1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

..Câu chuyện cho những ai đã là vợ chồng.............

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi Baron, 13/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoangdungderma

    hoangdungderma Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/09/2006
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Mình thật lòng đã xúc động và đỏ hoe cả mắt khi đọc nó.
    Mình giống như chị vậy , thật ra mình còn hơn 2 tháng là cưới nhưng đã sống với nhau như vợ chồng vì mình ở SG chỉ 1 mình và lẽ ra chúng mình đã cưới nhau lâu nhưng mẹ mình mất .
    Một nửa của mình cũng là kỉ sư cơ khí đang học cao học, anh không lãng mạn như lúc mới yêu nhau, cũng chẳng hoa mỹ miệng mồm như bao người đàn ông khác.
    đến nỗi nhiều lúc mình giận khóc anh cũng im lìm chẳng nói 1 câu... Mình thì lại nghĩ lãng mạn để hâm nóng tình cảm và có lẽ mình vốn là con người nhạy cảm .
    Tuy nhiên trong thường ngày, khi đọc bài viết này nghĩ về 1 nữa của mình, mình thật sự nghĩ rằng chồng sắp cưới mình cũng như vậy, thay vì người ta mua hoa làm khung cảnh lãng mạn cho người yêu, vợ thì anh chỉ tự tay nấu ăn trong ngày 8/3 hay khi mình mệt, mình ngủ nằm hay bị đau vai, cổ thì anh dành làm việc nhà, rửa chén thay mình.
    Mình ngủ chẳng bao giờ treo mùng thì bao giờ sau khi học xong là anh treo mùng cho mình ....
    Vừa rồi ngày 20/10 người ta tặng vợ người yêu những đoá hồng to thắm, hay bài thơ hay món quà kỉ niệm, anh thì đi học đến hơn 9 h mới về trên tay mang theo 2 bịch chè Thái Lan, anh chở em đi ăn quán nhỏ rồi về ăn tiếp .....chè ...
    Hôm qua là SN anh anh cũng vội vàng đi học vì anh nói sắp thi rồi, mà học Bách Khoa thì khó lắm ...thế là cũng hơn 9 h tối mới về, Tôi thầm nghĩ có lần anh nói" anh cố học cho em bớt vất vả " (vì tôi vất vả từ nhỏ)nên đôi lúc dù không như người ta thì những điều giản dị trong cuộc sống khi mình nhận ra đó phải chăng là hạnh phúc mà đôi khi con người ta không nhận ra...
    Ngày nào về anh cũng kêu" vợ ơi vợ, anh mệt wá" rồi anh ôm tôi như muốn tôi đỡ anh vậy, đó là 1 hạnh phúc giản dị phải không. Còn rất nhiều điều bình dị trong cuộc sống là hạnh phúc là tình yêu là sự quan tâm và hi sinh mà cuộc sống bôn ba vô tình quên mất
    Qua bài viết trên tôi cũng góp thêm cho những ai đang yêu và đang sống với nhau có 1 nữa hơi trái ngược với mình.
    Được hoangdungderma sửa chữa / chuyển vào 14:46 ngày 24/10/2006
  2. lanata

    lanata Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2006
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Cách đây vài hôm mình có cô bạn thân tới chơi, khoe chiếc nhẫn đính hôn gắn đầy kim cương, và nhẫn cưới thi cung làm bằng vàng trắng rất tinh xảo, trong khi nhìn lại tay mình có mỗi chiếc nhẫn cưới tron rất bình thường, mình cũng hơi chạnh lòng một chút, nhưng ngay lúc đó mình cũng nghĩ lại thật nhanh.
