1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cà phê Hà Nội ( Hanoi Coffee Club) - Part II

Chủ đề trong 'Sở thích' bởi huyentrang, 02/10/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Hà Nội Phố- 50 Trần Nhân Tông
    Tên quán được mang tên một bài hát của nhạc sĩ Phú Quang " Em ơi! Hà Nội phố" và mang đậm chất Hà Nội.
    Quán này ai đến cũng sẽ phải ấn tượng bởi không gian, cảnh vật bày trí trong quán và địa điểm của quán rất là đẹp
    Quán có hai tầng, một mặt nhìn ra đường Trần Nhân Tông, một mặt nhìn ra Đường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Không gian của quán rộng và bố trí đẹp mắt, trang nhã.
    Phong cách phục vụ rất tận tình và đồ ăn, uống giá cả ở mức hợp lý ?(đồ uống từ 8000- 15000).
    Riêng mình rất thích món bánh ngọt ở đây..Nhất là bánh kem socola

    Và tại đây trong không gian thoáng mát, phòng máy lạnh, bạn cũng có thể thưởng thức những đĩa nhạc guitar nhẹ nhàng để quên đi không khí đông đúc nơi phố phường.
    Buổi tối có nhạc sống nữa..Hị hị..


    Được huyentrang sửa chữa / chuyển vào 01:27 ngày 03/10/2005
  2. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Tản mạn
    Thú thật, tôi rất thích ngồi chui trong một xó xỉnh nào đó,trong một quán cafe nào đó, ở một vùng, một miền nào đó, nhạc cũng được, ko nhạc cũng được, có những lúc cần có nhạc, có những lúc ko nhạc thì tốt hơn?Cứ ngồi như vậy, ngồi, ngồi mãi?Ngồi một mình, hai mình, ba mình?nhưng trên năm mình thì hoàn toàn không thích. Khi ngồi như vậy, thường thì tôi chỉ thích nghe mọi người xung quanh họ nói gì, họ làm gì, họ vui thế nào, họ buồn thế nào, có ai xinh xinh, có ai kì kì?Họ cười, tôi không cười. Tôi cười, họ không cười. Cũng có khi tất cả cùng cười. Đã có một thời gian dài, tôi la cà suốt. Nói vậy thì hơi quá vì tôi chỉ quen ngồi ở một quán, quen đến mức người trong quán thuộc lòng thứ nước mà tôi hay uống ( tất nhiên ko phải là café ) và thậm chí có thể uống kí nợ ?Thời gian đó, tôi rất vui. Vui vì tôi đang vui , và vui vì niềm vui của người khác. Làm cái tai nghe của một người khác đôi khi cũng hay ho tệ. Nhiều ngưòi hỏi tôi vì sao thích cái quán ấy. Không biết ! Quen rồi, khó đổi? Nói như pác Pa, có một sợi chỉ vô hình nào đó, không cần chỉ ra là nó ở đâu, chỉ biết là nó, ở đâu đó?
    Ở quán, tôi ghét nhất là fải ngồi face-to-face với một bức tường . Tôi thích những cái ngã tư cây rủ lụp xụp và những quán café cóc ẩn dưới những cái ngã tư đó. Thành phố chỗ tôi cũng có được vài quán như thế. Buổi chiều , buổi sáng, buổi trưa, tất thảy các buổi đều chui vào đó được. Những hôm lành lạnh, đi ngang qua đó, mùi café phất phả trong mùi thuốc lá thơm nồng, tôi ước giá như mình đang cùng đi với một thằng bạn cà tàng nào đó, rồi hai đứa sẽ lui cui chui vào. Ngẫm cho cùng được làm một thằng con trai thì không gì sướng bằng ! Mà tệ hại nhất vẫn là việc không dám vẹt cái đám dư luận sang một bên?Quán xá bây chừ mà càng tỉa tót thì con người cũng càng tỉa tót lây !Cứ lếch thếch một tí mà lại hay! Tôi thích ngồi vác mặt nhìn ra đường, không phải để hóng chuyện, mà chỉ để thấy cuộc sống trước mặt,cuộc sống xung quanh tôi , tất cả đang vận đang,vận động và đổi thay?
    Mỗi khi có bạn ở xa đến chơi, có hai nơi tôi thường dắt họ đi chơi .Nơi thứ nhất, đặc trưng rồi, ko cần nhắc ! Nơi thứ 2 : café ! Họ uống café, tôi uống sữa, sữa tươi ko đường ko đá ! Người Hà nội khen tí toét ?oỞ đây rộng rãi sướng nhở !? , tôi bảo ?o Bù cho Hà nội , như cái lỗ mũi !?. Tôi có vài người bạn Hà nội. Những nơi họ dắt tôi đến cũng loanh quanh trong những cái tên mọi người đã nhắc ra ở đây. Nơi làm tôi shock nhất chính là cái tổ chim Cucu hình như đâu trên đường Đinh Tiên Hoàng, tôi ko nhớ rõ. Trong tưởng tượng tôi cứ nghĩ đó là một cái quán rộng rãi rủng rỉnh đủ cho mười thằng trên box VH có thể phì phò ngồi chơi . Oh my god ! Tôi thừ người ra 5 giây rồi lọ mọ rúc qua hàng đống những túi những cặp để leo lên cái thang gác ọp ẹp ! lên đến nơi, chỉ thấy mấy cái bàn lỏng chỏng, tôi dòm ra lan can, may thật là may, cái bàn đó vẫn chưa bị choán.Tôi ngồi gần trọn một buổi sáng nhìn xuống hồ, xuống đường .Quán vắng, ngoài tôi còn có vài cậu SV em ngồi thừ lừ, khói thuốc lòng vòng trong nắng tháng 9 hanh hao.Chốc chốc lại nghe có tiếng rậm rịch nơi cầu thang?
    Lần thứ hai ra HN, tôi không vui nhiều. Lần đầu ra HN, tôi ngồi Phố Cổ là cùng một cô bạn nhỏ vào lúc gác chiều. Lần ấy hai đứa tôi nói với nhau linh tinh lang tang đủ thứ trên trời dưới đất. Lần ấy trong quán cũng chẳng có ai ngoài trừ hai đứa tôi. Lần thứ hai ra HN ấy, tôi đến Phố Cổ vào buổi tối, đông vui như một tiệc cưới ! Tôi chợt nghĩ : có những nơi ta không nên quay lại lần thứ 2 !
    Có một người mà lúc này đây tôi gọi là bạn .Một năm trước khi tôi quay lại HN, bạn hứa dắt tôi đi nhiều nơi mà tôi chưa biết.Bạn bảo tôi là bạn là người quen giữ lời hứa. Lần tôi quay lại, bạn làm đúng những gì mà bạn đã hứa cùng tôi. Quán vắng, phố vắng, tôi ngồi cùng bạn của tôi, tôi cố nói thật to một cái gì đó, tôi cố huyên thuyên đôi điều gì đó, tôi sợ phải ngước mắt lên ,tôi nhìn vào tách café đen cháy trước mặt bạn tôi, tôi vẽ những hình nguệch ngoạc lên mép miệng cốc sữa của tôi, tôi nhìn xuống lòng phố, nhìn những chị chở hoa trên những vòng xe đạp thong dong, những mẹt nào ổi, nào lê? vàng ươm xoay tròn , tôi nghe tiếng lá rơi lạo rạo trên nền gạch ẩm mốc? Nhiều buổi sáng đi qua, nhiều quán vắng bạn đưa tôi đi qua?
    Khi nhắc đến café Hà Nội, tôi thích dùng 4 từ ?o như cái lỗ mũi !?. So sánh là để nhận ra cái đặc trưng vùng miền. Người ta thường gọi ?o quán nhỏ Hà nội? !Quán nhỏ, bàn ghế nhỏ, tách café nhỏ, chén trà nhỏ và những mảnh đời nhỏ?trong ngõ hẽm nhỏ ?Có một ngõ nhỏ mà tuổi 24 tôi đã đi qua?
    Nơi đây không có mùa đông, nếu có chỉ là những khoảnh khắc, mảnh khen len chưa ấm một vòng cổ đã lại tháo ra. Tôi đã ngồi ở đây suốt một buổi chiều . Đông mà nắng cứ đổ vàng. Tôi mở một cái CD cũ mà bạn tôi gửi tặng. Tôi viết lăng nhăng. Tôi thấy nhớ một góc café Hà nội kinh khủng, nơi ấy tôi ngồi trên một lan can hẹp, bên ngoài là lạnh, là gió, là những con người xa lạ, là những tiếng xì xồ, léo nhéo thi thoảng lại vọng lên từ lòng đường , từ sau lưng, từ bên trái, bên phải. Tôi co người , lạnh rúm ró . Tôi ngước mắt lên và nhìn?không có ai cả, tôi không thấy ai cả, ngoài những lớp màu xanh len vào bên trong những thảm màu trắng trải dài vô tận ?.
    By bluenote

