1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cẩm nang cưa cẩm toàn tập

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Hồng Phong TpHCM' bởi nguoilaido, 02/04/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. em-be

    em-be Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    1.570
    Đã được thích:
    0
    Đồng ý với quan điểm của Sow, vì đối với chuyện tình yêu em-be vẫn còn phong kiến và rất bảo thủ. Thật lòng, em-be muốn mình chỉ yêu một người và một lần duy nhất thôi. Cũng nhiều bạn bè nói mình kén chọn quá sẽ "ế" nhưng bản thân mình biết mình ko kén chọn, chỉ đang chờ người mình tin tưởng để đi hết cuộc đời (nghe lý tưởng và có vẻ sến nhỉ )
  2. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Thứ nhất, Angie không kịp đọc kỹ bài của các bạn nhưng vẫn reply ngay, nếu sau này đọc kỹ lại, có gì hiểu lầm thì chỉnh sau nhe!
    Thứ hai, sow đang "bị lựa" nên có chút ấm ức? (Chữ "ấm ức" ở đây sow có đồng ý không?)
    Sow và em-be gay gắt với Angie vì, theo Angie, vẫn còn lý tưởng quá! Lý tưởng chẳng có gì là xấu cả, tốt là đằng khác, nó làm mình cảm thấy tự tin vào các chuẩn mực do chính mình đề ra. Làm cho mình cảm thấy an tâm và hạnh phúc.
    Angie cũng đã từng như thế. An tâm và hạnh phúc. Mọi người có thể làm ngược với mình, nhưng mình vẫn là mình.
    Đúng như Angie lo, các bạn ít nhiều gay gắt với mình là vì Angie tham gia box này chưa lâu, câu chữ của Angie chưa làm mọi người hiểu Angie chính xác lắm. Đây là lỗi diễn đạt của Angie. Đã đính chính rồi mà các bạn vẫn tiếp tục hiểu lầm.
    Bữa sau Angie sẽ tìm thời gian diễn lại ý chi thật chính xác để bọn mình hiểu nhau hơn TRƯỚC KHI bàn cãi, thảo luận nhé!
    Hôm nay thì tạm viết vội vài hàng vậy.
    Thế này, Angie cổ hủ và cứng nhắc hơn Em-be và sow đó. Nhưng, người ta có câu: "Phải biết nghiêm khắc với bản thân và khoan dung với người khác, chứ không phải khoan dung với bản thân và nghiêm khắc với người khác."
    Angie không nghiêm khắc trước quan điểm sống của người khác. Nếu bạn trai/chồng Angie có tư tưởng liên tục lựa chọn, Angie không có gì phản đối cả.
    -Nếu thực sự Angie là "nửa kia" của họ, họ sẽ không bao giờ ra đi.
    -Nếu Angie không là "nửa kia" của họ, Angie thật lòng mong muốn họ đừng ở lại với Angie khi họ tìm được đúng "nửa kia."
    Ngày xưa, có một lần, một người bạn của bạn trai Angie đã hỏi Angie: "Chẳng lẽ Angie không hề đòi hỏi bạn trai phải chung thuỷ sao?" [Dịch nghĩa tình huống này: Người bạn trai kia không chung thuỷ GÌ CẢ.]
    Angie đã trả lời: "Sự chung thuỷ là yêu cầu một người đặt ra với bản thân mình, chứ không phải là một điều đòi hỏi ở người khác! Chung thuỷ nghĩa là TÔI CHUNG THUỶ chứ không có nghĩa là (vì tôi chung thuỷ) ANH (cũng nên liệu hồn mà) CHUNG THUỶ.
    Nếu thực sự người bạn trai/chồng của sow/em-be là bến đỗ của sow/em-be, liệu có gì có thể tách bạn ra khỏi người ấy? Hay thực sự bạn đang lo là bạn không thực tâm chung thuỷ với họ và lo sợ bất cứ cơn gió nào cũng sẽ rứt được lá ra khỏi cây? Cho nên "lá" tự cảm thấy mình "yếu" mà không "ra gió"??? (Copy lại hình tượng lá-cây-gió nhé!)
    Angie đã nói về chuyện "bật đèn xanh" vì đúng theo văn hoá cổ hủ và/hoặc cứng nhắc của VN thì chỉ cần ai đó TƯỞNG là mình có bạn trại (xin nói thêm là "bạn trai" cũng trăm đường "bạn trai", trước khi thống nhất với nhau về định nghĩa "bạn trai" thì bất cứ lý lẽ nào cũng sẽ gặp hàng trăm lý lẽ phản bác lại) là không được phép có các bạn nam?
    Nếu không có bạn nam nào hết, nếu không có date nào hết, dĩ nhiên các cô sẽ chung thuỷ với bạn trai của mình.
    Angie hỏi một câu hơi lý tưởng nhé: Bạn trai của một cô gái sẽ hạnh phúc vì 1) anh biết anh chính là "nửa kia" của cô gái hay 2)sẽ hạnh phúc vì cô gái đã stuck với anh và, do đó, không còn cơ hội biết liệu ngoài kia có "nửa kia" thật sự của mình không?
    Angie luôn luôn đùa (nhưng cũng có phần thật) với (các) anh bạn trai rằng: "Anh cứ tìm hiểu tất cả các cô đi, nếu thật sự chỉ có em là người thích hợp nhất, thì anh quay lại với em. Còn nếu không, em muốn thấy anh hạnh phúc với người khác."
    (Xin mở ngoặc là vụ các anh bạn trai này diễn ra ở thì quá khứ và mỗi lần Angie chỉ có 1 anh bạn trai, nhưng tiếng Việt không có thì động từ nên câu văn có thể bị hiểu lầm.)
    Angie sẽ không hạnh phúc CHỈ vì bắt ép được người nào đó ở bên mình suốt đời. Nếu Angie có chồng, và nếu sau đó chồng Angie tìm thấy cái mà anh chàng nghĩ/tưởng là tình yêu đích thực, Angie thật lòng muốn anh chàng "đi quách cho rồi." (hihi)
    Nếu ai yêu Angie thực lòng, có lẽ họ cũng sẽ nghĩ như vậy.
    Người nào yêu mình, sẽ không cột mình lại bặng một sợi dây mang tên hạnh phúc đâu. Họ muốn hạnh phúc đưa mình đi.
    Và các bạn có yêu bản thân không? Liệu bạn tự buộc mình bằng sợi dây mang tên tình yêu thì người yêu/chồng bạn sẽ hạnh phúc sao?
    Vài bữa nữa Angie viết cho thấu đáo nhe!
    Biến đi học đây!
  3. em-be

    em-be Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    1.570
    Đã được thích:
    0
    Mình thì nghĩ một khi đã chọn lựa rồi, và cả 2 đều đã đồng ý với lựa chọn đó rồi thì mỗi người phải có trách nhiệm, phải "commit" vào những gì mình đã chọn. Dao động đến một lúc nào đó thì chính bản thân mình phải tự điều chỉnh biên độ cho nó ngắn lại, ko thể để nó tự do lăn tăn với biên độ ko kiểm soát được!
