1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Các loại trực thăng chiến đấu của Soviet và Nga: Mi-24, Ka-50/52 và Mi-28

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi Russianfan, 06/10/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. berkut

    berkut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2008
    Bài viết:
    1.144
    Đã được thích:
    0
    hồi trước em coi video trên youtube, giờ chịu ko mò ra được, nhưng mò được cái ảnh này, nếu em ko nhầm, nhìn kĩ sẽ ko thấy cái nắp che càng đáp, vậy chắc cái này là càng cố định..
    [​IMG]
  2. Russianfan

    Russianfan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    13/10/2008
    Bài viết:
    2.547
    Đã được thích:
    3.146
    @ Bạn Berkut & Tomboys:
    Các Mi-24 nguyên gốc được thiết kế để có thể thu lại 3 càng bánh khi đã cất cánh để giảm sức cản không khí và tăng tốc độ tối đa của máy bay.
    Tuy nhiên đối với các Mi-35M, 3 càng bánh được gắn cố định. Ngay cả đối với các phiên bản Mi-24 nâng cấp, nếu khách hàng yêu cầu, càng bánh cũng sẽ được gắn cố định. Sửa đổi này cùng với vài sửa đổi khác chỉ làm tốc độ tối đa của máy bay giảm đi 11km/h nhưng lại làm trọng lượng rỗng của máy bay nhẹ hơn 600kg. Đó là còn chưa tính tới không gian mà các hốc bánh này để lại có thể được sử dụng để chứa thêm nhiên liệu hoặc đạn súng máy.
    Tôi sẽ nói rõ hơn về các điều này ở phần sắp tới về Mi-24 nâng cấp.
  3. spyders

    spyders Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    26/05/2009
    Bài viết:
    526
    Đã được thích:
    12
    tiện thể bác cho biết luôn sao mi-35 lại chỉ mỗi bên có 2 giá cheo dũ khí luôn nha bác.Loại mới mà sao lại giảm cắt giảm hỏa lực nhỉ
  4. Russianfan

    Russianfan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    13/10/2008
    Bài viết:
    2.547
    Đã được thích:
    3.146
    Nếu bạn để ý thì sẽ thấy đây chính là kiểu cách của Mi-28 hay nói cách khác Mil đã sử dụng cánh của Mi-28 để gắn cho Mi-35M và Mi-24 nâng cấp. Tuy chỉ có 2 mấu cứng mỗi bên nhưng mấu cứng lại có thể mang được nhiều tên lửa hơn. Cụ thể là mấu cứng ngoài cùng có thể mang được 8 ống phóng tên lửa chống tank AT-6 hoặc AT-9.
    Kiểu cánh mới này, cùng với việc gắn bánh đáp cố định, giúp Mi-24/35 nhẹ hơn mà khả năng mang vũ khí không giảm và thậm chí còn trội hơn (tất nhiên là tùy cấu hình vũ khí). Cụ thể là Mi-24/35 với kiểu cách này có thể mang:
    - Hoặc 3 ống phóng đa rocket B-8-20 chứa tổng cộng 60 rocket S-8 80mm và 8 tên lửa chống tank AT-6 hoặc AT-9.
    - Hoặc 2 ống phóng đa rocket B-8-20 chứa tổng cộng 40 rocket S-8 80mm và 16 tên lửa chống tank AT-6 hoặc AT-9.
    Mi-24 với kiểu cách cũ nếu muốn mang 8 tên lửa chống tank thì chỉ có thể mang được 2 B-8-20 mà thôi. Tuy nhiên nếu chỉ cần mang 4 tên lửa chống tank thôi thì Mi-24 có thể mang được thêm 4 B-8-20 tức 80 rocket 80mm.
    1 B-8-20 mang 20 rocket 80mm + 8 ống phóng tên lửa chống tank gắn trên cánh của Mi-24VM (Phiên bản hiện đại hóa Mi-24V)
    [​IMG]
    Được Russianfan sửa chữa / chuyển vào 10:53 ngày 09/11/2009
  5. Russianfan

