1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Búp bê đang tìm tình yêu, ai hiểu búp bê xin hãy viết đoạn kết cho câu chuyện cổ tích này

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi Rubi19, 04/10/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Rubi19

    Rubi19 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Búp bê đang tìm tình yêu, ai hiểu búp bê xin hãy viết đoạn kết cho câu chuyện cổ tích này

    Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi xa thật xa, có một cô búp bê rất hay mộng mơ. Cuộc sống này đối với búp bê là một màu hồng không chút gợn, bầu trời trước mắt búp bê là cả một dảy bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Ngày nào búp bê cũng ngồi mộng mơ, cô mơ sẽ có một ngày được gặp chàng hoàng tử cưỡi trên con ngựa trắng toát. Cô mơ chàng sẽ mỉm cười với cô và dẫn cô đến vùng đất của tình yêu, vùng đất chỉ có những tiếng cười không ngớt, nơi mà những lo toan của cuộc sống bộn bề sẽ không hề tồn tại, nơi mà mọi người đối xử với nhau bằng những tấm lòng chân thật chứ không phải bằng đố kị, ganh ghét của đời thường.Mỗi lần nghĩ đến giấc mơ ấy, búp bê đều mỉm cười vì cô tin tưởng, tin tưởng lắm vào một thế giới chỉ có tình yêu và hạnh phúc là tồn tại.

    Một ngày kia, chàng hoàng tử mang cái tên là BồNG BộT xuất hiện. Chàng bước đến bên búp bê rồi mỉm cười, nụ cười có cái răng khểnh thật dễ thương. Chàng nói với búp bê rằng hãy để cho tình yêu của hai người được bắt đầu...Búp bê ngờ ngợ nhận ra rằng phải chăng búp bê đã tìm được một tình yêu, phải chăng cô sắp được đến miền đất của hạnh phúc...Và rồi búp bê cảm thấy lòng mình như được ánh mặt trời chiếu rọi, để những đoá hoa thạch thảo, cẩm tú cầu...nở rộ khoe sắc hương. Và rồi BồNG BộT và búp bê yêu nhau. Ngày sinh nhật búp bê, chàng mang đến một chiếc bánh sinh nhật thật to, một lọ thủy tinh với 652 ngôi sao, một đóa hồng tươi thắm. Ngày Valentine, búp bê nhận được 200 trái tim xếp thật tỉ mỉ. Búp bê cảm thấy lòng mình như ấm lại và chưa bao giờ bên BồNG BộT , cô cảm thấy rằng mình cô đơn, không bao giờ lẻ loi, vì cô biết rằng, à không, cô tin chắc rằng lúc nào BồNG BộT cũng đang ở bên cô, lo lắng cho cô, quan tâm đến cô. Và búp bê trở thành một búp bê biết nhõng nhẽo, biết nũng nịu, thành một búp bê trẻ con bên chàng hoàng tử? Búp bê hiểu ra rằng mình đang yêu và đang được yêu...

    Mọi chuyện diễn ra cứ như một giấc mơ mà búp bê cứ ngỡ mình sẽ sống mãi trong cái giấc mơ đầy hoa, đầy hương thơm như thế. Cho đến một ngày kia mẹ của BồNG BộT đến buộc búp bê phải xa chàng. Thì ra, thì ra mẹ của bồng bột là một con bạch tuộc sống lâu năm, bà luôn muốn BồNG BộT phải trở về đại dương để canh giữ lâu đài. Bà đã hóa phép biến búp bê thành một con ốc sên suốt ngày cứ lẩn trốn trong những đám cỏ. Chỉ đến tối, khi bà đi ngủ, búp bê mới được chui ra khỏi vỏ ốc và gặp BồNG BộT. Những lúc búp bê chui vào trong vỏ ốc, nghe thấy tiếng kêu gọi mải miết của BồNG BộT cô cảm thấy đau lòng lắm. Nhiều lúc cô muốn bò đi thật xa, thật xa để không còn gặp BồNG BộT nữa, vì cô biết chỉ cần cô rời xa BồNG BộT, chàng sẽ kết hôn với nàng tiên VUI Vẻ, chàng sẽ tìm được hạnh phúc, vì mẹ chàng đã hứa với cô như thế. Nhưng khi đã đi thật xa, nhìn lại, cô thấy BồNG BộT đã biến thành một pho tượng trắng, đứng trơ trọi trên cánh đồng hoang, mắt cứ nhìn vào một nơi xa thật xa, búp bê cảm thấy bàng hoàng và đau khổ biết bao nhiêu. Thì ra ngoài búp bê ra BồNG BộT chẳng có người nào để tâm sự, những áp lưc từ gia đình đã khiến trái tim chàng khô héo. Búp bê oà khóc và thế là cô lại chạy về ôm chầm lấy chàng, dùng trái tim cô sưởi ấm lại trái tim chàng, và cũng đồng nghĩa búp bê tự nguyện chui vào trong vỏ ốc, tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi, lo lắng đến một ngày mẹ bồng bột sẽ trừng phạt cô và trừng phạt cả người cô yêu.

