1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cảo thơm lần giở trước đèn - những bài viết hay về Hà Nội của các thành viên.

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi ky_si_khong_dau_yeuem, 05/08/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ky_si_khong_dau_yeuem

    ky_si_khong_dau_yeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    Xin lỗi mọi người! Kỵ sĩ bị gameonline bắt cóc, giờ mới quay lại được... Lần này là một toppic khá hay, về những ký ức Hà Nội của một thời không xa... là những bài viết của một người rất quen thuộc trong Public của chúng ta: Au gớt
    http://www.ttvnol.com/forum/post.asp?method=Reply&TOPIC_ID=545529&refer=/hanoi/545529.ttvn
    Chuyện tưởng đã xưa nhưng nghĩ lại mới chợt giật mình thấy sao mà quá gần. Mới chỉ khoảng chục năm chứ mấy. Có rất nhiều thứ để nhớ vì ngày nay ít ai còn nhìn thấy những cảnh như vậy.
    Cuộc sống ở các khu tập thể ngày nào thật đầm ấm. Ngày đó cuộc sống còn nhiều khó khăn. Những xích mích cũng rất... tập thể. Chuyện nước nôi là những bức xúc hàng đầu của một thời chưa phải là xa...
    Nhớ ngày xưa, cả khu tập thể chung nhau một cái vòi nước. Thực ra khu tập thể nơi tôi ở có hai cái nhưng một cái đã hỏng. Còn duy nhất một cái chạy dưới lòng đất thông ra cuối khu tập thể. Cái vòi của nó thấp hơn mặt đất nên người ta đào một cái hố để có thể đưa những cái chậu xuống hứng. Rồi từ đó nước được múc vào những cái xô, thùng bằng sắt, tôn cao vợi. Không có chậu thì phải dùng những cái vòi cao su nối thêm vào. Nhà nào cũng phải dự trữ 1, 2 cái vòi như thế.
    Không phải lúc nào nước cũng chảy mạnh. Dòng nước hiếm hoi phải chia theo quá nhiều ngả rẽ. Từng giọt nước tí tách tỉ lệ nghịch với sự khó chịu trong chờ đợi. Nhưng cũng chỉ cần thế là đủ. Một miệng ghé ngay vào cái vòi cao su, bao nhiêu sức mạnh từ cái ***g ngực được dồn vào để giành giật lấy dòng nước mát đang chảy phía xa. Rồi nhanh như chớp chiếc vòi được tung lên quăng tròn trong không trung dưới sự điều khiển của đôi tay chắc lẳn đã biết gồng gánh bao tấn nước ngay từ thuở mặc quần thủng đít chưa biết ngượng. Bao đôi mắt cũng xoay tròn theo cái đầu vòi chờ đợi những hạt nước đầu tiên văng ra. Nhớ lại cái cảnh lũ trẻ con há hốc mồm rồi nhảy cẫng lên sung sướng hứng từng giọt nước toé vào mặt mà tự cười một mình, không ngờ mình lại có một thời hồn nhiên đến vậy.
    Mấy trăm gia đình chia nhau từng giọt nước. Rồi cả xóm trên xóm dưới hễ thấy cái vòi nước chảy là kéo nhau sang xin. Ngày đấy đâu chả thế, tin có nước lan nhanh như tin thắng trận. Nhà nhà rồng rắn xách xô đi hứng nước, có khi phải đi xa hàng trăm mét. Xếp hàng dài dằng dặc chờ đến lượt. Dọc đường về phải nghỉ mấy lần. Nâng hơn nâng trứng, chỉ sợ những hạt nước mỏng manh vuột khỏi miệng xô.
