1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cà phê Hà Nội ( Hanoi Coffee Club) - Part II

Chủ đề trong 'Sở thích' bởi huyentrang, 02/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chithanh1982

    chithanh1982 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/10/2004
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Mình cũng khoái uống cafe,cứ lúc nào rảnh việc ở cơ quan là chạy đi ra ngoài uống cafe.Nhưng chủ yếu là uống nâu đá hoặc nâu nóng vào mùa lạnh.Trước thì hay uống đen đá nhưng sau đổi qua nâu thấy hợp vị hơn Tiêu chí chọn quán cafe của mình đơn giản thôi :
    1-Không cần cứ phải quán nổi tiếng lắm,chỉ cần cốc chén nhìn sạch sẽ,phục vụ nhẹ nhàng(nam phục vụ cũng được mà nữ phục vụ cũng được),cafe uống được(ngon thì chưa dám nói vì tuỳ vị mỗi người).
    2-Quan trọng hơn là ngồi phải thoải mái,không ồn ào quá,bàn ghế thì cũng không cần xịn như kiểu Highland hay Ciao.Nếu có WIFI vào net cũng thích phết.
    3-Giá cả phải bình dân,vì mình uống hàng ngày mà,đắt quá thì e là chỉ thích hợp với tiếp khách hoặc mời ai đó thôi
    Rất vui được làm quen với những người chung sở thích Cafe nhé.Hôm nào mọi người tổ chức cafe thì ới mình nhé!
  2. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Hihihi, cần gì quán sang trọng..
    Tớ ngồi vỉa hè suốt ngày...
    Cái quan trọng là ngồi quán nào mình thấy thích , nó quen thuộc với mình và khi ngồi mình thấy thoải mái..
    Thế là ok phải k bạn..
    Trời lạnh..Ngồi góc quán quen..Làm một ly den nóng..Nghêu ngao hát vài bài mình thích...Ôi còn gì bằng...Thấy cuộc đời đẹp lên bao nhiu

    Cả nhà cuối tuần vui nhé
  3. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Cà phê thời Hi-Tech
    [​IMG]