    Và búp bê đã sống mãi trong cái vòng lẩn quẩn ấy, dễ buồn, dễ vui, mít ướt, là một viên thủy tinh dễ vỡ giữa đời thường...Cho đến một ngày, BồNG BộT đi xa, búp bê một mình ra bờ sông, ngồi nhìn ánh mặt trời thật to như quả cầu lửa đang từ từ lặn xuống, khuất dần, khuất dần. Nơi đây, có một chiếc thuyền be bé đang đậu sẵn, thấy cô, chiếc thuyền đã trôi đến, rủ cô sang bên kia xem mặt trời. Chiếc thuyền đã cười với búp bê và bảo đảm với búp bê rằng đó là chiếc thuyền được làm từ gỗ của những cây sồi già, đầy chắc chắn, thuyền sẽ đưa búp bê đi xa thật xa. Bất chợt, búp bê cảm thấy cuộc sống của búp bê đã nhen nhóm những hi vọng mới, BồNG BộT đã đi xa, không ai níu kéo cô, không ai có thể làm cho cô phải bận lòng lúc này. Búp bê tin vào lời hứa của chiếc thuyền và... cô đã chạy trốn, đã bỏ quên tình yêu của cô sau lưng, vì đơn giản lắm, búp bê chỉ muốn thay đổi mình. Trong cái khoảng không vô tận của ý thức, cô chỉ muốn mình được hạnh phúc, dẫu một lần, cô đã ích kỉ vội lãng quên những gì đã tồn tại, dẫu chưa bao giờ cô dám tin mình sẽ đến được bên kia bờ, vì cô vẫn là người đã thay đổi. Từ khi lên thuyền, chưa bao giờ búp bê dám nhìn lại những gì đã qua, vì đối với búp bê tất cả những kỉ niệm, những buồn vui với BồNG BộT cũng tựa hồ như một trang kí ức vội xé toạc đi loang lỗ, vụng về. Và búp bê đã ngồi im cho thuyền trôi đi, càng xa, càng xa, những cảnh vật thiên nhiên xung quanh làm cho cô cảm thấy lòng mình vui trở lại. Dù không dám vui nhưng những tia nắng ban mai ấy cứ như đang thêm một lần làm cho những đóa hoa cẩm tú cầu rộ nở trong trái tim cô. Dù không dám hi vọng nhưng cũng đã từng một lần, hai lần, búp bê hi vọng sao cô sẽ còn tồn tại lâu trong khung cảnh này. Dù không dám hi vọng nhưng búp bê cũng đã từng nghĩ vì biết đâu ông trời đã quên mất sự vô tình của búp bê mà cho cô một giọt nắng của hạnh phúc...

