1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CĂN NHÀ TẠM CỦA BOX QUẢNG NAM ( Chào mừng anh em của Đất Quảng Nam ...! - Topic đã lưu nhà truyền th

Chủ đề trong 'Quảng Nam' bởi nguoidungthoi, 05/09/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Khikho007

    Khikho007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    1.810
    Đã được thích:
    3
    Nhà tranh nhà lá gì cũng là nhà. Thôi kệ, nhà thuê cũng ok
  2. Khikho007

    Khikho007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    1.810
    Đã được thích:
    3
    Chi rứa em?
  3. DaKhuc

    DaKhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Tình cờ, đọc một bài báo về một người bạn thời niên thiếu. Nhưng cô đã bị "đổi" từ họ Trịnh sang họ Trương.
    http://www.quangnam.gov.vn/portal/tag.idempotent.render.userLayoutRootNode.target.41.uP?uP_root=41&idbantin=897#41
    Làm giàu cho phố cổ


    Những cậu bé, cô bé có tuổi thơ gắn với sông Hoài và phố Hội, bây giờ trở thành những ông chủ, bà chủ ở độ tuổi 30 nhờ biết khai thác thế mạnh của vùng đất mà mình đang sống. Giá trị sản nghiệp của họ không thể đo đếm bằng tiền.
    Quỳnh ?oYaly?
    Cô thợ may Trương Diễm Quỳnh - nay là bà chủ của Công ty thời trang Yaly (Hội An) - mới 36 tuổi nhưng đã có gần 14 năm trong nghề may mặc thời trang cho khách du lịch.
    Từ một shop vải và may mặc có diện tích chưa đầy 50m2 trong một góc của chợ Hội An vào năm 1993, đến nay Yaly đã là một thương hiệu lớn trong làng may mặc tại Hội An, với hai cơ sở vừa sản xuất vừa bán hàng tổng diện tích gần 1.000m2 tại trung tâm khu phố cổ. Mỗi ngày Yaly xuất xưởng hơn 100 sản phẩm thời trang các loại, giao cho du khách nước ngoài đến tham quan Hội An.
    Yaly có rất nhiều khách hàng ruột, phần lớn là khách Úc và Pháp. Nhiều người trong số họ hằng năm đều quay trở lại Hội An và đặt may trang phục tại Yaly. Theo Quỳnh, tiêu chí đầu tiên của Yaly là ?orẻ, đẹp và chất lượng?, ?olấy ít lãi để kéo được nhiều khách?.
    Quỳnh thường xuyên cập nhật các trang web thời trang thế giới để sưu tầm các mẫu trang phục mới nhất và tự thiết kế theo những mẫu mới để chào hàng. Nhiều hướng dẫn viên du lịch cho hay rất nhiều đoàn khách ở các nước Pháp, Mỹ, Úc... khi đến Hội An đều đòi đưa đến may áo quần ở Yaly.
    Năm 2006 Yaly sẽ mở rộng cơ sở may mặc tại 47 Nguyễn Thái Học thông sang 72 Bạch Đằng lên hơn 1.000m2 với vốn đầu tư gần 3 tỉ đồng. Yaly cũng đang đầu tư hơn 5 tỉ đồng nâng cấp cơ sở dệt vải rộng 3.400m2 của phường Sơn Phong và thu nhận 200 công nhân may để hình thành một trung tâm may mặc và kinh doanh thời trang xuất khẩu. Quỳnh nói tự tin: ?oTrong năm nay sẽ có hai sản phẩm thời trang mang thương hiệu Yaly xuất khẩu với số lượng lớn?.
    Sơn ?oMỹ Sơn?
