1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cảm nhận Phú Quang

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi Augustan, 16/09/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Đọc cái nick Khucmuathu của bạn, những người yêu nhạc Phú Quang đều nhận ra tên bạn trùng với tên một ca khúc rất thành công của ông: Khúc mùa thu - phổ từ thơ Hồng Thanh Quang. Và vì cái nick đó, tôi mạn phép viết vài lời về tác phẩm này dù rằng không biết tên của bạn có liên hệ gì với ca khúc đó không?
    Khúc mùa thu
    Thơ: Hồng Thanh Quang
    Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa,
    Sao thương ai ở mãi cung Hằng?
    Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
    Ðâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng.
    Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc,
    Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em.
    Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Còn điều chi em mải miết đi tìm?
    Tôi đã đến cùng em và tôi biết
    Em cũng là như mọi người thôi.
    Nhưng chưa hết cuộc yêu, tôi đã hiểu
    Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người.
    Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá,
    Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi.
    Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp
    Khi thanh âm cũng bất lực như lời.
    Sẽ chỉ còn quầng Thu thuở ấy
    Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời.
    Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Em tìm gì khi thất vọng về tôi?
    Đoạn flute dạo đầu êm ái của ca khúc dẫn dắt chúng ta vào một không gian tràn đầy kỷ niệm tuy buồn nhưng ngọt ngào. Rồi bỗng dưng tiếng piano đột ngột vút cao dồn dập dường như báo trước một điều gì đau đớn khủng khiếp sắp sửa xảy ra. Rồi giai điệu lại đột ngột trở về sự yên bình như chưa hề có điều gì xảy ra, nhưng nào ai đoán trước được có điều gì sắp diễn ra trong cái vỏ bọc bình yên đó.
    Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa,
    Sao thương ai ở mãi cung Hằng?
    Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
    Ðâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng.

    Một người đàn ông khi thừa nhận mình đã không còn trẻ nữa là lúc ở họ có sự bất lực và thất vọng ghê gớm. Ta đâu còn trẻ nữa. Ta biết rõ điều đó. Nhưng sao trong ta vẫn còn rõ ràng những lời hẹn ước, những câu thề thốt của một thời trai trẻ. Như nhà thơ Lê Mạnh Tuấn cũng đã từng thổ lộ:
    Mến yêu ơi
    Ta cuồng say khát vọng
    Ta đau đáu một cánh buồm xa lắc
    Tuổi xuân đi qua rồi
    Sao trái tim đơn côi còn chất chồng vụng dại
    Những sợi tóc rối mềm tê tái dáng em...

    Không thể quên, những kỷ niệm cũ như vòng nguyệt quế không bao giờ lụi tàn, chiếu xuống đời ta một thứ ánh sáng huyễn hoặc như một nỗi ám ảnh, một sự day dứt, báo trước những ngày còn lại của cuộc đời ta sẽ luôn bị dày vò trong sự bấn loạn nội tâm.
    Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc,
    Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em.
    Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Còn điều chi em mải miết đi tìm?

    Phải! Ta đã yêu em như thế đó. Ta đã hy sinh cuộc đời mình cho em như đó là điều tất yếu, như dòng sông rồi cũng phải về với biển, như trăng khuyết rồi lại tròn, như đàn chim đến mùa lại quay về tổ. Tiếng nhạc piano một lần nữa lại vút lên dồn dập như khẳng định một lời tuyên thệ của trái tim. Vòng nguyệt quế của số phận đã đặt lên đầu ta một lời nguyện ước như một minh chứng cho tình yêu mãnh liệt, một tình yêu giúp vượt qua mọi trở ngại và sẵn sàng coi ?ochết là hạnh phúc?. Có ai coi chết là hạnh phúc không? Ta đó! Vậy mà em, người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc, em còn chưa hài lòng ở ta điều gì, còn mãi kiếm tìm điều gì trong hành trình đi tìm hạnh phúc?
    Tôi đã đến cùng em và tôi biết
    Em cũng là như mọi người thôi.
    Nhưng chưa hết cuộc yêu, tôi đã hiểu
    Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người.

    Ta cứ ngỡ em, người ?" đàn ?" bà - dấu ?" đêm ?" vào ?" trong ?" tóc, là một người đàn bà huyền bí dưới sự ràng buộc của định mệnh. Nhưng không, ta đến với em với tất cả sự chân thành của trái tim và bằng tình yêu chân thành đó, ta đã nhận ra em cũng như bao người đàn bà khác, có vui buồn, có đau khổ và cả sự khát khao hạnh phúc nữa. Nhưng vào khoảnh khắc đó, ta cũng hiểu thêm một điều rằng, em, người ?" đàn ?" bà ?" như ?" bao - người ?" đàn ?" bà ?" khác, mới chính là người sẽ ám ảnh ta trọn cả đời này. Ta nhận ra rằng cuộc đời này nếu thiếu em sẽ trở nên nhàm chán, sự tồn tại này nếu mất em sẽ trở thành vô nghĩa. Vậy mà ta cảm giác rằng điều đó đang ở rất gần ta, làm tim ta đau nhói. Cảm giác đó cũng được nhà thơ Lê Mạnh Tuấn nhắc đến:
    ... trái tim đau đã vắt kiệt đêm rồi
    Em vẫn xa, xa mãi

    Em đã ra đi dù rằng ta đã cho em tất cả mọi thứ ta có, ngay cả sự tồn tại của mình:
    Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá,
    Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi.
    Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp
    Khi thanh âm cũng bất lực như lời.