    Và búp bê đã đưa hai tay mình nắm lấy, nâng niu những hạt nắng hạnh phúc từ trên trời rơi xuống. Búp bê cảm nhận được dường như cô đã tìm được một bãi cỏ êm ái, và cô sẽ được ngủ trên bãi cỏ đầy hương thơm ấy, sau một chuyến đi dài mệt mỏi, cô sẽ đắm chìm trong một giấc ngủ say với nhiều, nhiều những giấc mộng đẹp . Những tưởng búp bê sẽ được ngủ say trong những giấc mơ ấy, cho đến một ngày, trời đột nhiên tối sầm lại, và trời đổ mưa, không tầm tã nhưng dầm dề, không dứt. Ngồi trên thuyền, búp bê lạnh lắm, cô ước gì lúc này có một bờ vai vững chãi, một vòng tay ấm áp, để cô được tựa vào, tránh những hạt mưa to đang quất mạnh vào người. Chiếc thuyền chòng chành, nước mưa trong thuyền càng đầy, thuyền cũng chẳng nói với búp bê một câu, vì thật ra, búp bê hiểu, thuyền cũng đã mệt mỏi khi cứ phải đưa người sang sông. Trời cứ mưa, mưa mãi, nước trong thuyền càng ngày càng nhiều, chiếc thuyền trôi càng ngày càng chậm, chiếc thuyền càng ngày càng nặng, chiếc thuyền càng ngày càng chìm. Búp bê biết chiếc thuyền sắp chìm, nhưng búp bê chẳng biết làm sao vì chiếc thuyền chẳng đưa gàu cho cô tát nước ra. Thuyền lặng im, búp bê cũng lặng im, và cô biết chỉ một chốc nữa thôi, thật gần, cô sẽ chìm xuống dòng nước lạnh buốt này, rồi cô sẽ trôi về một nơi nào đó vô tận... Nhưng búp bê không thể làm gì, chẳng biết làm gì, chỉ chờ đợi và chờ đợi, không hi vọng...vì cuộc đời, vì chuyến hành trình tìm hạnh phúc của búp bê có lẽ càng ngày càng xa, có lẽ con đường đi đến hạnh phúc đã trở thành đường chân trời xa tít, thấy nó, nhưng mãi mãi, nhưng suốt đời, búp bê sẽ không thể đến nơi....mãi mãi sẽ không thể...mãi mãi?
    Dòng nước thật lạnh, quấn lấy búp bê, những dòng xoáy, những cơn gió thổi không ngừng. Không hiểu sao, búp bê không còn cảm thấy lạnh, cô cũng không còn thấy sợ, không còn biết mình đang nghĩ gì, chỉ biết, dòng nước này sẽ đưa cô đến đâu cũng mặc.
    Bất chợt búp bê thấy trái tim mình, trái tim của búp bê đã rời khỏi cô, bỏ rơi cô. Trái tim không còn là một màu đỏ đầy sức sống như ngày xưa nữa mà là một trái tim màu đen, khô héo, già cỗi, và ...trái tim búp bê đã hóa đá. Hình như trái tim đang nhìn búp bê mà trách móc, mà như chào tạm biệt. Thì ra, búp bê bàng hoàng nhận ra rằng, búp bê cứ mãi chạy đi tìm hạnh phúc, tìm những thứ thật xa xăm vô vọng mà vội quên mất trái tim cô đang rỉ máu, đang tổn thương, đang tàn lụi. Thì ra, búp bê cố trốn chạy nỗi buồn của mình, cố quên những gì mà vốn dĩ phải cần rất lâu để quên được để giờ đây trái tim cô chỉ là một thứ vô hồn. Trái tim rơi xuống dòng sông, như một viên đá, để cho cát, cho nước chôn vùi mãi cho đến mai sau...mãi cho đến khi nào búp bê trở lại là một búp bê mộng mơ, lạc quan, có tình yêu. Búp bê không còn trái tim. Búp bê muốn gào khóc cho mình vơi đi nỗi buồn nhưng... không hiểu sao, những giọt nước mắt cứ như chảy ngược vào trong...Trái tim đã bỏ búp bê, tình yêu đã bỏ búp bê...Búp bê không biết khóc, không biết buồn như thế nào để mình cảm thấy thoải mái...Búp bê chỉ biết đứng lặng yên, không nghĩ được gì, không buồn được gì, không khóc được gì, không chờ đợi gì, không hi vọng, không...không... Và búp bê nhắm mắt lại, cứ để cho mình trôi đi, trôi đi.....
  2. Hoangtu

