1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cần lắm những tấm lòng

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi Tinhnguyen08, 11/01/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Lavieee

    Lavieee Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2007
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Tớ rất muốn góp một chút cho các em bé nghèo, không may mắn nhưng tớ sẽ đến đâu hoặc làm cách nào không ? Xin lỗi vì tớ không có nhiều thời gian nên không đọc hết tất cả các trang của topic được, tớ ở Hà Nội và tớ rất quan tâm tới những việc làm đầy ý nghĩa này. Chúc các bạn dồi dào sức khoẻ và gặp nhiều may mắn hạnh phúc, và cống hiến nhiều hơn nữa để sẻ chia và làm ấm lên những mảnh đời còn lạnh giá
  2. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Cần gấp 10 tình nguyện viên hỗ trợ "Hội thảo người cao tuổi với phòng chống bệnh tật" tại Hà Nội, vào sáng CN này, 8/6/2008, tại Hà Nội, yêu cầu mặc áo thanh niên tình nguyện, nhiệm vụ: giúp ban tổ chức, hỗ trợ các đại biểu dự hội nghị.... chi tiết xin liên hệ: Hoàng Hà, 0974.93.1914, xin cảm ơn!
  3. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Nếu bạn có quấn áo, sách truyện.... muốn quyên góp, bạn có thể liên hệ với Ms Loan: 0978056717, Hà 0974.93.1914
    xin cảm ơn!
  4. MonicaHa

    MonicaHa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/11/2007
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Tớ vote* cho topic cậu
  5. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Tha thứ mãi mãi
    Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...
    _Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần? Cô giáo đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! "
    Lisa kéo tay Brent - em trai cô:
    _ Thế là bao nhiêu lần?
    Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm banh bè ai cũng fục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh fumc cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
    Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
    - Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
    - Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thú 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
    Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.
    Hôm sau, 2 chị em chói bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".
    - Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
    Lisa đỏ mặt:
    - Chị xin lỗi!
    Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ cộng 488 lần thôi, phải không?
    Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:
    - Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô
    - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.
    Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khii nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent & cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá fòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent & đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
    - Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu. Brent chỉ cười :"Phải, phải". Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc & cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York . 1 niềm mơ ước thành hiện thực.người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10 nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.
    - Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.
    - Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời. Lisa lặng mãi mới lắp bắp:
    - Ôi! .... hôm nay ngày mấy rồi ạ?
    - 12, có chuyện gì thế?
    Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
    - Biểu diễn... 2 giờ.... mùng 10.... người ta gọi điện.....tuần trước.... Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
    - Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi. Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi ng yên tâm.
    Lisa đến Boston & thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa khong trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
    Rất lâu sau, có lần gặp lại ng láng giềng cũ: bà Nelson.
    _Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... _ Bà ta mở lời.
    Lisa ngạc nhiên:
    _Sao ạ?
    Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.
    Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:" Lisa yêu quý, Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị. Yêu thương,Brent "
    Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hối bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu & bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "
  6. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Thày Trụ trì Thích Thanh Toàn tại Quan Âm Thiền Tự,xã Hợp Châu, huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc có hạnh nguyện giúp các bệnh nhân nghèo mắc chứng đục thủy tinh thể phẫu thuật. Hiện tại Viện mắt TƯ và văn phòng Vaco đã có ý giúp đỡ nhưng chi phí con tốn kém nhiều, bởi vậy rất cần sự giúp đỡ của quý vị. Kính mong nhận được sự giúp đỡ từ khắp nơi. Mọi sự giúp đỡ xin gửi về địa chỉ: Trụ trì Thích Thanh Toàn- chùa Quan Âm Thiền Tự,xã Hợp Châu, huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc , số điện thoại: 0986918530 . Tại Hà Nội, xin mọi người liên hệ với Nguyễn mai Anh, số điện thoại: 0912308084, 01687944071
    Xin cảm ơn!
  7. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    CÁC BẠN HÃY CHIA SẺ VỚI ĐỒNG BÀO QUẢN BẠ NÀO!
    CÁC BẠN HÃY CHIA SẺ VỚI ĐỒNG BÀO QUẢN BẠ NÀO! magnify
    Mạng lưới ?oẤm Áp Tình Thương? xin gửi lời chào trân trọng và lời cảm ơn tới sự quan tâm của quý vị tới các hoạt động xã hội nói chung và tới mạng lưới chúng tôi nói riêng.
