Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;} Gia đình.. gia đình... Bây giờ hình như mình thấy sợ nghe thấy hai tiếng này. Ngày trước, với mình, gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc, nơi mà mình nghỉ ngơi những lúc mệt mỏi, trải lòng những lúc nhụt chí. Còn bây giờ, cảm giác chỉ muốn lánh xa đi đâu đó...không muốn đối mặt với những gì tai nghe, mắt thấy..và đối mặt với chính những cảm xúc được -gọi - là- tiêu - cực của mình. Vẫn biết mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng sao mình vẫn không thể hiểu nổi những gì đang diễn ra trong gia đình mình. Mọi ng thương và bất ngờ với những hiện thực đang diễn ra ở đây. Cả thời gian qua, những gì đã xảy ra khiến mình có cảm giác trơ lì cảm xúc, không còn biết thế nào là vui, không còn biết thế nào là hạnh phúc. Niềm vui chưa kịp đến đã xuất hiện những lo lăng, nỗi buồn vừa chớm thì đã thất vọng đến độ cảm tưởng như có thể vứt bỏ tất cả. Tâm lý nặng nề, hay nghi ngờ..và dễ nổi nóng là những gì thực tế nhất về mình trong thời gian này. Nhưng, hình như...mình thay đổi cả trong nhận thức và tiềm thức.. Hình như, mình dần quen với cảnh gia đình thiếu vằng hình ảnh của Bố. Đúng rồi, mình đã có lúc quên mất rằng..MÌNH VẪN CÒN BỐ.. Những gì Bố đã làm, thực sự khiến mình đau, khiến mình thất vọng..và mất đi niềm tin. Mình đặt nghi vấn trước bất cứ ai, mình không tin bất cứ ai, và đặc biệt là mình đã từng nghi ngờ chính bạn trai của mình... Anh hiểu mình, và thông cảm cho mình. Nhưng, sự thật trong lòng mình thì...Mình đang mất đi niềm tin rồi... Hôm nay lại nghe chuyện bồ nhí của Bố từng có bầu, nghe mà mình chỉ trực dựng sống lưng... Nhưng cảm xúc trai lì... vô cảm... Nỗi đau này..đã từng...quá lớn... ... Cuộc sống như mình bjờ, không có cố gắng, nỗ lực...không vì một giá trị sống nào cả.. liệu có phải là sống tốt không? Tự vấn nhưng đã biết chắc câu trả lời rồi..
Không ai chọn được gia đình, nên nếu rủi ro thì bạn sẽ gặp phải những thành viên trong gia đình thiếu tư cách. Ai cũng có thể chọn người yêu là người tốt (trừ mấy người thích chọn ng xấu bụng làm ng yêu) cho nên nếu bạn đã chọn đc ng tốt thì bạn cố gắng vun đắp tình cảm của các bạn nhé. Bạn đã rủi ro về đường gia đình lớn, thì hãy cố gắng tìm lấy hạnh phúc riêng tư của mình, đừng để những nỗi buồn của gia đình lớn tàn phá đi cả hạnh phúc riêng của bạn.
Đã có lúc cũng có những cảm xúc như bạn này, rồi cũng suy nghĩ vẩn vơ....nhưng rồi học cách lãng quên. Lãng quên những gì nhìn thấy, lãng quên cả cảm xúc của mình... thế là ổn. Giờ thì chẳng nhớ gì cả, lại thành lẩn thẩn hay quên mới chết chứ !