1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

BỨC THƯ TÌNH KHÔNG GỬI!!!

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi travi, 22/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. travi

    travi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2003
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    BỨC THƯ TÌNH KHÔNG GỬI!!!

    Sài Gòn ngày 22/07/2003

    Hôm nay là ngày sinh nhật của em, và cả của tôi nữa. Em tròn 25 tuổi còn tôi 24. Tôi đã bao lần trách trời. Đáng lẽ mình phải hoán vị cho nhau mới phải. Ngày này, năm nào cũng vậy, kể từ 5 năm nay, tôi cũng ngồi vào bàn viết. Tôi chỉ viết, vì có những điều người ta viết dễ hơn nói. Nhớ ngày nào cách đây 8 năm, mình cùng bước vào mái trường PTTH. Tôi, thằng bé đẹp trai, học giỏi lại con nhà khá giả, trông cũng "tử tế" nên được cử ngay làm lớp trưởng. Ngày ấy, tôi tự cao lắm, dù đó là tính tự cao rất trẻ con đi chăng nữa cũng chẳng làm tôi thấy xấu hổ, tôi hãnh diện về mình mặc dù rất quý mến bạn bè và luôn tìm cách giúp đỡ họ. Tôi còn coi thường bọn con gái nữa "một bọn hay ăn vặt, khóc nhè và học dốt..."- tôi nghĩ vậy.
    Em- xa lạ và bướng bỉnh. Người thì nhỏ mà ngồi tít sau cùng, trong góc lớp. Tôi vẫn nhớ hình ảnh em ngày đó: một cái bóng nhỏ nhoi với cái áo phin hoa cũ, cái quần xanh công nhân và đôi dép đứt mất một quai. Trông em quê quê so với lũ con gái cùng lớp. Nhưng chẳng vì điều đó mà em tỏ vẻ buồn. Tôi không biết em nghĩ gì nhưng nét buồn nếu có em cũng giấu kín ở đâu đó rồi. Vào học một thời gian tôi hiểu ngay là mình có đối thủ. Em trông hiền lành, nhút nhát nhưng học giỏi, mặc dù thầy cô không biết vì lẽ gì vẫn quý tôi hơn em. Lớp mình ngày ấy cũng thật vui. Mười đứa con gái với hơn hai chục thằng con trai ngô nghê lẫn láu lỉnh. Tuy vậy, cũng biết quý thương nhau thật lòng, dù có không biết cách thể hiện đi chăng nữa. Tôi thân thiết với chín bạn gái trong lớp, trừ em. Và em làm như chẳng thèm quan tâm đến điều đó. Cũng vì thế tôi biết hoàn cảnh từng đứa trong lớp mình, riêng em thì không, tôi chỉ biết là nhà em hơi nghèo, em còn 3 đứa em nhỏ còn đi học. Ngày ấy, mình đâu có những buổi dã ngoại, picnic .. vui vẻ, nhưng đổi lại cả lớp hay đến nhà nhau. Mở đầu cho cuộc tìm hiểu gia đình vĩ đại của lớp là đến nhà Vinh còi. Trong lớp mình nó là thằng bé nhất, bé hơn cả em nhưng lém lỉnh và lanh lợi, chỉ có nó thường làm cho em cười được, đồng xu trên má em xoáy tròn thật ngộ nghĩnh. Vào nhà nó, vì có một vườn ổi thật ngon, cũng vì những trái ổi ấy mới biết được nhà Vinh cũng thật hoàn cảnh, bố nó là thương binh nặng, đau yếu luôn. Mẹ nó cặm cụi làm lụng nuôi 5 anh em nó đi học. Nó là lớn nên