    Còn lại ta một mình với sự cô đơn, sự im lặng hãi hùng. Em đi rồi, nhưng nỗi ám ảnh về hình bóng của em thì dường như không bao giờ chấm dứt. Ngay cả nếu em có thành tượng đá, thành tro bụi thì cái sự im lặng của hư vô đó cũng đủ làm cho mọi thứ trong ta vỡ oà. Một mình ta với đêm dài câm lặng. ?oMênh mông quá, khoảng trống này ai lấp?. Nếu bạn đã từng nghe Lê Dung hát câu này thì mọi lời bình luận sẽ trở nên thừa thãi. Mất em rồi, mọi thứ trong ta đều trở nên trống rỗng. Ta tuyệt vọng trong sự bất lực của thanh âm.
    Sẽ chỉ còn quầng Thu thuở ấy
    Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời.
    Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Em tìm gì khi thất vọng về tôi?

    Rồi ta nhận ra rằng, mùa Thu xưa sẽ chỉ còn là một quầng Thu mờ ảo. Nhưng trong cái mờ ảo, mơ hồ, hư hư thực thực đó thì nỗi cô đơn của ta lại sáng vằng vặc như chưa từng và sẽ không bao giờ tắt. Nó chiếu rọi trên đầu ta như một sự thất vọng ghê gớm, một sự ám ảnh định mệnh đã được dự báo ngay từ lúc ?ochưa hết cuộc yêu?. Vào lúc đó, ta lại thấy em trở thành huyền bí, hư ảo. Dường như cái cảm giác thấu hiểu em là một người - đàn - bà - như - bao - người - đàn - bà - khác tan biến. Ta chợt nhận ra ta chưa hiểu gì em cả. Cả cuộc đời này ta không hiểu gì em cả. Câu cuối cùng ?oEm tìm gì khi thất vọng về tôi?? làm chúng ta bàng hoàng về sự thay đổi đột ngột trong suy nghĩ của người đàn ông. Chính ta, phải chính ta đã làm em thất vọng. Em đã đến với ta nhưng ta đã làm được gì cho em, có lẽ chả gì cả. Ta đã yêu em bằng tình yêu mê muội. Em thất vọng. Em đã ra đi. Lời nguyện thề ư, chết là hạnh phúc ư? Từng đó là chưa đủ. Em cần ở ta một cái khác. Cái gì ư? Chính ta cũng không hiểu. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu. Và nỗi cô đơn sẽ mãi vằng vặc trên đầu như sự trừng phạt cho kẻ thất bại trong trò chơi của số phận. Với âm hưởng chậm và nhẹ nhàng, đoạn cuối ca khúc như một một sự thừa nhận, thừa nhận trong sự bất lực.
    Toàn bộ ca khúc có một âm hưởng buồn, nhưng ở các cung bậc khác nhau, lúc thì là nỗi buồn da diết, sâu lắng, lúc thì cuộn cuộn trào dâng, đau đớn đến tột cùng, lục lại tê tái cắt da cắt thịt, lúc lại cay đắng xót xa. Phú Quang đã phổ nhạc rất thành công bài thơ cùng tên của Hồng Thanh Quang với chỉ ba thay đổi nhỏ về từ ngữ, làm cho bài thơ hay lên rất nhiều dưới sự trân trọng từng nốt nhạc. Với sự tinh tế của mình, Phú Quang đã chọn Lê Dung là người thể hiện ca khúc. Tôi cho rằng không còn ai có thể thể hiện xuất sắc Khúc mùa thu hơn người ca sĩ tài hoa đã quá cố này.
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  2. xktc

    xktc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2003
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0

