1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bóng đè - một truyện ngắn quái dị hay là hiện tượng?

Chủ đề trong 'Văn học' bởi cactus_vn, 06/09/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. meodihia

    meodihia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Gớm khiếp truyện ngắn Bóng đè mới hơi lạ một tý mà các bác đã thi nhau chửi rủa, thế mới biết người Việt mình cứ phải giống như mọi người thì mới được yên thân, nói thì cứ phải như sách, không thì thiên hạ la ó ngay. Tôi thì thấy thích cái kiểu phá cách của Đỗ Hòang Diệu không cho cái gì là vùng cấm cả. Từ sau Nguyễn Huy Thiệp của thập kỷ 90 đến giờ tòan một thứ văn nhàn nhạt chẳng ra cái gì, tự nhiên bây giờ được đọc một truyện ngắn quái lạ thế này cũng thích.
  2. nini_riv

    nini_riv Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    413
    Đã được thích:
    0
    Chẳng phải là lên mặt đạo đức hay phản đối sẽ đâu. *** đúng như bạn gì nói thì nó là sự thăng hoa khi đi với tình yêu. Còn trong "Bóng đè" tôi thấy nó thật là kinh tởm, trần trụi với việc mô tả những động tác quá cụ thể, thô tục. Khi con người (như nhân vật tôi trong truyện) chỉ muốn *** như để thoả ãn nhu cầu dục vọng của bản thân thì thực ra cái phần người bị mất đi, có nhiều cách để viết về *** nhưng đâu cần phải viết kiểu "cưỡng hiếp" như thế. Hơn nữa người Việt Nam có truyền thống tôn trọng linh hồn những người đã mất, có cần phải đi ngược lại cái truyền thống đó như vậy không? Tôi chẳng hiểu DHD định nói gì khi viết "dòng họ nào ở cái miền bắc này mà không chạy loạn hay đội lên đầu xứ Trung Hoa". Ý của DHD vó phải là đội lên đầu cái dòng họ với truyền thống kinh khủng kiểu như trong chuyện của chị ta?
    Đúng là một thứ văn học quái thai. Tôi chẳng thấy có cái hay cái đẹp nào ở cs toát ra từ tác phẩm này cả
  3. 4saisons

    4saisons Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/07/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Hi hi, mình vào đọc vì tò mò nhưng nói thật là không đủ can đảm đọc kĩ, nhiều đoạn chỉ lướt thôi. Bằng tuổi mình mà người ta viết truyện "dũng mãnh" quá, có những suy nghĩ và tưởng tượng rất rất bạo. Tóm lại đọc xong thấy gu của mình là những câu chuyện trong sáng, hồn nhiên thôi. Mình ghét bọn TQ mặc dù bọn bạn Âu gặp lần đầu đứa nào cũng bảo mình là TQ, kể cả bọn TQ bên này cũng nhầm tưởng mình là đồng hương, he he, nên mình cũng rất nhạy cảm mấy đoạn như chị Mai hay ban nini_riv nói. Thôi lần sau gặp truyện của bạn ĐHD thì bỏ qua, nhỉ.
  4. choai

    choai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Có thể, cứ cho là có thể không có cái gì là vùng cấm cả đi, nhưng vẫn có những vùng thiêng liêng đấy bạn ạ.
    Còn nếu nói từ sau Nguyễn Huy Thiệp đến giờ toàn một thứ văn nhàn nhạt, chắc bạn không đọc, ví dụ, Bảo Ninh?
    Được choai sửa chữa / chuyển vào 08:35 ngày 22/09/2005
  5. quynho123

    quynho123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2003
    Bài viết:
    252
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Huy Thiệp là một tài năng văn học, còn Đỗ Hoàng Diệu, có lẽ phải gọi cô ta là một thứ quái thai văn học ? Cũng có ***, nhưng Quạ đen (tự dưng quên tên tác giả) đọc nhân văn hơn nhiều (nếu muốn so sánh ĐHD với các tác giả nữ trong cơn lốc *** của TQ hiện nay) .
  6. Le_Matador