    Russianfan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    13/10/2008
    Bài viết:
    2.547
    Đã được thích:
    3.146
    SỰ PHÁT TRIỂN CỦA CÁC TÊN LỬA CHỐNG TANK PHÓNG TỪ TRỰC THĂNG CỦA SOVIET
    PHẦN 1: FALANGA (AT-2 SWATTER) - TÊN LỬA CHỐNG TANK BẮN TỪ TRỰC THĂNG ĐẦU TIÊN CỦA SOVIET
    Sinh ra nhờ mặt đất
    Một trong trong những loại tên lửa chống tank phóng từ máy bay trực thăng quan trọng nhất của Soviet bắt đầu cuộc sống của nó như là một vũ khí của lực lượng mặt đất. Như là sự phát triển liên tục dựa trên lửa chống tank đầu tiên của Soviet, 3M6 Tshmel (Tên Nato là AT-1 Snapper), một bản thiết kế sửa đổi đã được phát triển bởi NII-642 ở Moscow lãnh đạo bởi Aleksandr D. Nadiradze. Sự khác biệt chủ yếu của thiết kế mới so với AT-1 chính là hệ thống dẫn đường. Tên lửa mới sẽ được điều khiển thông qua sóng radio thay vì thông qua hệ thống dây dẫn cồng kềnh.
    Tên lửa AT-1 gắn trên xe bọc thép BRDM-1
    [​IMG]
    Vào tháng 5 năm 1958, NII-642 được chuyển qua cho OKB-52 lãnh đạo bởi Vladimir Nikolaevich Chelomei, một nhà thiết kế tên lửa trứ danh và có nhiều ảnh hưởng (Sergei N. Khrushchov, con trai của Nikita Khrushchov cũng đang làm việc tại phòng thiết kế của ông ta). Cuối cùng công việc được chuyển giao cho OKB-16, lãnh đạo bởi Aleksandr Nudelman. Thú vị thay, hệ thống tên lửa Falagan (AT-2) là tên lửa chống tank duy nhất được phát triển bởi phòng thiết kế này bởi ngay sau đó nó chỉ tập trung vào lĩnh vực súng tự động.
    Từ tháng 8 năm 1958 tới tận tháng 7 năm 1959, OKB-16 đã tiến hành 87 vụ phóng thử các mẫu tên lửa trong đó có 20 tên lửa dẫn đường. Vài vụ thử nghiệm trong số đó được phóng từ giá phóng đặt cố định, số khác được phóng từ xe bọc thép BRDM. Cuối cùng hệ thống 2K8 Falanga với tên lửa 9M11 Falanga (Tên Nato là AT-2A) được chính thức chấp thuận cho đi vào phục vụ từ tháng 8 năm 1960 cùng với bệ phóng 2P32 trên khung sườn BRDM.
    Hệ thống này có các thông số tốt hơn hẳn tên lửa AT-1 với tầm bắn 2.5 km và có thể xuyên lớp thép dày 560mm. Nó được điều khiển bởi xạ thủ với lệnh được truyền thông qua sóng radio thay vì bởi dây dẫn. Tuy nhiên hệ thống của nó cũng phức tạp hơn AT-1. 6 con quay hồi chuyển được sử dụng cho hệ thống ổn định của tên lửa
    Hệ thống AT-2A được triển khai đến các trung đoàn chống tank tại cấp tập đoàn quân và mặt trận. Những trung đoàn như vậy được dự định hoạt động gắn bó với các sư đoàn chịu trách nhiệm bảo vệ các cánh quân đột kính và nhìn chung là làm nhiệm vụ phòng thủ. Ban đầu một trung đoàn chống tank dạng này bao gồm 1 tiểu đoàn với 2 khẩu đội trang bị tên lửa Falanga và 2 tiểu đoàn trang bị pháo chống tank.
    Vào năm 1964, một hệ thống hiện đại hóa được giới thiệu: hệ thống 2K8M Falanga với tên lửa 9M17M (tên Nato là AT-2B). Tên lửa này có thuốc phóng mạnh hơn, động cơ duy trì lâu hơn nên tầm bắn của tên lửa tăng lên 3.5km.