    Ngày đó, nước thường được bơm sau giờ tan tầm, khoảng 5 - 6h chiều. Rồi cứ rả rích đến tối. Rồi lại mất. Thi thoảng 2 - 3h sáng bác quản lý máy bơm nước mất ngủ lại ra chạy máy. Vì thế, gia đình nào cũng vậy, hễ chợt thức giấc nửa đêm lại ra thăm cái máy nước. Nhiều lúc giữa đêm bị bố mẹ gọi giật dậy rồi thì thầm vào tai những tiếng nho nhỏ: "có nước rồi!" . Chỉ cần 3 tiếng đó thôi là đủ. Cả nhà bật dậy khẽ khàng xách xô đi. Chả khác gì đi đánh du kích. Những bước chân rón rén, những động tác cẩn trọng, sợ hàng xóm nghe thấy thì ngày mai vất vả gấp bội. Người mẹ tần tảo lôi hết quần áo ra tranh thủ giặt. Đôi vai gầy rung lên từng nhịp cho đến khi ánh bình minh bắt đầu chiếu rọi. Có những lúc ra đến nơi đã thấy chen nhau trước cái vòi. Lúc đó ngán ngẩm đành xách xô không về... ngủ tiếp.
    Cái vòi nước dường như chứa đựng nhiều kỷ niệm nhất của cuộc sống tập thể. Đó là nơi gặp gỡ của mọi gia đình, từ người già đến trẻ nhỏ. Quả thật đó không phải là một thời đã xa...
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
    ------------------------------------------------------
    Điện khu tập thể cách đây hơn chục năm rất hay bị mất. Mà điện hồi đó cũng chẳng để làm gì, chủ yếu dùng vào buổi tối để thắp sáng và xem tivi.
    Buổi tối cả gia đình vừa quây quần bên mâm cơm vừa xem chương trình Bông hoa nhỏ. Rồi muộn hơn là nhạc hiệu quen thuộc của chương trình phim truyện.
    Có biết bao những câu chuyện về những buổi tối sáng điện ở khu tập thể. Nhưng mất điện, những câu chuyện dường như cũng không ít hơn.
    Mất điện, cả khu tập thể dường như tấp nập hơn. Chỉ có mấy bà mẹ bận bịu là nhẫn nại ở nhà thắp lên những ngọn nến nho nhỏ tiếp tục công việc của mình; còn phần lớn thì chẳng ai chịu được cái bóng tối mịt mùng đó.
    Người lớn kéo nhau ra đầu ngõ, ngồi hóng gió, ngắm trăng và tán chuyện phiếm. Đầu ngõ là một con đường lớn, lại có thêm cái sân rộng của Xí nghiệp máy khâu, đèn điện vàng khè, nhưng cũng chỉ cần thế là đủ. Cái tình làng xóm láng giềng cũng được nhân lên một phần từ đây.
    Bọn trẻ tinh nghịch thì tổ chức ngay trò Trốn tìm hay Bắn bòm làm không khí khu tập thể rất sống động. Những nóc nhà, những bụi cây trở thành nơi ẩn náu lý tưởng. Ngày đó, sâu bọ, rắn rết chỉ được coi bằng... con muỗi.
    Những buổi sinh nhật với những món quà be bé như cái bút chì, hòn tẩy, quyển vở hay sang lắm thì là quyển truyện tranh. Bữa tiệc mừng sinh nhật cũng thật đơn giản, chỉ một ít bánh kẹo và nước lọc, ngồi chiếu mà nhấm nháp. Ấy thế mà bất chợt ánh điện vụt tắt thì thôi rồi... tay chân khua loạn lên, chỉ 1 phút thôi, điện sáng lại chỉ còn nhìn thấy khuôn mặt méo xệch của kẻ được mừng "thọ".
    Nhưng hễ đang chơi vui thế mà đột nhiên có điện là giải tán hết, ai nấy co cẳng chạy về nhà trong tiếng reo hò: Có điện! Có điện! Lúc đó biết ngay là trên tivi đang chiếu một bộ phim rất hấp dẫn.
    Những tối mùa hè mất điện, mấy gia đình có sân thượng chả cần vào nhà ngủ. Cứ manh chiếu trải ra, muỗi cũng mặc, rồi thì lăn ra đó ngủ một mạch. Sáng ra vẫn khoẻ re đi học đi làm bình thường.