  3. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Link cà phê
    Con phố Tông Đản tuy nhỏ, nhưng có khá nhiều quán cà phê và nhà hàng. Trong số đó Link cà phê nổi bật với những màu sắc trang trí rất tươi tắn và sống động.
    Tên quán đã khẳng định được ý tưởng của chủ nhân. Đây là nơi gặp gỡ, trao đổi của những bạn trẻ yêu thích cuộc sống vui tươi, năng động.
    Những bộ bàn ghế nhỏ nhắn và xinh xắn như vừa được lấy ra từ một bộ phim hoạt hình. Thêm những hình trang trí trên tường, tạo cho khách cảm giác như lạc vào một không gian khác.
    Những giai điệu của hip-hop, techno... sẽ làm bạn quên ngay stress trong công việc và lấy lại hưng phấn.
    Là điểm đến của giới trẻ nên các loại thức uống ở đây cũng rất sinh động
    Địa chỉ: Link Cà phê, 15B Tông Đản, Hà Nội.
    Điện thoại: (04) 826 1046
    Giá các món ăn và thức uống từ 10.000 đồng.

  4. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1

    Cafe Giảng....
    ------------------------------------------------
    Rủ nhau cà phê ngày bão
    Mặt hồ mù mịt dâng sương
    Hàng cây gầy khô không lá
    Đèn xa thăm thẳm bên đường
    Mắt em dường như hư ảo
    Làn mi cong mướt gió mùa
    Vài câu đùa ngô nghê thế
    Ký ức oà những chuyện xưa
    Tách đen nằm im không khói
    Tay tôi gõ điệu nhạc buồn
    Môi muốn cười mà không nổi
    Quán đã vắng, càng vắng hơn
    Bão số 3 hay số 4?
    Mà em vẫn ngậm tóc dài
    Màu nắng còn vương trên má
    Đã một thời - tôi uống say...
    Rủ nhau cà phê ngày bão
    Mặt hồ mù mịt dâng sương
    Mắt em đừng hư ảo thế
    Cà phê tôi đâu bỏ đường...
    st

  5. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Café ?osành điệu?- My PDA Cafe
    Ở My PDA Cafe - từ khách hàng cho đến ông chủ và người phục vụ đều là những ?ocư dân? công nghệ thông tin. Nơi đây được xem là ?ohội quán?, là chỗ gặp gỡ của những người sử dụng công nghệ không dây.

