1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Café chiều thứ bẩy

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi CAP, 26/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Café chiều thứ bẩy

    Thưa các thành viên của 80F hay là F80 nhỉ,mỗi một câu chuyện dù là xảy ra quanh ta hay là ở một nơi nào đó,nó có thật hay không có thật,cũng mang lại cho ta môt chút suy tư về cuộc đời,cũng làm cho ta dịu bớt lòng lại trong những nỗi đau của cuộc đời và cho ta lớn mạnh hơn trong chính mình.Song song với những công tác xã hội thức tế,tôi muốn chúng ta hãy sẻ chia những câu chuyện của chính mình,để hiểu và gần nhau hơn.
    Và đây là một câu chuyện mà tôi gặp bên box Cùng đọc và suy ngẫm,muốn sẻ chia với mọi người.



    Bạn có biết phần nào trên cơ thể quan trọng nhất không?

    Mẹ tôi đã ra một câu đố: 'Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?'
    Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: 'không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con.'
    Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: 'Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì.'
    Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: 'Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ.'
    Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
    Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
    Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: 'Con đã tìm ra câu trả lời chưa?' Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
    Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: 'Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai.'
    Tôi hỏi lại: 'Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?'
    Mẹ lắc đầu: 'Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào.'
    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là 'phần ích kỷ', mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.





    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT

    CAP in 1980 Club[/red]

    Được sửa chữa bởi - night_stars vào 27/05/2002 13:33
  2. Linus

    Linus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/03/2002
    Bài viết:
    805
    Đã được thích:
    0
    Một câu chuyện thực đáng để người ta phải suy xét lại chính bản thân mình. Bản thân tôi cũng từng trải qua những nỗi đau mất người thân, và càng chân trọng hơn nữa những gì mình đang có.
    Hôm rồi, khi đến trung tâm bảo trợ xã hội I ở làng Đồng Dầu - Gia Lâm cùng hội tình nguyện trẻ của báo hoa học trò, tới trưa hôm đó, mọi người được mời ở lại ăn cơm. Khi ăn mọi người được mời vào một mâm mà có cả thịt, rau xào, trứng và canh và cả dưa hấu nữa, ngon lắm. Anh Giang trưởng ban CTXH TTVNol có hỏi bác quản lý ở đó là trẻ em ở đây có được ăn ngày nào cũng như vậy không thì câu trả lời là 1,300đ cho một bữa ăn. Các bạn nghĩ sao???
    Cảm ơn CAP!
    Linus in 1980 family
  3. Linus

    Linus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/03/2002
    Bài viết:
    805
    Đã được thích:
    0
    Một câu chuyện thực đáng để người ta phải suy xét lại chính bản thân mình. Bản thân tôi cũng từng trải qua những nỗi đau mất người thân, và càng chân trọng hơn nữa những gì mình đang có.
    Hôm rồi, khi đến trung tâm bảo trợ xã hội I ở làng Đồng Dầu - Gia Lâm cùng hội tình nguyện trẻ của báo hoa học trò, tới trưa hôm đó, mọi người được mời ở lại ăn cơm. Khi ăn mọi người được mời vào một mâm mà có cả thịt, rau xào, trứng và canh và cả dưa hấu nữa, ngon lắm. Anh Giang trưởng ban CTXH TTVNol có hỏi bác quản lý ở đó là trẻ em ở đây có được ăn ngày nào cũng như vậy không thì câu trả lời là 1,300đ cho một bữa ăn. Các bạn nghĩ sao???
    Cảm ơn CAP!
    Linus in 1980 family
  4. MinhThuy

    MinhThuy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0
    Để mà trả lời với câu hỏi của người mẹ, có lẽ tôi sẽ trả lời đó là trái tim, rồi hay là bộ óc nhỉ...tôi không bao giờ nghĩ đến câu trả lời như vậy, câu chuyện đó đối với tôi cũng thật sự ý nghĩa. Cảm ơn bạn, nhưng đôi lúc tôi vẫn nghĩ sao từ thực tế và trong suy nghĩ lại cách xa đến vậy...
    Với một bữa ăn trị giá 1300 đ, tôi nghĩ gì nhỉ? tôi biết rằng còn có nhiều cái nữa mà chúng ta đều biết và chúng ta cũng nghĩ đến nó mà không nói đến nó. Cuộc sống là như vậy mà, muôn hình muôn vẻ...
    "Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào.'"
    Đây là câu tôi thích nhất trong câu chuyện CAP kể, khi khó khăn mà có bạn bè bên cạnh mình thì có gì hạnh fúc hơn.

