1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Các bác viết tiếp truyện cho em phát!

Chủ đề trong 'Văn học' bởi pittypat, 04/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. n/a

    n/a Guest

  2. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Hehe, cái truyện này ngày xưa em viết dở (nó cũng dở tệ luôn!). Hồi đó "kém tắm" quá đâm ra mãi chả nghĩ ra nên viết tiếp thế nào. Các bác nhảy vào giúp em mí!
    Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một nhà vua và một hoàng hậu hiếm muộn. Hai người lên chùa cầu khấn, xin quẻ, cúng bái mãi mới sinh hạ được một cậu con trai. Ngày chú bé ra đời là ngày cả vương quốc tưng bừng lễ hội, đèn hoa, cờ pháo tung bay khắp các nẻo đường. Để ăn mừng sự kiện trọng đại này, nhà vua và hoàng hậu quyết định phải mời bằng được một bà tiên già về hưu nổi tiếng lẫy lừng nhờ những lời cầu phúc tốt đẹp luôn thành hiện thực đến tham dự lễ đầy tháng của bé hoàng tử nhỏ. Mọi việc tưởng chừng sẽ yên ổn và tốt đẹp cho lễ mừng đầy tháng của hoàng tử, nếu như cô thư ký của hoàng gia không phải vì vội đến chỗ hẹn nói lời chia tay với anh người yêu thứ 15 mà gửi nhầm thiếp mời tới một bà tiên già sắp về hưu khác. Bà tiên này cũng là một nhân vật tài giỏi, lẫy lừng trong giới tiên phật về tài xem tướng số, nói câu nào trúng phóc câu ấy. Nhưng sở dĩ vua và hoàng hậu e ngại không dám mời bà vì bà có một đặc điểm: luôn chỉ nói đúng những chuyện xấu.
    Và thế là chuyện gì đến sẽ phải đến, trước con mắt ngạc nhiên xen lẫn e ngại của khách khứa, và sự hoảng hốt pha cả kinh sợ của vua và hoàng hậu, bà tiên già Bói Trúng Phóc, sau khi đứng lên trịnh trọng cảm ơn tấm lòng thành của hoàng gia đã không quên mời mình, đã nhẹ nhàng đến bên nôi hoàng tử nhỏ, tập trung nhãn lực bói miễn phí cho hoàng gia một quẻ. Sau khi vận hết nội công, bà thở: "Phù" một cái, tay vuốt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vì tập trung căng thẳng, và mỉm cười:
    - Lời tiên đóan của ta sẽ chỉ một mình chàng trai này được nghe thôi. Ta sẽ thu nó vào một cái bình. Đến năm hoàng tử 18 tuổi, hãy đưa cho hoàng tử cái bình đó và bảo chàng mở nó ra. Cái bình đó có tính chất quyết định với cuộc đời hoàng tử.Ta sẽ đăng ký độc quyền cho cái bình này, đồng thời sẽ đánh dấu bản quyền tác giả. Nghiêm cấm in sao dưới mọi hình thức.
    Nói xong, bà tiên biến mất. Mọi người đang xôn xao vì lời tiên đóan bí ẩn, bỗng giật mình vì thấy bà lò dò trở lại. Chưa ai kịp hỏi thì bà đã nói luôn:
    - Ta quên khuấy đi mất! Thời gian này Phòng Tiên Tri của ta đang có đợt khuyến mại giảm giá 20%. Nếu ai có gia huy hoàng gia đến, ta sẽ đặc biệt giảm giá 50% cho. Đồng thời sẽ có thêm một đợt bốc thăm trúng thưởng cuối đợt khuyến mại. Giải thưởng là... Vâng! Xin cảm ơn quý vị đã chú ý lắng nghe. Xin chào và hẹn gặp lại quý vị.
    Nói xong, bà tiên biến mất hút.