    Đêm nay, không còn ở khu tập thể nữa. Điện cũng sáng suốt đêm, hiếm hoi lắm mới mất. Nhưng còn đó những ký ức về một thời thiếu điện. Tự dưng sao nhớ quá! Phải chăng vì hôm qua vô tình gặp và trót thao thao với một người về một thời chưa phải đã xa?
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
    --------------------------------------------------------------
    LỖ THỦNG KHU TẬP THỂ
    Ngày còn bé, khu tập thể tôi ở là Khu tập thể của Xí nghiệp giầy da Hà Nội (Nay là Công ty Cổ phần giầy Hà Nội). Khu tập thể gồm 3 dãy nhà 2 tầng. Mỗi dãy gồm 3 phần tương ứng với 3 cái cầu thang. Mỗi phần có dạng chữ H. Cầu thang lên tầng hai hình chữ Y. Mỗi đầu chữ Y gồm 2 căn hộ sát vách nhau. Phía dưới cũng có 2 căn hộ như thế.
    Ngày đó người ta phân nhà kể cũng buồn cười. Đó là khoảng cuối những năm 80 của thế kỷ trước. Nhà nào có 2 con trở lên thì được phân cả 2 căn hộ, còn nhà nào không đủ kế hoạch thì chỉ được một gian. Thế là thi nhau đẻ để đủ chỉ tiêu. Nhà tôi hồi đó có mỗi tôi là út ít nên chỉ được phân 1 căn hộ với diện tích khoảng 15m2. Sát vách là một gia đình khác. Công trình phụ dùng chung. Rất phức tạp nhưng ngày đó còn trẻ con nên chả biết gì.
    Không hiểu người ta thiết kế khu tập thể kiểu gì mà 2 căn hộ nhưng có tới 4 cái cửa. Hai cửa riêng cho mỗi nhà, một cái cửa để bảo vệ lối di chung, và một cái cửa để che chắn cái công trình phụ không thuộc khuôn viên của nhà nào cả. Sau này 2 gia đình tự dàn xếp, sửa chữa lại để chỉ còn 3 cái cửa. Hai cái thuộc về nhà tôi nhưng việc sinh hoạt thuận tiện hơn rất nhiều.
    Nhà có một cái gác xép, sàn là những thanh gỗ bắc từ đầu đến cuối cái trần nhà. Phủ lên đó là những tấm cót ép. Mái ngói chéo. Chỗ cao nhất của gác xép chắc chỉ được 2 mét. Trên đó toàn để chứa những đồ linh tinh vì thời đó mọi gia đình vẫn giữ thói quen tích cóp. Nhiều chuột mặc dù con mèo nhà hàng xóm vẫn hay sang ngủ nhờ. Nhiều thứ để ngổn ngang nên chú mèo dù có chịu khó đến mấy cũng phải bỏ cuộc. Mùa đông, trời lạnh nên thỉnh thoảng cũng chui lên đó ngủ. Hôi rình nhưng ấm áp.
    Bố mẹ đi làm nhà nước. Cửa khoá và tôi bị nhốt trong căn phòng bé xíu. Chạy qua chạy lại trong nhà mãi cũng chán. Hình như chả có đứa trẻ nào trong khu tập thể lại bị giam cầm như tôi. Bị những tiếng động náo nhiệt bên ngoài thúc giục, tôi quyết tâm tìm mọi cách để thoát ra ngoài. Nhiều biện pháp trẻ con đã được thử nhưng đều thất bại. Ngồi trong nhà nghe những thanh âm của lũ trẻ cùng lứa mà thèm.
    Có một lần đang chơi trên cái gác xép. Trí tò mò đã thúc đẩy tôi mon men bò ra phía mép ngoài của cái gác xép nơi mà tôi hiểu đó là một khoảng trống cao vợi đối một đứa trẻ. Nó được che chắn bởi một mảnh cót ép mỏng với một cái lỗ thủng nho nhỏ. Thò đầu ra khỏi cái lỗ thủng tôi nhận ra ngay đó là khoảng sân bên ngoài, ngay trước cánh cửa với cái khoá đáng ghét đang hàng ngày trói chân thói ham chơi của tôi. Với sự liều lĩnh của một đứa trẻ, tôi vội vàng xé to cái lỗ thủng, chui ngay qua cái cót ép và a lê hấp, bức tường cao hơn 3 mét trở thành quá đơn giản đối với một thằng ranh như tôi. Sau này, tôi đã làm thêm mấy cái mấu để việc trèo ra trèo vô không còn một tí tẹo trở ngại nào.