phải giúp mẹ nhiều. Vất vả quá nên nó bé là phải. Hôm đó, tôi còn nhớ, em đã lặng lẽ tách khỏi đám bạn gái của mình, không xuýt xoa, không tỏ vẻ an ủi, nhưng mắt em ngấn nước và vời vợi buồn (nhiều lúc tôi nghĩ có lẽ tất cả những gì tạo hoá ưu ái cho em đều tập trung vào đôi mắt nâu to và thông minh của em). Chẳng đứa nào trong lớp để ý đến em lúc đó, chỉ có tôi, làm như vô tình bắt gặp em mà thôi. Rồi cũng có hôm tôi dẫn cả bọn đến nhà, tôi hãnh diện với mọi người về nhà mình. Có gì tôi đem ra thết đãi cả. cả lũ được phen hả hê sung sướng. Em cũng cười nói, nhưng tâm trí để tận đâu đâu; tôi thấy tự ái và chẳng đứa nào quan tâm tới điều ấy cả. Từ đó, tôi âm thầm để ý em, quan tâm tới em nhiều hơn. Tất nhiên chẳng ai trong lớp biết được dù tinh quái đến đâu chăng nữa. Em chơi nhiều và học cũng nhiều. Nếu em chăm chỉ như những cô bạn trong lớp mình, chắc gì tôi đã hơn được em. Em không cắt tóc ngắn, không muốn làm người đặc biệt, nhưng tất cả những gì em nghĩ và làm đều toát lên vẻ quyết đoán đầy nghị lực. Có lẽ vì thế mà một số bạn bè không quý em. Trẻ con mà, chúng nó ghen tị và không thích sự bướng bỉnh của em. Em như thanh nam châm hút hết suy nghĩ của tôi về mình. Nhưng bên ngoài tôi lại tỏ ra là thằng dị ứng với em nhất. Tôi công khai châm chọc và gây sự với em. Rồi thỉnh thoảng, lúc vắng em mang những nét tính cách đặc biệt của em ra bình phẩm, cân đong đo đếm và cười khoái trá. Tôi đã rất sai lầm khi đã tìm cách biểu lộ tình cảm như vậy. Nhiều đứa trong lớp rất quý mến em. Còn lại cũng như tôi, phê phán, phản đối. Khoảng cách cứ vậy mà xa dần. Tôi còn đốn mạt đến mức mang cả sự nghèo của em ra để cười. Tôi đâu hiểu được rằng em là cô gái có lòng tự trọng rất lớn, lớn đến mức tự ti và bất cần. Em nuôi dưỡng lòng tự ái khủng khiếp. Em chỉ có hai bộ quần áo thay đổi. Như người ta thì đã cho chúng vào hòm khoá lại. Còn em vẫn mặc bình thường. Con gái phải mặc áo dài vào thứ hai, bọn lớp mình đứa nào cũng có vài cái và rất đẹp. Còn em, chỉ duy nhất một chiếc mẹ em để lại. Thâm tâm tôi thấy em mặc gì cũng đẹp. Nhưng khổ nỗi tôi lại thể hiện khác. Sự lố bịch là ở đó. Có điều mặc cho sự công kích của tôi và một số bạn khác, nhiều thằng vẫn thích em ra mặt. Tôi không chịu nổi điều đó. Tôi đã tìm đủ mọi cách để chúng nó hiểu rằng: em không xinh, rằng em quê mùa quá, mộc mạc quá. Đã thế lại ra vẻ kênh kiệu nữa(!) chứ đâu giống những đữa con gái khác trong lớp dịu dàng, đằm thắm và chăm chỉ. Em có biết không? Hay em làm ra vẻ không biết những điều đó? Mà có lí giải được thì chắc em cũng chỉ hiểu rằng: tôi ghét em vì em học giỏi, em hay tranh giành với tôi; vì tôi và em cách xa nhau quá chứ em