    Vẫn là những ly cà phê đen hay sữa tùy theo gu của từng người khách. Vẫn là những phút giây im lặng ngồi ngắm mưa rơi bên ngoài cửa kính, thả hồn theo những nốt nhạc trầm bổng. Vẫn là những khoảnh khắc hoài niệm về một thời đã xa. Cà phê vẫn vậy, chỉ có người uống thay đổi. Thay vì rút trong túi xách ra tờ báo mới còn thơm mùi mực, khách lặng lẽ mở chiếc laptop, kết nối Internet, chát, e-mail, lướt Web, đọc báo... mạng. Với nhiều người, ngồi cà phê bây giờ không còn khái niệm giết... thời gian. Ngoài kia nhịp sống hối hả đang cuồn cuộn chảy, trong quán cà phê thời Hi-tech như thế này, dòng thông tin về tri thức của nhân loại cũng không kém phần sôi động.
    ?oHỘI TỤ NIỀM ĐAM MÊ?
    Tranh thủ đi làm sớm, anh ghé vào quán cà phê. Một đen đá như lệ thường trong một góc ngồi quen thuộc. Không có bạn để đàm đạo, anh mở túi xách, rút máy tính ra và khởi động. Vừa nhấp cà phê, vừa lướt Net xem tin tức trên mạng. Chuyển qua, chuyển lại giữa các cửa sổ để tránh chờ đợi vì tốc độ truy cập vẫn không cải tiến nhiều, anh tranh thủ đọc thêm mấy e-mail của khách hàng. Những gì trả lời ngay được, anh viết luôn. Còn không, ghi vào Note Pad, tý nữa vào văn phòng xem lại. Một ngày làm việc của một người thích công nghệ như anh thường bắt đầu như vậy.
    Bạn buộc lòng phải ngồi ở văn phòng làm việc là vì có đường Internet tốc độ cao ư? Điều này dường như không còn ý nghĩa quan trọng kể từ khi công nghệ kết nối không dây Wi-Fi ra đời, kết hợp với dịch vụ Internet băng thông rộng ADSL. Ngay tại TP.HCM ?" một đô thị phát triển bậc nhất cả nước ?" bạn rất dễ dàng tìm một nơi thư giãn tuyệt vời để làm việc mà không cần phải giam mình ở văn phòng.
    Đó là những quán Cafe Internet sử dụng công nghệ cao ?" truy cập Internet không dây Wi- Fi. Chỉ cần có máy tính xách tay với công nghệ Centrino hoặc chiếc PDA nhỏ nhắn có chức năng WirelessLAN, là bạn có thể vừa nghe nhạc ?osống? hay từ những hệ thống âm thanh Hi-End, vừa giải quyết tất cả mọi việc ngay tại quán cà phê rất thơ mộng. Một ngày rảnh rỗi, bạn có thể dạo quanh thành phố với chiếc PDA đã bật Wi-Fi và chắc chắn bạn sẽ cảm nhận hết những điều thú vị và thuận tiện của công nghệ kết nối không dây. Tại TP.HCM có khá nhiều hotspot, đặc biệt là khu trung tâm thành phố, như trên đường Nguyễn Huệ, Đồng Khởi... Phần lớn sóng Wi-Fi phát ra từ Access Point (AP) của mạng không dây trong các cao ốc văn phòng hoặc các khách sạn cao cấp.
    Một điều đáng ghi nhận, mặc dù Internet chỉ có mặt ở VN chưa đầy 10 năm, nhưng gần đây trào lưu mở các quán cà phê có lắp đặt mạng Wi-Fi đã trở nên phổ biến. Thật ra, ý tưởng này cũng mang ?ohơi hướm? nước ngoài, nhưng mỗi nơi đều tạo được một phong cách đặc trưng. Hình ảnh khách hàng vừa nhâm nhi ly cà phê, vừa duyệt Web, nhận và gửi e-mail bằng máy tính xách tay hoặc PDA không còn là chuyện xa lạ nữa.
    Trong khi đó, việc trang bị lắp đặt mạng Wi-Fi trong các quán cà phê là một dịch vụ cộng thêm gần như miễn phí để lôi kéo khách. Đây là việc làm không phải quá khó khăn đối với các quán cà phê ngày nay. Chỉ cần trang bị một đường truyền Internet ADSL thuê bao trọn gói, một AP và một vài thiết bị phụ trợ với một khoản chi phí khiêm tốn là có thể thiết lập mạng Wi-Fi đủ đáp ứng nhu cầu của khách hàng. Theo đánh giá của giới chuyên môn, trong một vài năm tới, Wi-Fi là một trong những tiêu chuẩn lựa chọn đầu tiên trước khi quyết định đặt chân đến quán cà phê nào đó, cho những ngày thư giãn cuối tuần hoặc một cữ cà phê sáng...
    Những cái tên dần dần trở thành quen thuộc đối với không ít các bạn trẻ như Y5 Cafe (32/65 Cao Thắng, Q.3); ForUs Cafe (180A Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Q3); VietStop (số 80 Nguyễn Thị Minh Khai, Q.3) hay Piano Cafe (17 Hồ Xuân Hương, Q.3)... Phần lớn các quán cà phê này đều dùng mạng Wi-Fi như là một option (tùy chọn) theo nhu cầu của khách, có nơi chỉ mở sóng Wi-Fi theo thời gian như từ 8 giờ sáng đến 19 giờ tối...
    Nhưng có lẽ gây ấn tượng nhất là ở Cafe Y5 (một cách chơi chữ khi tên quán đọc theo tiếng Anh đồng âm với Wi-Fi). Những người sáng lập ra Y5 đều còn rất trẻ. Và điều đặc biệt là họ có chung một niềm đam mê công nghệ cao. Anh N.B. Kim, một cổ đông của quán kể rằng, từ chỗ quen biết trên HandheldVN - diễn đàn dành cho những người yêu thích công nghệ cao - và sự ?otâm đầu ý hợp?, sự trùng hợp các ý tưởng... đã khiến họ quyết định mở Cafe Y5. Theo họ, Y5 ra đời trước hết là tạo một sân chơi lành mạnh cho các thành viên diễn đàn, đồng thời phổ biến rộng rãi các kiến thức về công nghệ cao cũng như kinh nghiệm sử dụng cho mọi người có cùng sở thích.
    Với khẩu hiệu ?oHội tụ niềm đam mê?, tại Y5, ngoài việc được sử dụng Internet miễn phí suốt ngày với công nghệ mạng Wi-Fi, khách hàng còn được tư vấn, hướng dẫn sử dụng và cài đặt phần mềm miễn phí cho các thiết bị cầm tay. Y5 cũng có những ?ochuyên gia? chuyên trị các hỏng hóc, trục trặc của các thiết bị cho khách, kể cả phần cứng lẫn phần mềm. Những ngày ?osăn tư liệu? cho bài này tại Y5, chúng tôi có dịp làm quen với rất nhiều thành viên của ?oHội những người dùng các thiết bị cầm tay (PDA) VN? vốn là những khách hàng thường xuyên ở đây.
    NHẬN DẠNG NHỮNG ?oTÍN ĐỒ? CỦA WI-FI CAFÉ

