1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cảm nhận Phú Quang

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi Augustan, 16/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tinyhueanh

    tinyhueanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2003
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng mới biết cảm nhận và yêu nhạc Phú Quang đây thôi. Tình cờ sao những người bạn mà tôi yêu quý lại yêu nhạc Phú Quang đến vậy. Và những con người lại có một tâm hồn rất sâu sắc. Sinh nhật thàng bạn thân những lần gần đây quà cho nó bao giờ cũng là đĩa nhạc Phú Quang thôi. "Sao mọi người lại yêu nhac Phú Quang nhiều đến thê nhi???" Tôi hỏi thằng bạn thân. Nó nói: "mỗi người có một sở thích và sự cảm nhận riêng, cứ nghe đi rồi mày sẽ hiểu!" Và tôi đã tìm đến nhạc Phú Quang từ đấy. Rồi tôi yêu nhạc của ông lúc nào chảng biết. Khi quá mệt mỏi với cuộc sống đời thường, hay những đêm không ngủ được,... nhạc Phú Quang lam tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhang hơn. Co ban nào nghe nhac buồn để cảm thấy bình yên hơn không???
    Note: Xin loi, cho mình hỏi chút nha. Mình rất muốn có một quyển :Tuyển tập nhũng bài hát của nhạc sỹ Phú Quang, ban co biết ở đâu bán không, chỉ giúp mình với???
    Thank alots
  2. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    So với dân số Việt Nam ta thì số người biết và yêu nhạc Phú Quang không phải là nhiều, nhưng những ai đã trót yêu nhạc của ông thì tình yêu đó không bao giờ kết thúc.
    Trong đời sống âm nhạc hiện nay, những bài ca sống lâu như của ông không phải là nhiều. Ta có thể thấy giới trẻ rộ lên một bài hát mới nào đó rồi sau một thời gian không lâu, nó lại chìm vào quên lãng. Nhưng những ai đã từng có trong tay CD nhạc của Phú Quang thì nó luôn luôn còn đó, vĩnh viễn như tác phẩm của ông vậy.
    Ngày trước có nhà xuất bản đã in một tuyển tập những bài hát của Phú Quang. Bây giờ không còn sót một quyển nào trong các hiệu sách. May chăng bạn có thể tìm thấy trong các cửa hàng sách cũ. Có một câu chuyện vui về tuyển tập này: có một lần có một bạn (tất nhiên là thích nhạc Phú Quang) đến nhà ông chơi, thấy tuyển tập đó mới "rinh trộm" về nhà dùng. Phú Quang tìm mãi không thấy, sau mới vỡ lẽ ra là bạn đó mượn tạm. Ông cười hóm hỉnh và kết luận rất hài hước: "đó là một tội lỗi rất đáng yêu!"; và ông thấy hạnh phúc vì điều đó.
    Tuy nhiên, thời điểm xuất bản tuyển tập đó đã lâu nên những bài hát mới sẽ không có trong tuyển tập đó. Hiện nay cũng không có tuyển tập riêng nào của Phú Quang cả. Đây là điều thật đáng tiếc đối với những ai yêu nhạc Phú. Tuy nhiên, ở topic "Nhạc PHÚ QUANG !!! SHARE FOR FREE !!!" của bạn ndh117 trong diễn đàn Âm nhạc này có ý định share các bài hát của Phú Quang mà bạn ý có. Bạn có thể liên lạc với ndh117 để có các bài hát mà bạn thích.
    Chúc bạn vui.
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  3. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    So với dân số Việt Nam ta thì số người biết và yêu nhạc Phú Quang không phải là nhiều, nhưng những ai đã trót yêu nhạc của ông thì tình yêu đó không bao giờ kết thúc.
    Trong đời sống âm nhạc hiện nay, những bài ca sống lâu như của ông không phải là nhiều. Ta có thể thấy giới trẻ rộ lên một bài hát mới nào đó rồi sau một thời gian không lâu, nó lại chìm vào quên lãng. Nhưng những ai đã từng có trong tay CD nhạc của Phú Quang thì nó luôn luôn còn đó, vĩnh viễn như tác phẩm của ông vậy.
    Ngày trước có nhà xuất bản đã in một tuyển tập những bài hát của Phú Quang. Bây giờ không còn sót một quyển nào trong các hiệu sách. May chăng bạn có thể tìm thấy trong các cửa hàng sách cũ. Có một câu chuyện vui về tuyển tập này: có một lần có một bạn (tất nhiên là thích nhạc Phú Quang) đến nhà ông chơi, thấy tuyển tập đó mới "rinh trộm" về nhà dùng. Phú Quang tìm mãi không thấy, sau mới vỡ lẽ ra là bạn đó mượn tạm. Ông cười hóm hỉnh và kết luận rất hài hước: "đó là một tội lỗi rất đáng yêu!"; và ông thấy hạnh phúc vì điều đó.
    Tuy nhiên, thời điểm xuất bản tuyển tập đó đã lâu nên những bài hát mới sẽ không có trong tuyển tập đó. Hiện nay cũng không có tuyển tập riêng nào của Phú Quang cả. Đây là điều thật đáng tiếc đối với những ai yêu nhạc Phú. Tuy nhiên, ở topic "Nhạc PHÚ QUANG !!! SHARE FOR FREE !!!" của bạn ndh117 trong diễn đàn Âm nhạc này có ý định share các bài hát của Phú Quang mà bạn ý có. Bạn có thể liên lạc với ndh117 để có các bài hát mà bạn thích.
    Chúc bạn vui.
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  4. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Đâu Phải Bởi Mùa Thu
    Nhạc: Phú Quang
    Thơ: Giáng Vân
    Trình bày: Thanh Lam

