1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Các bài viết của Trí Quyền

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi tienghatngoclan, 20/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Dạo chợ đĩa cuối năm con Dê
    CD nhạc : sôi động
    Nổi nhất có lẽ là Lulennium( đầu não tên L.), đánh hàng nhanh và nóng nhất, luôn bám sát theo thời sự âm nhạc thế giới cũng như gu nhạc phổ thông ở VN. Từ Norah Jones, Nelly, Kylie Minogue cho đến hòa tấu Paul Mauriat, Yanni, Kitaro, mới đây là Let it be naked đều có mặt ở hầu hết các tiệm dĩa. Yoodooshop có lẽ nhận thấy khó cạnh tranh với Lulennium đã chọn các tên tuổi cũng trẻ trung nhưng lạ hơn như Peter Cincotti, Mandy Moore, Black Eye Peas. JAM( Jacky and Music) một thời lừng lẫy đã giải nghệ. Xuất hiện thêm một dòng đĩa là lạ ( người đánh hàng tên D.) với bìa trước chụp, bìa sau photo, chú trọng đến dòng nhạc jazz và một số nghệ sĩ ?o đứng đắn? khác : người nghe có thể dễ dàng tìm October rust của James Taylor, North của Elvis Costello, American songbook của Rod Stewart không lâu sau khi đĩa được phát hành; mới nhất, cd ?onhá hàng? ( sampler) theo cuộc bầu chọn 500 album hay nhất của Rolling Stone cũng đã có mặt. Muốn tìm lại các tên tuổi lớn của jazz như John Coltrane, Nina Simone, Dianne Reeves, Lee Ritenour hay mới mẻ như Selena Jones, Cassandra Wilson, Jeff Golub chẳng hề khó khăn, có điều giá đắt hơn tí, từ 15 đến 20 ngàn/ đĩa không hộp.
    Sự xuất hiện của CD Trung Quốc chất lượng cao gây ít nhiều xôn xao trong giới chơi đĩa. Xuất hiện trước ở HN, được thét lên với giá khá đắt đỏ ( 70 ngàn nếu mua lẻ, 50 ngàn nếu mua nhiều!), các Cd này đã xuất hiện ở SG tại hệ thống cửa hàng chuyên về? phim với giá 45 ngàn/đĩa, 60 ngàn / đĩa đôi. Khá phong phú về thể loại, từ dream pop như Mazzy Star, Gene Love Jezebel, metal như Therion, Bal Sagoth cho đến cũ xưa như Leonard Cohen, Rita Coolidge. Dòng đĩa này chỉ được người nghe nhạc có trình độ, hơi chuyên sâu chú ý không chỉ vì giá đắt mà còn bởi các tên tuổi trên, dù rất nổi trong dòng nhạc riêng của mình, lại lạ hoắc với người nghe phổ thông.
    Với dân nghe rock, năm qua là một năm thành công và gặt hái được nhiều? đĩa để nghe. Từ một cửa hàng ?ocó bán nhiều CD rock?, nay đã có ít nhất 3 cửa hàng chuyên về dòng nhạc đang khá cuốn hút này ( ít nhiều vì thành công của nhóm the Wall). Được sự hổ trợ của một số rocker VN đang du học và làm việc ở nước ngoài ( đặc biệt là ở Uùc), rock fan đã có vô số thứ để lựa chọn và dốc tiền túi ra mua, đủ các thể loại : death, brutal, black, progressive, doom, alternative?; từ các nhóm nổi cộm nhất cho đến các nhóm ?olên mạng search mòn mỏi vẫn không thấy có tí thông tin nào?. Điểm thiếu thốn và cũng là khác biệt giữa thị trường đĩa rock SG và HN là ở SG, dòng classic rock, jazz rock hơi ít người nghe.
    Khu chợ đĩa dành cho Tây ba lô ở Đề Thám - Bùi Viện sau khoảng thời gian dài khép cửa với người mua VN ( sợ ?oăn cắp mẫu ra ngoài bán?!) đã có nhiều cửa hàng rộng mở cho bất cứ ai, dù ?omắt xanh mũi lõ? hay ?oda vàng mũi tẹt?. Đĩa nhạc ở các cửa hàng này cực kì phong phú, tuy có hơi nghiêng về gu nghe nhạc của Tây. Có thể tìm được hầu hết mọi thể loại, kể cả nhạc dân tộc Phi Châu, Ả rập, Aán độ; nhạc dành để thư giãn ( me***ation & relaxing), kiểu hát cầu kinh ( chanting, Buddha)?
    Đĩa gốc ( original) dù giá cả đắt đỏ ( khoảng trên dưới 200 ngàn/đĩa) vẫn có một nhu cầu nhất định và có vẻ đang ăn nên làm ra. Phong phú và chuyên nghiệp nhất vẫn là Audiophile ( đường Đinh Tiên Hoàng), bên cạnh đó là Once upon a time ( đường 3/2), Blue Note ( đường Trương Định) và mua bán trao tay trong giới ?ochơi đĩa?.
    DVD : phong phú
    Chỉ vài tuần không dạo chợ đĩa đã phải sửng sốt trước số lượng các DVD mới, crooner xưa có Frank Sinatra, Tony Bennett, nhạc rock có Mr Big, Yngwie Malmsteen, Linkin?T Park, Kiss, nặng hơn có Metallica, Paradise Lost, Sepultura, Pantera, cựu trào có Bruce Springsteen, Gary Moore, Bonnie Raitt, Steve Nicks, opera có Andrea Bocelli, Lesley Garrett và đặc biệt là dòng Britpop với Oasis, Starsailor, Dove, Stereophonics, Muse, the Music, Reef? Hầu hết đĩa là các show diễn live, cũng có nhiều buổi diễn kinh điển như Monterey Pop 68, Woodstock 69 và 99, Bonnaroo 2002.