  4. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Ai dà, sow mới đi chơi về. Trả lời Angie một chút rồi đi ngủ, bởi vì hình như Angie cũng hiểu lầm.
    Lầm to. Sow không phản kháng tư tưởng của Angie đâu. Mỗi người một ý mà. Nhưng ý sow chỉ là sow không đồng ý với suy nghĩ đó (tức là nếu là sow (đương nhiên là sow rồi) thì sẽ không bao giờ làm như vậy). Điều này cũng có nghĩa là sow rất nghiêm khắc với bản thân mình. Thật tâm sow nhận thấy mình là một con người có nhiều ràng buộc, và bị ràng buộc bởi một số suy nghĩ cổ điển (có thể là cả cổ hủ nữa!).
    Sow không hề nghiêm khắc với Angie (có muốn cũng không được mà, đúng ko nè? Nhưng ai lại muốn chuyện... vô duyên như thế! Angie là Angie, sow là sow chứ!), sow chỉ nghiêm khắc với mình. Nếu nhìn bên ngoài vào cũng rất có thể bị hiểu lầm là sow nghiêm khắc với người khác lắm!
    Đồng ý!
    Sow có một tư tưởng, nếu chồng sow ngoại tình, nếu chỉ là chuyện "qua đường" thì thôi, ráng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu là "thật sự", tức là anh ta yêu người khác, thì ly dị ngay lập tức là điều cần PHẢI làm. Vì không nên giữ một người lại bên mình nếu mình chỉ giữ được thể xác. Và khi đó, giải phóng cho cả 2 mới là điều cần nên làm.
    Đổi lại người yêu (dùng như vậy để dễ phân biệt với "bạn trai" = bạn là con trai) sow cũng vậy. Sow luôn nói với anh ấy rằng nếu anh có yêu ai khác, hãy thành thật mà nói với sow, sow sẽ ra đi và không bao giờ nhìn lại hay có bất kì ràng buộc, trách móc nào với anh ấy đâu.
    Nhưng đó là sow đối với người khác. Còn đối với mình thì... sow lại không cho phép mình làm điều đó. Không hiểu tại sao nữa. Cứ như một sự ràng buộc không giải thoát được. Đã chọn rồi là ko lựa nữa, đến khi ko chọn nữa thì mới lựa cái khác. Vậy thôi! Dù sao chăng nữa, sow vẫn thần tượng hình ảnh người phụ nữ của gia đình. Trên đời này còn nhiều tình yêu khác hơn tình yêu nam nữ... Ông bà mình ngày xưa có thể vì nghĩa mà sống với nhau cả đời cơ mà....
    ... Chung thủy là một cái gì đó... phù phiếm... mơ hồ...
    Sow không dám nói là sow sẽ yêu ai đó cả đời. Một buổi sáng kia, thức dậy, có thể tự dưng sow không còn yêu anh ta nữa. Nhưng... Bên cạnh tình yêu, còn có nhiều cái khác nữa... Những thứ sẽ làm sow ở lại bên anh ấy (nếu anh ấy vẫn còn cần đến sow). Sow không dám bảo là sow sẽ yêu đến chết. Sow chỉ có thể nói rằng, sow sẽ yêu đến khi không còn có thể yêu được nữa. Sow chỉ có thể nói vậy mà thôi.
    Một khi bạn đang khóc, nếu có ai đưa cho bạn bờ vai. Bạn có gục lên đó?
    Khi bạn đang lạnh, ai đó cho bạn hơi ấm, bạn có nhận lấy?
    Khi bạn đang buồn, ai đó chọc cho bạn vui, bạn có cười?
    ...
    Không phải là "yếu" mà không ra "gió", mà là bạn không nên đùa với lửa. Ai trong chúng ta cũng có những phút yếu lòng, mà phút yếu lòng đó, nhiều khi, chẳng phải là tình yêu. Đừng tự thử thách chính mình bằng trò chơi nguy hiểm như vậy, nhiều khi sẽ gặp phải cơn say nắng hoặc là "thả mồi bắt bóng". Mà khoan hãy nói về mình đã, hãy nói về người kia. Đừng đem đến hy vọng cho họ chứ! Rồi ai sẽ khóc thương cho tình cảm của họ đây? Tình cảm đâu phải là trò đùa để ta "thử"?...
    Trậc lấc!
    Bạn nam? Hì.
    Quá nhiều là đằng khác!
    Có bạn trai rồi vẫn có thêm bạn nam nữa.
    Ai lại đi cấm đoán mình? Có bạn trai chứ có phải đi tu đâu mà phải xa lánh cõi phàm trần như thế?
    Vấn đề là giới hạn giữa "bạn" và "hơn bạn một chút". "Một chút" rất mong manh, chẳng thể nào đo được đâu....
    Có bạn nam, có cả đống date vẫn chung thủy thôi. Vấn đề chẳng phải là "bạn nam" cũng chẳng phải là "date". Cái "đèn xanh" kia mới là vấn đề. Đâu là giới hạn của "đèn xanh"?
    Vậy bạn nghĩ bạn trai bạn sẽ hạnh phúc vì "cô ấy hẹn hò với cả đồng thằng khác nhưng cuối cùng cô ấy vẫn ở lại bên tôi. Điều đó chứng tỏ tôi thật ngon lành. Tôi rất hạnh phúc!"
    Hay là anh ấy sẽ tự hào rằng: "Dù tôi ở rất xa nhưng cô ấy vẫn luôn chờ đợi tôi. Tôi biết xung quanh cô ấy luôn có nhiều người con trai khác nhưng cô ấy vẫn dành cho tôi một tình yêu trọn vẹn"
    Nếu mình khổ sở trong sự ràng buộc thì anh ta cũng sẽ chẳng vui sướng gì. Nhưng nếu mình vui vẻ chờ đợi anh ấy và chỉ yêu mình anh ấy (nhưng ko có nghĩa là trên thế giới này chỉ biết mỗi anh ấy là đàn ông đâu nhé!) thì anh ấy sẽ tự hào và hạnh phúc.
    Được spirit_of_wind sửa chữa / chuyển vào 23:07 ngày 12/06/2006
  5. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Chính xác ạ!
    Đó là những gì Angie cố loay hoay giải thích từ đầu đến giờ?
    Đâu là giới hạn? Tại sao?
    Có nên họp lại để đề đạt ra cái chuẩn cho các giới hạn đó không?
    Và ai được ngồi trong cuộc họp đó?
    Và ai có quyền bầu ra những người dự buổi họp đó!
    Chính các bạn cũng không hoàn toàn nói KHÔNG, mà sau rất nhiều bài viết, các bạn chạm đến vấn đề GIỚI HẠN.
