1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bóng đè - một truyện ngắn quái dị hay là hiện tượng?

Chủ đề trong 'Văn học' bởi cactus_vn, 06/09/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lyvanduoc

    lyvanduoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/08/2005
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Không ngờ cái chuyện Bóng đè này cũng lắm chuyện thật. Hihi. Tôi cho nó ra khỏi đầu từ lâu rồi các pa ạ. Hi` hi`... Tôi là dân ngoại đạo mà... Dưng cơ mà, nếu làm theo cách của dân tin học, thì cũng thán phục ĐHD làm "thuật toán" cho chuyện này cũng kỳ tài...
  2. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Chí Hoan-Cầm cân đạo đức

    1.
    Tố giác, vạch trần, quả quyết, khẳng định, kết án, kêu gọi - lấy những cái đó làm lập luận; lại lấy các thán từ và câu cảm thán, mỹ từ và những câu chữ ngoa ngoắt báng bổ hay rủa xả, ca tụng, dùng những phép so sánh tuyệt đối hóa (...) làm phương cách diễn đạt, bài ?oVề một nhà văn bị bóng đè? của Nguyễn Văn Lục (talawas, 21.11.2005) thật rõ là đã theo đòi một kiểu từ chương hùng biện. Văn hùng biện kiểu này khiến người ta nghĩ đến một diễn văn chính khách hay bài phát biểu trước nghị viện, trước một cuộc hội nghị đảng phái, trước một cuộc mít tinh ở một góc công viên hay quảng trường nào đó, để công kích một đối thủ chính trị, để công kích một chính sách này nhằm đề cao quảng bá cho một chính sách/ cương lĩnh kia v.v? Tóm lại là quyết không thể tầm thường, không bao giờ mà lại không tự động xác lập một vị thế sáng suốt mạnh bạo ?oăn trên ngồi trốc?, ?ohướng dẫn dư luận?. Chữ ?oVề...? ở tựa đề bài viết nêu trên là một dấu vết rất thú vị. Ðó là chữ ?oVề? viết hoa, đứng đầu một ngữ đoạn thật súc tích nhằm vào đối tượng (từ ngữ) thường là thuật ngữ về một phạm trù, một hiện tượng to lớn. Chữ ?oVề? đó chứng tỏ ?omũ cao áo dài? vì nó hàm ngụ hành động ?obàn về...? của một ?ochủ nhân ông? mà ?onếu không nói ra thì ai cũng biết?! Cái kiểu tựa đề này, ở đâu thì không biết thế nào chứ ở đây đã có một thời thịnh hành mà ?ođằng sau...? (chữ trong bài ?oVề một nhà văn bị bóng đè?) chúng lấp ló những khuôn mẫu lừng danh ?oBàn về thực tiễn?, ?oBàn về mâu thuẫn? (của cố Chủ tịch Trung Quốc Mao Trạch Ðông)... Cái lối nghĩ ăn theo cái bóng ?ođằng sau?? ấy, trong một chữ ?oVề?? đặc trưng, là một chuyện cũng đã lâu lắm rồi, bây giờ thấy thế này mà nhắc lại kể cũng nhiêu khê. Nhưng cái ngữ cảnh ?obàn về...? là hoàn toàn có thật. Chỉ hiềm nỗi nó đã tha hóa so với cái nguồn gốc sinh ra nó. Nó không có tư tưởng gì là thật sự, mà chỉ ?otheo voi ăn bã mía?. Nó thường không có lập luận gì là thật sự, mà thường chỉ chắp nối vặt vãnh một số đoạn logic hình thức (mà cũng không đầy đủ về hình thức). Và nó cũng thường giấu ở ?ođằng sau...? ngôn luận của nó một ?obồ dao găm? đạo đức mà không phải đạo đức gì thực sự, thường chỉ là đạo đức kiểu philixtanh, đạo đức ?ocủa bè biệt phái và luật sĩ? từ thời Giêsu Nazarét đã được gọi là ?ođạo đức giả hình?.
    2.