    Một nửa của mình không được lãng mạn cháy bỏng cuồng si như một số người mình quen biết, anh không như người bạn thân ấy sang hẳn Hà Lan để đặt nhẫn kim cương cho người vợ sắp cưới, cũng không cầu kì chọn nhẫn vàng trắng hay bạch kim, bọn mình chỉ có và đeo duy nhất chiếc nhẫn cưới vàng tây, tròn trịa đơn giản nhưng vẫn sáng long lanh và bù lại hơn cả là tình cảm của anh đối với mình bấy lâu nay nồng ấm chân thành làm mình luôn cảm thấy tự hào và hạnh phúc.
    Ngày PN cũng vậy đi làm về anh ghé qua chợ thay vì bó hoa hồng như người ta thì anh mua đãi vợ một mớ tôm bể, anh cười chân thành " tại vì anh biết em thích món này hơn hoa hồng nhiều", rồi anh chỉ ngồi nhìn mình luộc bóc chấm mút ăn rất ngon lành.
    Hàng ngày anh đi làm về có chìa khóa nhà nhưng vẫn thích gõ cửa để mình tận tay ra mở đón anh với nụ cười trên môi, còn mình cũng thích chạy ra mở cửa cho chồng, chỉ thế thôi.
    Hạnh phúc đối với mình đúng thật là giản dị lắm.
    Được lanata sửa chữa / chuyển vào 19:07 ngày 24/10/2006
  3. nguyend_uyanh

    nguyend_uyanh Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    22/09/2006
    Bài viết:
    2.038
    Đã được thích:
    109
    Cô này có vẻ là người vợ biết điều r2)]. Vợ mình mà như cô này + cái khoản hình thức nữa thì tuyệt
    Được nguyend_uyanh sửa chữa / chuyển vào 19:42 ngày 24/10/2006
  4. Soi_vn98

    Soi_vn98 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2005
    Bài viết:
    391
    Đã được thích:
    0
    "anh ơi, hái cho em bông hoa ở vách đá, dù em biết anh chắc chết khi hái, anh có hái cho em không?".
    Trả lời: Biến mẹ em đi cho nhanh. Công bố mẹ đẻ anh ra, nuôi nấng, ăn học hai mấy năm với em *** bằng bông hoa kứt lợn à?
    Nhảm.
    Vợ chồng là chiều lẫn nhau. Chứ cứ chăm chăm chiều nó có mà dở hơi. Sống ích kỷ éo ai chịu đc.
  5. lamo_xinhdep

    lamo_xinhdep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/10/2006
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Bác sói nóng quá, có đòi hỏi thì mới là fụ nữ, nhiều đàn ông cũng có những đòi hỏi kỳ quặc hơn ấy chứ... Nhưng vấn đề là mình biết giới hạn ở đâu thôi...Thỉnh thoảng thấy cuộc sống cứ bình lặng trôi qua lại muốn tý chút sóng gió, nhưng sóng gió mà nổi lên có khi lại tan nát tất cả ấy chứ...Cái đó âu cũng là một tính xấu của con người thôi
    Người fụ nữ trong câu chuyện này vẫn còn may mắn vì có một người chồng như thế, có được cơ hội để hiểu ra hạnh fúc nằm ngay trong những gì bình dị và gần gũi hàng ngày để mà còn có cơ hội trân trọng nó...
    Hơ, đôi khi em cũng lăn tăn sao anh xã mình không lãng mạn như trong fim nhỉ, sao ko thế này sao ko thế kia, chep, thỉnh thoảng thế thôi chứ thực ra là vẫn tự ý thức mình là một người hạnh fúc khi ông trời đã ban tặng cho mình một người như thế ...
    Và quan trọng hơn là mình cũng fải tự hỏi mình đã làm được gì cho người mình yêu hơn là đòi hỏi người ta làm cho mình, nhỉ các bác nhỉ
  6. onlybarely

    onlybarely Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/11/2004
    Bài viết:
    694
    Đã được thích:
    0
    hi, cho em chích choè một tẹo.