    Em ru gì, lời ru cho đá núi, đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian,
    Em ru gì lời ru cho biển khơi, biển khơi biết bao giờ ngừng lặng.
    Em ru gì lời ru cho anh một đời đam mê, một đời giông tố,
    Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha
    Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
    Thôi đừng hát ru ... thôi đừng day dứt ...
    Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.
    Em ru gì, lời ru bao tiếc nuối
    Tiếc nuối một đời ước vọng tàn phai,
    Em ru gì, lời ru cho ngày mai,
    Thời gian có bao giờ trở lại,
    Em ru gì, lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố,
    Em ru gì cho ta, khi bao ngày phôi pha,
    Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng,
    Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt,
    Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.
    Tôi đang ở xa Hà Nội vào những ngày Hà Nội bắt đầu bớt nắng và đã thấy lác đác lá rơi... Lá rơi, dấu hiệu một mùa thu. Lá rơi, cái khoảnh khắc nhớ nhung và nuối tiếc. Mùa thu chợt tràn về trong tôi bằng nỗi ám ảnh lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu...
    Bài hát Đâu phải bởi mùa thu được nhạc sĩ Phú Quang viết từ năm 1976, phổ thơ của nữ sĩ Giáng Vân. Thực ra, bài thơ mang một tâm trạng khác, chứ không phải " phân biện" về những lỗi lầm không thể thuộc về ai như trong bài hát. Nhạc sĩ Phú Quang đã từng tâm sự: ?oTôi mượn những câu chữ lóng lánh của Giáng Vân để viết. Lúc đầu tôi không biết nói thế nào, chỉ sợ tác giả thơ sẽ giận. May mắn, Giáng Vân đồng tình một cách thích thú!?
    Em ru gì lời ru cho đá núi
    Đá núi tật nguyền, vết sẹo thời gian
    Em ru gì lời ru cho biển khơi
    Biển khơi có bao giờ ngừng lặng

    Những lời ru tha thiết ấy được ru trên môi bao người từ thập niên trước đến thập niên này, và đến hôm nay vẫn còn cảm xúc mới nguyên trong tôi. Có điều gì như xót xa, có điều gì như cam chịu, phải chăng là một sự tự vấn, tự hỏi, tự trả lời?
    Em ru gì cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố
    Em ru gì cho ta qua bao ngày phôi pha