đâu hiểu rằng chỉ vì tôi đã biết thương em và thương em thực lòng nên mới làm như vậy. Điều ngu dại của tôi là thể hiện tình cảm theo cách đó. Như kẻ thù, chúng mình cứ cách xa nhau mãi, dăm ba câu đổi trao nhạt nhẽo, vu vơ, còn lại toàn gây sự và cãi lộn. Em thì làm như không chấp tôi, chỉ có đôi mắt to là có vẻ giận và buồn. Nhưng chẳng bao giờ em khóc trước tôi cả dù có lúc em giận run người. Đồng xu trên má em đang tròn vo, thấy tôi lập tức nó biến mất. Trời ơi tôi đã bao lần ngơ ngác vì đồng xu đó. Tôi vẫn vênh váo với ưu điểm của mình, mà lại chỉ vênh váo với riêng em, thể hiện sự hơn hẳn của mình chỉ với em mà thôi. Ba năm trung học không biết tôi đã nói với em được mấy câu nhưng tên em thì dày đặc trong nhật kí của tôi. Cuốn nhật kí chỉ mình tôi viết và đọc nó. Có lần em ốm, tôi thấy hụt hẫng hẳn. Em nghỉ học 3 hôm, đó là 3 hôm tôi không thu được chữ nào vào đầu. Chẳng ai biết điều đó vì tôi có biệt tài giấu kín tình cảm thật của mình. Em ốm, tôi cũng chẳng đến thăm cùng bè bạn, mặc dù lúc đó tôi như ***g lên, chỉ muốn một mình đến chăm sóc em mà thôi. Tôi đang không biết làm thế nào thì hôm sau em có mặt, trông em gầy và xanh, nhưng quầng mắt mệt mỏi của em lại nở nụ cười tươi rói khiến tôi buồn phát khóc. Hôm đó tôi ấm ức suốt buổi chiều, ngồi lì một chỗ và cắn cảu vô cớ với Thành khiến nó ngạc nhiên suốt buổi chiều.
    Tôi không hiểu nổi mình nữa, thật nhút nhát và bệnh hoạn phải không. Và tôi còn đau khổ hơn, bức bối hơn khi thấy em cứ nhường nhịn tôi trong học tập. Mà chỉ có tôi mới biết được điều đó. Có một lần, bài toán khó quá, cả lớp ngồi ngây cắn bút thì tôi hăng hái xung phong lên bảng. Trình bày xong một cách hào hứng, tôi đưa nhanh mắt về phíc em, thấy em ngồi tư lự nhìn ra cửa sổ "ái chà, không làm được, lại còn..." Giờ ra chơi, Hồng cô bạn ngồi cạnh em nói:
    - Cách của T. dài hơn của Trúc Anh nhiều, nó làm đơn giản lắm, xem này.
    Tôi vồ lấy tờ giấy. Hay thật, và thông minh nữa, tự dưng tôi thấy mình sao mà vô vị đến thế!!!
    Tình trạng của tôi và em cứ kéo dài như vậy. Lạnh lẽo và thờ ơ. Sự lạnh lùng của tôi với em ai cũng biết nhưng vì sao thì chúng nó chẳng quan tâm. Với chúng nó điều đó đâu quan trọng. Chỉ có tôi là lùng bùng trong mớ hỗn độn đó khiến suốt ngày tôi nghĩ đến em và viết về em. Có những lúc vùi đầu vào sách vở tôi vẫn vô tình đặt bút viết tên em. Em lúc nào cũng ngời ngợi trong tâm trí tôi. Vì em, tôi cố sức học, cố sức hoàn thiện mình. Vì em, tôi muốn trở thành người giỏi giang và được nhiều người mến phuc. Tôi ao ước sẽ có một ngày, em mỉm cười thân thiện với tôi. Em sẽ tặng tôi vô vàn những đồng xu trên má em, bất cứ lúc nào tôi muốn. Rồi