    Vài tháng trước, các Beatle maniac còn sót lại ở thế kỉ 22 ( đáng ngạc nhiên có một số lượng đông đúc hơn bất cứ dự đoán nào) những tưởng đã no nê với bộ 8 đĩa Beatles Anthology thì đến cuối năm lại có thêm Lennon Legend và Concert for George. DVD xuất hiện ở VN đôi lúc còn nhanh hơn ở Mỹ. Một người bạn từ Mỹ về chơi đã rất ngạc nhiên khi biết được Concert for George đã có bán trong khi ở Mỹ vẫn còn trong thời hạn pre-order. Tương tự, nếu mãi đọc tin trên mạng vào trước ngày mất của John sẽ tưởng rằng Lennon Legend vẫn đang trong kế hoạch phát hành trong khi thực sự, DVD này đã xuất hiện ở VN từ tháng 11. Pink Floyd cũng được sự ưu ái đáng ngạc nhiên của các lái dĩa : bộ phim The wall, buổi diễn Live at Pompeii rồi đĩa nhạc thành công nhất Dark side of the moon, ngoài ra là các chương trình biểu diễn của Roger Water, tất cả đều có mặt trong các giỏ xách ở tiệm dĩa, chỉ cần chịu khó lựa. Các đĩa DVD được tung ra dường như không theo bất cứ tiêu chí nào : từ nổi đình đám như Linkin?T Park, Delta Goodrem cho đến sự tái hợp thiếu tay trống ở Las Vegas của the Who, Jon Lord ( keyboard của Deep Purple) chuyển sang chơi nhạc blues , Bobby McFerrin chơi nhạc dân tộc và cả những cái tên mà dân nghe nhạc lâu năm cũng phải gãi đầu như Paul Weller, CD thôi cũng đỏ con mắt : Can, Wishbone Ash, Uriah Heep? Tất cả sẵn sàng có mặt trên kệ đĩa nhà bạn nếu chịu chi ra từ 16 đến 20 ngàn/đĩa không hộp (muốn có hộp DVD cộng thêm đến 5000đ, quá đắt so với 2000đ/hộp CD). Dường như thấy 1 đĩa giá rẻ bèo nên cuối năm cũng xuất hiện nhiều DVD đĩa đôi bởi đã là người sành điệu, ai lại mua đĩa 1 mà không mua đĩa 2, cũng như không lẽ mua áo mà không mua quần cho đồng bộ!
  2. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Ozzy Osbourne ?" kẻ mộng mơ đầu thế kỷ

    Năm 71, gã đàn ông với mái tóc xoã ngồi bên chiếc dương cầm, cất tiếng hát ?o bạn có thể cho tôi là kẻ mơ mộng, nhưng tôi chẳng phải người duy nhất đâu?. Năm 80, một gã râu bạc cùng cô ca sĩ tóc vàng có giọng khàn khàn cất tiếng khuyên ?ođừng nên yêu kẻ mơ mộng?. Năm 2002, lại một gã tóc dài tự hào ?o tôi chỉ là một kẻ mộng mơ, trôi đi với giấc mơ của mình, mơ về một nơi chốn tốt đẹp hơn?. Họ lần lượt là John Lennon với Imagine, Kenny Roger và Kim Carnes với Don?Tt fall in love with a dreamer, Ozzy Osbourne với Dreamer.
    Đã 7 năm kể từ khi Ozzy phát hành album solo Ozzmosis năm 1995 nhưng 7 năm đó không phải là một khoảng lặng giữa 2 album như các nghệ sĩ khác. Ozzy đã khởi đầu cho tour diễn mang tên Ozzfest, thoạt đầu năm 96 chỉ có 2 buổi diễn, đến năm 97, Ozzfest có sự tham gia của các tên tuổi lẫy lừng của làng nhạc metal như Pantera, Marilyn Manson và đánh dấu sự tái hợp của Black Sabbath. Năm đó, Ozzfest là tour diễn thành công nhất bên cạnh chương trình tập hợp các giọng hát nữ Lilith Fair của Sarah McLachlan. Tháng 11/97, Ozzy lại phát hành album The Ozzman Cometh, một album tổng hợp những bài hát thành công thời còn trong Black Sabbath và cả giai đoạn hát solo. Sự tái hợp với Black Sabbath dẫn đến album đôi thu trực tiếp mang tên Reunion phát hành năm 98. Black Sabbath tiếp tục lưu diễn trong năm 99, trở thành con át chủ bài của Ozzfest năm này. Năm 2001, chẳng những nhóm tiếp tục lưu diễn mà còn ?othừa thắng xông lên?, chuẩn bị ghi âm album mới với đội ngũ nguyên thuỷ của Black Sabbath ( gồm Ozzy Osbourne, Tony Iommi, Bill Ward, Geezer Butler), lần đầu kể từ album Never say die năm 78. Bảy năm qua cũng mang lại cho Ozzy 2 giải Grammy, giải đầu tiên cho riêng anh năm 93 với "I Don''t Want to Change the World" trích từ đĩa Live & Loud (1993) và giải thứ nhì ( đầu tiên cho Black Sabbath) với "Iron Man" từ đĩa Reunion (1999), những giải được đánh giá là quá trể so với những cống hiến của Ozzy và Black Sabbath cho âm nhạc.
    Bận rộn như thế nhưng Ozzy vẫn đủ thời gian để ghi âm một album mới cho riêng mình. Năm 2002, đĩa đơn Dreamer được tung ra, tiếp theo đó là album Down to earth. Để ghi âm album solo thứ 8 này, Ozzy đã tập hợp được những nhạc công lẫy lừng của làng nhạc rock : tay guitar kì cựu Zakk Wylde vốn từng cộng tác nhiều năm với Ozzy ( hiện lập nhóm Black Label Society), tay bass Robert Trujillo của nhóm Suicidal Tendencies và cựu thành viên của Faith No More là Mike Bordin chơi trống. Down to earth được giới phê bình chào đón khá nồng nhiệt, đặc biệt là giới phê bình ?obảo thủ?, vốn không chấp nhận được sự lai tạp giữa rock, hip hop và rap trong nu metal. Down to earth khá ?onặng? so với các album thời kì hậu-Sabbath của Ozzy và có nhà phê bình đã nhận xét, đây không phải là album của một kẻ có đứa con nghe nu metal mà là của một kẻ đang dạy con mình nên nghe loại nu metal nào. Trong một album ?orơi xuống đất? như thế, vẫn có một khoảng khắc mơ mộng. Đó chính là Dreamer.
    Ozzy không hề che giấu sự ảnh hưởng của Beatles đối với mình. Trong cuộc phỏng vấn của Guitar World về 60 phút âm nhạc nào đã có ảnh hưởng tới mình nhất, Ozzy đã chọn đến 3 ca khúc của Beatles là I am the walrus, Strawberry fields forever và The long and winding road. Khi nghe nhận xét ?o Dreamer là một Imagine của Ozzy?, Ozzy nói : ?o Tôi cho đó là một lời khen ngợi?. Giờ đây, cũng chiếc đàn dương cầm, cũng cặp kính gọng tròn nhưng mọi thứ đều màu đen và chỉ được thắp sáng bằng những ngọn nến, Ozzy Osbourne, người cùng với Black Sabbath đã khai sinh heavy metal nói chung và doom metal nói riêng, người đã từng cắn đứt đầu con dơi trên sân khấu, lặng lẽ tự nhận mình chỉ là một kẻ mơ mộng, ngồi trong nhà nhìn ra cửa sổ, lặng ngắm thế giới bên ngoài, lặng ngắm mặt trời lặn, tự hỏi Đất Mẹ liệu còn có thể tồn tại khi con người cứ mãi lạm dụng, liệu bình minh ngày mai có mang lại những gì tươi đẹp hơn cho những người sống sau chúng ta (the dawn will bring a sign a better place for those who will come after us ). Không cô độc như The fool on the hill, trong Dreamer xuất hiện một nhân vật vô hình nào đó thể hiện qua ?othe two of us?, qua đại từ ngôi thứ nhất số nhiều ?owe? để rồi cuối cùng hiểu ra rằng đó chính là tất cả những ai đang nghe bản nhạc này. Dù đức tin của bạn có là gì đi nữa (Your higher power may be God or Jesus Christ) nhưng nếu không giúp đỡ lẫn nhau thì chẳng còn hy vọng nào cho loài người ( Without each others help there ain''t no hope for us). Phải chi tất cả chúng ta có thể tìm được sự an bình (If only we could all just find serenity), đến bao giờ thì những giận dữ, căm thù, cuồng tín mù quáng kia mới biến mất (When will all this anger, hate and biggotry be gone?)