    Mạng lưới ?oẤm Áp Tình Thương? được thành lập trên cơ sở tự nguyện của các bạn trẻ yêu thích công tác xã hội và từ thiện. Hoạt động chủ yếu của Nhóm tập trung vào việc nâng cao đời sống tinh thần và hỗ trợ phần nào những khó khăn cho những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn đang điều trị tại một số bệnh viện: K Tam Hiệp, Bỏng Quốc Gia, Bạch Mai, Nhi Trung Uơng, Việt Đức? đồng thời giúp mọi người hiểu thêm về những hoàn cảnh khó khăn để từ đó phát huy tinh thần chia sẻ giúp đỡ.
    Trong thời gian vừa qua, Nhóm đã thực hiện được một số hoạt động như: Vui chơi ?" thăm hỏi định kỳ hàng tháng với bệnh nhi - Hỗ trợ một phần vật chất cho một số các trường hợp khó khăn đang được điều trị tại viện và một số các hoạt động từ thiện khác?. Nhóm đã nhận được những tình cảm yêu mến và tin tưởng từ những bệnh nhân nghèo và cán bộ trong bệnh viện...
    Trong thời gian này, Mạng lưới ?oẤm áp tình thương? tổ chức chương trình ?oQuản Bạ - Cùng chia sẻ? với mục đích mang lại niềm vui, ấm áp và ý nghĩa tới các em nhỏ và đồng bào vùng cao huyện Quản Bạ, Hà Giang.
    Nội dung chương trình là: Quyên góp những bộ quần áo (cũ, mới) của mùa đông còn lành lặn mà quý vị và các bạn không dùng đến và những vật phẩm thiết thực như mì tôm, gói cháo, đặc biệt là sách, vở, bút cho HS.
    Để đạt được mục đích trên, chúng tôi rất mong đợi sự nhiệt tình ủng hộ của quý vị và các bạn. Chúng tôi luôn sẵn sàng đón nhận lòng hảo tâm của quý vị và các bạn. Thời gian và địa điểm đón nhận quà tặng từ thiện như sau:
    Thời gian:
    Bắt đầu thu nhận đóng góp: 12/6/2008 - 20/7/2008
    Thời gian thăm và trao quà( Dự kiến 3 ngày): Bắt đầu xuất phát từ Hà Nội đi Hà Giang vào sáng ngày 1-8-2008 và trở về vào ngày 3-8-2008.
    Hình thức nhận:
    Quý vị có thể mang đồ tới địa điểm thu nhận sau:
    - Nhà cô Lan (hoặc nhà em Bia) P6, ngách 41/14, Khu tập thể Cao su sao vàng, Đường Khương Đình, Quận Thanh Xuân. Hà Nội. ĐT: 04.5587674
    - Thu Hồng: 0904998280. Ngõ 42 Giang Văn Minh (đi thẳng vào có quán nước bên trái, hỏi bác Sinh hoặc hoặc Quang, nhắn gửi cho Hồng)
    - Chị Phương - Công ty CP Thương mại và Đầu tư Thủ Đô, nhà số 7, ngách 1, ngõ 6, phố Kim Đồng, Giáp Bát( giờ hành chính).
    Quý vị cũng có thể liên liên hệ với các số điện thoại dưới đây và để lại địa chỉ cụ thể, chúng tôi sẽ bố trí nhân lực cũng như là thời gian đến nhận:
    - Nguyễn Loan: 0978.056.717
    - Thu Trang: 091.2001.201 (sau giờ hành chính) - YM: trangspj
    Đơn vị thực hiện chương trình: Mạng lưới ?oẤm áp Tình Thương?
    Điều phối chương trình:
    - Nguyễn Loan :0978.056.717 - YM: loanntmaxan
    - Trọng Vân: 0914.771.129
    - Hải Yến: 098.365.68.79 - YM: oceansalangane
    * Mọi thắc mắc xin quý vị liên hệ với các điều phối chương trình hoặc trang thông tin:

    http://blog.360.yahoo.com/hotro_nguoingheo
    Chúng tôi xin chân thành cảm ơn và kính chúc quý vị, các bạn vui vẻ và hạnh phúc.