    Lãng Đãng Chiều Đông Hà Nội
    Chiều đông... sương giăng phố vắng
    hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm
    Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng
    heo mây tan nhòa, bao giấc mơ xưa
    Giờ em... mong manh như khói, giờ ta nắng đã chiều rồi
    Tình xưa... giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi
    Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều
    Trao cho ta ấm nụ hôn lạnh, và vòng tay khao khát mong manh
    Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa
    Sương giăng trắng niềm mong chờ
    Chợt chiều đông... lạnh giá đến bơ vơ...
    Em thích chiều. Với em, chiều luôn đẹp và rất dễ làm cho lòng mình chùng xuống. Đã hẳn, mỗi mùa, chiều mỗi khác, cũng tựa như tâm hồn em vậy. Có khi chao nghiêng, có lúc bình an...
    Dấu hiệu của tiết mùa, nghe như rất mơ hồ vào khoảng chuyển giao. Bây giờ đã cuối thu. Dấu ấn của đông hằn rõ ở khắp nơi và đẹp gờn gợn, lúc chiều về. Cái đẹp của thời tiết, làm em nôn nao đón nhận những cơn gió mùa đông, ***g lộng và dữ dội. Co người trong giá rét và trong tâm hồn dậy lên bao nỗi niềm "Giờ em mong manh như khói, giờ ta nắng đã chiều rồi. Tình xưa giờ như chiếc lá..."
    Những câu hát trong ca khúc "Lãng đãng chiều đông Hà Nội" của Phú Quang thường trở lại và khẽ đập lên trái tim em, vào những buổi chiều như thế. Cho em thêm một lần nữa, được sống trở lại những tháng năm xưa, với những mùa đông sum vầy, những chiều có đôi trong mật ngọt hạnh phúc "Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều. Trao cho ta ấm nụ hôn lạnh, và vòng tay khao khát mong manh..."
    Trong ký ức của Phú Quang, nơi ấy tất nhiên là Hà Nội, với "tháp cổ mặc trầm". Còn em? Dù bao tháng năm đã đi qua, vẫn còn vẹn nguyên hoài niệm về một nơi chốn mù xa. Dẫu có muốn quên đi, thì ở nơi này vẫn cứ phải thẫn thờ, mỗi khi "Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa.Sương giăng trắng niềm mong chờ
    Chợt chiều đông, lạnh giá đến bơ vơ..."

    Như thể bây giờ và cả ngày sau nữa, chẳng bao giờ em hết yêu anh.
  3. xktc

    xktc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2003
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0

    Lãng Đãng Chiều Đông Hà Nội
    Chiều đông... sương giăng phố vắng
    hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm
    Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng
    heo mây tan nhòa, bao giấc mơ xưa
    Giờ em... mong manh như khói, giờ ta nắng đã chiều rồi
    Tình xưa... giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi
    Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều
    Trao cho ta ấm nụ hôn lạnh, và vòng tay khao khát mong manh
    Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa
    Sương giăng trắng niềm mong chờ
    Chợt chiều đông... lạnh giá đến bơ vơ...
    Em thích chiều. Với em, chiều luôn đẹp và rất dễ làm cho lòng mình chùng xuống. Đã hẳn, mỗi mùa, chiều mỗi khác, cũng tựa như tâm hồn em vậy. Có khi chao nghiêng, có lúc bình an...
    Dấu hiệu của tiết mùa, nghe như rất mơ hồ vào khoảng chuyển giao. Bây giờ đã cuối thu. Dấu ấn của đông hằn rõ ở khắp nơi và đẹp gờn gợn, lúc chiều về. Cái đẹp của thời tiết, làm em nôn nao đón nhận những cơn gió mùa đông, ***g lộng và dữ dội. Co người trong giá rét và trong tâm hồn dậy lên bao nỗi niềm "Giờ em mong manh như khói, giờ ta nắng đã chiều rồi. Tình xưa giờ như chiếc lá..."
    Những câu hát trong ca khúc "Lãng đãng chiều đông Hà Nội" của Phú Quang thường trở lại và khẽ đập lên trái tim em, vào những buổi chiều như thế. Cho em thêm một lần nữa, được sống trở lại những tháng năm xưa, với những mùa đông sum vầy, những chiều có đôi trong mật ngọt hạnh phúc "Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều. Trao cho ta ấm nụ hôn lạnh, và vòng tay khao khát mong manh..."
    Trong ký ức của Phú Quang, nơi ấy tất nhiên là Hà Nội, với "tháp cổ mặc trầm". Còn em? Dù bao tháng năm đã đi qua, vẫn còn vẹn nguyên hoài niệm về một nơi chốn mù xa. Dẫu có muốn quên đi, thì ở nơi này vẫn cứ phải thẫn thờ, mỗi khi "Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa.Sương giăng trắng niềm mong chờ
    Chợt chiều đông, lạnh giá đến bơ vơ..."