    [​IMG]
    Cách đây vài năm, việc trang bị một MTXT công nghệ Centrino hoặc có tích hợp sẵn card Wi- Fi hay chuyên nghiệp hơn là một chiếc PDA có tích hợp Wi-Fi là chuyện của những ?oông chủ lớn? hoặc giới thượng lưu lắm bạc, nhiều tiền thích chơi nổi. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác...
    Những ?otín đồ? của Wi-Fi Cafe thuộc nhiều thành phần trong xã hội và có những sở thích riêng nhưng cùng chung đam mê công nghệ. Họ là những sinh viên, người đang làm việc trong ngành công nghệ thông tin, công nhân viên chức cho đến các doanh nhân, dược sĩ, kiến trúc sư, giáo viên... Phần lớn, họ sử dụng các thiết bị cầm tay để phục vụ cho công việc của mình, một số khác dùng cho việc học tập và giải trí ... Thậm chí, giới ?ocầm bút chọt chọt? còn phân ra các hội, nhóm nhỏ như hội O2 (những người sử dụng PDA O2), hội PPC (những người sử dụng Pocket PC), hội Palm (những người sử dụng máy hệ điều hành Palm)... Nếu khái niệm mạng phân chia ra máy con, hub kết nối thì ngoài đời, những thành viên trong các hội, nhóm như những nút con mà điểm hội tụ là các hub thực: các quán Cafe Wi-Fi.
    Dạo qua một vòng Y5 Cafe có thể thấy rất nhiều ?ocao thủ? trên diễn đàn HandheldVN, người say sưa tư vấn cho khách hàng, người đang chăm chăm vào việc mở khóa mạng cho một con O2, người thì giúp khách hàng nâng cấp ROM... Việc khám phá, viết ra những phần mềm mới, cũng như tìm ra các ?ochiêu thức? bắt máy phục vụ một cách hiệu quả hơn chính là niềm vui của họ.
    Một số quán Cafe Wi- Fi ở các thành phố khác cũng có quan hệ mật thiết không kém. Họ hợp tác với nhau để trao đổi kinh nghiệm và hỗ trợ kỹ thuật lẫn nhau nhằm phục vụ khách hàng một cách tốt hơn như Y5 Cafe ở TP.HCM và Wifi Cafe Hà Nội (117 Mai Hắc Đế - Hà Nội)... Họ còn có ý tưởng thành lập một chuỗi các quán Cafe Wi- Fi với phong cách đặc trưng riêng, rất ?oWi-Fi? của mình.
    Ở phương Tây, người ta gọi những ?otín đồ? Wi- Fi là những công dân mới thời Internet, mà biểu trưng là nền văn hóa ngón tay cái. Nền văn hóa ấy đang hiện diện trên một đất nước cần sự tăng tốc phát triển công nghệ cao, nhằm xóa bỏ những khoảng cách thực từ những con số GDP cho tới những khoảng cách số và tỷ lệ truy cập Internet của dân chúng. Biểu tượng Windows hay chim cánh cụt Linux trên những chiếc máy đời mới mà những người hấp thụ văn hóa ngón tay cái ở các quán cà phê Wi-Fi dùng, mang hàm ý bắt kịp hay hòa nhập công nghệ tiên tiến; hoàn toàn khác xa những biểu tượng cửa sổ quen thuộc của Windows tại các quán cà phê hào nhoáng, sang trọng mà khách đi vào cứ ngỡ đang ở trời Tây, bởi da tuy vàng, tóc chẳng thấy đen!
    Vẫn là những khoảng lặng hàng giờ như bao thế hệ trước vẫn ngồi đếm từng giọt cà phê! Chỉ khác là khoảng lặng ấy đang được lấp đầy bởi kiến thức thu thập từ Internet. Vẫn là tiếng giọt cà phê tí tách rơi trên nền nhạc Sound of Silence; nhưng ở đây và giờ đây, nó đã được hòa trộn với những tiếng gõ bàn phím lách cách.
    MẠC THỦY