    Những phần mềm, dòng máy mới của những thiết bị không dây luôn được cập nhật và chia sẻ cho nhau tại đây.
    Thâm nhập ?ocõi không dây?
    Được người bạn giới thiệu, vào buổi cuối tuần, tôi đến quán My PDA café. Mới 5 giờ chiều, quán đã tấp nập khách. ấn tượng đầu tiên đập vào mắt tôi: trong quán người thì đang ?odí mắt? vào chiếc máy tính bỏ túi nhỏ nhắn (Pocket - PC) cầm trên tay, người thì đang mê mải ?olướt? internet bằng những chiếc máy tính xách tay nhỏ gọn. Những người khách đó đa phần đều còn rất trẻ, họ đều là những người mê máy tính, "sành" công nghệ đang làm việc tại các Cty tin học, Cty phần mềm, những nhà phân phối thiết bị tin học, những sinh viên CNTT ở các trường ĐH của Hà Nội...
    Đúng như tên gọi của quán, My PDA cafe: Quán cafe dành cho những người sử dụng thiết bị cầm tay, tất cả những khách đang ở quán đều có máy tính xách tay hoặc Pocket ?" PC. Mặc dù không mấy tự tin, nhưng để khỏi lạc điệu, tôi cũng lôi ?ocon? HP Pentium 3 to và nặng (so với những chiếc máy nhỏ gọn của khách trong quán) đặt lên mặt bàn.
    Vinh, nhân viên kỹ thuật của quán nhanh nhẹn ra giúp tôi cài một ?ocạc? (có chức năng như một đầu thu tín hiệu để truy cập Internet không dây) vào máy. Thấy vẻ ngại ngùng của tôi trước một cái máy ?ocổ lỗ sĩ?, cậu ta niềm nở: ?oChỉ cần có máy tính để truy cập Internet là đã có thể cập nhật cả thế giới thông tin, không nhất thiết phải là máy ?oxịn?. Đôi khi chơi đồ cổ cũng thú vị đấy chứ!?. Nhờ có câu nói của Vinh mà tôi lấy lại được tự tin lân la hỏi chuyện những ?ocư dân? CNTT.
    Những người đến đây đa phần là thành viên của diễn đàn www.handheldvn.com (diễn đàn của cộng đồng chơi Pocket-PC). Họ quen nhau qua diễn đàn và cùng biết tới quán My PDA cafe mang một không gian đặc trưng của công nghệ không dây (Persionnal Digital Assistant).
    Tú, một thành viên của diễn đàn cho biết: ?oNhững người đến đây thường là khách quen, tôi cũng luôn có mặt ở đây 7ngày/ tuần. Tôi thấy cafe ở đâu cũng như nhau, nhưng ở đây đặc biệt ở chỗ, tôi vừa có thể uống cafe vừa có thể bàn luận với những người có thể nói rất ?osiêu? về CNTT ?" một lĩnh vực mà tôi rất đam mê?.
    Còn Việt lại cho rằng họ đến My PDA cafe không phải vì được truy cập Internet miễn phí. Mà họ đến đây vì mỗi người đều ?ođược? chứ không ?omất?. Cái được lớn nhất chính là kiến thức về CNTT có được qua những trao đổi, những cuộc ?otranh cãi? nảy lửa giữa những dân ?osành? về CNTT này.
    Sinh viên làm ?oông chủ?
    Ngồi chờ hơn 60 phút chúng tôi mới ?ođược? Dũng ?" ?oông chủ? My PDA cafe tiếp chuyện. ?oXin lỗi vì bắt bạn đợi lâu. Quán chỉ có 2 nhân viên kỹ thuật, nhiều khi khách nhờ cài đặt phần mềm mới không đủ người mình cũng tham gia luôn?.
    ?oÔng chủ? này còn rất trẻ, đang là sinh viên năm cuối Học viện Kỹ thuật Quân sự. My PDA cafe là sản phẩm của Dũng và hai người bạn (họ đều là thành viên của diễn đàn ). Chưa hề biết mặt, chỉ quen nhau trên diễn đàn nhưng ba chàng trai trẻ này rất tâm đắc ý tưởng mở một ?ohội quán? là nơi trao đổi, học hỏi, chia sẻ kinh nghiệm, niềm đam mê sử dụng thiết bị công nghệ PDA.
    Dũng tâm sự: ?oKhi ba chúng tôi bàn cho việc góp vốn để mở quán này thì mọi người đều xác định kinh doanh là chỉ một phần, cái chính là tạo ra sân chơi, chỗ sinh hoạt cho giới dùng Pocket-PC. Khách đến đây đều được ?ocho không? tài nguyên là Internet không dây?. Thọ, Vinh (hai kỹ thuật viên), một người đã tốt nghiệp cao đẳng tin học, người kia đang là sinh viên CNTT Bách Khoa. Cả hay đều mê PDA nên đã đến đây làm, ?ođể có cơ hội học hỏi, giao lưu? như lời Thọ nói.
    Theo Dũng, ở bất cứ đâu mọi người đều có thể truy cập Internet, thế nhưng nhiều người vẫn đến My PDA café vì với họ, đây không phải là một quán giải khát thông thường, mà đây thực sự là một sân chơi trí tuệ. ?oKhông phải ai cũng có trình độ sử dụng thiết bị PDA, khi đến đây, mọi người sẽ có điều kiện tiếp cận nhau, từ đó sẽ học hỏi thêm được nhiều điều và cũng có thể mở ra một cơ hội quan hệ hợp tác trong công việc.
    Đặc biệt ở quán luôn có những kỹ thuật viên giỏi giúp bạn sửa chữa phần cứng và tải những phần mềm ứng dụng mà không mất khoản lệ phí nào? - ?oông chủ? Dũng lý giải cho sự ?ohút? khách của My PDA café.
    Dũng cho biết thêm, hiện họ đang triển khai các quán My PDA cafe như thế này ở một số thành phố khác trong nước, và ?ophát súng đầu tiên? của họ là cùng một lúc khai trương hai quán My PDA cafe tại 20 Trần Quốc Toản (Hà Nội) và 151 Nguyễn Du (Đà Nẵng) vào ngày 5 tháng 12 vừa qua. ?oKế hoạch sắp tới, hy vọng từ 3 đến 6 tháng tới My PDA cafe sẽ có mặt tại TP HCM, sau đó là Hải Phòng và một số thành phố khác.
    Chúng tôi rất muốn tạo thêm được nhiều địa chỉ giao lưu học hỏi cho các bạn trẻ mê CNTT, bởi chính những cuộc gặp gỡ, giao lưu này là sự khởi nguồn cho sự ra đời những phần mềm mới mang thương hiệu made in Việt Nam. Chúng tôi cũng mong muốn đưa những công nghệ cao đến với nhiều người một cách nhanh nhất để PDA không còn là lạ lẫm đối với số đông?.