    Như thể bây giờ và cả ngày sau nữa, chẳng bao giờ em hết yêu anh.
  4. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Nỗi Nhớ Mùa Đông
    Nhạc: Phú Quang
    Thơ: Thảo Phương
    Dường như ai đi ngang cửa,
    Gió mùa đông bắc se lòng
    Chút lá thu vàng đã rụng
    Chiều nay cũng bỏ ta đi.
    Nằm nghe xôn xao tiếng đời
    Mà ngỡ ai đó nói cười
    Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
    Giờ đây cũng bỏ ta đi.
    Làm sao về được mùa đông
    Dòng sông đôi bờ cát trắng
    Làm sao về được mùa đông
    Để nghe chuông chiều xa vắng
    Thôi đành ru lòng mình vậy
    Vờ như mùa đông đã về
    Làm sao về được mùa đông
    Dòng sông đôi bờ cát trắng
    Làm sao về được mùa đông
    Mùa thu cây cầu đã gãy
    Thôi đành ru lòng mình vậy
    Vờ như mùa đông đã về
    Mùa đông bao giờ cũng thế. Khi thời tiết cuối thu, cái lạnh se sẽ tràn về. Dấu hiệu mơ hồ của mùa vào khoảng chuyển giao. Cái cảm giác cô đơn sẽ càng thêm khắc khoải. Từng chiếc lá vàng rơi rụng như hơi thở nhè nhẹ lúc chớm đông cũng khiến lòng người nao nao và ngỡ ngàng: dường như em đi ngang cửa?
    Chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi
    Đọc ?oGiận hờn mùa đông? khi đang nghe ?oNỗi nhớ mùa đông?, và vì thế mà có thể hiểu được cả người trách móc mùa đông và người bảo vệ mùa đông.
    Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi nhiều người yêu mùa thu đến thế. Mùa thu là mùa gió, mùa lá, mùa của những run rẩy và xốn xang.
    Lá vàng bay gom nỗi nhớ mùa thu...
    Sao lại có một mùa mà thiên nhiên đem trao thật nhiều thứ, cả gió heo may và hương hoa sữa, cả một sắc trời trong quá đỗi bình yên. Nhưng cũng vì thế mà mùa thu thật ngắn, và được đặt giữa hai tiết trời khắc nghiệt: mùa bão và mùa đông. Vì vậy, cô bé ơi, khi ta hay ai đó nói với em rằng
    Thu chỉ đẹp khi có đông về...
    thì em hãy tin, và đừng oán hờn sự thật nữa em nghe. Em trách mùa đông mang heo may của em đi mất, và cùng với thu qua là kỷ niệm cũng ra đi. Không phải tại mùa đông, em ơi, dù ta cũng yêu mùa thu như em nhưng ta biết rằng không phải. Bài hát mùa đông đã vang lên rồi, em nghe nhé em:
    Làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng, làm sao về được mùa đông, để nghe chuông chiều xa vắng
    Khi em biết được rằng có ai đó cũng đang nhớ mùa đông như em nhớ mùa thu, thì em sẽ bớt buồn và rất có thể sẽ lại mỉm cười, và tha thứ cho họ cái tội đã nói rằng mùa thu của em ?ođẹp mà chẳng hề nồng nhiệt? đúng không em? Rồi lúc đó, em sẽ không ghét mùa đông nữa, cũng như không hề ghét ?ochói chang nắng hè? và ?oẩm ướt mưa xuân?. Người ta bảo ?ogió đông cũng biết thì thầm những lời ru?. Có lẽ em sẽ chẳng tin ngay đâu, nhưng rồi sẽ lắng nghe trong lời gió nói. Nếu có khi nào em thức dậy sau một giấc ngủ có những lời ru như vậy, em sẽ đến và kể cho ta nghe phải không?
    Ơ này cô bé giận hờn mùa đông, lời cuối ta muốn nhắc em khi đọc bài thơ này là
    Em đừng khóc nếu chỉ vì tiếc nuối...
    Em hãy hát ?oNgủ ngoan nào ơi trái tim ta?. Hãy để trong trái tim em nỗi buồn khép mắt. Và niềm vui, sẽ có một ngày he hé mỉm cười. ?oNắng bừng rạng góc vườn hoa sứ trắng". Em có tin không em?
    <P><FONT color=crimson size=3><STRONG>Hãy tha thứ cho người không có lỗi!</STRONG></FONT></P>
    Được augustan sửa chữa / chuyển vào 00:35 ngày 29/09/2003
  5. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Nỗi Nhớ Mùa Đông
    Nhạc: Phú Quang
    Thơ: Thảo Phương
    Dường như ai đi ngang cửa,
    Gió mùa đông bắc se lòng
    Chút lá thu vàng đã rụng
    Chiều nay cũng bỏ ta đi.
    Nằm nghe xôn xao tiếng đời
    Mà ngỡ ai đó nói cười
    Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
    Giờ đây cũng bỏ ta đi.
    Làm sao về được mùa đông
    Dòng sông đôi bờ cát trắng
    Làm sao về được mùa đông
    Để nghe chuông chiều xa vắng
    Thôi đành ru lòng mình vậy
    Vờ như mùa đông đã về
    Làm sao về được mùa đông
    Dòng sông đôi bờ cát trắng
    Làm sao về được mùa đông
    Mùa thu cây cầu đã gãy
    Thôi đành ru lòng mình vậy