    Em chưa thực sự bước vào cuộc sống hôn nhân, chỉ sắp bước vào thui.. Đọc bài mọi người post thấy vững tin hơn vào cuộc sống hôn nhân mà em đang bước tới. Bản thân em cũng đã và đang cảm nhận sâu sắc những gì anh đang dành cho...Cuộc sống không thể là một chuỗi ngày ngập trong hoa hồng, tiếng cười và men say. Vậy nên chắc sẽ phải dành thêm thời gian để quan tâm đến hạnh phúc đang có và bớt đi những dằn vặt cho mình, cho người...
    Có những bài học chỉ tiếp thu được sau những trải nghiệm của bản thân. Mong mọi người đều happy
  7. thanhhai

    thanhhai Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/05/2001
    Bài viết:
    408
    Đã được thích:
    0
    Đã là vợ chồng thiết nghĩ cũng nên đọc câu chuyện này.
    Hãy nhìn vào tủ lạnh

    Đã bao giờ bạn nghĩ chiếc tủ lạnh cũng là nơi cất... một lời nhắn nhủ yêu thương? Tôi xin kể tiếp chuyện N và T, đôi vợ chồng đang rậm rịch đòi đưa nhau ra toà li dị mà tôi có nhắc đến trong "Chỉ tại cái nồi cơm điện".
    Chuyện xảy ra cách đây đã lâu, khi đó họ mới cưới nhau gần 1 năm, T còn là nhân viên thường trú tại Hà Nội của một công ty xuất nhập khẩu Thành phố Hồ Chí Minh, còn N cũng chưa theo vợ vào Nam. Đôi vợ chồng trẻ sống trong một căn hộ cho thuê ở khu tập thể Thành Công.
    Buổi trưa hôm đó tôi theo T về thăm "tổ chim cúc cu", thì thấy ở cửa phòng khách găm một mảnh giấy của N: "Em yêu, hãy nhìn vào tủ lạnh!". Tôi nháy mắt: "Lãng mạn thế! Chắc chàng lại chuẩn bị món gì cho nàng rồi!". Nhưng cái tủ lạnh sạch bong, chả có lấy một thứ gì ăn được.
    T cười phì: "Trẻ con lắm chị ạ, chỉ được cái trêu em là giỏi. Còn việc nhà thì chả bao giờ nhúc nhắc chân tay. Đấy, chị xem, cái quạt trần khô dầu kêu long đầu nhức óc, bám đầy bụi, em nhắc ảnh miết từ tuần trước, lúc nào cũng "ừ, được rồi", nhưng có mà ừ để đấy! Việc đàn ông như vậy chả nhẽ mình xắn tay làm, hay sang nhờ ông hàng xóm!
    T ngồi kể tội N được một lúc thì "tội phạm" lò dò vác mặt về. Chưa tháo giày, đã nháy mắt, hớn hở hỏi: "Hai chị em mở tủ lạnh chưa?". T: "Em chỉ thấy cái tủ lạnh nó kêu: Hãy nhìn vào cái quạt trần! Eo ôi, em chịu anh thật đấy, nói kiểu gì cũng không chuyển. Bây giờ em nhờ chị làm chứng nhé, chắc tháng nữa ảnh cũng chưa buồn rờ đến nó". N gắt: "Em nói nhiều thế, đỡ bận thì anh làm!", rồi cau có bỏ vào phòng trong.
    Chuyện này xảy ra lúc N và T còn là vợ chồng son, giờ họ đã có cu Bi hơn 2 tuổi. Đáng lẽ tôi cũng đã quen, nếu như không nhân vụ li dị này, T lại mang "vụ cái quạt trần" ra làm "chứng cớ kết tội" chồng.
    "Chị xem, nhắc miết vậy mà cho đến mùa hè năm ngoái ảnh cũng chưa thèm tra dầu lau bụi cái quạt đó. Mà ảnh có bận bịu đến mức không có thời gian đâu. Ảnh chỉ biết đi làm về đưa tiền là coi như hết trách nhiệm, việc nhà đố có động tay. Ảnh không phải người biết chia sẻ. Em tủi thân lắm".