    Địa chỉ: My PDA Cafe - 20 Trần Quốc Toản, Hà Nội

  6. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1

    Nhấp một ngụm cà phê đen đá không đường, cảm nhận cái vị đăng đắng đặc biệt. Hà Nội bây giờ rất nhiều quán cà phê. Từ bình dân vài cái ghế con con, xoàng xoàng phục vụ ly đen đá giá sinh viên, đến những quán sang trọng lấp loáng chỉ dành cho giới sành điệu. Kể tên cà phê Hà Nội với những quán buộc người ta phải nhớ có 84 Nguyễn Du (mà bây giờ cũng đã khá ồn ào), cà phê Lâm Nguyễn Hữu Huân (cà phê hội họa), cà phê điện ảnh... Và có một địa chỉ, 51 Phan Bội Châu, mà theo cảm nhận của người viết, tìm đến đây, ta được uống cà phê và cảm nhận một không gian Hà Nội.
    Hà Nội vài năm trước vẫn trầm mặc, cổ kính, xưa cũ khi được so sánh với một thành phố HCM ồn ào và náo nhiệt. Nhưng Hà Nội bây giờ cũng người xe nuờm nượp, cũng tắc đường và ai cũng ninja bịt mặt với những Khâm Thiên, Chùa Bộc, "Ngã Tư Khổ".. Năng động và vội vàng, người Hà Nội bớt trầm tư để hòa mình cùng nhịp sống đổi mới.
    Thế mà nằm bên lề sự nhộn nhịp ấy là một không gian mà ngay khi bước chân vào, ta đã thấy lòng mình sao thư thái và bình yên quá!
    Nằm ngay mặt đường một con phố rất nhiều cửa hàng sang trọng với quần quần, áo áo và người xe đông đúc, ta không sao khỏi nhẹ lòng với một khoảng sân rộng, lát gạch gốm giản dị, một nếp nhà xưa, một cái vòi nước cổ vưới những nét nguyên vẹn của kiến trúc và điêu khắc thời Pháp.
    Một giàn hoa giấy đỏ xòa bóng râm mát, vài cây trứng gà con con nhưng trĩu trịt quả, và đặc biệt nhất và cũng ấn tượng nhất, một gốc khế quả mọng vàng ươm, trĩu nặng một mái tôn cũng già nua và trầm mặc. Bàn ghế giản đơn, bình dị, dân dã và có phần quá mộc mạc. Cà phê rất đậm và càng đậm hơn nhờ một không gian đậm chất Hà Nội xưa.
    Nếu bạn đến đây lúc chiều tà, sẽ nhìn qua cửa sổ vào nhà, và thưởng thức một không khí đầm ấm, nhẹ nhàng của một mâm cơm Hà Nội với hai mái đầu bạc chụm sát, rất đỗi thanh bình và yên ả. Sẽ chợt nhớ cái không khí Hà Nội thấm đẫm những truyện ngắn của Thạch Lam mà giờ đây thật khó tìm thấy giữa sự ồn ã của Hà Nội bây giờ.
    Có rất nhiều điều muốn viết ra, nhưng lại chợt nghĩ, hãy để những ai yêu Hà Nội, yêu người Hà Nội, nhớ Hà Nội xa, đến nơi đây, nhấp một ngụm cà phê và tự đắm mình vào không gian rất đỗi đặc biệt này.
  7. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Quán cafe Cuối Ngõ

    [​IMG]

    Quán Cafe Cuối Ngõ nằm sâu trong làng Quan Hoa, Cầu giấy, hầu như luôn yên tĩnh..Mỗi khi cần suy tư hay cần có một khoảng không gian cho riêng mình,hay một phút tâm tình cùng một ai đó thì tớ hay đến đây...Nhưng mà hầu như là đến một mình...Để suy nghĩ và để tìm sự bình yên của tâm hồn
    [​IMG]
    Có lẽ nó hơi xa với một số người nhưng một địa điểm tuyệt vời thế này nếu như chưa từng qua thì thật là phí đấy mọi người ạ
    Mọi người uống cafe ở đây cũng thấy một hương vị khác hoàn toàn..K biết diễn tả như thế nào cho đúng nhưng nó thực sự khác lạ khi uống một ngụm cà phê, từ mùi vị đến cảm giác
    Đến bi h vẫn ước gì có một người để có thể xuống đấy ngồi làm một góc tâm tình...
    Cafe Cuối Ngõ...Nơi để tâm hồn được giải thoát
    -----------------------------
    Địa chỉ nè mọi người:

    [​IMG]
  8. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1

    Cafe Hà Nội những phong cách mới
    [​IMG]
    Người Hà Nội quen thuộc với cafe vỉa hè, rồi cafe quán nhỏ. Những quán nhỏ êm đềm dưới bóng cây, nhạc Trịnh Công Sơn mở dịu dàng. Như những khoảng lặng yên bình trong đời sống người thành phố. Mười năm trước, mới chỉ có cafe Lâm, cafe Giảng, cafe Nhân, cafe Mai...
    Người Hà Nội hoài cổ vẫn yêu căn nhà lúp xúp phố Nguyễn Hữu Huân, trầm mặc như trong tranh Bùi Xuân Phái, nơi cafe Lâm kiêu hãnh phô vẻ đẹp của những bức tranh treo tường. Căn gác nhỏ đường Ðinh Tiên Hoàng, mới ngày nào đám sinh viên còn tụ tập, chen chúc, mù mịt trong tiếng ồn, trong khói thuốc... nay, cafe Giảng đã về đầu Hàng Gai... Trong những quán cafe gắn với Hà Nội một thời, chỉ có cafe Nhân là nhanh chóng tương thích với thị trường, biến Hàng Hành trở thành "phố cafe" sành điệu nhất thành phố.
    Tuổi trẻ, những người chủ mới của Hà Nội đã có nhiều sự lựa chọn khác cho gu thưởng thức đồ uống của mình. Và thế là, một thế giới cafe, tạm gọi là "trẻ" ra đời. Cho những người trẻ. Cho những người đến với quán, không phải chỉ vì hương cafe thơm ngát...Với nhiều phong cách mới.
    [​IMG]

    "Thế giới sắc màu" của quán cafe hiện đại
    "Ði cafe nhé!". Ðó là câu hẹn hò cửa miệng của người thành phố hiện nay. Bàn chuyện làm ăn, gặp người yêu, bạn bè gặp nhau tán dóc, chuyện công sở ... tất cả đều diễn ra trong quán cafe. Với cánh nhà báo, thì quán cafe có khi còn thay cả văn phòng làm việc. Không ít cuộc phỏng vấn diễn ra trong quán, nơi các vị quan chức bớt đi đạo mạo, và không khí trò chuyện cũng thoải mái hơn, dễ hiểu nhau hơn. Còn hẹn hò bạn gái ư? Cafe là sự lựa chọn tốt nhất.
    Quán cafe bây giờ cũng khác. Sang hơn, đẹp hơn, lịch sự hơn. Hàng trăm quán cafe ở Hà Nội bây giờ đang làm đẹp cho thành phố. MinhMinh cafe của ca sĩ Thu Hà trên phố Lý Thái Tổ, một thời xập xệ, xuống cấp, nay đã được tân trang lại thật đẹp và quyến rũ. Bên cạnh nhãn hiệu MinhMinh khá quen thuộc với người Hà Nội, một cái tên "phụ" nhưng sẽ là điểm có lực hút với người Sài Gòn ra Hà Nội chơi, đó là MinhMinh I-Box, một tên hiệu cafe có tiếng tại Sài Gòn. I-Box Hà Nội trung thành với phong cách cổ điển phương Tây, với lối bài trí vừa ấm cúng, vừa sang trọng, bàn ghế dạng salon, mang dáng dấp phòng khách quý tộc châu Âu cũ, ánh sáng được bố trí hoàn hảo. Có lẽ, đây là quán cafe có phong cách sang trọng nhất trong các quán "ngoài khách sạn năm sao" ở Hà Nội, có thể so sánh với quán cafe trong khách sạn Hilton hay Sofitel Métropole. Rất hợp với giới doanh nhân và quan chức, thích sự yên tĩnh, kín đáo.
    Trẻ trung hơn, nhưng cũng không kém ấn tượng, là chuỗi quán cafe của Highland. Quán Highland nổi trên Hồ Tây có lẽ là quán cafe lãng mạn nhất thành phố. Từ đường Thanh Niên nhìn vào, quán giống như một bức tranh thuỷ mặc, tuyệt đẹp. Buổi sáng, những chiếc ô trắng toả bóng dịu dàng xuống bàn trà bằng gỗ nâu bóng, một cách phối màu hoàn hảo. Tối mùa thu hoặc đông, bất chấp gió se lạnh, các bàn vẫn kín chỗ. Từng đôi trai gái ngồi bên nhau, dưới ánh nến, bên những giỏ hoa thơm ngát. Không gian thực sự lãng mạn, cũng như đồ uống của quán vậy, với những món ****tai kem tuyệt vời nhất. Highland tại Vincom, nằm tại tầng trệt toà tháp đôi, trải bàn nước và ô trắng ra ngoài hàng hiên toà tháp, mang dáng dấp những quán cafe ngoài trời ở châu Âu, rất tự nhiên và thanh lịch. Có lẽ vì thế mà khách hàng ở đây hầu hết là người nước ngoài.
    Và còn hàng trăm quán khác, không độc đáo bằng, nhưng cũng khá đẹp. Sài Gòn phố ở Tông Ðản, một khoảng không gian sân vườn tươi tắn. Diva ở Lê Phụng Hiểu, ẩn trong biệt thự cổ, cũng là nơi hút khách nước ngoài. Rồi Cafe Phố, Lý Thường Kiệt; Ban Mai bên hồ Gươm ...
    Giá đồ uống ở các quán hạng sang này không rẻ. Thông thường, giá từ 20 - 50 ngàn/ly cafe hoặc ****tail, kem. Nhưng, người thành phố vẫn không ngại trả tiền, bởi lẽ, những phút giây yên tĩnh, thư giãn trong không gian xinh đẹp, trang nhã này còn đáng giá hơn thế.
    [​IMG]
    Cafe nhạc sống: sang hơn, thú vị hơn, nhưng còn ít
    Không phải kiểu quán nhạc sống bình dân với ca sĩ vườn nữa. Một số cafe nổi tiếng ở Hà Nội đã đầu tư ban nhạc, hoặc mời ca sĩ về biểu diễn ở quán để hút khách. Hà Nội còn thua xa TP HCM về lĩnh vực này. Tại TPHCM, người dân trung lưu đã quen với loại hình này. Hàng chục phòng trà ca nhạc như Ca Dao, Tiếng Tơ Ðồng ... là điểm hẹn quen thuộc của người yêu ca nhạc, nơi các ca sĩ kiếm sống bằng chạy sô. Chưa kể, có tới năm sáu ban nhạc Á- Âu đổ bộ vào biểu diễn trường kỳ tại khách sạn lớn, như ban nhạc Philippines, Canada... Hà Nội, ngoài cafe nhạc tại Live Music Club đường Lương Văn Can, thì chỉ vài vũ trường có mời ca sĩ hát hàng đêm. Oasis cafe trên đường Láng Hạ cũng bắt đầu đi theo con đường này với việc thường xuyên có nhạc sống và ca sĩ tên tuổi.
    Nổi nhất trong dạng quán cafe nhạc hiện nay là Seventeen, đường Trần Hưng Ðạo. Quán bar theo phong cách cao bồi miền Tây (với hình tượng Lucky Luke nổi tiếng), thu hút khá đông người nước ngoài. Bài trí ấn tượng, ánh sáng và âm thanh hoàn hảo, bartender có tay nghề pha ****tail rất khá là một ưu thế của quán. Nhưng cái làm Seventeen hơn hẳn các quán khác là có ban nhạc Philippines biểu diễn hàng đêm, có hát theo yêu cầu khán giả. Ban nhạc với bốn nam, một nữ, biểu diễn các ca khúc Anh ngữ và vài bài tiếng Việt. Rất kém khi trình bày các ca khúc Pop hay Ballad cổ điển, nhưng rất hay với Rock và Hard Rock. Seventeen thu hút rất đông thanh niên yêu nhạc Rock và dân chơi hàng đêm. Giá đồ uống ở đây dao động từ 20 - 60 nghìn/món, không đắt nếu so với những gì được thưởng thức.