    Được huyentrang sửa chữa / chuyển vào 14:33 ngày 19/11/2005
  4. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]1. Expresso:Cà phê phong cách Ý, hương vị đậm
    [​IMG]2. Latte: Cà phê với sữa tươi nóng kèm theo bọt sữa
    [​IMG]3. Expresso Machi ATO: Cà phê phủ sữa và bọt kem
    [​IMG]4. Au latte: Cà phê phủ sữa nóng và một lớp bọt
    [​IMG]5. Cappuccino:   1/3 cà phê - 1/3 sữa nóng - 1/3 bọt sữa
    [​IMG]6. Expresso with whipped cream: Expresso với kem béo
     
    7. MochaCà phê, sữa tươi, sôcôla nóng và một lớp kem béo
     
    Giới thiệu cùng mọi người mấy loại cafe pha máy ..Nơi có đầy đủ nhất cả 7 loại này lên Thủy Tạ ở Hồ Gươm..Hihihi, thư thoảng thử cái cũng hay..Có điều đắt nhắm và theo những người yêu cafe Vn thì cà phê này uống k ngon và lãng nhách..Nhưng được cái trình bầy đẹp và chặt cũng đẹp
     
     
  5. bongtoihuyenao

    bongtoihuyenao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2004
    Bài viết:
    546
    Đã được thích:
    0
    Đơn giản chỉ có cà phê trứng thôi ^_^, và cả đậu xanh trứng nữa.
  6. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Đúng là một câu nói hay..Mang đậm chất hài hước..
    Vui..
    Mà cậu uh!Hum nào box nhạc Trịnh tụ tập ấy nhở????

  7. For_U

    For_U Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2004
    Bài viết:
    92
    Đã được thích:
    0
    CÂU CHUYỆN CÀ PHÊ
    Phan Hồn Nhiên