    Cứ thế, tôi tong tẩy nhập bọn với lũ trẻ và chơi đùa thoả thích. May mắn là gần nhà có một cái xí nghiệp khác, cứ đến giờ tan tầm là lại rúc lên những hồi còi quen thuộc. Những lúc đang đà chơi sao mà thấy nó khó chịu thế. Nhưng dẫu sao nó cũng báo hiệu đã đến giờ bố mẹ sắp về, cần phải chấm dứt cuộc vui và chui vào nhà để làm một đứa trẻ ngoan ngoãn. Bọn trẻ rất kín miệng nên bố mẹ chẳng thể nào biết tôi đã từng trốn nhà đi chơi bằng kiểu đó.
    Nhà ông ngoại ở trên Bưởi có hai cây hồng xiêm rất to, quả ngọt lịm. Cho đến giờ tôi vẫn thấy hồng xiêm của ông ngoại là ngon nhất. Đến mùa, hai cây nặng trĩu quả. Thế là ông cho vào tải lớn tải bé chia cho các cháu. Lần nào cũng phải đến cả trăm quả. Ăn mãi không biết chán.
    Có một lần, bố mẹ đi làm. Đang ngồi trong nhà ăn hồng xiêm thì lũ trẻ kéo đến rủ đi chơi. Chả hiểu thế nào lại đi khoe với chúng nó rồi trèo lên gác xép quẳng ra cho chúng nó mấy quả qua cái lỗ thủng. Ngon quá, chúng nó bảo lấy tiếp. Thằng bé lăng xăng chạy xuống ôm thêm một rổ vứt ra ngoài. Rồi cứ thế cho đến lúc no căng bụng không thể ních được nữa. Sau một hồi thu dọn bãi chiến trường, cả lũ lại lôi nhau đi chơi và tất nhiên không thể thiếu tôi trong đó. Hậu quả thì tôi không nói chắc các bạn cũng đoán được.
    Cái lỗ thủng trên gác xép nơi khu tập thể gắn với biết bao nhiêu kỷ niệm thơ ấu. Tuổi thơ ngày đó vô tư trong sáng với biết bao trò tinh nghịch. Giờ thì ngày đó đã qua, khu tập thể cũng đã khác trước. Nó vẫn mang một cái dáng vẻ cũ kỹ ngày xưa, không nhiều nhà được xây dựng lại nhưng bọn trẻ bây giờ không còn chơi và được chơi những trò trẻ con như thời trước. Những khu vườn, những bụi cây được phá đi - những căn hộ khép kín mọc lên. Nhà cửa được rào rậu che chắn cẩn thận không có lấy một lỗ thủng cho một con mèo chui vào. Lũ trẻ dường như cũng không có cái ngây thơ như ngày trước nữa. Giờ chúng được nhồi vào đầu đầy những toan tính của cuộc sống bon chen qua chính cái đầu của người lớn, những người nuôi dạy chúng. Phải chăng lỗ thủng này được bịt lại thì lại có lỗ thủng khác được tạo ra? Và có phải lỗ thủng nào cũng là xấu?
    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
    ---------------------------
  2. ky_si_khong_dau_yeuem

    ky_si_khong_dau_yeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    Lâu rồi không vào mạng, toppic của mình bị chìm sâu quá... Lần này là một bài viết của kỵ sĩ, lâu rồi không nhớ được, tìm mãi mới thấy link.
    http://www3.ttvnol.com/hanoi/309306/trang-1.ttvn
    Toppic : Sao bạn yêu Hà Nội, người gửi: bluethorn
    Vì Hà Nội còn có em -kỵ sĩ không đầu yêu em-
    Tình yêu với một miền đất cũng gần giống tình yêu với quê hương. Đó là phong cảnh, là con nguời và những kỷ niệm đã một thời gắn bó. Tôi là người Hà Nội, nhưng là một người Hà Nội đặc biệt, nên tình yêu của tôi cũng khác, hoặc cũng có thể sâu nặng hơn chăng?