  9. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Những quán cà phê Hà Nội
    [​IMG]"Văn hóa cà phê" từ lâu đã trở thành bình dị trong nếp sống người Hà Nội. Nhưng dưới con mắt người ngoại quốc, nó có thể được khám phá với những nét độc đáo. Bạn sẽ thấy cảm nhận đó qua bài viết của nữ ký giả Katherine Zoepf đăng trên New York Times.
    Lúc đầu bạn sẽ không tìm ra nơi đó đâu. Nằm ép mình giữa hai cửa hàng vải lụa trên một đoạn đường đông đúc của phố Hàng Gai, cuối một lối đi chật hẹp dẫn tới khu vườn nhỏ ở sân sau nhà, quán cà phê Phố Cổ cho cảm giác về một khám phá mới, dù bạn tới đây lần đầu hay lần thứ 50.
    Vài cư dân Hà Nội biết tới nó như một quán cà phê bí mật, một ốc đảo hầu như tách biệt hẳn với những đường phố đông nghẹt xe máy của khu phố cổ. Những chiếc bàn thấp đặt cạnh mấy chậu hoa sen. Những con bồ câu Nhật Bản với đôi chân lông lá và đuôi xòe hình rẻ quạt thản nhiên len lỏi giữa đám bàn ghế. Bộ sưu tập nghệ thuật của chủ quán treo trên những bức tường. Những tấm bạt đã bị nước mưa làm hoen bẩn. " Nước làm màu đậm thêm", người chủ quán nói. Nửa buổi sáng, quán cà phê vắng teo, trừ mấy nhóm cụ già đánh cờ bên ly cà phê của họ.
    [​IMG]Quán Phố Cổ là một trong những điểm bán cà phê ngon nhất Hà Nội. Không như phần còn lại của châu Á - một lục địa uống trà nói chung, một vùng đất nhạt thếch với những gói Nescafé hòa tan dành cho du khách phương Tây thích loại cà phê Java, Việt Nam có một nền văn hóa cà phê khác hẳn Italy. Cùng với kiến trúc thời thuộc địa và bánh mì đũa được bán ở các góc phố, cà phê là một trong những tàn tích dễ chịu nhất mà những năm đô hộ của người Pháp để lại.
    Bỏ qua vấn đề giao thông, nhịp sống ở đây vẫn từ tốn và hầu như người Việt nào bạn gặp, bất kể già trẻ, giàu nghèo, đều có một quán cà phê mà họ ưa thích, nơi họ có thể bỏ ra hàng giờ để chuyện gẫu, hút thuốc lá và nhấm nháp một ly cà phê sữa đá thật đậm và ngọt (cà phê phin đặt trên một ly cao với đá đập nhỏ và sữa đặc có đường). Đó là cách pha cà phê thông dụng ở đây với giá 20 đến 40 cent cho một ly (3.000-6.000 đồng - TS).
    Đó là một loại văn hóa cà phê kiềm chế: Không có những chiếc dù phô trương, không có những chiếc bàn đặt nhô ra lề đường. Ngắm người qua lại không phải là mục tiêu của nó. Quán cà phê tiêu biểu của Hà Nội là một khung cảnh nhỏ, thường chỉ là một mặt tiền cửa hàng với bức mành tách biệt khỏi đường phố. Khu phố cổ của Hà Nội - 36 phố phường, mà hồi thế kỷ 13, mỗi phố đều được đặt tên theo phường hội buôn bán những loại hàng của họ - đều là những cơ sở kinh doanh nhỏ của các gia đình.
    Bên trong những quán cà phê này, như cà phê Quỳnh ở phố Bát Đàn, thường tối tăm - trái với ánh nắng nhiệt đới ở bên ngoài. Mỗi tách cà phê là một thứ xa xỉ nhỏ có thể chấp nhận tại một xứ sở mà lợi tức gia đình hằng năm xấp xỉ 300 USD. Những cư dân của Hà Nội tới các quán cà phê để trốn cái nóng ban ngày, để thư giãn, và để nhấm nháp một tách cà phê đắng pha ngọt lịm của thành phố.
    Cũng như nhiều thứ khác ở Việt Nam, tách cà phê có một lịch sử cay đắng lẫn ngọt bùi. Chính những chủ thuộc địa người Pháp ở Đông Dương đã thành lập các đồn điền cà phê đầu tiên ở Việt Nam, vào cuối thế kỷ 19, bóc lột sức lao động rẻ mạt của nông dân địa phương. 90 năm về trước, những quán cà phê nằm rải rác trên đường phố Hà Nội chủ yếu dành cho những người ngoại quốc giàu có...