một ngày nào đó, em ngoan ngoãn và nhỏ bé trong cuộc đời tôi. Lúc đó tôi sẽ nói tất cả, sẽ thú tội với em, cho em biết tôi yêu em đến mức nào. Đối với mọi người tôi là người "hấp dẫn". Tôi biết mình có thể chơi với nhiều bạn gái và tôi có rất nhiều bạn gái. Tôi cố sức học để hơn bất cứ thằng con trai nào xung quanh em và cũng cố sức galăng với bạn bè, tôi tốt với bạn chỉ để em ngưỡng mộ tôi, em muốn làm thân với tôi. Chỉ cần thế thôi tôi sẽ khác hẳn, tôi sẽ chỉ có em, quan tâm đến em thật nhiều, hơn tất cả những người bạn khác chứ không lạnh lẽo, thờ ơ như trước nữa. Em nào có biết điều đó, hay em làm như không biết? Em dửng dưng với những gì tôi có, những gì xung quanh tôi. Em mặc tôi đi hết với bạn gái này đến bạn gái khác. Chỉ có một điều duy nhất an ủi tôi, khiến tôi đỡ thấy tuyệt vọng là em tôn trọng sự học của tôi. Em tôn trọng thực lòng.. Cứ như vậy đến khi mình như trẻ con vậy!
    Không biết chuyện sẽ đi đến đâu nếu không có sự xuất hiện của Long, bạn trai của em. Tôi có biết Long, hắn học trên tôi một khoá. Một chàng trai chân thật và tốt bụng. Hắn học rất giỏi và vì thế tôi, em và hắn thi thoảng gặp nhau trong những buổi sinh hoạt ngoại khoá học tập hay thi học sinh gioỉ hồi phổ thông. Hắn hát hay, trông lại rất điển trai nữa. Tôi ghen, ghen ghê gớm và tự mình đỏ mặt về điều đó. Tôi chẳng hề nghĩ đến một điều tất yếu rằng, rồi em cũng sẽ có bạn trai và có nhiều bạn, họ là những người hiểu em vì họ hiểu biết, họ biết quý tâm hồn được trùm lấp bởi vẻ ngoài giản dị của em. Tôi cứ mãi nghĩ về em, nhưng lại không biết tìm cách đón lấy em vào vòng tay mình. Để cho người khác kéo em về phía họ. Tôi biết, em và Long vẫn chưa có gì đặc biệt nhưng tôi ngấm ngầm ghe tuông, hậm hực đau khổ và buồn nữa. Em hãy nghĩ xem, tôi là kẻ đau khổ hay sung sướng khi yêu em đến vậy.Tôi khờ dại quá, vì chẳng biết làm gì cho tình yêu của mình. Tôi không có gan quên em bằng cách yêu người khác. Bây giờ, viết cho em có lẽ cũng là quá muộn, nhưng tôi vẫn viết. Vì tôi biết chắc rằng, tôi rất cần em trong cuộc đời mình. Thiếu em, suốt đời tôi thiếu vắng và không yên ổn. Năm năm, chưa phải là nhiều nhưng tôi lúc nào cũng nghĩ về em.Mặc dù giữa tôi và em vẫn chẳng có gì là kỉ niệm ngọt ngào. Có lẽ với em tôi còn là chút gì cay đắng nữa chứ! Nhưng, tình yêu của tôi giành cho em là thật, rất thật.
    Sẽ chẳng có người nào yêu em như tôi đã yêu em đâu. Tình yêu đau khổ và vĩnh hằng của tôi- hãy cho phép tôi gọi em như vậy. Cuối cùng thì tôi đã có gan giãi bày được lòng mình. Dẫu có muộn màng. Tôi ao ước, em sẽ chấp nhận tình yêu của tôi, tình yêu đau khổ mà tôi đang ấp ủ. hãy tha thứ cho tôi!.
  2. LaCuoiThu