    Angie tự biết mình tham gia box này chưa lâu, cái giọng văn của Angie nhiều bạn chưa hiểu lắm, vậy mà Angie đã đề cập đến một vấn đề nhạy cảm trong khi chưa kiểm soát được mức độ mình-được-hiểu.
    Có lẽ để lâu lâu nữa rồi mình bàn lại vấn đề này đi. Khi nàotụi mình hiểu nhau nhiều hơn.
    Ví dụ về vấn đề này: Năm 3 đại học, Angie tự tin là mình học hành hàng "top," vậy mà bài viết đầu tiên môn Văn chương Mỹ của Angie bị giáo viên cho điểm B. Khi Angie "ức" quá, chạy lên cãi thầy thì thầy giải thích là Angie "viết văn gì mà không diễn giải hoàn chỉnh, thiếu dẫn chứng cụ thể." Túm lại là Angie "nên viết văn NHƯ THỂ người đọc chưa biết gì, chứ không định MẶC ĐỊNH là người đọc có biết gì."
    Trời ơi, Angie phải nhọc công giải thích với thầy là "bài viết của em đâu chỉ là bài viết VỀ một tác phẩm văn chương, chính nó cũng LÀ một tác phẩm đó chứ! Sao thầy nỡ "ép" em phải dùng lối văn như hồi em học môn Tập làm văn vậy?"
    Cái lý lẽ của Angie không được đếm xỉa đến, nhưng cái sự việc chị Angie năm đó cũng được mời dạy môn Văn chương Anh (chứng tỏ "chị em con bé này" cũng học hành đàng hoàng) và chuyện cái nhóm sinh viên Angie chơi chung toàn là dân học hành nghiêm chỉnh đã được thầy xem xét, nên dù Angie chẳng thể sửa lại giọng văn của mình, nhưng điểm đã bay lên A.
    Vậy là, khi thầy "biết" một sinh viên, ngay lập tức thầy đọc bài viết của sinh viên đó dưới một góc độ khác.
    Từng "chê" là bài văn của Angie ấu trĩ và không đạt đến những yêu cầu cơ bản, sau đó thầy lại xem đó là một bài viết thể hiện sự phân tích tác phẩm tốt và lối viết văn hoa mỹ.
    Nếu Angie giữ cái giọng cười cợt của mình trong những bài viết đầu thì Angie cũng tự biết hình đang đánh liều khả năng không được hiểu đúng.
    Thôi, Angie tạm rút đây. Những gì còn pending, chắc chắn Angie sẽ quay lại để giải thích thấu đáo một/các lần khác, Angie không "đánh bài chuồn đâu." Chỉ có điều là khả năng sử dụng ngôn ngữ của Angie nhiều khi cũng hạn chế thật, chẳng thể diễn đạt ý mình sao cho không phát sinh sự hiểu lầm.
    Có phải là nghịch lý không khi chính công cụ ngôn ngữ mà con người chúng ta vẫn dùng vào mục đích giao tiếp lại cũng là thứ mang những mặt hạn chế để gây ra sự hiểu lầm nhiều nhất?
  6. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Không phải chỉ phụ nữ là như vậy. Mời Kimikamo đọc đoạn trích Angie đã nhọc công gõ lại bên dưới. Đây là một trích đoạn trong chương XXV của tiểu thuyết L''''arc de triomphe của tác giả E. M. Remarque. Đây là bản dịch mang têm Khải hoàn môn của dịch giả Cao Xuân Hạo. Người đánh máy và sửa lỗi chính tả: Angie.
    [...]
    - Không đúng. Không phải như anh nói đâu. Không phải thế. Em muốn trở về với anh. Và em đang trở về với anh.
    Ravic rót rượu đầy cốc.
    -Có thể là em cũng muốn thế. Nhưng đó chỉ là một ảo giác. Một ảo giác mà em đã dựng lên để làm cho mọi việc dễ dàng hơn đối với em.
    -Phải, em sẽ trở về!
    -Không. Quá lắm cũng chỉ được một thời gian. Rồi sẽ có một người nào khác đi qua, mà người đó chỉ muốn có em, chỉ riêng em thôi, và mọi sự lại sẽ bắt đầu như cũ. Một tương lai khá thú vị đối với anh!
    -Không, không! Em muốn ở lại với anh!
    Ravic cười.
    -Jeanne ạ, - anh nói gần như âu yếm, - em sẽ không ở lại với anh đâu. Không thể nào giam gió lại được. Nước cũng vậy. Nếu người ta cầm tù các thứ đó, nó sẽ thối ra. Gió bị tù hãm sẽ thành không khí xú uế. Em sinh ra không phải để ngồi yên một chỗ.
    -Anh cũng thế thôi.
    -Anh?
    Ravic uống cạn cốc rược. Sáng nay là người thiếu phụ có bộ tóc bằng vàng hung đỏ; rồi đến Kate Hegstroem, người mang cái chết trong bụng, có làn da như làm bằng lụa bở; rồi bây giờ lại đến người đàn bà này, không hề biết suy xét, ahm hố cuộc sống, vẫn còn xa lạ đối với chính mình nhưng lại tự biết mình rất rõ, vừa mưu mẹo lại vừa ngây thơ, trung thành theo một kiểu kỳ cục, nhưng lai hay bay **** như nàng Thiên nhiên mạ mình, bay lượn vật vờ theo các chiều gió, muốn hãm mình dừng lại nhưng rốt cuộc vẫn cất cánh bay đi?
    -Anh ấy à? - Ravic nhắc lại. - Em phỏng biết gì về thứ tình yêu thâm nhập vào cuộc đời của một con người mà tất cả đều đã trở thành bấp bênh và bất định? Cái sự ?ochoáng váng? thảm hại của em là cái thá gì, so với thứ tình yêu đó? Khi mà tình cảm trỗi dậy như là một ảo ảnh giữa bãi sa mạc của im lặng rồi thành hình trọn vẹn?...Khi mà ảo giác của khí huyết phát triển lên một cách không có gì cưỡng nổi để trở thành một phong cảnh mà so với nó tất cả các giấc chiêm bao đều nhạt nhẽo và dung tục? Một phong cảnh bằng bạc, một kinh thành dệt bằng ngân tuyến và bằng thạch anh, chói lọi như ánh phản chiếu của máu đỏ?em biết gì về những thứ đó? Em tưởng nói về những thứ đó dễ lắm sao? Em tưởng một người hoạt bát láu lỉnh có thể diễn đạt nó bằng một chuỗi ngôn từ, sáo ngữ hay dù là bằng tình cảm đi nữa, mà được sao? Em biết gì về những ngôi mộ mở tung ra và nỗi kinh hoàng của những đêm trống trải và không màu? Những ngôi mộ ấy mở ra, và bên trong không hề thấy có những bộ xương trơ trụi. Trong đó sẽ tấy đất màu, những hạt mầm phì nhiêu và chưa chi đã có những chiếc lá xanh đầu tiên. Em biết gì về những cái đó? Em thích được choáng váng, em thích sự chinh phục, em thích thấy cái bản ngã thứ hai của em muốn chết trong em, nhưng rồi chẳng bao giờ chết, em thích sự lừa dối giông bão của máu, nhưng lòng em vẫn sẽ trống trải?vì không thể lưu giữ chút gì của những cái không bắt đầu có trong bản thân mình. Trong bão tố không có cái gì mọc lên được. Mọi vật đều nẩy mầm trong những đêm trống trải của sự cô đơn, nếu người ta không tuyệt vọng. Em biết gì về những cái đó?