  8. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    5 Bài Học
    1 - Bài học quan trọng đầu tiên - Bà lao công.
    Vào tháng thứ hai đại học của tôi, ông giáo sư có cho ra một bài kiểm tra nho nhỏ. Tôi là một sinh viên chăm chỉ, nên đã lướt qua các câu hỏi hết sức dễ dàng, cho đến khi tôi đọc câu cuối cùng: "Tên của người phụ nữ quét dọn trường là gì?" Chắc là một trò đùa đây. Tôi đã thấy bà lao công một vài lần. Bà ta cao, tóc sậm và khoảng chừng 50 tuổi, nhưng làm sao tôi biết được tên bà ta chứ? Tôi nộp bài, để trống câu hỏi cuối cùng. Trước khi lớp kết thúc, một người lên tiếng hỏi liệu câu hỏi cuối có tính vào điểm kiểm tra hay không.
    "Dĩ nhiên rồi," vị giáo sư nói. "Trong suốt sự nghiệp của các bạn, các bạn sẽ gặp gỡ rất nhiều người. Người nào cũng quan trọng cả. Họ đáng được sự quan tâm và chăm sóc của các bạn, cho dù các bạn chỉ cần mỉm cười và chào họ."
    Tôi không bao giờ quên được bài học đó. Tôi cũng biết được tên bà ta là Dorothy.
    2 - Bài học quan trọng thứ hai - Đón xe trong mưa.
    Một tối nọ khoảng 11h30 khuya, một phụ nữ da màu lớn tuổi đứng trên lề của một con đường cao tốc tại Alabama, đang cố chịu đựng cơn mưa bảo tầm tã. Xe bà ta đã bị hỏng và bà rất cần được quá giang. Người ướt đẫm, bà quyết định vẫy đón chiếc xe đang đến. Một người đàn ông da trắng còn khá trẻ dừng xe lại để giúp bà, một chuyện mà gần như không xảy ra trong suốt thập kỷ 60 đầy mâu thuẫn sắc tộc. Người đàn ông chở bà đến nơi an toàn, giúp bà kiếm người trợ giúp, và gọi cho bà một chiếc taxi. Bà ta có vẻ vội vã, chỉ kịp ghi xuống địa chỉ của người đàn ông và cảm ơn ông ta. Bảy ngày trôi qua, và có tiếng gõ cửa nhà người đàn ông. Khá ngạc nhiên, một chiếc TV màu khổng lồ được chuyển tới nhà của ông. Một tờ ghi chú đặc biệt được đính kèm, ghi: "Cảm ơn ông đã giúp đỡ tôi trên xa lộ tối hôm đó. Cơn mưa không chỉ làm sũng áo tôi, mà còn cả tâm hồn tôi nữa. Và ông đã đến. Vì ông, tôi đã có thể đến kịp bên cạnh người chồng đang hấp hối của tôi ngay trước khi ông mất. Chúa phù hộ ông vì đã giúp tôi và phục vụ mọi người vô bờ bến."
    Mến,
    Bà Nat King Cole.
    3 - Bài học quan trọng thứ ba - Luôn nghĩ đến những người phục vụ.
    Vào thời mà kem mứt còn rất rẻ, một cậu bé 10 tuổi vào một quán cà-fê khách sạn và ngồi xuống một cái bàn. Một cô phục vụ đặt một ly nước trước mặt cậu. "Một kem mứt giá bao nhiêu ạ?" cậu hỏi. "Năm mươi cent," cô phục vụ trả lời. Cậu bé rút tay ra khỏi túi quần và xem xét những đồng cắc trong đó. "À, vậy một đĩa kem không thì bao nhiêu ạ?" cậu hỏi. Lúc này có khá nhiều người đang chờ bàn và cô phục vụ trở bắt đầu sốt ruột. "Ba mươi lăm cent," cô trả lời một cách cộc cằn. Cậu bé lại đếm tiền một lần nữa. "Vậy cho cháu mua một đĩa kem không ạ," cậu nói. Cô phục vụ mang kem ra, đặt hóa đơn trên bàn và bỏ đi. Cậu bé ăn xong đĩa kem, trả tiền và rời nơi đó. Khi cô phục vụ quay lại, cô bắt đầu khóc khi cô vừa mới định lau bàn. Nơi đó, đặt gọn gẽ bên cạnh cái đĩa trống, là hai nickels và năm cắc. Bạn thấy đó, cậu bé không thể mua kem mứt, bởi vì cậu phải chừa đủ tiền để trả công cho cô.