    Với nhiều hãng lữ hành trong và ngoài nước thường xuyên đưa khách đến Hội An, cái tên Sơn ?oMỹ Sơn? đã quá quen thuộc. Đó là biệt danh của Nguyễn Hoàng Sơn (29 tuổi), giám đốc Công ty TNHH thương mại du lịch Sơn Mỹ Sơn. Vì Sơn chỉ chuyên thiết kế và đưa khách đi tham quan khu di tích Mỹ Sơn từ cả chục năm rồi nên mọi người cứ gọi thế cho tiện, riết rồi thành thương hiệu.
    Năm 1993, khi còn là học sinh lớp 12 Trường THPT Trần Quý Cáp, ngoài giờ học Sơn thường dùng chiếc xe Honda 79 của gia đình đưa khách Tây đi tham quan Mỹ Sơn.
    Những hiểu biết về lịch sử của những ngọn tháp Chăm, các triều đại vua Champa của Sơn được tích lũy dần qua những chuyến đi ấy. Năm 1995, Sơn là người đầu tiên ở Hội An dám vay vốn mua một chiếc ôtô 16 chỗ ngồi làm dịch vụ vận chuyển khách du lịch. Ăn nên làm ra, từ chiếc xe máy cọc cạch ban đầu, bây giờ Sơn đã có một đội xe vận chuyển khách du lịch gồm năm chiếc và bốn văn phòng điều hành du lịch tại Hội An.
    Ngoài các tour đưa khách đi hằng ngày cả sáng lẫn chiều đã có từ nhiều năm qua, từ tháng 2-2005 Sơn thiết kế tour ?oMỹ Sơn sớm? từ 5 giờ sáng đến 10 giờ với giá chỉ 60.000 đồng/người. Theo lịch trình, đúng 5 giờ sáng xe sẽ đến các khách sạn đón khách và đưa lên Mỹ Sơn để du khách được ngắm cảnh mặt trời mọc trong thung lũng cổ tháp. Phải mất gần ba tháng chịu lỗ để duy trì, đến nay tour ?oMỹ Sơn sớm? ngày nào cũng chật khách. ?oSang năm 2006 này, tôi sẽ đầu tư vốn mua thêm hai xe du lịch loại 16 và 45 chỗ ngồi để đưa khách đi tour sớm?, Sơn cho biết.


  4. ntran10

    ntran10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    1.040
    Đã được thích:
    0
    mình cũng có chuyện cần hỏi, quán chè đậu trắng trên đường xuống cửa Đại bây giờ còn không, ngày trước đông khách lắm, ngon không chịu được, có cả chè bắp nữa. Mấy quán chè ở bên Cẩm Nam thì dở quá, mà bên bây giờ phát triển lắm hả?
  5. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Còn đấy bạn hiền. Ặk biết bao nhiêu thứ ngon ở Hội An lại đi hỏi chè. Nói về chè có lẻ quán ngon nhất là chè bà DU mà nó bị tuyệt chủng rùi. huhuhu.
    Món chè bắp thanh nhiệt, lợi tiểu là món ăn khá ngon đấy. Nhớ nên ăn vào mùa bắp nhé, nhất là đầu tháng 2 đến tháng 4 thôi lúc đó bắp ngon do bắp Cẩm Nam được trồng trên bãi bồi hằng năm được phù sa sông Thu Bôn bồi đắp nên vụ đầu bắp rất ngọn và ngon.
    Tiện thể giới thiệu luôn món bắp nướng tuyệt cú mèo nè : Bắp nướng nên chon những trái hơi cứng hạt một chút, để nguyên trái không bóc vỏ. Dùng lá bắp không vàng dưới chân cây bắp đốt đến khi vở của trái bắp cháy gần hết thì đem ra măm. Lúc đó bắp nướng hạt màu vàng tươi trông rất bắt mắt và có độ ngon, thơm, bùi đến tuyệt vời. Có tin không ? Có lẻ món này chỉ có những cậu bé chăn bò mới hiểu được nó ngon như thế nào. Món ngon dân dã mấy ai thưởng thức được. Tiếc thay...tiếc thay
  6. chiphoidanhda

    chiphoidanhda Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2005
    Bài viết:
    277
    Đã được thích:
    0
    thèm ăn bánh đập, bánh xèo, bánh bèo, hủ tiếu quá! Nhớ HA quá đi mất thôi! Bao h ta mới được trở lại đây?
