1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cám ơn và Xin lỗi!

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi manly_202, 25/09/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. manly_202

    manly_202 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2004
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn và Xin lỗi!

    tôi ko biết trong cuộc sống ng ta học câu nói cám ơn có khó khăn quá ko ? nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt 22 năm qua tôi biết nói 1 câu cám ơn quá khó khăn . Đôi khi , ng ta ko cần phải nói bằng lời, chỉ cần 1 ánh mắt, 1 cái nhìn , 1 nụ cười cũng nói lên rất nhiều điều . Từ khi tôi biết 1 ng , tôi đã luôn tự đặt câu hỏi rằng " khi nào mình cần cám ơn , và khi nói có thể nói xin lỗi ?"
    tôi là ng ko hay viết và thích bon chen vào những chỗ đông người. nhưng lúc này , tôi muốn cám ơn tới 1 người.... và vì thế tôi chỉ làm theo những gì gọi là cảm xúc của mình .
    cám ơn chị .
  2. linh_kotex

    linh_kotex Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    1.330
    Đã được thích:
    0
    Nhiều lúc muốn nói lời cảm ơn thì đã muộn mất rồi..........
  3. all4country

    all4country Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    1.492
    Đã được thích:
    0
    Theo em hai lời được mọi người sử dụng nhiều nhất hàng ngày là ?oCám ơn và Xin lỗi?. Trong cuộc sống, không phải việc gì chúng ta cũng làm được, không phải việc gì ta cũng có thể làm trọn vẹn. Chính vì vậy, ta cần những sự giúp đỡ của mọi người, đó có thể là những người thân yêu nhất ở bên cạnh ta, đó có thể là những người bạn của ta, nhưng cũng có thể đó chỉ là một người không quen biết tình cờ giang rộng vòng tay nghĩa hiệp giúp đỡ ta. Lúc đó, ta hãy nói ?ocám ơn?. Đôi khi, chúng ta gặp phải những điều phiền muộn, lo âu, buồn tủi trong cuộc sống, có người bạn nào đó sẵn sàng chia sẻ với ta, khi đó ta hãy nói ?ocám ơn?. Liệu rằng có cần nói ?ocám ơn? với những người thân thiết với mình không? Em cho rằng có, vì sao vậy? Đơn giản vì hai từ cám ơn mang lại một niềm xúc cảm, một niềm vui, dù chỉ là nho nhỏ thôi cho người nhận được hai từ đó. Người nhận được 2 từ ?ocám ơn? cảm thấy mình được trân trọng, cảm thấy những gì mình đã làm cho người kia là tốt và người kia đã cảm nhận được điều đó. Với người thân của ta, từ cám ơn còn mang lại nhiều cảm xúc và niềm vui hơn vì làm cho người thân yêu của ta được hạnh phúc đã là niềm vui rất lớn rồi huống chi còn nhận được thêm lời cảm ơn nữa. Nhưng thông thường, với người thân chúng ta vẫn thường nói ?oLàm gì mà khách sáo thế!?, theo em câu này vẫn nên nói .
    Các cụ vẫn bảo ?oNhân vô thập toàn?, chẳng có ai là không thể không mắc lỗi lầm trong cuộc sống này cả. Khi ta mang lại phiền toái cho người khác, hãy nói lời ?oxin lỗi? một cách chân thành, chắc hẳn sự tức giận của người kia sẽ giảm đi nhiều. Dĩ nhiên sau khi nói lời ?oxin lỗi? ta biết sửa sai thì lời ?oxin lỗi? của ta chắc hẳn sẽ có trọng lượng hơn nhiều.
    Tôi muốn nói cám ơn tới tất cả mọi người trong Box Phú Thọ này, và tới cả Box Phú Thọ nữa. Cảm ơn mọi người đã viết những bài viết, những chủ đề rất hay, từ Box Phú Thọ này, tôi đã biết thế nào là viết bài trong một Forum, thế nào là chia sẻ những hiểu biết, những cảm xúc của mình với mọi người trên mạng. Box Phú Thọ đơn giản chỉ là một góc rất nhỏ, rất nhỏ thôi trong TTVNOL nhưng đó là một sân chơi khó có thể thiếu đối với những thành viên đa số đều xa quê hương, những thành viên có ít nhiều liên quan đến 2 từ Phú Thọ, hay nhưng thành viên yêu quý Phú Thọ mà ghé chân vào quán nhỏ này. Cám ơn Box Phú Thọ!
    Xin lỗi: Xin lỗi em T. ạ! Hôm nay là ngày sinh nhật của E nhưng tôi lại không thể chúc mừng em được. Đôi khi chỉ một giận dỗi nho nhỏ cũng đã làm mất đi cả một tình bạn đẹp phải không? Mong em thêm một tuổi mới luôn mạnh khỏe, có nhiều niềm vui và hạnh phúc. Em là một người con gái có cá tính! Hãy mãi mãi là em nhé!
  4. alohamark

    alohamark Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/02/2002
    Bài viết:
    1.337
    Đã được thích:
    0
    " Mỗi người tôi gặp đều có cái hơn tôi, đáng để tôi học hỏi ./. "
    Đó là câu nói của ai đó, nhưng tôi luôn lấy điều đó để sống...
    Cám ơn tất cả những người đã cho tôi có C/s hiện tại ... và cũng xin lỗi thật nhiều ....
    Chúng ta trưởng thành từ sự thử thách mà...
  5. annonymous