    @@@
    Mười tám năm sau. Hoàng tử nhỏ của chúng ta giờ đây đã lớn và trở thành một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú. Hoàng tử có cuộc sống rất tươi đẹp và con đường công danh rộng mở với ngai vàng trước mắt. Có một điều mà chàng luôn thắc mắc, hễ hoàng tử đi đến đâu trong vương quốc rộng lớn của mình, chàng đều nhận được những ánh mắt hoặc những tiếng xì xào e ngại. Bực mình quá bực mình! Chàng đem chuyện đó về mách với hoàng hậu. Hoàng hậu nghe thấu nỗi niềm trăn trở của con trai mà lòng buồn rười rượi, thở dài thườn thượt suốt cả ngày. Nhà vua, sau một ngày bận rộn chuyện triều chính, về đến cung thì suốt ngày chỉ nghe thấy tiếng vợ thở dài, lấy làm khó chịu lắm. Nhịn mãi không nổi, ông bực mình gắt lên:
    - Bà làm cái gì mà cứ thở ngắn than dài suốt thế? Không thấy cả cái hậu cung này nó nặng mùi thở dài của bà lắm rồi à? Làm ơn im đi cho tôi nhờ!
    Hoàng hậu thấy mình buồn thế mà chồng chả thèm quan tâm hỏi han gì, đã thế còn nhặng xị lên nữa, tự dưng thấy lòng tủi thân quá. Thế là nước mắt nước mũi ở đâu cứ thi nhau tuôn ào ào, tưởng như chả có cái đập nào ngăn nổi. Vua cáu thì cáu thế, nhưng mà thấy vợ khóc cũng sợ, e "nó khóc trôi cả lâu đài mình mất", thế là cuống lên, dỗ dỗ dành dành, xin lỗi rối rít, hỏi han sự tình. Hoàng hậu huhu rồi thút thít, rồi sụt sịt, mãi rồi cũng chịu nín, nhưng mà cứ câm như hến, chả thèm nói với vua một câu. "Khổ thật, cái mụ này! Già đầu rồi mà cứ như trẻ con!", vua chửi thầm trong bụng. Trong bụng thì chửi thế, nhưng mà vua cũng chịu khó bỏ ra nửa ngày trời vừa ăn, vừa ngủ, vừa dỗ dành vợ. Cuối cùng thì cũng thấu rõ sự tình. Mà hiểu rõ rồi thì vua lại rầu lòng. Cái chuyện đó, tưởng đã quên được rồi, ai ngờ sau 18 năm lại bị lôi lại. Biết làm sao bi chừ?
    - Mình này, - hoàng hậu thủ thỉ - hay là ta cứ đưa béng cho nó cho nó xong chuyện đi nhỉ?! Chứ cứ thế này, em thấy cắn rứt lương tâm lắm!
    - Bà này chỉ nói vớ vẩn! Bà quên cái mụ già đó nổi tiếng tòan nói chuyện xấu à? Nhỡ may mở cái bình đó ra, cái xấu ở đâu nó ập vào con mình thì sao?
    - Nhưng mà... Em nhớ là mụ ta bảo, cái bình đó rất quan trọng với cuộc đời con mình. Mà mình à, em nghe nói, mụ ấy chỉ nói trước được tương lại thôi, chứ không kiêm khoản bùa chú nào đâu. Mà tương lai nó thế nào thì nó thế ấy rồi, biết trước có khi lại hay, lại tránh được phần nào cũng nên!
    - Tôi không biết...
    - Mình à, em nghĩ kỹ rồi, (em nghĩ lúc giận mình ấy), có khi ta cứ nói cho nó biết. Dù sao cuộc đời nó là do nó quyết định. Mình có bảo vệ thì cũng chỉ đến mức nào đó thôi, chứ có làm thay nó mọi chuyện cả đời được đâu?!
    - Ừ, bà nói cũng phải...
    Thế là, sáng hôm sau, mới tinh mơ hoàng tử đã bị dựng cổ dậy, triệu vào phòng lớn.
    - Con à, đây là cái bình...
    Hoàng hậu giải thích kể lể dài dòng một hồi. Hoàng tử, sau khi ngáp lên ngáp xuống mấy chục cái, ngủ gật được mấy giấc, cuối cùng cũng nghe xong được câu chuyện "lịch sử" mẹ truyền dạy. Tuy chỉ nghe loáng thoáng được vài câu, nhưng hoàng tử, với trí óc thông minh xuất chúng, đã hiểu được sự tình. Chàng cầm chiếc bình lên ngắm nghía:
    - Cuối cùng thì ý mẹ là con phải mở nó ra chứ gì?
