầm vào nhau bên tai.
    Tôi mở to mắt muốn tìm Thành ở đâu, nhưng tôi lại không thấy gì, ngoài ánh đèn xe tôi chả thấy gì.
    Đột ngột một chiếc xe phanh gấp ngay trước mặt tôi, thân xe nghiêng xuống, như thể cày một đường thẳng tắp vào thẳng tôi, nhưng đến trước mặt tôi một mét thì dừng sững lại. Người lái bị văng ra lộn hai vòng rồi đứng dậy, vứt mũ bảo hiểm, giận đùng đùng chạy ra chỗ tôi.
    ?o**, mày muốn chết à con rồ? ***** mày đứng chỗ này à? Bông cúc nhỏ??
    Tôi nhắm chặt mắt định chịu đựng cú đấm nộ khí xung thiên của hắn, tự nhiên nghe gọi tên mình, tôi mở mắt ra, hoá ra là Âu Cảnh Dịch, hắn bị ngã mặt mũi bầm dập, tay đầy máu, tôi thất kinh kêu lên:
    ?oEm xin lỗi, xin lỗi?? Chân mềm nhũn, tôi ngồi khuỵu xuống.
    Âu Cảnh Dịch vội vã chạy tới đỡ tôi, vừa chạy vừa kêu to ?oCall anh Thành ngay, bảo đại ca quay lại đây, mau lên mau lên, bảo là chị Hai đang ở đây!?
    Vừa nghe tiếng kêu, những xe đang lăn lộn dọc đường bỗng dừng cả lại (ôi cái cảnh này sao quen thuộc với tớ quá? nhớ đội xe tớ - cũng là đội xe mang tên ?ocầu Trung Chính? nhưng là ở huyện Đài Bắc, ko phải Cao Hùng)
    Những xe phía sau chạy tới cũng dừng lại. Một thoáng chốc, đường Trung Chính thành bãi đậu xe, hơn trăm xe đậu hẳn hoặc chạy vòng tròn.
    ?oHọ? họ sao lại dừng hết cả lại??
    Âu Cảnh Dịch đỡ tôi ngồi lên mặt đường nhựa ?oVớ vẩn, nửa đội xe là của đại ca, bọn kia không đỗ lại xem chị Hai thì định làm gì??
    ?oAnh ấy ở? ở đâu?? Tôi hoa mắt choáng váng hỏi, bao nhiêu nước mắt mấy ngày trời, đã khiến tôi suy kiệt thể lực hoàn toàn.
    ?oĐại ca không biết đã chạy đến quãng nào rồi? trời! Bông cúc nhỏ, đừng có dại thế này. Cô chết rồi thì đại ca chém chết chúng tôi cho chôn cùng!?
    Anh ta nói gấp gáp, tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, nghĩ đến Thành sắp đến,
  8. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    tôi lại cố mở mắt ra.
    Đường phố đêm xuất hiện tiếng xe ầm ầm, rồi một lũ người xôn xao bảo ?oĐại ca Thành tới!?
    Lý Hoa Thành đã đến.
    Tôi thấy chiếc xe lao đến như thể mất lái, khi xe chưa kịp dừng lại, người trên xe đã nhảy bổ xuống, một tay gỡ mũ bảo hiểm, dưới mũ là Lý Hoa Thành, chỉ thấy gương mặt anh tái xanh, chạy tới tôi.
    Sao mặt anh trắng thế, hay là bị ốm? Tôi đẩy tay Âu Cảnh Dịch ra, đi vội tới với anh, anh kêu lên ?oBông cúc nhỏ!?
    Tôi dồn hết sức lực lao tới, ôm chặt anh. Anh cuống cuồng lo âu hỏi: ?oEm ra đây làm gì??
    Tôi cố nở nụ cười ?oEm? em rất nhớ anh!? Đã mấy tháng trời cạn kiệt sức lực, nói nốt câu đó, tôi mềm nhũn cả người, mắt tối sầm, rơi vào trong lòng Thành.
    Tôi cuối cùng? đã quay về với vòng tay ôm của Thành.
    Hôm đó, tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thành.
    Khi tỉnh dậy, căn phòng toàn màu đen, tôi lờ mờ nhìn thấy Thành ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời hút thuốc.
    Tôi lật chăn ra, anh ngoái đầu lại vứt điếu thuốc trên tay, đi tới ôm tôi đặt lên đùi anh. ?oĐỡ chưa em??
    Tôi gật đầu, chúi người vào ngực anh, nghe thấy con tim anh đập thình thịch, chỉ có nhịp tim anh đập mới khiến tôi yên tâm, cho tôi biết, tôi còn sống?
    ?oEm gầy đi!? Anh ngửa cằm tôi lên, nhìn tôi nói điềm đạm.
    ?oChỉ vì anh!? một câu nói, đã gộp tất cả tình yêu của tôi, Thành ôm chặt tôi, mím môi không nói. Rất lâu sau anh mới than ?oEm trốn ra thế này ba mẹ em lo lắng chết!?
