Các bạn nghĩ sao? Trước đây, trong lần đọc bài về Bộ trưởng đã từ nhiệm Lê Huy Ngọ, (link: http://www.vnn.vn/psks/nhanvat/2004/06/156926/), tôi cứ băn khoăn mãi với lời kể của Ông: "Trong một lần trò chuyện với các nhà khoa học về cách thức làm cho Thanh Hoá thoát nghèo, mình (Nguyên BT Lê Huy Ngọ) hứng khởi ra một vế đối: ?oRừng cũng nhiều, biển cũng nhiều, người cũng nhiều, làm sớm chiều mà dân vẫn đói?. Giáo sư Hà Văn Tấn đứng lên ứng khẩu ngay: ?oNghĩ cho khá, hiểu cho khá, làm cho khá, dẹp đấu đá Thanh Hoá sẽ giàu?. Trong câu đối của ông GS, có tới một loạt những yêu cầu, theo các bạn thì yêu cầu nào là khó thực hiện nhất để TH của chúng ta giàu mạnh?
để phát triển thanh hoá mình theo tui phải nghĩ cho khá, hiểu cho khá thì may ra thanh hoá mới phát triển được .Có nghĩ và hiểu tốt thì mới làm được và không đấu đá nếu biết nghĩ cho dân , cho tỉnh chứ còn không ông nào cũng nghĩ kém toàn vụ lợi cho bản thân, làm cái gì cũng bòn rút một chút cho mình thế thì làm sao cho thanh hoá phát triển được chứ , làm tốt cái đó thì thanh hoá sẽ phát triển không thì cứ lẹt đẹt mãi mà thôi , mà thôi nhé không bàn nữa toàn chiện chính trị thui em không thích tham gia về vấn đề này lém nói chút ý kiến vậy thui
Vấn đề nhạy cảm về chính trị như thía này thì zola chịu thôi , không kham được , không dám bềnh luận giề hết .Cái khả năng cuat người Thanh Hoá thì thừa , vấn đề là các vị lãnh đạo có chính sách đãi ngộ như thế nào đối với sinh viên về quê làm việc ? Hay vẫn chỉ là fa trà nước cho các vị thôi , kiến thức học ra để 5, 10 năm sau , khi các vị ấy về rồi lên thay thì đã thành cũ rồi . không fù hợp với thời đại nữa . Thế nên lượng sinh viên Thanh Hoá học xong muốn ở lại Hà Nội làm là limited . Không khá được .
biết vậy , thôi không bàn chuyện chính trị nữa đau đầu lắm, chỉ hi vọng thanh hóa sẽ phát triển mạnh hơn vào những năm sắp tới
Lục tung cả 4 trang mà chẳng có bài nào cùng chủ đề ..thôi tớ mượn tạm cái này gửi cho mọi người đọc nhé ... Chàng trai có 3 bằng đại học và 1 sợi dây thòng lọng Ở phường Hòa Lạc, thị xã Móng Cái nhiều người biết Nguyễn Đức Thịnh từ khi anh còn là học sinh phổ thông. Cậu bé con nhà nghèo có chí nên vừa đi làm thêm ở chợ vừa đi học. Sau khi giành được 3 tấm bằng đại học, cậu tự kết liễu đời mình. Chàng trai nhiều tham vọng Thi ĐH năm đầu tiên đỗ cả ba trường ĐH với số điểm cao. Thịnh quyết định học hai trường là Học viện Bưu chính viễn thông và khoa Kinh tế đối ngoại của ĐH Kinh tế Quốc dân. Năm sau nữa cậu thi tiếp và học thêm khoa Tiếng Trung của ĐH Ngoại ngữ HN. Học như thế, Thịnh vẫn tranh thủ đi dạy thêm. Ông Nguyễn Đức Phương- bố Thịnh kể: "Cả đời nó chỉ có học, rồi lại học. Hơn sáu năm ở Hà Nội nó tốt nghiệp loại ưu ba trường ĐH. Cha mẹ ở quê nhìn thấy con có chí ăn học thành người, bao nhiêu khó khăn vất vả chấp nhận hết". Chàng trai tỉnh lẻ không phụ lòng cha mẹ. Ra trường, công việc ổn định, tiền lương và thưởng của anh có tháng hơn 10 triệu đồng. Nhưng Thịnh sống tằn tiện, có bao nhiêu gửi hết về cho mẹ. Trong một lá thư về nhà, Thịnh viết: "Con