1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

..Câu chuyện cho những ai đã là vợ chồng.............

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi Baron, 13/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lamo_xinhdep

    lamo_xinhdep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/10/2006
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Hihihi đúng là sự nhường nhịn và hy sinh đôi khi rất giản dị nhưng mà vì quá giản dị như thế nên các ông chồng ko nhận ra được đâu, còn tớ thì vẫn tranh nhau xem chương trình yêu thích với anh xã nhà tớ
  2. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    Một câu truyện hay , một người đàn ông mà mọi phụ nữ đều mơ ước ...
    ?oNgười con trai đó có thể không phải là người con trai tuyệt vời nhất, nhưng tình yêu của anh rất chân thành''''
    Trà hoa hồng
    Lần đầu tiên, cô uống trà hoa hồng là do một người con trai mời. Cách đây ba năm, cô vừa tốt nghiệp một trường trung cấp y tế, là một cô gái đẹp, cô tin rằng minh sẽ được nhiều chàng trai cưng chiều ,cô sẽ ngồi trên chiếc xe máy sang trọng nhất lướt qua những cặp mắt nhìn cô khao khác và cô ban phát cho họ những cái nhìn tình tứ khiến cho trái tim những kẻ đa tình chết lịm đi. Thế mà về khoa cô thực tập có một anh chàng bác sĩ không biết cao thấp nông sâu thế nào lại đem lòng yêu cô, ngày ngày tìm cách chuyện trò cùng cô. Tuy vậy ,anh cũng để lại trong cô những ấn tượng khó phai, nụ cười con trai gì mà cứ như hút hồn người ta, mỗi khi nghĩ đến nụ cười ấy làm cô quên hết mọi chuyện và nó đọng lại trong cô một sự ngọt ngào dịu êm.Tuy nhiên, có một điều làm cô không đến được với anh, đó là anh được sinh ra ở một bản làng hẻo lánh, điều đó không đáp ứmg được ước mơ lãng mạn của cô. Ngày lễ Valentin, anh và cô đến một quán càfê ,hôm đó cô đang ở trong ?otình huống đặc biệt? của người con gái nên cô cảm thấy không thoải mái cho lắm, anh nói nhỏ với cô :
    - Hôm nay anh sẽ tặng em một món quà .
    Khi cô gái phục vụ bàn đến, anh không chần chừ gọi ngay một cốc trà hoa hồng ,khi cốc trà được mang ra bên trong cốc là mấy đoá hồng khô ngậm nước ánh lên màu hồng phấn. Cô chợt hỏi anh:
    -Anh định tặng em món quà gì nào?
    Anh ngượng ngùng trả lời :
    - Anh tặng em cốc trà này, em có muốn suốt đời uống nó không?
    Câu nói của anh làm cô thất vọng đến nỗi cô không nghe rõ vế sau câu hỏi của anh. Chỉ là một cốc trà thôi mà, sao anh ấy lại viễn vong thế nhỉ, trong khi cô đang nghĩ đến nào là xe máy quần áo đúng mốt,di dộng. Cô nhấp thử một ngụm trà chỉ thấy nó chua chua chát chát làm sao.
    Anh hỏi cô đầy hy vọng :
    - Sao khi tốt nghiệp, em có muốn anh về đây công tác không?
    Vì mãi theo đuổi những suy nghĩ miên man của mình, nên cô không chú ý đến câu hỏi của anh, cô trả lời lời vu vơ :
    -Gì cơ?...... À muốn!!!!
    Anh cảm thấy rất thất vọng và im lặng .
    Kể từ ngày hôm đó, anh không tìm đến gặp cô nữa mà chỉ đứng nhìn cô từ xa. Cô cũng muốn hỏi anh điều này điều nọ nhưng sợ mất giá trị của người con gái. Cô tự an ủi : "Mình còn nhiều chàng trai khác theo đuổi cơ mà ".
    Khi đợt thực tập kết thúc, anh gọi điện cho cô: "Anh có thể không phải là người con trai tuyệt vời nhất, nhưng tình yêu của anh rất chân thành".