    thuy
  5. MinhThuy

    MinhThuy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0
    Để mà trả lời với câu hỏi của người mẹ, có lẽ tôi sẽ trả lời đó là trái tim, rồi hay là bộ óc nhỉ...tôi không bao giờ nghĩ đến câu trả lời như vậy, câu chuyện đó đối với tôi cũng thật sự ý nghĩa. Cảm ơn bạn, nhưng đôi lúc tôi vẫn nghĩ sao từ thực tế và trong suy nghĩ lại cách xa đến vậy...
    Với một bữa ăn trị giá 1300 đ, tôi nghĩ gì nhỉ? tôi biết rằng còn có nhiều cái nữa mà chúng ta đều biết và chúng ta cũng nghĩ đến nó mà không nói đến nó. Cuộc sống là như vậy mà, muôn hình muôn vẻ...
    "Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào.'"
    Đây là câu tôi thích nhất trong câu chuyện CAP kể, khi khó khăn mà có bạn bè bên cạnh mình thì có gì hạnh fúc hơn.

    thuy
  6. DrSlump

    DrSlump Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/10/2001
    Bài viết:
    1.360
    Đã được thích:
    0
    1980 đang cố gắng giúp đỡ cho các hoàn cảnh khó khăn. ..khi khó khăn mà có bạn bè bên cạnh mình thì có gì hạnh fúc hơn. Chúng ta hãy là bạn bè của những mảnh đời khó khăn.

    Vì tình yêu mong manh như thủy tinh..
    [​IMG] 1980 Family​
  7. DrSlump

    DrSlump Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/10/2001
    Bài viết:
    1.360
    Đã được thích:
    0
    1980 đang cố gắng giúp đỡ cho các hoàn cảnh khó khăn. ..khi khó khăn mà có bạn bè bên cạnh mình thì có gì hạnh fúc hơn. Chúng ta hãy là bạn bè của những mảnh đời khó khăn.

    Vì tình yêu mong manh như thủy tinh..
    [​IMG] 1980 Family​
  8. hoa_sua_new

    hoa_sua_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/03/2002
    Bài viết:
    251
    Đã được thích:
    0
    "Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào.'"
    Chúng ta cần bạn bè, nhất là với những người xa gia đình như tôi. Những lúc buồn vui, chúng ta đều có bạn để chia xẻ. Tôi đã hiểu bạn bè đối với tôi có ý nghĩa như thế nào, nhất là khi tôi gặp chuyện buồn. A friend in need is a friend in deed
    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là 'phần ích kỷ', mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
    Tui đồng ý với CAP, sự cảm thông trên cuộc đời này quan trọng lắm. Không có sự cảm thông sẽ không có những làng trẻ mồ côi, không có làng Canh, không có những lớp học tình thương, không có những thanh niên mặc áo màu xanh....
    Tui đã hiểu sự quan trọng của bạn bè đối với tôi, và tôi biết những mảnh đời khó khăn kia cũng cần biết bao những cánh tay bạn bè....................

    "THE HEART'S LETTER IS READ IN THE EYES"


    HOA SUA IN 1980 FAMILY
  9. hoa_sua_new

    hoa_sua_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/03/2002
    Bài viết:
    251
    Đã được thích:
    0
    "Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào.'"
    Chúng ta cần bạn bè, nhất là với những người xa gia đình như tôi. Những lúc buồn vui, chúng ta đều có bạn để chia xẻ. Tôi đã hiểu bạn bè đối với tôi có ý nghĩa như thế nào, nhất là khi tôi gặp chuyện buồn. A friend in need is a friend in deed
    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là 'phần ích kỷ', mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
    Tui đồng ý với CAP, sự cảm thông trên cuộc đời này quan trọng lắm. Không có sự cảm thông sẽ không có những làng trẻ mồ côi, không có làng Canh, không có những lớp học tình thương, không có những thanh niên mặc áo màu xanh....
    Tui đã hiểu sự quan trọng của bạn bè đối với tôi, và tôi biết những mảnh đời khó khăn kia cũng cần biết bao những cánh tay bạn bè....................

    "THE HEART'S LETTER IS READ IN THE EYES"


    HOA SUA IN 1980 FAMILY
  10. MinhThuy

    MinhThuy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0

    thuy

Chia sẻ trang này