    Cái lối hùng biện xã luận nói trên bao giờ cũng có hàm ý đạo đức. Trước hết bởi vì từ chương hùng biện không ăn nhập với luận lý có tính khoa học khách quan hay tính suy ngẫm băn khoăn triết lý. Cái lối hùng biện đó tự nó bao giờ cũng đòi hỏi ?ochân lý? đứng về phía mình cái đã. Mà chân lý thì ngày nay đã được xác định không phải là một lĩnh vực thuộc về /gắn với khoa học. Chân lý đòi hỏi phải có niềm tin, do đó người ta bảo nên để cho các niềm tin nắm giữ lấy chân lý của mình. Còn cái lối hùng biện đòi chân lý để ném đá xử tội nhân thường chỉ là một kiểu mượn áo thầy tu, cho nên để có vẻ ?ochân lý? thì phải mượn đường ?ođạo đức?. Cách làm này thực sự là khá đơn giản: để tôi xem động cơ hành động của anh là gì, tôi sẽ bảo cho mà biết anh là ai. Cái môn luân lý qui mọi đúng sai về động cơ hành động, từ đời cụ Khổng Tử san định ra, nay vẫn lưu hành như một tư duy phổ quát. Nhưng việc theo đòi cái môn luân lý ấy nhiều khi chỉ làm cho nó tha hóa suy đồi, bởi việc xác minh một động cơ hành động đòi hỏi ít nhất phải thành thạo về tâm lý học, và đến lượt nó thì tâm lý học lại đòi hỏi tính khoa học khách quan, luận lý nghiêm túc chặt chẽ, chứ không cần đến những quả quyết hùng hồn về câu chữ, những bức xúc cảm thông sồn sồn trên thái độ hành ngôn. Kiểu mượn đường đạo đức như vậy thường vẫn làm tổn hại ngay chính cái lối từ chương hùng biện vốn dĩ thật sự hùng hồn sắc bén từ miệng các nhà thuyết khách hay nhà chính trị tài giỏi. Bởi hùng biện thật sự thì không phải bạ cái gì cũng biện, cho hùng cho hồn. Với một cái đề tài tầm thường, không có thực chất, lại muốn hùng biện thì thường là ?oviệc bé xé thành to?, ngụy tạo các tình huống và các mối liên hệ liên kết, tận dụng các kỹ xảo viết lách và lạm dụng các từ ngữ to lớn bóng bẩy trang trọng. Rồi thì ngầm qui tất cả về đạo đức. Bởi vì đạo đức ở đây coi như một cái nhà ga đường sắt, vô số người đông đúc khác nhau nhưng ai ai thì cũng phải lên tàu, đi đến ga nào khác tính sau. Thế mà người viết lại vừa bán vé vừa soát vé: đó thật là ?oBắt phong trần phải phong trần. Cho thanh cao mới được phần thanh cao?.
    3.
    Cái lối hùng biện đạo đức giả ấy xem thế mà kinh. Bởi vì có khi người ta nghe thấy ?omùi? đạo đức ấy đã sợ vãi cả linh hồn. Không phải sợ đạo đức, vì ai mà chả có đạo đức (nếu không thế thì còn gì là đạo đức). Mà là sợ cái (người) ?ođằng sau...? cái đạo đức ấy hay là cái đạo đức ?ođằng sau...? cái (người) ấy. Bởi vì việc ?ocầm cân? nhưng không ?onảy mực? mà ?ocầm cân? để bán lẻ đạo đức thì cầm chắc có chuyện cân điêu bán thiếu. Mà đã thế thì luôn cần phải cho thấy mình nghiêng hết, dốc hết vào tất cả những gì gần xa liên quan động chạm đến cái đạo đức mà mình mặc nhiên cho mình nắm ấy.
    Ðấy là cảm tưởng đầu tiên và bao trùm khi tôi đọc cái bài ?oVề?? nêu trên. Nó khiến tôi nhớ đến câu châm ngôn ?oNhất biên đảo? thời Cách mạng Văn hoá bên Trung Quốc: ?oNhảy hết sang một phía?!
    Có phải đấy là cái tư duy ?obàn về...? lại lên tiếng nữa không đây?! Nếu thế thì tôi không đi khiếu nại nữa. Tôi định đi khiếu nại Nguyễn Văn Lục vu cáo tôi viết bài phê bình văn chương là do có ?oai? ở ?ođằng sau...?. Vì tôi biết chắc trong số rất ít người biết ở ?ođằng sau...? tôi là ?oai? thì không có cái tên Nguyễn Văn Lục nào cả.
