1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cac ban nghi gi?

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi levietdung, 27/01/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. levietdung

    levietdung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Cac ban nghi gi khi doc email cua nguoi nha nan nhan nay?( font Vni-times)
    Bệnh viện Hoàn Mỹ ( Trần Quốc Thảo ) : Các người là những kẻ vô lương tâm !
    Sau bao đêm suy nghĩ , tôi quyết định viết thơ này để kể cho mọi người nghe câu chuyện thương tâm đã xãy ra vào ngày 26 tháng 10 năm 2001 .
    **** chiều hôm ấy , vào khoảng 15 giờ 10 phút ( theo đồng hồ trên diện thoại của tôi ) , tôi nhân một cuộc gọi đến , voi giọng nói khẩn cấp của một người đàn ông xa lạ : " Có phãi Cô la người nhà của Cô TT thì đến Bệnh viện Hoàn Mỹ gấp . Cô TT bị tai nạn giao thông trầm trọng đang nằm ở Phòng Cấp Cưú ". Được hung tin , tôi dã nhờ môt người bạn chở bằng xe gắn máy đến dường Kỳ Đồng , thì thấy Cãnh sát Giao thông chặn đường lại ; trên lề dường ở phía tay phải từ Trần Quốc Thảo ghẹo xuống , có 3 chiếc xe gắn máy nằm gần với nhau . Tôi chợt thấy chiếc nón và đôi giày quen thuộc của chi tôi nằm cạnh đó . Vội vàng tôi chạy đến Benh viên Hoàn Mỹ ( BVHM ) . Khi mở cửa vào phòng Cấp Cứu , ở góc phòng trên chiếc giường Chị tôi nằm xoay mặt vào trong - Chị tôi nằm ở đó một mình mà không thấy bóng dàng một chiếc áo blu trắng nào cả. Tôi chạy ào đến và hỡi ôi! mặt Chị tôi đầy máu , máu chảy từ miêng và mũi ra , ướt đẫm cả áo chemise; dưới đất máu chảy thành vũng, kế đó là chiếc thau nhựa màu xanh củng toàn là máu . Tôi đến bên cạnh và nói cho Chị biết là hãy yên tâm vì tôi đã đến rồi . Chị tôi mở mắt ra nhìn tôi rồi gật đầu. Tôi không thầy một ai đến vơi Chị tôi dề câm máu, tôi la lên " Bác sĩ ( BS ) ơi ! Cầm màu đi! "Vừ a nói xong, tôi thấy 1 y tá nam đủng đỉnh đi đến , đưa cho tôi mấy miếng băng gạt trắng và bảo tôi lau máu đi. Tôi tiếp tục kêu gọi môt BS trẻ - khoảng 25-30 tuổi - ông ta đến bên cạnh Chị tôi, lât mặt Chị tôi qua trái rồi qua phải và tuyên bố "bị gãy xương hàm mặt, nên màu chảy nhiều?. Sau khi tôi xuát hiện thì mới có ông BS ấy và 2 y tá nam đến cạnh giường. Tôi nói " Các anh cho chuyển đi BV Chợ Rẫy " nhưng họ đã la tôi " Đề nghị chị đi ra ngoài , đề chúng tôi chần đóan. Chị không biết gì về chuyên môn hết". Tôi đành phải ra ngoài nhưng chỉ 3 phút sau, tôi vào lại thì thấy họ bắt đầu chuyền dịch cho Chị tôi ( chai nước bằøng nhựa màu trắng ) rồi đứng chỉ chỏ. Tôi hoàn toàn không thấy họ có hành động gì với lượng máu chảy ra như suối từ miệâng cũa Chị tôi.