    LaCuoiThu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/06/2003
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Một lá thư thật xúc động,bạn hãy can đảm gởi bức thư này cùng vơí các bức thư 5 năm trước đến cô gái đáng yêu đó nhé .Có kết quả tốt đẹp như ý hay không thì sau này cũng ko phải hối hận đã một lần lỡ bỏ cơ hội .Chúc bạn vui và nắm bắt được hạnh phúc thật sớm .
    Thân mến .
    Em sẽ đứng giữa trần gian tăm tối
    Tóc bay bay theo gió lộng tung trời
    Em sẽ hát vạn lời ca thúc hối
    Gọi loài người thức dậy với Thơ chơi !
  3. kankuli

    kankuli Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/12/2001
    Bài viết:
    5.487
    Đã được thích:
    1
    5 năm rồi.Gửi gì nữa.Người ta có BF rồi mà gửi thư này đến thì chết à
    Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay.
  4. PTK83

    PTK83 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/04/2003
    Bài viết:
    647
    Đã được thích:
    0
    Em & Tôi
    Bây giờ chắc em đã đặt chân lên đất Mỹ xa xôi cách tôi đến nửa vòng Trái đất. Sẽ rất lâu tôi mới có thể nhìn lại được nụ cười của em một lần nữa, được nghe giọng nói quen thuộc với tôi xiết bao, được ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương ấy in đậm trong tâm trí. Biết bao lần tôi đã định nói ra tình cảm của mình, nhưng có cái gì đó ngăn tôi lại. Tôi dễ dàng thú nhận tình cảm của tôi đối với em trước những người bạn thân khác. Nhưng sao trước mặt em, tôi không thể nào thú nhận tình cảm của mình. Xin được gọi em là ?oem? vì biết đâu suốt cuộc đời này tôi sẽ không thể nào, không bao giờ được cất tiếng gọi em như vậy, phải không em?
    Tình cảm của tôi với em không biết nảy sinh tự bao giờ. Trước đó, như bao thằng nhóc cùng lứa, với tôi chỉ là những tình cảm trẻ con đối với các cô bạn dễ mến khác chung lớp hoặc chung trường, dễ đến và dễ quên. Tôi cũng thường hay so sánh các cô bạn trong lớp với nhau, nhưng không hiểu sao chẳng bao giờ tôi so sánh họ với em. Đối với tôi, em cũng chỉ là một người bạn gái bình thường trong lớp. Kí ức về em lúc đó chỉ là những lần tôi ?otrốn? qua dãy bàn em ngồi, ăn vụng, rồi trò trẻ con ?ođánh nhau? giữa hai đứa. Có phải chính những ?ocú đấm? như trời giáng đó vào ngực tôi khiến con tim tôi sau này phải run lên vì em?
    Thời gian trôi qua mau, tôi vào cấp III, lại chung lớp với em, cùng với vài người bạn cũ. Mãi đến năm thứ lớp 11, tôi mới được chuyển đến chỗ ngồi bàn trên em. Tôi cũng bắt đầu quan tâm hơn đến cô bạn ngồi bàn dưới, như tôi vẫn thường hay làm với những người bạn quanh tôi. Rồi thường xuyên hơn, những lần quay xuống để hỏi bài, những câu chuyện bâng quơ, những cái bánh dấu vụng trong giờ học?Nhưng dần dần tôi hiểu ra rằng, tôi quan tâm đến em bằng một cách khác hẳn với những người bạn gái khác trong lớp. Đó là một sự quan tâm kì lạ. Mặc dù không hỏi và cũng chẳng bao giờ dám hỏi, tôi luôn muốn biết tất cả những gì liên quan đến em, về gia đình, bạn bè, về chuyện học hành, vui chơi, về những suy nghĩ, tình cảm của em. Tôi muốn chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn của em, cả những khi em nổi cáu với tôi hay lúc ngồi vu vơ nghĩ ngợi. Tôi muốn len lỏi vào cái đầu bướng bỉnh kia để tìm hiểu xem em đang nghĩ gì và tự hỏi liệu có tôi trong những suy nghĩ đó không? Rồi tôi lại tự trả lời (câu trả lời luôn là con số không tròn trĩnh!). Không như những bạn gái khác, những lần em giận tôi, tôi luôn cảm thấy ray rức khó chịu. Tôi bồn chồn không yên khi em dửng dưng không thèm nói chuyện với tôi, dù chúng chỉ là những chuyện linh tinh, cỏn con của học trò chẳng liên quan gì đến nhau và cũng chẳng liên quan gì?đến tôi.