    Hoangtu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/01/2001
    Bài viết:
    801
    Đã được thích:
    2
    Búp bê cứ mãi trôi đi, trôi đi cho đến 1 ngày dạt vào một vùng đất lạ.Búp bê tỉnh dậy,thấy rất nhiều người vây xung quanh mình, họ nhìn cô với ánh mắt rất lạ, Một con búp bê biết mở mắt , cử động và biết ngơ ngác, sợ hãi.Một sinh vật lạ chăng ?
    Chính vì điều đó đã khiến búp bê trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.Trẻ em quan tâm đến cô - một món đồ chơi đặc biệt, người lớn cũng quan tâm đến cô - một sinh vật hiếm thấy đặc biệt, người già quan tâm đến cô - điều kì diệu mà cả đời họ chưa từng chứng kiến ...Mọi người quan tâm đến cô, chăm sóc cô cẩn thận...ai cũng vui vẻ , cười nói, tâm sự với búp bê.Ban đầu, búp bê cảm thấy vết thương trong lòng vẫn con nhức nhối , đau buốt, cô im lặng, dửng dưng,ngơ ngác trước mọi thứ xung quanh.Cô từ chối mọi thứ, bỏ qua mọi tình cảm chân thành của mọi người xung quanh để tự mình chôn trong cái vỏ ốc mà chính cô tự tạo ra.Đó không phải là vỏ ốc xưa kia mà cô đã dùng để trốn tránh những hiểm nguy và duy trì cho mối tình tốt đẹp của mình nữa mà bây giờ nó là vỏ ốc để cô lẩn tránh cuộc sống,chối bỏ cái thực tại " trái tim tự bỏ rơi chính mình ".Nhưng rồi thời gian cũng dần trôi....tình cảm mọi người xung quanh cũng vẫn không thay đổi, mọi người vẫn yêu quý cô,chăm sóc cho cô, bù đắp cho cô mọi thứ mà họ cảm thấy cô thiếu thốn.Búp bê dần dần nhận thấy rằng, xung quanh cô mọi thứ đều thật ấm áp, đẹp đẽ hơn từng ngày, nó thôi thúc cô tự chui ra khỏi cái vỏ ốc vô hình của bản thân mà hoà nhập với cuộc sống, với tình thương yêu của mọi người xung quanh.Cô tự mình đứng lên bước đi vững chãi hơn, không còn uỷ mỵ mộng mơ như trước nữa.Cô đến với mọi người, chăm sóc lại cho họ, giúp đỡ họ mọi việc...cô không cần giấu diếm những giọt nước mặt nữa, không lẩn trốn nỗi buồn nữa, cô đến với tình thương yêu của mọi người, nắm lấy cái cảm giác hạnh phúc và trên môi luôn nở những nụ cười.Cô xin lỗi với cuộc sống, với mọi người xung quanh rằng mình đã chỉ quay lưng với mọi thứ trong suốt thời gian qua Cô nói "hãy tha thứ cho tôi vì đã làm các bạn buồn"Cô nói "hãy tha thứ cho tôi vì đã chỉ quay lưng với các bạn" và rồi cô thốt lên "Tôi hạnh phúc và hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi tôi muốn bật khóc....Tôi đã cố ghìm nén bản thân và giả vờ bản thân mình đã không còn ý nghĩa tồn tại với cuộc sống ...bởi vì tôi đã nghĩ rằng trái tim tôi đã bỏ rơi tôi mà đi nhưng giờ đây tôi hiểu rằng nó đã quay lại với mình và tôi chỉ cần nắm giữ lấy nó..chính các bạn, không chính tình thương yêu của các bạn đã đưa trái tim tôi trở về....".Thế đấy , tình yêu không chỉ đơn thuần là tình yêu giữa hai người mà nó còn rộng lớn hơn nhiều, nó xuất phát từ mọi người xung quanh và điều quan trọng là mấy ai biết, mấy ai cảm nhận hết tình yêu để rồi không bị rơi vào tuyệt vọng, nỗi cô đơn và " đánh mất con tim và mặc cho bản thân trôi dạt ...".Búp bê ngày càng mạnh mẽ hơn, tràn trề sức sống hơn, cô tham gia giúp đỡ mọi người và tự tin hơn trong cuộc sống.Mọi người lúc này đã coi cô như người trong nhà và cô đã trở thành phần đẹp đẽ trong cuộc sống trong con mắt của mọi người...Bản thân búp bê một cách tự nhiên cảm thấy rằng cô không còn sống trong cái vỏ ốc vô hình đang trôi dạt kia nữa mà đang sống trong một nơi khácđẹp đẽ hơn, ấm áp tình người hơn,nơi mà người ta gọi là " gia đình "...cô thấy mọi người thân thiết hơn và thường nói chuyện với họ mà người ta gọi đấy là " bạn bè "...cuộc sống thật ý nghĩa biết bao.
    Một ngày kia, búp bê cảm thấy mệt mỏi, rã rời, cô búp bê bé nhỏ của chúng ta dần già thiếp đi...cuộc sống của một con búp bê thật ngắn ngủi....trước khi dần nhắm chặt đôi mắt thật to và đẹp đẽ của mình , Búp bê nói "Tôi là một con búp bê biết nói và biết yêu.Tôi tồn tại để đem lại hạnh phúc cho mọi người với danh nghĩa là một con búp bê.Tôi dần trở nên vô dụng kể từ khi mọi người cảm thấy hạnh phúc "...........Mọi người tìm thấy búp bê nằm trơ trọi trên một khoảng sân lúc đó ...rời ra thành từng mảnh nhỏ và họ khóc, khóc thật to và buồn bã.Họ đã thực sự hạnh phúc khi có búp bê ở bên nhưng giờ đây họ hiểu rằng họ không thể thực hạnh phúc như thế này được .....Và họ cầu nguyện "Nếu thực sự có chúa trên thế giới này thì xin người hãy nghe lời chúng tôi cầu nguyện..." .Họ cứ thế cầu nguyện sâu lắng và chân thành ...cứ thế...cứ thế mãi ....và một tia sáng loé lên, một giọng nói vang lên "ta đã nghe được ..."Lời cầu nguyện đã được chấp nhận bởi chúa trời...và sau đó ....Búp bê trở thành người.Cô có một cuộc sống của con người không còn là búp bê nữa. Một con người biết yêu, biết ghét, biết cảm nhận mọi thứ xung quanh mình để rồi sống có ý nghĩa hơn.Một con người không chỉ biết nắm giữ trái tim của bản thân mà còn biết cảm nhận được trái tim của mọi người, cô không được để cuộc đời mình trôi dạt nữa.Cái gì đến nó sẽ đến, tình cảm cũng vậy , đến rồi có thể đi,nắm giữ nó hay không là tuỳ vào búp bê, không cần phải tìm kiếm tình yêu, nó đã có rồi chỉ có điều bạn có nhận ra không hay thôi, tình yêu tốt nhất chưa chắc là cái mà bạn kiếm tìm được...vì ông trời đã cho Búp bê một cuộc sống và sống là một điều tuyệt đẹp.Cô bước đi và theo gót cô trên bước đường đời...là nhưng nụ hoa,hãy đi và dưới chân "búp bê" nở đầy hoa ......
  3. Hoangtu

