1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CAFE Sài Gòn, nơi hẹn hò gặp gỡ, giao lưu tình củm của các phó thường dân Nam Bộ vào cuối tuần - Chà

Chủ đề trong 'Sở thích' bởi Aliyah, 30/10/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ak0ntonb0

    ak0ntonb0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2008
    Bài viết:
    1.071
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũg bít á, chắc cũg đc khỏag 3 ng á
  2. aliyah195

    aliyah195 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2008
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Gọi cách nào? Zô Zuyên Zô Đối.
  3. sulpi262

    sulpi262 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/11/2008
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Haizzz, làm gì cho hết bùn đây?
  4. sulpi195

    sulpi195 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2008
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Đọc thơ cho cả nhà nghe nhá:
    Rồi mai này anh sẽ quên em
    Cô gái nhỏ thương anh nhiều biết mấy
    Trước mặt anh em kiêu kì là vậy
    Mà đêm về nước mắt ướt nhòe mi.
    Rồi mai này khi đã chia ly
    Tên em sẽ chìm vào muôn ngàn tên khác
    Như một vật dư thừa vô tình anh đánh mất
    Trong cuộc đời chẳng thiếu sự lỡ tay.
  5. Aliyah

    Aliyah Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2008
    Bài viết:
    3.621
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng có thơ nà.
    Tặng cho những ai đang rầu vì tình:
    "Cuối mùa
    Em rút nỗi nhớ từ tình yêu đã mất
    Kéo sợi
    Đan áo cho anh....
    Áo em đan,
    Cái nào cũng rộng
    Bởi nỗi đau,
    Dài đến khôn cùng......
    Cuối mùa
    Thơ em viết mông lung
    Bảng lảng như nụ hôn đầu ngơ ngác..
    Trót đa mang,
    Nên nhận về bất trắc...
    Ôm mảnh vỡ đợi chờ....
    Cuối mùa.
    Mưa......"
  6. Aliyah