    - Ừ, đúng rồi! Con trai mẹ thật thông minh quá!
    Không đợi lấy một giây, hoàng tử mở ngay nắp chiếc bình kỳ lạ nọ. Một làn hơi mỏng tỏa ra. Đợi một lúc...
    "Alô alô... 1..2..3..4 alô! Hì, thử máy chút! Hì. Này, hoàng tử, số phận chàng chỉ tóm lược được một câu thôi. Đây là điều ta khuyên chàng: Đừng nên tin bất kỳ ai trừ bố mẹ chàng kể từ giây phút này!"
    ... whatever my heart says...
  3. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    @@@
    Rất nhiều ngày sau sự kiện trọng đại đó, hoàng tử bỗng liên tiếp mơ thấy mộng đẹp. Trong giấc mơ, chàng gặp một người con gái có mái tóc vàng óng ả, mỏng mảnh như tơ, đôi mắt xanh dịu dàng và đôi môi luôn mỉm cười. Lần nào cũng vậy, nàng xuất hiện thoáng qua trong giấc mơ, để lại hoàng tử ta ngẩn ngẩn ngơ ngơ suốt cả ngày dài còn lại. Cứ ngẩn ngơ mãi rồi thành bệnh. Cả vương quốc xôn xao lên với căn bệnh lạ của hoàng tử. Không một vị thầy thuốc nào chuẩn đoán nổi bệnh chàng là gì. Tất cả đều bó tay.
    Hoàng hậu và đức vua phiền muộn lắm. Có độc nhất một người con, nay tự dưng lại mắc phải một thứ bệnh quái đản! Khổ sở ghê lắm! Hai người đứng ngồi không yên, hết cầu cạnh cao nhân này đến ẩn sĩ nọ, thế mà rồi kết quả cũng vẫn chẳng ra sao.
    Nhưng như người ta bảo: "Cái gì muốn, tự nó sẽ tìm đến". Một hôm, có một người lạ mặt xin diện kiến đức vua, khoe rằng mình có khả năng chữa khỏi bệnh cho hoàng tử. Vua và hoàng hậu mừng lắm, vì chưa có ai dám mạnh mồm đến vậy. Họ liền dẫn vị khách có tên Người Chỉ Đường vào gặp hoàng tử.
    Do đã biết trước triệu chứng bệnh tật của hoàng tử thông qua phương tiện truyền thông, Người Chỉ Đường khi gặp hoàng tử liền nói ngay một câu:
    - Người con gái đó chính là công chúa nước bên cạnh.
    Hoàng tử đang vẩn vơ rứt cánh hoa, bỗng đứng phắt dậy, reo lên vui sướng: "Ơ rê ka! Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!". Và khỏi bệnh ngay tức khắc.
    Ngay sáng hôm sau, chàng đề nghị cha mẹ hỏi cưới công chúa nước bạn cho mình. Quốc vương chiều ý con, tức tốc gửi chuyển phát nhanh quà cầu hôn của hoàng tử cho vua nước bên cạnh. Ai dè lại bị gửi trả lại. Nghe đâu nhà vua và hoàng hậu nước bên có ý muốn hoàng tử phải đích thân sang bên đó hỏi cưới. Nhưng việc đi lại này không bình thường, hoàng tử phải tự mình đi bộ sang. Bất chấp việc cha mẹ khuyên can, lòng chàng đã quyết, hoàng tử trẻ ngay lập tức lên đường.
    @@@
    Con đường từ vương quốc nhà sang vương quốc của công chúa quả là một chặng đường hiểm trở. Vật cản đầu tiên chính là một khu rừng rậm. Người ta đồn rằng, trong rừng có một mụ phù thủy già nanh ác, rất thích ăn thịt con trai. Mụ sống trong khu rừng này, giăng lưới bắt người khắp nơi. Nhà của mụ là một cây sồi có gốc rất to, và trong nhà mụ, bếp lúc nào cũng nghi ngút khói, sẵn sàng cho việc làm thịt bất kỳ kẻ nào dại dột mò vào rừng. Bạn bè mụ là những hùm beo, rắn rết, hàng đêm, chúng tụ tập trong nhà mụ, bàn kế sách cho việc kiếm mồi... Thật là một thử thách lớn cho hoàng tử!
