1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cái chết của alibb.

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi lsb108, 12/02/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. lsb108

    lsb108 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    lạ thật, tôi nói thằng alibb nó chết rồi nghĩa là nó đã chết rồi, cần quái gì làm thám tử truy tìm như thế. Chán.
    Không tin thì tôi sẽ chứng minh.
    Như mọi người đã biết, alibb có để lại vài lá thư tuyệt mệnh, trong đó, một lá đã gửi cho người vợ gúa là tiểu thư juri. Tất cả thư từ của anh tôi cũng đã gửi bằng chính nick alibb của anh. Đó là lý do mọi người thấy nick anh vẫn log in. Đúng vậy, tôi đã dùng nick alibb để gửi đi những lá thư tuyệt mệnh của anh cho một vài địa chỉ. Tuy nhiên, có một lá thư, tôi vẫn ko biết có nên gửi nó đi hay ko. Khi các bạn đọc xong lá thư này, mọi người sẽ biết được sự thật.
    Những ai ko thích thư từ, máu me, hoang tưởng, chết chóc thì đừng đọc.
  2. lsb108

    lsb108 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    Và đây là lá thư của anh gửi cho một cô gái. Tôi đã đổi tên nhân vật và sửa lại một vài chi tiết nhỏ của lá thư.
    Chào Viola thân mến. Tôi đang ngồi trên bàn và viết lá thư cuối cùng của cuộc đời mình. Tôi viết để nói rằng tôi sắp chết rồi và cũng để nói rằng Val ơi, tôi yêu em nhiều lắm.
    Chắc là em cũng không kinh ngạc với những gì tôi viết đâu đâu hay ít ra em không kinh ngạc với cái ý thứ 2. Nhung để tôi kể lại cho em nghe câu chuyện đã qua.
    Thượng đế đã để cho tôi gặp được em. Lúc đó em còn trẻ. Hãy nhìn em bây giờ, tay đeo kim cương và mặc áo hắc điều, chẳng ai nghĩ rằng em từng là một cô gái nghèo khổ sống trong một căn hộ tồi tàn vì tiền ăn còn chẳng đủ nữa là. Tôi cũng mừng vì đã lôi em ra khỏi cái căn hộ đó và biến em thành ngôi sao của sân khấu. Quả thật tôi không nhìn lầm tài năng của em.
    Thời gian đó đối với tôi là thời gian hạnh phúc nhất. Tôi sáng tác không mệt mỏi những vai diễn cho em. Mỗi tối, sau khi tập kịch, tôi và em cùng nhau đi trên những con đường của đại lộ St louis vắng vẻ thật chậm để về nhà, kể những câu chuyện tếu, nói câu tâm tình hay chẳng nói năng gì cả. Con đường đó chính là liều thuốc ngủ của tôi mỗi tối, mà thời gian sau, khi không còn em-nghĩa là không còn nó-tôi chẳng thể nào ngủ được nữa. Tôi hiểu mình đã yêu em. Một tình yêu nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, không lời nhưng đầy ý. Cái thứ tình yêu chỉ làm con người hao gầy mà thôi.
    Tôi tin rằng mình đã có hạnh phúc trong đời nhũng có biết đâu, thượng đế đang mỉm cười mai mỉa vì sự ngây thơ đó. Em thay đổi chóng vánh khi đã có sự nghiệp, tên tuổi. Xung quanh em bây giờ là các ngài Clair, ngài William và một loạt các triệu phú khác thay chỗ tôi cùng đi với em trên đại lộ tình yêu. Tôi đã nhận ra được sự thật rằng, tôi chỉ là viên gạch lót đường.
    Thật đau xót. Tôi nghĩ rằng tôi có thể qua được, nhưng tôi đã lầm.
    Tôi đã chẳng sáng tác được cái gì cà. tôi dần bán hết mọi thứ tôi có-cớ mà những thứ đó cũng chẳng nhiều gì. Cả nhũng bức tranh tôi yêu, tôi cũng bán nốt. căn phòng chỉ còn lại những cái chai, những gói thuốc và những bức tranh mà tôi vẽ em trong những nhân vật của mình. Những bức tranh đó đã theo tôi vào giấc ngủ
    Trong những cơn mê của mình, em hiện ra đẹp lắm.
    Một lần em là nàng Helen kiều diễm trong vở " Vũ điệu thành Troa". Em mặc chiếc váy dài mảu xanh không tay, đầu mang vòng sò và chân đi dép cỏ. Em tung tăng trên cánh đồng xanh với các chú chim nhỏ. Những bông hoa dưới đất cũng lung lay như cầu ước được đẹp như em vậy. Lần khác, em là Hoàng hậu Macgô trong vở "Người tình của nữ vương". Em cưỡi ngựa trong khu rừng nổi tiếng của đức vua Nava để gặp chàng tình nhân trẻ và em bị lạc. Em hốt hoảng vì trời sắp tối mà em ko tìm được đường về nhà, đâu đó có tiếng của heo rừng. Em la hét và tôi tình cơn mê với mồ hôi lạnh đầm đìa trên mặt. Giâc mơ đẹp nhất là khi em sắm vai nàng Rachel trong vở "Tử thần và trinh nữ". Em đứng ngoài bờ biển trong một chiếc áo ngủ màu trắng rất mỏng. Gió thổi làm áo em cùng mái tóc dài đen phất phới. Em nhìn ra nơi xa xôi trong chiều hoàng hôn. Ánh mắt nhìn cõi hư vô, nhìn cái chết,.