    "Dreamer"
    Gazing through the window at the world outside
    Wondering will mother earth survive
    Hoping that mankind will stop abusing her sometime
    After all there''s only just the two of us
    And here we are still fighting for our lives
    Watching all of history repeat itself
    Time after time
    I''m just a dreamer
    I dream my life away
    I''m just a dreamer
    Who dreams of better days
    I watch the sun go down like everyone of us
    I''m hoping that the dawn will bring a sign
    A better place for those who will come after us ...
    This time
    I''m just a dreamer
    I dream my life away oh yeah
    I''m just a dreamer
    Who dreams of better days
    Your higher power may be God or Jesus Christ
    It doesn''t really matter much to me
    Without each others help there ain''t no hope for us
    I''m living in a dream of fantasy
    Oh yeah, yeah, yeah
    If only we could all just find serenity
    It would be nice if we could live as one
    When will all this anger, hate and biggotry ...
    Be gone?
  3. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Starsailor: Tình yêu nơi đây
    Năm qua, khác với CD nhạc, đĩa DVD xuất hiện rất phong phú với mọi thể loại nhưng để chọn một đĩa bật xem đầu năm, đó sẽ là Love is here (live) của Starsailor. Đây là buổi diễn ở Luân Đôn của nhóm, quảng bá cho album cùng tên phát hành cuối năm 2001. DVD có thêm một số ca khúc không có trong album nhạc như Born to be with you, Hot burrito #2 hay Some of us.
    Theo nhận xét của ban biên tập AMG, Starsailor chịu ảnh hưởng của các nghệ sĩ như Van Morrison, Neil Young và đặc biệt là Tim Buckey (tên nhóm được lấy theo tên album cũng là tên một bài hát năm 1970 của Tim).
    Như các nhóm nhạc Anh Quốc khác, họ cũng gặp nhau thời còn sinh viên, trải qua vài thay đổi để rồi xác định được ?ochất? của mình với thành Love Is Here
    If you could see the lover in me
    And we could join our hands together
    If you could see how good it could be
    Wéll sing these stupid songs forever
    Can you feel it?
    Love is here
    It has never been so clear
    You can''t love what you have not
    So hold on to what yoúve got
    Is Judy really smiling for me?
    Íd change my name in case she found me
    Trembling I can''t believe
    Íve got to leave the girl behind me
    If you could see the aching in me
    Íd change my name in case you lost me
    Trembling down to my knees
    Íve got to leave the world behind me
    phần gồm: James Walsh (hát chính/guitar), James Stelfox (bass), Ben Byrne (trống) và phần ?ophụ gia? cực kỳ quan trọng là Barry Westhead chơi keyboards. Rồi cũng như đường đi quen thuộc của các nhóm nhạc, họ thực hiện một băng demo gồm vài ca khúc như Fever, Coming down, Love is here và lập tức, nhóm được các hãng đĩa săn đuổi.
    EMI chiến thắng trong cuộc đua giành lấy chữ ký của Starsailor trong hợp đồng. Đĩa đơn Fever rồi Good souls được phát hành với lời ngợi khen của giới phê bình, cuối cùng single thứ 3 Alcoholic lọt vào Top ten, kéo theo thành công của album Love is here. Mọi chuyện dường như quá thuận lợi với Starsailor, cả về thương mại (với các chuyến lưu diễn châu Âu và Bắc Mỹ) lẫn nghệ thuật (luôn nhận được những lời đánh giá tốt nhất từ các nhà phê bình).
    Như nhạc sĩ Bảo Chấn từng nói ?obớt đôi lúc là thêm?, sự đơn giản trong âm nhạc của Starsailor có một sự cuốn hút kỳ lạ. Nghe James Walsh hát, cứ muốn cầm đàn lên bởi giai điệu mà anh đang hát thật quen thuộc, thật giản dị, hòa âm đơn giản, gần gũi, những tưởng giai điệu đó có sẵn trong ta, trong cây đàn cầm trên tay.
    Tính giai điệu luôn là quan tâm hàng đầu của nhóm, bởi vậy có những ca khúc mà chỉ cần một cây đàn guitar thùng đệm rất đơn giản quanh giọng hát vút cao của James, vẫn có được bài hát xao xuyến lòng người (như ở Coming down). Giai điệu đẹp đầy ắp trong các ca khúc của họ. Chẳng cần xập xình nhiều, Tie up my hands đủ để đong đưa người theo nhạc, đủ cuốn hút để mở đầu một album tràn đầy xúc cảm. Nghe Way to fall đến lần thứ 3, không thể nào không ngửa cổ hát lớn cùng James ?oSon, you?Tve got a way to fall...?. Tiếng đàn phím ở Poor misguided fool gần như chẳng thể nào hoàn hảo hơn. So với Muse, Starsailor đằm thắm hơn hẳn, thậm chí đôi lúc có vẻ lạnh lẽo như the Verve (bản Alcoholic).
    Các thành viên rất giản dị, trong tất cả những tấm hình của nhóm trên mạng, chỉ thấy ?oquần bò áo phông? hoặc áo khoác jean. Dường như họ không phải là những ngôi sao ca nhạc mà chỉ là một người nhìn quen nhưng chẳng biết tên bước đi ngược chiều hay ngồi trong góc quán kia.
    Theo đánh giá sơ bộ của người viết khi nghe qua một số ca khúc trong album mới Silence is easy của nhóm, đĩa thứ nhì này không xuất sắc bằng Love is here dù có sự tham gia của Phil Spector (nhà sản xuất này chú ý đến nhóm khi nghe được bản Lullaby). Trau chuốt quá đôi lúc không hẳn đã hay.
    Có nhiều cách để đón một năm mới: rộn rã, vui vẻ chốn đông người hoặc tĩnh lặng, chuyện trò thân mật cùng một người thật gần gũi. Nếu thuộc tuýp người thứ 2, Love is here chính là đĩa nhạc đầu năm của bạn.
