1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Café chiều thứ bẩy

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi CAP, 26/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Hoa hồng tặng Mẹ
    Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.
    - Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla. Anh mỉm cười và nói với nó:
    - Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
    Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:
    - Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
    Rồi nó chỉ đường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
    - Đây là nhà của mẹ cháu.
    Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.Tức thì anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.
    Lúc này thì, cả nhân vật và chúng ta đều có một tâm trạng như nhau: Nghẹn ngào vì đã có những phút giây vô tâm quá trước mẹ. Đôi khi, có những cậu bé con đã lớn hơn những người lớn rất nhiều, phải không?
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  2. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD

    Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
    Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.
    Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.
    Cô gái ngẩng lên hỏi:
    - Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
    - Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...
    Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
    - Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
    Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.
    Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
    Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.
    Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.
    Vài ngày sau...
    ?~Reeeeng!...'
    Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:
    - Alô?
    Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.
    - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.
    Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
    Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.
    Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.
    Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.'
    Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:' Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'
    Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...
    Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  3. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD

    Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
    Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.
    Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.
    Cô gái ngẩng lên hỏi:
    - Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
    - Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...
    Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
    - Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
    Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.
    Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
    Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.
    Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.
    Vài ngày sau...
    ?~Reeeeng!...'
    Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:
    - Alô?
    Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.
    - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.
    Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
    Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.
    Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.
    Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.'
    Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:' Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'
    Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...
    Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  4. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Bốn ngón tay

    Lúc mới sinh ra , George Campbell đã bị mù .
    Khi George lên 6 , một việc xãy ra làm em không tự giải thích được . Buổi chiều nọ , George đang chơi đùa cùng các bạn , một cậu bé khác đã ném trái banh về phía George . Chợt nhớ ra cậu bé la lên :' Coi chừng ! quả banh sắp văng trúng đấy'.
    Quả banh đã đập trúng người George - và cuộc sống của George không như trước đây nữa . George không bị đau , nhưng cậu bé thật sự băng khoan . Cậu quyết định hỏi mẹ :' Làm sao Bill biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?'.
    Mẹ George thở dài , bởi cái giây phút bà e ngại đã đến ! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết ' Con bị mù!'.
    Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con , vừa nắm từng ngón tay và đếm :' Một - hai - ba - bốn - năm . Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy .Ngón tay bé nhỏ này là nghe , ngón tay xinh xắn này là sờ chạm , ngón tay tí hon này là ngửi , còn ngón bé tí này là nếm ...'.
    Ngần ngừ một lúc , bà tiếp:
    ' ..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn . Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay , chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con .'
    Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên ' nhìn ' , khép chặt nó vào lòng bàn tay của con ,bà nói :' Con ạ! con là một đứa trẻ khác với những đứa khác , vì con chỉ có bốn giác quan , như là chỉ có bốn ngón tay vậy : một - nghe , hai - sờ , ba - ngửi , bốn - nếm . Con không thể sử dụng giác quan nhìn . Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này . Hãy đứng lên con nhé.'
    George đứng lên . Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo :' Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh'.
    George mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình . Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao .
    ' Giỏi ! giỏi ! ..' Bà mẹ nói : ' Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm . Con cũng có thể giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón . Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên !'.
    George không bao giờ quên hình ảnh ' bốn ngón tay thay vì năm ' . Đối với George đó là biểu tượng của niềm hy vọng . Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình . George lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình.
    George hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng . George vẫ có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  5. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Bốn ngón tay

    Lúc mới sinh ra , George Campbell đã bị mù .
    Khi George lên 6 , một việc xãy ra làm em không tự giải thích được . Buổi chiều nọ , George đang chơi đùa cùng các bạn , một cậu bé khác đã ném trái banh về phía George . Chợt nhớ ra cậu bé la lên :' Coi chừng ! quả banh sắp văng trúng đấy'.
    Quả banh đã đập trúng người George - và cuộc sống của George không như trước đây nữa . George không bị đau , nhưng cậu bé thật sự băng khoan . Cậu quyết định hỏi mẹ :' Làm sao Bill biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?'.
    Mẹ George thở dài , bởi cái giây phút bà e ngại đã đến ! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết ' Con bị mù!'.
    Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con , vừa nắm từng ngón tay và đếm :' Một - hai - ba - bốn - năm . Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy .Ngón tay bé nhỏ này là nghe , ngón tay xinh xắn này là sờ chạm , ngón tay tí hon này là ngửi , còn ngón bé tí này là nếm ...'.
    Ngần ngừ một lúc , bà tiếp:
    ' ..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn . Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay , chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con .'
    Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên ' nhìn ' , khép chặt nó vào lòng bàn tay của con ,bà nói :' Con ạ! con là một đứa trẻ khác với những đứa khác , vì con chỉ có bốn giác quan , như là chỉ có bốn ngón tay vậy : một - nghe , hai - sờ , ba - ngửi , bốn - nếm . Con không thể sử dụng giác quan nhìn . Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này . Hãy đứng lên con nhé.'
    George đứng lên . Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo :' Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh'.
    George mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình . Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao .
    ' Giỏi ! giỏi ! ..' Bà mẹ nói : ' Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm . Con cũng có thể giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón . Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên !'.
    George không bao giờ quên hình ảnh ' bốn ngón tay thay vì năm ' . Đối với George đó là biểu tượng của niềm hy vọng . Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình . George lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình.
    George hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng . George vẫ có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club
  6. hoahalan