    ?oKhông bao giờ, họ đâu quan tâm em sống hay em chết!?
    ?oĐừng tuỳ tiện thế, ngủ đi, mai anh dẫn em về nhà!? Nói xong Thành đặt tôi xuống, định đắp chăn cho tôi.
    ?oĐừng, em sẽ không bao giờ về nhà nữa!? Tôi túm lấy áo anh, kêu to. ?oEm ghét ba mẹ em, em ghét họ!?
    ?oNgốc, nếu em giống anh, ba mẹ chết hết, thì sẽ chẳng thấy ba mẹ là đáng ghét nữa!? Tôi không hề biết Thành là một đứa trẻ mồ côi.
    Trong bóng tối, tôi dường như phảng phất thấy tiếng thở dài, anh lẩm bẩm?
    ?oBa mẹ chỉ mong em tốt, anh không phải người đàng hoàng, theo anh sẽ khổ lắm?.
    ?oTrong tim em, anh tốt đẹp nhất?. Tôi ôm chặt Thành, tự hôn lên môi Thành, một cái hôn vụng về.
    Hai tay Thành co chặt, cúi đầu nồng nhiệt đáp trả, trong bóng tối không một tiếng động, chỉ có tiếng tim đập của hai chúng tôi, tiếng than dài.
    Rất lâu, anh mới miễn cưỡng rời tôi ra ?oNgủ đi!? Nói xong, anh đứng dậy đi ra.
    ?oVì sao anh không cần em?? Tôi kéo anh lại, bắt đầu vô cớ rơi lệ.
    ?oKhông phải không cần, mà là không thể?. Thành quay đầu đi, cố ý mặc kệ nước mắt tôi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói buồn phiền. Tôi mím môi, không nói một lời, anh cũng không nói gì lẳng lặng ra khỏi phòng.
    Nhìn theo lưng anh, đột nhiên cảm thấy, tôi không thể để anh đi, anh là người đàn ông của tôi, của tôi!
    Tôi đưa tay cởi từng hạt nút ao trước ngực, cởi chiếc áo, gọi anh: ?oLý Hoa Thành, anh
  9. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    quay lại đây!?
    Anh dừng lại, quay nhìn, đột nhiên hít thở mạnh, cứng giọng lại: ?oEm làm gì đấy??
    Tôi rời khỏi giường, đi đến bên anh, vừa đi vừa kéo dây áo lót xuống: ?oEm làm gì, anh hiểu chứ!?
    Thành lùi về cửa, mặt trắng bệch ra, như thể nhìn thấy quái vật, lắp bắp: ?oEm? ngực em??
    Ngực tôi xăm một bông cúc cánh mỏng vàng rỡ, là tôi đã để người thanh niên ở tiệm xăm đặt từng mũi xăm, từng mũi kim lên da tôi xăm nên, vừa xăm anh ta vừa cằn nhằn: ?oĐại ca Thành chắc chắn sẽ chém chết tôi!?
    ?oEm xăm đấy, hôm nay vừa xăm?. Nói xong, tôi đi tới, tự buông mình vào lòng Thành, anh run rẩy ôm tôi.
    ?oEm ngốc quá, học người ta xăm mình làm gì??
    ?oLưng anh cũng có hình xăm, em nghe Âu Cảnh Dịch nói thế, cho em xem đi nào??
    Nói xong, tôi thô lỗ tự tay cởi áo Thành xuống, nhìn lên ngực anh, từng vết từng vết sẹo, như mạng nhện bị chặt ra một mảnh vá lên ngực anh ngang dọc, đó là những vết bị dao rựa chém. Anh đẩy tôi ra, thở dài: ?oEm có biết em đang làm gì không? Mặc áo vào ngay!?.
    Anh vừa nói dứt khoát và gấp gáp vừa như phảng phất chịu đựng cảm giác đau khổ. Tôi biết hơi thở dài gấp gáp đó là gì, tôi là bông cúc nhỏ, nhưng tôi đã học lớp 9. Chuyện nam nữ, tôi không phải là không biết gì.
    Chí ít, tôi đã hiểu nỗi gấp gáp của anh. Đó là một thứ dục vọng, một thứ dục vọng thú tính.
    ?oEm không đâu, em cần anh, anh là bồ em, bọn Âu Cảnh Dịch đều nói vậy, sao anh lại không cần đến em??
    Tôi lại ngã vào Thành, ôm chặt anh, tay anh run lẩy bẩy.
    ?oAnh phải chém chết chúng nó!? Anh nghiến răng nói, nhìn tôi rồi cúi xuống hôn. Hôn bắt đầu từ mặt, như mưa, hôn lên bông cúc trên ngực tôi.
    ?oĐau??
    Tôi trả lời bằng run rẩy.