    Ngớt mưa, âm vang các cơn sấm vọng về từ biển rơi rớt một đỗi nữa rồi mới bặt. Gió mang mùi cà phê thổi men nhiều ô cửa, như thể cả thế giới không ngủ, ngồi bên bàn với cốc cà phê cô độc. Cửa hàng đóng cửa gần 11 giờ khuya. Đó là lúc dễ chịu nhất trong ngày. Cô bạn Ninh cùng hội cùng thuyền ngáp to, nói rằng cô có thể ngả lưng và đánh giấc dài bất tận. Thực tế cô là người duy nhất tôi biết sợ hãi giấc ngủ, e tiêu tốn thời gian.
    Nhà tôi không xa cửa hàng. Chiều, từ phòng thiết kế về, tôi ghé nhà một thoáng rồi đi bộ ra hiệu, không quên mang theo cái bình nhỏ đựng cà phê. Tôi cùng cô bạn thời đại học chung tiền mở cửa hàng bán những món đồ lưu niệm cho dân Tây du lịch.
    Công việc làm thêm bình thản, không đòi hỏi gì khác ngoài những buổi tối ngồi yên giữa vài mét vuông đầy chật kệ hàng, vẽ, chờ vài người khách ghé vào và nhai mấy câu tiếng Anh thuộc lòng nói về vẻ đẹp gốm sứ hay sự độc đáo của các bức vẽ bằng tay... Cô bạn tôi đôi lúc giải khuây với việc đếm lại tiền, giấy chuyển khoản có nguồn gốc từ mọi ngóc ngách thế giới. Tôi uống cà phê. Cà phê không làm người ta thông minh nhưng nó đổ đầy cảm giác vừa lòng với chính mình. Thỉnh thoảng nhìn tôi một cách thờ ơ, Ninh nhắc: "Cậu uống nhiều vô cớ!" Các cô gái đọc sách hay đưa nhận xét bí hiểm. Tôi thích uống, vậy thôi.
    Đoạn đường từ cửa hiệu về nhà phải lên đoạn dốc nhỏ. Tôi thở đầy phổi mùi thơm tươi mát của đêm, những cơn gió dính muối biển và bất chợt, tôi tới ngồi xệp trên cột điện gãy đỉnh dốc, nhìn về phía chung cư xa. Căn buồng T tầng 2 dễ nhận thấy, Một cánh cửa sổ luôn hé, con cá nylon treo dưới hàng hiên như vĩnh viễn bơi trong ánh đèn trắng. Ngày nào tôi cũng gặp cô. Công ty T làm việc và phòng thiết kế chỗ tôi chung toà cao ốc. Chúng tôi cùng đi thang máy, quen nhau lần mất điện bị giam trong cái thùng sắt tối tăm. T là một cô gái giản dị, mớ tóc thẳng, đôi mắt yên tĩnh và hơi thở nhẹ. Tôi chẳng biết nói gì cả nên hỏi cô có thích xem phim Hàn Quốc không. Cô nói mới đi làm chưa mua ti-vi. "Còn bóng rổ?" - Tôi hỏi tiếp, các nhân vật trên phim hay chơi môn này. T bật cười: "Tồi lắm!". "Thế sách thì sao?" - Khi hỏi điều ấy, tôi nhớ Ninh, cô bạn đọc quá nhiều và sống hơi khác thường. Cô gái xa lạ quay nhìn tôi: "Anh đang xem quyển gì?" Sự bối rối xâm chiếm vài giây trước khi tôi nhớ một tên sách Ninh để trên quầy hàng. Cô gái mỉm cười trong bóng mờ, nhắc tới Kenzaburo Oe, Phan Triều Hải, Kazan... những kẻ hoàn toàn xa cách với cuộc sống tôi. "Anh thích ai trong số họ không?" - Tiếng nói T dịu dàng, thân thiện. "Chẳng ai cả!" - Tôi đáp, với một chút tổn thương. "Cũng không đến nỗi nào..." T nói đơn giản. Bất giác cả hai cùng cười to, nhẹ nhõm. Khi ấy thì thang máy mở được cửa. Tia nhìn người bảo trì thang đặt lên chúng tôi ngờ vực tò mò. Tôi đọc và nhớ bảng tên cô gái. Bóng rổ, sách, cà phê, phim Hàn Quốc... những thứ tôi thích hay không thích. Thế nhưng chúng đâu quan trọng nữa khi một người đàn ông tìm thấy cô gái mà anh ta biết hình ảnh cô sẽ xâm chiếm anh, ngày mỗi ngày chất đầy lên, như những món đồ lạ lùng trong ngăn kéo...
    Tôi ngồi trên trụ điện gãy thêm một chốc. Ô đen trắng tầng 2 bất động. Có lẽ T đang theo đuổi câu chuyện trên những trang sách. Một cái bóng lướt qua khung cửa. Rất nhanh. Tôi tự nhủ cô gái sắp ngủ rồi. Xách cái bình thủy trống rỗng, tôi nhổm dậy, rảo bước về nhà. Vài mẩu lá rơi xuống vỉa hè như những mảnh giấy cũ.
    ...