    Tôi có yêu cầu chuyền máu thì một người nam mặc áo blu dến giải thích : Gãy xương hàm mặt thì ứ máu trong bụng, nôn ra thì khoẻ người thôi ?" không có gì dâu mà phải sợ, phải chuyền máu!!!!!! Tôi nghe xong mà cứ cảm tưởng Chi tôi ăn phải thức ăn ngộ dộc, nôn ra thì sạch ruột và yên ổn về nhà!!!!
    Tôi van nài họ cho chụp X quang. thế là họ mới bắt đầu đưa Chị vào phòng chụp - mà đàng lý ra, họ phãi tự làm điều này chứ không chờ một kẻ "không biết gì về chuyên môn " như tôi chỉ vẽ !
    Vào trong phòng đó, có một người đàn ông - không mặc áo blu trắng, bước ra, nói với tôi dưa Chị tôi sang băng ca để chụp hình - Suốt từ khi tôi đến cho lúc vào phòng X quang , Chị tôi không ngừng vùng vẫy; la hét vì đau và chày máu nhưng Chị vẫn còn trả lời với tôi và nghe tôi nói - Với sức khoẻ của tôi thì lam sao mà ẵm Chị tôi trong cơn đau quẳn quại sang băng ca được ! Tôi lại van nài ông ấy và cô y ta' giúp môt tay - Mà đúng la giúp " một tay" thật! Họ lôi Chị tôi từ băng ca này sang băng ca khác như la môt bao gạo, mặc cho Chị tôi kêu la vì đau. Đến lúc này thì tôi muốn ngất xỉu nên không thể ở trong phòng X quang; tôi ra ngoài và một lúc sau, họ dẩy Chi tôi ra ngoài. Khi tôi hỏi kết quả ra sao, thì họ nói " Hình chụp không rõ bị mờ, vì Chị của Cô nằm nghiêng một bên " ?" Hóa ra khi tôi gần xỉu di ra ngòai, thì chẳng có một " lương y như từ mẫu " nào dứng bên cạnh dể giữ Chi tôi lại mà chụp hình. Và bây giờ, bình tĩnh lại, tôi dang tự hỏi thật sự họ có tiến hành chụp X quang hay không? Hay là dẩy Chị tôi vào roià dể dó và lại dẩy Chị tôi ra mất dến 10 phút ???? Ví tôi không thấy tấm film nào hết dù là bị mờ !!! Tôi dã xem lại giấy thanh toán tiền viện phí , thì không có tiền chụp X quang !
    Lần này dến bên giươnøg bệnh là 2 ông BS ?" tự xưng là BS Răng hàm mặt dến khám. Bây giờ ho mới bắt dầu cầm máu cho Chị tôi. Có nghiã là từ khi Chị tôi dược dưa vào BVHM, họ chỉ may mấy mũi ở trên môi rồi hơn 40 phút sau họ mới ý thức dược việc cầm máu. Lúc này Chị tôi lên cơn dau cùng cực, Chị mở maté ra nói với tôi " Nhức dầu qúa, muốn nôn. Tôi vỗ về Chị tôi, chờ một chút là di BV Chợ Rẫy sẽ lành ngay. Tôi thấy tình hình nguy cấp nên một lần nữa dề nghị cho xe di BVCR, nhưng họ lại nạt tôi " Chúng tôi dang chờ BS Nha khoa xuống dể xem răng cho Chị của Cô ". Khi họ dưa mấy miếng gạt vào mũi dể cầm máu, cứ mỗi lần dụng vào là Chị tôi giật nảy người lên và la " Dau quá ! Ngừng di! Ong BS lớn tuổi nổi giân, nạt lớn " Nếu Cô vùng vẫy quá thì không ai chũa cho Cô dâu ! " Nghe câu nói bất nhẫn dó xong, tôi liền trả lời " Chị tôi dau quá nên không còn ý thức dược, chỉ là bản năng thôi " Ông ta lại lấy cái dụng cụ bằng nhôm dùng dể khám họng, vừa nói vừa gõ gõ vào miệng Chị tôi " Chị của Cô vẫn còn ý thức ! " Oâng ta dã xem thường sự dau dớn cuả Chị tôi, vì cái gõ cuả ông cũng làm cho Chị tôi giật bắn cả người vì dau. Nói xong, họ dứng yên nhìn Chị tôi. Lúc dó Chị tôi mở mắt ra và nói tôi dem Chị về nhà, Chị tôi nói như vậy dến 2 lần .