    Tôi bảo N: "Phụ nữ nhiều khi rất cảm động vì những điều nhỏ nhặt. Có khi ngày nghỉ em giúp vợ phơi cho con chậu tã, tra dầu lau bụi cho cái quạt trần, thế là vợ vui chẳng kém em đem về tiền triệu".
    N kêu lên đầy uất ức: "Trời, cô ấy lại mách chị cái quạt trần hồi ở Thành Công chứ gì! Đã thế, càng kêu em càng mặc kệ!".

    "Thế lần cuối cùng em tự động giúp vợ việc nhà là khi nào?". "Chị nhớ hôm ấy em nhắc T chuyện cái tủ lạnh không? Sáng đó không phải đi làm, em tính đi mua sách mà thấy cái tủ lạnh bẩn quả, cô ấy bận chưa lau được, thế là kỳ cạch ngồi lau cho sạch bóng. Cô ấy chẳng bao giờ nhìn thấy những gì em làm, mà chỉ nhìn thấy những việc em chưa làm! Cố sức mấy cũng không vừa lòng được đâu. Đã thế, em kệ".
    Tôi nhớ có lần N kể chuyện cu Bi hay vứt đồ chơi lung tung, N dọn mệt thừ người mà không bảo được. Một lần dỗ được cu Bi mang con vịt nhựa thả lại vào giỏ đồ chơi, thế là cả bố N lẫn mẹ T đều vỗ tay khen Bi giỏi quá. Mấy lần như vậy, giờ cu Bi rất thích đem đồ chơi cất vào cái giỏ đó... Ừ, bố cu Bi và cu Bi thì đương nhiên phải... có điểm giống nhau! Đều mong ngóng được người mình yêu thương khuyến khích.
    Vậy nên, nếu một ngày nào đó, có ai đó bảo bạn: "Em yêu/anh yêu, hãy nhìn vào tủ lạnh!", bạn hãy nhớ nhìn thật kỹ, cho đến khi thấy cả những gì không có trong tủ lạnh...
    Than Uyên (báo Lao Động cuối tuần)
  8. lamo_xinhdep

    lamo_xinhdep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/10/2006
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Hì, hình như toàn câu chuyện mà người fụ nữ ở đây hơi thiếu nhạy cảm và tinh tế nhỉ, em post một câu chuyện cũng về cuộc sống vợ và chồng nhé, ở đây thì anh chồng là người đáng trách nhìu hơn, truyện hơi dài, nhưng cũng đáng để đọc trong những ngày cuối tuần, mọi người cùng đọc và ngẫm nghĩ hén
    BAT CANH NUOC TRONG RAU BIEC
    Phan Hướng Lê (Trung Quốc)
    Anh mở cửa rồi nhìn sang phòng khách, không thấy chị ở đó. Anh mỉm cười, đi vào bếp, quả nhiên chị đang đảo cơm trong nồi. Anh ngửi thấy mùi cơm thơm, rất thơm. Điều lạ là ở nơi khác, hầu như anh chưa ngửi thấy mùi cơm thơm như thế bao giờ.
    Anh rửa tay, ngồi vào bàn ăn. Chị bưng lên hai đĩa nhỏ có hoa xanh, một đĩa đựng mười mấy con ốc hạt mít, một đĩa đựng rau non mỡ, trong trong. Cuối cùng chị bưng lên một âu sành nhỏ, đây mới chính là món anh mong chờ nhất. Lập tức anh mở nắp âu ra xem, trong đó có trắng có xanh, có đỏ, trông thật vui mắt.