    Ninh là cô gái bất thường - trên kia tôi hơi đả động điều này. Đang làm hoạ sĩ ở một xưởng phim, cô ta nghỉ ngang. Thời gian đó thi thoảng cô nhắn máy tôi ghé nhà, ngôi nhà lớn có vườn bao quanh mà thời sinh viên, tôi không thể hoặc không muốn bén mảng. Nhưng về sau chi tiết ấy chẳng còn ý nghĩa. Cô ta cần một ai để nói chuyện. Tôi là thằng bạn duy nhất cô chọn. Và tôi tới. Ninh đã ở lì trong cái chòi gỗ sau vườn hơn một tuần, như con gấu thờ ơ buồn bã. Tôi leo lên căn phòng nhỏ bằng gỗ trước là nơi vẽ của Ninh. Mùi giấy báo, mùi sơn khô, mùi dầu hoả nồng nực xông thẳng ra như bầy ong vàng hung. Cô bạn tôi ngồi im trên cái bục mẫu, nhìn đám lá qua lỗ thủng trên trần. Mọi thứ hệt một cảnh phim khiến tôi chán ốm. Ninh lầu bầu cho biết cô ta không bao giờ tới xưởng phim nữa. Tôi chẳng hỏi lý do. Lý do của các cô gái độc lập thường chính xác nhưng khó hiểu. Dù không đau răng, Ninh dùng cháo, uống hàng bình nước trà, rồi lại nằm im suy nghĩ về đủ thứ vớ vẩn - tuổi trẻ, thời gian, tình yêu, và cả sự sinh nở. Tôi gợi chuyện chán rồi cũng lặng thinh theo. Đến tối Ninh muốn tới quán gần trường đại học. Quán mở mấy bài cũ của Bee Gees. Tôi lầm bầm hát theo. Những ngày đó (một tuần? Có thể nhiều hơn) Ninh ở trong tầm nhìn và sự quan tâm của tôi. Vài tối muộn tôi ngủ lại xưởng vẽ gỗ cũ. Tôi nghe tiếng cô ta trở mình như con cá trong chậu nước. Nhưng tất cả chỉ dừng ở đấy.
    Khi tôi đi làm thiết kế hơn một năm và Ninh ra khỏi trạng thái suy sụp, chúng tôi vét tiền mở cửa hàng gốm. Một cô gái trẻ, nói tiếng Anh và Đức lưu loát, am hiểu tranh sơn dầu và kỹ thuật men- những chi tiết này thu hút khách tới đông cửa hàng. Chúng tôi kiếm nhiều tiền. Thi thoảng tôi đoán Ninh sắp bỏ đi. Nhưng cô ta vui tươi. Khi tôi thổ lộ về cô gái tình cờ thang máy cao ốc, người cùng hội cùng thuyền phá lên cười, nhướn mày:
    - Như thế có liên quan tới tình yêu không?
    - Đi thang máy và mất ngủ ư? - Tôi lúng túng.
    Ninh không trả lời, lật báo xem những món gốm cổ mới vớt lên từ đáy biển. Khuya, lúc tôi gần tới chỗ đứng trên dốc nhìn về chung cư có ô cửa nhà T trắng xanh, Ninh phóng sượt qua, phanh gấp, nhìn vào mắt tôi: "Cậu hãy lập tức nói với cô gái kia những gì cậu nghĩ, hoặc đừng dính líu vào vụ này nữa..." Tôi sợ gì chứ? Không biết! Chỉ rõ ràng tôi không can đảm như người chạy xe rất nhanh xuyên qua bóng tối. Ninh làm những điều mình nghĩ: Bỏ đi khỏi xưởng phim, nhúng tay vào mối vất vả chạy hàng, vẽ gốm, giao dịch... Tức là rời bỏ trạng thái yên ổn để đối diện sự huyên náo và nguy cơ thất bại rình rập. Nhưng cô ta đâu có chìm xuồng. Có lẽ tôi cũng nên làm điều gì, thay vì đứng yên và nhìn về ô cửa mỗi khuya.
    ...
    Tòa chung cư nhìn gần lớn hơn tôi nghĩ. Những bức tường liên miên thấm ướt bắt đầu lên rêu ở mấy vết nứt, một con chó chạy rong ngửi những bông hoa dại đọng nước mưa. Tôi hỏi đường lên tầng 2. Người đàn bà giữ xe chung cư có đôi mắt kỳ dị khiến cảm giác nhẹ nhõm tươi tắn mà Ninh truyền cho tôi phai nhạt chút ít. Tôi nhìn lại bó cúc đất xanh lam ban nãy mua, hít một hơi dài. Dãy hành lang đọng nước. Tôi gõ nhẹ cánh cửa người ta chỉ dẫn, bỗng dưng muốn bỏ đi. Tuy nhiên cửa đã mở. Gương mặt T đã ở đấy như hàng trăm, không, hàng ngàn lần tôi thấy trong tưởng tượng. Cô ngạc nhiên tột độ, rồi cười dịu dàng: "Vào đi!" Bên trong căn phòng nhỏ của T mọi thứ toát lên vẻ âm thầm hơi bất an của những món đồ không ở đúng vị trí của nó. Tôi liếc nhìn quyển sách trên bàn, đó là tựa sách mà tôi có nhắc tới lần đầu gặp T để khoả lấp sự bối rối. Cô gái mang ra cà phê trong cái tách nâu, bảo: "Buổi chiều uống cà phê thì ngày như dài hơn..." Tôi gật đầu: "ừ, nghĩa là mình cũng làm thêm được nhiều việc. Tối nào tôi cũng uống nó, nhưng chẳng ngon thế này". Nụ cười toả trên mặt T như sóng thấm lên bờ cát. Tôi nhấp một ngụm đen sánh, tự hỏi vì sao quá lâu tôi trì hoãn tới tìm T. Bó cúc toả mùi hăng hắc nằm dưới gầm bàn. Ngoài cửa sổ, chiều chất đầy mây sẫm. Những con bồ câu xám tro rời bầu trời xám tro trở về tổ trên sân thượng. Cô gái đối diện cũng vừa đi làm về, quầng mắt thoáng mỏi mệt như hai mặt hồ sâu thẳm... Một khung cảnh bình thản để người ta nói thật nhưng suy nghĩ của mình. Tôi nói nhanh: "T này, tối nay tôi không ra cửa hàng. Hình như tôi muốn được đưa T đi loanh quanh chơi". Cô ngẩng lên, tia nhìn tối sẫm: "Anh nghĩ như vậy sẽ dễ chịu ư?". Cảm giác choáng váng giống như thể trồng cây chuối quá lâu rồi biết mình không thể đứng