    Ravic nói chậm rãi, không nhìn Jeanne, như thể quên mất sự hiện diện của cô. Bây giờ anh quay mặt về phía cô.
    -Anh định nói những gì thế nhỉ? - Ravic nói. - Những chuyện lẩm cẩm cũ rích. Hôm nay anh uống nhiều quá. Nào thôi, em đến đây uống một chút gì rồi đi đi.
    Jeanne ngồi lên giường, rồi cầm lấy ly rượu.
    - Em hiểu rồi. - cô nói.
    Gương mặt cô đã thay đổi. Giống như một tấm gương, - anh nghĩ thầm. Xưa nay lúc nào nó cũng phản chiếu những gì người ta để trước mặt nó. Bây giờ nó đã được điều tiết và đã đẹp lạ lùng.
    - Em đã hiểu, - cô nhắc lại, - đã đôi khi em cảm thấy những điều đó. Nhưng Ravic ạ, nếu nhiều khi anh quên em đi để chỉ nghĩ đến tình yêu của anh đối với tình yêu và đối với cuộc sống. Em chỉ là một điểm xuất phát; từ cái điểm đó, anh lên đường đến những kinh thành bằng bạc của anh, và hầu như không còn nghĩ đến em nữa.
    - Có thể, - anh nói sau khi nhìn Jeanne một hồi lâu.
    - Anh quá bận tâm với bãn thân; anh phát hiện ra quá nhiều điều ở bản thân, đến nỗi em phải đứng lại ở bên bờ cuộc đời anh.
    - Có thể như thế.
    [...]
    Các bạn có thể đọc đoạn trích lớn hơn, bao gồm đoạn trích này ở bài bên dưới.
    Được Angelika sửa chữa / chuyển vào 13:06 ngày 13/06/2006
  7. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    XXV
    [õ?Ư]
    Jeanne vào phòng trong khi anh 'ang ngỏằĐ. Cô bỏưt 'ăn lên và 'ỏằâng ỏằY ngặỏằĂng cỏằưa.
    - Thỏằc sỏằ yêu em! Em 'Ê nói dỏằ'i khi nói rỏng chuyỏằ?n này 'ỏn vỏằ>i em vơ anh 'i vỏng hai thĂng trỏằi! Thỏưt ra dạ anh có ỏằY nhà thơ viỏằ?c ỏƠy vỏôn xỏÊy ra! Anh 'ỏằông có cặỏằi! Em biỏt là khĂc, em thỏƠy rỏƠt rà chỏằ- khĂc nhau. Em biỏt rỏng ngặỏằi kia không thông minh, không nhặ anh. Nhặng ngặỏằi ỏƠy hiỏn dÂng mơnh cho em, ngặỏằi ỏƠy chỏằ? cỏĐn em mà thôi! Ngặỏằi ỏƠy chỏằ? nghâ 'ỏn em và chỏằ? biỏt có em! Và 'ó chưnh là 'iỏằu em cỏĐn!
    Jeanne 'ỏằâng trặỏằ>c giặỏằng, thỏằY rỏƠt mỏĂnh. Ravic nỏằ>i tay lỏƠy chai calvados.
    - Thỏ thơ em 'ỏn 'Ây làm gơ? - Anh chỏằ? nói.
    Cô không trỏÊ lỏằi ngay,
    - Anh thỏằôa biỏt, - cô nói khỏẵ. - Sao còn hỏằi làm gơ?
    Ravic rót rặỏằÊu ra cỏằ'c 'ặa cho cô.
    - Em không uỏằ'ng 'ặỏằÊc 'Âu, - cô nói. - Ngặỏằi 'àn bà ỏƠy là ai?
    - MỏằTt ngặỏằi ỏằ'm rỏƠt nỏãng.
    - Anh nói dỏằ'i! Kiỏm chuyỏằ?n gơ khĂc 'i cho nó dỏằ. nghe hặĂn mỏằTt chút. ỏằm nỏãng thơ nỏm ỏằY bỏằ?nh viỏằ?n, chỏằâ không phỏÊi ngỏằ"i ỏằY hỏằTp 'êm.
    Ravic 'ỏãt cỏằ'c xuỏằ'ng. Sỏằ thỏưt nhiỏằu khi nghe câng thỏưt khó tin.
    - Nhặng 'ó lỏĂi là sỏằ thỏưt 'ỏƠy! - Anh nói.
    - Anh yêu cô ta à?
    - Thơ viỏằ?c gơ 'ỏn em?
    - Anh có yêu cô ta không?
    - Nhặng cĂi 'ó có can hỏằ? gơ 'ỏn em 'Âu, Jeanne?
    - Có chỏằâ! Chỏằông nào anh không yêu aiõ?Ư - Cô do dỏằ mỏằTt lĂt.
    - Em vỏằôa gỏằi cô ta là con vỏĂc. Nỏu thỏ thơ làm sao có chuyỏằ?n yêu 'ặỏằÊng 'ặỏằÊc?
    - Em chỏằ? nói thỏ thôi. Em 'Ê thỏƠy ngay tỏằô 'ỏĐu. Cô ta không phỏÊi là con vỏĂc. Nỏu cô tĂ nhặ thỏ thơ em thăm vào 'ỏn 'Ây. Anh có yêu cô ta không?
    - Em tỏt 'ăn rỏằ"i 'i 'i!
    Jeanne nhưch tỏằ>i gỏĐn hặĂn.
    - Em biỏt chỏc là có. Em thỏƠy rỏƠt rà!
    - Em 'i 'i cho khuỏƠt mỏt tôi, - Rvic nói, - Tôi mỏằ?t lỏm rỏằ"i. Em mang cĂi trò 'ỏằ' chỏằ bỏằ? ỏằ.i ỏƠy 'i 'Âu thơ 'i cho rỏÊnh. Em tặỏằYng nó mỏằ>i lỏm 'ỏƠy chỏc!...MỏằTt thỏng 'àn ông dành cho sỏằ choĂng vĂng 'ỏằTt ngỏằTt hay cho sỏằ nghiỏằ?p tiỏằn 'ỏằ", rỏằ"i mỏằTt thỏng nỏằa mà em nói là yêu trỏằn vỏạn và yêu khĂc hỏn thỏng kia, dành làm nặĂi trú ỏân lÂm thỏằi, nỏu thỏng ỏƠy 'ỏằĐ ngu ngỏằ'c 'ỏằf ặng chỏằi anh. Và em 'ang trỏằY vỏằ vỏằ>i anh.