    Lâu ko vào, ttvnol thay đổi, cả topic quảng nam mới có h cũng mới biết! Chào quảng nam, chào Hội an!
  7. ntran10

    ntran10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    1.040
    Đã được thích:
    0
    mình là người hảo ngọt, nên món thích nhất là chè và sweet heart and my honey .
    Bạn có biết tại sao mình nhớ nhất quán chè ấy không, vì nó lưu giữ rất nhiều kỷ niệm thời trung học của mình ở đó, hơn 2 năm, trưa chủ nhật nào cũng ăn chè ở đó, đối diện quán chè, nằm hơi lệch về phía cửa Đại khoảng 100m có 2 quán vừa có mì Quảng vừa có Cao Lầu, nhưng 1 quán ngon, 1 quán dở (bây giờ thì không nhớ quán nào ngon quán nào dở nữa rồi). Năm nào Tết về quê mình cũng xuống HA để ăn chè đậu trắng và mua chè về cho ngưòi thân dù lúc đó đang là mùa lạnh, cắt da cắt thịt. Có lúc bà nội mình còn la, mày có bị điên không, đi hơn 10km để chỉ mua về 3 gói chè giữa trời mồng 4 Tết thế này.
    Sau lưng quán chè này hình như là nhà Thầy hiệu trưởng trường Trần Quý Cáp lúc đó, thầy có cô con gái dễ thương, học chung lớp luyện thi với bọn mình, nhưng chẳng còn nhớ nỗii tên ai với ai nữa, hơn 10 năm rồi bạn ạ. Chỉ còn nhớ quán chè, vì chè ngon , sau này ăn chè bắp Cẩm Nam, được cái gần nhưng phải nói là dở, chẳng có ấn tượng gì, nhưng thấy quảng cáo hoành tráng phết. Cẩm Nam thì phải nói đến bánh tráng đập, một đặc sản không gặp được ở bất cứ nơi nào.
    Bao giờ về lại quê xưa
    Thương em câu hát đã vừa mềm môi
  8. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Hà hà nhắc đến con gái ông hiệu trưởng Trần Quí Cáp à ! Nó tên Mai Hương học cùng mình 3 năm trung học. Hương dể thương tính tình nhu mì.... ặk ặk. Mà nói về H thì có nhiều điều vui lắm....đúng là cái lớp văn có khác.
    PHẢI CHĂNG MỘT THOÁNG CỦA TÌNH YÊU
    Cửa đại chiều nay
    Ánh nắng vàng vào hạ
    Gió nâng niu gọi sóng xô bờ
    Đôi chân trần bám chặc cát lẳng lơ
    Em đã đến hỡi khách mời viễn xứ
    Trời không riêng nên trời cao ***g lộng
    Chân không còn in dấu cát song đôi
    Em đã đến chiều vang trong nổi nhớ
    Biển bao la tình anh quá hửng hờ
    Chiều buồn vương đôi bờ mi rớm lệ
    Sóng thì thầm khe khẽ tiển hoàng hôn
    Bước vô hồn đôi lúc nghĩ về anh
    Một chút thôi....
    Một chút chia đôi nữa
    Một cung đàn dịu ngọt của tình yêu
    Có hờn giận vu vơ nào đó ?
    Biển bình yên, lòng em sao xao động
    Vương lệ tình đôi mắt, gió biển cay.

