1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Café chiều thứ bẩy

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi CAP, 26/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Linus

    Linus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/03/2002
    Bài viết:
    805
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống không phải lúc nào cũng như chúng ta tưởng tượng. Có những bài học dạy chúng ta cách kiếm tiền, nhưng cũng có những bài học khiến chúng ta biết sống. Những gì mà họ đang trải qua, khiến chúng ta nhìn lại chính mình, không biết khi nào thì chúng ta lại có thể chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh nữa nhỉ.
    Tiếc quá!!!
    Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, thế mới là biết.
  2. Thaohuong

    Thaohuong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    1.137
    Đã được thích:
    0
    "...không biết khi nào thì chúng ta lại có thể chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh nữa nhỉ. "
    cai' do' tuy` thuo^c vao` chinh' minh` ma`! 1 ca^u hoi?
    how are U?
  3. Thaohuong

    Thaohuong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    1.137
    Đã được thích:
    0
    "...không biết khi nào thì chúng ta lại có thể chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh nữa nhỉ. "
    cai' do' tuy` thuo^c vao` chinh' minh` ma`! 1 ca^u hoi?
    how are U?
  4. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Bức tranh bị bôi bẩn

    Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.
    Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ . Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình . Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.
    Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ . Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người hoạ sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".
    Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  5. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Bức tranh bị bôi bẩn

    Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.
    Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ . Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình . Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.
    Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ . Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người hoạ sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".
    Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  6. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Người tị nạn

    Tối nào tôi cũng bật TV xem tin tức. Tôi muốn xem thế giới đã thay đổi thế nào sau một ngày. Nhưng đã bao giờ tôi nhìn thế giới bằng đôi mắt của một đứa trẻ?
    Tối hôm đó, tôi ngồi cùng con gái xem TV. Cháu vừa đến thăm tôi, vợ tôi và các con sống ở một thành phố khác. Tôi sống một mình ở đây do công việc. Đến phần tin tức chiến tranh ở Afghanistan. Con gái tôi quay sang hỏi tôi:
    - Bố ơi, những người kia là ai?
    - Họ là dân tị nạn - Tôi đáp.
    Con bé ngồi nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp:
    - Dân tị nạn là gì ạ?
    - Là những người không có nhà để sống, do chiến tranh.
    - Thế nhà họ ở đâu hả bố?
    - Nhà họ có thể bị tàn phá rồi, và họ ở đó thì không an toàn.
    - Có phải người xấu đó ném bom họ không? - Cô bé băn khoăn.
    - Người xấu nào?
    - Người đã làm chết nhiều người ở New York ấy!
    Tôi chưa hề nói chuyện với con tôi về thảm hoạ ở New York, có lẽ nó xem TV. Nên tôi đáp:
    - Không phải, con ạ. Nước ta đang ném bom đất nước này để tìm ra người xấu đã làm nhiều người chết ở New York. Còn những người kia đang chạy vì họ hoảng sợ.
    Con tôi tiếp tục ngồi im lặng xem TV. Tôi nghĩ nó bằng lòng với những câu trả lời của tôi. Cho đến khi nó nhìn thấy những đứa trẻ hoảng sợ chạy trốn.
    - Bố ơi, khi người xấu đâm máy bay vào những toà nhà, con nghe nói có nhiều trẻ em mất bố mẹ lắm phải không?
    - PHải con ạ. Nhiều người vô tội bị chết, và rất nhiều trong số họ là những người cha và chững người mẹ.
    - Người xấu đã làm điều đó. Người xấu đã làm nhiều người chết và nhiều trẻ em mất bố mẹ - Cô bé lẩm bẩm rồi bổng quay sang tôi lần nữa - Bố ơi, nếu làm việc đó là xấu, tại sao chúng ta lại làm việc đó cới những người tị nạn kia?
    Lần này thì chính tôi im lặng vì tôi không biết trả lời thế nào. Trong khi tôi còn khó khăn để tìm ra câu trả lời thì con gái tôi lại lên tiếng:
    - Bố ơi, bố có phải là người tị nạn không?
    Tôi không thể hiểu tại sao nó lại nghĩ ra điều đó. Tôi trả lời ngay:
    - Không, tất nhiên rồi. Tại sao con lại nghĩ thế?
    Cô bé nhìn thẳng vào tôi và nói:
    - Con nghĩ thế vì bố cũng phải đi rất xa, phải ở rất xa mẹ, rất xa nhà mình.
    Rồi nó bắt đầu khóc.
    Phải chăng trong đầu mỗi người đều có một cuộc chiến tranh?
    Dường như tất cả chúng ta đều là người tị nạn. Những người tị nạn của Afganistan thì phải xa quê hương họ. Còn mỗi chúng ta đều phải xa một ai thân thương, một cái gì đó chúng ta yêu quý, vì mỗi sự lựa chọn đều kèm theo một sự hy sinh. Nhưng những đứa trẻ, khi chúng phải ở xa sự hồn nhiên ngây thơ, chúng là người tị nạn của tình yêu thương.
    BOB PERKS
    (một người cha ở New York)
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  7. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Người tị nạn