    Aliyah Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2008
    Bài viết:
    3.621
    Đã được thích:
    0
    Tặng chị Chảnh 6 chương đầu của TÔI LÀ BÊTÔ. Nói hòai mà chị chưa đi kím đọc nữa, cuốn sách này là cuốn em gối đầu giường đó nhoa.
    Nhớ kím mua nha chị, để dành mi mốt con chị đọc cũng đc nữa đóa, đọc xong chị sẽ thấy anh Chảnh thiệt là giống lão Hiếng, khửa khửa.......
    Tôi là Bêtô - Nguyễn Nhật Ánh
    --------------------------------------------------------------------------------
    1.
    Tên tôi là Bêtô.
    Đó là cái tên chị Ni đặt cho tôi. Đúng ra, cái tên ban đầu là Bêbêtô. Bạn có biết Bêbêtô là gì không? Chắc bạn nghĩ đó là một loại củ cải? Trật lất rồi, bạn ơi. Đó là tên của một cầu thủ đội Brazil.
    Chị Ni đặt cho tôi cái tên đó chính xác là vào ngày 15 tháng 7 năm 1994, tức là đúng nửa tháng sau ngày đội tuyển Brazil đoạt chức vô địch giải bóng đá thế giới lần thứ 15.
    Đó cũng chính là ngày tôi đặt chân đến nhà tôi. Tất nhiên là nhà tôi hiện nay. Nhà tôi hiện nay tất nhiên là nhà tôi đang ở.
    Phải nói rõ như vậy, vì thông thường, khi nhắc đến hai chữ "nhà tôi" người ta đang nghĩ đến cái nhà người ta đã rời xa.
    Người ta nghĩ đến cái nhà cách đó một trăm mét và lo lắng nói:
    - Mưa thế này, không biết nhà tôi có dột không.
    Người ta nghĩ đến cái nhà cách đó một ngàn mét và buồn bã nói:
    - Không biết giờ này ở nhà tôi mọi người đang làm gì.
    Người ta nghĩ đến cái nhà cách đó nửa vòng trái đất và lần này thì người ta sụt sùi:
    - Chẳng biết chừng nào tôi mới được về thăm lại nhà tôi.
    Ngày đầu tiên về thăm quê từ một nơi xa lăng lắc, chính bà nội của chị Ni vừa khóc vừa kể như vậy. Lúc đó tôi đang nằm gặm xương dưới gầm bàn chứ đâu.
    2.
    Bêbêtô! Cái tên cũng hay đấy chứ? Nhưng dài quá.
    Đầu tiên chị Ni gọi tôi:
    - Bêbêtô.
    Sau đó, anh Nghé, anh chị Ni, gọi tôi:
    - B... bêtô.
    Đến lượt ba chị Ni và mẹ chị Ni gọi tôi:
    - Bêtô.
    Bạn thấy chưa, càng lớn tuổi, con người ta càng nói ít đi. Họ nghĩ nhiều hơn.
    Thế là tôi trở thành Bêtô.
    May mà bà nội chị Ni về chơi ít ngày, chưa kịp gọi đến tôi. Nếu không tên tôi có khi chỉ gọn lỏn:
    - Tô.
    Mà như thế thì thật buồn cười.
    3.
    Tôi chưa thấy ai mê bóng đá như chị Ni. Tôi biết cái trò đó. Thậm chí biết rành hơn những người không biết.
    Hai mươi hai người chia làm hai phe, rất dễ phân biệt vì họ mặc quần áo khác màu nhau, cùng tranh giành một vật tròn tròn được gọi là quả bóng. Và một người thứ hai mươi ba lon ton chạy theo, với cái còi ngậm trên miệng. Đó là ông trọng tài.
    Bọn cún chúng tôi cũng hay chơi cái trò nhí nhố này. Nhưng thay vì quả bóng, tụi tôi giành nhau khúc xương, có khi chỉ là cái đuôi cá nhỏ xíu.
    Tất nhiên tụi tôi không chia làm hai phe. Mà vô số phe. Có năm thằng cún là năm phe. Và mười phe, nếu từ đâu đó chạy tới năm thằng nữa.
    Tụi tôi cũng không cần trọng tài. Nếu có thằng nào tự xưng là trọng tài thì hắn cũng nói cho oai thế thôi. Vì ngay sau đó lập tức tự hắn cũng thành một phe.
    Khúc xương tất nhiên hấp dẫn hơn quả bóng. Vì ăn được. Và vì giành nhau một thứ ăn được, tụi tôi choảng nhau quyết liệt hơn so với các cầu thủ gấp trăm lần. Nhiều khi nước mắt. Đôi khi máu. Và trên cái nền thường trực là những tiếng rên.
    Xưa nay chiến tranh nổ ra cũng chỉ vì miếng ăn. Mặc dù người ta luôn tìm cách che lấp đi bằng những điều cao cả.
    4.
    Tôi đã thấy chị Ni nhảy cao như thế nào (y như lũ cún bọn tôi lúc giành được khúc xương) khi đội Brazil đoạt Cúp vàng năm 1994. Và tôi cũng chứng kiến chị Ni đã buồn bã như thế nào vào cái ngày đội bóng thân yêu của chị bị thất trận trước đội Pháp bốn năm sau đó.
    Chị bỏ ăn một ngày, bỏ ngủ ba ngày và khóc suốt một tuần lễ liền. Chị kêu Zidane là tên đầu hói đáng ghét, kêu Aimé Jacquet là lão già khùng.
    Ba chị bảo:
    - Ăn một miếng đi con.
    Chị lắc đầu.
    Mẹ chị năn nỉ:
    - Ngủ một chút đi con.
    Chị lắc đầu.
    Trước trận chung kết, sáng nào hai cha con cũng chúi mũi đọc các báo thể thao.
    Sau trận chung kết, ba chị ôm chăn gối nằm ngủ ngay chỗ cửa ra vào, chặn hết các tờ báo sớm tuồn qua khe cửa vào tờ mờ sáng hôm sau, đọc vội đọc vàng sau đó vò lại thành một quả bóng bằng giấy và quẳng hết vào thùng rác.
    Ba chị không nỡ để chị xem các bài báo ca ngợi kẻ thù và các hình ảnh đăng quang của đội bóng vô địch.
    Nhưng tôi chưa kịp lôi các tờ báo vo tròn đó ra khỏi thùng rác để nghịch thì chị đã nhặt sạch.
    Buổi trưa đi làm về, ba chị sững sờ khi thấy chị đang ngồi mê mải trước những tờ báo nhàu nát.
    Ba chị không biết, nhưng tôi biết: trong thể thao, tình yêu bao giờ cũng cao hơn hận thù.
    5.
    Ba chị Ni không biết rất nhiều thứ: chẳng hạn trong thế giới cún của chúng tôi, bướng bỉnh và phá phách bao giờ cũng quyến rũ hơn là đóng vai ngoan ngoãn.
    Tôi không thể cắt nghĩa được tại sao trò chơi ưa thích nhất của tôi là gặm tất cả những gì có thể gặm, xé những gì có thể xé.
    Hễ thấy bất cứ vật gì ngay mõm là răng tôi ngưa ngứa.
    Tôi nghe người ta nói "mỡ để miệng mèo". Câu đó có lẽ đúng với cái bọn chẳng ra gì đó. Lũ cún chúng tôi không vậy. Một tảng mỡ đối với tôi không phải lúc nào cũng hấp dẫn bằng một quyển sách, một cái đồng hồ hay một chiếc giày.
    Bạn thử gặm một chiếc giày đi, vừa nhá vừa nhay nhay, vừa lắc mạnh đầu cho nó nảy qua nảy lại. Thật mê ly. So với cảm giác tuyệt vời này, nhấm nháp một miếng bít-tết chỉ là thú vui rẻ tiền của bọn mèo bình dân.
    Miếng bít-tết sẽ chui tọt vào bụng trong nháy mắt nhưng một chiếc giày hay một quyển sách thì không vậy. Nó vẫn ở với bạn, cùng chơi với bạn cho đến khi bạnmệt nhoài cònnó thì lam nham những dấu răng hoặc rách bươm ra.
    6.
    Thành tích của tôi thật đáng nể: Từ khi tôi bắt đầu sống trong nhà tôi , tôi đã xé rách tám cuốn tập, mười hai cuốn sách, làm hỏng bốn chiếc đồng hồ các loại, làm cho không sử dụng được năm đôi giày, sáu đôi dép và đặc biệt là làm biến mất hàng chục đôi vớ của tất cả các thành viên trong nhà, với sự cộng tác chặt chẽ của bọn cún hàng xóm.
    Ba chị Ni nhún vai:
    - Thằng ranh!
    Mẹ chị Ni lắc đầu:
    - Đúng là kẻ cướp!
    Chị Ni xoa đầu tôi:
    - Lớn lên tí nữa, cún nhà ta sẽ thôi phá phách.
    Bà cố chị Ni đến chơi, cười móm mém:
    - Cún thế mới là cún chứ. Một con cún không nghịch ngợm là một con cún bỏ đi.
    Tôi nằm nơm nớp dưới gầm giường, cảm động lấy mũi của mình cạ cạ vào chân bà. Lời ăn tiếng nói của người già mới sâu sắc làm sao! tôi muốn hét to lên điều đó nhưng có một con đê vô hình chắn ngang ước muốn được bộc lộ của tôi.
    Một lúc sau, tôi nhận ra mình đang đứng ở giữa nhà, mặc dù tôi không hề nhớ là tôi đã chui ra khỏi chỗ ẩn nấp từ khi nào. Có lẽ là niềm phấn khích đã dẫn tôi đi.
    Chẳng ai nói gì tôi hết. Mọi cặp mắt đều lặng lẽ nhìn tôi.
    (Còn tiếp)
  7. aliyah195

