Bỗng dưng ... Ngày bạn về nước,bạn nói muốn gặp tớ, nhưng tớ cũng ko biết sao nữa, trong lòng thực sự tớ rất muốn đi gặp bạn nhưng chân tớ lại ko thể bước được. Một con bé với sự kiêu hãnh và tự ái luôn "to đùng" thì tớ thấy thật khó để đối diện với chính mình. Tớ ko thể nói "tớ nhớ bạn" khi mà suốt 1 thời gian dài đã cố tình cắt liên lạc với tớ. Nếu bạn ko về hoặc giả sử tớ ko biết bạn về có lẽ tớ đã quên, đã vô tư như những ngày qua mà ko nhớ về bạn nữa ... Bây giờ sao lại thấy yếu lòng quá ...
Hãy bước tiếp nếu còn có thể... ... Nếu muốn thì cứ đi đi bạn ạ, đừng do dự như thế này nữa...Đối mặt với vấn đề sẽ đơn giản hơn rất nhiều so với việc lảng tránh nó. Chúc bạn vui ^^
E đii với tư cách là 2 người bạn lâu ngày ko gặp nhau. Chỉ thế thôi nhưng vấn đề là trong lòng không thể tự cân bằng được.
Sống thật với cảm xúc của bạn đi. Dừng đắn đó và cũng đừng vì cái tự ái to đùng để sau này lại hối hận đã ko đi đến cùng. Khi bạn chọn cách đối diện, kết quả có ra sao bạn cũng vẫn thoải mái hơn hiện tại, băn khoăn, trăn trở...