    Cứ thế, người yêu nói với người yêu, mà như gọi vào thăm thẳm lòng mình. ?oEm ru gì... Em ru gì...? tưởng như trách móc đấy, nhưng không, đó là những lời thì thầm đầy sẻ chia. Mọi điều rồi sẽ qua đi, trước cái với tay bất lực níu lại. Ngày tháng trôi đi, dòng sông trôi đi, đam mê trôi đi, giông tố trôi đi, ngộ nhận cũng trôi đi... Sự đổ vỡ vô tội, cuộc chia tay không ai có lỗi.
    Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
    Bài hát chuyển sang một bến bờ khác, nuối tiếc ngỡ ngàng. Với tôi, đây là ấn tượng khó quên nhất trong bài hát. Ai vừa hát lên cao sao đột nhiên im lặng? Câu hát trắc ẩn đó không "tắt nửa chừng" mà dâng oà lên trong lòng người nghe một niềm yêu, một nỗi nhớ. Câu hát yếu đuối và mong manh như trái tim con người. Bây giờ chỉ còn kỷ niệm cháy lao xao trong ngọn nến tâm linh
    Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt
    Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu

    Tiếng lá rơi hay tiếng em ru? Tiếng lá rơi nhiều như trút hay tiếng ngày xưa vọng về? Có thể em đang hát cũng có thể anh đang khóc hay ngược lại... Nhưng đừng đổ tội cho ai cả, đừng trách ai cả. Ai không lỡ lầm, mà lỡ lầm là lẽ đương nhiên của đời người, vì thế lỡ lầm không thuộc về ai. Cũng như ?olá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu?.
    Tiếng hát của Thanh Lam dắt người nghe vào một không gian mùa thu mênh mang, mênh mang đam mê, mênh mang giông tố.
    [Em ru gì, lời ru bao tiếc nuối,
    Tiếc nuối một đời ước vọng tàn phai

    Thế thôi, quẩn quanh trong lòng mình một chút để được trở về với chính mình, để thấy mình đang mất mát, để thấy mình đang hạnh phúc... Hãy hát đi, hát với Giáng Vân, hát với Phú Quang, hát cùng Thanh Lam, hát cho những mùa thu đã đến và đã đi qua cuộc đời mình.
    Em ru gì lời ru cho anh
    Một đời đam mê một đời giông tố
    Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha
    Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
    Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt
    Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu

    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
    Được augustan sửa chữa / chuyển vào 19:54 ngày 13/10/2003
  5. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Đâu Phải Bởi Mùa Thu
    Nhạc: Phú Quang
    Thơ: Giáng Vân
    Trình bày: Thanh Lam

    Em ru gì, lời ru cho đá núi, đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian,
    Em ru gì lời ru cho biển khơi, biển khơi biết bao giờ ngừng lặng.
    Em ru gì lời ru cho anh một đời đam mê, một đời giông tố,
    Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha
    Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
    Thôi đừng hát ru ... thôi đừng day dứt ...
    Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.
    Em ru gì, lời ru bao tiếc nuối
    Tiếc nuối một đời ước vọng tàn phai,
    Em ru gì, lời ru cho ngày mai,
    Thời gian có bao giờ trở lại,
    Em ru gì, lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố,
    Em ru gì cho ta, khi bao ngày phôi pha,
    Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng,
    Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt,
    Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.
    Tôi đang ở xa Hà Nội vào những ngày Hà Nội bắt đầu bớt nắng và đã thấy lác đác lá rơi... Lá rơi, dấu hiệu một mùa thu. Lá rơi, cái khoảnh khắc nhớ nhung và nuối tiếc. Mùa thu chợt tràn về trong tôi bằng nỗi ám ảnh lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu...
    Bài hát Đâu phải bởi mùa thu được nhạc sĩ Phú Quang viết từ năm 1976, phổ thơ của nữ sĩ Giáng Vân. Thực ra, bài thơ mang một tâm trạng khác, chứ không phải " phân biện" về những lỗi lầm không thể thuộc về ai như trong bài hát. Nhạc sĩ Phú Quang đã từng tâm sự: ?oTôi mượn những câu chữ lóng lánh của Giáng Vân để viết. Lúc đầu tôi không biết nói thế nào, chỉ sợ tác giả thơ sẽ giận. May mắn, Giáng Vân đồng tình một cách thích thú!?
    Em ru gì lời ru cho đá núi
    Đá núi tật nguyền, vết sẹo thời gian
    Em ru gì lời ru cho biển khơi
    Biển khơi có bao giờ ngừng lặng

