1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cảm hóa - Hoàng Tử Bé.

Chủ đề trong 'Văn học' bởi traitimthuytinh, 06/04/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. traitimthuytinh

    traitimthuytinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2001
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Cảm hóa - Hoàng Tử Bé.

    Hoàng Tử Bé của Antoine de Saint Exupéry, không biết trên TTVNOnline có ai yêu thích tác phẩm này không? Tôi đã đọc truyện này hơn chục lần rồi mà không chán, một lần đọc là một lần khám phá. Đó không hẳn là truyện dành cho thiếu nhi ! Hy vọng mọi người cùng chia sẻ. Tôi thích đoạn này nhất trong truyện, câu chuyện về Cảm hoá

    HOÀNG TỬ BÉ

    Có một ông hoàng nhỏ, trên một tinh cầu nhỏ rất xa nơi đây. Ông hoàng nhỏ sở hữu ba quả núi lửa và một bông hoa - một bông hoa hồng duy nhất trên hành tinh của chàng. RồI một ngày, ông hoàng nhỏ muốn đi thật xa để tìm hiểu những hành tinh còn lạI, theo một loài chim thiên di, chàng rờI hành tinh của mình, từ biệt bông hoa. Ông hoàng nhỏ đã đi qua các hành tinh kì lạ, noi đó có một ông vua, chỉ biết trị vì, không cần thần dân; có một nhà doanh nghiệp luôn ngồI đếm và thích sở hữu những ngôi sao; có một kẻ khoác lác luôn thích ngườI ta tâng bốc mình; có một ngườI luôn say rượu để thôi không xấu hổ vì mình say; có một ngườI đốt đèn liên tục theo một điều lệ không nghỉ;
    XXI