    Rồi khi vô tình biết được một thằng bạn thân cũng rất mến em, tôi chợt hỏi lòng mình. Cùng lúc đó, tôi nhận ra rằng tình cảm của tôi dành cho em đã không còn trong giới hạn của một người bạn. Nó đến thật bất ngờ đến nỗi tôi không tin rằng mình đã có những tình cảm đó. Trong tôi có một niềm tin vô cớ rằng em cũng chỉ như những cô bạn khác trước đây, cũng chỉ là những tình cảm trẻ con bồng bột nhất thời, rồi sẽ mau quên thôi. Nhưng cái tình cảm ấy bất chấp ?oniềm tin? của tôi, cứ lớn dần, lớn dần mà tôi đâu có hay. Tình cảm đó thành hình từ những điều thật nhỏ nhặt: chiếc ***g đèn Trung thu ?oxấu xí? cho em (tự tay tôi làm từ mô hình môn Hình học), những hình vẽ Sinh học trong tập em mà tôi nắn nót, cặm cụi vẽ, đến món quà sinh nhật là chiếc đĩa CD tôi cất công đi lùng,?tất cả những gì tôi thích, tôi đều muốn tặng em, muốn chia sẻ cùng em, muốn em cũng thích nó. Thế nhưng tình cảm của em dành cho tôi vẫn dừng lại ở một tình bạn bình thường như bao thằng con trai khác trong lớp. Không hơn không kém.
    Năm cuối cấp đến nhanh, vồ vập lấy lũ học trò chúng tôi. Và tôi xác định cho mình: vào Đại học là mục tiêu trước mắt, tôi muốn gác tất cả những chuyện khác lại để dành thời gian cho việc học. Tưởng rằng tôi có thể quên em bằng cách vùi đầu vào bài vở, nhưng khi đầu óc thảnh thơi giữa những giờ làm bài tập căng thẳng, hình ảnh của em cứ vờn trong tâm trí tôi. Tôi luôn tìm cách lãng tránh để mong em không nhận ra tình cảm thật mà tôi luôn giấu kín. Em cứ hồn nhiên vô tư, đâu biết rằng mỗi ngày luôn có ánh mắt một anh chàng khờ khạo dõi theo em, những lúc tan học luôn chờ em cùng về chung lối (có lẽ tôi cũng không khờ khạo như tôi tưởng đâu). Kì thi quan trọng của đời học sinh đã đến, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, tôi lại lao đầu vào việc học. Hình ảnh em tạm nằm im trong trí nhớ, nhường chỗ cho những sin, cos, tg.
    Hình như ông trời muốn trêu chọc tôi, em và tôi cùng học chung một trường Đại học và cùng chung một khoa!
    Có một điều gì đó khiến tôi và em mãi đi trên một con đường mà chằng bao giờ hội ngộ. Như hai đường thẳng song song, biết có gặp nhau nơi vô cực?
    Em cùng đi học xe buýt chung với tôi mỗi sáng Thời gian đó đối với tôi thật đẹp, tôi được gần bên em luôn, còn em không bao giờ nhận ra điều đó. Đối với em, chẳng thích thú gì khi đi xe buýt gần một tiếng đồng hồ để đến trường. Nhưng em đâu biết rằng lúc đó tôi chỉ mong sao trường của chúng tôi thật xa, xa tít tắp? để tôi được ngồi bên em lâu hơn, được nhìn em ngủ ngon cạnh tôi những buổi chiều về, được chờ em mỗi sáng tại trạm xe (tôi luôn bỏ qua ít nhất một chuyến!), cùng em trốn về mỗi khi?cúp học.
    Nhưng niềm vui của tôi cũng ngắn ngủi như quãng đường đi học vậy. Em đi du học. Trong thâm tâm, tôi luôn mong được biết tin này đầu tiên từ chính em, để tôi biết rằng với em, tôi có một vị trí nào đó. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Rồi tôi giận em thì ít mà giận tôi thì nhiều. Tôi nhận ra mình thật vô lý: tôi có là gì của em đâu mà đòi hỏi em phải làm điều này điều khác? Em sẽ ra đi, vậy mà tôi không trân trọng những ngày em còn ở đây, còn ở gần bên tôi. Tôi nhận ra rằng tôi còn được gần gũi em hơn bao người khác, dù biết em đối với tôi vẫn mãi chỉ là một tình bạn.
    Mot nam...
    Hai nam...
    Cuối cùng rồi em cũng ra đi. Nhưng khi em đã ở tận nơi xa xăm, tôi vẫn không có cảm giác rằng tôi đã xa em, tôi mường tượng như rằng em vẫn đang đứng kế bên tôi. Vì rằng em đã gần bên tôi biết bao - em đã là một góc kỉ niệm, một góc tâm hồn tôi - phải không em?
    Tình cảm của tôi với em vẫn là một đốm lửa sáng, ấm nồng. Sau này nó có được nhen nhóm thành một tình yêu câm lặng, dại khờ của một thằng con trai? hay rồi nó cũng sẽ tàn lụi dưới lớp tro bụi thời gian, vùi trong một mớ lộn xộn những kỉ niệm, để rồi đến cuối đời con người ta lần giở lại, để nhớ về những quãng đường đời đã đi qua? Tôi không thể nói trước được.
    Cũng như tôi không thể nào biết được một điều: sau này, có bao giờ em còn nhớ đến tôi không?
  5. vetgia

    vetgia Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/10/2002
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Hờ! Bên nữ thì khuyên gửi, bên nam lại nói không, biết làm thế nào bây giờ. Nếu có can đảm gửi thì đâu có cần phải đưa lên đây phải không? Chỉ biết một điều, nên làm sao cho cô ấy hạnh phúc, tớ chỉ nghĩ được vậy thôi!

    As I look back on my past, I remember the tears I cried, the jokes I laugh at, the things I missed and lost, but there's one thing I'll never regret: it's the day you came into my life!

Chia sẻ trang này