    Anh tự múc trong âu ra nửa bát canh. Nước canh trong, không có váng mỡ, xanh là rau cải, trắng là đậu phụ, lại còn dăm ba hạt câu kỷ đỏ. Mùi vị canh tuyệt hảo, bảo chay tịnh thì lại rất đậm đà, bảo đậm đà thì lại rất thanh đạm, bảo thanh đạm thì lại rất ngọt ngào. Bát canh chẳng khác gì có đoá phù dung nổi trên mặt nước trong, đầy vẻ thiên nhiên. Chỉ húp một ngụm thôi đã thấy các giác quan bị tê liệt cả một ngày bỗng dưng thức tỉnh, vẻ mặt anh cũng biến đổi theo. Dường như vỏ bọc mỏng trên mặt đã bị vỡ tan, tất cả các thớ thịt, tất cả các nếp nhăn đều duỗi ra... thật là một món canh ngon tuyệt! Nó khác hẳn các bữa tiệc anh phải thù tiếp - tiệc công việc. Loại tiệc như thế không bao giờ có cơm. Lúc nào cũng quá nhiều chất béo, quá nhiều vị nồng cay làm cháy cả cổ, lưỡi hầu như tê dại.
    Anh húp liền hai bát canh rồi mới ăn cơm, cứ một con ốc hạt mít lại một gắp rau, một đằng béo, một đằng giòn, đều là những món trôi cơm. Bát cơm hết veo lúc nào cũng chẳng hay, nhưng anh không xới thêm mà chỉ nhấm nháp một lưng canh nữa, sau đó anh đặt bát xuống, mỉm cười với chị:
    - Em nấu sao được món canh này? Ai cũng bảo tiệm ông Vương Già có món canh ngon, nhưng theo anh thì canh ở tiệm ấy cũng không ngon bằng canh nhà nấu.
    - Nói ra thì... Kỳ thực rất đơn giản, nhưng phải có lòng kiên trì.
    Sau này nhiều lần anh thấy luyến tiếc cuộc sống lúc đó. Cuộc sống thật yên bình. Cảm giác thật tuyệt khi ngồi vào bàn ăn đợi vợ bưng chiếc âu sành lên, màu sắc đẹp mắt khi mở nắp âu ra.
    Anh đã kết hôn mười bảy mười tám năm rồi. Vợ anh là bạn thời học đại học, là mối tình đầu. Ra trường hai năm, họ làm lễ cưới và chẳng bao lâu đã có con. Thằng bé chẳng những học vào loại ưu mà còn rất xinh trai, bởi vì chị là hoa khôi của trường, chẳng cần trang điểm cũng đáng yêu. Vì thế nên anh không dễ bị sắc đẹp đàn bà làm kinh động. Vả chăng anh cũng biết sắc đẹp của phụ nữ bây giờ phần lớn nhờ vào mỹ phẩm.
    Nhưng sự xuất hiện của Đô Đô là một việc hoàn toàn bất ngờ. Lúc đầu anh thấy đó chỉ là cô bé còn chưa trút bỏ được vẻ ấu trĩ, như một bình hoa thuỷ tinh, đẹp và trong suốt, chỉ để ngắm chứ không dùng được bao lâu. Tới khi nhận ra ý đồ của cô bé, anh còn cảm thấy buồn cười. Nếu không phải là nhân viên của anh, cô bé đáng gọi anh bằng chú. Đương nhiên anh cũng thầm lấy làm thích thú. Cô bé chẳng những xinh đẹp mà gia đình cũng không xoàng. Cha là luật sư nổi danh, mẹ là bác sĩ nổi tiếng, gia đình vốn định cho cô sang Đại học Cambridge du học. Một cô bé như thế mà gần gũi đàn ông thì...
    Lúc đầu anh thật sự không hề để ý vì cho rằng Đô Đô chỉ bốc đồng nhất thời, hơn nữa anh không thể phá hoại gia đình của mình. Nhiều năm nay, vợ anh xin nghỉ công việc dạy học ở một trường trung học mà chị đang làm rất tốt, chuyên tâm ở nhà giúp chồng, dạy con. Một phụ nữ ngoài bốn chục tuổi, không có sự nghiệp, cũng không có bạn bè, chị sẽ sống sao đây? Huống hồ rất nhiều đàn ông bây giờ sau khi thành đạt đều tìm thú vui mới, bỏ mặc người vợ kết tóc xe tơ. Anh không muốn mình cũng là hạng đàn ông tầm thường. Nhưng con gái thời nay chỉ thích làm theo ý mình. Các cô muốn gì là vừa khóc vừa gào đòi chết. Bình hoa thuỷ tinh Đô Đô vì yêu anh vô vọng nên đặt mình trên vách đá thẳng đứng. Cuối cùng anh đành phải giơ tay đỡ lấy cô ta.