    Một lúc sau cô BS Nha khoa dến, ông ta quay lại cười vui vẻ với cô ta và hỏi " Cái răng này nên dể hay nhổ di ? " Nghe dến dó thì tôi hết chịu nổi rồi, một lần nữa tôi cương quyết chuyển di BV CR. Nhưng mặc cho tôi nói, 3 người BS vẫn đủng đỉnh xem xét từng cái răng. Tôi quá sững sờ vì thái độ vô trách nhiệm của họ. Sau khi nói qua nói về với nhau một lúc, họ rút di, dến cuối phòng " hội thảo " và mới dồng ý làm giấy tờ chuyển viện cho Chị tôi.
    Cuộc hôi thảo cũng lâu lắm; một cô y tá dến bảo tôi di dóng tiền rồi mới cho xe chuyển di. Tôi chạy theo cô ta dến quầy thu tiền thi cô ta biến di dâu mất; không thể an tâm khi bỏ mặc Chị tôi với lũ người không có chuyên môn dó, tôi quay lại nhờ người bạn dóng tiền, còn tôi thì leo lên xe di BVCR. Chỉ có 268.000 dong thế mà họ cũng lấy mất di thời gian quý báu cuả Chị tôi, vì mạng sống cuả Chị tôi phải dược tính bằng phút do sự cẩu thả cuả BVHM.
    Trong suốt thời gian chuyển viện Chị tôi vẫn tiếp tục ra máu nhưng vẫn còn tỉnh. Tôi tiếp tục dộng viên Chị dến BVCR là dược cứu ngay. Theo hồ sơ tiếp nhận của BVCR, Chị tôi dến dó lúc 16:35 phút chiều - Khi chuyển Chị tôi sang băng ca để dưa vào phòng cấp cứu, tôi vẫn còn dược dứng bên cạnh Chị 5 phút dể lau máu vì máu cứ tiếp tục chảy từ miệng và mũi. Đến lúc 2 y tá den dẩy băng ca thì Chị tôi bắt dầu hôn mê.
    Tôi ngồi chờ ở Phòng cấp cứu dến 19g20, BS cho tôi biết vì Chị tôi bị mất máu nhiều quá, huyết áp tụt xuống, không thể mổ dược ( não bị phù nhẹ ?" vẫn không gây ra tử vong, Chị tôi té xuống mặt úp giữa đường nên xương hàm bị vỡ) dể biết nơi nào mà cầm máu. Tôi van nài các BS hãy làm hết sức mình và họ cũng dã làm hết sức nhưng vì Chị tôi được dưa dến quá trễ !!!!!!! Cho den 23g25 Tôi dem Chịtôi về nhà và Chị tôi dã vĩnh viễn ra di !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
    Đây là một tai nạn giao thông mà dóng góp vào cái chết của Chị tôi một phần không nhỏ là BVHM với sự tắc trách trong chuyên môn cũng như sự vô lương tâm cuả những người dã từng dọc lời thề khi khóac lên mình chiếc áo blu trắng dể làm công việc cưú người.
    Tôi không phải là nhà văn dể diễn tả nỗi bi ai, thương xót khi mất di một người Chị thân yêu. Nhưng tôi muốn viết ra dây những diều mà BVHM dã dánh mất di 4 chữ
    "Lương tâm nghề nghiêp" và trái ngươc hẳn với cái tên gọi dẹp dẽ là " Hoàn Mỹ " .