    Tối nào tôi cũng bật TV xem tin tức. Tôi muốn xem thế giới đã thay đổi thế nào sau một ngày. Nhưng đã bao giờ tôi nhìn thế giới bằng đôi mắt của một đứa trẻ?
    Tối hôm đó, tôi ngồi cùng con gái xem TV. Cháu vừa đến thăm tôi, vợ tôi và các con sống ở một thành phố khác. Tôi sống một mình ở đây do công việc. Đến phần tin tức chiến tranh ở Afghanistan. Con gái tôi quay sang hỏi tôi:
    - Bố ơi, những người kia là ai?
    - Họ là dân tị nạn - Tôi đáp.
    Con bé ngồi nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp:
    - Dân tị nạn là gì ạ?
    - Là những người không có nhà để sống, do chiến tranh.
    - Thế nhà họ ở đâu hả bố?
    - Nhà họ có thể bị tàn phá rồi, và họ ở đó thì không an toàn.
    - Có phải người xấu đó ném bom họ không? - Cô bé băn khoăn.
    - Người xấu nào?
    - Người đã làm chết nhiều người ở New York ấy!
    Tôi chưa hề nói chuyện với con tôi về thảm hoạ ở New York, có lẽ nó xem TV. Nên tôi đáp:
    - Không phải, con ạ. Nước ta đang ném bom đất nước này để tìm ra người xấu đã làm nhiều người chết ở New York. Còn những người kia đang chạy vì họ hoảng sợ.
    Con tôi tiếp tục ngồi im lặng xem TV. Tôi nghĩ nó bằng lòng với những câu trả lời của tôi. Cho đến khi nó nhìn thấy những đứa trẻ hoảng sợ chạy trốn.
    - Bố ơi, khi người xấu đâm máy bay vào những toà nhà, con nghe nói có nhiều trẻ em mất bố mẹ lắm phải không?
    - PHải con ạ. Nhiều người vô tội bị chết, và rất nhiều trong số họ là những người cha và chững người mẹ.
    - Người xấu đã làm điều đó. Người xấu đã làm nhiều người chết và nhiều trẻ em mất bố mẹ - Cô bé lẩm bẩm rồi bổng quay sang tôi lần nữa - Bố ơi, nếu làm việc đó là xấu, tại sao chúng ta lại làm việc đó cới những người tị nạn kia?
    Lần này thì chính tôi im lặng vì tôi không biết trả lời thế nào. Trong khi tôi còn khó khăn để tìm ra câu trả lời thì con gái tôi lại lên tiếng:
    - Bố ơi, bố có phải là người tị nạn không?
    Tôi không thể hiểu tại sao nó lại nghĩ ra điều đó. Tôi trả lời ngay:
    - Không, tất nhiên rồi. Tại sao con lại nghĩ thế?
    Cô bé nhìn thẳng vào tôi và nói:
    - Con nghĩ thế vì bố cũng phải đi rất xa, phải ở rất xa mẹ, rất xa nhà mình.
    Rồi nó bắt đầu khóc.
    Phải chăng trong đầu mỗi người đều có một cuộc chiến tranh?
    Dường như tất cả chúng ta đều là người tị nạn. Những người tị nạn của Afganistan thì phải xa quê hương họ. Còn mỗi chúng ta đều phải xa một ai thân thương, một cái gì đó chúng ta yêu quý, vì mỗi sự lựa chọn đều kèm theo một sự hy sinh. Nhưng những đứa trẻ, khi chúng phải ở xa sự hồn nhiên ngây thơ, chúng là người tị nạn của tình yêu thương.
    BOB PERKS
    (một người cha ở New York)
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  8. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Nếu và thì...