  4. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    N.E.R.D đầy bất ngờ với Fly or die
    Đằng sau vô số bài hit cho Justin Timberlake, Jay-Z và Britney Spears là cái tên the Neptunes, nghệ danh chung của 2 nhà sản xuất sáng giá Pharrell Williams và Chad Hugo. Giải thưởng Nhà sản xuất của năm 2003 do BMI trao tặng đã dành cho bộ đôi này.
    Làm việc với các tên tuổi hàng đầu từ dòng hip hop như Jay-Z, Mystikal, rock như No Doubt, Marilyn Manson, Garbage, Limp Bizkit và các ngôi sao pop hàng đầu, tuần lễ đầu năm 2002, có đến 5 bài trong top 100 của Billboard được viết hay sản xuất bởi Neptunes. Quá đắt hàng với những vị khách tên tuổi Janet Jackson, Britney Spears, Backstreet Boys... nên Neptunes muốn làm gì đó thư giãn và đây chính là cách giải trí của họ cùng với Shay, một người bạn thời trung học: chơi nhạc dýưới cái tên N.E.R.D! Viết tắt từ cụm từ No-one Ever Really Dies, album đầu của nhóm mang tên In search of... được các tạp chí rock ca ngợi, còn dân hip hop thì kẻ khen người chê. Quả thật, nghe cả In search of... lẫn album thứ 2 Fly or die sẽ rất ngạc nhiên khi các producer này không đứng sau tấm kính phòng thu nữa mà xắn tay áo ra biểu diễn. N.E.R.D chơi nhạc rất đa dạng và có giai điệu chứ không dựa hoàn toàn vào nhịp điệu. Things are getting'' better, Truth or dare quả thật là hip hop nhưng Bobby James hay Provider với những hợp âm guitar rải nhẹ thì không hoàn toàn như vậy. Loser lại như Michael Jackson...
    Album mới Fly or die hầm hập hơi thở thời đại, nhưng nếu lắng nghe kỹ sau vài lần để đĩa chạy lơ đãng, sẽ nhận thấy những thanh âm gợi nhớ. Từ She wants to move đang được chiếu trên MTV cho đến Thrasher, dễ dàng nghe được những giai điệu thật lạ bên dưới nhịp trống thôi thúc kia. Bài hát trùng tên với album, sự thôi thúc được tạo ra từ câu riff của guitar. Maybe rõ ràng là một bản classic rock. Sẽ gặp rất nhiều bất ngờ, Drill sergeant khởi đầu như một bài hát của Beachboys chen ngang những câu guitar "óc ách" nhưng gần 4 phút lại chuyển sang hừng hực chiến trận, cuộc tranh cãi giữa chàng trai và sĩ quan huấn luyện càng lúc càng gay gắt. Tương tự ở Wonderful place, khởi đầu vô tư và thanh thản với tiếng huýt sáo, hơn 4 phút chuyển qua gợi lại giai đoạn Sgt peppers của Beatles, thời của cây Mellotron và đàn dây trong Strawberry fields forever hay A day in life. Nhiều ca khúc trong album đề cập đến những vấn đề người trẻ gặp phải khi bắt đầu trưởng thành: sự nổi loạn, sức ép của cha mẹ, quyết định về cuộc sống và tương lai. "Đôi khi con cái muốn được chỉ bảo chứ không phải thuyết giáo. Cha mẹ phải hiểu được điều đó", Pharrell nói, "Chúng tôi muốn cả các bậc cha mẹ lẫn con cái đều nhận thức được rằng cuộc sống này thật quý giá".
    Ở đĩa Trung Quốc, các phân đoạn sau của Drill sergeant và Wonderful place được tách thành những track nhạc riêng gọi là Hidden hits và được đánh số hẳn hoi. Hidden hits 3 chính là đoạn sau của Chariot of fire. Khác với sáng tác của Vangelis, ca khúc này được Pharrell viết về một cô bé hâm mộ N.E.R.D cuồng nhiệt tên Mildred. Cô bị bệnh ung thư và bài hát là lời dâng tặng đến cô. Pharell hứa sẽ không nói tên cô nhưng khi hát lại lẫn lộn giữa "Music" và "Mildred". Tựa bài hát in trên đĩa Trung Quốc cũng có rất nhiều sai sót, Fly or die in thành Flu or die (Cúm hoặc là chết!), Backseat love thành Backset love, Maybe thành Mayle. Fly or die được "tặng thêm" 5 track nhạc khá phù hợp trích từ album đôi của Outkast mà Lá thư nhạc trẻ từng giới thiệu, dĩ nhiên không thể thiếu Hey ya!.
    Đây sẽ là một trong những đĩa nhạc sáng tạo và đáng mua nhất của năm nay mặc dù Fly or die không leo top hay trụ hạng giỏi như các đĩa nhạc hip hop mà Neptunes từng sản xuất. Đĩa bán chạy chưa chắc đã hay và ngược lại.

  5. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Giấc mộng đẹp của Incubus
    Dòng metal chủ lực (mainstream) đang "mềm" dần đi. Ba tên tuổi "dữ dằn" trong 4 năm qua đang bị sút giảm doanh thu nghiêm trọng. Sau 13 tuần phát hành, Payable on Death, album mới nhất của P.O.D chỉ bán được 400 ngàn bản, xếp hạng 186 so với 2,7 triệu bản của album Satellite trước đó (2002).
    Từ thời cực thịnh năm 1999 với 3,2 triệu đĩa Issues tới tay người nghe, số đĩa bán ra của Korn đã sút giảm dần. Untouchables năm 2002 bán được 1,4 triệu bản. Album mới Take a look in the mirror khó khăn lắm mới đạt được doanh số 703 ngàn bản sau 11 tuần phát hành. Limp Bizkit gây thất vọng khi để cho tay guitar Wes Borlan ra đi và ghi âm album Results may vary có kết quả y hệt tên gọi, chật vật ở hàng 80 bảng xếp hạng sau 20 tuần tung ra. Album này của Limp Bizkit đạt kết quả khá nhất trong 3 nhóm, bán được 1 triệu bản nhưng album trước đó, Chocolate starfish and the hot dog flavored water, đã đạt được con số trên chỉ sau 1 tuần phát hành. Cho đến nay, Chocolate starfish đã bán được 6,5 triệu bản, còn album năm 1999 Significant other đã đạt đến con số 7,4 triệu bản.
    Các đài phát thanh, vốn ảnh hưởng rất lớn đến thị hiếu người nghe, đang chuộng dòng nhạc có giai điệu, mang tính nghệ thuật, "mềm mại" hơn và cũng đang chú ý đến xu hướng "hoài cổ" của các nhóm mới như Jet, Darkness. Đặc biệt, Incubus được cả radio chiếu cố lẫn rap-metal fan trông cậy, bằng chứng là album mới A crow left of the murder xếp hạng rất cao trên top.