  9. DaKhuc

    DaKhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Nhớ những quán chè Hội An "thời xa vắng": chè bà Kế, một thời là quán chè đông nhất HA. Chè bà Du: ngon nhưng hơi trái đường. Chè bà Sùm: tàm tạm. Chè ông Khế: cho bọn học trò và công dân nghèo. Chè bà Quang: chè đậu đen nóng ngon tuyệt. Chè bắp an hội: cũng hấp dẫn và lạ. Nhớ nhất vẫn là gánh chè đậu ván nóng của một bà cụ (không nhớ tên). Không biết bà đã bán chè từ khi nào, nhưng ông già cũng đã ăn chè của bà từ thuở nhỏ. Chắc giờ bà đã mất, nhưng hình ảnh gánh chè với tà áo dài thời Pháp vẫn cứ gắn liền với phố cổ nghèo nàn thuở ấy.
    Được dakhuc sửa chữa / chuyển vào 18:21 ngày 15/09/2006
  10. ntran10

    ntran10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    1.040
    Đã được thích:
    0
    Hải Vân Kỳ Vĩ
    Nguyễn Phước Tường
    Ðã từ lâu, núi Hải Vân được Chúa Tiên Nguyễn Hoàng đánh giá là một vị trí chiến lược hết sức quan trọng. Vào năm 1613, trước khi băng hà, Chúa đã dặn lại con trai là Chúa Sãi Nguyễn Phúc Nguyên rằng: "Ðất Thuận Quảng nầy, phía bắc có Hoành Sơn và sông Linh Giang, phía nam có núi Hải Vân và núi Thạch Bi, thật là nơi Trời đã để cho người anh hùng dụng võ. Vây ta phải thương yêu nhân dân, luyện tập quân sĩ mà gây dựng cơ nghiệp muôn đời".
    Thật vậy, nằm giữa địa giới của Thuận Hóa và Quảng Nam, một mạch núi cao xuất phát từ dãy Trường Sơn chạy thẳng đến tận biển Ðông với các ngọn núi Ðại Tu Nông, Tiểu Tu Nông, Kiền Kiền nối tiếp nhau trập trùng, tận cùng bằng đỉnh cao 1.172 mét với chân ngâm dưới nước biển xanh và ngọn lẫn trong làn mây trắng: đó là núi Hải Vân, một danh thắng kỳ vĩ. Ngày nay phía bắc đèo Hải Vân thuộc địa phận tỉnh Thừa Thiên-Huế, phía nam đèo thuộc địa phận tỉnh Quảng Nam-Ðà Nẵng và đỉnh đèo là ranh giới hành chánh giữa hai tỉnh.
    Nằm về phía tây núi Hải Vân có núi Bà Sơn, về phía bắc có núi Hà Sơn. Từ ngoài khơi xa nhìn vào, người ta thấy ba ngọn núi cao vút chín tầng mây trông tựa như bức trường thành dựng đứng mọc lên từ biển cả, gợi lên cho con người cảm giác kỳ vĩ của thiên nhiên.
    Trong mạch núi Hải Vân còn có núi Liên, còn gọi là núi Sen và núi Sảng hay núi Sấn. Trước đây dưới thời chúa Nguyễn, con đường thiên lý từ trạm Chân Sảng giáp Phú Lộc đến trạm Nam Ô trên đất Hòa Vang phải đi qua núi Liên , núi Sảng mà ở đây người ta đã dựng lên các liễu trọ, quán cơm cho lữ khách bộ hành dừng chân ăn uống hay nghỉ đêm hoặc làm nơi gặp gỡ trong buôn bán, trong hẹn hò tình duyên. Vì vậy mà có những câu ca dao còn lưu lại đến tận bây giờ:
    Bạn phỉnh ta chín đợi mười chờ
    Lênh đênh quán Sấn, dật dờ quán Sen.