    Nhưng có điều gì cản trở được chàng trai trẻ đi tìm tình yêu?! Hoàng tử hít một hơi dài và tiếp tục đi sâu vào rừng. Đó quả là một khu rừng lớn, với tòan những cây rất to và rất cao. Những tán lá xòe rộng, xen kẽ với nhau tạo thành cả một vòm trời lá, che khuất bầu trời. Chỉ một vài tia sáng mỏng manh lọt qua tầng lá tạo cho không gian một dáng vẻ mờ ảo rất quái dị. Mặt đất êm ái với hàng triệu triệu chiếc lá thông lót đường. Không khí bốc lên một mùi ngai ngái, ẩm ẩm nhưng cũng hết sức mới lạ và quyến rũ với chàng trai trẻ. Hoàng tử chợt cảm thấy lòng rộn lên. Chàng hăm hở bước đi.
    Bỗng... "Rắc!". Giật mình nhìn xuống, chàng thất kinh bởi những chiếc xương trắng gãy vụn dưới gót giày mình. Hình như xương này để lâu lắm rồi nên mới khô và giòn đến thế này. Chàng thấy lưng lạnh toát, chợt giật mình nhớ ra đây là khu rừng của một mụ phù thủy. Phải cẩn thận đề phòng!
    Chàng chọn chiến lược chắc ăn, nghĩa là vừa đi vừa nấp, ngó nghiêng cảnh giác. Phải một lúc lâu chàng mới tới được giữa rừng. Chính giữa khu rừng là một cây sồi rất to, to lắm, chả biết to giống cái gì nữa, chỉ biết là rất rất to thôi. Dưới gốc cây là một căn nhà khá xinh xắn, ống khói tỏa ra nghi ngút khói thơm (hoàng tử thấy bụng réo sùng sục, nuốt đánh ực một cái). Xung quanh nhà là một hàng rào khoanh lại mảnh vườn trồng đầy hoa. Thật kỳ lạ! Ở một nơi ánh sáng khó lọt đến này mà hoa vẫn tươi tốt. Đó là những bông hoa có màu sắc khá đậm và ấn tượng: tím chàm, da cam, vàng rực, đỏ nhung... và ngát hương. Bông nào cũng có một mùi hương đặc biệt và gợi cho chàng trai về một điều gì đó. Đóa hoa vàng rực này có mùi thơm nồng nặc, làm chàng nhớ nhiều gương mặt tròn trịa phúc hậu của cha. Bông hoa đỏ xinh xinh kia mùi hương ngan ngát. Ngửi nó, chàng như mường tượng lại dáng vẻ đài các, thướt tha của mẹ. Một bông hoa to, cánh tròn, màu da cam rực rỡ với cái mùi hơi hăng hắc của nó sao làm chàng nghĩ nhiều về cung điện thế này?... Mỗi đóa hoa đều làm chàng nhớ đến những kỷ niệm thời thơ ấu. Hoàng tử như lạc giữa vườn hoa bé xíu, chàng cứ ngửi, cứ hít hà những mùi thơm vừa xa lạ vừa thân thuộc ấy, quên luôn cả đề phòng. Đang say sưa với những đóa hoa thân thương của kỷ niệm, chàng chợt nhận ra một hương thơm lạ. Đó là một mùi thoang thoảng, nhẹ nhàng, cảm như hơi đậm đậm và đặc biệt lạ xuất phát từ một bông hoa màu tím chàm e ấp được trồng ở một góc vườn. Hoàng tử ngạc nhiên lắm. Cái hương của nó gợi cho chàng một điều gì đó thật mơ hồ, mới lạ và kỳ diệu. Không thể nhớ ra được một điều gì... Đứng ngẩn ngơ mãi, hoàng tử cứ thấy vấn vương không rời chân nổi với đóa hoa nhỏ...