    Anh không về nhà ăn cơm nữa. Sau đó cả đến tối cũng không về. Anh bảo anh quá bận, sau đó lại nói anh muốn ở một mình cho yên tĩnh. Chị im lặng hồi lâu. Cuối cùng chị bảo:
    - Thôi thế này vậy, khi nào anh muốn về thì gọi điện.
    Anh không thích thuê nhà, bảo phải mua một căn hộ trang bị đầy đủ, đồng bộ, từ đồ đạc đến đồ điện. Đô Đô lại không thích, cô bảo kiểu nhà như thế không có phong cách. Cuối cùng cô đưa anh về ở nhà cô. Đô Đô một mình ở căn hộ hai phòng ở, một phòng khách do cha mẹ mua cho. Cô tự trang trí lấy, một phong cách gọn nhẹ, hiện đại nhưng lại là kiểu còn tốn tiền hơn cả bài trí hoa lệ.
    Tình yêu mới, nhà ở mới, không khí mới, điên cuồng mới, cả anh cũng thấy mình như đổi mới. Mấy tháng trời qua đi như có cánh bay. Cũng có lúc cả hai thấy đói. Anh là nhân vật của một nửa công chúng, không thể đi ăn hàng ngày ở tiệm, Đô Đô đành phải gọi các tiệm mang đồ ăn tới nhà. Món ăn đưa đến không có canh, họ có lúc uống thay bằng trà Ô Long đóng hộp và thường xuyên hơn là uống Côca Côla.
    Dần dần bữa ăn trở thành công việc khổ sai, bởi các món đưa đến trở nên khó nuốt, hơn nữa anh còn phải che giấu, bởi chỉ cần anh tỏ ra không vừa ý là Đô Đô nói ngay: "Em biết anh lại nhớ cuộc sống trước kia rồi chứ gì? Anh thấy hối thì cứ nói toẹt ra đi!".
    Chẳng ngờ một hôm, vừa vào qua cửa, anh đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì hưng phấn của Đô Đô. Đô Đô kéo anh vào bếp. Trong bếp là cảnh một siêu thị thu nhỏ sau cơn động đất. Mọi thứ đều rối loạn, cả đến mái tóc của Đô Đô cũng dính một thứ gì đó vàng vàng như mỡ. Tất bật một lúc lâu rồi Đô Đô cũng làm xong. Anh làm ra vẻ không do dự xúc món xúc xích Viên sốt cà chua thêm mười mấy thứ gia vị khác nữa. Ăn xong, anh nói: "Từ nay không cần phải nhiêu khê đến thế. Người giỏi làm cơm thì cho dù chỉ có canh nước trong cải biếc, ăn vào đã thấy sướng!".
    Dứt lời, anh lập tức nhận ra mình đã nói một câu không nên nói.
    * * *
    Khi tiếng chuông cửa vang lên, trong một giây, chị tưởng anh trở về, nhưng chị hiểu ngay là không phải. Chị mở cửa, một cô gái trẻ đứng ngay trước mặt chị, da trắng nõn nà. Chị thầm hỏi bằng ánh mắt, cô bé nói: "Em là Đô Đô, bạn của chồng chị!".
    Chị hiểu ra ngay. Đô Đô muốn tìm một tình cảm nào đó biểu hiện trên nét mặt chị nhưng không hề có. Cô ấy đi vào đề:
    - Hôm nay em đến đây, một là muốn thấy chị là người như thế nào, hai là muốn được chị cho ăn cơm chị nấu. Anh thường khen chị nấu món đơn giản nhất cũng thành được món ngon nhất nên em tò mò.