    Thành lập năm 1991, đạt được những thành công nhất định, nhưng giờ đây Incubus mới được xem là đầu tàu của nu-metal (dù họ không thích được xếp vào dòng này), là đứa con cưng của giới truyền thông khi MTV thường xuyên chiếu clip hoặc thực hiện chuyên đề về nhóm. Thời gian đầu, Incubus chơi funk-metal với nhiều ảnh hưởng từ Red Hot Chilli Peppers và giờ đây, tiếng bass của nhóm vẫn còn nét "tưng tưng" của funk. Tiếp đó, nhóm học hỏi từ Deftones và trộn lẫn nhiều chất liệu thrash, rap-metal, post-grunge rock. Phát hành album đầu tay S.C.I.E.N.C.E năm 1997 thì ngay năm 1998, nhóm có được vị trí chính thức trong nhạc hội Ozzfest danh tiếng sau một thời gian diễn mở màn cho Korn, Primus, 311, Sublime. Album Make yourself (1999) chính là điểm xác định sự vượt trội của nhóm so với hàng loạt nhóm alt metal/rap-rock đang bắt chước Korn. Với Morning view (2001), khuôn mẫu rap-metal được rộng mở, nhất là khi nghe Aqueous transmission với tiếng đàn tranh và những âm thanh thiên nhiên. Đầu năm 2004, A crow left of murder được phát hành và nhanh chóng chứng tỏ sự trưởng thành của nhóm về nhiều mặt.
    Đĩa đơn đầu Megalomaniac vẫn mang những nét giận dữ của nu-metal, phần lời ám chỉ Tổng thống Bush (Wash your hands clean of yourself, baby/And step down!/Step down!). Video clip còn trực diện hơn nữa với hình ảnh của Jesus, Mussolini, Hitler và một hình nhân Bush. Được phát rầm rộ trên sóng phát thanh nhưng sau sự kiện Super Bowl của Janet Jackson, MTV nhát tay nên loại Megalomaniac ra khỏi lịch chiếu, dù clip nhạc này không có chút gì là ***y! Với Made for TV movie khá nhẹ nhàng, Here in my room mơ mộng (nhớ lại ngày xưa, Beachboys cũng từng có In my room thật du dương) hay các đoạn giang tấu khá phức tạp giữa các bài hát, Incubus đang chú ý đến đối tượng người nghe chín chắn và trưởng thành hơn. Bài ballad Southern girl được Brandon Boyd, ca sĩ chính, viết tặng cho cô bạn gái, siêu người mẫu Carolyn Murphy xuất thân từ Florida. Pistola có được đoạn biểu diễn trống khá "bốc". Đĩa đơn thứ 2 Talk shows on mute đang xếp hạng 7 trong bảng xếp hạng Modern rock của Billboard. Tay guitar Mike Einziger, vốn tôn thờ nhóm Rush, bắt đầu có khuynh hướng chơi guitar kỹ thuật hơn.
    Chuyến lưu diễn Bắc Mỹ hè năm nay, Incubus sẽ có nhiều nhạc mục khác nhau cho từng đêm diễn, theo lời của Brandon với phóng viên tờ Billboard. Họ sẽ chơi lại nhiều ca khúc từ lâu không diễn bao gồm những bài được yêu thích như Crowded elevator và từ album đầu S.C.I.E.N.C.E, bên cạnh những bài mới từ A crow left of the murder.

  6. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Simply Red: Đoàn tụ dưới mái ấm
    Giữa thập niên 90, Simply Red là một trong những nhóm nhạc Anh thành công nhất. Album Greatest hits của nhóm phát hành tháng 10/1996 đạt hạng 1 khiến Simply Red là nhóm nhạc bán chạy nhất của Anh Quốc trong thập niên 90. Cũng năm đó, chỉ trong vài giờ đồng hồ đã có 53.000 vé xem các buổi diễn của Simply Red ở nhà hát London đã được bán ra, một kỉ lục mà mãi sau này, Robbie Williams, cựu thành viên nhóm Take That, mới phá vỡ được. Cũng chính Simply Red là nhóm trình diễn bản We''re in this together tại sân Old Trafford trong lễ bế mạc Euro 96. Bên cạnh đội bóng Manchester United, Simply Red chính là niềm tự hào "màu đỏ" của người dân Manchester.
    Nửa sau của thập niên 90, tiếng tăm của nhóm sút giảm dần mặc dù các album của nhóm vẫn rất có giá trị. Blue năm 98 có các bản Night nurse (hạng 14 top Anh), Say you love me và Ghetto girl , ngoài ra còn có The air that I breathe cover lại của nhóm nhạc đồng hương nổi danh trong thập niên 60 là Hollies. Năm 2000, nhóm tung ra album Love and the russian winter với đĩa đơn Ain''t that a lot of love và Your eyes nhưng album thất bại về thương mại, chỉ xếp hạng 6 Top Anh. Cuối năm 2000, nhóm phát hành album tổng hợp mang tên It''s only love tuyển chọn lại những bài tình ca kinh điển của nhóm như Holding back the tears, If you don''t know me by now, For your babies?nhưng album chỉ xếp hạng 28, hạng thấp nhất từ trước đến giờ của nhóm. Phải chăng thời của "màu đỏ giản đơn" đã qua đi? Lần này nhóm trở lại với album Home ?
    Simply Red xoay quanh giọng hát chính Mick Hucknall, cái tên nhóm cũng chính từ mái tóc hung đỏ của anh. Home được chính Mick sản xuất, một phương cách từng mang lại những album thành công cho nhóm trước đây như Picture Book, Stars. Từng nghiêng qua nhạc reggae ở album Blue, lần này, Simply Red đã chọn hát lại bản reggae kinh điển Money in my pocket của Dennis Brown theo kiểu nhạc dance châu Âu. Nhóm không từ chối bất cứ thể loại nào nếu cảm thấy bài hát phù hợp với mình. Album Men and women năm 1987 Mick đã từng hát bản jazz của Cole Porter Everytime we said goodbye, thì giờ đây, nhóm trình bày cả Positively 4th street của vua nhạc phản chiến Bob Dylan và You make me feel brand new của nhóm soul da đen Stylistics. Xúc động nhất có lẽ là bản nhạc mở đầu trùng tên với album "những hình ảnh đẹp đẽ giả tạo rồi sẽ qua đi, tôi vẫn luôn khao khát một cảm giác về quê nhà, về cuộc sống thực được miêu tả trong bài hát, về một kí ức yêu thương. Sau nhiều điều đã trải qua, tôi luôn mong mỏi được thuộc về quê nhà". Home như một album để Mick thả lỏng xúc cảm, trải lòng và tin tưởng về một sự đoàn tu, từ những bản êm dịu như Home , lắc lư bập bùng như Lost weekend hay Something for you .
