1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bùi Giáng - Đi vào cõi thơ

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi psychocolate, 22/09/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Ông Trời xanh
    Ông trời xanh đã bắt đầu có địa vị trong nền thi ca Việt Nam, kể từ ngày cái chất bê bối của ông đượn thiên tài Nguyễn Du dựng lên sừng sững khắp chốn trong Truyện Kiều.
    Gẫm hay muôn sự tại trời
    Mọi biến cố xảy ra trong tác phẩm huyền diệu nhất nhân gian, đều do ông Trời Xanh bài bố.
  2. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Gauguin
    Gauguin bỏ Âu Châu, dứt khoát với mọi trường trại lố nhố Tây Phương, thẳng tới một hải đảo Thái Bình Dương dựng lên một trận hỏa hoạn vô tiền khoáng hậu. Ông dựng toàn khối thảm kịch nhân gian trong con mắt thơ ngây người gái đảo. Thảm họa chạy tràn lan, ngập khắp mùi hương cây cỏ giữa sa mạc đại dương.
  3. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    René Crayssac
    René Crayssac dịch Truyện Kiều ra Pháp Ngữ, vướng vào những lối sống sượng không thể tránh được.
    Nhưng với tất cả những khuyết điểm khổng lồ kia, vì lẽ gì bản dịch của ông vẫn sừng sững nằm trong văn học Tây Phương như một tòa lâu đài Hy Lạp?
    Qua cuốn sách của ông, người Tây Phương có thể nhìn thấy toàn khối văn minh Đông Phương lấp lánh trong sương mù.
    Và người Đông Phương ngày mai sẽ nằm trong định mệnh: chỉ còn có thể nhìn ra thiên tài Nguyễn Du là qua bản dịch của Crayssac mà thôi.
  4. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Hồ Dzếnh
    Phải quên mấy bài lục bát của ông Hồ Dzếnh thì mới còn can đảm làm thơ. Hoặc còn chịu khó đọc thơ Tây thơ Tàu.
    Nhưng mỗi phen đang giữa cơn chịu khó liên trì mà chợt sực nhớ cái bài ?oPhút Linh Cầu? của Hồ Dzếnh, thì ối thôi! ối thôi! Chẳng còn thể nào tiếp tục công việc gì nữa cả. Linh hồn bỗng nhiên xô ùa máu me chạy tuột đi hướng khác, vô phương nắm cầm lại?
    Khói trầm bén giấc mơ tiên
    Bâng khuâng trăng rải qua miền quạnh hiu
    Tô Châu lớp lớp phù kiều
    Trăng đêm Dương Tử mây chiều Giang Nam
    Không còn một loại thơ kim cổ nào đứng nổi trước cái trận chiêm bao kỳ ảo kia. Tôi thách các bạn tìm bất cứ trong thi ca cổ kim một bài thơ nào đứng vững nổi trước mấy vần lục bát của ông bạn Minh Hương kia.
    Hễ thong dong tự tại thả mình theo thơ đó, thì cảm thấy như mình biến làm thiên thần. Mà hễ hì hục cố bàn giải vào, thì bỗng nhiên tức thở, ngột hơi, cảm thấy mình là một con đười ươi lếu láo trơ trẽn, không biết xấu hổ là gì.
    Lỡ viết ra đôi lời giải thích thì về sau sẽ ân hận, sẽ mòn mỏi máu me kịch liệt.
    Cũng may cho ông Nguyễn Du sinh ra ở thế kỷ trước. Nếu sinh ra đồng thời với Hồ Dzếnh, ắt ông Nguyễn Du không còn chịu viết Đoạn Trường Tân Thanh làm gì.
    Mọi thi sỹ ngày nay đều là kẻ bất hạnh. Bị đọa đày làm thi sỹ, trong khi cõi thơ không còn lối để bước. Mấy chục bài lục bát của Hồ Dzếnh là đại dương thi ca. Ta còn đem vài giọt nước rót vào đại dương làm gì?