    1. Khi Chi tôi được dưa vào BV bởi 1 người dạp cyclo gần dó; Chị tôi vẫn còn tỉnh táo dể chỉ cho ông ta số diện thoại di dộng cuả tôi. Không có thân nhân bên cạnh, BVHM chỉ may ngoài da mấy mũi với cái giá 50.000 $. Sau dó thì ngưng hẳn mọi hành dộng cứu giúp nạn nhân, bỏ mặc Chị tôi nằm một mình vì họ nghĩ " Ai sẽ là người thanh toán tiền thuốc men cho họ ? " Nếu Chị tôi không nhớ số diện thoại của tôi dể gọi tôi dến, thì Chị tôi ắt hẳn dã dược BVHM cho nằm " yên ổn " ở trên chiếc giường cuối góc phòng mãi mãi!
    2. Chuyên môn của BV HM là Răng Hàm Mặt - Ngay khi nhận 1 ca cấp cứu về tai nạn giao thông, họ phải thực hiện hành dộng cầm máu ngay và chuyển di Chợ Rẫy ?" nơi chuyên về các ca chấn thương sọ não.
    3. Chuyên môn dịnh bệnh của các y bác si ở BVHM quá thấp kém thể hiện qua cách chẩn bệnh, giữ bệnh nhân ở lại BV quá lâu; dặc biệt nhất là cách giải thích về sự chảy máu, chuyền máu mà một kẻ dốt nát như tôi cũng ngớ ngẩn người ra khi nghe họ nói.
    4. Không có lương tâm một con người mang tiếng chữa bệnh cho mọi người bằng những câu phát biểu không chút tình người, vô nhân dạo.
    5. Nếu ngay khi nhận bệnh, họ biết rằng mình không dủ khả năng dể chữa trị, vả lại cũng chẳng phải là chuyên môn cuả họ, thì hãy chuyển di BVCR; Nếu họ ý thức dược trình dộ họ có mà nhờ BVCR chữa trị dúng lúc thì Chị tôi dâu dến nỗi mất máu nhiều quá, dến dộ huyết áp tụt xuống dể không có thể dược giải phẩu và tiếp tục sống.
    6. Nếu Chị tôi dược giải phẩu kịp thời thì Chị tôi dâu có phải từ bỏ thế giới tươi dẹp này? Gãy xương hàm mặt và phù não nhẹ thì làm sao mà dẫn dến cái chết? Thế nhưng chỉ vì sự dốt nát và thiếu ý thức trách nhiệm của BVHM mà Chị tôi phải ra di. Chị tôi dã bị BV HM giữ lại dể " nghiên cứu " 1 giờ 25 phút (15gio nhap vien - 16:35 dến BVCR).
    Hỡi cac y bác sĩ dã có mặt ở phòng CC tại BVHM vào buổi chiều 26/10/2001, các người có còn nhớ nạn nhân nữ mà các người dã dón nhận như là một dồ vật vô tri, vô giác chứ không phải là một con người - trong cơn dau vật vã vì bị chấn thương, các người có biết lượng máu trong cơ thể con người là bao nhiêu không - mà khi nhìn thấy máu chảy ra như suối thì các người vẫn " bình chân như vại " ? Các người có bao giờ tự hỏi lương tâm mình có còn hay không? Có bao giờ các người tự xét khả năng học không dến nơi dến chốn của mình chăng? Va có cho rằng mình vẫn là con người trong thế giới này không ? Sau khi dưa nạn nhân dến BVCR, các người có tự hỏi nạn nhân dó dã ra sao vì sự dốt nát cuả các người gây ra?
    Và các người có biết chính các người dã làm cho nạn nhân ấy dã sớm lià dời?
    **************************************************************
    Khi ngồi viết những dòng chữ này, nước mắt tôi vẫn không ngừng tuôn trào và tôi không thể nào giữ mãi trong lòng về sự vô trách nhiệm, thiếu chuyên môn, không có lòng nhân dạo cuả những kẻ dang mang tiếng cứu người tại BVHM ?" mà thật sự chẳng hoàn mỹ tí nào cả.
    Trong dầu tôi bao giờ cũng vang lên câu hỏi " Nếu BVHM chuyển Chị tôi ngay khi Chị tôi dược dưa vào Phòng cấp cứu thì Chị tôi vẫn còn sống ở cõi dời này. Rồi tôi giật mình vì với một chữ " Nếu " thì BVHM không nên tồn tại trong thế giới loài người nữa.
    Tôi phải kể ra câu chuyện cuả Chị tôi dể mọi người dược biết dù bằng cách này hay cách khác.
    Tôi chân thành cám ơn những ai đã bỏ thì giờ để đọc những dòng chữ cuả một người vưà mới mất đi người thân yêu nhất trên đời.
    Hãy tránh xa Bệnh viện Hoàn Mỹ vì nơi chết tiệt đó đã xem thường mạng sống con người.
    Tên của hai con người đã cướp đi cơ hội sống của Chị tôi là :
    Bác sĩ Cấp Cứu : Toàn
    Bác si Tai Mũi Họng : Khiêm
    Tôi đã được đọc Hồ sơ bệnh án của Chị tôi do BVHM viết như sau :
    - Nhập viện : 15giờ
    - Hội chẩn : 15giờ 30
    - Chuyển viện : không ghi giờ
    Một trường hợp cấp cứu mà đến 30 phút sau các B/S mới hội chẩn và gần 1 tiếng đồng sau khi hội chẩn thì mới đồng ý cho Chị tôi chuyển viện!!!!!