    Chị dường như cảm thấy khó nghĩ, lát sau mới nói:
    - Thế thì cô ăn tạm bữa cơm xoàng vậy.
    Chị dọn ra một bát cơm, hai đĩa thức ăn nhỏ và một cái âu sành. Đô Đô mở âu sành, múc một bát canh, húp một ngụm rồi chẳng cần suy nghĩ đã reo "Oa!". Cô ngờ vực nhìn chị:
    - Đây chính là món canh nước trong rau biếc hay sao?
    - Anh ấy gọi như thế! - Chị đáp.
    - Chị có thể cho em biết canh này nấu như thế nào không?
    Chị dường như khẽ trút một tiếng thở dài, sau đó mới nói:
    - Phải chuẩn bị nhiều thứ đấy. Sườn ngon, giămbông Kim Hoa, gà cỏ Tô Bắc, tôm tươi Thái Hồ, măng núi Mạc Can, sò tươi, nấm hương, đến mùa cua thì mua cua hồ Dương Trừng, chặt làm đôi, cho tất cả vào âu đun nhỏ lửa chừng ba bốn giờ. Nước một lần phải đổ cho đủ, không cho muối, bột nêm. Hầm xong, vớt tất cả bã ra, cả những vụn bã nhỏ cho nước thật trong. Lúc gần ăn mới thả đậu phụ, rau cải, những thứ này có thể hút hết váng mỡ.
    Đô Đô hít vào một hơi dài. Đây chính là món canh được gọi là "nước trong rau biếc" sao? Lòng dạ người phụ nữ này mới sâu lắng làm sao! Còn người đàn ông kia nói mà chẳng hiểu gì hết. Hàng ngày được hưởng thụ món ngon như thế mà anh lại cho rằng đó là món đơn giản nhất, dễ làm nhất? Chính trong giây phút đó, Đô Đô sâu sắc hiểu ra người phụ nữ ấy. Cô cũng hiểu ra trên thế giới này, giữa tình yêu này và tình yêu kia khác xa nhau biết mấy!
    Chị nhìn Đô Đô, cười khoan dung rồi hỏi:
    - Cô có thể vì anh ấy mà nấu như vậy không?
    Đô Đô ngoẹo đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
    - Em có thể làm như vậy, nhưng không cần nữa rồi.
    Một tháng sau. Chiều muộn, như thường lệ chị ở trong bếp. Chuông cửa bỗng reo vang, chị mở cửa, bất ngờ lại là anh. Chị ngẩn ra, buột miệng hỏi:
    - Sao thế? Quên không mang chìa khoá à?
    Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, xác định mình có thể rửa tay ngồi vào bàn ăn được rồi. Chị bưng lên một khay to. Chứ không mang thành nhiều lần như trước. Trên khay có hai bát cơm, hai đĩa nhỏ thức ăn và một cái âu sành. Đó là thứ anh nhớ nhung nhất. Không chờ được, anh mở nắp âu, múc ra lưng bát canh. Vẫn có xanh, đỏ, trắng, vẫn là màu nước trong vắt, không có váng mỡ. Anh hấp tấp hút một ngụm, chỉ một ngụm ấy là đã biến sắc mặt.
    - Canh gì thế này? - Anh không dám nhổ ra.
    Chị nếm một ngụm rồi nói:
    - Nước trong rau biếc thì chỉ có thế này thôi.
    Anh đặt thìa xuống xét nét nhìn chị. Chị không nhìn anh, thản nhiên ăn cơm. Anh không ăn, châm một điếu thuốc. Chị không hề nhìn anh lấy một cái. Ăn xong miếng cuối cùng, chị thu hết bát đĩa vào khay, sau đó mới nhìn thẳng vào anh nói:
    - Nhà ta sau này có thể phải thuê một người giúp việc theo giờ. Em tìm được việc rồi mà việc nhà lại nhiều như vậy.
