1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cần quá! Một vòng tay sau lưng!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Zerlingcrazy, 26/02/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Zerlingcrazy

    Zerlingcrazy Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    16/10/2005
    Bài viết:
    266
    Đã được thích:
    8
    Vậy là đã 2 tháng.
    Vẫn còn thói quen vào hòm thư kiểm tra mỗi lần bật máy tính, nhưng 2 tháng trôi qua đã giúp mình giảm bớt tần suất mở mailbox. Mỗi giờ...
    Vẫn còn thói quen ngồi ngẩn ngơ và buồn bã, nhưng nhờ 2 tháng giúp mình giảm bớt còn nửa tiếng. Mỗi ngày...
    Vẫn còn thói quen dậy sớm để bật wc đợi chờ người cách xa phần tư vòng trái đất. Nhưng nhờ 2 tháng giúp mình giảm đi còn chỉ vào ngày nghỉ. Mỗi tuần...
    Và cứ mỗi tháng mình lại xem lại mình...
    ...2 tháng...2 tháng chưa giúp mình đủ dũng cảm để nghe nổi một bản tình ca, chưa đủ can đảm để xem một bộ phim lãng mạn, vẫn phải quay mặt mỗi lần thấy đôi lứa bên nhau...Mình vẫn hơi nhói đau.
    Dù sao cũng cảm ơn thời gian.
    Quả thật, nếu biết chia nhỏ nỗi buồn ra thành từng giờ, từng ngày, từng tuần, từng tháng, thì mình có thể học cách nhấm nháp nó một cách từ từ...
    Mình học cách uống cà phê nguyên chất. Tất cả rồi sẽ giống như một tách cà phê không đường mà thôi. Nhấp từng ngụm, từng ngụm rồi sẽ hết...
    Cố lên Zerg. Haizzzz....Hahaha
  2. paradise2209

    paradise2209 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/12/2007
    Bài viết:
    2.094
    Đã được thích:
    5
    Bạn làm mình nhớ khoảng thời gian cách đây 1 năm ... đếm từng ngày từng tháng, rồi mỗi ngày, nỗi đau đông cứng vào một ít, để 1 sáng đẹp trời thức giấc, có thể mang hòn đá trong trái tim ném đi thật xa ...
    Rồi bạn sẽ tìm thấy ... một vòng ôm phía sau, thật đấy :)

  3. Flying_to_Heaven

    Flying_to_Heaven Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/05/2006
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Mình nhớ trước đây ng đó nói, anh tuy không cao lớn, nhưng chi ít ra bờ vai anh sẽ luôn là điểm tựa cho em khi em cần hoặc khi em muốn khóc, em buồn ..... vậy mà giờ đây ....
  4. tuyetvong123

    tuyetvong123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2007
    Bài viết:
    790
    Đã được thích:
    0
    đọc đến đây, bỗng nhiên e muốn bật khóc cả 2 bác đều giống tâm trạng cuả e bây h. yêu sao mà khó khăn quá.cách xa 5 múi giờ phải chăng là thử thách quá lớn cho 1 tình yêu ? tình nguyện chờ đợi mà hình như vẫn chưa đủ, vẫn chẳng để làm j..đúng là đếm từng ngày để rồi nhận ra trái tim mình cứ dần đông cứng..
  5. Zerlingcrazy

    Zerlingcrazy Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    16/10/2005
    Bài viết:
    266
    Đã được thích:
    8
    2h sáng.
    Lại nghĩ về chuyện cũ.
    Vô tình những kỉ niệm cũ cứ như một bộ phim chiếu lại hiện ra trong đầu....Không ngủ được.
    Khó hiểu. Tại sao khi đã yêu đến vậy rồi mà người ta vẫn có thể làm tổn thương nhau như thế. Mình vẫn không quên được vết xước này.
    Nó ngấm sâu quá...
    Chẳng cần 1 lý do gì để giải thích cho mọi chuyện. Nhưng sao thấy vẫn chưa thể chôn sâu những điều đã qua. Hình như vẫn còn một điều gì đó cần phải kết thúc thì phải...
    Gần 3 tháng. Chưa một ngày nào trong 3 tháng mình được sống trọn vẹn một ngày vui vẻ, được ngủ 1 giấc yên bình thật trọn vẹn...
    Haizzzz....Tại sao nhỉ?
  6. magrit

    magrit Guest

    Rồi sẽ qua hết, chìm giấu con sóng,...yêu thương qua mau, khổ đau cũng qua thôi. Có những điều cứ ngỡ không thể nào quên nhưng rồi cũng quên. Có điều, niềm vui đi qua thì không dấu vết, nỗi đau thì để lại vết thẹo.
  7. 00ps00ps

