1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

BUỒN ->KHÓC/ VUI ->CƯỜI. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Mỗi ngày 1 cảm xúc! (Nghiêm cấm những th

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi dangnguyetminh, 23/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dangnguyetminh

    dangnguyetminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2006
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Ô la la...Hôm nay dự định đưa ku cháu đi chơi mà trời lại mưa. Thế mới đểu chứ!
    Ở nhà từ chiều đến giờ, chả có ai để chọc. Thế là quay ra trêu thằng cháu...gần 3 tuổi.
    Vừa mới giành kẹo của nó xong. Cái thằng...đến ghét! Có ăn tranh của nó mỗi cái kẹo mà nó ra tắt phụt cái máy tính của mình. Ghét thế chứ!
    Chả thèm. Out, ra nằm xem phim với papa, mama cho nó lành.
  2. dangnguyetminh_gt

    dangnguyetminh_gt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/12/2006
    Bài viết:
    725
    Đã được thích:
    0
    Vừa đọc được 1 truyện, thấy cảm động và có cái gì đó giống mình. Híc...
    Minh Xin Loi........ ​
    Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
    - Cậu đến đón mình được chứ?
    - Được, đợi mình 5 phút.
    - Nhanh lên đấy nhé?
    3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5''..10''...15''... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
    - Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi!
    - Mình xem một chương trình tivi
    Cái gì? Tivi?
    - Mình xin lỗi!
    Tôi lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.
    Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.
    .... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
    Và tiếp tục, "Mình xin lỗi!" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99. Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
    Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.
    Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
    Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.
    Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo. "Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích??? đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
    Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
    Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
    Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
    "... lần thứ nhất... mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nhé!"
    " lần thứ 2... "
    " lần thứ 3..." ...Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện.
    "Lần thứ 100....Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...I love You, Timmy!"
    Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trong xanh xao nhưng vẫn tươi cười.
    Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh,
    Timmy, Mình xin lỗi!
  3. dangnguyetminh_gt

    dangnguyetminh_gt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/12/2006
    Bài viết:
    725
    Đã được thích:
    0
    Vừa đọc được 1 truyện, thấy cảm động và có cái gì đó giống mình. Híc...
    Minh Xin Loi........ ​
    Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
    - Cậu đến đón mình được chứ?
    - Được, đợi mình 5 phút.
    - Nhanh lên đấy nhé?
    3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5''..10''...15''... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
    - Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi!
    - Mình xem một chương trình tivi
    Cái gì? Tivi?
    - Mình xin lỗi!
    Tôi lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.
    Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.
    .... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
    Và tiếp tục, "Mình xin lỗi!" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99. Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
    Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.
    Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
    Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.
    Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo. "Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích??? đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
    Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
    Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
    Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
    "... lần thứ nhất... mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nhé!"
    " lần thứ 2... "
    " lần thứ 3..." ...Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện.
    "Lần thứ 100....Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...I love You, Timmy!"
    Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trong xanh xao nhưng vẫn tươi cười.
    Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh,
    Timmy, Mình xin lỗi!
  4. dangnguyetminh_gt

    dangnguyetminh_gt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/12/2006
    Bài viết:
    725
    Đã được thích:
    0
    Con gái hay giả vờ nhỉ? Mình cũng là con gái. Híc...
    Anh: Em có yêu anh không?
    Em: không
    (em đang giả vờ đấy! Ngốc! Thế mà cũng tin. )
    Giả vờ thôi, Anh nhé! Giả vờ bọn mình yêu nhau được không Anh? Thế thì Em sẽ?
    Em sẽ giả vờ đụng khẽ tay Anh. Nhưng Anh phải giữ tay Em lại, thật lòng đấy nhé !
    Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên Anh. Nhưng Anh cứ ôm Em-giả vờ sợ mất Em Anh nhé.
    Em sẽ cố tình im lặng. Để Anh cuống hỏi ?oEm đâu??,thật lòng được không ?
    Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng Anh phải đợi, đợi Em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: Thôi, hay là Anh cõng?
    Lên xe, Em làm như bùn ngủ. Biết Em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu Em.
    Giả vờ mình yêu nhau Anh nhé. Để Em được ghen tuông, ghen tuông ?ohợp pháp? mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho Anh như thế , giả vờ đi Anh, và cái nhói đau trong Em rất thật?
    Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má Em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến Em bối rối biết bao nhiêu.
    Giả vờ Anh giơ cao lên một món quà bắt Em cố với! Để Em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.
    Anh hãy giả vờ nói yêu Em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu Anh? Và Em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm?
    Giả vờ níu kéo Em khi Em nói: Có lẽ đã tới lúc Em đi! Nhưng Anh phải hứa cái siết tay giả vờ của Anh đủ mạnh . Đủ mạnh ...
    Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật. Nước mắt Em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt Em thôi ?
    Và cuối cùng Em đã giả vờ Anh là Em không yêu Anh.Sự thật là Em yêu Anh biết bao Anh biết không?
  5. dangnguyetminh_gt