    Con đường trạm vượt qua Hải Vân đó dài 39 dặm, đi bộ phải mất ba ngày. Về sau, núi Liên, núi Sảng được vua Minh Mạng đổi tên, gọi là Thạch Lĩnh Sơn. Dưới thời vua Thành Thái, người Pháp đục xuyên núi nầy nhiều hầm để đặt đường xe lửa, trong đó nổi tiếng là Hầm Sen dài nhất đến 562 mét. Con đường trạm qua đèo Hải Vân cheo leo nguy hiểm, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm, quanh co gấp khúc, lúc thì lên cao, lúc thì xuống dốc nối nhau liên tiếp, có những đoạn đường quyện trong mây. Bởi lẽ đó mà đèo Hải Vân được người Pháp đặt cho cái tên là Ðèo Mây (Col des Nuages). Ngày xưa con đường trạm phải vượt qua ba đèo chính là Thượng Ðạo, Trung Ðạo và Chính Thượng Ðạo tức là đèo Hải Vân. Từ đỉnh đèo Hải Vân xuôi về phía nam chừng bảy tám cây số, đối diện với biển có một ngọn núi gọi là Thông Sơn, tục danh là Hòn Hành. Ðến năm 1823, vua Minh Mạng đặt tên cho hòn núi đó là Ðịnh Hải Sơn vì trên có xây một pháo đài phòng hải dưới thời triều Nguyễn:
    Hải Vân bát ngát mây trùng
    Hòn Hành ở đó là trong vịnh Hàn.
    Ở ngoài khơi, về phía đông bắc, một hòn núi nhỏ từ mặt biển nhô lên như một non bộ, ở trên đó ngày xưa cũng có pháo đài bảo vệ duyên hải nên nó có tên là Ðảo Ngự Hải.
    Cũng về phía đông bắc núi Hải Vân, sóng đại dương qua hàng thiên niên kỷ vỗ vào chân núi, khoét sâu vào vách đá tạo thành một hang rộng gọi là Hang Dơi; ở chỗ ấy thường có sóng to, vì vậy mà con đường ngày xưa từ kinh đô Phú Xuân đi vào dinh Quảng Nam đâu phải dễ dàng:
    Ði bộ thì sợ Hải Vân
    Ði thủy thì sợ sóng thần Hang Dơi.
    Ngoài khơi về phía đông bắc núi Hải Vân có vũng Trà Sơn còn gọi là Ðồng Long Loan nay gọi là vịnh Ðà Nẵng. Vào năm 1471, vua Lê Thánh Tôn trên đường chinh phạt Champa, khi thuyền rồng dừng lại trên vịnh Ðồng Long, trước cảnh quan hùng vĩ của núi Hải Vân và vẻ đẹp của biển Trà Sơn dưới đêm trăng, nhà vua đã tức cảnh đề thơ:
    Trăng Ðồng Long ba canh đêm tĩnh
    Thuyền Lộ Hạc (1) năm trống gió thanh (2).
    Ngày xưa núi Hải Vân như một bình phong thiên nhiên chắn ngang con đường trạm nối liền Thuận Hóa với Quảng Nam nên dân gian gọi là núi ải. Ở đây thế núi dựng đứng như vách đá đồ sộ, bao phủ mây mù. Bởi vậy nhà thơ Kỳ Xuyên Nguyễn Thông thời Tự Ðức đã cảm hứng nên những tứ thơ:
    Ðá dựng biên thành hiểm trở
    Gió xao mây tỏa sương mù.
    Trước vẻ đẹp kỳ vĩ của Hải Vân, danh sĩ người Thái Bình Ðoàn Nguyên Tuấn cũng đã xuất khẩu thành thi:
    Cửa biển nhô khối núi cao
    Khói mây quen thói họp vào tầng không (3).
    Ðường thiên lý qua núi ải quanh co, cheo leo trên độ cao 496 mét, nẻo di khúc khuỷu, bậc đá gập ghềnh, cây mọc xen đá, rừng sâu thăm thẳm, buổi sáng mây dày như đệm, trưa hững nắng mây tan, chiều buông sương lạnh giá, tựa như con đường hóc hiểm đi vào đất Tây Thục, đã làm cho chúa Nguyễn Phúc Chu trong chuyến tuần du phương nam năm 1719 đến Quảng Nam Dinh đã cảm tác: Việt Nam ải hiểm núi này
    Kém chi đường Thục non xây trập trùng
    Trông lên ba chóp mây ***g
    Chẳng hay người ở mấy trùng trời xanh (4).