    00ps00ps Guest

    Muốn nới lỏng vòng tay, k biết vì lí do gì...
  8. Zerlingcrazy

    Zerlingcrazy Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    16/10/2005
    Bài viết:
    266
    Đã được thích:
    8
    Cũng đã được 3 tháng.
    Mình đã làm gì nhỉ? Đã sống như thế nào để rồi rơi vào hoàn cảnh này? Cuộc sống cứ trôi đi mà ban ngày là địa ngục còn đêm đến là những cơn ác mộng.
    Đơn độc quá.
    Ta như đang chìm nghỉm trong một vũng bùn lầy lội. Xung quanh cũng là đêm tối đặc quánh lại. Cố gắng nhíc từng chút một về ánh đèn le lói phía trước. Vậy mà đến cả cái ánh sáng nhỏ nhoi kia cũng đang tắt lịm dần mà ta chẳng thể làm gì được. Ta đi về đâu bây giờ nữa ta ơi?
    Vậy đấy. Đôi lúc bất chợt rùng mình khi bắt gặp bản thân đang nghĩ không ra nghĩ, làm không ra làm. Lạc lối...
    Một tuần nay mình bắt đầu hút thuốc trở lại. Uống cà phê nhiều hơn. Cà phê làm người ta tỉnh ra. Nhưng chính vì thế khi trở về nhà, đối mặt với bóng tối, nó lại quay sang hành hạ mình. Không tài nào ngủ nổi. Tất cả các thước phim quay lại của cuộc đời cứ loang loáng trôi qua trước mắt, trên trần nhà, trong mi mắt khép lại. Những âm thanh hỗn độn của cuộc đời. Những lời yêu thương ngọt ngào, những lời giận hờn, những tiếng trách móc, xỉ vả, tiếng cười, tiếng khóc...Lại bật dậy với lấy cây đàn như một chiếc phao cứu sinh. Những bài ca cũ rích quen thuộc. Nhưng dù sao âm thanh của nó cũng có trật tự, ngăn nắp hơn những gì đang văng vẳng trong đầu mình. Tiếng đàn cứ như có ai đang bóp nghẹt lại vậy nhỉ...
    "...Rồi một mình với ngọn đèn đêm. Ai người tri âm, ai người tri kỉ..."
    Cứ thế. Ngày nối ngày. Chẳng biết bao giờ hai vai mình mới trút bỏ hết gánh nặng này. Chẳng biết nữa. Cuộc đời thì ngắn sao nỗi buồn cứ dài đến vậy?
    "...Đêm đã về, mưa vẫn rơi....
    Em vẫn lang thang dưới mưa một mình...
    Ai kia đang chờ em đấy...Sao em không đi về đi...
    Nhăng nhố ơi, nhố nhăng hời..."
  9. Zerlingcrazy