    Đêm đó, Lý Hoa Thành đã xuyên sâu vào số phận tôi.
    ?oMày chết dấp ở đâu về?? Vừa về nhà, ba tôi đã hét lên ngoài phòng khách. Tôi im lặng lên gác, nhanh chóng thu xếp đồ dùng, cõng một ba lô duy nhất, tôi xuống nhà.
    ?oMày, đồ con bất hiếu, dám đi thì đừng có vác mặt về!?
    Ba tôi phẫn nộ tóm lấy tôi, lắc tôi, dường như định bóp vụn tôi.
    ?oCon sẽ không bao giờ trở về!? Tôi lạnh lùng nhìn ba.
    ?oMày dám bỏ nhà đi, tao sẽ đi kiện thằng khốn đó dụ dỗ trẻ vị thành niên, để tao xem mày dám đi đâu!?
    Mẹ tôi khóc, gỡ bàn tay ba tôi đang bóp chặt vai tôi, ba tôi trái lại như một con dã thú phát điên, định đập chết tôi.
    ?oBa đi kiện đi, con đảm bảo với ba, trở về nhà này không phải là con đâu, mà là một cái xác chết!?
    Tôi đẩy tay ba, ra đi khỏi ngôi nhà không ngoái lại, tạm biệt? Nhà, tôi ngoái lại, lạy một lạy cái cửa. Tạm biệt nhà mười lăm năm, tôi đi theo hạnh phúc của tôi, hạnh phúc tôi muốn có đây.
    Tôi nhìn Lý Hoa Thành ngồi trên xe máy hút thuốc, tôi mỉm cười. Nhìn xem, đó là hạnh phúc của tôi.
  10. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    ùẳS ùẳSùẳS
    õ?oTôi yêu mỏằTt ngặỏằi làm tôi quên chưnh bỏÊn thÂn mơnh, tôi cỏằâ tặỏằYng 'ó là thỏ giỏằ>i mà tôi khĂt khaoõ?Ưõ? Bông cúc nhỏằ hĂt khỏẵ.
    õ?oĐÊ nghe bài hĂt này bao giỏằ chặa?õ? Bông cúc nhỏằ hỏằi tôi.
    õ?oNghe rỏằ"i, bài õ?oĐêm 'enõ? cỏằĐa Tôn Yỏn Tặ, hay lỏm!õ? Tôi chỏằ>p mỏt cặỏằi trỏÊ lỏằi.
    õ?oNfm 'ó, tôi 'úng là nhặ thỏ, 'Ê bỏằ nhà ra 'i trong tơnh cỏÊnh ỏƠyõ?Ưõ? Bông cúc nhỏằ dỏằƠi 'iỏu thuỏằ'c, mỏt nhơn mông lung ra phưa trặỏằ>c.
    õ?oRỏằ"i sau 'ó thơ sao?õ? Tôi gà bàn phưm, hỏằi tiỏp.
    õ?oRỏằ"i sauõ?Ưõ? bỏằ-ng nhiên cô cfng mỏt, lỏĂnh lạng, nhỏằ> vỏằ khoỏÊng mặỏằi lfm tuỏằ.i nfm ỏƠy, cô và Lẵ Hoa Thành chỏĂy trỏằ'n, nfm cô 'i tơm hỏĂnh phúcõ?Ư
    Miỏằ.n cặỏằĂng tỏằ't nghiỏằ?p cỏƠp hai, tôi 'ặặĂng nhiên không thỏằf vào Trung hỏằc. Lẵ Hoa Thành câng không vui, 'ỏằng! Thỏưt 'ó, rỏƠt chiỏằu tôi, rỏƠt nỏằi tay tôi là mỏằTt lâ ngặỏằi, nhặng chưnh tôi câng không hiỏằfu vơ sao hỏằ nghe lỏằi tôi, cỏÊ nhỏằng cô gĂi lỏằ>n tuỏằ.i hặĂn tôi, cỏÊ nhỏằY tuỏằ.i hặĂn tôi, tưnh khư 'ỏằu dỏằ dỏằTi hặĂn tôi, hỏằ 'ỏằu là 'àn bà cỏằĐa ,u CỏÊnh Dỏằi hiỏằfu, thơ ra Lẵ Hoa Thành sỏằÊ tôi bỏằiõ?Ư
    Ngày sau mỏằ>i hiỏằfu, 'ó chỏằ? là sỏằ bỏt 'ỏĐu, nhỏằng 'en tỏằ'i bỏt 'ỏĐu mỏằY.
    Anh trỏằY mơnh nhơn tôi, nhơn tôi mỏt vỏôn dỏằ<u dàng, cĂi nhơn vỏôn nhặ xặa, tặỏằYng dỏằ<u 'ỏn nỏằ-i có thỏằf hoà tan tôiõ?Ư Bàn tay vuỏằ't ve lặng tôi, nhặ dỏằ- em bâ.

Chia sẻ trang này