    Trong đĩa đơn Sunrise , Mick hát "khi tôi nhìn vào mắt em, tôi thấy ánh bình mình, ánh sáng sau gương mặt em giúp tôi nhận ra điều đó. Lang thang trong cuộc sống, liệu rồi tình yêu có trở về nhà với em và tình yêu mà em mong mãi có thật với em". Khởi đầu với lời hát vang "ánh nắng trong tâm hồn tôi", Lost weekend xóa đi những đau buồn, gánh nặng trong quá khứ. Something for you cũng tìm lại tình yêu và hạnh phúc: "yêu em đặt nụ cười trên gương mặt gã đàn ông cô đơn, yêu em đem đến niềm tự hào trong mái ấm của chúng ta lần nữa". Xem DVD Home - Live in Sicily của Simply Red còn thấy được nhiều giây phút êm ả khác, khi lần đầu Mick diễn live bản Someday in my life hay Ocean , có những lúc, hòa âm và giọng hát của Mick Hucknall chợt giống Michael Franks đến lạ lùng?
  7. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Nghe blues 2004 với Aerosmith và Eric Clapton
    Cuối tháng 3, chỉ cách nhau 1 tuần, Aerosmith và Eric Clapton tung ra 2 album tôn vinh nhạc blues và cùng được tạp chí Rolling Stone chấm 4/5 sao.
    Aerosmith
    Honkin'' on bobo (phát hành ngày 30/3/2004) được Aerosmith giới thiệu: "Chúng tôi không cố bắt chước Muddy Waters, không thực hiện một album để dạy người nghe blues là thế nào, đây là một album theo kiểu Aerosmith". Việc lựa chọn những ca khúc trong album cũng được tay guitar Joe Perry giải thích rất hình tượng: "Chúng tôi lựa những ca khúc mà khi nghe, chúng tôi phải dựng tóc gáy!". Ngay ca khúc mở đầu đã tưng bừng rộn rã điệu rock''nroll, những đoạn diễn tấu ngắn của từng nhạc cụ rất "sướng tai". Món khai vị Road runner hát lại của Bo Diddley hứa hẹn một album hay. Nếu như lần xuất hiện bộ đĩa Les génies du rock trước đây, bạn vô tình "lụm" được đĩa số 6 - Bo Diddley, hãy để vào máy, bật track 11, nghe lại và so sánh. Dĩ nhiên, ngoài âm thanh xưa cũ hơn, version gốc cũng khá khác biệt, với những đoạn thoại trên nền nhạc hơn là hát, giống như Chubby Checker trong Let''s twist again. Nghe Aerosmith bốc hơn rất nhiều! Ca khúc thứ nhì Shame shame shame vốn là sáng tác của bộ ba Holland-Dozier-Holland lừng danh với âm thanh soul/Motown. Mãi đến bản nhạc thứ 3 mới nghe câu guitar blues quen thuộc cùng tiếng harmonica, bản Eyesight to the blind của Sonny Boy Williamson. Càng về sau, chất blues chậm rãi, than thở càng rõ rệt hơn, đặc biệt Steve Tyler đã hát lại cả một bản nhạc của Aretha Franklin, I never loved a man (the way I loved you) và dĩ nhiên, chữ "man" được sửa lại thành "girl" hoặc "woman". Willie Dixon có mặt với I''m ready và đây cũng là bản nhạc rất đáng chú ý từng được bậc thầy Muddy Waters trình bày.
    Với cây harmonica trang trọng trên bìa, âm thanh của nhạc cụ này sẽ nghe được hầu như ở mọi ca khúc trong album, trước hết qua hai tên tuổi sử dụng khẩu cầm bậc thầy của blues là Sonny Boy Williamson và Little Walter (bản Temperature). Led Zeppelin sử dụng hurdy-gurdy trong Gallow''s pole rồi cả Metallica từng đem loại nhạc cụ cũ xưa vào bản Memory remains thì không lý gì Joe Perry lại bỏ quên âm thanh kỳ lạ lai giữa kèn túi và vĩ cầm này khi chơi lại Back back train. Đây cũng chính là bản nghe lạ nhất trên đĩa, không còn chất giọng nhừa nhựa của Steve Tyler mà là giọng hát của Joe. Ca khúc gần nhất mà nhóm trình bày, Stop messin'' around (giọng hát trong bài này, thật đáng ngạc nhiên, nghe y hệt Eric Clapton!) cũng đã thuộc về thời kỳ đầu của Fleetwood Mac, khi Peter Green còn giữ "ấn kiếm". Black magic woman chính là sáng tác của Green thời kỳ này và bản cover của Santana quá xuất sắc làm người ta quên béng chất blues nguyên thủy. Sáng tác mới duy nhất của Aerosmith mang tên The grind không xếp đầu, chẳng xếp cuối mà chen vào giữa, lẩn khuất giữa những bản blues cũ xưa. Dù dựa trên nhịp và hòa âm rất blues, tinh ý sẽ vẫn nhận ra được nét giai điệu từng phảng phất trong Aerosmith từ xưa, từ Dream on cho đến Crazy hay Cryin''.

    Eric Clapton
    Với Me and Mr.Johnson (phát hành ngày 23/3/2004), Eric Clapton chỉ tập trung tôn vinh một người duy nhất: Robert Johnson. Lý do mà Eric rời bỏ Yardbirds chính là vì hướng đi của nhóm rời xa chất blues. Rồi với bộ ba Cream, Eric đã biến Crossroads thành dấu ấn kinh điển của mình, khiến không ít người quên mất đây là sáng tác của Robert Johnson. Kiểu blues ai oán của Robert khiến người ta đồn đại ông đã bán linh hồn cho quỷ sứ để đổi lấy tiếng đàn (được tráng thêm lớp sương mù với bản Me and the Devil blues mà Eric có cover lại trong đĩa). Như tựa cho thấy, album là cuộc trò chuyện giữa môn đệ Eric và tiền bối Robert. Robert chỉ chính thức ghi âm có 29 ca khúc thì album này, Eric đã hát lại 14 bản. Blues trong album của Eric cũ xưa và thuần chất hơn so với Aerosmith với những bản kinh điển như Love in vain hay Hellhound on my trail. They''re red hot, Last fair deal gone down, 32-20 blues sẽ làm thay đổi quan niệm blues phải là nhạc chậm rãi, buồn bã. Eric từng phát hành 2 album blues "rặt": From the cradle (1994) và Riding with the king (2000, cộng tác với B.B.King), cả hai đều đoạt giải Grammy và bán được 2 triệu bản trở lên. Album mới nhất này đang xếp hạng 10 ở Anh.
  8. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Ớt đỏ cuối năm



    Một năm thành công rực rỡ của dòng nhạc đen, thị trường đĩa nhạc ở VN cũng ít nhiều chịu đựng sự ngập tràn này, đến cuối năm, thật thú vị khi thấy "đôi môi đỏ" của "trái ớt nóng" trên kệ đĩa: Greatest hits của Red Hot Chilli Peppers (RHCP), gần như xuất hiện cùng lúc là DVD Live at Slane.