cũng muốn hoà nhập như chúng bạn, song hoàn cảnh nhà mình khổ quá rồi. Con không thể buông tay nhẹ tiêu vài chục ngàn vào quán xá mà con quá biết, có thể bố mẹ làm cả ngày không bù nổi". Bạn bè gọi Thịnh là "mọt sách". Trong anh còn nhiều tham vọng. Sập bẫy tình Mọi người trong gia đình nhận thấy sự thay đổi của Thịnh khi lần đầu tiên anh đưa Hương về nhà và giới thiệu là bạn gái. Cô gái có mái tóc vàng hoe, bĩu môi quay ngoắt khi nhìn thấy cái nhà vệ sinh lợp bằng phên nứa của gia đình. Quen và yêu Hương mới mấy tháng, Thịnh đã lột xác thành gã trai sành điệu chốn thị thành. Số tiền gửi về quê cho gia đình ngày một ít đi, tỉ lệ nghịch với những đêm quay vòng trong vũ trường và những buổi ăn chơi suốt sáng. Gia đình phản đối quyết liệt mối quan hệ này và dọa sẽ từ Thịnh. Những lời khuyên của gia đình, bạn bè, cùng với thời gian đã khiến Thịnh dần nhận ra sự hư hỏng của cô gái. Anh quyết định chia tay. Hương chỉ tay vào mặt anh tuyên bố: "Anh là thằng hèn! Bất nghĩa với tôi, anh cũng chả thọ được lâu đâu". Hương bỏ đi. Nhưng hai tháng sau anh gặp lại cô ở Sài Gòn trong một chuyến dẫn khách du lịch. Hương nói đã có thai với Thịnh và muốn gặp gỡ anh lần cuối để ôn lại những gì ngọt ngào nhất hai người đã có. Chút kỷ niệm xưa còn sót lại làm Thịnh mụ mị. Đêm vũ trường, Thịnh nhảy điên cuồng và sau đó, tiếp tục cùng đám bạn Hương thuê nhà nghỉ ở ngoại ô đến trưa hôm sau. Và chính trong cái ngày định mệnh đó, Hương đã bí mật tiêm vào những chai bia Heiniken anh uống một lượng thuốc lắc lớn. Lần này thì Thịnh không đủ bản lĩnh để từ bỏ ảo giác có được trong những chuyến "bay" (những đêm đi lắc) thác loạn cùng Hương. "650 ngàn một liều (thuốc lắc), 400 ngàn một viên hồng phiến, nó cho con cảm giác vui vẻ suốt đêm ngày và sức lực không ngờ. Con không thể chịu được cảm giác trống trải trầm uất do hậu quả của những cuộc chơi mang lại khi thuốc hết công hiệu. Ngay cả khi về Hà Nội con đã cố liên lạc với bạn của Hương nhờ giới thiệu để tìm mọi cách mua thứ thuốc giết người ấy. Cũng có lúc giật mình, biết mình đang chết mòn mà con không thể dừng lại, cũng không đủ can đảm để nói với mọi người, chỉ biết cố gắng kiếm tiền lao vào thoả mãn những cuộc chơi không ranh giới"- Thịnh viết trong thư tuyệt mệnh. Chưa đến một năm, từ một chàng trai khoẻ mạnh, cao 1m72 nặng 66 kg, Thịnh bệ rạc tong teo. Anh xin nghỉ làm, vào viện hơn một tháng thì bị trả về. Thịnh sống với gia đình gần hai tháng, ngày 15/6/2004 ông Phương phát hiện con trai mình đã treo cổ tự vẫn trong phòng bằng một sợi dây cắt từ máy bơm nước. Anh để lại một bức thư tuyệt mệnh dày đặc chữ trên ba trang giấy A4. Kẹp bên trong là tập hồ sơ bệnh án của bệnh viện. "Con xin bố mẹ cho con ra đi, con sống thêm chỉ tốn tiền và khiến bố mẹ day dứt. Chỉ khiến con đau đớn chết mòn vì tủi hổ. Con đã đi khám ở bốn bệnh viện lớn tại Hà Nội, ma tuý đã làm con viêm gan, hỏng thận, thần kinh suy kiệt... nhiều lắm cũng chỉ duy trì được sáu tháng nữa thôi". 28 tuổi, người trai trẻ mang theo xuống mồ 3 tấm bằng đại học. 24H.COM.VN (theo Sinh viên Việt Nam