    Vờ như mùa đông đã về
    Mùa đông bao giờ cũng thế. Khi thời tiết cuối thu, cái lạnh se sẽ tràn về. Dấu hiệu mơ hồ của mùa vào khoảng chuyển giao. Cái cảm giác cô đơn sẽ càng thêm khắc khoải. Từng chiếc lá vàng rơi rụng như hơi thở nhè nhẹ lúc chớm đông cũng khiến lòng người nao nao và ngỡ ngàng: dường như em đi ngang cửa?
    Chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi
    Đọc ?oGiận hờn mùa đông? khi đang nghe ?oNỗi nhớ mùa đông?, và vì thế mà có thể hiểu được cả người trách móc mùa đông và người bảo vệ mùa đông.
    Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi nhiều người yêu mùa thu đến thế. Mùa thu là mùa gió, mùa lá, mùa của những run rẩy và xốn xang.
    Lá vàng bay gom nỗi nhớ mùa thu...
    Sao lại có một mùa mà thiên nhiên đem trao thật nhiều thứ, cả gió heo may và hương hoa sữa, cả một sắc trời trong quá đỗi bình yên. Nhưng cũng vì thế mà mùa thu thật ngắn, và được đặt giữa hai tiết trời khắc nghiệt: mùa bão và mùa đông. Vì vậy, cô bé ơi, khi ta hay ai đó nói với em rằng
    Thu chỉ đẹp khi có đông về...
    thì em hãy tin, và đừng oán hờn sự thật nữa em nghe. Em trách mùa đông mang heo may của em đi mất, và cùng với thu qua là kỷ niệm cũng ra đi. Không phải tại mùa đông, em ơi, dù ta cũng yêu mùa thu như em nhưng ta biết rằng không phải. Bài hát mùa đông đã vang lên rồi, em nghe nhé em:
    Làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng, làm sao về được mùa đông, để nghe chuông chiều xa vắng
    Khi em biết được rằng có ai đó cũng đang nhớ mùa đông như em nhớ mùa thu, thì em sẽ bớt buồn và rất có thể sẽ lại mỉm cười, và tha thứ cho họ cái tội đã nói rằng mùa thu của em ?ođẹp mà chẳng hề nồng nhiệt? đúng không em? Rồi lúc đó, em sẽ không ghét mùa đông nữa, cũng như không hề ghét ?ochói chang nắng hè? và ?oẩm ướt mưa xuân?. Người ta bảo ?ogió đông cũng biết thì thầm những lời ru?. Có lẽ em sẽ chẳng tin ngay đâu, nhưng rồi sẽ lắng nghe trong lời gió nói. Nếu có khi nào em thức dậy sau một giấc ngủ có những lời ru như vậy, em sẽ đến và kể cho ta nghe phải không?
    Ơ này cô bé giận hờn mùa đông, lời cuối ta muốn nhắc em khi đọc bài thơ này là
    Em đừng khóc nếu chỉ vì tiếc nuối...
    Em hãy hát ?oNgủ ngoan nào ơi trái tim ta?. Hãy để trong trái tim em nỗi buồn khép mắt. Và niềm vui, sẽ có một ngày he hé mỉm cười. ?oNắng bừng rạng góc vườn hoa sứ trắng". Em có tin không em?
    <P><FONT color=crimson size=3><STRONG>Hãy tha thứ cho người không có lỗi!</STRONG></FONT></P>
    Được augustan sửa chữa / chuyển vào 00:35 ngày 29/09/2003
  6. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Đã có một thời
    Ngỡ là chị Du sẽ viết về bài hát Đã có một thời, nhưng lại không phải vậy. Tìm một niềm đồng cảm, cứ gì phải là bài hát ấy. Bây giờ ai đang hát những bài hát mùa đông, còn em, em đang hát về biển. Bài viết này tặng cho chiaki và chị Du. Không hiểu khi nghe bài hát Đã có một thời chị Du có cùng cảm xúc như Baby không nhỉ?
    "Đã có một thời em yêu anh như thế!"
    Cho chiaki & chị Du
    Cảm ơn chip đã viết những câu văn thật hay, để Baby dùng làm lời đề tựa cho bài viết này.
    ?oTa về đây nghe sóng, sóng hát niềm mong chờ, mà như thấy trong mơ...?, giai điệu nào khi mình yêu nhau anh nhỉ. 7 khuông nhạc đồ mi son, có kịp để không lỗi nhịp cùng khuông nhạc sắc màu cuộc sống. Bàn chân mình chạy trên cát biển, có nốt nhạc nào kịp khua rộn ràng sau gót chân mình không anh. Tay mình cầm tay trong ánh trăng bạc, nốt nhạc nào kịp mênh mang gieo giữa anh và em...
    Mỗi khi nghĩ về biển, về những lứa đôi yêu nhau đang giỡn đùa cùng sóng Baby lại nghĩ về những câu chip viết. Lần này đến với biển, với tình yêu bằng một bài hát khác, buồn như một nốt trầm giữa tiếng sóng gọi lao xao.
    Biển xanh rờn và cát trắng dịu êm
    Đã có một thời em yêu anh như thế,
    Ngọt mía lau và nồng hương quế,
    Em yêu anh như kẻ lần đầu đến với đại dương.
    Biển rất xanh và cát trắng dịu êm.
    Con sóng ru lời hát ru bình yên
    Và từng cánh buồm lộng gió khơi xa,
    Đã có một thời em yêu anh như thế ...