    - Em đi làm? Làm gì? - Anh kinh ngạc hỏi.
    - Anh quên rồi à? Em vốn là một cô giáo.
    Ngụm canh khó nuốt vừa nãy dường như cuộn lên trong ruột, anh buột miệng hỏi:
    - Việc lớn như thế sao không bàn với tôi? Em bây giờ sao thế? - Vừa hỏi xong, anh đã thấy hối. Người đuối lý là anh.
    Nhưng chị không nói gì thêm, chỉ nhìn anh một cái. Cái nhìn ấy khiến anh bắt đầu nhận ra mình thật ngu xuẩn.
    Phạm Tú Châu trích dịch (Tiểu thuyết tuyển chọn, số 2, năm 2004)

  9. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng đọc được một vài câu truyện của các nhà văn Trung Quốc ,như (Trà Hoa Hồng ...Đồng Bộ ..Chìa khoá tình yêu ) và bây giờ là câu truyện này bạn up lên .
    Câu truyện Ý tứ thật tinh tế , nhẹ nhàng mà sâu lắng nó không cho mình cảm giác say , sốc khi mình uống một ly càphê hay nhâm nhi một ly rượu .
    Mình cảm giác như đang thưởng thức ly trà Ô Long hay Bát Bảo vậy , càng uống mới càng cảm thấy ngon , càng khám phá ra được nhiều cái hay ,thú vị .
    Phải chăng cuộc sống vợ chồng cũng vậy . tình cảm vợ chồng là một điều gì đó thiêng liêng cao quý hơn sự hấp dẫn về mặt xác thịt .
    Sự hy sinh đó đôi khi đơn giản chỉ là mình thích xem phim Hàn Quốc nhưng thương chồng nhường cho anh ấy một chương trình TV yêu thích như Bóng đá chẳng hạn .
    Vậy mà ối đức ông chồng không nhận ra được đâu nhé ..hehe
  10. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện tình yêu
    Cynthia và Alvin chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không đồng ý.
    Rồi Alvin nhận được một học bổng du học. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Alvin, bố mẹ cậu tìm đến Cynthia, yêu cầu cô tránh mặt Alvin. Nghĩ đến sự nghiệp của Alvin nên Cynthia đồng ý.
    Alvin cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cynthia nghe chị gái Alvin nói rằng cậu đã tới London.
    Nhiều tháng trôi qua, Cynthia không nhận được tin gì từ Alvin. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Alvin để hỏi thăm. Chị Alvin nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới.
    Cynthia cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Alvin. Cô cố quên Alvin, nhưng không thể. Cynthia trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.
    Một đêm, khi Cynthia đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Alvin :
    - Cynthia, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé!
    Chỉ được có thế, rồi Alvin vội vã gác điện thoại.
    Đêm hôm đó, Cynthia nằm mơ thấy Alvin. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Alvin nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cynthia, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cynthia kịp hỏi gì thì Alvin đã biến mất.
    Sáng hôm sau, Cynthia vội vã gọi điện cho chị của Alvin, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Alvin sắp về không. Chị gái Alvin chợt òa khóc :
    - Cynthia, xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Alvin đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô.... Alvin từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn..... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên Alvin đi....
    Cho dù Cynthia khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Alvin đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Alvin vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Alvin đã mất rồi.
    Nhưng Cynthia không tin. Cô tin rằng Alvin sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cynthia nhấc máy ngay lập tức.
    Lần này, Alvin nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cynthia, rằng cậu không ở cạnh Cynthia được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
    - Anh đã sửa điện thoại rồi à ? - Mẹ Cynthia hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy Cynthia nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.
    - Em làm sao thế ? - Bố Cynthia lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà!
    ???
    Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý.....

Chia sẻ trang này