    Trong lần quân Trịnh đánh chiếm Phú Xuân trong khi quân Tây Sơn tiến đánh Quảng Nam Dinh vào năm 1774, Hoàng Ngũ Phúc, Ðại tướng quân Trịnh đã ra lệnh đắp một cái lũy cao chắn ngang cửa ải trên đỉnh đèo Hải Vân gọi là đỉnh Ly để chống lại quân Tây Sơn, nay không còn dấu vết.
    Ðến thời Minh Mạng (1620-1840) nhà vua đã cho xây đá thành bậc ở những đoạn đường dốc cho dễ đi lại và ngay trên đỉnh đèo Hải Vân hay Chính Thượng Ðạo cho dựng thành làm cửa ải để bảo vệ đèo và đường trạm. Ðến năm 1826, thành ải được đắp cao thêm, thành ải ở phía bắc cũng như ở phía nam đều cao 6 thước, dày hơn 4 thước, có các cửa tò vò quay ra hai hướng bắc và nam cao 4,3 thước, rộng 3,2 thước làm lối cho đường thiên lý đi qua.
    Phía trên cửa tò vò quay về hướng bắc treo một tấm biển to bằng đá cẩm thạch khắc ba chữ Hán lớn ?oHải Vân Quan? nghĩa là cửa ải Hải Vân, và phía trên cửa tò vò quay về hướng nam cũng có biển đá với sáu chữ Hán lớn ?oThiên hạ đệ nhất hùng quan? nghĩa là cửa ải hùng vĩ nhất dưới bầu trời.
    Tuy nhiên, thời xưa Hải Vân Quan tuy hùng vĩ nhưng ở một nơi hoang sơ, heo hút, xa xóm làng nên những người lính thú làm nhiệm vụ gác cửa ải, giữ đường trạm, chống bọn bất lương không khỏi chạnh lòng nhớ tới tổ ấm gia đình trong những buổi chiều hôm xa nhà:
    Chiều chiều mây phủ Hải Vân
    Chim kêu ghềnh đá gẫm thân thêm buồn.
    Dưới thời Gia Long (1801-1819) trên đất liền ngang vịnh Sơn Trà, nhà vua đã ra chiếu chỉ đắp thêm lũy Câu Ðê chạy từ chân núi đến bờ biển.
    Vào đầu thế kỷ 19, thời triều Nguyễn, sau khi xây Hải Vân Quan, tuy khu vực đèo nầy đã có người ở nhưng dân cư rất thưa thớt, vì vậy triều đình Huế đã có chính sách khuyến khích nhân dân hai tỉnh Thừa Thiên và Quảng Nam di cư đến sinh sống từ chân núi đến đỉnh đèo Hải Vân. Theo "Ðại Nam Nhất Thống Chí" vào năm 1825, vua Minh Mạng khi xa giá đi qua đèo Hải Vân đã ban thưởng cho mỗi nhà dân ở đây một lạng bạc. Tiếp sau đó, vào năm 1827, theo "Ðại Nam Thực Lục Tiền Biên", vua Minh Mạng lại ra chỉ dụ ban thưởng cho dân sống dọc đèo Hải Vân một lần nữa. Sau đó, vào năm 1837, nhà vua lại ra chỉ dụ cho quan Kinh Doãn ở kinh đô và quan tỉnh Quảng Nam vận động nhân dân hai dinh Thuận Hóa và Quảng Nam đến định cư ở khu vực đèo Hải Vân và họ được miễn thuế thân, quân dịch và tạp dịch, đồng thời được miễn thuế khai hoang ruộng vườn và còn được cấp thêm mười quan tiền cho việc định cư nầy.