    "Uỳnhhhhhhhhhhhhhhh!". Theo phản xạ tự nhiên, chàng chạy luôn vào trong nhà, đóng cửa. Chỉ dám he hé mắt nhìn qua cửa sổ. Hóa ra chỉ là một cái cây "con" bị đổ. Chàng thở phào. Ối, mà không, thở phào sao được?! Chàng đang đứng ngay trong nhà mụ phù thủy! Thôi chết tôi rồi! Làm sao bây giờ?! Chàng lo sợ nhìn quanh tìm chỗ nấp. Nhưng hình như chủ nhà đi vắng. Thế là lúc này hoàng tử của chúng ta mới dám thở phù ra một tiếng rõ dài, bình thản ngắm nhìn nơi dừng chân.
    Đây quả là một căn nhà đẹp, đồ đạc bày biện ngăn nắp, sạch sẽ. Trong nhà có một cái tủ sách với toàn những sách hay bằng đủ mọi thứ tiếng trên thế giới (hoàng tử rất háo hức muốn "chôm", nhưng sợ bị yểm bùa nên không dám sờ vào sách), một bộ bàn ghế xinh xắn và trên bàn là một lọ hoa cắm đóa hoa tím ngát. Đi vào phòng bên, chàng bắt gặp một căn bếp ngăn nắp với một bầu không khí ấm cúng, thơm tho. Trên bếp là một nồi súp đang sôi sùng sục. Mùi thơm quá quyến rũ, nhất là khi hoàng tử nhiều ngày nay phải ăn lương khô. Chàng ngập ngừng... Nhỡ chả may đây là súp thịt người thì sao nhỉ?! Thôi kệ, thịt người cũng đựoc, nấu chín thì ăn được tất! Mà mình xơi một miếng, có ai biết đâu mà sợ?! Nghĩ thế, chàng mạnh dạn múc một bát đầy và vét cho bằng sạch. Ăn no nê thì cái nồi cũng cạn một nửa. "Mụ phù thủy này nấu ăn ngon phết! ", hoàng tử nghĩ bụng. "Nhưng mà nồi súp cạn thế này, mụ ta có tìm mình trả thù không nhỉ?! Thôi tốt nhất là lấy ít nước đổ vào cho đầy lại. Thế là yên tâm nhất!". Nghĩ sao làm vậy, hoàng tử phủi tay và tiến vào căn phòng còn lại.
    Căn phòng nhỏ xinh với một chiếc giường rất đẹp, sạch sẽ, gọn gàng. Nhìn nó trông yêu quá, hoàng tử tiện tay mở cửa sổ, ngắt một túm hoa, đặt lên đầu giường.(hành động đó là bột phát thôi, chứ hoàng tử của chúng ta chả dại gì đi tặng hoa cho phù thuỷ cả, các bạn yên tâm!). Xong rồi chợt nhớ ra mình cần phải đi, chàng cám ơn trời đất vì mình không gặp phải phù thủy, rồi tiếp tục lên đường. No bụng, lại vào nhà phù thủy rồi (nhưng không gặp), bước chân chàng mạnh dạn và hăm hở hơn. Chả mấy chốc, hoàng tử đã thoát ra khỏi khu rừng bí ẩn.
    ... whatever my heart says...
  4. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    @@@
    Ra khỏi rừng rậm, chàng hoàng tử lại hăm hở bước đi. Quốc bộ suốt cả ngày trời, cuối cùng chàng cũng gặp một thị trấn nhỏ. Đó là một thị trấn đông đúc và sầm uất với hàng hóa la liệt, người bán kẻ mua tấp nập. Họ trao đổi, bàn tán, trả giá, la hét, đánh nhau... tất cả tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp của một thế giới sống ồn ã, đối lập hẳn với cái hơi tĩnh lặng, âm u của khu rừng chàng vừa đi qua. Đáng lý ra hoàng tử của chúng ta sẽ rất vui và sà ngay vào ngắm những thức đồ mới mẻ của vùng đất lạ, nhưng vì đi bộ vất vả suốt cả một ngày đường, nên giờ chàng chỉ còn chăm chăm đi tìm cái nhà trọ dừng chân.