    Ravic rót rặỏằÊu 'ỏĐy cỏằ'c.
    -Có thỏằf là em câng muỏằ'n thỏ. Nhặng 'ó chỏằ? là mỏằTt ỏÊo giĂc. MỏằTt ỏÊo giĂc mà em 'Ê dỏằng lên 'ỏằf làm cho mỏằi viỏằ?c dỏằ. dàng hặĂn 'ỏằ'i vỏằ>i em.
    -PhỏÊi, em sỏẵ trỏằY vỏằ!
    -Không. QuĂ lỏm câng chỏằ? 'ặỏằÊc mỏằTt thỏằi gian. Rỏằ"i sỏẵ có mỏằTt ngặỏằi nào khĂc 'i qua, mà ngặỏằi 'ó chỏằ? muỏằ'n có em, chỏằ? riêng em thôi, và mỏằi sỏằ lỏĂi sỏẵ bỏt 'ỏĐu nhặ câ. MỏằTt tặặĂng lai khĂ thú vỏằi anh!
    -Không, không! Em muỏằ'n ỏằY lỏĂi vỏằ>i anh!
    Ravic cặỏằi.
    -Jeanne ỏĂ, - anh nói gỏĐn nhặ Âu yỏm, - em sỏẵ không ỏằY lỏĂi vỏằ>i anh 'Âu. Không thỏằf nào giam gió lỏĂi 'ặỏằÊc. Nặỏằ>c câng vỏưy. Nỏu ngặỏằi ta cỏ** tạ cĂc thỏằâ 'ó, nó sỏẵ thỏằ'i ra. Gió bỏằi chưnh mơnh nhặng lỏĂi tỏằ biỏt mơnh rỏƠt rà, vỏằôa mặu mỏạo lỏĂi vỏằôa ngÂy thặĂ, trung thành theo mỏằTt kiỏằfu kỏằ cỏằƠc, nhặng lai hay bay bặỏằ>m nhặ nàng Thiên nhiên mỏĂ mơnh, bay lặỏằÊn vỏưt vỏằ theo cĂc chiỏằu gió, muỏằ'n hÊm mơnh dỏằông lỏĂi nhặng rỏằ't cuỏằTc vỏôn cỏƠt cĂnh bay 'iõ?Ư
    -Anh ỏƠy à? - Ravic nhỏc lỏĂi. - Em phỏằng biỏt gơ vỏằ thỏằâ tơnh yêu thÂm nhỏưp vào cuỏằTc 'ỏằi cỏằĐa mỏằTt con ngặỏằi mà tỏƠt cỏÊ 'ỏằu 'Ê trỏằY thành bỏƠp bênh và bỏƠt 'ỏằi thỏằâ tơnh yêu 'ó? Khi mà tơnh cỏÊm trỏằ-i dỏưy nhặ là mỏằTt ỏÊo ỏÊnh giỏằa bÊi sa mỏĂc cỏằĐa im lỏãng rỏằ"i thành hơnh trỏằn vỏạn?...Khi mà ỏÊo giĂc cỏằĐa khư huyỏt phĂt triỏằfn lên mỏằTt cĂch không có gơ cặỏằĂng nỏằ.i 'ỏằf trỏằY thành mỏằTt phong cỏÊnh mà so vỏằ>i nó tỏƠt cỏÊ cĂc giỏƠc chiêm bao 'ỏằu nhỏĂt nhỏẵo và dung tỏằƠc? MỏằTt phong cỏÊnh bỏng bỏĂc, mỏằTt kinh thành dỏằ?t bỏng ngÂn tuyỏn và bỏng thỏĂch anh, chói lỏằi nhặ Ănh phỏÊn chiỏu cỏằĐa mĂu 'ỏằõ?Ưem biỏt gơ vỏằ nhỏằng thỏằâ 'ó? Em tặỏằYng nói vỏằ nhỏằng thỏằâ 'ó dỏằ. lỏm sao? Em tặỏằYng mỏằTt ngặỏằi hoỏĂt bĂt lĂu lỏằ?nh có thỏằf diỏằ.n 'ỏĂt nó bỏng mỏằTt chuỏằ-i ngôn tỏằô, sĂo ngỏằ hay dạ là bỏng tơnh cỏÊm 'i nỏằa, mà 'ặỏằÊc sao? Em biỏt gơ vỏằ nhỏằng ngôi mỏằT mỏằY tung ra và nỏằ-i kinh hoàng cỏằĐa nhỏằng 'êm trỏằ'ng trỏÊi và không màu? Nhỏằng ngôi mỏằT ỏƠy mỏằY ra, và bên trong không hỏằ thỏƠy có nhỏằng bỏằT xặặĂng trặĂ trỏằƠi. Trong 'ó sỏẵ tỏƠy 'ỏƠt màu, nhỏằng hỏĂt mỏ** phơ nhiêu và chặa chi 'Ê có nhỏằng chiỏc lĂ xanh 'ỏĐu tiên. Em biỏt gơ vỏằ nhỏằng cĂi 'ó? Em thưch 'ặỏằÊc choĂng vĂng, em thưch sỏằ chinh phỏằƠc, em thưch thỏƠy cĂi bỏÊn ngÊ thỏằâ hai cỏằĐa em muỏằ'n chỏt trong em, nhặng rỏằ"i chỏng bao giỏằ chỏt, em thưch sỏằ lỏằôa dỏằ'i giông bÊo cỏằĐa mĂu, nhặng lòng em vỏôn sỏẵ trỏằ'ng trỏÊiõ?Ưvơ không thỏằf lặu giỏằ chút gơ cỏằĐa nhỏằng cĂi không bỏt 'ỏĐu có trong bỏÊn thÂn mơnh. Trong bÊo tỏằ' không có cĂi gơ mỏằc lên 'ặỏằÊc. Mỏằi vỏưt 'ỏằu nỏây mỏ** trong nhỏằng 'êm trỏằ'ng trỏÊi cỏằĐa sỏằ cô 'ặĂn, nỏu ngặỏằi ta không tuyỏằ?t vỏằng. Em biỏt gơ vỏằ nhỏằng cĂi 'ó?
    Ravic nói chỏưm rÊi, không nhơn Jeanne, nhặ thỏằf quên mỏƠt sỏằ hiỏằ?n diỏằ?n cỏằĐa cô. BÂy giỏằ anh quay mỏãt vỏằ phưa cô.
    -Anh 'ỏằc mỏãt nó. BÂy giỏằ nó 'Ê 'ặỏằÊc 'iỏằu tiỏt và 'Ê 'ỏạp lỏĂ lạng.