    Vào năm 1968, một phiên bản khác nữa được giới thiệu. Hệ thống 9K17 Falanga-P với tên lửa 9M17P Scorpion (tên Nato là AT-2C). Nó giới thiệu một bước tiến quan trọng với hệ thống dẫn đường thủ công MCLOS được thay thế bằng hệ dẫn đường bán tự động SACLOS vẫn với lệnh điều khiển được truyền thông qua radio-link đơn giản như cũ. Tầm bắn của nó cũng tăng lên tới 4km. Hệ thống mới cũng nhận được bệ phóng mới 9P137 được đặt trên xe bọc thép BRDM-2 với 4 tên lửa sẵn sàng phóng.
    Tên lửa AT-2 gắn trên xe bọc thép BRDM-1
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Lớn lên bởi bầu trời
    Vào tháng 6 năm 1961, Mi-1MU, trực thăng đầu tiên của Soviet được trang bị tên lửa chống tank (4 tên lửa AT-2A) bắt đầu tiến hành các cuộc bắn thử. Các cuộc thử nghiệm đã chỉ ra rằng việc bắn tên lửa từ trực thăng không dễ thực hiện. Việc điều khiển bởi xạ thủ trên trực thăng thậm chí khó khăn hơn là trên các xe ở mặt đất bởi sự rung lắc và sự khác biệt về phối cảnh. Quân đội Soviet vì thế không tỏ ra thích thú với dự án này. Nó cũng gặp các chống đối về mặt phương pháp đang được vận hành trong quân đội. Các tên lửa chống tank phóng từ trực thăng được xem như là một vũ khí phòng thủ phản ứng nhanh cho các đơn vị tiền tuyến cấp tập đoàn quân. Những người chống đối dự án chỉ ra rằng các hoạt động phòng thủ sẽ không được thực hiện ở cấp tập đoàn và vì thế các phương tiện và vũ khí chống tank cấp tập đoàn sẽ không cần thiết và không yêu cầu phải vượt quá cấp trung đoàn chống tank hiện tại, những đơn vị sẽ dễ dàng theo sát các sư đòan phòng thủ hơn là các trực thăng vốn được coi là xa lạ với quân đội tại thời điểm đó.
    Mi-1MU
    [​IMG]
    [​IMG]
    Mi-1MU với 4 tên lửa AT-2A
    [​IMG]
    AT-2A trên ray phóng của Mi-1MU
    [​IMG]
    5 năm sau, tức năm 1966, một nỗ lực khác được thực hiện nhằm đưa và hoạt động các trực thăng chống tank. Vào thời điểm này, 4 tên lửa 9M17M Falanga (AT-2B) được gắn trên trực thăng vận tải Mi-4AV. Toàn bộ hệ thống được gọi là K-4V. Không giống như dự án Mi-1UM trước đó, K-4V được coi như là vũ khí tấn công hỗ trợ cho các cuộc đột kích đường không (bằng cả máy bay và trực thăng). Tuy nhiên các trực thăng hạng nhẹ này không được trang bị quá nhiều và vì thế rất mong manh trước các cuộc tấn công ngược lại bởi các xe tank đối phương.
    K-4V đã được duyệt và được chấp nhận chính thức đi vào phục vụ năm 1967. Tổng cộng 185 trực thăng Mi-4 đã được hoán cải thành K-4V để mang tên lửa Falanga M (AT-2B). Các trực thăng này vẫn nằm trong các trung đoàn trực thăng vận tải và được sử dụng để hỗ trợ cho các cuộc đột kích đường không.
    Mi-4AV với 8 ống phóng đa rocket UB-16-57
    [​IMG]
    Mi-4AV với 4 tên lửa chống tank AT-2B và 6 UB-16-57
    [​IMG]
    Vào năm 1973, một trực thăng vận tải được vũ trang mới là Mi-8TV được chấp nhận đi vào phục vụ thay thế cho Mi-4. Mi-8TV cũng với 4 tên lửa 9M17M Falanga M (AT-2B) được gọi là hệ thống 9P153 (tương tự như cách gọi Mi-4 với tên lửa AT-2B là hệ thống K-4V). Cùng lúc đó, một nỗ lực khác nhằm cho ra đời một trực thăng chuyên chống tank được thực hiện. Lần này là nó được dựa trên mẫu thử của trực thăng Mi-2 và được gọi là V-2V và cũng mang 4 tên lửa 9M17M Falanga M (AT-2B). Tuy nhiên nó cũng có số phận tương tự như chiếc Mi-1MU bởi cùng một lý do: Quá phức tạp cho một vũ khí phòng thủ.