    aliyah195 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2008
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    WARNING! WARNING!​
    PLEASE PAY ATTENTION! ​
    CẢ NHÀ IU DẤU, CHÚNG TA ĐÃ ĐI ĐC HƠN 1/3 CHẶNG ĐƯỜNG. THẾ NHƯNG MÀ NGÀY 15/11 MỚI ĐC XÂY NHÀ MỚI, KO THỂ PHÁ LỆ QUÁ NHÌU LẦN [CHÍT ĐÓA ].
    THẾ NÊN YÊU CẦU BẠN CHẢNH TỰ SƯỚNG ÍT THÔI NHOA . các bạn còn lại cũng hạn chế nha
    NẾU TÌNH THẾ CẤP BÁCH QUÁ, NHÀ CAFE SÀI GÒN KÉO SANG NGHĨA TRANG NGỒI ÚN CAFE NHA.
    ALIYAH
    Đã kí!
  8. KenHoangTu

    KenHoangTu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2008
    Bài viết:
    486
    Đã được thích:
    0
    Cafe sữa mỗi sáng . . Thơm ngon bổ dưỡng ! Biết là uống xong sẽ bị đau bụng nhưng cứ uống
  9. sonaki

    sonaki Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2007
    Bài viết:
    1.280
    Đã được thích:
    0
    KEn kưng , nhiều anh thế , làm mai cho chị 1 anh xem nào
  10. KenCongChua

    KenCongChua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2006
    Bài viết:
    1.988
    Đã được thích:
    1
    Các anh ý có chủ hết rồi chị à

Chia sẻ trang này