    Có lẽ Hồ Dzếnh cũng rõ điều ấy, và vì lòng từ bi, ông bèn làm thêm nhiều bài thất ngôn xoàng xoàng in xen lẩn vào. Cốt để che bớt cõi bao la của đại dương. Nếu không làm thế, thì mặc nhiên lên án tử hình hết mọi thi sỹ năm châu.
    Ấy có nghĩa rằng: tập thơ Quê Ngoại của ông cho người đọc nhìn ra ẩn ngữ thơ mộng của mặt đất chỗ này: một tâm hồn nhỏ dại, quanh quẩn với những nhớ nhung nhõng nhẽo tâm tình bê tha, mỗi phút xuất thần kỳ ảo bỗng nhiên nhảy vọt một bước lên tột đỉnh thiên tài, không có gì giải thích được.
  5. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Tiêu Quỳnh
    Lần này gặp lại tâm hồn của hai non nước Thừa Thiên Hà Tịnh giao thoa sương bóng.
    Sương Bóng
    Ngày qua tháng đưa năm về nguyệt
    Tuyết rung rinh cự tuyệt thời gian
    Đi qua hàng xóm xin hàng
    Chữ trong nét bút đầu trang khuynh thành
    Hẹn với nước màu xanh nguyên thủy
    Góp chùm bông hương dị dị phai
    Lời theo đẫm gió xuân dài
    Đầu hôm cá biển cuối ngày chim non.
  6. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Mai Vân Thu
    Tôi đọc lại nhiều lần mấy chục bài thơ của Mai Vân Thu, vẫn hồn hộn ngạc ngạc như lần đầu. Tuyệt nhiên không thể xác định được tinh thể điệu thơ của cô. Gắng hồi tưởng xem mình đã từng gặp điệu thơ ấy ở chân trời nào chưa, vẫn quả như là chưa hề gặp. Thơ của cô có vẻ như màu xanh nước biển quanh một vùng hải đảo nào tôi chưa có dịp tới. Hoặc như màu mây gió ở một hành tinh nào không giống như ở trái đất chúng ta. Xin trích ra đây một vài bài.
    Chiêu hoa
    Chiêu hoa mạch mạch hai dòng
    Trổ xum xuê ngọn ngoài trong như vàng
    Lục thành tam nguyệt vừa toan
    Tấm thanh sam cũ chìm tan sương đồng
    Tiểu nhi ý nguyện như hồn
    Còn trong ý tứ khuôn tròn đong đưa
    Một rằng thốt một rằng thưa
    Bình minh trăng mọc ngọn dừa ngủ say
    Tỳ tử hát
    Tỳ tử hát tiếng ngang lời dọc
    Cho yên vui màu tóc nữ vương
    Một mai má đỏ môi hường
    Rẽ sang bến khác còn mường tượng nghe
    Chấm ngòi bút sắt se vào mực
    Viết ra câu thúc giục sương mù
    To son điểm phấn hư phù
    Bước ra bờ cõi đất trù hoạch chi
  7. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Vui nhất và buồn nhất
    Có lẽ thơ nói được cái buồn nhất. Nhưng làm sao nói được nỗi vui nhất? Nó như mây như khói, hay là như cái gì?
    Long lanh đáy nước in trời
    Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng
    Nhưng sao gọi là vui nhất? Có cái vui rộn ràng nhất. Nô nức nhất. Hồi hộp nhất. Xao xuyến nhất. Cuống quýt nhất. Thanh bình tự tại nhất.
    Nhưng sao gọi là nhất?
    Ví đem vào sổ nhất trường?
    Thì treo giải một mà nhường cho hai?
    Cực độ của vui nhất, rất có thể khiến người ta vỡ toang linh hồn, rồi chết mất. Thế thì trong bình sinh con người ta, không bao giờ có cái gì gọi là nhất hết cả? Có lẽ?