    Hoangtu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/01/2001
    Bài viết:
    801
    Đã được thích:
    2
    Xin đính chính là người post bài này không phải là người mang nick Hoangtu mà người post bài này chỉ mượn nick thôi .Dù sao tôi nghĩ rằng mình đã hoàn thành câu chuyện tạm ổn ha ha.......
    tôi không tìm kiếm tình yêu , bởi quanh tôi đã có rất nhiều ......
    HT.
  4. beengoan

    beengoan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    2.551
    Đã được thích:
    0
    Chương trình kể chuyện cổ tích đêm khuya à ?


    có em là thế gian thêm một ngày thắm

  5. Pretty-ugly-boy

    Pretty-ugly-boy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    564
    Đã được thích:
    0
    Ít ra trong này có 2 người viết rất hay.1 người dắt truyện va1 người kết thúc rất có ý nghĩa.
    Chương trình kể chuyện cổ tích đêm khuya à ?------->beengoan câu bài cũng giỏi
  6. beengoan

    beengoan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    2.551
    Đã được thích:
    0
    Nhầm rồi, có 4 người tất cả, 1 người dẫn truyện, 1 người kết thúc, 1 người đang buồn ngủ và 1 ugly boy.
    Bạn nghĩ thế nào là câu bài, bài của bạn thì chắc không bao giờ là câu bài đâu nhỉ ?
    Viết ngắn gọn là thói quen của tôi. Tôi không thích sự dài dòng, chỉ cần một dòng mà nói lên suy nghĩ của tôi , thế cũng là đủ rồi. Hay bạn nghĩ cứ phải thật dài, thật lãng mạn, thật nhiều tình cảm .... mới là hay ? Tôi biết so sánh thế này là khập khiễng, nhưng những bộ phim HQ dài lê thê, đủ các thứ tình cảm sướt mướt trong đó có bao giờ được giải thưởng gì lớn đâu.
    Đây cũng là một bài tôi post để câu thôi, bạn thông cảm nhé.