    Nhà trọ của thị trấn nằm khuất sau khu buôn bán. Ở phòng trọ mà dỏng tai nghe, chỉ thấy cái tiếng ồn ĩ của phố chợ như một mớ âm thanh hỗn tạp vẳng từ xa lại. Tưởng như nhà trọ thật yên ả. Nhưng đó là ban ngày thôi, còn ban đêm, những nhịp điệu sống động từ quầy rượu của nhà trọ lại tiếp nhịp cho một thế giới ồn ào khác. Bầu không khí rộn rã của quầy rượu như lôi kéo, khiến cho không một vị khách nào ngồi yên nổi trong phòng mình. Hoàng tử cũng bị cái sự vui tươi đó kéo xuống.
    - Chào anh bạn. Anh bạn từ nơi xa đến có phải không? - Một người đàn ông lạ mặt, có gương mặt gầy gò và đôi mắt trũng sâu ở đâu tiến lại gần làm quen với hoàng tử. Và chỉ sau vài chén rượu, họ đã trở thành những người vô cùng "hợp cạ". Hoàng tử vui miệng, kể hết cho người bạn mới nghe thân phận thực sự của mình và mục đích của chuyến đi. Người bạn mới cười ha hả:
    - Ra thế! Không ngờ điện hạ lại lãng mạn đến vậy! Nhưng mà hoàng tử ơi, tôi nghe nói rằng công chúa nước tôi là một người cực kỳ chỉn chu và khó tính. Đã có rất nhiều hoàng tử của các vương quốc khác đến xin cầu hôn, nhưng chả chàng nào lọt vào mắt xanh của nàng cả. Vì thế, tất thảy đều phải ra về trong thất vọng, cho dù tất cả họ cũng đã phải lặn lội đến đây theo đúng cái cách chàng đang làm đây này. Vì thế, tôi khuyên chàng, nếu muốn thành công 100%, chàng phải tìm cách tiếp cận với công chúa trước. Thế là ăn chắc nhất! Nếu chàng muốn, tôi có thể bày cách cho chàng...
    Hoàng tử mừng rỡ lắm. Thật quả trời phật thương chàng, không dưng chàng lại gặp được đúng người cần gặp, một người có khả năng giúp chàng đạt được ước vọng! Hai người nói chuyện suốt tối, bàn bạc kế sách và quyết định sáng hôm sau sẽ lên đường. Hoàng tử cảm thấy lòng bình yên và thanh thản, hạnh phúc, chàng đã có một giấc ngủ say hơn thường lệ rất nhiều.
    Không ngờ, cái người bạn mới của hoàng tử chính là một tên trộm nổi tiếng đang bị truy nã. Y đang trốn chui trốn lủi vì không có tiền. Đang bế tắc, bỗng dưng trên trời lại rơi xuống cho hắn một con gà vừa non vừa béo ú để hắn vặt lông. Thật quả trời ưu ái hắn! Thế là không bỏ lỡ cơ hội, y đã cho thuốc ngủ vào rượu của hoàng tử, nửa đêm đột nhập vào phòng hoàng tử, cắp gói hành lý và chuồn mất. Chỉ khổ chàng trai trẻ của chúng ta, đến sáng ra, hành lý thì mất, người bạn (tưởng là) đồng hành (tương lai) thì chả thấy đâu, đã thế lại không có tiền trả tiền trọ. Mà cho dù là hoàng tử, cứ không tiền thì cũng bị đá đít ra ngòai đường như thường, khôgn chỉ thế lại còn được chủ quán ân ái tặng thêm một quả trứng thối và một nửa quả cà chua bốc mùi vào mặt làm bữa điểm tâm.
    @@@
    Hoàng tử buồn bã, cay đắng đi lang thang. Cái bình số mệnh đã khuyên đúng. Thế mà chàng chẳng chịu nhớ. Giờ đây, chàng chả còn gì bên mình. Tiền không có. Tình thì ở mãi đâu đâu xa vời. Bây giờ mà quay về cung điện thì nhục nhã. Đường đường là một hoàng tử, khi đi quần áo sạch sẽ, khăn gói chỉnh tề, khi về lại trông chả khác gì một miếng giẻ rách! Thế coi sao được?! Còn đi tiếp ư? Chặng đường trước mặt còn dài. Không tiền, không thức ăn nước uống, liệu rằng chàng sẽ sống sao đây? Mà kể có đến được nơi, thì nàng công chúa kiêu sa và hoàng gia đài các kia có chấp nhận một anh chàng khố rách áo ôm tự nhận là hoàng tử này không? Hay là họ sẽ xùy chó ra đuổi chàng chạy mất dép? Bao nỗi lo, bao u sầu đè nặng trong lòng hoàng tử trẻ. Chàng mệt nhọc lê bước. Chả biết tự lúc nào đã thấy mình ngồi bên bờ một dòng suối, chàng vục mặt xuống nước, hy vọng làn nước mát trong lành kia có thể làm dịu đi nỗi đau. Mặt chàng trai đẫm nước, không biết là nước mắt hay nước suối nữa.