  3. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Thanh Sơn
    Bóng đè của Đỗ Hoàng Diệu

    So sánh Đỗ Hoàng Diệu với Vệ Tuệ không chỉ là một sự khập khiễng - nó là cả một sự lố bịch. Chỉ có những ai chưa đọc Vệ Tuệ hay Đỗ Hoàng Diệu, hoặc chưa đọc cả hai, mới có thể đưa ra những nhận định như vậy. Hai nhà văn nữ này đi trên những con đường hoàn toàn khác nhau, cảm nhận thế giới bằng những giác quan khác nhau, dựa trên những phông văn hoá khác nhau, và sáng tạo ra những tác phẩm có những giá trị hoàn toàn khác nhau.
    Vệ Tuệ là nhà văn của một nền văn hoá mới, trong một nước Trung Hoa mới - một nền văn hoá bourgeois đô thị hào nhoáng, một nền văn hoá ?ocó thể không hay hơn, nhưng cũng khác? [1] . Thế giới của cô là thế giới của các quán bar Thượng Hải, thơm mùi nước hoa CK hay Opium, của ?onhững con **** đêm? đung đưa túi xách Luis Vuitton, nhấm nháp rượu champagne, lái xe Audi đuổi theo những mối tình vô vọng. Vệ Tuệ gần gũi hơn nhiều với Françoise Sagan; giống như bà, cô là nhà văn của một thế giới phù phiếm, ích kỷ, lạnh lùng nhưng cũng tràn đầy cám dỗ của một nền văn minh đô thị vật chất.
    Đỗ Hoàng Diệu là nhà văn của một nền văn chương già nua đang hấp hối. Thế giới quanh cô vẫn là thế giới u ám của làng quê Việt Nam hai mươi năm trước, với những bà mẹ chồng cay nghiệt, những cô em dâu lăng loàn, những ông chồng nhu nhược. Thế giới của cô là thế giới của một lớp công chức nhà nước già nua, với những công thức cliché cũ mèm về tình yêu nơi công sở được gia giảm liều lượng bằng sự hèn hạ của người đàn ông. Thế giới của Diệu nồng lên mùi mồ hôi của các nhân vật của cô không ngừng tuôn chảy, nơi nước là nguồn cứu rỗi duy nhất cho cuộc sống ngột ngạt và mặc váy màu hồng khi đi ngủ là thứ xa xỉ duy nhất mà nhà văn dám trao tặng cho nhân vật của mình - hãy xem cô đã mô tả một cách tự hào thế nào những chiếc váy ngủ màu hồng đó!
    Vệ Tuệ là nhà văn của giới trẻ Trung Quốc, của một thế hệ đắm chìm trong phù hoa của những tiệc rượu kéo dài thâu đêm suốt sáng, hay trong ảo giác lúc nữa đêm sau khi dùng ?oe? [2] . Nhưng đó cũng là thế hệ ngâm ngợi Allen Ginsberg, nghe Suede, hò nhau lật đổ Salvador Dali, thần tượng Virginia Woolf, đọc Milan Kundera và thấy mình trong những trang viết của Marguerite Duras. Đó là một thế hệ tiêu thụ đúng nghĩa, nhưng nó không chỉ tiêu thụ vật chất, nó cũng ngốn ngấu những giá trị tinh thần của một thế hệ phản kháng ở phương Tây những năm 60 của thế kỷ trước. Không đủ can đảm để hình thành một thế hệ phản kháng mới, nó đi tìm hình bóng của mình trong một cuộc nổi loạn về tinh thần của những người đi trước.