  8. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Hảlderlin
    CÂy trong rỏằông lỏằ>n mỏĂnh mỏằ-i cÂy
    Cỏằp trong hang mỏằ-i hang mỏằ-i cỏằp
    Tỏằ tỏằư ngỏưm bóng sặặĂng huỏch hoĂc
    Nỏằ vặặĂng 'ạa toe toât miỏằ?ng môi
    Ra 'i hỏt 'ỏằâng lỏĂi ngỏằ"i
    Khung trfng lỏằ thỏằâ trong 'ỏằi cài ma
    Tam bành nhỏằc qua giỏưu rào
    Chạm nỏằT phóng lây hào phỏằ"n thỏằ
  9. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Hàn Mạc Tử
    Làm sao nói gì về Hàn Mạc Tử? Ông gào kêu trong thơ thảm họa của đời ông. Mà đời ông là chỗ về tụ tập của mọi thảm họa nhân sinh.
    Thơ ông là một tiếng thét và một lời than. Tiếng thét đầy máu, tiếng than tràn ngập hư vô. Lúc hãi hùng khiếp đảm, lúc quạnh quẽ lạc phách xiêu hồn.
    Tôi không đọc thơ ông. Tôi đứng xa xa, người ta hỏi tôi về thơ ông thì tôi xin đánh trống lãng.
    Thơ tôi làm, một lần tôi tặng ông trong Mưa Nguồn ?" ngoài ra mọi làn sóng bành bái trong mấy cuốn thơ của tôi chỉ là một cách dìu ba đào về chân trời khác. Đi vào giữa trung tâm bão giông một lúc thì lập thời xô ngôn ngữ thoát ra, phá vòng vây áp bức. Tôi gạ gẫm với châu chấu chuồn chuồn, đem phó thác thảm họa trần gian mang trên hai cánh mỏng bay đi. Bay về Tử Trúc Lâm, bay về Sương Hy Lạp, ghé Clavaire viếng thăm một vong hồn bát ngát, rồi quay trở về đồng ruộng làm mục tử chăn trâu. Làm mục tử không xong bỏ trâu bò chạy lạc, phá phách mùa màng khoai sắn,thì tôi chạy về bẩm báo với ni cô cho phép con chuồn chuồn của tôi cư lưu một phút giây trong linh hồn bao dong phương trượng. Ni cô xua đuổi tôi thì tôi ra bờ sông nằm ngủ khóc một mình thơ dại giữa chiêm bao. Trong chiêm bao, thơ về lãng đãng thì từ đó vần bất tuyệt cũng lãng đãng chiêm bao:
    Một hôm đếm một ra hai
    Lộn là lạ lắm lai rai bốn lần
    Trăng Châu Thổ rất mực gần
    Mà ra tại hạ vô ngần chiêm bao
  10. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Đinh Hùng
    Chúng ta khóc như một bầy thú dữ
    Lòng dã man nghe trái đất tan tành
    Câu thơ như thế đủ giúp mọi người bước vào cung cấm Mê Hồn Ca, chậm rãi đón nghe cái lời gì trong linh hồn vân thạch.
    Tặng ông Đinh Hùng vài vần cảm khái:
    Bị thường bách tân toan dự khổ
    Ngọc vẫn hương tiêu tộ thử thân
    Vẳng nghe hàng xóm lối gần
    Chân đi gót bước cơ trần đa đoan
    Hoàng hậu luống muộn màng công chúa
    Nảy hoa xuân cùng múa lộn vòng
    Ba thu càng lắc càng đong
    Càng đầy tâm sự nỗi lòng càng vơi
    Ngày ông còn sống, tôi gặp ông mấy lần. Câu chuyện cứ lạc lõng âm thanh. Ông đánh mất ông, tôi đánh mất tôi. Không hề gì, không hề gì.
    Tặng ông một bài nữa:
    Tam thiên thủ lạc thiên trường đoản
    Tiểu viên hương vũ loạn mông lung
    Cuồng ca túy hậu điệp trùng
    Diệu từ tiền diện bách tùng tiểu tiên
    Hà xứ khán minh niên minh nguyệt
    Thử sinh hòa thử tuyết thử sương
    Vô thanh ngân hán đoạn trường
    Mộ vân thu tận vô thường vân tiêu.

Chia sẻ trang này