    Bỗng chàng nghe thấy tiếng một gáo nước khua nhẹ. Ngẩng mặt lên, hoàng tử giật mình trước một cô gái trẻ đang múc nước bên kia bờ suối. Cô gái có dung mạo bình thường, nhưng không hiểu sao nhìn cô, chàng lại thấy có cảm giác ấm áp, xen lẫn thanh thản. Cô gái cũng phát hiện ra người đàn ông lạ mặt đang nhìn mình bên kia bờ. Cô vội vã múc nước và bỏ đi, nhưng trước khi dời chân, cô còn ngỏanh lại, nhìn rất lâu vào gương mặt chàng trai. Ánh mắt cảm thông, trìu mến, pha lẫn chút gì như thương cảm.
    Cô gái đi rồi mà hoàng tử vẫn chưa hết cái cảm giác kỳ lạ xốn xang trong lòng. Cái cảm giác nửa thân quen, nửa lạ lẫm cứ đeo đẳng chàng trai mãi. Chàng như quên hết những nỗi muộn phiền mình đã và đang trải qua. Lòng chỉ tự nhủ: "Mình sẽ ngồi ở đây đợi cô gái này. Mình không biết tại sao mình phải làm thế. Nhưng mình sẽ đợi cô ấy".
    ... whatever my heart says...
  5. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Các bác giúp em nhá!
    Don't cry because it is over, smile because it happened
  6. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Hoàng tử ngồi một lúc, thấy chán vật. Chàng đứng dậy đi lòng vòng xem có vẹo gì hay không. Chả có vẹo gì! Chàng lội qua suối, thử xem xét đường lối xem có cách nào cải thiện tình cảnh không. Chàng đi theo một con đường mòn nhỏ quanh co, phong cảnh hữu tình, chàng thấy chả cần nghĩ đến em gì gì bên suối nữa: "Ngu gì mà đợi, đợi được lại bị người ta lừa cho thì buồn, hehe!". Đang đi, tự dưng, (công nhận đúng là đãi kẻ khù khờ), chàng bắt được một nghìn đồng không biết ai đánh rơi, sướng!
    Một lúc sau chàng đến một thôn nhỏ, trong thôn nhà nào cũng treo biển "Internet tốc độ cao, chat, email, webcam,..." Chàng mò vào cái nhà trông đẹp nhất, biển đề giá khuyến mại 2000đ/h. Với một nghìn bắt được, cũng giải trí được nửa tiếng.
    Chàng vào, quả thực sững người khi thấy cái em bên bờ suối lúc nãy đang ngồi chát chít. Em này trông hay ra phết chứ đừng đùa, lúc nãy ở suối mặt chàng toàn nước nhìn lèm nhèm biết cái gì đâu. "Em này tưởng chăm chỉ, hoá ra múc được xô nước về lại để mẹ nấu cơm, trốn ra đây chát chít. Soi quả nick phát xem thế nào." Chàng giả bộ lơ ngơ hỏi chủ quán mấy thứ vớ vẩn, trong lúc đó soi nick của cô em. Nick gì quái thế nhể? Pitty-dở-hơi !?!?!
    Chàng bật YM lên, quyết định chat chit tà lưa câu kéo. Thì ra nói chuyện với em này cũng dễ chịu. Em nào chat mà chả dễ chịu, nhưng mà không sao, chàng thấy thích phết.
    Chàng quyết định dùng khổ nhục kế, gợi lòng thương cảm của chị em phụ nữ. Chàng kể lể sự tình từ đầu đến đuôi cho em Pitty-dở-hơi nghe. Em vừa đọc những dòng YM sướt mướt của chàng, vừa động viên vài câu lấy lệ, nhưng mà chàng cảm thấy thế là thành công rồi.