    Tác giả của bài thơ này là ai, em không biết nữa. Đi qua nỗi buồn, vượt qua giông bão, nghĩ về anh và về chúng mình. Đã có một thời em yêu anh như thế!
    Cả trái tim thổn thức bao chờ mong
    Và ước mơ về những bến bờ xa.
    Biển chợt dâng trào ngàn nỗi khát khao
    Khi ánh mắt anh trao cho em niềm thương mến.

    Anh chưa bao giờ nói anh yêu em. Anh nói bằng ánh mắt, anh nói bằng vòng tay, anh nói bằng lời thì thầm giữa muôn ngàn con sóng vỗ. Ánh mắt ấy theo đuổi em suốt cả cuộc đời, ám ảnh em mỗi khi đứng trước biển, khát khao gặp lại dù chỉ ánh nhìn ngày ấy. Nhưng nỗi khát khao của biển chỉ gửi vào trong trăm ngàn con sóng. Những con sóng vẫn gọi từng giây, từng phút, biết có còn ai nghe?
    Nhưng anh đi xa rồi,
    nơi chân mây cuối trời
    để lại mình em với nỗi đơi côi
    Những tháng năm xa dần
    Giấc mơ xưa phai tàn, em như kẻ chài mòn tay với biển
    Rồi những ngày giông bão tràn qua
    Biển thét gào giận dữ cuồng điên,
    Làm sao, làm sao em giữ được tình yêu ?

    "Em như kẻ chài mòn tay với biển" nghe sao buồn đến vậy. Tưởng là gắn bó cuộc đời với biển, vui buồn cùng biển thì cả cuộc đời sẽ mãi có biển và yêu biển. "Mòn tay với biển", lại mỏi mệt rồi, lại là buồn chán rồi. Khi người ta quá gắn bó với một cái gì đó người ta dễ coi thường nó, nhưng đến khi đánh mất rồi người ta mới hiểu nó cần với cuộc đời xiết bao. Này chàng trai "mòn tay với biển" anh có buồn khi biển đầy bão giông. Anh đâu hiểu rằng biển thét gào giận dữ cuồng điên nhưng vẫn là khát khao anh ạ.
    Giọng hát của cô gái dữ dội, nghe như âm vang của những đợt sóng cuốn đến lao vào vách đá, trùm lên đá những dải bọt trắng xoá giận dữ rồi lại theo những khe trên đá chảy xuống, xuôi và buồn như những giọt nước mắt. Sóng dù có thế nào cũng mãi không nhấn chìm được vách đá dẫu biển giận dữ cuồng điên. Em là con sóng, "Làm sao, làm sao em giữ được tình yêu?". Cụm từ "làm sao" được lặp lại hai lần - sự day dứt và dằn vặt đã lên tới đỉnh điểm.
    Có chiều nào em lang thang trên biển, biển vẫn xanh và cát trắng vẫn dịu êm như thuở còn nhau. Em hiểu ra rằng "chỉ có một thời em yêu anh như thế".
    Đã có một thời và phải có một thời như thế.
    sẽ nối bước theo ta những lứa đôi tuổi trẻ,
    Những lỗi lầm và những xót xa.
    Nhưng mãi còn trong trái tim ta,
    Dẫu là biển của một thời đã mất.

    Nghe những câu hát này em nhớ đến Bài thơ cuộc đời của Olga Bergon.
    "Sóng đã xa rồi, anh cũng thế
    Em khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa theo."

    Sẽ có những chàng trai cô gái nào như em, như anh, cùng ngồi trước biển. Em hi vọng là họ đến được bờ hạnh phúc ngọt ngào, tay trong tay trong ánh trăng bạc, và trước biển. Biển vẫn thế, sau giận dữ, buồn đau, sau sóng gió cuồng điên lại trở về là biển hiền hoà. Nhưng biển của một thời đã mất thì không bao giờ tìm lại được, bởi thời gian trôi, mọi việc sẽ khác đi. Sóng có hiền hoà vẫn chẳng phải sóng của ngày hôm qua, biển của chúng mình giờ là biển của một thời đã mất!
    (Bài viết của Nhoc)
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  7. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Đã có một thời
    Ngỡ là chị Du sẽ viết về bài hát Đã có một thời, nhưng lại không phải vậy. Tìm một niềm đồng cảm, cứ gì phải là bài hát ấy. Bây giờ ai đang hát những bài hát mùa đông, còn em, em đang hát về biển. Bài viết này tặng cho chiaki và chị Du. Không hiểu khi nghe bài hát Đã có một thời chị Du có cùng cảm xúc như Baby không nhỉ?
    "Đã có một thời em yêu anh như thế!"
    Cho chiaki & chị Du
    Cảm ơn chip đã viết những câu văn thật hay, để Baby dùng làm lời đề tựa cho bài viết này.
    ?oTa về đây nghe sóng, sóng hát niềm mong chờ, mà như thấy trong mơ...?, giai điệu nào khi mình yêu nhau anh nhỉ. 7 khuông nhạc đồ mi son, có kịp để không lỗi nhịp cùng khuông nhạc sắc màu cuộc sống. Bàn chân mình chạy trên cát biển, có nốt nhạc nào kịp khua rộn ràng sau gót chân mình không anh. Tay mình cầm tay trong ánh trăng bạc, nốt nhạc nào kịp mênh mang gieo giữa anh và em...
    Mỗi khi nghĩ về biển, về những lứa đôi yêu nhau đang giỡn đùa cùng sóng Baby lại nghĩ về những câu chip viết. Lần này đến với biển, với tình yêu bằng một bài hát khác, buồn như một nốt trầm giữa tiếng sóng gọi lao xao.
    Biển xanh rờn và cát trắng dịu êm
    Đã có một thời em yêu anh như thế,
    Ngọt mía lau và nồng hương quế,
    Em yêu anh như kẻ lần đầu đến với đại dương.
    Biển rất xanh và cát trắng dịu êm.
    Con sóng ru lời hát ru bình yên
    Và từng cánh buồm lộng gió khơi xa,
    Đã có một thời em yêu anh như thế ...