    Nguoi viet : Minh Ngoc - 428/1B Nguyen Kiem - P3- Phu Nhuan HCM
    ( DT : 0903703897 )

    Font chữ của bạn bị lỗi tôi đã chuyển xong. Lần sau bạn nhớ kiểm tra lại trước khi post bài.

    Được sửa chữa bởi - gungcay on 28/01/2002 08:51

    Được sửa chữa bởi - gungcay on 28/01/2002 08:52
  2. tanthuy

    tanthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/02/2002
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Lại một trường hợp ra đi đau lòng mà tôi được nghe có liên quan đến bệnh viện. Cách đây mấy năm, câu chuyện đầu tiên tôi nghe được cũng là trường hợp tương tự như của chị ban, của một người bạn của tôi. Tư đó, các vụ bê bối ở bệnh viện vẫn liên tục được truyền miệng liện tục và không ngừng tăng lên về số lượng cũng như "chất lượng". Thử hỏi không biết bao giờ tôi thực sự tin tưởng ở bệnh viện nữa. Thành thật chia buồn cùng bạn!
  3. Crusader

    Crusader Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    bài này tui đã được đọc khá lâu rồi! do 1người bạn gửi = email! không biết bây giờ việc này được giải quyết tới đâu rồi?
    I LOVE REAL MADRID
  4. QUANGTUYEN

    QUANGTUYEN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Trước hết tôi xin thành thật chia buồn cùng bạn -Minh Ngọc tôi hiểu được nỗi đau mất mát của bạn . Tôi cũng rất hoan nghênh bạn đã viết ra sự việc này để cho tất cả mọi ngươi cùng biết, tôi tin rằng cũng như tôi, tất cả mọi người khi đọc những dòng trên đều phẫn nộ trước thái độ vô trách nhiệm ,vô lương tâm của những kẻ mang cái danh hiệu "lương y" kia ! tôi tin những gì bạn nói là sư thật. nhưng chẳng lẽ chúng ta đành để những kẻ vô trách nhiệm kia vẫn nhởn nhơ được sao? và sẽ còn biết bao người như chị của bạn đây sẽ trở thành bệnh nhân và cũng là nạn nhân của họ?
    QUANGTUYEN
  5. QUANGTUYEN

    QUANGTUYEN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Trước hết tôi xin thành thật chia buồn cùng bạn -Minh Ngọc tôi hiểu được nỗi đau mất mát của bạn . Tôi cũng rất hoan nghênh bạn đã viết ra sự việc này để cho tất cả mọi ngươi cùng biết, tôi tin rằng cũng như tôi, tất cả mọi người khi đọc những dòng trên đều phẫn nộ trước thái độ vô trách nhiệm ,vô lương tâm của những kẻ mang cái danh hiệu "lương y" kia ! tôi tin những gì bạn nói là sư thật. nhưng chẳng lẽ chúng ta đành để những kẻ vô trách nhiệm kia vẫn nhởn nhơ được sao? và sẽ còn biết bao người như chị của bạn đây sẽ trở thành bệnh nhân và cũng là nạn nhân của họ?
    QUANGTUYEN

Chia sẻ trang này