    Ở mọi góc phố, người ta đều dễ dàng nhận thấy những tầng kiến trúc của 990 năm lịch sử Hà Nội. Những cái cổng chùa cổ bị át bởi những "nhà hầm" mới chật hẹp. Những biệt thự đang sụp đổ của khu Pháp (cũ) đã được biến thành những tòa đại sứ hoặc khu chung cư cho nhiều gia đình. Những con đường với hai hàng cây quanh hồ Hoàn Kiếm được trang trí bằng các bảng tuyên truyền kêu gọi đủ điều khác nhau, như tham gia vào việc học của con cái, phòng chống HIV/AIDS.
    Mặc dù bạn khó tìm được một tiệm Starbucks ở Việt Nam, nhưng không thiếu gì những thứ khác ở các quán cà phê của Hà Nội. Ngoài 4 món cà phê thông dụng - đen nóng, đen đá, sữa nóng và cà phê sữa đá, được cung cấp tại bất cứ quán cà phê nào - còn có cà phê trứng. Đây là một loại cà phê nóng, đập quả trứng sống vào đó, có hoặc không có sữa, vị hơi giống bánh trứng, nhưng có thêm mùi. Cộng với đường, thực tế đó là một bữa ăn. Tôi ưa thích món này ở Cà phê 129, đầu phía nam đường Mai Hắc Đế, một trong những đường phố nhiều quán ăn nhất của Hà Nội.
    Cà phê chồn nổi tiếng, đúng như tên gọi của nó. Những nhà trồng tỉa lựa ra những hạt cà phê tốt nhất của mỗi vụ mùa, và lấy cho chồn ăn. Hạt cà phê được thu thập sau khi con chồn tiêu hóa, rồi được xay và pha như thường lệ. Có vẻ như hệ thống tiêu hóa của con chồn làm điều gì đó bí mật cho những hạt cà phê, khiến chúng trở nên dịu hơn và đậm đà hơn bất cứ loại cà phê nào khác.
    Tôi đã phải mất vài tháng mới đủ can đảm uống thử cà phê chồn tại cà phê Trung Nguyên, gần trụ sở của Ủy ban Nhân dân Hà Nội, ngay phía đông hồ Hoàn Kiếm, dưới áp lực của một người bạn mới tới thăm. Món đồ uống quả thật dịu, nhưng nó có một vị xạ hương thoang thoảng mà tôi chỉ có thể cho rằng đó là mùi chồn. (Câu chuyện con chồn tiêu hóa hột cà phê rồi thải ra "cà phê chồn" vốn là một truyền thuyết được ưa thích. Thực tế, loại "cà phê chồn" hiện nay có bán ở Hà Nội được sản xuất bình thường như các loại khác, chỉ khác ở cách chế biến mà thôi - TS).
    Kể từ năm 1996, hàng dãy quán cà phê Trung Nguyên, một dây chuyền toàn quốc đầu tiên ở Việt Nam, đã bung ra khắp thủ đô. Chúng được trang trí với hình của những ngôi sao điện ảnh, và ngày cũng như đêm, chật cứng những học sinh chạy theo thời trang. Người Hà Nội phàn nàn rằng các cửa tiệm trước kia chỉ phục vụ một món cà phê nay phải đa dạng hóa thực đơn của họ, cung cấp những món khác - như sô đa chanh hoặc nước dừa chẳng hạn - để cạnh tranh.
    Nhưng những quán cà phê nhỏ hơn, có tính truyền thống hơn vẫn san sát, và chúng là những địa điểm hấp dẫn để một du khách tới đây lần đầu có thể nếm trải một chút gì đó trong cuộc sống thường ngày của người Việt. Và khi bạn lang thang ở khu phố cổ Hà Nội giữa hơi nóng hầm hập của buổi trưa, khi khói xe máy và giao thông trở nên quá đáng, bạn hãy bước vào một quán như vậy.
    Hãy để mắt bạn làm quen với ánh sáng, và tìm một cái bàn có thể nhìn ra đường. Có thể bạn sẽ thấy những bức ảnh gia đình trên các vách tường, cũng có thể có một tấm lịch chúc mừng năm mới đã trầy sát. Và trên quầy phía sau thường là những vật dụng pha cà phê, những lon Coca-Cola, Sprite xếp gọn ghẽ thành hình kim tự tháp, những chai bia Tiger, lọ Ovaltine, bình thủy tinh lớn đựng sirô mơ, thuốc lá Vinataba, kẹo trái cây Juicy Fruit và kẹo cao su Doublemint trong những hộp nhỏ quay tròn. Một em nhỏ sẽ đem ra một thực đơn. Rồi bạn có thể gọi: "Cho tôi xin một cà phê sữa đá".