    Tôi gắn bó với những không gian rất riêng của Hà Nội, với những góc nhỏ mà tôi tìm ra, những khung cảnh khác nhau. Đôi khi chỉ là một tán cây bên một ngôi chùa vắng,một cây hoàng lan cổ thụ bên một căn nhà phủ đầy rong rêu... Có khi là một hồ nước tĩnh mịch, bao quanh là những thảm xanh, một vùng đất ven sông bao la cát trắng, và phong cảnh thay đổi theo mùa...
    Tôi cũng yêu đường phố Hà Nội. Bốn mùa thay nhau hò hẹn cùng phố. Mùa xuân khoác cho Hà Nội một màu xanh mơn mởn, với những hạt mưa bụi bay lất phất mang sự dịu dàng len lỏi trong tim. Những ngọn đèn đường dưới làn mưa, huyền ảo và vàng một cách tình tứ khiến người ta gần nhau hơn. Phố giao mùa . Cuối xuân, nhiều đường phố Hà Nội trắng hoa Sưa.Hoa trắng cả cây, hoa trắng cả trời. Trắng lối em qua...Hoa bay theo gió thành cơn mưa kỳ diệu của riêng Hà Nội...Hoa bám trên tóc ai làm phố xuyến xao.
    Đón hạ về. Những hàng sấu, xà cừ quanh năm xanh tuơi, vậy mà vẫn có những trận vàng rơi theo gió. Khi lá xanh thay thế thì lá vàng thanh thản ra đi.Khi những cơn gió nổi lên, lá bay đầy trời, kết thúc hành trình của mình bằng những con đường vàng dìu dịu.Mùa hè được chào đón như vậy đấy bạn ạ. Sau những cơn mưa tạm biệt mùa xuân, mùa hạ bắt đầu bằng không gian mênh mang khi ve cất tiếng hát mùa hè trong lá, bằng sắc đỏ rực trên phố Lý Thường Kiệt làm con phố rộng hẳn ra.Nắng vàng như mật, phượng cháy tựa lửa,Mưa đổ về xoa dịu nỗi khắc nghiệt của mùa hè. Tôi yêu những cơn mưa rào Hà Nội.Mưa phủ thơ và yêu thuơng đến miền đất này. Giờ này có bạn tôi ngồi trên quán Đinh trú mưa, ngắm cây phuợng hứa hẹn ngoài ban công. Có bạn tôi bên mái hiên nhà thờ lớn, nghe tiếng chuông vọng theo mưa. Có một người con gái thu mình vào một góc nhà cảm nhận mưa, vì cô biết nguời chàng trai của cô đang lang trong mưa và nghĩ về cô.
    Mùa hè còn là mùa của sắc màu.Ngoài sắc đỏ của phuợng, sắc tím da diết của bằng lăng do thiên nhiên mang lại, còn có những sắc hoa khác. Trên quán nhỏ của tôi, tôi thấy màu trắng tinh khôi của những bình hoa nhài thật to, màu đỏ tươi của hoa chuối, màu hồng nhạt và hương thơm dịu dàng của hoa sen... Bên ngoài ban công cây phượng vẫn cháy rực như một lời hẹn ước.