    annonymous Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    2.070
    Đã được thích:
    0
    Trong ba người chắc chắn có một người là thầy ta. (Khổng Tử)
    (bác KT có lẽ hơi bị kém về logique, từ câu trên suy luận thêm 1 tí thì sẽ thấy ngay "Ai cũng là thầy ta")
  6. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Có một câu ..rằng : " Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm " , càng ngày càng thấy câu này rất rất đúng . Chẳng biết mọi người thế nào chứ em thì luôn cảm thấy mắc nợ cuộc sống , một món nợ không biết phải trả bằng gì . Suy đi nghĩ lại , cảm thấy mình là một người quá may mắn , cuộc đời đã ưu ái cho mình quá nhiều thứ . Đến lớp thì nợ bạn bè , thầy cô . Về nhà thì chịu ơn cha mẹ , nợ anh em ...Nếu nói "Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm " thì mình là chúa chổm mất rồi . Các cụ dạy " Ở hiền gặp lành " , tự nhận thấy mình cũng chẳng " ở hiền " cho lắm , thế mà sao đi đâu cũng gặp những người tốt , càng ngày " nợ nần " càng chồng chất ....
    Thực ra , nói " Cảm ơn " là một thói quen tốt . Có điều , nói lời " Cảm ơn " với những người mình không quen , hoặc những người không thân thiết lắm thật dễ dàng . Còn nói " Cảm ơn " với những người mình thực sự yêu quí thì chẳng hiểu sao em thấy khó nói cực . Tất nhiên là dù khó vẫn cứ phải nói , nhưng mà lúc nói thấy ngượng ngượng thế nào ấy . Nói chung là sau này cố gắng dùng hành động cử chỉ đến biểu lộ thôi ạ
    Nói " xin lỗi " với những người xa lạ cũng thật dễ dàng . Nhưng nói với những người thực sự thân thiết , gắn bó thì khó quá thể đáng . Đôi khi thấy mình rất chi là vớ vỉn vì nhiều khi giận nhau với bạn thân , biết thừa mình sai lè nhưng cấm có bao giờ xin lỗi . Nhăn răng ra cười hoặc kể chuyện cười làm lành...Huề !
  7. khuepham

    khuepham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2005
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0
    Từ nhỏ tới giờ chưa ai dạy em là phải biết nói lời cảm ơn với ai đó khi họ giúp mình ,phải nói lời xin lỗi khi mình làm phiền ai đó . Những cái đó em học được ở đời nhiều .
    Hãy biết nói lời cảm ơn và lời xin lỗi đúng lúc và đúng chỗ ,đừng đợi đến khi họ cảm ơn mình thì mình mới cảm ơn họ ,đến khi họ xin lỗi mình thì mình mới xin lỗi lại,không sẽ muộn mất .
  8. booatoa

    booatoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    0
    Một bài học về lòng nhân ái và giá trị của câu nói CẢM ƠN

    Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây 50 năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
    Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
    Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
    - Xin mời ngồi!
    Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
    - Có thể... cho tôi một? bát mì được không?
    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
    - Đương nhiên? đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
    Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
    - Cho một bát mì.
    Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. ?oNgon quá? - thằng anh nói.
    - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
    Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: ?oThật là ngon! Cám ơn!? rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
    Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
    - Có thể? cho tôi một? bát mì được không?
    - Đương nhiên? đương nhiên, mời ngồi!
    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
    - Cho một bát mì.
    Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
    - Vâng, một bát mì!
    Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
    - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
    - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
    Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: ?oTrông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!?
    Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
    - Thơm quá!
    - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
    - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
    Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
    Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.
    Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9h30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10h, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là ?o200đ/bát mì? và thay vào đó giá của năm ngoái ?o150đ/bát mì?. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy ?oĐã đặt chỗ?. Đúng 10h30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.
    - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
    Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
    - Làm ơn nấu cho chúng tôi?hai bát mì được không?
    - Được chứ, mời ngồi bên này!
    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy ?oĐã đặt chỗ? đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì?
    - Vâng, hai bát mì. Có ngay.
    Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
    Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.
    - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
    - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
    - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.
    - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
    Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
    - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
    - Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
    - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.
    - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
    - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
    - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
    - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
    - Có thật thế không? Sau đó ra sao?
    - Thầy giáo ra đề bài: ?oChí hướng và nguyện vọng của em là gì?? Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: ?oBa bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc?. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: ?oVào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn?. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: ?oCố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!?
    Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
    - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
    - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
    - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: ?oCám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được? Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.?
    Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
    - Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
    Lại một năm nữa trôi qua.
    Bắc Hải Đình vào lúc 9h tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy ?oĐã đặt chỗ? nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.
    Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.
    ?oViệc này có ý nghĩa như thế nào?? Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai ?ocũ? trở thành ?ocái bàn hạnh phúc?, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
    Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
    Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay.
    Booatoa: Sưu tầm
    Được booatoa sửa chữa / chuyển vào 00:11 ngày 29/09/2005
  9. booatoa

    booatoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    0

    Được booatoa sửa chữa / chuyển vào 00:07 ngày 29/09/2005
  10. fox8x

    fox8x Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    4.396
    Đã được thích:
    0
    Tỉ à, chẳng biết tỉ có đọc 2 cái spam của đệ sáng nay không? Nếu có đọc thì tỉ đừng giận đệ nhé, đệ cứ thế viết thôi, chẳng để ý gì cả, hic. Giờ đọc lại mới thấy mình cà rốt quá. Tỉ cho đệ xin lỗi. Đệ sửa rồi! Lần sau, đệ sẽ chú ý hơn đến câu chữ. Cho đệ xin lỗi nhé....
    Yêu quý tặng tỉ !
    QUÊ NHÀ
    Fox8x
    [​IMG]
    [/quote]

Chia sẻ trang này