    Tác giả của bài thơ này là ai, em không biết nữa. Đi qua nỗi buồn, vượt qua giông bão, nghĩ về anh và về chúng mình. Đã có một thời em yêu anh như thế!
    Cả trái tim thổn thức bao chờ mong
    Và ước mơ về những bến bờ xa.
    Biển chợt dâng trào ngàn nỗi khát khao
    Khi ánh mắt anh trao cho em niềm thương mến.

    Anh chưa bao giờ nói anh yêu em. Anh nói bằng ánh mắt, anh nói bằng vòng tay, anh nói bằng lời thì thầm giữa muôn ngàn con sóng vỗ. Ánh mắt ấy theo đuổi em suốt cả cuộc đời, ám ảnh em mỗi khi đứng trước biển, khát khao gặp lại dù chỉ ánh nhìn ngày ấy. Nhưng nỗi khát khao của biển chỉ gửi vào trong trăm ngàn con sóng. Những con sóng vẫn gọi từng giây, từng phút, biết có còn ai nghe?
    Nhưng anh đi xa rồi,
    nơi chân mây cuối trời
    để lại mình em với nỗi đơi côi
    Những tháng năm xa dần
    Giấc mơ xưa phai tàn, em như kẻ chài mòn tay với biển
    Rồi những ngày giông bão tràn qua
    Biển thét gào giận dữ cuồng điên,
    Làm sao, làm sao em giữ được tình yêu ?

    "Em như kẻ chài mòn tay với biển" nghe sao buồn đến vậy. Tưởng là gắn bó cuộc đời với biển, vui buồn cùng biển thì cả cuộc đời sẽ mãi có biển và yêu biển. "Mòn tay với biển", lại mỏi mệt rồi, lại là buồn chán rồi. Khi người ta quá gắn bó với một cái gì đó người ta dễ coi thường nó, nhưng đến khi đánh mất rồi người ta mới hiểu nó cần với cuộc đời xiết bao. Này chàng trai "mòn tay với biển" anh có buồn khi biển đầy bão giông. Anh đâu hiểu rằng biển thét gào giận dữ cuồng điên nhưng vẫn là khát khao anh ạ.
    Giọng hát của cô gái dữ dội, nghe như âm vang của những đợt sóng cuốn đến lao vào vách đá, trùm lên đá những dải bọt trắng xoá giận dữ rồi lại theo những khe trên đá chảy xuống, xuôi và buồn như những giọt nước mắt. Sóng dù có thế nào cũng mãi không nhấn chìm được vách đá dẫu biển giận dữ cuồng điên. Em là con sóng, "Làm sao, làm sao em giữ được tình yêu?". Cụm từ "làm sao" được lặp lại hai lần - sự day dứt và dằn vặt đã lên tới đỉnh điểm.
    Có chiều nào em lang thang trên biển, biển vẫn xanh và cát trắng vẫn dịu êm như thuở còn nhau. Em hiểu ra rằng "chỉ có một thời em yêu anh như thế".
    Đã có một thời và phải có một thời như thế.
    sẽ nối bước theo ta những lứa đôi tuổi trẻ,
    Những lỗi lầm và những xót xa.
    Nhưng mãi còn trong trái tim ta,
    Dẫu là biển của một thời đã mất.

    Nghe những câu hát này em nhớ đến Bài thơ cuộc đời của Olga Bergon.
    "Sóng đã xa rồi, anh cũng thế
    Em khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa theo."