    Những lời ru tha thiết ấy được ru trên môi bao người từ thập niên trước đến thập niên này, và đến hôm nay vẫn còn cảm xúc mới nguyên trong tôi. Có điều gì như xót xa, có điều gì như cam chịu, phải chăng là một sự tự vấn, tự hỏi, tự trả lời?
    Em ru gì cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố
    Em ru gì cho ta qua bao ngày phôi pha

    Cứ thế, người yêu nói với người yêu, mà như gọi vào thăm thẳm lòng mình. ?oEm ru gì... Em ru gì...? tưởng như trách móc đấy, nhưng không, đó là những lời thì thầm đầy sẻ chia. Mọi điều rồi sẽ qua đi, trước cái với tay bất lực níu lại. Ngày tháng trôi đi, dòng sông trôi đi, đam mê trôi đi, giông tố trôi đi, ngộ nhận cũng trôi đi... Sự đổ vỡ vô tội, cuộc chia tay không ai có lỗi.
    Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
    Bài hát chuyển sang một bến bờ khác, nuối tiếc ngỡ ngàng. Với tôi, đây là ấn tượng khó quên nhất trong bài hát. Ai vừa hát lên cao sao đột nhiên im lặng? Câu hát trắc ẩn đó không "tắt nửa chừng" mà dâng oà lên trong lòng người nghe một niềm yêu, một nỗi nhớ. Câu hát yếu đuối và mong manh như trái tim con người. Bây giờ chỉ còn kỷ niệm cháy lao xao trong ngọn nến tâm linh
    Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt
    Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu

    Tiếng lá rơi hay tiếng em ru? Tiếng lá rơi nhiều như trút hay tiếng ngày xưa vọng về? Có thể em đang hát cũng có thể anh đang khóc hay ngược lại... Nhưng đừng đổ tội cho ai cả, đừng trách ai cả. Ai không lỡ lầm, mà lỡ lầm là lẽ đương nhiên của đời người, vì thế lỡ lầm không thuộc về ai. Cũng như ?olá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu?.
    Tiếng hát của Thanh Lam dắt người nghe vào một không gian mùa thu mênh mang, mênh mang đam mê, mênh mang giông tố.
    [Em ru gì, lời ru bao tiếc nuối,
    Tiếc nuối một đời ước vọng tàn phai

    Thế thôi, quẩn quanh trong lòng mình một chút để được trở về với chính mình, để thấy mình đang mất mát, để thấy mình đang hạnh phúc... Hãy hát đi, hát với Giáng Vân, hát với Phú Quang, hát cùng Thanh Lam, hát cho những mùa thu đã đến và đã đi qua cuộc đời mình.
    Em ru gì lời ru cho anh
    Một đời đam mê một đời giông tố
    Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha
    Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
    Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt
    Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu

    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
    Được augustan sửa chữa / chuyển vào 19:54 ngày 13/10/2003
  6. IceBlood

    IceBlood Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2003
    Bài viết:
    610
    Đã được thích:
    0
    Phú Quang - Hà Nội - ... tất cả trong tôi là những gì tinh tuý và thanh khiết nhất! Tôi mãi chỉ yêu nhạc Phú Quang thôi...
  7. IceBlood

