1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cafe Nhạc Trịnh chiều Thứ Bảy

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi tigerlily, 14/05/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Có.
    Nhưng tớ bị say cafe rồi. Một chiều ngồi say. Một đời thật nhẹ.
    Bạn có tin là nó nhẹ thật không? Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt... thì nhẹ thế nào được. Nhưng mà nhẹ thật: Mây che trên đầu và nắng trên vai...
    Chiều nay lẽ ra là một chiều ngồi vẽ cho mình một gương mặt hoàn hảo, với những bản báo cáo thành tích oanh liệt trên một lay out bắt mắt hoành tráng. Nhưng công việc chưa đến đâu thì tớ lại ngồi xẹp lép ở đây, trong một cơn hoang mang bất chợt.
    Nỗi khát vọng "đi lên non cao, đi về biển rộng" ấy quá đẹp khi nó chỉ là khát vọng, cũng như con đường mộng mị cỏ non. Với hành trang mây ở trên đầu và nắng ở trên vai, ngưởi trẻ tuổi bước đi. Tuổi hai mươi yêu dấu của tôi, của Kiên, hay Cường đáng yêu và đáng thương vô chừng. Tuổi hai mươi của quyết tâm và khát vọng, tuổi hai mươi hoang mang trước một vạn ngả đời, tuổi hai mươi hoang mang trước bản thân, tuổi hai mươi yêu dấu đang qua dần...
    "Tôi luôn luôn nhớ thương tuổi trẻ, tuổi của tình yêu nồng nàn. Khi tôi yêu thương cái tuổi đời ngào ngạt hương hoa này thì đồng thời tôi cũng yêu một cõi đời tôi đã mất..."
    Người tình lãng du qua nhiều thế hệ chắc hẳn đã nói lời này khi tuổi hai mươi của ông đã thành một cõi đời đã mất. Tuổi hai mươi thực sự không hay biết cõi đời ngào ngạt hương hoa này đang tan dần. Người trẻ tuổi yêu không nghĩ ngợi, kể cả khi mùa thu thả lá khô vàng, người trẻ tuổi vẫn yêu không cần vội vã.
    Ngây thơ và khờ dại quá. Phải không?
    "Mải mê chinh chiến và yêu đương", tuổi hai mươi vẫn thơ ngây "yêu đầy mùa nắng mùa mưa", và trở trăn tìm cho mình một lý tưởng, một con đường.
    Có lẽ chưa ở thời đại nào đời sống mở cho họ nhiều lối đi đến vậy. Cõi đời mở lối đi lên non cao, đi về biển rộng, đi tới đỉnh cao, hoặc rụng xuống vực sâu... Khi người trẻ tuổi dấn thân, họ lạc liền vào mê lộ. Cõi đi về trăm năm dường như không còn là đường thẳng suốt để cho nhật nguyệt trên vai soi rọi nữa, mà nó khúc khuỷu gập ghềnh, với một ngàn lối rẽ, một ngàn ngã ba.
    Tuổi hai mươi yêu dấu, "nhiều đêm bỗng như trẻ nhớ nhà", "có những tháng mùa Đông, ngồi khóc rất âm thầm" vì chợt thấy mình giống như con chim nhỏ "bay về rất ngẩn ngơ" trong cõi nhân gian quá chừng dài rộng.
    Bạn của tôi, những người bạn tuổi hai mươi của tôi, dù gì chúng ta vẫn phải đi tiếp. Cố gắng kiễng chân để tầm mắt vượt qua những bức tường mê lộ, để đi tới. Cuộc đời vốn không thể khác, nhưng chúng ta, sẽ khác. Khác từng ngày từng giờ, nhưng đừng để lạc bước đâm đầu vào tuyệt lộ. Cõi đời ngào ngạt hương hoa nhưng mỗi người phải chọn một lối đi cho mình, và phải đi cho tới.
    Chiều nay lys đang đứng giữa một quảng trường rộng lớn, nơi sẽ toả đi một vạn ngả đường. Phải buộc lại dây giày cái đã.
  2. nguyencongtu712

    nguyencongtu712 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2005
    Bài viết:
    1.310
    Đã được thích:
    0
    Chiều Chủ Nhật buồn, nằm trong căn gác đìu hiu
    Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
    Trời mưa, trời mưa không dứt
    Ô hay, mình vẫn cô liêu ...