    Con đường thiên lý đi qua núi Hải Vân, xưa kia vốn là lối đi hẹp, hiểm trở, hai bên là rừng cây rậm rạp, muốn vượt qua phải mất ba ngày đường, là môi trường thuận lợi cho việc trú ẩn và hoạt động của bọn lục lâm thảo khấu chuyên chặn đường khách bộ hành để giết người cướp của. Ðể khống chế hoạt động phi pháp của bọn người bất lương nầy, năm 1842, vua Thiệu Trị (1841-1847) đã ra chiếu chỉ cấm mọi người dân không được đi qua đèo Hải Vân bằng những con đường tắt để tránh nguy hiểm đến tính mạng. Ðồng thời nhà vua cũng đã ra chỉ dụ cho quan Kinh Doãn kinh đô và quan tỉnh Quảng Nam cho lấp kín các lối đi tắt nầy bằng cách trồng thật nhiều cây có gai hoặc đổ đầy đất đá và bắt tội bất kỳ ai đi qua các chỗ ấy để bảo vệ dân, chống bọn cướp. Con đường độc đạo xuyên qua đèo Hải Vân, qua thời gian còn ghi lại dấu ấn của hai cuộc chiến tranh kéo dài 30 năm bằng những ?olô cốt? còn sót lại đây đó dọc theo con đường và đã chứng kiến những trận đánh khốc liệt giữa hai phe Quốc Cộng.
    Ngày nay, những triền núi cao chạy dọc theo đường đèo Hải Vân đã được phủ xanh bởi hàng trăm héc-ta rừng thông Caribe và bạch đàn xanh tốt đã qua thới kỳ khép tán, làm cho môi trường, cảnh quan ở nơi đây thêm đẹp đẽ, lành mạnh. Tuy nhiên, trên mặt bằng hẹp tại đỉnh đèo Hải Vân, qua thời gian lịch sử và các cuộc chiến tranh, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ của di tích cửa ải xưa: cửa tò vò trông về phía bắc vẫn còn nguyên vòm, còn cửa tò vò trông về phía nam thì đã bị sụt lỡ chỉ còn lại thềm bậc đá chân ải. Mỗi lần đến đỉnh đèo Hải Vân, điểm giáp ranh của hai tỉnh Thừa Thiên-Huế và Quảng Nam-Ðà Nẵng, nhìn thấy ?oAi Vân Quan Thiên Hạ Ðệ Nhất Hùng Quan?, tiếng tăm một thời vang dội, nay chỉ còn lại một bộ phận ở tình trạng hoang phế dưới sức nặng của thời gian và sự thờ ơ của con người, tôi không khỏi băn khoăn. Tôi thầm nghĩ rằng giá như chính quyền hai tỉnh Quảng Nam-Ðà Nẵng và Thừa Thiên-Huế quan tâm đến việc phục chế trùng tu di tích lịch sử cổ xưa nầy, chắc chắn nó sẽ tạo nên một điểm chấm phá cho bức tranh du lịch toàn cảnh miền Trung nước ta. Nguyễn Phước Tương
    Chú Thích:
    (1) Lộ Hạc (Lopburi), theo nhà nghiên cứu Nhật Bản Yamamoto Tatsuro, là một quốc gia cổ ở hạ lưu sông Mê-Nam (Chao Praya). Thương nhân nước nầy thường đưa thuyền buôn vượt biển đến buôn bán với Champa.
    (2) Thơ chữ Hán:
    "Tam canh dạ tỉnh Ðồng Long nguyệt
    Ngũ cổ phong thanh Lộ Hạc thuyền"
    (3) Nguyên bản chữ Hán:
    "Hải môn khái xứ khối nguy phong
    Phong thượng yên hà hiệp thái không"
    (bản dịch của tác giả)
    nguon: xuquang.com
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này