    hoahalan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2003
    Bài viết:
    420
    Đã được thích:
    0
    Một Topic cực kì nghĩa, sâu sắc!!!. Ko biết nói gì hơn là xúc động........
  7. hoahalan

    hoahalan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2003
    Bài viết:
    420
    Đã được thích:
    0
    Một Topic cực kì nghĩa, sâu sắc!!!. Ko biết nói gì hơn là xúc động........
  8. hoahalan

    hoahalan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2003
    Bài viết:
    420
    Đã được thích:
    0
    Chúng ta thường đi qua cuộc đời mà ko nhận biết sự khác nhau giữa tình bạn và sự quen biết . Người quen là người ta biết tên và thường hay gặp . TA có thể chia sẻ nơi ở, bàn làm việc, những bữa ăn kể cả thời gian. Nhưng họ ko phải là người để ta chia sẻ những khoảnh khắc đặc biệt trong đời .Và ta cũng ko nhận biết đâu là những khoảnh khắc quan trọng trong đời họ, Còn bạn bè là những người ta nhớ đến khi nhìn thấy điều gì đó mà ta biết là họ thích, có liên quan đến họ, hay gợi đến những giờ phút đã chia sẻ cùng nhau. Tình bạn bắt đầu từ đó.
  9. hoahalan

    hoahalan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2003
    Bài viết:
    420
    Đã được thích:
    0
    Chúng ta thường đi qua cuộc đời mà ko nhận biết sự khác nhau giữa tình bạn và sự quen biết . Người quen là người ta biết tên và thường hay gặp . TA có thể chia sẻ nơi ở, bàn làm việc, những bữa ăn kể cả thời gian. Nhưng họ ko phải là người để ta chia sẻ những khoảnh khắc đặc biệt trong đời .Và ta cũng ko nhận biết đâu là những khoảnh khắc quan trọng trong đời họ, Còn bạn bè là những người ta nhớ đến khi nhìn thấy điều gì đó mà ta biết là họ thích, có liên quan đến họ, hay gợi đến những giờ phút đã chia sẻ cùng nhau. Tình bạn bắt đầu từ đó.
  10. CAP

    CAP Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    1
    Tôi đã đọc đi đọc lại bài này rất nhiều lần và từ nhiều nơi nhưng cảm giác duy nhất cảu tôi là đau xót và bao giờ cũng giật mình khi đọc tới phần kết của câu chuyện....Và có rất nhiều người ở "Xóm Thận" đang tồn tại cùng chúng ta ngay tại Hà Nội này (các bạn có thể xin quay lại trang 3 để biết về Xóm Thận này và đọc nhiều mẩu chuyện mang đầy chất nhân văn của thành viên 80F )
    Trở về

    Một người lính trở về nhà đoàn tụ gia đình sau nhiều năm tham chiến ở Việt Nam . Từ San Francisco anh gọi điện về thăm hỏi gia đình .
    - Cha mẹ ơi, con đang trở về nhà đây. Nhưng con có 1 điều muốn xin phép cùng cha mẹ. Con muốn dãn bạn con về nhà mình .
    - -Ồ , được thôi con trai . Cha mẹ rất sẵn lòng tiếp đón bạn con .
    - - Nhưng có điều này cha mẹ nên biết ,anh ấy bị thương khá nặng trong chiến tranh , mất cả cánh tay và cách chân. Anh ấy không còn chỗ nào đẻ nương tựa , vì vậy con muốn anh ấy về sống cùng với chúng ta .
    - Cha mẹ rất tiếc khi nghe điều này, có thể chúng ta sẽ giúp anh ấy tìm được chỗ trú ngụ.
    - Ồ không ,con muốn anh ấy ở cùng với chúng ta kia .
    - Con không biết con đang đòi hỏi điều gì đâu , con trai . Một người tàn tật như vậy sẽ là 1 gánh nặng đè lên vai chúng ta . Chúng ta còn có cuộc sống của riêng chúng ta nữa chứ , không thể 1 điều như vậy chen vào cuộc sống của chúng ta được. Tôt hơn hết là con quay về nhà và quên anh chàng ấy đi . Anh ta chắc sẽ chóng tìm được cách tự kiếm sống thôi.
    Nghe đến đó, người con trai gác mái . Vài ngày sau họ đột nhiên nhận được cú điện thoại từ cảnh sát San Francisco báo tin người con trai đã chết sau khi ngã từ 1 tòa nhà cao tầng . Cảnh sát cho rằng đây là 1 vụ tự sát.
    Người cha và người mẹ đau buồn này vội vã bay đến San Francisco và được dẫn đến nhà táng thành phố để nhận xác con . Họ nhận ra anh ngay , nhưng họ cũng kinh hoàng nhận ra 1 điều khác cùng 1 lúc. Con trai họ chỉ còn lại 1 tay và 1 chân...
    SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO PHÁP LUẬT
    CAP. in 1980 Club

Chia sẻ trang này