    Đứng trên tầng ba củ khu nhà khám bệnh, nhìn qua khung cửa sổ, cô thấy anh đang nhìn mình đắm đuối nhưng không hiểu sao cô không xuống tiễn anh. Khi xe lăn bánh nước mắt cô chực trào ra. Cô tự nhủ lòng: ?o Thực ra em cũng rất yêu anh?o.
    Thấm thoát đã ba năm trôi qua, thời gian đã cho cô hiểu ra nhiều điều, cô ít nói hơn, trầm lặng hơn và cũng thực tế hơn nhiều .Cô đã có bạn trai, bạn trai cô có vóc người cao lớn và nụ cười rất thoải mái. Mỗi khi vào tinh huồng đặc biệt ,cô rất đau đớn, anh đi khắp nơi tìm thuốc đông y chạy chữa cho cô. Mỗi bác thuốc tràn đầy tình yêu nồng nàn của anh làm cô rất sung sướng .
    Một hôm, khi bước vào cửa ,cô ngửi thấy một mùi hương nồng nàn, mùi hương đến là lạ ,nó như toả ra từ nơi ký ức sâu thẳm của cô. Khi bước vào cửa cô thấy người bạn trai đang sắc một ấm thuốc, khi thuốcđược rót ra cốc thuốc bằng thủy tinh, trên nước thuốc là mấy đóa hồng khô ngậm nước ánh lên màu hồng phấn. Cô thốt lên : ?oTrà hoa hồng ?, cô hỏi anh :
    - Đây là????
    Anh ngượng ngịu trả lời :
    - Em là y tá chẳng lẽ em không biết rằng trà hoa hồng có tác dụng điều kinh chỉ thống hay sao? Nó còn gọi là trà ?otình ý mặn nồng ??.
    Cô nói nhỏ trong miệng : ?o Thế mà bây giờ em mới biết ?. Bỗng chốc chuyện xưa như sóng thuỷ triều ùa về trào dâng trong lòng cô và nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ban mai của chàng trai. Bên tai cô văng vẳng câu hỏi của anh : Em có muốn suốt đời uống nó không?
    Thực ra tình yêu đã đến từ lâu, song do cô tự cho mình là người lãng mạng nhất và vì không hiểu được lãng mạn nên cô đã đánh mất nó quá dễ dàng. Vâng, anh nói rất đúng : ?oAnh có thể không phải là người con trai tuyệt vời nhất, nhưng tình yêu của anh rất chân thành ?
  3. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    Thêm một câu truyện nữa về vợ chồng ..Đôi vợ chồng nghèo này đáng yêu lắm các bạn thử đọc xem , và qua đó biết trân trọng hơn hạnh phúc mình đang có nhé

    Ly hôn
    Tác giả : Sở Mộng
    Dịch giả : Nguyễn Mạnh Tùng
    Suy đi tính lại mãi, Mai Lan mới đi đến quyết định ly hôn với chồng. Từ khi lấy Dương Tiểu Sơn, cô thật khổ vì chồng. Dương Tiểu Sơn quen thói la cà, cờ bạc, đề đóm không chịu làm ăn gì. Cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức khuyên nhủ chồng nhưng Dương Tiểu Sơn vẫn chứng nào tật ấy chẳng thèm chú ý gì đến việc lập nghiệp hưng gia.
    Lấy chồng đã hơn ba năm mà mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều một mình cô lo liệu. Mới hai mươi bốn tuổi, có chồng cũng như không, chẳng trông mong gì được ở chồng, sức chịu đựng của Mai Lan có hạn nên cô quyết định đem chuyện ly hôn ra nói với chồng. Nào ngờ, chồng cô rất thoải mái trả lời: ?oLy thì ly, đi hết đường núi này thì làm gì chẳng có miếu!?.
    Thế là hai vợ chồng dắt nhau đến tòa án huyện.
    Vào phòng tiếp hồ sơ của tòa án huyện. Dương Tiểu Sơn khúm núm mời trưởng phòng Đỗ một điếu thuốc lá Song Hỉ và nói:
    - Thưa trưởng phòng Đỗ! Chúng tôi muốn được ly hôn.