    Mẫu thử V-2V, trực thăng chuyên chống tank
    [​IMG]
    V-2V với 3 tên lửa chống tank AT-2B ở mỗi bên
    [​IMG]
    Trực thăng vận tải vũ trang Mi-8TV
    [​IMG]
    Mi-8TV với 2 ray phóng cho tên lửa AT-2B ở mỗi bên
    [​IMG]
    Soviet cuối cùng đã nhận ra rằng một trực thăng vận tải không phải là một phương tiện tốt để chống tank. Thêm vào nữa, lực lượng lính dù đòi hỏi phải có các loại trực thăng có thể sử dụng ngay trong đợt đầu tiên của các cuộc đột kích đường không để dọn dẹp sự kháng cự và hộ tống cho các trực thăng vận tải chở quân trong các đợt tiếp theo. Ngoài ra các trực thăng này cũng phải hỗ trợ hỏa lực cho lính dù chiến đấu dưới mặt đất. Cũng trong năm 1970, quân đội cũng quyết định rằng những trực thăng như vậy cũng cần thiết cho các nhiệm vụ tấn công khác nữa.
    Với sự ra đời của ý tưởng OMG (Lực lượng tinh nhuệ sẵn sàng) cũng tại thời điểm này, cuối cùng một loại trực thăng chiến đấu có khả năng chở quân mới có tên gọi là Mi-24 ra đời và được chấp nhận cho đi vào phục vụ.
    Phiên bản đầu tiên của Mi-24 là Mi-24A vẫn mang 4 tên lửa 9M17M Falanga M (AT-2B) như truyền thống. Việc xạ thủ phải đảm nhiệm hoàn toàn việc dẫn đường cho tên lửa thông qua một cần điều khiển (MLOS) khiến cho xác suất đánh trúng mục tiêu của nó rất thấp, chỉ khoảng 30 ?" 40%. Tốc độ bay quá thấp (150 - 170 m/s) khiến nó mất khoảng 25 - 27 giây để hoàn thành quãng đường 3,5 km, một khoảng thời gian khá dài để đối phương tìm cách gây nhiễu né tránh.
    Điều này không khiến quân đội hài lòng và họ muốn có một loại tên lửa mới dành cho trực thăng phải được dẫn đường bán tự động (SACLOS) và có tốc độ siêu âm.
    Tuy nhiên những khó khăn và trì hoãn trong việc phát triển loại tên lửa mới này khiến Soviet phải đưa ra một giải pháp chuyển tiếp. Đó là trang tên lửa 9M17P Falanga-P (AT-2C) cho trực thăng Mi-24D, phiên bản tiếp theo Mi-24A. Tên lửa này được điều khiển bán tự động (SACLOS) với sự hỗ trợ của kính ngắm ban ngày Raduga-F đã khiến xác suất đánh trúng mục tiêu của nó tăng lên xấp sỉ 80%.
    Trong khi các hệ thống tên lửa AT-2 các phiên bản phóng trên mặt đất được xuất khẩu rất hạn chế thì các phiên bản phóng từ trực thăng được xuất khẩu rất rộng rãi. Mi-24A, với tên lửa AT-2B, chỉ được xuất khẩu duy nhất tới Algeria nhưng Mi-24D, với tên lửa AT-2C, được xuất khẩu rộng rãi tới rất nhiều nước khác nhau trên khắp thế giới. Tuy nhiên với các đối tác kém tin cậy hơn, như Iraq và Syria chẳng hạn, tên lửa bán kèm theo Mi-25 (phiên bản xuất khẩu thấp cấp của Mi-24D) chỉ là loại AT-2B mà thôi.
    Thông số kỹ thuật của tên lửa AT-2
    - Nặng: 27.0 kg (AT-2A), 29.0 kg (AT-2B/C)
    - Dài: 1.12 m - Đường kính 148 mm
    - Tầm bắn: 500 - 2500 m (AT-2A), 500-3500 m (AT-2B), 500-4000m (AT-2C)
    - Đầu nổ: Đầu nổ chống tank nặng 5.4 kg xuyên théo hơn 560 mm
    - Bệ phóng đặt trên: Xe bọc thép BRDM-1/BRDM-2, trực thăng Mi-4, Mi-8 và Mi-24A/D.
    Mi-24D với 4 tên lửa AT-2C
    [​IMG]
    AT-2C trên ray phóng của Mi-24D
    [​IMG]
    Được Russianfan sửa chữa / chuyển vào 17:57 ngày 09/11/2009
  6. TimeBreak