lên được nữa. Tôi nghĩ cô từ chối, đơn giản là T không nghĩ tới tôi như tôi nghĩ tới cô, hoặc tệ hơn, tất cả những gì thuộc về tôi khiến cô xa lạ. Cô gái vào bếp mang ra vài quả trứng luộc. Chúng tôi ăn trứng chấm muối, uống cà phê, kiềm chế tâm trạng của mình khỏi sự xao động thất vọng. Tôi chộp vài mẩu chuyện bay vụt qua đầu, nói huyên thuyên. T nghe nhưng nhìn đâu đâu, tháo giấy báo bọc bó hoa cúc, cảm ơn tôi đã nhắc cô bây giờ sang đông, cũng có nghĩa là cô ra trường đi làm gần 1 năm rồi... Những căn hộ chung quanh bắt đầu cuộc sống buổi tối. Trẻ con la hét. Tiếng bếp núc. Âm thanh của những tập phim Hàn Quốc. Chúng tôi đứng nán bên cửa sổ nhìn qua ti-vi màn hình lớn nhà bên cạnh. Phải chăng ti-vi đã dựng nên trong tôi ao ước vô hình về tình yêu, về cuộc sống tươi màu và hạnh phúc như thế... Nhưng sao khi tôi đem nó ra thử nghiệm, T đã thoái thác? Tôi chỉ cho T một nhân vật nữ làm việc cật lực, cáu bẳn, bảo giống Ninh, người cùng hội cùng thuyền của tôi nhiều năm qua. Thình lình T ngoảnh sát mặt tôi, giọng như hơi thở nhẹ: "Cô Ninh ấy hay lắm. Còn tôi, chỉ là thứ xúc cảm thoáng qua thôi. Như một bộ phim, người ta có thể cười to hay khóc to vì nó, nhưng rồi phim hết người ta ra khỏi rạp và chẳng có gì quan trọng nữa..." Tôi lục điếu thuốc nhàu trong túi. Thế đấy, tôi đã nghĩ mình sẽ không đụng vào thuốc vì T làm văn phòng, cô không chịu nổi nó. Tuy nhiên mọi việc đã khác. Tôi nhìn điếu thuốc như quan sát một vật lạ, rồi thả nó rơi xuống sân cỏ.
    ...
    Phải khá lâu sau buổi chiều kỳ quặc trên, tôi mới thu xếp ổn thoả với cảm giác trống rỗng và sự cô độc không rõ tên. Ninh là người bạn khôn ngoan. Cô ta không tò mò, không bày tỏ cảm thông vì ở một lẽ nào đấy, chúng tôi thân nhau tới mức không thể mở lời an ủi nhau được. Tôi thôi uống cà phê bởi chẳng cần nó, cũng đủ thấy một ngày dài. Ninh lấy cái bình thuỷ về nhà, đổ đầy cà phê nhưng pha thêm sữa và cả hai cùng uống khi tối muộn. Tôi ghét sữa. Cô ta ghét thứ nước đen kịt. Một sự trung hoà cũng được. Mưa nhiều, nhất là các buổi chiều. Khách tới cửa hàng ít. Hai đứa chung tiền mua một cái ti-vi nhỏ và ngồi trong góc hiệu xem tất cả các game show, nghe các chương trình ca nhạc, cười vui vẻ. Phim Hàn Quốc cũng hấp dẫn. Ninh theo dõi chúng với vẻ ngờ vực. Tôi hơi xấu hổ nhớ lại đã có lúc hình dung tình yêu sẽ mọc lên trong cảnh lãng mạn như vậy. Tình yêu, suy cho cùng, cũng chỉ là một mẩu ghép nhỏ trong cuộc sống. Và người ta không thể rập vài khuôn mẫu, dù hoàn hảo và lãng mạn...
    Mọi việc lại chảy đi với nhịp độ bình thường. Thỉnh thoảng tôi giáp mặt T trong toà cao ốc. Cô bước vào thang máy, bấm nút chờ, không nói gì. Người trông xe chung cư cái chiều hôm đó cho biết T là tình nhân ông chủ cô làm thư ký, cô sống trong căn hộ ông ta thuê gần một năm nay. Mách bảo ấy từng khiến tôi cay đắng biết bao. Tôi nghĩ giá mà cô chọn cách sống khác. Mối tình công sở giống như ngọn núi lửa tàn lụi và sự quyến rũ đi cùng nó cũng tắt theo, chỉ còn chút thông cảm dịu dàng như vệt tro nhẹ... Ninh tắt ti-vi, bắt đầu ôn ngoại ngữ. Cô ta lúc nào cũng bận rộn và tỏ ra bực bội khi tôi nhàn tản. Thêm một người khách Tây hỏi mua mấy cái cốc Phù Lãng. Tôi gói hàng, bấm thẻ tín dụng, nhẩm tính số tiền thu được trong ngày. Bỗng Ninh gấp sách, nói to: "Hôm nay kiếm được thế là đủ. Chúng ta đi đâu thôi. Không nên ở trong nhà quá nhiều, nhất là tối không mưa". Tôi ngạc nhiên, hơi buồn cười. Chúng tôi chạy chung cái xe cũ của Ninh. Mới hơn 9 giờ, đường phố không quá ồn ào. Tôi cho xe đi mãi, hít đầy phổi hơi muối bám trên những ngọn gió từ biển lùa về. Cảm giác ra khơi như một cánh buồm đột nhiên trỗi dậy, không lầm lẫn. Tôi nói: Ninh này, tụi mình cần làm cái gì tử tế, trước khi thời gian trẻ qua mất..." Cô ta không trả lời, chỉ đặt nhẹ đầu trên vai tôi. Một hơi ấm tưởng như bỏ quên. Một hương vị cà phê gần gũi. Luôn là vậy, hạnh phúc, cảm giác bắt đầu từ những thứ bình thường không ngờ.