    dangnguyetminh_gt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/12/2006
    Bài viết:
    725
    Đã được thích:
    0
    Con gái hay giả vờ nhỉ? Mình cũng là con gái. Híc...
    Anh: Em có yêu anh không?
    Em: không
    (em đang giả vờ đấy! Ngốc! Thế mà cũng tin. )
    Giả vờ thôi, Anh nhé! Giả vờ bọn mình yêu nhau được không Anh? Thế thì Em sẽ?
    Em sẽ giả vờ đụng khẽ tay Anh. Nhưng Anh phải giữ tay Em lại, thật lòng đấy nhé !
    Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên Anh. Nhưng Anh cứ ôm Em-giả vờ sợ mất Em Anh nhé.
    Em sẽ cố tình im lặng. Để Anh cuống hỏi ?oEm đâu??,thật lòng được không ?
    Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng Anh phải đợi, đợi Em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: Thôi, hay là Anh cõng?
    Lên xe, Em làm như bùn ngủ. Biết Em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu Em.
    Giả vờ mình yêu nhau Anh nhé. Để Em được ghen tuông, ghen tuông ?ohợp pháp? mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho Anh như thế , giả vờ đi Anh, và cái nhói đau trong Em rất thật?
    Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má Em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến Em bối rối biết bao nhiêu.
    Giả vờ Anh giơ cao lên một món quà bắt Em cố với! Để Em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.
    Anh hãy giả vờ nói yêu Em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu Anh? Và Em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm?
    Giả vờ níu kéo Em khi Em nói: Có lẽ đã tới lúc Em đi! Nhưng Anh phải hứa cái siết tay giả vờ của Anh đủ mạnh . Đủ mạnh ...
    Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật. Nước mắt Em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt Em thôi ?
    Và cuối cùng Em đã giả vờ Anh là Em không yêu Anh.Sự thật là Em yêu Anh biết bao Anh biết không?
  6. dangnguyetminh

    dangnguyetminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2006
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Bọn con trai thật là...
    Nếu không yêu thì nói cho rõ ràng rồi thôi. Đằng này...mồm thì bảo "Anh không còn yêu em nữa" nhưng lại cứ gọi điện thoại rủ người ta đi chơi, đi nói chuyện...Như thế là thế nào???
    Vừa mắng cho thằng bạn cái tội...ko rõ ràng.
    Hình như nói gì làm thằng ku... sợ nên chả dám nhắn lại gì nữa. Khổ thân!
  7. dangnguyetminh

    dangnguyetminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2006
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Bọn con trai thật là...
    Nếu không yêu thì nói cho rõ ràng rồi thôi. Đằng này...mồm thì bảo "Anh không còn yêu em nữa" nhưng lại cứ gọi điện thoại rủ người ta đi chơi, đi nói chuyện...Như thế là thế nào???
    Vừa mắng cho thằng bạn cái tội...ko rõ ràng.
    Hình như nói gì làm thằng ku... sợ nên chả dám nhắn lại gì nữa. Khổ thân!
  8. dangnguyetminh

    dangnguyetminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2006
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Vừa đi măm về. No quá!
    Mà sao dạo này có nhiều người chán đời thế nhỉ???
    1 ông cùng phòng đang kêu ầm lên, bảo "đang muốn vĩnh biệt cuộc sống" Hehe..Đang nghèo thế này mà phải đi mua vòng hoa đến viếng là phiền lắm đây. Hihi..
    Ờ, mà nếu bây giờ mình chết thì...chả hiểu có ai khóc không nhỉ? (Tất nhiên là ngoài bố mẹ, họ hàng ra).
    Dạo này làm sao ý, cứ hay bị choáng choáng, chân tay run rẩy, đi cứ hết va chỗ nọ, đập chỗ kia. híc...Sao thế nhỉ? Biểu hiện của tuổi già chăng?
    Đúng là già nên nghĩ lẩn thẩn mất rùi. hìhì..
    Lấy lại tinh thần cái coi.
  9. dangnguyetminh

    dangnguyetminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2006
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Vừa đi măm về. No quá!
    Mà sao dạo này có nhiều người chán đời thế nhỉ???
    1 ông cùng phòng đang kêu ầm lên, bảo "đang muốn vĩnh biệt cuộc sống" Hehe..Đang nghèo thế này mà phải đi mua vòng hoa đến viếng là phiền lắm đây. Hihi..
    Ờ, mà nếu bây giờ mình chết thì...chả hiểu có ai khóc không nhỉ? (Tất nhiên là ngoài bố mẹ, họ hàng ra).
    Dạo này làm sao ý, cứ hay bị choáng choáng, chân tay run rẩy, đi cứ hết va chỗ nọ, đập chỗ kia. híc...Sao thế nhỉ? Biểu hiện của tuổi già chăng?
    Đúng là già nên nghĩ lẩn thẩn mất rùi. hìhì..
    Lấy lại tinh thần cái coi.
  10. andinh1111

    andinh1111 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2007
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    đáng lẽ mọi việc giải quyết xong fải nhẹ nhõm nhưng vẫn thấy mệt mỏi, vẫn fải gồng mình lên. Mệt!!!

Chia sẻ trang này