1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bứt cọng cỏ ... đo bóng thời gian ...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi nguoimuonnamcu, 28/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. vibot_telematic_bk3_qn

    vibot_telematic_bk3_qn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    04/04/2004
    Bài viết:
    1.753
    Đã được thích:
    0
    Thờei gian làm gì có bóng mà đo nhỉ?
    Bác ngủ mơ!
  2. UF0

    UF0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2003
    Bài viết:
    592
    Đã được thích:
    0
    Ờ, thời gian đâu có bóng mà đo
    Bứt cọng cỏ để đo ... dạ dày dế mèn thôi.
  3. UF0

    UF0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2003
    Bài viết:
    592
    Đã được thích:
    0
    Ờ, thời gian đâu có bóng mà đo
    Bứt cọng cỏ để đo ... dạ dày dế mèn thôi.
  4. MIDNIGHTBIGSMILE

    MIDNIGHTBIGSMILE Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/12/2005
    Bài viết:
    787
    Đã được thích:
    0
    http://music.vtc.vn/pages/playMedia.aspx?mFId=1606&mFType=1
  5. MIDNIGHTBIGSMILE

    MIDNIGHTBIGSMILE Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/12/2005
    Bài viết:
    787
    Đã được thích:
    0
    http://music.vtc.vn/pages/playMedia.aspx?mFId=1606&mFType=1
  6. nguoimuonnamcu

    nguoimuonnamcu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Nỗi buồn sao cứ như chiếc bánh đa tròn vành vạnh... bẻ chỗ nào cũng thấy phân vân.
    Thời gian không có bóng để đo.... ừ phải rồi.
    Ta loanh quanh trong mịt mù nhớ thương và mịt mù bão nổi ... nên làm kẻ khờ khạo bứt cọng cỏ, đo bóng thời gian... dài mênh mang.
  7. nguoimuonnamcu

    nguoimuonnamcu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Nỗi buồn sao cứ như chiếc bánh đa tròn vành vạnh... bẻ chỗ nào cũng thấy phân vân.
    Thời gian không có bóng để đo.... ừ phải rồi.
    Ta loanh quanh trong mịt mù nhớ thương và mịt mù bão nổi ... nên làm kẻ khờ khạo bứt cọng cỏ, đo bóng thời gian... dài mênh mang.
  8. mecghi261

    mecghi261 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2007
    Bài viết:
    1.581
    Đã được thích:
    0
    Một khờ khạo...một dại khờ...ngồi bứt cọng cỏ...đo bóng thời gian.
    "Ta thấy em, trong tiền kiếp, với cọng buồn, cỏ khô...
    Ta thấy em, đang ngồi khóc, khi trời chiều, đổ mưa..."
    Tự nhiên chợt nhớ đến câu hát này...buồn man mác...
  9. mecghi261

    mecghi261 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2007
    Bài viết:
    1.581
    Đã được thích:
    0
    Một khờ khạo...một dại khờ...ngồi bứt cọng cỏ...đo bóng thời gian.
    "Ta thấy em, trong tiền kiếp, với cọng buồn, cỏ khô...
    Ta thấy em, đang ngồi khóc, khi trời chiều, đổ mưa..."
    Tự nhiên chợt nhớ đến câu hát này...buồn man mác...
  10. nguoimuonnamcu

    nguoimuonnamcu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay buồn quá. Hình như mình lại vừa mất đi một người. Mấy câu hát lại vọng vào trí nhớ ?o.. từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ...ơi những dòng sông nhỏ ...?. Phải rồi. Từng người từng người. Dù có là người này hay người kia, là thân hay sơ. Vẫn biết rằng ?ogió thốc hàng hiên cười viễn mộng - mưa rào mặt cát gợi ly ca?. Hình như là nỗi buồn đau đang thấm đẫm cả đất trời.
    Gắn bó làm chi để rồi bỗng một ngày trở nên mất mát trong nhau đến thế. Cũng tại số mệnh bắt thế chăng ? Hỏi thế, biết chẳng có lời đáp.
    Nhớ một ngày rất xa, cũng là ngày trở gió như hôm nay. Khi bước những bước quay cuồng trong lòng phố, cũng là một nỗi buồn, nhưng đó là nỗi buồn đầy lệ dâng khoé mắt. Hôm nay đã khác, đã thành một nỗi buồn khô không lệ.
    Lại nhớ một người. Một đứa bạn gái thời trung học. Có đến gần 10 năm không gặp, biệt tích đâu chẳng biết. Một ngày nghe tiếng nó vang lên qua điện thoại, mừng khôn xiết. Nó hỏi địa chỉ liên lạc rồi khi nó nghe mình đọc xong thì im bặt 1 ngày và trở lại với mấy câu: xin lỗi, mình nghĩ là mình đã làm phiền bạn. Bây giờ mình không hợp với bạn. Ngớ người ra và đến tận bây giờ vẫn chả hiểu nổi. Đúng là người ta khi khôn lớn thì nghi ngại và vong bạc. Nghi ngại cả với những gì đã có tận tuổi thơ. Vong bạc cả với chính mình.

Chia sẻ trang này