  10. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1


    Cà phê Hà Nội
    [​IMG]
    Sau khi người Pháp vào nước ta, Hà Nội tiếp nhận và bổ sung vào văn hóa ẩm thực của mình một thức uống mới: cà-phê. Biến đổi theo sở thích của người uống trong từng thời gian, nhưng cà-phê đã thực sự hiện hữu trong cuộc sống của người Hà Nội, làm nên một nét tinh tế trong tính cách của họ.
    Những quán cà-phê đầu tiên ra đời không bao lâu sau khi người Pháp vào Hà Nội, đáp ứng thị hiếu nhạy cảm của đội ngũ sinh viên, trí thức, nghệ sĩ...
    Thuộc loại lâu đời nhất là cà-phê Giảng và cà-phê Nhân, xuất hiện từ những năm 30. Tiếp nhận khẩu vị theo ''''''''gu'''''''' của Pháp (Khi rang cho thêm bơ), những quán cà-phê này đã mang đến cho người Hà Nội một sự cảm nhận tinh tế, thái độ trân trọng và một cái nhìn văn hóa đối với cà-phê.
    Sự cẩn thận, kỹ lưỡng rất cần thiết cho cả người pha lẫn người uống, nó làm nên một nét cầu kỳ nho nhỏ trong tính cách người Hà Nội.Vào những năm 60, cà-phê tư nhân bị giải thể, nhưng ông Giảng và ông Nhân vẫn tiếp tục nghề nghiệp của mình trong các cửa hàng giải khát, ăn uống của Nhà nước.
    Những quán cà-phê truyền thống tuy có chuyển đổi, nhưng vẫn duy trì cách thức pha chế làm nên phong vị riêng biệt của mình. Sự khác nhau giữa cà-phê Nhân với cà cà-phê Giảng, cà-phê Lâm, cà-phê ở phố Triệu Việt Vương... rất tinh tế mà ta chỉ có thể cảm nhận được trên đầu lưỡi vị gắt hay dịu, hương thơm ngào ngạt hay lẩn đi rồi phát lộ nơi đáy cốc khi uống xong.Uống cà-phê rất cần một không gian phù hợp. Người Hà Nội nào lại không có trong ký ức của mình một ngõ nhỏ xam xám, một cầu thang tối, một hành lang thăm thẳm dẫn tới một gian phòng mà ánh sáng mờ mờ, tĩnh lặng, trầm buồn. Người ta uống cà-phê ở đó. Giản dị hơn là những quán nhỏ trên hè phố với những dãy ghế dài chạy ven tường hay núp dưới bóng cây.
    Cà-phê không ưa những không gian hào nhoáng, bóng bẩy, quá ư sạch sẽ và trơn tru, bởi câu chuyện bên ly cà-phê không mang những thể thức trang trọng, ồn ào mà thường là những tâm sự nhỏ bé, những trao đổi tâm tình.Hiện nay, không một đường phố nào ở Hà Nội không có quán cà-phê. Tuy nhiên, thị hiếu đã có nhiều thay đổi, xô bồ, dễ dãi và cẩu thả hơn. Khái niệm ''''''''cà-phê sinh viên'''''''' ra đời cách đây gần chục năm để chỉ những quán cà-phê giá cả phải chăng, có nhạc theo yêu cầu của khách và thu hút rất đông đối tượng trẻ tuổi.
    [​IMG]
    Cà-phê 13 - Đinh Tiên Hoàng (chủ quán là cô Bích - con gái ông Giảng) là quán cà-phê sinh viên đầu tiên ở Hà Nội. Khi quán cà-phê này không đáp ứng đủ nhu cầu thì hàng loạt ''''Student Club'''' như Sân ga, Vọng quán, Nhạc tranh, Hương đầu mùa... ra đời rầm rộ. Sau một thời gian ngắn, nhiều quán trong số đó phải đóng cửa cho thấy cà-phê, dù dành cho đối tượng nào, cũng tối kỵ sự dễ dãi và những thị hiếu giản đơn, xô bồ. Mặt khác, do đối tượng ngày càng phức tạp, cùng với sự phong phú của các loại đồ uống nên nhiều quán cà-phê đã biến thể thành những quán cà-phê - giải khát, kèm theo nhạc sống, karaoke và nhiều hình thức giải trí khác. Những quán cà-phê thực sự có bản sắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Họ thường trực tiếp rang xay, pha chế và bên cạnh việc bán cà-phê tại quán, họ còn bán cà-phê bột, cà-phê nước cho các hàng khác hoặc cho những người mua lẻ như cà-phê 13 - Đinh Tiên Hoàng, cà-phê Lâm (60 Nguyễn Hữu Huân), cà-phê Nhân (Nguyễn Thái Học, Hàng Hành)... Những hàng cà-phê cho mọi đối tượng rất phổ biến ở các đường Điện Biên Phủ, Triệu Việt Vương, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Du...Thật đáng mừng là trong một Hà Nội đang thay da đổi thịt hằng ngày, ta vẫn còn thấy hương vị cà-phê ngọt đắng, tinh tế vô cùng. Đi qua các phố Khâm Thiên, Lê Văn Hưu... người ta dễ dàng cảm nhận thấy một mùi hương đặc biệt của cà-phê rang lan tỏa trong không trung, chợt nhận ra rằng cà-phê đã thực sự hữu hiệu trong cuộc sống của người Hà Nội. Bạn hãy tưởng tượng là sẽ buồn biết mấy nếu một ngày vắng bóng những quán cà-phê quen thuộc.

Chia sẻ trang này