    - Em 'Ê hiỏằfu, - cô nhỏc lỏĂi, - 'Ê 'ôi khi em cỏÊm thỏƠy nhỏằng 'iỏằu 'ó. Nhặng Ravic ỏĂ, nỏu nhiỏằu khi anh quên em 'i 'ỏằf chỏằ? nghâ 'ỏn tơnh yêu cỏằĐa anh 'ỏằ'i vỏằ>i tơnh yêu và 'ỏằ'i vỏằ>i cuỏằTc sỏằ'ng. Em chỏằ? là mỏằTt 'iỏằfm xuỏƠt phĂt; tỏằô cĂi 'iỏằfm 'ó, anh lên 'ặỏằng 'ỏn nhỏằng kinh thành bỏng bỏĂc cỏằĐa anh, và hỏĐu nhặ không còn nghâ 'ỏn em nỏằa.
    - Có thỏằf, - anh nói sau khi nhơn Jeanne mỏằTt hỏằ"i lÂu.
    - Anh quĂ bỏưn tÂm vỏằ>i bÊn thÂn; anh phĂt hiỏằ?n ra quĂ nhiỏằu 'iỏằu ỏằY bỏÊn thÂn, 'ỏn nỏằ-i em phỏÊi 'ỏằâng lỏĂi ỏằY bên bỏằ cuỏằTc 'ỏằi anh.
    - Có thỏằf nhặ thỏ. Nhặng em không phỏÊi là ngặỏằi có thỏằf làm nỏằn cho ngặỏằi ta xÂy dỏằng mỏằTt cĂi gơ ỏằY bên trên, Jeanne ỏĂ. Em câng biỏt rà 'iỏằu 'ó.
    - Anh muỏằ'n xÂy dỏằng ặ?
    - Không, - Ravic nói sau mỏằTt lĂt suy nghâ.
    Anh mỏằ?m cặỏằi.
    - Khi 'Ê xa lĂnh tỏƠt cỏÊ nhỏằng gơ trặỏằng tỏằ"n, ngặỏằi ta 'ôi khi lÂm vào nhỏằng tơnh thỏ rỏƠt kỏằ quỏãc. Và ngặỏằi ta làm nhỏằng viỏằ?c thỏưt kỏằ quỏãc. Không, dâ nhiên anh không muỏằ'n thỏ. Nhặng kỏằ nào chỏằ? có mỏằTt con cỏằôu nhiỏằu khi lỏĂi muỏằ'n dạng nó làm thỏưt nhiỏằu viỏằ?c khĂc nhau.
    Đêm bỏằ-ng nhiên tràn ngỏưp khư thanh bơnh. Nó nhặ làm ỏằTt trong nhỏằng 'êm vỏằ'n thuỏằTc cài vânh hỏng 'Ê qua 'i, mỏằTt trong nhỏằng 'êm mà Jeanne 'Ê nỏm bên cỏĂnh anh. Kinh thành 'Ê lại ra rỏƠt xa, 'Ê mỏằ mỏằi lỏằ>p xặặĂng sỏằ, và tỏằô nhỏằng chỏƠn 'ỏằTng rỏằi rỏĂc cỏằĐa cĂc thanh huyỏằn, tỏằô nhỏằng phỏÊn ỏằâng khó hiỏằfu nỏằ.i cỏằĐa nó, cỏÊ nhỏằng bỏĐu trỏằi bỏằ-ng nỏÊy sinh, phỏÊn chiỏu nhỏằng Ăng mÂy, nhỏằng dòng suỏằ'i, thỏằi dâ vÊng, sỏằ trặỏằYng thành, sỏằ suy vong, và cỏÊ sỏằ hiỏằn minh mà ngặỏằi ta phỏÊi vỏƠt vỏÊ bao nhiêu mỏằ>i có 'ặỏằÊc.
    -Anh yêu em, Ravic ỏĂ, - Jeanne nóiõ?Ưvà 'ó không còn là mỏằTt cÂu hỏằi nỏằa.
    - Đúng, nhặng anh sỏẵ làm tỏƠt cỏÊ 'ỏằf thoĂt khỏằi em.
    Anh nói nhặ vỏưy mỏằTt cĂch 'iỏằm tânh, nhặ nói mỏằTt 'iỏằu không có gơ quan trỏằng 'ỏằ'i vỏằ>i hai ngặỏằi. Anh không chú ẵ 'ỏn 'iỏằu 'ó.
    - Em không thỏằf tặỏằYng tặỏằÊng 'ặỏằÊc là anh và em xa cĂch nhau. Trong mỏằTt thỏằi gian thơ 'ặỏằÊc. Nhặng mÊi mÊi thơ không. MÊi mÊi thơ em không sao tặỏằYng tặỏằÊng 'ặỏằÊc. - Jeanne nhỏc lỏĂi và rạng mơnh. - MÊi mÊi là mỏằTt tỏằô ngỏằ khỏằĐng khiỏp, Ravic ỏĂ. Em không thỏằf quan niỏằ?m nỏằ.i mỏằTt cuỏằTc sỏằ'ng khôngcó anh.
    Ravic không 'Ăp.
    - Anh 'ỏằf cho em ỏằY lỏĂi 'Ây, - cô nói. - Em không muỏằ'n 'i nỏằa. Không bao giỏằ nỏằa!
    - Mai em sỏẵ 'i. Em câng biỏt thỏ.
    - Mỏằ-i khi em ỏằY 'Ây, em không thỏằf tặỏằYng tặỏằÊng là em có thỏằf 'i nỏằa.
    - Thơ câng thỏ thôi. Và em câng biỏt thỏõ?Ư
    MỏằTt khoỏÊng trỏằ'ng ỏằY giỏằa thỏằi gian. Cfn phòng, mỏằTt nặĂi trú ỏân có Ănh 'ănõ?Ưcâng vỏôn là cfn phòng trặỏằ>c kiaõ?Ưvà trong phòng câng vỏôn là ngặỏằi mơnh yêu, thỏ nhặng lỏĂi khôngcòn là ngặỏằi ỏƠy nỏằaõ?Ưchỏằ? giặĂ tay ra là chỏĂm vào ngặỏằi ỏƠy, thỏ nhặng lỏĂi không bao giỏằ còn có thỏằf chỏĂm tỏằ>i nỏằa.
    Ravic 'ỏãt cỏằ'c xuỏằ'ng.
    - Em biỏt rỏng em sỏẵ lỏĂi bỏằ anhõ?Ưngày mai, ngày kia, hay mỏằTt ngày nào 'ỏƠyõ?Ư
    Jeanne cúi 'ỏĐu.
    - VÂng.
    - Và nỏu em lỏĂi trỏằY vỏằ lỏĐn nỏằa, em câng biỏt là em lỏĂi sỏẵ ra 'iõ?Ư
    - VÂng.
    Cô ngỏâng mỏãt lên. Mỏãt cô ràn rỏằƠa nặỏằ>c mỏt.
    - Nhặ thỏ là sao, Ravic? Là cĂi gơ?
    - Anh câng không biỏt nỏằa.
    Anh thoĂng mỏằ?m cặỏằi.
    - Có nhỏằng khi tơnh yêu chỏng vui vỏằ gơ, nhỏằ??