    TimeBreak Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    9
    Chào Bạn hiền! Lâu lắm mới thấy
    Có cái này định chờ xong phần Hind sẽ hỏi, nhưng lâu quá, nhịn không nổi
    Tại sao CCCP không phát triển cửa hông của Heli chở quân theo kiểu cửa trượt/ lùa hai bên sườn - như thế sẽ cơ động và tăng cao hơn hẳn khả năng gia cường/ phối hợp hoả lực từ các toán lính ngồi trên máy bay - các cửa mở của heli vận tải ( Mi8 Family ) toàn mở đuôi - rất khó cho máy bay cơ động
  7. Russianfan

    Russianfan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    13/10/2008
    Bài viết:
    2.547
    Đã được thích:
    3.146
    Mi-8/17 sử dụng cửa hông dạng trượt về sau chứ bạn.
    Còn về Mi-24, theo ý kiến của tôi thì bởi nó là máy bay chiến đấu nên thiết kế của nó có xu hướng đơn giản hóa và đa dụng để giảm trọng lượng và tăng được không gian sử dụng bên trong. Vì thế cánh cửa của nó là dạng 2 miếng mở lên và mở xuống với miếng mở xuống kiêm luôn bậc thang lên xuống máy bay cho lính đặc nhiệm.
    Cửa hông của Mi-24
    [​IMG]
    Trong khi đó Mi-8/17 lại sử dụng cửa trượt về phía sau với bậc thang lên xuống riêng dạng truyền thống. Điều này xuất phát từ việc Mi-8/17 là loại trực thăng vận tải đa năng dùng cho mục đích dân sự và quân sự, chở cả hàng hóa, vũ khí lẫn cả con người nên thiết kế của nó vẫn mang xu hướng đa dụng, thoải mái và tiện dụng cho người sử dụng.
    Cánh cửa mở phía sau của Mi-8/17 chính là để phục vụ cho việc chuyên chở các loại hàng hóa nặng và cồng kềnh, những cái không thể đi vào từ 2 cửa bên hông được. Cửa phía sau cũng giúp các lính đặc nhiệm mau chóng lên và ra khỏi máy bay hơn cũng như cho họ thêm một chọn lựa về một hướng ra khỏi máy bay khác ngoài 2 hướng 2 bên.
    Mi-8 với cửa trượt và bậc thang lên xuống truyền thống
    [​IMG]
    Cửa sau của Mi-8
    [​IMG]
    Cửa sau của Mi-17 còn được sử dụng như là đường lên xuống của hàng hóa.
    [​IMG]
  8. vam35bm

    vam35bm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/04/2009
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0
    Nato gọi nó là Hip vì cái mông béo múp này phải không bác?
  9. spyders

    spyders Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    26/05/2009
    Bài viết:
    526
    Đã được thích:
    12
    Cái mầu đỏ ở chên của bác em thấy cánh nó nhau chớ bác?đây này:
    [​IMG]
  10. Russianfan

    Russianfan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    13/10/2008
    Bài viết:
    2.547
    Đã được thích:
    3.146
    @ Bạn spyders
    Tôi chỉ nói là Mil dùng kiểu cánh của Mi-28 gắn cho Mi-35M và Mi-24 nâng cấp thôi. Còn cái tròn tròn bạn thấy ở đầu cánh Mi-28 không phải là một phần cấu thành nên cánh. Nó chính xác chỉ là một bộ phận khác gắn nhờ trên cánh mà thôi.

Chia sẻ trang này