    Đỗ Hoàng Diệu là nhà văn đại diện cho một lớp người trẻ lười biếng không mang trong mình một phông văn hoá nào đủ mạnh. Các nhân vật trong truyện ngắn của Diệu nghèo nàn đến lạ về cuộc sống tinh thần. Một lớp người sống lạc hậu và hời hợt cả về vật chất và tinh thần, sẽ bị xã hội ngày nay đẩy ra bên đường, một nhóm người mà với họ âm nhạc đồng nghĩa với Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ qua tiếng chuông của điện thoại di động, với những ám ảnh Trà hoa nữ thế kỷ thứ 18, kêu tên Chúa một cách vô lối để làm sang và hai tiếng ?ocông ty? nghe kêu như tiếng ?ophù hoa?. Nếu họ không khâm phục một người đàn ông Trung Hoa có ?othân hình rắn chắc tựa củ sâm? thì cũng là một anh chàng người Mỹ khù khờ nhưng lại biết nhiều thành ngữ tiếng Việt, và đỉnh cao của sự văn minh theo họ là một đám cưới ở khách sạn Hilton; hình như với họ, chỉ mấy từ trống rỗng ?okhách sạn Hilton? là đủ cho giấc mộng của một ?ohội chợ phù hoa?.
    Vệ Tuệ viết về tình yêu, hay chính xác hơn, viết về một thế hệ trẻ khao khát đi tìm tình yêu trong thế giới vật chất, tìm thấy nó cả trong đổ vỡ, thất vọng, lạnh lùng. Hãy xem cô mô tả một cách trìu mến xiết bao những nhân vật nam của cô, cho dù đó là Cá Con, Bì Bì, Thiên Thiên hay Mark. Độ lượng cả với sự phản bội, gian trá và đôi khi cả lăng nhục, các nhân vật nữ của cô vẫn nhìn thấy một thứ ?oâm nhạc đa nhân tố? trong con người, nơi sự giả dối lạnh lùng hoà cùng với sự thuần khiết. Trong Bảo bối Thượng Hải, trạng thái giằng xé ?otorn between two lovers? [3] của Coco, mối quan hệ kỳ lạ của cô với Thiên Thiên và Mark là sự giằng xé của cô với hai cuộc sống: cuộc sống vật chất và cuộc sống tinh thần. Thiên Thiên bất lực, nhưng bên anh, cô tìm thấy tình yêu của một con người ?ocó đôi mắt của đứa trẻ, trí tuệ của thiên tài và tình yêu của một kẻ cuồng tín? [4] , một sự gắn bó hoà hợp kỳ lạ về tâm hồn ?onếu như chân phải của em đau, chân trái của anh sẽ nhức. Nếu hơi thở của em bị bóp nghẹt, anh cũng ngừng thở. Nếu em bán linh hồn cho quỉ, lưỡi dao cũng sẽ đâm vào ngực trái anh? [5] . Mối tình song song của cô với Mark, người thoả mãn được những gì Thiên Thiên không làm được, luôn luôn nằm trong sự cay đắng giày vò của tình yêu thuần khiết của cô với Thiên Thiên.
    Đỗ Hoàng Diệu viết về ********, trong cái nghĩa thấp kém của từ này. Đừng gán cho nhân vật của Diệu những tính từ to tát như ?oám ảnh vì một thứ tội tổ tông?, hay ?ovấn đề của chị lớn hơn rất nhiều số phận đàn bà?, v.v? Đỗ Hoàng Diệu mạnh bạo hơn nhiều nhà văn khi đề cập đến ********, nhưng ngoài việc mô tả những ?ocú thúc từ phía sau?, những ?obóp nát, bục vỡ, khoan sâu?, những bộ ngực cương cứng vì thèm khát, những cào cấu cắn xé, cô còn có gì? Những ?oâm thanh ập è sin sít?, ?ohơi thở đều đều vung vãi? của Thụ (?oBóng đè?), ?omùi phù sa sông Hồng? sắp sửa trương thối? của chàng trai (?oVu quy?) ?ođầu cúi thấp, như con chó mới bị đánh đòn? của Trí (?oDòng sông hủi?)?? Trong những trang viết của chị, những người đàn ông nếu không đểu giả tàn ác (Công trong ?oDòng sông hủi?), nham hiểm (người đàn ông Trung Hoa trong ?oVu quy?) thì cũng đớn hèn (Trí trong ?oDòng sông hủi?) hay nhạt nhẽo (Thụ trong ?oBóng đè?) - hoàn toàn đối lập với một nhân vật nữ, trong truyện ngắn nào cũng được mô tả với cặp đùi dài miên man, bộ ngực căng tràn và sự ?othông minh, nhạy cảm vô bờ? - (thứ mà thực ra nhà văn không hề chứng minh được trong các truyện ngắn của mình). Ngoài những dục vọng được mô tả một cách sống sượng và sự huyễn hoặc về mình, các nhân vật của Diệu hoàn toàn không có một cuộc sống tinh thần và tình yêu thương với con ngườI - những thứ tạo nên độ sâu cho văn học.