    - TỏĂi sao chúng mơnh lỏĂi nhặ thỏ Ravic?
    Anh nhún vai.
    - Anh không biỏt, Jeanne ỏĂ. Có lỏẵ tỏĂi vơ chúng ta không òn có gơ 'ỏằf bỏƠu vưu vào nỏằa. Ngày xặa có rỏƠt nhiỏằu cĂiõ?Ưsỏằ an toàn, niỏằm tin, lẵ tặỏằYngõ?Ư'ỏằu là nhỏằng dÊy lan can thuỏưn lỏằÊi mà ta có thỏằf vỏằi chúng ta 'ỏằu xa lỏĂõ?ƯVà nỏu tơnh yêu 'ỏn, nó nhặ mỏằTt bó 'uỏằ'c nâm vào rặĂm khô. Ta chỏằ? còn có tơnh yêu, và lúc bỏƠy giỏằ tơnh yêu khĂc 'i, nó quan trỏằng hặĂn, hoang dÊ hặĂn, và có sỏằâc phĂ hoỏĂi lỏằ>n hặĂn.
    Anh rót rặỏằÊu ra cỏằ'c.
    - Không nên nghâ 'ỏn 'ỏƠy quĂ nhiỏằu. Chúng ta khôngcòn 'ỏằĐ sỏằâc nghâ. Nghâ nhiỏằu quĂ chỏằ? làm cho ta trỏằY thành vô ưch. Mà chúng ta lỏĂi không muỏằ'n trỏằY thành vô ưch.
    Jeanne lỏc 'ỏĐu.
    - Ngặỏằi 'àn bà ỏƠy là ai vỏưy, Ravic?
    - MỏằTt bỏằ?nh nhÂn. Có mỏằTt buỏằ.i tỏằ'i ngặỏằi ỏƠy và anh 'Ê 'ỏn 'ó. Đó là vào hỏằ"i em còn hĂt ỏằY 'ó. CĂc 'Ây mỏằTt trfm nfm rỏằ"i? BÂy giỏằ em làm gơ?
    - Em 'óng nhỏằng vai phỏằƠ. Em không có tài, nhặng em kiỏm 'ỏằĐ 'ỏằf tỏằ lỏưp. Em muỏằ'n mơnh có thỏằf ra 'i bỏƠt cỏằâ lúc nào. Em không có tham vỏằng.
    BÂy giỏằ mỏt Jeanne rĂo hoỏÊnh. Cô uỏằ'ngcỏĂn cỏằ'c và 'ỏằâng dỏưy. Trông cô rỏƠt mỏằ?t mỏằi.
    - TỏĂi sao chúng mơnh lỏĂi nhặ thỏ, Ravic? PhỏÊi có mỏằTt nguyên do gơ. Nỏu không, chúng mơnh sỏẵ không hỏằi nhặ vỏưy.
    Anh trỏ** ngÂm mỏằ?m cặỏằi.
    - Đó là cÂu hỏằi cỏằ. xặa nhỏƠt 'ỏƠy, Jeanne ỏĂ. TỏĂi sao: cĂi cÂu hỏằi mà toàn bỏằT lô-gich hỏằc, toàn bỏằ triỏt hỏằc, tỏƠt cỏÊ cĂc khoa hỏằc 'ỏằu vỏƠp phỏÊiõ?Ư
    - Em 'i 'Ây, - Jeanne nói, mỏt không nhơn Ravic.
    Cô cỏ** lỏƠy nhỏằng 'ỏằ" 'ỏĂc cỏằĐa cô 'ỏằf trên giặỏằng, và 'i ra cỏằưa.
    Cô ra 'i. Cô 'Ê ra 'ỏn cỏằưa. Ravic cỏÊm thỏƠy có mỏằTt cĂi gơ tan vỏằĂ trong anh. Anh chỏằÊt thỏƠt không thỏằf 'ặỏằÊc; mỏằi sỏằ 'ỏằu không thỏằf 'ặỏằÊc. MỏằTt 'êm nỏằa thôi, 'êm nay thôi. mỏằTt lỏĐn nỏằa 'ỏằf cho mĂi 'ỏĐu ỏƠy tỏằa vào cai anh mà ngâ. Ngày mai anh cót hỏằf 'ỏƠu tranh, nhặng chỏằ? xin mỏằTt lỏĐn nỏằa hặĂi thỏằY cỏằĐa nàng trên ngỏằc anh, mỏằTt lỏĐn nỏằa, giỏằa cặĂn bÊo tỏằ', cĂi ỏÊo giĂc dỏằi chàng.
  8. kimikamo

    kimikamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/01/2004
    Bài viết:
    1.478
    Đã được thích:
    0
    Chỉ một vài bài viết thôi nhưng vừa rồi có lẽ là đoạn tranh luận có ý nghĩa nhất trong box LHP mà kimikamo đã từng đọc. Đáng tiếc là có người mềm lòng quá, chưa gì đã dĩ hòa vi quý rồi.
    Thật ra thì ai cũng biết rằng khi một người nào đó nói "A", điều đó không có nghĩa rằng trên thực tế anh ta sẽ làm "A", mà có thể sẽ là B, C, D, Z... gì đó. Không phải là họ cố tình nói dối. Lúc nói họ thật sự nghĩ A, chỉ có điều đến lúc sự việc xảy ra thì họ lại làm khác đi mà thôi.
    Bởi vậy kimikamo lúc nào cũng rất cẩn thận, tránh không để mình đánh giá người khác qua lời nói. Cả vẻ bề ngoài cũng thế, rất dễ tạo ra những ngộ nhận đáng tiếc.
    @ mọi người: hãy là chính mình, và để cho người khác cảm nhận về mình theo cách riêng của họ.
  9. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Kimikamo nói chuyện mà chẳng đầu không đuôi! "Vừa rồi" là lúc nào mà "đoạn tranh luận có ý nghĩa nhất" là vì sao vậy? Nhưng Kimi nói cũng có cái đúng. Sao Angie từ bỏ lẹ vậy??? Sow rất thích tranh luận, thoải mái thui mừ! Chắc Angie bận quá? Bữa nào rảnh quay lại tranh luận tiếp nhé! Cãi cũng được nữa, hihi. Sow chẳng biết giận đâu!
    Câu này nhắc cho sow nhớ đến một câu, mà bây giờ gần như sow lấy nó làm phương châm sống của sow: "Mọi lời nói chỉ có giá trị trung thực 100% vào thời điểm nói (nếu đó là người "bình thường", tức là ko phải là người "cố tình lừa đảo") còn theo thời gian, con số đó có thể giảm dần. Không nên tin vào lời nói của người con trai đã nói cách đây... 6 tháng. Nhiều khi nó đã chẳng còn giá trị nữa!".
    Thật ra câu này cũng đúng.
    Thứ nhất: nói lý thuyết dễ hơn là thực hành.