    Là bạn thời trung học, Michael Balzary và Hillel Slovak cho thấy khả năng nhạc của mình trên cây trumpet và guitar trong khi Anthony Kiedis lại chỉ khoái làm thơ và diễn kịch. Họ bắt đầu có sự "trao đổi văn hóa" khi Slovak dạy Balzary chơi bass và cả hai cố thuyết phục Kiedis chuyển "thơ thành nhạc".
    Cùng với một người bạn khác, tay trống Jack Irons, đây chính là nền tảng đầu tiên của RHCP. Nhóm ký hợp đồng với EMI nhưng chưa ghi âm được nốt nhạc nào thì Slovak và Irons rời nhóm, họ đành tuyển tạm 2 nhạc công khác để ghi âm album đầu tay mang tên nhóm này 1984.
    Năm 1985, Slovak và Irons trở lại, nhóm thuê bậc thầy nhạc funk George Clinton thực hiện album Freaky styley, một bước tiến so với album đầu. Album kế năm 1987, The uplift mofo party plan, mang lại những bước dọ dẫm đầu tiên của nhóm trong các bảng xếp hạng. Mọi chuyện đang có vẻ tốt đẹp với EP Abbey road năm 1988 (nhái bìa album Abbey road của Beatles, có điều các thành viên RHCP... không mặc quần áo) thì Slovak chết vì sử dụng heroin quá liều.
    Irons rời nhóm, ca sĩ Kiedis cũng phải vật lộn với cơn nghiện của mình nhưng anh và tay bass Flea (Balzary đổi tên thành Flea từ năm 1983) quyết định tiếp tục. Họ đã tìm được tay guitar John Frusciante và tay trống Chad Smith. Album Greatest hits mới phát hành chỉ sử dụng các ca khúc từ thời gian này qua các album Mother''s milk (1989), Blood Sugar *** Magik (1991), Californication (1999) và By the way (2002) và đó là một sự lựa chọn hợp lý bởi đây chính là đội ngũ mạnh nhất của nhóm.
    Đĩa nhạc bỏ qua (trong thực tế, nhóm cũng từ chối diễn) những ca khúc trong album One hot minute, album được ghi âm với Dave Navarro năm 1995 khi mà Frusciante phải tạm rời nhóm cũng vì nghiện ngập. Anh đã trở lại hoàn toàn "sạch sẽ" để ghi âm một Californication rất xuất sắc. Đĩa nhạc cũng có thêm 2 ca khúc chưa từng được phát hành là Fortune faded và Save the population.
    Có nhiều rào cản âm nhạc được dẹp bỏ ở RHCP. Đoạn chorus bùng nổ giữa By the way với tiếng bass như bứng bạn khỏi mặt đất để nhảy múa. Scar tissue, Otherside, Californication khiến bạn buột miệng hát theo, Around the world với câu intro cực tếu. Bên cạnh những bản tưng bừng như Power of equality, là những tiếng đàn guitar thật nhẹ nhàng ở Under the bridge, Road trippin''.
    Nghe RHCP, để ý tiếng bass: đầy chất funk, rất quái, tinh nghịch, y hệt tính cách của Flea, Give it away chẳng hạn, câu bass nổi bật như Come together, dễ dàng nhận ra và hay đến mức quên béng những nhạc cụ còn lại. Nhóm cũng có những câu solo guitar rất có chất của Frusciante, khác biệt với các nhóm funk hay rap - metal khác. Trong DVD, giữa các bài hát là những đoạn ngẫu hứng của trống, bass, guitar, là lúc Frusciante một mình trên sân khấu hát bản Oldie Maybe, là khi Flea bỏ cây bass để phùng má thổi trumpet, là lúc Frusciante ngồi bệt xuống sân khấu đánh Under the bridge.
    Một bất ngờ ở cuối DVD, thay vì sử dụng nhạc của mình làm nền khi chạy chữ, RHCP đã phát bản Redemption song của Bob Marley nhưng do Joe Strummer của the Clash hát - một công đôi việc với cả hai thần tượng, một là niềm tự hào dân tộc của Jamaica, thể hiện sự khao khát tự do; một là tượng đài sừng sững của nhạc punk, đầy tính nổi loạn.
    Đoạn guitar đầu của Right on time chính là từ London calling của the Clash. Nhóm chơi cover khá nhiều, đặc biệt là nhạc của Jimi Hendrix như Fire (màn diễn "không giống ai" tại Woodstock 1999), Crosstown traffic; thậm chí có hát lại Subterranean homesick blues của Bob Dylan theo kiểu rap-metal nhưng đĩa nhạc chỉ có một bản cover là Higher ground của Stevie Wonder. Album không có Knock me down mà nhóm viết tưởng nhớ đến Slovak, không có Subway to Venus trong đó Flea thể hiện tài nghệ mình trên cây trumpet nhưng đây là tất cả những gì một người nghe cần để bắt đầu thích những trái ớt hạt tiêu nóng đỏ này.

  9. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu thiêng liêng của Sting
    Vẫn một giọng hát đặc trưng quen thuộc của tay bass kiêm thủ lĩnh của nhóm Police khi xưa, album ''Sacred love'' đánh dấu sự trở lại của Sting kể từ Brand new day (1999). Mặc dù ''Sacred love'' không thật sự là một album xuất sắc của Sting khi ông bước qua tuổi ngũ tuần, nhưng tất cả các tuyệt phẩm của ông đều đáng mua và nghe đi nghe lại nhiều lần.
    Phát hành cùng ngày với Absolution của Muse mà LTNT đã giới thiệu (ngày 22.9.2003), Sacred love của Sting đã nhanh chóng có mặt rộng rãi tại VN trong khi Absolution vẫn chưa thấy tăm hơi. Có lẽ vì tiếng tăm của Sting quá lớn nên dù không phải là thứ nhạc dễ nghe, album mới của Sting (trước đây là Mercury falling và Brand new day) xuất hiện đều đặn tại các cửa hàng đĩa chỉ vài tuần sau khi chính thức phát hành tại Mỹ.
    Thành công của Brand new day có được ngoài dự kiến khi bản Desert rose từ album được sử dụng làm nhạc quảng cáo cho xe Jaguar (càng thấy rõ hơn tác dụng của nhạc quảng cáo, không chỉ tại VN mà còn trên thế giới). Với Sacred love, người ta hy vọng album đến với người nghe bằng con đường ?ochính thống? hơn.