    có em là thế gian thêm một ngày thắm

  7. Pretty-ugly-boy

    Pretty-ugly-boy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    564
    Đã được thích:
    0
    ui, nóng rùi, xin lỗi bee nhá, tôi đọc hai bài trên xong đọc đến bài của U trong topic này thì tôi ngứa quá nên....
    Hờ , nhân đây đề cập đến phim HQ ----> một cách chuyển cảnh từ cổ tích sang phim hay thật.Tôi không có ý gì, nhưng mỗi cái có cái hay của nó đâu phải ai cũng thấy hết và đâu phải ai cũng thích hết ..hèm
    "Bạn không có thói quen dài dòng ...."tôi biết bạn buồn ngủ và đây chỉ là suy nghĩ của bạn nhưng đôi khi không cần phải post những cái ý nghĩ không ăn nhập vào chủ đề như thế...bạn có nghĩ là nó thật sự cần thiết đến mức phải post lên chỉ nửa dòng như thế ko ?
    Hờ, tôi viết bài này cũng chỉ để câu bài...thôi tôi cũng thông cảm và bee cũng thông cảm hộ cho.

    I do it for you and me but now i know to still be suffering is stupid after all of this time
  8. mummy_handsome

    mummy_handsome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2002
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Búp bê cứ trôi mãi mà không biết mình sẽ trôi về đâu! Nước rộng ngập bờ, làm búp bê lạnh quá, ngất đi! Trái tim búp bê lạnh quá; Không phải vì nó thấm nước, mà vì không có tình yêu!
    Rồi một hôm, hương thơm Double Rich thoang thoảng ở đâu đó làm búp bê thức giấc, nó thấy mình nằm trong tủ kính đựng đồ chơi của một cô bé! Búp bê mặc trên mình bộ đầm thơm nức mùi Miss Saigon, xung quanh nó toàn là những KOREA ARTIST thứ thiệt, duy nhất chỉ có một chú lính chì là Made in Vietnam. Tình yêu có từ nơi đâu? Phải chăng là từ một nơi ngây ngất khó quên, một nơi ấn tượng khó phai như thế này?!
    Xoooaaaanggg!!!!!!!! Con mèo mướp nhìn thấy Búp bê, nó đã lao vào! Đồ đạc đổ vỡ...nó định ngoạm lấy búp bê! Nhưng còn khuya, chú Sodier đã dũng cảm lấy thân chắn ngang cái họng đầy rẫy những nanh sắc nhọn! Ham răng của nó cắm sâu vào thân thể Sodier, nó giãy lên, la rống một hồi rồi chạy mất tăm, mang theo cả Sodier của búp bê! Búp bê buồn lắm! Vậy là có một người dám xả thân vì nó! Chàng Sodier của nó! Nó đã yêu chàng rồi sao? Nhưng sao tình yêu tới với nó chỉ trong phút giây, để rồi bây giờ nó lại vĩnh viễn mất chàng! Nhưng dù sao búp bê cũng đã rơi nước mắt, trái tim nó đã rung lên! Búp bê biết yêu rồi! trong dòng nước mắt nóng hổi của nó đã ánh lên niềm vui! Búp bê vô tâm, vô cảm, nhưng búp bê cũng có linh hồn, linh hồn của riêng búp bê!!!!!!!
    MUMMY
  9. tidiga

    tidiga Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    1.056
    Đã được thích:
    0
    Ngày xửa ngày xưa, có một cô búp bê rất hay mơ mộng. Nhưng cô chết trong cô đơn vì cái tội lắm mồm, dài dòng.
    Làm sao em biết anh muốn dối lừa khi đã nói yêu em.
  10. Hoangtu

    Hoangtu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/01/2001
    Bài viết:
    801
    Đã được thích:
    2
    Thế có con búp bê nào bị phạt vì tội lấy nick anh ra viết linh tinh ko nhỉ ??? Đứa nào viết thì mail cho anh để anh còn biết nhé.
    HT.

Chia sẻ trang này