    Chủ nhật này vẫn như bao Chủ nhật khác, buồn bã và đìu hiu
  3. nguyencongtu712

    nguyencongtu712 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2005
    Bài viết:
    1.310
    Đã được thích:
    0
    Chiều Chủ Nhật buồn, nằm trong căn gác đìu hiu
    Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
    Trời mưa, trời mưa không dứt
    Ô hay, mình vẫn cô liêu ...

    Chủ nhật này vẫn như bao Chủ nhật khác, buồn bã và đìu hiu
  4. White_n_Cold_new

    White_n_Cold_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2001
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    1
    cả nhà cho em một góc nhé... chị lys nhé..
    Hôm nay chẳng phải thứ 7. Hôm nay là thứ tư.. Nhưng vẫn muốn nhấm nháp chút vị cafe..
    Lâu lắm đã bỏ quên mất thói quen lãng đãng vẩn vơ một mình.
    Lâu lắm bỏ quên việc nghĩ rằng mình đang going on như thế nào...
    Lâu lắm... đang sống một cách hững hờ và nhạt nhẽo. Công việc, học hành tiến triển chậm chạp...
    Hôm nay tất cả những gì mình cảm nhận là: Hời hợt. Nhạt nhẽo. Bản thân. Bạn bè...
    "Bà à, có nhiều người con gái "hiền" đến nỗi vụng trộm mang hết đa cảm của mình để đánh đổi một niềm tin, một niềm tin không trung thực với cả tấm lòng của mình. Và vậy nên có rất ít người con gái có được cái niềm tin với trọn vẹn sức mạnh để nuôi sống hạnh phúc của mình."
    Câu này hay quá. Cả nhà thứ lỗi nếu cái này làm loãng topic về cafe nhạc Trịnh của mọi người... nhé
  5. White_n_Cold_new

    White_n_Cold_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2001
    Bài viết:
    629
    Đã được thích:
    1
    cả nhà cho em một góc nhé... chị lys nhé..
    Hôm nay chẳng phải thứ 7. Hôm nay là thứ tư.. Nhưng vẫn muốn nhấm nháp chút vị cafe..
    Lâu lắm đã bỏ quên mất thói quen lãng đãng vẩn vơ một mình.
    Lâu lắm bỏ quên việc nghĩ rằng mình đang going on như thế nào...
    Lâu lắm... đang sống một cách hững hờ và nhạt nhẽo. Công việc, học hành tiến triển chậm chạp...
    Hôm nay tất cả những gì mình cảm nhận là: Hời hợt. Nhạt nhẽo. Bản thân. Bạn bè...
    "Bà à, có nhiều người con gái "hiền" đến nỗi vụng trộm mang hết đa cảm của mình để đánh đổi một niềm tin, một niềm tin không trung thực với cả tấm lòng của mình. Và vậy nên có rất ít người con gái có được cái niềm tin với trọn vẹn sức mạnh để nuôi sống hạnh phúc của mình."
    Câu này hay quá. Cả nhà thứ lỗi nếu cái này làm loãng topic về cafe nhạc Trịnh của mọi người... nhé
  6. Pastorale

    Pastorale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Sắp tới thứ 7 rồi, sướng!
    Lang thang một mình trong công viên, bước chân nặng trĩu. Trời se lạnh, chẳng bù cho ở nhà chắc đang nóng chảy mỡ với xấp xỉ 40°C. Chợt nhớ đến món dồi chó nướng nóng bỏng môi, vừa hì hụp nhai nhồm nhoàm vừa tợp một nhát rượu nếp. Mùi dồi chó thơm phức béo ngậy, mùi củ sả, lá mơ lông quyện vào nhau, bốc lên mũi, xộc vào óc, tê tái. Chao ôi là thèm, nước miếng chảy ra nuốt không kịp. Rồi chân gà nướng, lolotica chợ Đuổi...v.v... ùa về quấn chặt lấy tâm trí. Giời ơi! bụng sôi ùng ục như nồi nước phở buổi sáng. Sướng chẳng biết sướng, cứ thích đi rước khổ vào thân. Bên phương trời lạnh lẽo, cả đời nhai bánh mì, răng mòn gần đến lợi rồi mà vẫn chưa thoát nợ đời. Chán thế.
    Vừa đói vừa khát, nhưng không hiểu sao vẫn chưa muốn về nhà. Những lúc này đây mới ý thức được câu "Còn đêm mù sương, người chẳng quay về ngại buồn chiếu chăn, người đi hành hương hằn sâu vết nhăn, một mai đã quên, buồn ơi đã quên". Một kẻ bơ vơ lang thang trên sườn đồi, quần áo đỏ một màu bụi, cây cối ven đường rũ xuống héo quắt lại vì nóng. Ánh nắng chiều đỏ ối vẫn đủ làm rát mặt kẻ lang thang - một khuôn mặt gày đét đen nhẻm ghồ ghề tua tủa những râu cộng với bụi lẫn hàm răng vàng khè. Vẫn đi, đi để quên, nhưng mà để quên cái gì thì nó vẫn chưa biết!
    Choàng tỉnh, thấy mình đang ngồi trên xe bus. Quá mất 6 bến rồi, giời ạ!
  7. Pastorale