    Le_Matador Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2005
    Bài viết:
    66
    Đã được thích:
    0
    Quạ đen của Cửu Đan. Cuốn đấy còn có một số điều khiến ta phải suy ngẫm chứ không phải lặn ngụp trong nhầy nhụa *** và ******** như Đỗ Hoàng Diệu.
  7. biancc

    biancc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2003
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Hic, đọc các bài phỏng vấn tác giả trước khi đọc tác phẩm. Cứ ngỡ Đỗ Hoàng Diệu là một tài năng lớn, đọc xong rồi (chỉ với Bóng đè) mới thấy tiếc quá cái công mình đọc, quả thực là nếu chưa đọc một tác phẩm nào sặc mùi *** như thế thì sẽ thấy sốc, sẽ phải đọc từ đầu đến cuối không nghỉ, sẽ đủ thứ ...., nhưng nếu gạt tất cả những cái ảo giác lừa đảo đó ra thì thực sự đúng là chỉ có 1 từ mà nhiều người ở đây đã dùng rồi: kinh tởm.
    Thấy tiếc quá cái công mình cố đọc cho hết để tìm ẩn ý phía sau những câu chữ kia là gì. Chẳng có gì cả ! Hay nói đúng hơn là có nhưng nông, và không đáng để người ta kỳ vọng đến thế. Cùng với cái ẩn ý đó thì người ta có nhiều cách đẹp hơn để nói với mọi người, chia sẻ cho mọi người hiểu.
    Thêm một chút cho cảm giác mình bị xúc phạm.
    Và thêm một chút nữa cho cảm giác những người lính bị xúc phạm.
    Chẳng lẽ cô ta nghĩ tất cả mọi người cũng chỉ có 100% là CON vậy thôi ?
    Khổ thân nhà văn Nguyễn Huy Thiệp quá nhà văn ơi !
    Được biancc sửa chữa / chuyển vào 21:13 ngày 26/09/2005
  8. nini_riv

    nini_riv Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    413
    Đã được thích:
    0
    Thấy chị Hoàng Diệu này cũng tỏ vẻ bất cần đời ra phết. Thực ra cũng chẳng có gì mà sao ca ngợi như là hiện tượng. Mời các bác đọc phỏng vấn:
    Đỗ Hoàng Diệu thích đẹp hơn giỏi
    Trong cái bàng bạc của văn chương VN hiện nay, một vài gương mặt mới đã xuất hiện, không quá mới nhưng sáng tác của họ cũng khiến những người đang ngái ngủ phải giật mình. Đỗ Hoàng Diệu là một trong số đó.
    - Các nhà văn trên thế giới đã viết về bản năng gốc của con người từ rất lâu, gần đây văn chương Việt Nam và Trung Quốc mới bung ra. Chị nghĩ sao về vấn đề này?
    - Tôi biết nhiều người trẻ không thích tôi và họ đọc tôi chỉ vì tò mò. Thường thì ở VN hay có cách thẩm văn theo kiểu xã hội học dung tục, tức là chỉ dừng lại ở những xác chữ. Hơn nữa, mỗi người viết có một kiểu độc giả khác nhau. Có người bảo văn tôi có lẽ chỉ quý tộc đọc được chứ cứ trần trụi thì rất khó vào. Có nhà phê bình thì bảo: "Không in được truyện ngắn Đỗ Hoàng Điệu ở VN thì... hèn". Nhưng rồi chính họ, cũng chỉ dám in ở cái ngưỡng độc giả chấp nhận được thôi.
    - Văn chương của chị ngoài những đoạn xuất sắc dường như vẫn chưa thực sự vượt thoát khỏi những ám ảnh thông thường, chị thấy sao?
    - Nghe nói Bóng đè của tôi bán chạy lắm. Người yêu tôi cũng rất thích, và tôi cũng chưa nghe thấy người ta bảo tôi trắng trợn, thô bỉ. Thật ra, 8 truyện ngắn trong tập truyện Bóng đè, ngoài Bóng đè và Vu quy có bố cục chắc chắn thì 6 truyện còn lại không có gì xuất sắc vì cả nội dung lẫn lối viết đều không mới hơn cách mà các nhà văn đương đại VN đã và đang làm. Có lẽ hai truyện Bóng đè và Vu quy đã "đè" mất những cái khác rồi nên người ta không đọc ra (cười).