    Có người nhắc đến chất feminist (nữ quyền) trong sáng tác của Đỗ Hoàng Diệu. Nhưng chủ nghĩa nữ quyền trước tiên là sự từ khước, từ khước cái mà các nhà nữ quyền gọi là nền văn hoá áp chế của đàn ông. Các nhà nữ quyền không khinh rẻ, nhưng họ từ khước những ?othiết chế văn hoá? mà họ cho rằng tạo ra sự bất bình đẳng giữa nam và nữ. Virginia Woolf, nhà văn và nhà lý luận của chủ nghĩa nữ quyền viết: ?oThật nguy hiểm cho người viết nào khi viết lại nghĩ về giới tính của mình? [6] . Sáng tác của Đỗ Hoàng Diệu không có chút gì chung với chủ nghĩa nữ quyền -ngược lại thì đúng hơn. Càng hạ thấp các nhân vật nam, các nhân vật nữ của cô càng có vẻ quị luỵ trong một ?othiết chế của đàn ông?, quị luỵ trong dục tính cần đến đàn ông mới có thể hiện hữu của mình. Vệ Tuệ cười vào mũi những người gọi cô là nhà văn theo chủ nghĩa nữ quyền. Mặc dù cô đã lấy lời của Lucy Stone, nhà tranh đấu cho quyền bình đẳng của phụ nữ thế kỷ thứ XIX làm đề từ cho chương cuối cùng của Bảo bối Thượng Hải: ?oTôi chỉ là tôi, một phụ nữ, chứ không phải phần còn lại của thế giới? [7] , nhưng câu hỏi cuối cùng của cuốn tiểu thuyết, khi ?omột cảm giác vừa dịu dàng vừa cay đắng tràn ngập, và trong phút chốc tôi không biết trả lời bà lão mệt mỏi và yếu ớt này ra sao? lại là, ?ophải, tôi thực sự là ai, tôi là ai??. Câu hỏi cổ xưa như trái đất ?otôi thực sự là ai? đau đáu trong tác phẩm đã khiến cô vượt lên những ràng buộc hào nhoáng của các thứ chủ nghĩa tân kỳ để trở thành một nhà văn viết cho con người, tìm kiếm những giá trị nhân bản của con người. Liệu chúng ta có tìm thấy câu hỏi đó trong các truyện ngắn của Đỗ Hoàng Diệu?
    Đâu đó trong góc một quán bar mờ tối ở Thượng Hải, sau những giây phút điên cuồng, Vệ Tuệ vẫn thấy trong tiếng nhạc ?ovào lúc cao trào gần đến, tôi nhìn thấy bố đẻ của tôi, bố dượng của tôi (mong hai vị yên nghỉ dưới lòng đất), mẹ tôi, tay chơi ghi-ta của tôi, Mắt Đẹp của tôi, Bích của tôi, Mã Cách của tôi, từng người từng người bước lên sân khấu? Tôi yêu họ?. Thiếu đi tình yêu thương vô bờ bến, vô điều kiện với tha nhân, những truyện ngắn của Đỗ Hoàng Diệu chỉ vật vã trong sự huyễn hoặc ích kỷ về bản thân, một bản thân không có chiều sâu của cả văn hoá lẫn tình cảm.
    © 2005 talawas
    [1]Chữ dùng của Phan Triều Hải
    [2]Thuốc lắc, viết tắt của chữ Ecstasy
    [3]?oGiằng xé giữa 2 người yêu? - tên một bài hát nổi tiếng đầu thập niên 80 của Mary McGregor
    [4]Shanghai Baby p. 242
    [5]Shanghai Baby p. 245
    [6]?oIt is fatal for anybody who writes to think of their ***?, Shanghai Baby p. 228
    [7]?oI am just me, a woman, not some second ***? Shanghai Baby p. 259
  4. ShrekFan

    ShrekFan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2005
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Đọc trả lời phỏng vấn của Đỗ Hoàng Diệu xong quay lại đọc mấy chuyện của tác giả này thấy thật không khác gì "Treo đầu dê, bán thịt chó" Cái vỏ *** mà tác giả biện bạch là để nói cái khác ấy nó dày quá, vỏ dày đến mức không thấy nhân đâu!