    Nếu bầu trời có vẻ như bao phủ đầy mây xám mà bạn lại đi ra ngoài khi trời mưa?
    Nếu bạn đang mong nhìn thấy một chiếc cầu vồng rạng rỡ nhưng màu sắc của nó lại mang đến cho bạn nỗi buồn?
    Nếu quả đất vẫn tiếp tục quay mà bạn phải đi đến kết thúc?
    Nếu bạn đang tìm kiếm ánh sáng mặt trời mà tất cả những gì bạn nhìn thấy là bóng đêm tối mịt?
    Nếu tất cả xung quanh bạn là những niềm vui mà riêng với bạn chỉ là nỗi buồn?
    Nếu bạn đang quá sức mệt mỏi mà cuộc sống lại tiếp tục quật ngã bạn?
    Nếu bạn khóc?
    Thì bạn hãy nghĩ những giọt nước mắt của bạn rơi xuống đất đã làm nên điều kỳ diệu: vẻ đẹp của những bông hoa như sự dịu dàng trên tay bạn.
    Thì bạn hãy cảm nhận không khí xung quanh bạn đang sực nức mùi cỏ mới cắt.
    Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúng khi chúng cười đùa.
    Thì hãy tưởng tượng mình đang bay cùng một cô **** xinh xinh trong một khu rừng đầy màu sắc.
    Thì bạn hãy lắng nghe tiếng thì thầm của đại dương và bạn để làn da của mình được mơn man bởi làn gió ấm áp của mùa hạ.
    Thì bạn hãy nếm một viên kẹo và cảm nhận vị ngọt ngào của những kỷ niệm thời thơ ấu đang dịu ngọt trên đầu lưỡi bạn.
    Thì bạn hãy lắng nghe giai điệu trong trẻo của những chú chim hót đón chào một ngày mới.
    Thì bạn hãy nhớ những nỗi dịu dàng quá đỗi mà bạn nhận được từ nụ hôn êm đềm của mẹ khi ôm chặt bạn vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương vô bờ.
    ?
    Hãy cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy trông lên những đám mây ngũ sắc trên đầu chứ đừng nhìn đất đen dưới vệ đường. Cuộc sống không ban ơn cho ta mà chính ta sẽ ban tặng cho cuộc sống những món quà từ những hành động và suy nghĩ tích cực của mình.
    Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là một niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn.
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  9. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Nếu và thì...

    Nếu bầu trời có vẻ như bao phủ đầy mây xám mà bạn lại đi ra ngoài khi trời mưa?
    Nếu bạn đang mong nhìn thấy một chiếc cầu vồng rạng rỡ nhưng màu sắc của nó lại mang đến cho bạn nỗi buồn?
    Nếu quả đất vẫn tiếp tục quay mà bạn phải đi đến kết thúc?
    Nếu bạn đang tìm kiếm ánh sáng mặt trời mà tất cả những gì bạn nhìn thấy là bóng đêm tối mịt?
    Nếu tất cả xung quanh bạn là những niềm vui mà riêng với bạn chỉ là nỗi buồn?
    Nếu bạn đang quá sức mệt mỏi mà cuộc sống lại tiếp tục quật ngã bạn?
    Nếu bạn khóc?
    Thì bạn hãy nghĩ những giọt nước mắt của bạn rơi xuống đất đã làm nên điều kỳ diệu: vẻ đẹp của những bông hoa như sự dịu dàng trên tay bạn.
    Thì bạn hãy cảm nhận không khí xung quanh bạn đang sực nức mùi cỏ mới cắt.
    Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúng khi chúng cười đùa.
    Thì hãy tưởng tượng mình đang bay cùng một cô **** xinh xinh trong một khu rừng đầy màu sắc.
    Thì bạn hãy lắng nghe tiếng thì thầm của đại dương và bạn để làn da của mình được mơn man bởi làn gió ấm áp của mùa hạ.
    Thì bạn hãy nếm một viên kẹo và cảm nhận vị ngọt ngào của những kỷ niệm thời thơ ấu đang dịu ngọt trên đầu lưỡi bạn.
    Thì bạn hãy lắng nghe giai điệu trong trẻo của những chú chim hót đón chào một ngày mới.
    Thì bạn hãy nhớ những nỗi dịu dàng quá đỗi mà bạn nhận được từ nụ hôn êm đềm của mẹ khi ôm chặt bạn vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương vô bờ.
    ?
    Hãy cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy trông lên những đám mây ngũ sắc trên đầu chứ đừng nhìn đất đen dưới vệ đường. Cuộc sống không ban ơn cho ta mà chính ta sẽ ban tặng cho cuộc sống những món quà từ những hành động và suy nghĩ tích cực của mình.
    Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là một niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn.
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  10. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Hoa hồng tặng Mẹ
    Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.
    - Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla. Anh mỉm cười và nói với nó:
    - Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
    Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:
    - Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
    Rồi nó chỉ đường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
    - Đây là nhà của mẹ cháu.
    Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.Tức thì anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.
    Lúc này thì, cả nhân vật và chúng ta đều có một tâm trạng như nhau: Nghẹn ngào vì đã có những phút giây vô tâm quá trước mẹ. Đôi khi, có những cậu bé con đã lớn hơn những người lớn rất nhiều, phải không?
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club

Chia sẻ trang này