  8. lethe_cry

    lethe_cry Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/10/2005
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Các cô này khó thông đầu quá nhỉ. Cái câu anh nói có vẻ chạm nọc tự ái hay sao mà cứ đá đá tỉa tỉa anh thế.
    Anh đơn giản chỉ rút ra một điều: ko nên khen gái xấu. Thế thôi.
    Bắt đầu từ cái ảnh cô HT post lên. Anh thấy nó chối lắm, trông đek khác gì mấy con hàng khi anh đi bar (xin lỗi cô HT, đấy là cảm nhận của anh khi nhìn ảnh chứ anh không chửi cô). Rồi nhìn cô lượn lờ ở 68...Vậy là anh thấy ngứa ngáy cho những cái thằng cứ thích vào đây bốc cô lên giời. Nếu anh là BẠN cô, anh sẽ chê cô nhiệt tình. Nếu anh là BÈ, anh khen, mất gì!
    Thôi các cô uống cafe tiếp đi. Anh thích đen không đường. Đắng mới ngon!
  9. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Chết...Sao bi giờ em mới biết điều đó nhỉ???
    Khục khục...Chết cười
    Bố khỉ...

    Được huyentrang sửa chữa / chuyển vào 23:38 ngày 19/11/2005
  10. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]
     
     
    Thôi mình lại làm hàng tý...Hàng về, hàng về.....Pic mới..hihihi
    Được huyentrang sửa chữa / chuyển vào 23:40 ngày 19/11/2005

Chia sẻ trang này