    Thứ hai: suy nghĩ con người sẽ thay đổi theo thời gian, theo độ từng trải và theo sự trưởng thành.
    Thứ ba: còn phải xét đến nhiều tác động khác. Cuộc sống luôn phức tạp, các sự vật sự việc liên hệ với nhau bởi rất nhiều cách, chính vì vậy, khó mà giữ cho "lý thuyết giống thực tế".
    Nhưng ít khi người ta lại nói ra những điều mà người ta không nghĩ, không đồng ý, hoặc nói ngược lại với quan điểm đạo đức/chính trị/ tư tưởng của chính mình. Chính vì vậy, sow không đồng ý hoàn toàn với câu nói này. Để có thể hiểu một con người, phải là một sự thu nhặt, từ lời nói, hành động, đến suy nghĩ, và nhiều những cái khác. Bất cứ một điều nhỏ nhặt nào, bất cứ một suy nghĩ, quan điểm nào, đều thể hiện một phần tính cách. Người ta có thể nói A, làm B, C, D... nhưng người ta khó mà nghĩ B, nhưng luôn miệng nói A được. Thử nghĩ một đằng, thuyết giảng một nẻo coi, có dễ dàng không? Trừ khi là một sự cố tình lừa dối, có dàn dựng đàng hoàng, còn trong đời sống hàng ngày, ai lại làm như thế? Chính vì vậy, lời nói, cũng như hành động và nhiều cái khác, vẫn là những nhân tố giúp mình hiểu và đánh giá một con người.
    Hãy luôn nói lên suy nghĩ, quan điểm, tình cảm của mình thì đúng hơn, còn làm chính mình 100% thì không phải lúc nào cũng có thể làm được. "Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy". Có những người, đứng trước họ, mình bị "lấn át", và một số tính cách của mình, nếu không đủ mạnh để kháng cự lại, thì không thể thể hiện ra được, dù rất muốn.
    Sow luôn ngưỡng mộ các bạn lanh lẹ, hoạt bát (VD trong này có embe chẳng hạn! ), nhưng, sow không được như vậy. Sow chỉ như vậy được trong một số trường hợp, còn trong một số trường hợp khác thì không thể thể hiện được tính cách của mình. Thế là có người cứ bảo sow "giả nai" và "lừa đảo", "đóng kịch" gì đó. Sự thật không phải là như vậy. Thật sự sow cũng không hiểu vì sao, nhưng, khi đứng trước những người quá lanh lẹ, sow chỉ có thể thể hiện được nét tính cách... ngược lại. Và khi đứng trước các bạn vụng về hơn, thì sow lại... che chở. Kì lạ! Luôn có một sự bù đắp "nổi" - "chìm" giữa sow và người đối diện. Có lẽ vì vậy mà sow làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn???? Cũng chẳng phải cố tình như thế, nhưng không thể nào khác đi được.
    Nếu hỏi sow thích nhất là như thế nào? Sow sẽ nói rằng thích nhất là được thật dịu dàng và đằm thắm. Sow cảm thấy thoải mái nhất khi được như vậy. Nhưng vì chẳng có ai che chở mình, mình phải tự xoay sở lấy...
    Ưmm, hình như là lạc đề, thui ngừng ở đây vậy!
    To Kimi: không thấy Kimi bàn một tiếng nào về "tranh luận có ý nghĩa nhất" cả. Angie, embe và sow đều là con gái thì nói thế, còn Kimi là con trai thì sao? Phải chi có thêm Sweet, kieuphong và O-O nhảy vô hen! Vậy thì mới có tầm nhìn rộng hơn một chút được.
    Mà lâu quá rồi ko gặp sweet. Nhớ sweet ghê luôn!
  10. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Chẳng cần có cuộc họp nào cả mà nếu có chắc cũng chẳng bao giờ đi đến kết quả được đâu, Angie ạ! Mỗi người sẽ tự tìm cho mình một "giới hạn" riêng. Một giới hạn để không tự bôi xấu chính mình, hoặc đem đến đau khổ cho người khác (vì hiểu lầm => ăn quá nhiều dưa bở => bị đau bụng )
    Không thể nói KHÔNG được, với bài viết của Angie, Angie ạ! Nếu không, Angie sẽ tưởng sow là "tu sĩ" mất thôi! Bởi vì Angie dùng từ "bạn nam" cơ mà???
    Có người yêu đâu có nghĩa là không có quyền có thêm bạn khác giới? tiếp tục duy trì quan hệ thân thiết với bạn khác giới? có bạn thân là người khác giới? Chính vì Angie viết như vậy nên làm sao nói không cho được. Nhưng mà không được "lả lơi" với bạn khác giới. Vậy thôi!
    Còn chuyện "dao động" mà embe nói đến cũng là chuyện bình thường, và càng đặc biệt dễ dàng xảy ra với người phụ nữ, vốn là những kẻ có tâm lý yếu mềm và lúc nào cũng có nhiều nhu cầu, đòi hỏi (chính vì vậy, hay có hiện tượng "ngoại tình tư tưởng" ở người PN). Nếu người ta đang thiếu vắng, thiếu thốn một cái gì đó (đặc biệt là về tinh thần - một chỗ dựa tinh thần chẳng hạn) mà lại gặp một người đàn ông tốt, mạnh mẽ, ân cần chu đáo, biết quan tâm săn sóc, biết lắng nghe, ngọt ngào => dễ dàng bị dao động (đối với những người đã có chồng, còn với trường hợp mới chỉ "yêu" thui thì sow miễn bàn nhé!). Quan trọng là "mức độ", nếu ko thì.... nhiều khi, đau khổ thuộc về cả 3, 4 người + children. Có ra đi, có "theo tiếng gọi trái tim" cũng chưa chắc đã hạnh phúc, vì lúc đó đã phải hy sinh nhiều thứ quan trọng khác (con cái chẳng hạn. Chúng sẽ khó tha thứ cho người mẹ/cha được "định nghĩa" là "phản bội". Chuyện người lớn, làm sao các nhóc hiểu nổi?). Rồi những thứ đó sẽ khiến bạn vừa ray rứt vì tình yêu, vừa đắn đo tự hỏi "Có đáng không?". Ở lại không hạnh phúc mà ra đi cũng chưa chắc được hạnh phúc (trừ khi bạn là người vô trách nhiệm và chỉ biết yêu mỗi bản thân mình - thực dụng như... người Mỹ)
    Hì, Angie định về "mãi giũa văn chương" hử? Sao rút vội vậy? Mình muốn nghe bạn nói nữa (mà hình như có người khác còn muốn nghe bạn nói nhiều hơn nữa kìa!).
    Angie biết không, bạn có suy nghĩ thoáng và giống bạn trai sow lắm đó! Nhưng nếu cả 2 bên đều đòi là biển cả, đều không chịu dừng chân, và đều thích chọn lựa, chẳng có một cái gì cố định, thì ở đâu sẽ là bến là bờ?...

Chia sẻ trang này