    Sen tàn cúc lại nở hoa. Mùa thu Hà Nội trở về với hương hoa sữa nồng nàn chung thuỷ. Trời trong và xanh hơn. Nắng dịu dàng cùng với những sợi tóc heo may.Mùa thu -mùa của tình yêu.Có vẻ đẹp nào để ánh mắt buồn trong đôi mắt mênh mang của những cô gái Hà Nội không nhỉ? Phố thơm hương cốm mới.Những buổi tối , tôi và bạn bè nhâm nhi rượu bên ngõ cạnh nhà thờ lớn trong hương hoa sữa nồng nàn, trong tiếng chuông nhà thờ đổ dồn... Rất nhẹ nhàng mùa thu lặng lẽ trôi
    Mùa đông Hà Nội ơi! Không phải tự nhiên PublicHà Nội có một loạt nick mang mùa đông theo như Mùa đông Hà Nội, gió mùa đông, và cô bé mùa đông Hà Nội phố nữa chứ. Trời mùa đông ngày ngắn tình dài. Với tôi mùa đông Hà Nội đẹp về đêm.Đi lang thang trong đêm đông Hà Nội .dường như chỉ có phố với ta.Gió đông bắc kéo nhưng hơi thở dài trầm tư. Cái lạnh se se thấm vào da thịt.Thoảng đâu đây có huơng Hoàng lan chung thỉu. Lang thang qua những hồ Hà Nội, trời lạnh và sương.Sương giăng thành từng lớp mỏng lãng đãng trên đầu, trải khắp một vùng... Lang thang đến trước cửa nhà em, để thấy trái tim mình ấm áp khi có ánh đèn hắt ra. Mùa đông Hà Nội lạnh, lạnh để thèm một vòng tay, để thèm được ai đó ôm hay được ôm ai đó thật chặt...Mùa đông Hà Nội lạnh để kéo những trái tim gần nhau hơn.
    Bạn sống thêm một ngày, nghĩa là bạn gần cái chết hơn một ngày.Cuộc sống ngắn lại đồng thời kỷ niệm nhiều hơn. PublicHà Nội của chúng ta chắc cũng nhiều người biết tới những khó khăn thời kỳ bao cấp. Tôi vui khi thấy Hà Nội ngày càng giàu mạnh hơn, tuy rằng đồng thời cũng mất đi nhiều vẻ đẹp, và con người cũng khác xưa. Tiếng tàu điện leng keng tuy vui tai, nhưng không hợp với một đô thị đang trên đà phát triển. Người Hà Nội cũng lạnh lùng hơn. Những nét tinh tế hào hoa lặn vào trong. Nguời tôi yêu vẫn thường chê tôi thiếu tinh tế và nhiều khi rất thô:" Vậy mà cũng là người Hà Nội ! ". Biết sao được, mình là một người Hà Nội đặc biệt mà! Đành vậy. Tôi đi tìm những con người Hà Nội xưa, đi tìm những góc riêng chưa bị mất đi, hoặc chưa bị thay đổi... Có những góc đã trở thành ký ức, có những khung cảnh đã chỉ còn là lịch sử. Không có gì tồn tại mãi mãi. Ngày trước và bây giờ, tôi đi tìm vẻ đẹp cũ, con người cũ truớc khi bị mất đi. có thể sau này tôi lại đi tìm những vẻ đẹp cũ, mà bây giờ là mới chăng? Dù thế nào chăng nữa, Hà Nội vẫn là Hà Nội. Và tôi, tôi yêu Hà Nội bằng tình yêu cuộc sống, bằng tất cả tâm hồn của tôi. Vì Hà Nội còn có em.
    máu không như những chất lỏng khác, nó luôn ấm. Nuớc hay cái gì đó văng vào mặt đều khó chịu. Máu thì khác. Nó không làm buốt lạnh mà cho cảm giác ấm.Mỗi giọt máu bám vào mặt, vào tay khiến các giác quan bừng tỉnh.hàng triệu tế bào rùng mình theo những giọt máu chảy xuốn từ từ .Lúc đó con thú hoang trong con người tỉnh dậy. Bản năng của một thời ăn thịt sống ngủ yên qua hàng ngàn năm của con nguời trỗi dậy.Cảm giác thèm đuợc xé toang một cơ thể sống, được ngập răng trong máu, đuợc thấy từng dây thần kinh rung lên, run rẩy theo từng tia máu phun ra, theo từng giọt máu chảy xuống quanh kẽ miệng.

Chia sẻ trang này