    Chính vào lúc đó con cáo xuất hiện.
    - chúc một ngày tốt lành, con cáo nói.
    - Chúc một ngày tốt lành, ông hoàng nhỏ đáp lại lịch sự, em quay lại nhưng chẳng thấy gì cả.
    - Tớ đây này, giọng nói cất lên, ở dưới cây táo.
    - cậu là ai thế? Ông hoàng nhỏ nói, cậu thật là xinh
    - tớ là một con cáo, con cáo nói.
    - đến chơi với mình đi, ông hoàng nhỏ rủ con cáo. Mình buồn quá?
    - tớ không chơi với cậu được. Tớ chưa được cảm hoá.
    - À ! xin lỗi, ông hoàng nhỏ nói.
    Nhưng sau khi suy nghĩ, em hỏi thêm
    - thế nào gọi là ?ocảm hoá??
    - cậu không phải dân ở đây. cậu đi tìm cái gì?
    - tớ đi tìm những con người, ông hoàng nhỏ nói. thế nào gọi là cảm hoá?
    - Loài người, cáo nói, họ có súng và họ phiền lắm. họ cũng nuôi gà nữa, đó là cái duy nhất hấp dẫn ở họ. cậu đi kiếm gà phải không?
    - Không ! ông hoàng nhỏ nói, mình kiếm bạn. thế nào gọi là cảm hoá?
    - ấy là một điều bị lãng quên lâu quá rồi, cáo nói. Nó có nghĩa là ?otạo nên những liên hệ ??
    - tạo nên những liên hệ?
    - đúng như vậy, con cáo nói. ĐốI vớI tớ hiện giờ cậu chỉ là cậu bé giống trăm nghìn cậu bé khác. Và tớ chẳng cần gì ở cậu. và cậu cũng chẳng cần gì ở tớ. tớ đối với cậu chỉ là một con cáo giống như trăm nghìn con cáo. Nhưng, nếu cậu cảm hoá tớ, cậu sẽ là duy nhất trên đời?
    - tớ bắt đầu hiểu, ông hoàng nhỏ nói. Có một bông hoa? tớ nghĩ là nàng đã cảm hoá tớ?
    - có thể lắm, cáo nói. Có thể gặp mọi sự trên trái đất này?
    - ồ, không phảI trên trái đất này đâu, ông hoàng nhỏ nói.
    Con cáo có vẻ chú ý:
    - Trên một hành tinh khác à?
    - phải.
    - Trên hành tình ấy, có thợ săn không?
    - Không.
    - thế thì hay đấy. Thế còn gà?
    - Không.
    - Chả có điều gì là hoàn hảo cả ! Cáo thở dài.
    Nhưng rồi cáo trở lại với ý nghĩ của nó:
    - Đời tờ tẻ nhạt. tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả loài gà đều giống nhau, và tất cả loài người đều giống nhau. Vì thế tớ hơi chán. Nhưng nếu cậu cảm hoá tớ, đờI tớ sẽ rực nắng. tớ sẽ nhận ra một bước chân khác hẳn mọi bước chân khác. Các bước chân khác sẽ làm tớ chui ngay xuống đất. Nhưng bước chân của cậu sẽ gọi tớ từ hang chạy ra, như là một điệu nhạc. và cậu hãy nhìn kia, cậu thấy không, ở kia, những đồng lúa mì ấy? Tớ không ăn bánh mì. Lúa mì đối vớI tớ là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì đối với tớ chẳng có gì khêu gợi. Cái đó buồn lắm. nhưng cậu có mái tóc màu vàng kim. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu cảm hoá tớ ! Lúa mì, vốn màu vàng kim, sẽ gợi cho tớ kỉ niệm về cậu. và tớ sẽ yêu tiếng gió reo trong lúa mì?
    Cáo im lặng và nhìn ông hoàng một lúc lâu:
    - Nếu cậu vui lòng, hãy càm hoá tớ đi, cáo nói !
    - Tớ cũng muốn thế lắm, ông hoàng nhỏ trả lờI, nhưng tớ không có nhiều thì giờ. Tớ cần tìm kiếm nhiều bạn và tìm hiểu bao nhiêu sự vật.
    - Người ta chỉ hiểu được những vật người ta đã cảm hoá, cáo nói. Loài người bây giờ không còn đủ thì giờ hiểu cái gì hết. Họ mua những vật làm sẵn ở các nhà buôn. Nhưng không ở đâu có nhà buôn bạn, con ngườI không có bạn nữa. Nếu cậu muốn có một người bạn, hãy cảm hoá tớ !
    - Phải làm sao? Ông hoàng nhỏ hỏi.
    - Phải thật sự kiên nhẫn, cáo trả lời. Ban đầu cậu hãy ngồI hơi xa tớ một tí, như thế, ở trong cỏ. Tớ đưa mắt liếc nhìn cậu và cậu chẳng nói gì cả. Ngôn ngữ là nguồn gốc của ngộ nhận. Nhưng mỗi ngày, cậu có thể ngồi gần một tí?
    Ngày hôm sau, ông hoàng nhỏ trở lại.
    - Tốt hơn là nên đến đúng giờ như hôm trước, cáo nói. Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ, mình đã cảm thấy hạnh phúc. Thời khắc càng trôi, mình lại càng hạnh phúc. Đến bốn giờ thì mình phát cuồng lên và lo lắng; và mình sẽ hiểu cái giá của hạnh phúc ! Nhưng nếu cậu đến bất kì lúc nào, mình không biết lúc nào thì nên trang phục cho cõi lòng mình? Phải có nghi thức chứ.
    - Nghi thức là cái gì? Ông hoàng nhỏ hỏi.
    - Đó cũng là cái bị quên lâu quá rồI, cáo nói. Đó cũng là cái gì làm cho một ngày trở nên khác những ngày khác, một giờ trở nên khác những giờ khác. Có một nghi thức, chẳng hạn của bọn thợ săn của tớ. Mỗi thứ năm họ khiêu vũ với mấy cô gái trong làng. Thế thì thứ năm là một ngày kì diệu ! hôm ấy tớ có thể rong chơi tới tận vườn nho. nếu bọn thợ săn mà khiêu vũ bất cứ ngày nào, thì ngày nào cũng như ngày nào, tớ sẽ chẳng có ngày nào được nghỉ nữa.
    thế là ông hoàng nhỏ cảm hoá con cáo. Và giờ ra đi đã đến:
    - A, cáo nói, tớ sắp khóc lên đây.
    - Đó là lỗi tại cậu, ông hoàng nhỏ nói. Mình tuyệt chẳng muốn cậu khổ, cậu lại cứ muốn mình cảm hoá cậu.
    - Đúng thế, cáo nói.
    - Nhưng cậu sẽ khóc, ông hoàng nhỏ nói.
    - Đúng thế, cáo nói.
    - Thế thì cậu chẳng được gì cả !
    - Được chứ, cáo nói, là do cái màu vàng của lúa mì ấy.
    Rồi nó nói thêm:
    - Hãy trở lại thăm những đoá hồng đi. Câu sẽ thấy đoá hoa của cậu là duy nhất trên đời. Rồi cậu hãy lại đây từ biệt tớ. Tớ sẽ làm quà cho cậu một điều bí mật.
    Ông hoàng nhỏ đi thăm lại những đoá hoa hồng.
    - Các cô chẳng giống chút nào với đoá hồng của tôi, các cô chưa là gì cả, em bảo các bông hồng. Chưa ai cảm hoá các cô và các cô cũng chưa cảm hoá ai. Các cô giống như con cáo của tôi trước kia. Nó chỉ là một con cáo giống như trăm nghìn con cáo. Song tôi đã làm cho nó trở thành bạn tôi, và bây giờ nó trở nên duy nhất trên đời.
    Và các bông hồng hết sức lúng túng.
    - Các cô đẹp, nhưng các cô trống rỗng, em nói với họ. Người ta không thể chết vì các cô được. Phải đóa hồng của tôi, một người qua đường tầm thường tưởng nàng giống các cô. Nhưng đối với tôi thì nàng quan trọng hơn tất cả các cô, bởi vì chính nàng mà tay tôi đã tưới, bởi vì chính nàng mà tôi đã đặt dưới bầu kính; bởi vì chính nàng mà tôi đã che bằng tấm bình phong; bởi vì là nàng mà tôi đã bắt những con sâu (trừ hai ba con dành để thành ****); bởi vì chính nàng mà tôi đã ngồi nghe than thở, hay tán hươu tán vượn, hay đôi khi cả im lặng nữa. Bởi vì đó là đoá hồng của tôi.
    Rồi em trở lại chổ con cáo.
    - Từ biệt, em nói.
    - Từ biệt, cáo nói. Đây là cái bí mật của tớ. Nó đơn giản thôi: người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy.
    - Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy. ông hoàng nhỏ lặp lại, để mà ghi nhớ.
    - Chính thời giờ cậu đã mất cho đoá hồng của cậu làm cho đoá hồng của cậu trở nên quan trọng đến thế.
    - Chính thời giờ tôi đã mất cho bông hồng của tôi ? ông hoàng nhỏ nói, để mà ghi nhớ.
    - Loài người đã quên mất chân lý này,cáo nói. Nhưng cậu không được quên. Cậu trở nên mãi mãi có trách nhiệm với những gì cậu đã cảm hoá. Cậu có trách nhiệm đối với bông hồng của cậu.
    - Tôi có trách nhiệm với hoa hồng của tôi? ông hoàng nhỏ lặp lại để mà ghi nhớ.