    IceBlood Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2003
    Bài viết:
    610
    Đã được thích:
    0
    Phú Quang - Hà Nội - ... tất cả trong tôi là những gì tinh tuý và thanh khiết nhất! Tôi mãi chỉ yêu nhạc Phú Quang thôi...
  8. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Từ Trong Nỗi Nhớ gửi Cho Riêng Em
    Đã có lần em gọi tình yêu của chúng ta là cuộc tình hờ hững... Tôi ngạc nhiên, tự hỏi rằng: vì lẽ nào em không biết tôi yêu em đến thế? Vì lẽ nào em còn nghi ngờ những cảm nhận trong tim tôi về em? Nếu như tôi có thêm một cơ hội, tôi nhất định không để em lặng lẽ lướt qua như vậy. Bài hát "Chiều không em" của Phú Quang mỗi ngày vẫn vang lên tha thiết, nồng nàn trong căn phòng của tôi. Dẫu biết, mùa thu... chim sẻ bỏ hiên nhà bay xa lắm rồi.
    Chiều không em chiều buồn không không em
    Trời đầy mây mà trời một mình
    Cây nối cây mà xanh xao cô đơn
    Nghe trống vắng, trống vắng từng giọt chiều

    Một mình tôi tựa nơi bậc cửa, nhắm mắt lại mà nghe gió đang thổi cùng với nỗi cô đơn trằn trọc chung quanh. Tôi đã chẳng thể che dấu mình trước em - một gã trai gương mặt lạnh lùng mà lòng tha thiết yêu thương, cao ngạo, mạnh mẽ đấy mà sẵn lòng mềm yếu. Nhưng rồi em ra đi, đành bỏ mà đi thật.
    Chiều không em mặt hồ buồn tênh
    Mãi lang thang cơn gió vô tình
    Chiều không em chân quay về ngơ ngác
    Ta còn gì để mà nhớ mà quên
    Chiều không em chiều buồn không em
    Trái tim ta ai ném bên thềm
    Chiều không em câu ca vàng sương khói
    Biết về đâu để mà nhớ mà quên

    Từ trong căn phòng tối sẫm. Tôi bước ra đường phố thoáng đãng, vẫn cảm thấy một cảm giác buồn bã rất lạ. Cảm giác gì vậy? Phải chăng đến tận bây giờ tôi vẫn còn mong muốn em quay trở về. Có thể điều đó không bao giờ xảy đến, nhưng nỗi mong ước ấy vẫn cứ hiện hữu trong tôi, và nhắm mắt làm ngơ việc đó thật là vô ích.
    Cảm ơn người viết Chiều không em, để tôi có dịp nhận thức rõ hơn chính bản thân mình. Cảm ơn người hát Chiều không em, để tôi có dịp gom hết lỗi lầm cùng bao tiếc nhớ mà tạ lỗi cùng em - nỗi ám ảnh của tôi suốt một đời người.
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  9. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Từ Trong Nỗi Nhớ gửi Cho Riêng Em
    Đã có lần em gọi tình yêu của chúng ta là cuộc tình hờ hững... Tôi ngạc nhiên, tự hỏi rằng: vì lẽ nào em không biết tôi yêu em đến thế? Vì lẽ nào em còn nghi ngờ những cảm nhận trong tim tôi về em? Nếu như tôi có thêm một cơ hội, tôi nhất định không để em lặng lẽ lướt qua như vậy. Bài hát "Chiều không em" của Phú Quang mỗi ngày vẫn vang lên tha thiết, nồng nàn trong căn phòng của tôi. Dẫu biết, mùa thu... chim sẻ bỏ hiên nhà bay xa lắm rồi.
    Chiều không em chiều buồn không không em
    Trời đầy mây mà trời một mình
    Cây nối cây mà xanh xao cô đơn
    Nghe trống vắng, trống vắng từng giọt chiều

    Một mình tôi tựa nơi bậc cửa, nhắm mắt lại mà nghe gió đang thổi cùng với nỗi cô đơn trằn trọc chung quanh. Tôi đã chẳng thể che dấu mình trước em - một gã trai gương mặt lạnh lùng mà lòng tha thiết yêu thương, cao ngạo, mạnh mẽ đấy mà sẵn lòng mềm yếu. Nhưng rồi em ra đi, đành bỏ mà đi thật.
    Chiều không em mặt hồ buồn tênh
    Mãi lang thang cơn gió vô tình
    Chiều không em chân quay về ngơ ngác
    Ta còn gì để mà nhớ mà quên
    Chiều không em chiều buồn không em
    Trái tim ta ai ném bên thềm
    Chiều không em câu ca vàng sương khói
    Biết về đâu để mà nhớ mà quên