    Pastorale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Sắp tới thứ 7 rồi, sướng!
    Lang thang một mình trong công viên, bước chân nặng trĩu. Trời se lạnh, chẳng bù cho ở nhà chắc đang nóng chảy mỡ với xấp xỉ 40°C. Chợt nhớ đến món dồi chó nướng nóng bỏng môi, vừa hì hụp nhai nhồm nhoàm vừa tợp một nhát rượu nếp. Mùi dồi chó thơm phức béo ngậy, mùi củ sả, lá mơ lông quyện vào nhau, bốc lên mũi, xộc vào óc, tê tái. Chao ôi là thèm, nước miếng chảy ra nuốt không kịp. Rồi chân gà nướng, lolotica chợ Đuổi...v.v... ùa về quấn chặt lấy tâm trí. Giời ơi! bụng sôi ùng ục như nồi nước phở buổi sáng. Sướng chẳng biết sướng, cứ thích đi rước khổ vào thân. Bên phương trời lạnh lẽo, cả đời nhai bánh mì, răng mòn gần đến lợi rồi mà vẫn chưa thoát nợ đời. Chán thế.
    Vừa đói vừa khát, nhưng không hiểu sao vẫn chưa muốn về nhà. Những lúc này đây mới ý thức được câu "Còn đêm mù sương, người chẳng quay về ngại buồn chiếu chăn, người đi hành hương hằn sâu vết nhăn, một mai đã quên, buồn ơi đã quên". Một kẻ bơ vơ lang thang trên sườn đồi, quần áo đỏ một màu bụi, cây cối ven đường rũ xuống héo quắt lại vì nóng. Ánh nắng chiều đỏ ối vẫn đủ làm rát mặt kẻ lang thang - một khuôn mặt gày đét đen nhẻm ghồ ghề tua tủa những râu cộng với bụi lẫn hàm răng vàng khè. Vẫn đi, đi để quên, nhưng mà để quên cái gì thì nó vẫn chưa biết!
    Choàng tỉnh, thấy mình đang ngồi trên xe bus. Quá mất 6 bến rồi, giời ạ!
  8. internetchieuthu7

    internetchieuthu7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2005
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    Chiều thứ 7 vào một quán Cafe mà thả hồn theo tiếng nhạc thì còn gì thích bằng. Để vị đắng Cafe tan vào âm nhạc và hồn ta thấy mênh mông, hư ảo... Chẳng biết HN có quán Cafe nhạc Trịnh nào ko?
    [​IMG]
  9. internetchieuthu7