    Trai tim thuy tinh
  2. FriendlyDog

    FriendlyDog Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    251
    Đã được thích:
    0
    "Hoàng tử bé" là một bài ca bất diệt ca ngợi tình yêu thương và vẻ đẹp của cuộc sống, đánh thức sự trong sáng, thánh thiện trong mỗi con người chúng ta.
    Bạn nào muốn đọc xin cho địa chỉ mail, tôi sẽ gửi cho.
    Hãy tìm, sẽ gặp. Hãy gõ, cửa sẽ mở. Hãy xin, sẽ được cho
  3. pagoda

    pagoda Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    494
    Đã được thích:
    0
    Với tôi không phải là chục lần mà có lẽ phải tính tới con số nghìn, thậm chí hơn:-). Lần đầu tiên tôi đọc truyện này là từ năm lớp 2, tôi còn nhớ. Và nó trở thành ngườibạn đồng hành với tôi đến tận bây giờ. Mười mấy năm rồi, vậy mà có những thời kì gần như không ngày nào mà tôi không đọc.
    Có lẽ viết về những điều ta yêu thật khó. Viết ra rồi, ta luôn cảm thấy đánh vỡ một cái gì. "Hoàng tử bé", viết gì về tác phẩm này tôi cũngthẫy không hài lòng và không đủ.
    V@

    V@
    [/size=4
  4. Lonely_green_desert

    Lonely_green_desert Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Một chút buồn và một chút cô đơn.
    Thế giới của những người lớn thật khó hiểu, họ chẳng bao giờ bằng lòng với chỗ đứng của mình.Họ tìm kiếm những thứ xa vời trong khi nó lại đang ở bên cạnh họ.Thế giới của hoàng tử bé thật vắng vẻ nhưng tôi thèm được như thế, vì chú bé có một tình yêu thật đẹp, đoá hoa hồng của chú.
    ....Chỉ một ánh mắt thôi đằm thắm, đã ôm trọn
    ....Tất cả, quá khứ,hiện tại, cùng tương lai vô tận
  5. greenriver

    greenriver Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/02/2002
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    ban friendlydog than men!
    Gui cho toi chuyen "hoang tu be" voi nhe. Toi da doc truyen nay mot lan ma khong sao tim lai duoc.
    Dia chi mail cua toi greenriver106@hotmail.com
    Cam on ban nhieu
    tThanhhah
  6. traitimthuytinh

    traitimthuytinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2001
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Tôi thích nhất câu "bạn mãi mãi có trách nhiệm với những gì mình cảm hóa"
    Không biết tôi có phải là người lạc hậu hay không, nhưng tôi vẫn tin người ta cẩn nên có 1 tình yêu duy nhất trong đời mà thôi; cho đến khi bạn cho rằng đó không còn là tình yêu nữa thì không có nghĩa là bạn quay đi, mà bạn cần sống với nó, vì những gì ... bạn đã cảm hoá ! Và rồi bạn sẽ tìm thấy những điều khác còn hay hơn, thú vị hơn cái mà bạn đã từng gọi là tình yêu nữa ...
    Cũng giống như sau chặng đường dài, Hoàng tử đã trở về với Hoa hồng của mình (tôi hy vọng được như thế)....

    Trai Tim Thuy Tinh

Chia sẻ trang này