    Từ trong căn phòng tối sẫm. Tôi bước ra đường phố thoáng đãng, vẫn cảm thấy một cảm giác buồn bã rất lạ. Cảm giác gì vậy? Phải chăng đến tận bây giờ tôi vẫn còn mong muốn em quay trở về. Có thể điều đó không bao giờ xảy đến, nhưng nỗi mong ước ấy vẫn cứ hiện hữu trong tôi, và nhắm mắt làm ngơ việc đó thật là vô ích.
    Cảm ơn người viết Chiều không em, để tôi có dịp nhận thức rõ hơn chính bản thân mình. Cảm ơn người hát Chiều không em, để tôi có dịp gom hết lỗi lầm cùng bao tiếc nhớ mà tạ lỗi cùng em - nỗi ám ảnh của tôi suốt một đời người.
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  10. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    Chuyện về nhạc sỹ Phú Quang
    Tối 14/4/2002, quán Nhạc Tranh vẫn đông như mọi khi. Sau vài bài nhạc cổ điển (cũng vẫn mấy bài như mọi khi), khán giả đang im phăng phắc, chăm chú nghe "như nuốt từng nốt nhạc", bỗng thấy phía sau xôn xao. Thì ra ở dưới xuất hiện hai người, một người béo, mặt phúc hậu, tóc rũ kiểu nghệ sỹ, trông rất quen, hình như là một thủ lĩnh thanh niên - sinh viên, thường xuất hiện trong các chương trình ca nhạc sinh viên, và một người khác hơi gầy, tóc bạc gần hết, người này trông cũng rất quen nhưng mình nghĩ mãi không nhớ ra là ai.
    Hết bản nhạc, người quản lý mới kéo người tóc bạc lên phía trước: "Giới thiệu với các bạn, hôm nay quánh Nhạc Tranh chúng ta hân hạnh được đón tiếp nhạc sỹ Phú Quang". Trong tiếng vỗ tay hoan hô ầm ỹ, mình mới nhớ ra lần gặp ông tại nhà văn hóa HS-SV hồ Thiền Quang. Lần ấy ông ra HN tổ chức đêm nhạc riêng lần đầu tiên tại thủ đô, và lần ấy ông mặc một bộ veston, chẳng khác gì một nhà doanh nghiệp, trông khác xa hình ảnh một nhạc sỹ mặc áo "chim cò", quần Jean trước mắt tôi.
    Được kéo lên sân khấu để giao lưu với khán giả, công việc hiển nhiên mà nhạc sỹ phải làm là...hát và nói chuyện về các bài hát của mình. Nhạc sỹ xin mượn cây đàn ghi ta, thanh minh là nếu cho ông ngồi trước cây piano thì mới hợp, chứ ghita ông không chơi hay, chỉ chơi vài hợp âm để hát cho đúng giọng, và lấy hứng để kể chuyện. Bằng một giọng khàn khàn của người hút thuốc, ông bắt đầu rỉ rả kể về những "đứa con" của mình.
    Câu hỏi đầu tiên, là về đầu đề của bài hát "Tình khúc 24". Nhạc sỹ cho biết đó là bài hát ông viết tăng một người con gái 24 tuổi. Ông cũng cho biết, bài hát nào của ông cũng mang hình ảnh một người con gái, dù là đã in dấu ấn sâu đậm hay chỉ thoảng qua đời ông. Giọng nhạc sỹ lắng xuống khi nói đến một bài hát rất nổi tiếng:
    - Bài "Đâu phải bởi mùa thu" (phổ thơ Giáng Vân) tôi viết cho người tình đầu tiên của tôi ở Sài Gòn, đã vượt biên năm 1976. Bài hát này từng bị "người ta" coi là ám chỉ đến cách mạng qua câu "Câu hát ngân lên bỗng tắt nữa chừng, thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt, lá trút rơi nhiều, đâu phải bởi mùa thu", vì... nói đến mùa thu là nói đến cách mạng!!!