    Ừ thì cứ cho là tác giả dùng nó để ám chỉ vấn đề này, vấn đề kia đi thì vẫn cứ thấy thô và vụng quá. Đọc xong mấy chuyện của DHD được post ở đây xong nói xin lỗi cứ thấy lợm giọng, không thấy bóng dáng trái tim khối óc đâu hết, chỉ thấy mỗi thân xác
    Không biết người ta có đủ nhân đạo mà thêm cái chứ R18 hoặc "Cấm trẻ em dưới 18 tuổi" vào cái bìa sách nữa hay không hay cứ để sống chết mặc bay Rồi thì mấy nhà văn PR lại lý luận tại chúng bay không đủ sâu sắc để mà cảm nhận, các bố sâu sắc thì giữ riêng cho các bố, đừng PR quá đi để những người chưa đủ tầm sâu sắc lỡ xem.
    Tự nhiên chui vào đây đọc để rồi đi chuốc cái bực mình không đâu, chán mình thế kia chứ.
  5. nini_riv

    nini_riv Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    413
    Đã được thích:
    0
    Thứ tư, 30/11/2005, 10:12 GMT+7

    Đỗ Hoàng Diệu nhận mình thuộc loại máu lạnh
    "Một tháng nữa tôi lên xe hoa. Anh ấy bảo tôi muốn làm gì thì làm, viết gì thì viết, miễn là đừng lăng nhăng ngoại tình như nhân vật" - tác giả "Bóng đè" tâm sự.
    - Chị nghĩ sao trước nhận xét tập "Bóng đè" của Đỗ Hoàng Diệu viết lúc chị xuất thần?
    - ?oXuất thần? hay không thì không biết, nhưng viết xong tôi bị ốm, mộng mị linh tinh. Người đọc Bóng đè đầu tiên chính là bố tôi (nhà văn Đỗ Văn Phác), sau đó đến chú Từ Nguyên Tĩnh, chú Văn Đắc trong Hội Văn nghệ. Bố tôi và các chú hình như đều choáng, nhìn tôi như thể... Nhưng bố có khen tôi.
    Lúc đầu truyện có tên là Thung lũng 11 ngôi mộ, và rất dài, khoảng 40 trang. Có người chê tên truyện vừa dài vừa gây hiểu lầm là truyện ma và nói tên truyện nào cũng dài như dòng sông. Thế là tôi đổi.

    - Những chi tiết nào chị lấy từ chính gia đình mình để đưa vào truyện?
    - Một vài chi tiết trong truyện đúng là tôi lấy từ gia đình mình. Chẳng hạn nhà tôi có một bàn thờ rất lớn, dưới có khoảng rộng mà hồi bé lũ trẻ con chúng tôi thường chui vào nằm cho mát.
    Nhà tôi mỗi năm cũng có 15-16 đám giỗ. Ông cố tôi làm thày phù thủy, bỏ nhà ra đi, gia đình lấy ngày bỏ đi làm ngày giỗ. Có bà cô chết trẻ như trong truyện...
    - "Bóng đè? cùng Đỗ Hoàng Diệu vẫn là đề tài trên một số diễn đàn văn nghệ báo chí. Chị cảm thấy thế nào trước những khen chê có lúc quá lời?
    - Những lời khen chỉ là sự khích lệ cho tôi. Còn chê? Tôi thuộc loại máu lạnh? Có người bạn làm đầu nậu ôm cả chồng báo đặt trước mặt, tôi cũng không đọc. Chỉ nghe kể lại là chính, có người còn tập hợp hàng đống ý kiến chửi bới trên mạng, và đi đâu cũng thanh minh ?onói với cái Diệu tôi không đánh nó mà đánh...?. Nếu phải bình luận thì đó là một cách chơi không công bằng.