    Cũng như album trước, Sacred love có sự tham gia của những nhạc công tài năng như Manu Katche (trống), Dominic Miller (guitar), Christian McBride (bass) và 3 vị khách mời đặc biệt. Đĩa đơn đầu trích từ album là Send your love có tay guitar flamenco Vicente Amigo qua khúc dạo đầu và ca khúc cũng phảng phất nhịp điệu rộn ràng của nhạc Latin. Tiếp đó, Sting song ca cùng ngôi sao hip hop & soul là Mary J Blige với bản Whenever I say your name, một bản mà chất gospel không chỉ loáng thoáng trong phần nhạc mà còn ở phần lời khi nhắc đến bánh mì và rượu. Một vị khách mời khác là Anoushka Shankar, chị em cùng cha khác mẹ (cha là Ravi Shankar) với Norah Jones, cô tham gia vào bản The book of my life với thanh âm của nhạc cụ đã làm nên tên tuổi của cha cô, cây đàn sitar. Tiếng đàn này khiến ca khúc dường như sâu lắng và man mác nhất album, đúng như mong muốn của Sting : kết hợp nhiều thể loại nhạc của các dân tộc khác nhau trên thế giới.
    Như thường lệ, phần lời của Sting luôn có sức nặng đáng kể bên cạnh phần nhạc. Với Never coming home, cả lời và nhạc đều ít nhiều thống nhất : ẩn khuất bên dưới tiếng xập xình lại là những âm thanh lăn tăn của một nhạc cụ, nhỏ nhưng vẫn nhận thấy được nếu chú ý. Cũng giống như đằng sau cuộc sống thường nhật, đằng sau sự chấp nhận miễn cưỡng, nhượng bộ trước lợi ích chung vẫn là những mơ ước được sống cuộc sống ?ocủa mình?, khát khao về thời hoa ****, về những lời hứa lúc mới yêu nhau, để rồi sự miễn cưỡng, đè nén đó có lúc sẽ bùng nổ, để rồi người phụ nữ đã bỏ ra đi, chỉ để lại một lá thư viết những điều mà cô không thể nói. Góc nhìn của ca khúc này cũng khá đặc biệt, ở đoạn đầu là nói trực tiếp với người phụ nữ qua đại từ ?oyou?, ở đoạn giữa là góc nhìn của một người thứ 3 vô hình quan sát sự việc, đoạn cuối lại đứng ở vị trí của người đàn ông thức giấc và phát hiện người vợ đã ra đi. This war là một ca khúc dũng cảm của Sting, bởi tấm gương của Dixie Chicks khi phê bình Tổng thống Bush và việc thanh minh của Madonna vì video clip American life vẫn không làm Sting nao núng. Quan điểm của Sting được thể hiện rất rõ và gay gắt trong ca khúc này: ?oÔng có cái mõm tham lam của con sói cái trong khi nấp dưới lớp da của con cừu non. Dù cho đó là cơn đói kém hay buổi tiệc, ông luôn tìm được cách thu lợi cho mình. Ông đầu tư vào đạn dược và những lá cờ vải, vào những chiếc hòm gỗ, vào súng đạn và những túi đựng xác?. Tại website Amazon của Mỹ, ca khúc này bị người nghe phê bình nhiều nhất trong khi Amazon của Anh, This war được ưa chuộng hơn nhiều.
  10. tienghatngoclan

    tienghatngoclan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Lennon huyền thoại
    Sau những đợt sóng năm 1995 với bộ đĩa Anthology, năm 2000 với No. 1, năm nay, Beatles tiếp tục vỗ bờ bằng Let it be... naked. Gần gũi và đã có tại thị trường Việt Nam là DVD Lennon Legend vừa phát hành ngày 18/11, đủ để xuất hiện rộng rãi ở các tiệm đĩa trước ngày mất của John 8/12.
    Cùng cấu trúc như CD Lennon Legend trước đây, DVD tập hợp những hình ảnh và âm nhạc đã làm nên huyền thoại John Lennon. Mở đầu bằng bản Imagine, dấu ấn sâu đậm nhất của John thời kỳ hậu Beatles, vốn được John sáng tác lời trên mặt sau của tờ hóa đơn khách sạn khi đang đi trên máy bay. Màu trắng được sử dụng như gam màu chủ đạo, khởi đầu với căn phòng và cây piano trong clip Imagine, là phông nền khi chuyển giữa các bài hát. Cũng tiếng chuông nhưng ở Mother là tiếng chuông rền rĩ, u hoài còn ở Beautiful boys (darling boy) hay Starting over lại thánh thót, trong trẻo. Sẽ phải mỉm cười khi nghe John hát Life is what happens to you while you''re busy making other plans (cuộc sống là những gì xảy ra với bạn trong khi bạn đang toan tính những chuyện hoàn toàn khác ?" bài Beautiful boy). Sẽ thấy được một John Lennon rất đời thường, rất con người: nô đùa cùng con trai, nhảy múa cùng người yêu trong công viên, khắc tên lên tấm bảng như bao cặp tình nhân khác (bài Love) và hiểu hơn câu thú nhận của anh trong bài Woman: luôn có đứa trẻ nhỏ bên trong mỗi người đàn ông.
    Happy Xmas (War is over) khởi đầu bằng một tấm bảng quảng cáo lớn ?oChiến tranh đã qua? bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn ?oNếu bạn muốn như vậy?. Một bài hát giáng sinh thật lạ, không vui tươi rộn ràng như Jingle bell, không buồn bã cô đơn như Lonely this chrismas của Mud, đây là một clip nhạc đầy nước mắt, nước mắt chảy từ những đôi mắt thơ ngây, trên những khuôn mặt người lớn nhăn nheo, đau khổ và cả nước mắt của người đang xem.
    Clip nhạc khác cũng rất xúc động là Starting over. Mở đầu với câu phỏng vấn của tờ Rolling Stone rằng John hình dung mình sẽ như thế nào ?okhi 64 tuổi? (tên một bài hát của Beatles), John trả lời: sẽ sống ẩn dật cùng Yoko ở bờ biển Ireland. Chợt nhớ rằng John chẳng thể nào 64 tuổi mà mãi mãi dừng lại ở con số 40 khi ống kính cho thấy bia tưởng niệm Imagine ở Central Park.
    Phần phụ thêm (extras) cũng rất đáng giá với bản "Working class hero" được dựng như đoạn phim tư liệu ngắn với lời tự thuật của John, với phần diễn Imagine trong đó John không chơi piano mà chơi một cây guitar đứt dây, với những hình ảnh tư liệu về John trên nhạc đệm Imagine không có giọng hát.
    Tuy những bản nhạc ?ochâm chọc? Paul McCartney như How do you sleep, Cripple inside, Give me some truth không có trong đĩa nhưng cũng gần như không thấy bóng hình của Paul, thỉnh thoảng đây đó thấp thoáng hình ảnh của George. Trong 3 thành viên có đĩa nhạc solo đứng đầu bảng xếp hạng, John là người muộn nhất với album Imagine (30/10/1971); trước đó, Paul đã mau chóng thành công với McCartney (23/5/1970, trước cả Let it be), rồi George với All things must pass (2/1/1971). Hạng cao nhất mà Ringo đạt được là hạng 2 với album Ringo (1973).
    12-12-2003

Chia sẻ trang này