    Nhạc sỹ kể tiếp: Năm 1975, sau giải phóng nhạc sỹ vào tiếp quản, quen và yêu một người con gái. Cô ấy là một người rất đẹp, từng là hoa khôi của trường trung học, con một gia đình công chức của chính quyền Sài Gòn. Cô gái và gia đình đã từng bị tiêm nhiễm giọng điệu tuyên truyền: VC thằng nào cũng có đuôi, và khi họ vào SG, để trả thù những năm tháng chiến đấu gian khổ, họ sẽ bắt hết con gái xinh đẹp gả cho thương binh cụt chân cụt tay, và lựa chọn vợ bằng hình thức...gắp thăm. Do quá hoang mang, nhất là lo sợ về tin này nên gia đình cô đã vượt biên. Sang Mỹ, cô vào một dòng tu, 13 năm sau mới lấy chồng do sự thúc ép của gia đình. (Vì cô là con cả, các em không dám cưới trước, gia đình cô là một gia đình gia giáo, gốc Bắc di cư năm 54). Từ khi ra đi, cô vẫn thường xuyên viết thư về, càng về sau càng hối tiếc vì đã bỏ đất nước ra đi. Phú Quang từng nói với cô gái rằng: "Anh là một người sáng tác, anh phải có tổ quốc. Tổ quốc của anh, không phải cái gì họ tuyên truyền trên đài, trên báo, mà là những cái rất đơn giản, gần gũi, và nếu rời bỏ nó, người sáng tác sẽ khôn còn đất mà viết."
    Tình yêu với cô gái đó đã là nguồn cảm hứng cho PQ viết Serie bài hát "Mười ba chuyện bình thường", từ "Chuyện bình thường số 1" đến "Chuyện bình thường số 13". (Liệu đã có ai được nghe chưa nhỉ? Còn tôi mới được nghe Chuyện bình thường số 7 và Chuyện bình thường cuối cùng)
    Về một bài hát cũng rất được yêu thích "Em ơi, Hà Nội phố", cũng có thân phận rất lận đận. Khi bài hát này ra đời, đang là phong trào sáng tác những bài ca ngợi trời Hà Nội xanh, nắng tháng Tám, cờ hoa, vì vậy những "góc phố rêu phong", "mảnh trăng mồ côi mùa đông"...không được chấp nhận. Mãi mấy năm sau khi ra đời, bài hát mới được hát nhiều và đoạt giải của Sở VHTT Hà Nội. Các quan chức Sở VH nói rằng: "Mày viết như sắp mất Hà Nội đến nơi rồi ấy." Sau khi đoạt giải 2 năm, Phan Vũ khi đó lâm vào cảnh túng thiếu, nói với Phú Quang: "Thôi mày nên nhận giải đi, rồi chia cho tao một nửa" (Phú Quang được đánh giá là nhạc sỹ cực kỳ sòng phẳng trong việc thanh toán tác quyền cho các nhà thơ). Thế là trong một lần ra HN, PQ đến vòng tài vụ Sở VH nhận giải được 1,5 triệu đồng. Các cô tài vụ ngạc nhiên: "Người ta nghe tin đoạt giải đã đến đòi lĩnh tiền, còn ông mãi 2 năm mới thấy đến."
    Khi ghi băng album Phú Quang, Biên tập viên vào TP HCM thu 10 bài hát của ông. Nhưng bài "Em ơi Hà Nội phố" khi đem ra in băng vẫn không được chấp nhận, vì cho là nhạy cảm quá. Sau đó, do không thể để 9 bài 1 băng, và sợ phí tiền thu 250.000 đồng/bài (trong khi thù lao nhạc sỹ có 15.000 đồng) nên đành phải cho vào, nhưng có chỉ đạo là không được cho vào mặt A, dù ở vị trí nào! Cũng không được cho vào đầu hay cuối mặt B vì sẽ gây sự chú ý cho công chúng. Mặc cho những rào cản khá buồn cười như vậy, bài hát vẫn nhanh chóng được công chúng đón nhận, và đến nay, đã ghi dấu ấn sâu đậm trong nền âm nhạc Việt Nam.
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!

Chia sẻ trang này