    Sẽ có những chàng trai cô gái nào như em, như anh, cùng ngồi trước biển. Em hi vọng là họ đến được bờ hạnh phúc ngọt ngào, tay trong tay trong ánh trăng bạc, và trước biển. Biển vẫn thế, sau giận dữ, buồn đau, sau sóng gió cuồng điên lại trở về là biển hiền hoà. Nhưng biển của một thời đã mất thì không bao giờ tìm lại được, bởi thời gian trôi, mọi việc sẽ khác đi. Sóng có hiền hoà vẫn chẳng phải sóng của ngày hôm qua, biển của chúng mình giờ là biển của một thời đã mất!
    (Bài viết của Nhoc)
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  8. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Theo tui được biết thì ông có khoảng 300 ca khúc cơ, những mới chỉ công bố khoảng 70 bài gì đó vì tới nay ông đã có 6 album rồi mà lị. Cộng với những bài hát được phát hành lẻ trong các CD khác như: Gửi một tình yêu (tui bị mất CD này, đang cay lắm đây vì bài này hay cực), Lời rêu (bài này cũng rất đỉnh), Sinh nhật đen, Phía tối tâm hồn tôi (dành cho chị em đó, để hiểu thêm về đấng mày râu), Nỗi khát khao mặt trời... Các bài mà chúng ta chưa biết vẫn còn ở trong ngăn tủ nơi ông đang ở.
    Còn nếu tính cả các ca khúc viết cho phim, sân khấu, và các nhạc phẩm không lời thì con số đó phải lên đến hơn nghìn.
    Năm nào ông cũng tổ chức một đêm diễn ở Hà Nội. Năm nay ông đã làm chương trình như thế rồi nhưng không quảng cáo rầm rộ như mọi năm. Có lẽ là để tránh vận đen đang đeo đuổi. (Ông vừa thoát khỏi sự ám ảnh của căn bệnh ung thư do các bác sỹ chẩn đoán... nhầm; lại phải đóng cửa quán cafe ưa thích của mình). Chương trình được tổ chức hồi cuối tháng 9, do Thảo Vân dàn dựng và dẫn chương trình. Lần này ông mang thứ âm nhạc sang trọng của mình đến với các bạn trẻ ở trường Đại học ngoại ngữ Hà nội. Chỉ một đêm diễn duy nhất. Ông dường như đang rất vội vàng với nhiều dự định. Theo nhiều nguồn tin, ông đang có kế hoạch chuyển ra Hà Nội sống.
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  9. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Theo tui được biết thì ông có khoảng 300 ca khúc cơ, những mới chỉ công bố khoảng 70 bài gì đó vì tới nay ông đã có 6 album rồi mà lị. Cộng với những bài hát được phát hành lẻ trong các CD khác như: Gửi một tình yêu (tui bị mất CD này, đang cay lắm đây vì bài này hay cực), Lời rêu (bài này cũng rất đỉnh), Sinh nhật đen, Phía tối tâm hồn tôi (dành cho chị em đó, để hiểu thêm về đấng mày râu), Nỗi khát khao mặt trời... Các bài mà chúng ta chưa biết vẫn còn ở trong ngăn tủ nơi ông đang ở.
    Còn nếu tính cả các ca khúc viết cho phim, sân khấu, và các nhạc phẩm không lời thì con số đó phải lên đến hơn nghìn.
    Năm nào ông cũng tổ chức một đêm diễn ở Hà Nội. Năm nay ông đã làm chương trình như thế rồi nhưng không quảng cáo rầm rộ như mọi năm. Có lẽ là để tránh vận đen đang đeo đuổi. (Ông vừa thoát khỏi sự ám ảnh của căn bệnh ung thư do các bác sỹ chẩn đoán... nhầm; lại phải đóng cửa quán cafe ưa thích của mình). Chương trình được tổ chức hồi cuối tháng 9, do Thảo Vân dàn dựng và dẫn chương trình. Lần này ông mang thứ âm nhạc sang trọng của mình đến với các bạn trẻ ở trường Đại học ngoại ngữ Hà nội. Chỉ một đêm diễn duy nhất. Ông dường như đang rất vội vàng với nhiều dự định. Theo nhiều nguồn tin, ông đang có kế hoạch chuyển ra Hà Nội sống.
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  10. tinyhueanh

    tinyhueanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2003
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng mới biết cảm nhận và yêu nhạc Phú Quang đây thôi. Tình cờ sao những người bạn mà tôi yêu quý lại yêu nhạc Phú Quang đến vậy. Và những con người lại có một tâm hồn rất sâu sắc. Sinh nhật thàng bạn thân những lần gần đây quà cho nó bao giờ cũng là đĩa nhạc Phú Quang thôi. "Sao mọi người lại yêu nhac Phú Quang nhiều đến thê nhi???" Tôi hỏi thằng bạn thân. Nó nói: "mỗi người có một sở thích và sự cảm nhận riêng, cứ nghe đi rồi mày sẽ hiểu!" Và tôi đã tìm đến nhạc Phú Quang từ đấy. Rồi tôi yêu nhạc của ông lúc nào chảng biết. Khi quá mệt mỏi với cuộc sống đời thường, hay những đêm không ngủ được,... nhạc Phú Quang lam tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhang hơn. Co ban nào nghe nhac buồn để cảm thấy bình yên hơn không???
    Note: Xin loi, cho mình hỏi chút nha. Mình rất muốn có một quyển :Tuyển tập nhũng bài hát của nhạc sỹ Phú Quang, ban co biết ở đâu bán không, chỉ giúp mình với???
    Thank alots

Chia sẻ trang này