    Zerlingcrazy Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    16/10/2005
    Bài viết:
    266
    Đã được thích:
    8
    Cũng đã được 3 tháng.
    Mình đã làm gì nhỉ? Đã sống như thế nào để rồi rơi vào hoàn cảnh này? Cuộc sống cứ trôi đi mà ban ngày là địa ngục còn đêm đến là những cơn ác mộng.
    Đơn độc quá.
    Ta như đang chìm nghỉm trong một vũng bùn lầy lội. Xung quanh cũng là đêm tối đặc quánh lại. Cố gắng nhíc từng chút một về ánh đèn le lói phía trước. Vậy mà đến cả cái ánh sáng nhỏ nhoi kia cũng đang tắt lịm dần mà ta chẳng thể làm gì được. Ta đi về đâu bây giờ nữa ta ơi?
    Vậy đấy. Đôi lúc bất chợt rùng mình khi bắt gặp bản thân đang nghĩ không ra nghĩ, làm không ra làm. Lạc lối...
    Một tuần nay mình bắt đầu hút thuốc trở lại. Uống cà phê nhiều hơn. Cà phê làm người ta tỉnh ra. Nhưng chính vì thế khi trở về nhà, đối mặt với bóng tối, nó lại quay sang hành hạ mình. Không tài nào ngủ nổi. Tất cả các thước phim quay lại của cuộc đời cứ loang loáng trôi qua trước mắt, trên trần nhà, trong mi mắt khép lại. Những âm thanh hỗn độn của cuộc đời. Những lời yêu thương ngọt ngào, những lời giận hờn, những tiếng trách móc, xỉ vả, tiếng cười, tiếng khóc...Lại bật dậy với lấy cây đàn như một chiếc phao cứu sinh. Những bài ca cũ rích quen thuộc. Nhưng dù sao âm thanh của nó cũng có trật tự, ngăn nắp hơn những gì đang văng vẳng trong đầu mình. Tiếng đàn cứ như có ai đang bóp nghẹt lại vậy nhỉ...
    "...Rồi một mình với ngọn đèn đêm. Ai người tri âm, ai người tri kỉ..."
    Cứ thế. Ngày nối ngày. Chẳng biết bao giờ hai vai mình mới trút bỏ hết gánh nặng này. Chẳng biết nữa. Cuộc đời thì ngắn sao nỗi buồn cứ dài đến vậy?
    "...Đêm đã về, mưa vẫn rơi....
    Em vẫn lang thang dưới mưa một mình...
    Ai kia đang chờ em đấy...Sao em không đi về đi...
    Nhăng nhố ơi, nhố nhăng hời..."
  10. Zerlingcrazy

    Zerlingcrazy Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    16/10/2005
    Bài viết:
    266
    Đã được thích:
    8
    Cũng đã được 3 tháng.
    Mình đã làm gì nhỉ? Đã sống như thế nào để rồi rơi vào hoàn cảnh này? Cuộc sống cứ trôi đi mà ban ngày là địa ngục còn đêm đến là những cơn ác mộng.
    Đơn độc quá.
    Ta như đang chìm nghỉm trong một vũng bùn lầy lội. Xung quanh cũng là đêm tối đặc quánh lại. Cố gắng nhíc từng chút một về ánh đèn le lói phía trước. Vậy mà đến cả cái ánh sáng nhỏ nhoi kia cũng đang tắt lịm dần mà ta chẳng thể làm gì được. Ta đi về đâu bây giờ nữa ta ơi?
    Vậy đấy. Đôi lúc bất chợt rùng mình khi bắt gặp bản thân đang nghĩ không ra nghĩ, làm không ra làm. Lạc lối...
    Một tuần nay mình bắt đầu hút thuốc trở lại. Uống cà phê nhiều hơn. Cà phê làm người ta tỉnh ra. Nhưng chính vì thế khi trở về nhà, đối mặt với bóng tối, nó lại quay sang hành hạ mình. Không tài nào ngủ nổi. Tất cả các thước phim quay lại của cuộc đời cứ loang loáng trôi qua trước mắt, trên trần nhà, trong mi mắt khép lại. Những âm thanh hỗn độn của cuộc đời. Những lời yêu thương ngọt ngào, những lời giận hờn, những tiếng trách móc, xỉ vả, tiếng cười, tiếng khóc...Lại bật dậy với lấy cây đàn như một chiếc phao cứu sinh. Những bài ca cũ rích quen thuộc. Nhưng dù sao âm thanh của nó cũng có trật tự, ngăn nắp hơn những gì đang văng vẳng trong đầu mình. Tiếng đàn cứ như có ai đang bóp nghẹt lại vậy nhỉ...
    "...Rồi một mình với ngọn đèn đêm. Ai người tri âm, ai người tri kỉ..."
    Cứ thế. Ngày nối ngày. Chẳng biết bao giờ hai vai mình mới trút bỏ hết gánh nặng này. Chẳng biết nữa. Cuộc đời thì ngắn sao nỗi buồn cứ dài đến vậy?
    "...Đêm đã về, mưa vẫn rơi....
    Em vẫn lang thang dưới mưa một mình...
    Ai kia đang chờ em đấy...Sao em không đi về đi...
    Nhăng nhố ơi, nhố nhăng hời..."

Chia sẻ trang này