    internetchieuthu7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2005
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    Chiều thứ 7 vào một quán Cafe mà thả hồn theo tiếng nhạc thì còn gì thích bằng. Để vị đắng Cafe tan vào âm nhạc và hồn ta thấy mênh mông, hư ảo... Chẳng biết HN có quán Cafe nhạc Trịnh nào ko?
    [​IMG]
  10. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Lỡ hẹn với Cafe Chiều Thứ bảy rồi, sáng chủ nhật ta lại ngồi tâm tình vậy. Cafe nhìn nắng sớm lên trên những tầng lá cũng là một cái thú rất đỗi bình yên. Nếu mỗi ngày đựoc chọn một niềm vui, hôm nay tôi xin chọn nắng ngời...
    Mưa đã tạnh từ lâu, sớm nắng lên nghiêng rất đỗi dịu dàng. Nắng qua tầng lá hấp háy, lọt qua mành làm thành hoạ tiết, làm thành bản nhạc không ngừng lung linh lay động.
    Một tuần Sydney chuyển mùa, mưa và lạnh đã đủ trung hoà cho miền đất khô khát này. Giờ đây cơn vật vã chuyển mình có lẽ đã qua, mùa đông tới trong nắng vẫn ngời lên rạng rỡ. Có lẽ cuộc chuyển mình nào cũng vật vã bất an, nhưng rồi đời lại sang trang, lại mỗi ngày được nhặt gió trời mời nhau giữ lấy, để lại thấy mắt nhau cười... Lại được chọn nắng đầy, chọn mưa...
    Một tuần qua mau nếu nhìn những dòng viết trong này, nhưng một tuần cũng qua thật lâu nếu nhìn lại những gì mình đã làm. Ngày thứ hai vừa đó bạc mặt thức đêm làm bài để nộp, đêm thứ tư lại trắng chuẩn bị essay, trưa thứ năm đi thi từ trường nọ nhảy về trường kia chuẩn bị tiếp presentation, tối còn rehearsal đến 10h đêm và về nhà trong mưa gió, sáng mai ra tấp tểnh đi làm presentation. Giời thương cho làm bài tốt và hài lòng với hầu hết. Một tuần bù đầu và mê mải sống, mê mải say. I am living on a bullet.
    Thói quen nghĩ lại một tuầnchẳng biết có từ đâu. Phải chăng một sớm thức dậy ngỡ ngàng thấy nắng lên bên song cửa, chợt thấy lòng thanh thản vô biên? "Một đường í a cong queo, nắng vàng ối a đột ngột..." không phải là một nỗi buồn thảng thốt, mà lại là một niềm vui rất mới, rất lâng lâng.
    Bé WhitenCold, lys cũng đã có những ngày sống nhợt nhạt và vô định như thế. Đừng sốt ruột nhiều, tất cả những thứ dường như phi lý đó đều là quà tặng của cuộc đời. Em có những lúc trống rỗng và buồn nản thì sẽ biết quí hơn những ngày sống cuống quít mê say, sẽ yêu hơn những bận rộn lo toan, phải không?
    Mùa xuân em hãy khoá áo mới bước đi thảnh thơi
    Đợi mùa mưa tới em thu đôi tay khép vai lười..."

    Đời đã cho em ngày nhàn, đời sẽ cho thêm vội vàng, cứ bình tĩnh mà chờ nó đến em ạ.
    Lan man chút nữa, sáng chủ nhật TV có chương trình Seven Days, tóm tắt tình hình thế giới tuần qua. Bomb nổ nơi này, thiên tai nơi khác, những giận dữ và mưu đồ, những tham lam và khánh kiệt, toàn những tin tức không vui. "Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân..." Câu nhận xét đau đớn của mấy mươi năm trước giờ vẫn đúng từng từ. Seven Days có lẽ là chương trình đem lại nhiều nỗi ngậm ngùi sâu sắc nhất, vào những sáng cuối tuần ở một đất nước nổi tiếng vô tư và ham chơi này.
    Chỉ có một tin tức sau cùng là positive: đã sáng chế ra một công cụ dò mìn hiệu quả. Một giờ hoạt động của công cụ này tương đương khối lượng công việc của cách dò mìn truyền thống trong 40 ngày. Như thế có nghĩa là bốn mươi hai triệu quả mìn nổ chậm trong lòng Cambodia, Afganistan, Vietnam... sẽ được vô hiệu quá, có nghĩa là mỗi năm sẽ giảm bớt hơn hai vạn những bàn tay bàn chân vô tội sinh ra sau chiến tranh bị tan hoang trong lòng đất.
    ...Tuổi trẻ Việt Nam ngồi vào chiếc xe lăn
    Nhớ chân tay nào đã cách xa thân mình
    Trên chiếc nạng một rạng đông chưa kịp lớn
    Trong hy vọng đã có nụ tàn...

    Lại một lần nữa kinh ngạc vì sức cảnh báo lâu dài của những ca khúc Trịnh Công Sơn. Năm nay, 5 năm sau thiên niên kỷ thứ hai của nhân loại, máu vẫn đổ triền miên, mấy chục năm sau khi bài hát ra đời, nó vẫn còn nhắc nhở và ám ảnh.

Chia sẻ trang này