    Tôi có duy nhất đọc bài của Nguyễn Thanh Sơn. Sơn gửi cho tôi qua e-mail. Đọc xong tôi hỏi: ?oAnh chơi với em bao nhiêu năm, anh thấy em không có văn hóa thật à??. ?oAnh không bảo em mà là nhân vật của em không có văn hóa?.
    - Nếu có so sánh giữa chị và Vệ Tuệ thì vinh dự thuộc về ai?
    - Tôi thấy sự so sánh đó nếu có, chỉ là vô thưởng vô phạt. Bản thân tôi cũng chưa nghe ai viết so sánh, chỉ là chuyện bàn trà quán nước. Có lần tôi nghe nhà văn Nguyễn Huy Thiệp phát biểu trong chương trình tiếng Việt của một đài nước ngoài rằng: ?oỞ trong nước bây giờ người ta gọi Đỗ Hoàng Diệu là Vệ Tuệ của Việt Nam?. Còn ngoài đời có nhiều chị gọi sau lưng tôi: ?oCon Vệ Tuệ Việt Nam ấy...?.
    -"Đỗ Hoàng Diệu viết toàn chuyện ngủ nghê, lại còn bố chồng - con dâu, lại còn ngủ với ma, ngủ với ma lại có mang". Bên cạnh đó, nhiều người cho rằng tác giả chẳng có thông điệp gì ngoài ***, kiểu "ý tưởng gì mà lộ liễu, trắng trợn". Sau này với những truyện có ý đồ thì chị định lộ hơn hay kín hơn?
    - Tôi sẽ dung hòa cả hai. Người kêu lộ, người kêu đọc chẳng hiểu gì! Đọc Tình chuột, có người bảo tôi sao không viết những chuyện thanh cao trong sáng, tôi thấy truyện ấy thanh cao trong sáng đấy chứ!
    - Chị nghĩ sao trước thông tin "Bóng đè" sở dĩ hoàn chỉnh là vì có một bàn tay biên tập từng chữ?
    - Chỉ là cắt ngắn đi mà thôi. Từ 40 trang tôi sửa thành 18, cuối cùng in lên còn khoảng 15, được cắt từng đoạn cho đỡ rề rà chứ không phải từng chữ. Còn Vu quy thì không cắt chữ nào.
    - "Phải lăng loàn ra phết mới viết được thế", chị nghĩ sao về ý kiến này?
    - Trái lại nhé, nhiều đàn ông nói tôi là người khó tính.
    - Một tháng nữa chị sẽ lên xe hoa, anh ấy là người thế nào?
    - Anh ấy sống ở Mỹ, người Việt chứ không phải người nước ngoài. Anh muốn chúng tôi sang Mỹ sinh sống nhưng tôi thích ở Việt Nam hơn, Sài Gòn chẳng hạn. Anh ấy cao to, sinh năm 1962, giỏi giang đấy.
    - Anh ấy nghĩ gì về văn chương của vợ?
    - Thích là khác, thường gửi cho bạn bè đọc. Anh ấy bảo tôi muốn làm gì thì làm, viết gì thì viết, miễn là đừng lăng nhăng ngoại tình như nhân vật.
    (Theo Tiền Phong)
    [​IMG]
    Ơ, hoá ra Việt Kiều àh? có phải "Lục lão" không?
  6. Moonintel

    Moonintel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2003
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Em cũng được đọc và nghe nhiều về Bóng đè và DHD trước khi đọc tác phẩm (cứ tạm gọi là thế đã) Em nghe mấy người bình phẩm và nghe chị Diệu nói về nó sao mà hoành tráng. Nào là Văn học mới, nào là phong cách mới, nào là mượn *** để diễn đạt những ý tưởng cao siêu.....Thế là em đi tìm đọc cho bằng được.
    Đọc xong thì quả thật hỡi ôi....Em đã cố thật khách quan, tưởng tượng, suy nghĩ kỹ xem cái ẩn ý sâu xa mà chị Diệu muốn diễn đạt là gì nhưng không thể. Loanh quanh luẩn quẩn trong đầu em là những hình ảnh ma quái, loạn luân, ghê rợn....làm em cóc nghĩ được gì nữa? Em đã phải cố xoá hết History trong IE đi để nhỡ may thằng em trai của em nó loạng quạng vào đọc "tác phẩm" của chị Diệu thì em ân hận lắm lắm.