    Nhà văn Đỗ Hoàng Diệu.
    - Chị lý giải thế nào khi sau khi đoạt giải Tác phẩm tuổi xanh năm 1990 rồi biến mất và 10 năm sau mới đột ngột trở thành hiện tượng?
    - Ban đầu tôi cũng hơi ngạc nhiên. Có gì đâu mà mọi người xôn xao thế? Chẳng qua là tôi tự nghĩ mình phải tự thay đổi. Lắm lúc nghĩ viết ra không biết để làm gì. Nhưng chẳng lẽ lại dừng? Trong khi thiên hạ người ta cứ viết ầm ầm. Con gái mà viết văn vớ va vớ vẩn thì... ai thèm lấy? Nhưng rồi lại nghĩ, tại sao mình không viết nhỉ, vì hình như là mình cũng viết được cơ mà? Thế là tôi bắt đầu phải viết để tự khẳng định.
    - Chị xác định gì cho nghiệp văn chương mệt mỏi này?
    - Phải cố gắng thôi. Khi nào mệt thì dừng. Thế nhưng, giống như bao phụ nữ, nếu không phải khiêm tốn giả dối, tôi cũng thích ăn diện, mua sắm. Tôi mệnh Thổ nên thích các gam màu nâu, vàng...
    - Nhưng nhiều người cho rằng đó là sự phù phiếm. Chị thì sao?
    - Giữa đẹp và giỏi để chọn thì tôi thích đẹp, nếu không phải nói dối. Bản thân cái đẹp đã là đủ rồi, đèm đẹp hay đẹp một cách phù phiếm với tôi cũng là đủ.
    - Vậy danh tiếng đối với chị quan trọng như thế nào?
    - Thật ra, tôi không nghĩ mình sẽ nổi tiếng. Có cũng tốt, vì dẫu sao nó không vô bổ. Nhưng cũng không phải là quan trọng nhất, mà đôi khi sự nổi tiếng cũng khiến tôi gặp nhiều phiền hà, ví dụ, phải giao du, phải trả lời phỏng vấn chẳng hạn... Bạn trai tôi luôn dặn phải cẩn thận. Trông tôi có vẻ hiện đại chứ thực ra tôi cũ lắm.
    - Cũ như thế nào?
    - Tôi không bung phá. Công, Dung, Ngôn, Hạnh bao giờ cũng là những cái đích cần đạt tới của những người phụ nữ VN trong bất kỳ xã hội nào. Có điều tùy từng thời điểm mà cách biểu đạt ấy có thể có những hình thức khác nhau.
    - Cuộc sống hiện tại của chị ra sao?
    - Tôi làm tư vấn luật cho một công ty nước ngoài. Tôi ở nhà thuê, thu nhập tương đối ổn, không thấy cần phải bon chen. Cũng chẳng biết ngày mai thế nào, mà thôi, cứ sống cái đã. Nhưng chắc chắn không phải sống bằng nghề viết văn. Tôi không chịu được sống khổ, mà nói thật chẳng ai muốn khổ cả. Ngày nhỏ, nhà tôi rất nghèo, và tôi cũng nghĩ mình phải phấn đấu.
    - Mơ ước của chị giờ đây là gì?
    - Tôi không muốn nói những chuyện to tát, sẽ sống như một người đàn bà bình thường, sẽ sinh con đẻ cái, sẽ chăm sóc chúng và già đi. Đấy là quy luật mà vĩnh viễn không tránh khỏi.
    (Theo Thể Thao Văn Hóa)
  9. vitamin3010

    vitamin3010 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2003
    Bài viết:
    4.919
    Đã được thích:
    1
    Đây là ảnh Đỗ Hoàng Diệu đúng ko các bác Trông cũng hiền lành đấy mà sao viết lách những thứ....thật là.....
    [​IMG]
  10. pna

    pna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2004
    Bài viết:
    1.287
    Đã được thích:
    0
    Bên Vietnamnet
    http://vietnamnet.vn/vanhoa/tintuc/2005/09/494409/
    Thấy hơi bất ngờ về nhận định của một số học giả. Không biết nhà sách có cố tình lăng xê để bán chạy như mấy cuốn Nhật ký hay không?
    Nói cho đến cùng, Bóng Đè có mang lại một đột phá mới về hướng đi cho truyện ngắn VN không? Có gia trị nhân sinh quan không? Định hướng nhận thức hướng thiện cho giới trẻ không?
    Nếu không đạt được những điều đó, thì nó chỉ đơn giản là sự phá cách nửa vời của cái gọi là mượn tính dục để nói về những dục vọng tầm thường, dưới lăng kính của một tác giả quá bình thường trong mớ kiến thức nửa tây nửa tàu, nửa mượn đời để đả phá ... mà thôi.
    Nói sai thì coi như thất lễ, thất lễ
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này