    Kể xong câu chuyện, chàng sốt ruột chờ đợi phản ứng. Sắp hết nửa tiếng tiền net rồi còn đâu. Và niềm mong đợi của chàng đã được đền đáp:
    - Đàn ông con trai như anh, ngu gì mà ngu đến thế là cùng!
    -Trời! Con gái con đứa, chat chít kiểu đấy à? - Chàng giật thót cả mình, nhưng mà lại lấy giọng mềm mỏng - Thế theo nàng thì thế nào, nói cho ta nghe với.
    - Về nhà đê. Tự dưng mò sang đây tìm công chúa làm qué gì.
    - Nhưng mà Người Chỉ Đường bảo thế!!!
    - Bảo thế mà cũng tin à? Bà tiên nói rằng từ giờ phút nghe tin nhắn trong cái bình, thì không được tin ai ngoài bố mẹ mình cơ mà.
    - Ơ, ờ nhỉ. Hehe, đúng là ngu vật. Tự dưng đi lang thang, lại mất hết cả tiền bạc.
    Vừa hết một nghìn đồng. Chàng đứng dậy, lanh quanh lanh quanh rồi quyết định đến thẳng chỗ em Pitty-dở-hơi. Chàng lúng búng bảo mình chính là hoàng tử, rồi hỏi vay hai chục nghìn đi xe hàng về nhà. Chắc trông chàng tội nghiệp quá nên em cũng đồng ý. Trên gương mặt của em lại có vẻ gì đó đắc thắng rất chi là khó hiểu.
    Tóm lại là hoàng tử về nhà. Chàng chả mơ mộng cái đinh gì nữa. Sống nhàn nhã sung sướng sáng đá bóng ngày đi học thêm đêm lên net chat chít với forum.
    Chợt một ngày kia, chàng nhận được một e-mail. Cái tên nghe quen quen: pitty_do_hoi@yahoo.com.
    "Trả tiền đê. Định quỵt tiền của em à. Mang đến tận nơi mà trả. À, kể cho anh nghe chuyện buồn của em. Hôm qua em đi xem bói bài Tây (tưởng là bài tây xịn nhưng thầy bói toàn bói bằng quân tổ tôm). Thầy bói bảo chồng em nhất định hội đủ hai điều kiện. Một là mặt trông ngu ngu. Hai là nợ em hai mươi nghìn không chịu trả phải đòi. Em thấy chỉ có anh là xứng đáng. P/S: Em chính là công chúa nước láng giềng đấy, em gửi cả bản scan hộ chiếu để chứng minh. Hehe. Bye!"
    Hoàng tử sững lặng hồi lâu. Chả lẽ lại tin, không tin được, bà tiên đã bảo thế. Chàng quyết định hỏi ý kiến bố mẹ, bố mẹ thì không lừa chàng. Hoàng hậu phán mỗi một câu: "Không đứa này thì đứa khác nó lừa, lo gì". Hoàng đế chêm thêm vào: "Bố lấy phải mẹ của con, thảm lắm, nhưng mà vẫn làm vua được như thường, có sao đâu".
    Chàng lên nhà viết mail trả lời cho công chúa nước láng giềng.
    "Mẹ anh bảo anh yêu em. Bố anh cũng bảo thế. Thế thì chẳng tội gì mà anh không thấy thế. Thôi thì anh rất yêu em".
    Sáng hôm sau hoàng tử lại khăn gói lên đường sang nước láng giềng. Lòng vui phơi phới. Nói chung là được của nó.

    Tequila Sunrise

    Được tequila sửa chữa / chuyển vào 03:03 ngày 11/03/2003
  7. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    hahahha, bác Tequila viết "đỉnh" thật! Cực có duyên! Cực buồn cười! Em buồn cười quá đi mất! Bác giỏi thật đấy, làm truyện của em nó hay hẳn lên! Bái phục! Bái phục! Vốt cho bác 5 con sao cái lào!
    Don't cry because it is over, smile because it happened
    Được pittypat sửa chữa / chuyển vào 13:05 ngày 11/03/2003

Chia sẻ trang này