    Em cũng thử tưởng tượng xem bình thường trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của chị Diệu, rồi hơn nữa là lúc chị đi đám dỗ, đám tết, đi chùa, đi nghĩa trang liệt sỹ....chị trông thế nào, nghĩ gì, hành động gì....mà sao chị lại có thể nghĩ ra những thứ quái gở đến thế.
    "Văn học mới" là thế sao? Dù nó "mới" thì trước hết nó vẫn phải là văn học chứ nhỉ. Cô giáo em bảo văn học là nhân học. Những tác phẩm em đọc từ trước tới nay cóc có tác phẩm nào giống của chị Diệu. Em ko quên được những cảm giác khi đọc những truyện ngắn của các tác giả trẻ cùng thế hệ với chị Diệu, trong sáng, dung dị, nhưng những thông điệp của nó về cuộc sỗng, về con người cũng thật sâu sắc (mà ko cần phải gân guốc, kinh dị như của chị Diệu nhưng chỉ đọc lại trong lòng người đọc những ám ảnh quái gở)
    Khiếp, em tưởng mới như thế nào chứ mới như thế thì một độc giả bình thường như em cũng xin chịu, chả dám gọi nó là tác phẩm văn học đâu ạ.
    Em cũng góp vài lời với các nhà văn, nhà phê bình, nhà xuất bản...Các bác làm gì thì làm, cũng phải nghĩ đến độc giả chứ ạ. Cái thứ như văn học như của chị Diệu, các bác có thấy hay ho thế nào, ẩn ý cao siêu thế nào thì các bác đọc một mình và tự moi móc ra những thứ ấy đi, chứ xuất bản tùm lum, thấy bán được là xuất bản thì quả thật là.... Ít nhất thì nó cũng làm rất nhiều độc giả có thể theo các bác là "ko biết cảm nhận văn chương" như chúng em thấy bực mình.
    Cuối cùng là ..thật may vì em chưa mất tiền mua cái thứ "mới" đang được một số người đề cao đó của chị Diệu
  7. Trai_Nuoi_De

    Trai_Nuoi_De Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    209
    Đã được thích:
    0
    Hai mươi mấy trang đầu dài dằng dặc, nhưng thú vị. Thú vị nhất vẫn là ý kiến của độc giả. Thú thực là tôi thích đọc ý kiến của độc giả hơn, còn những nhà bình luận trên báo, tôi chẳng để ý mấy. Nhưng đọc những dòng sau này, tôi bắt đầu thây mệt, chẳng có gì nhiều ngoài cái vòng lặp. Độc giả nghe các nhà bình luận -> tò mò -> đọc -> sốc ->ghét cái gì xa lạ ->trách nhà bình luận + tác giả đã đầu độc sự trong trắng của mình->cố gắng tẩy xoá sự dơ bẩn bị nhiễm trong trí não...
    Một điều dễ nhận thấy nữa là sự cạnh khoé, mỉa mai nhiều khi thật trẻ con, cách suy luận ý tưởng của tác giả theo đồ thị đường thẳng khá hồn nhiên.
  8. Ngu_Thi_Chet

    Ngu_Thi_Chet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/07/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Nhà bác nói đúng quá ạ, trẻ con với hồn nhiên lúc nào chả đi với nhau, hơ hơ
    Dạ nhưng theo bác thì phải suy luận cái ý tưởng của chị Diệu uốn lượn ra sao ạ?
    ( chả nhẽ trong diễn đàn văn học thế này lại thay từ "chị" kia bằng từ "con")
  9. phicau

    phicau Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/11/2002
    Bài viết:
    2.669
    Đã được thích:
    0
    Chả hiểu tố chất cảm nhận văn học của em có quá kém ko chứ đọc xong Bóng đè chẳng để lại cho em chút cảm xúc gì, dù là cảm xúc về ***.[​IMG]
  10. minhchaupp666

    minhchaupp666 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2004
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Tôi thì chắc DHD này đã đọc hết các truyện ở Cõi thiên thai rồi mới viết đc thế này ...đúng là đồ quái thai, cả cái bọn ăn ko ngồi rồi ,mấy cái con lợn tâng bốc lên nữa,quái thai cả
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này