    (Chú thích: 1 nickel = 5 cent = 5 cắc. Cậu bé có tất cả 50 cent, vừa đủ cho một kem mứt, nhưng nếu cậu mua kem mứt thì không thể cho tiền phục vụ, nên cậu chọn ăn kem không rẻ hơn.)
    4 - Bài học quan trọng thứ bốn - Vật cản trên đường đi.
    Thời cổ xưa, một vì Vua sai đặt một tảng đá lớn trên đường đi. Sau đó Ngài lẩn đi và theo dõi xem có ai muốn dời hòn đá khổng lồ đó đi hay không. Một vài nhà buôn và cận thần giàu có nhất của Ngài đi qua và chỉ đơn giản bước vòng hòn đá. Nhiều người còn to tiếng đổ lỗi cho Vua vì đã không cho dọn dẹp đường đi, nhưng không ai động tay để dời hòn đá đi cả. Và rồi một người nông dân đi qua mang theo khá nhiều rau quả. Khi đụng phải hòn đá, người nông dân đã chịu khó tìm cách dịch chuyển hòn đá ra một bên con đường. Sau khi cố gắng hì hục đẩy, cuối cùng ông ta cũng thành công. Sau khi người nông dân nhặt túi rau quả lên, ông ta nhận thấy một cái túi nằm ngay nơi hòn đá lúc nãy. Cái ví này chứa đầy những đồng tiền vàng và một ghi chú của nhà Vua, nói rằng số vàng này là dành cho người nào đã dịch chuyển hòn đá ra khỏi con đường. Người nông dân đã học được thứ mà nhiều người trong chúng ta không bao giờ hiểu được. Mỗi vật cản đều chứa đựng một cơ hội để cải thiện tình trạng của chúng ta.
    5 - Bài học quan trọng thứ năm - Cho đi lúc cần thiết
    Cách đây nhiều năm, khi tôi ******** nguyện tại một bệnh viện, tôi có quen với một cô bé nhỏ tên là Liz đang phải chịu đựng một căn bệnh hiếm và hiểm nghèo. Cơ hội phục hồi duy nhất của cô dường như chỉ có việc truyền máu từ người em 5 tuổi của cô, đã may mắn sống sót khỏi căn bệnh này và đã phát triển chất kháng thể cần thiết để chống lại bệnh. Vị bác sĩ giải thích tình cảnh cho cậu em nhỏ của cô, và hỏi cậu có muốn cho máu cho chị mình hay không. Tôi thấy cậu chỉ do dự một chút xíu trước khi hít thở thật sâu và nói, "Vâng, cháu sẽ làm thế nếu cứu được chị cháu." Khi việc truyền máu diễn ra, cậu nằm trên giường cạnh chị cậu và mỉm cười, như tất cả chúng tôi, khi nhìn thấy màu sắc đã trở lại trên má của cô. Rồi khuôn mặt cậu trắng dần và nụ cười dần tắt đi. Cậu nhìn lên bác sĩ và run run hỏi, "Cháu có chết ngay lập tức không?" Còn nhỏ tuổi, cậu bé đã hiểu lầm các bác sĩ; cậu nghĩ rằng sẽ phải cho chị cậu toàn bộ máu của mình để cứu sống chị.
    (Nguồn: Bản upload của darasbir trên Scribd - Dịch bởi Esente)
  9. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    5 bài học của cuộc sống
    Bài học 1: Bài học về sự quan tâm
    Trong tháng thứ 2 của khóa học y tá, vị giáo sư đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp. Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: "Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?". Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy!
    Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
    Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: "Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?", ông ta trả lời: "Chắc chắn rồi", rồi ông nói tiếp: "Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào".
    Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.
  10. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Bài học về sự hy sinh
    Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.
    Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: ?oCháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu?.
    Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: ?oCháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?? Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.
    Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh...
    Cuộc sống có câu: ?oHãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng?.
    Phương Thảo
    (Theo Inspiration and Friendship)

Chia sẻ trang này