    Tôi đã tìm quên trong những cơn mê như thế. Tôi biết rằng chỉ cần cơ thể mệt mỏi là tôi có thể thả hồn ra và nhìn thấy em. Chúng là những giây phút thần tiên trong cõi chết. Và cứ thế mà tôi qua phút qua giây. Bây giờ để tôi kể cho em nghe một câu chuyện khác trong những tháng ngày mê sảng này. Một câu chuyện của quỷ
    Căn phòng của tôi có một con chuột. Nó bò qua những góc tường và nhìn tôi tò mò. Tôi đã đánh bạn với nó. Tình bạn này thật kỳ dị. Nó cũng làm tôi cảm thấy bớt cô đơn. Nhưng tôi đã giết chết nó. Một lần, tôi nằm mê, nó đã lang thang và gặm nát bức tranh của em, bức mà tôi thích nhất. Tôi dùng một cái chai và đập nát nó ra. Từ khi đó, trong cơn mê của tôi, toàn là những giấc mơ khủng khiếp. Những cơn ác mộng.
    Tôi thấy một đàn chuột. Đâu đâu cũng là chuột bò trên một cái nền màu trắng, nhiều lắm. chúng lúc nhúc chít chóe và bò theo một hướng. tôi không biết chúng đi đâu. Tôi đi theo chúng. Và tôi thấy em. Em nằm đó trần truồng và sợ hãi. Đàn chuột lao đến. Chúng rứt thịt em ra. Máu em, thịt em vương vãi khắp nơi, em la hét trong những tiếng chít chóe của lũ chuột, tất cả làm nên một cãnh hãi hùng chưa từng thấy. Tôi bừng tỉnh dậy trong sự sợ hãi cực độ, tim đập liên hồi. Tôi lấy những cái chai lùng kiếm khắp phòng xem có còn con chuột nào không. Không thấy gì cả nhưng tôi cũng không bớt sợ.
    Tôi đã sợ ngủ, tôi sợ lại gặp ác mộng như thế.
    Tình yêu mù quáng đã làm con người nghệ sĩ yếu đuối của tôi sụp đổ trong nhục nhã. Tôi quyết định phải chấm dứt mọi chuyện.
    Đã nhiều ngày rồi, tôi không ăn gì cả. Tôi chỉ còn thấy một giấc mơ duy nhất. Tôi thấy một căn nhà nhỏ. bên ngoài rất bình thường còn bên trong đầy bụi bặm. Ở giữa căn nhà có một cái bàn gỗ. Trên bàn gỗ đó có một trái táo đỏ rất đẹp. Có một con chuột bò lên cái bàn đó. Nó gặm từng mảnh, từng mảnh một trái táo đỏ tươi kia.
    Có khi tôi chỉ thấy quả táo thôi mà chăng có con chuột nào cả, vậy mà quả táo cũng khô héo trước đôi mắt bất lực của tôi.
    Cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt.
    Ngày hôm nay, tôi mở cánh cửa đã nhiều tháng bất động. một chút ánh sáng lọt vào khiên tôi tỉnh táo một chút. Tôi nhân vậy mà viết lá thư này. Tôi muốn làm phiền em một chút vậy mà. Khi em đọc nó thì tôi đã không còn tồn tại trên đời này nữa. Giống như tôi vào sau cánh gà của cái sân khấu lớn nhất-một sân khấu đầy bi hài. Tôi muốn mình ra đi thật âm thầm. Tôi trộm nghĩ cái chết này mà dựng lên sân khấu thì hay lắm. Vậy tôi ra đi âm thầm chẳng phải tiếc lắm sao. Mà thôi, cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Có những lúc người ta chẳng nên bận tâm suy nghĩ về điều gì cả. Một ước nguyện nhỏ nhoi cuối cùng là tôi muốn em thu dọn chỗ này dùm tôi. Em hãy đến đây nếu tò mò xem cái chết của một người yêu mình tha thiết như thế nào hoặc cho người đến thôi cũng được. Em hãy làm cho tôi một nấm mộ nhỏ ghi lên đó vài chữ: một nghệ sĩ tài bà đã chết vì yêu mù quáng, hy vọng người khác đọc được mà hiểu rằng, một con người không nên đặt hết con tim của mình đánh cuộc cho trò chơi tình yêu. Như thế quá mạo hiểm. Hãy làm điều đó vì tình yêu của tôi dành cho em hoặc coi như là em trả ơn cho một người thầy đã từng giúp em bước lên bục vinh quang ngày nay.
    Chào em, tôi đi xa và chờ em nơi đó.
    Người chết vì yêu em
    Vincent.

  3. A_li_bo_bo

    A_li_bo_bo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    3.033
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng mới biết có thằng bị điênphí công đọc
  4. nikken

    nikken Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    102
    Đã được thích:
    0
    sao giống Lê Công Tuấn Anh quá.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này