    Trưởng phòng Đỗ mệt mỏi nhận tờ đơn, miệng nói luôn:
    - Nộp năm trăm đồng!
    Mai Lan giật mình khi nghe trưởng phòng Đỗ nói thế. Tất cả vốn liếng của cô chỉ có một trăm năm mươi đồng. Số tiền đó cô phải dành dụm, tằn tiện mãi mới có, mang đi những mong mua một con lợn giống.
    Dương Tiểu Sơn gãi đầu, gãi gáy, anh ta thì một xu dính túi cũng không có. Bao thuốc Song Hỉ kia cũng là vừa mua chịu ở cửa hàng bà bác trong làng.
    Trưởng phòng Đỗ mặt lạnh lùng nói:
    - Đưa đơn thì phải có tiền, không thì thôi. Về đi! Khi nào có tiền thì hẵng đưa đơn, nghe chưa!
    Mai Lan nói với chồng:
    - Lệ phí này mỗi người chịu một nửa.
    Về nhà, Mai Lan lại cặm cụi chở rau lên phố bán. Tằn tiện mãi mới gom đủ hai trăm năm mươi đồng. Dương Tiểu Sơn thì sáng nào cũng dậy sớm vác thuổng đào lươn, bắt chạch.
    Gần nửa tháng sau, họ lại dắt nhau lên tòa án. Lúc ấy, trưởng phòng Đỗ vừa đưa xác nhận ly hôn cho một đôi vợ chồng trẻ khác. Thấy vợ chồng Mai Lan, ông ta lạnh lùng hỏi:
    - Việc gì?
    Mai Lan vội nói:
    - Chúng tôi xin ly hôn.
    Cô vừa đưa đơn vừa móc túi lấy ra năm trăm đồng đưa lên bàn. Đỗ trưởng phòng thu tiền và đưa cho cô một tờ khai rồi ông ta lại cúi xuống cắm cúi xem cái gì đó.
    Đợi mãi không thấy ông ta nói gì, Mai Lan liền giục:
    - Thưa trưởng phòng Đỗ việc của chúng tôi...
    Trưởng phòng Đỗ lúc đấy mới ngẩng đầu lên nói:
    - Các người cho ly hôn là dễ thế nào? Phải để cho người ta xem xét rồi thụ lý chứ!
    Hai vợ chồng lại lủi thủi ra khỏi tòa án. Ra đến cổng, họ lại gặp người đàn ông vừa nãy được trưởng phòng Đỗ giao cho tờ xác nhận ly hôn. Nhìn vợ chồng Mai Lan, anh ta đắc ý nói:
    - Đúng là ngon ơ! Hôm qua tôi đưa đơn, hôm nay đã có ngay xác nhận ly hôn.
    Mai Lan ngạc nhiên hỏi anh ta:
    - Thật vậy à?
    Anh ta bô bô:
    - Rõ là quê một cục chẳng hiểu gì. Việc ly hôn bây giờ mà không ghép vào đơn hai bông ?ovua hoa sen? thì có mà đến mồng thất cũng không có giấy xác nhận!
    Dương Tiểu Sơn hỏi:
    - Tức là bốn trăm đồng à?
    Về nhà, Mai Lan lại đi bán rau. Dương Tiểu Sơn lại đi bắt lươn, móc chạch đến tối mịt mới lê cái thân dính đầy bùn đất về. Mai Lan lại thấy vui trong lòng. Anh ta đến tiền ly hôn cũng không có.
    Lại nửa tháng nữa trôi qua. Hai vợ chồng lại lẳng lặng lên đường. Dương Tiểu Sơn lưng cứ còng xuống, đau ê ẩm không đứng thẳng lên được. Anh ta gầy rộc đi. Chẳng hiểu sao, Mai Lan cứ chân nọ vấp chân kia trên đường đi. Đi được chừng năm dặm, Mai Lan bỗng nói với chồng.
    - Chẳng phải chúng ta đã phí phạm mất hơn nghìn đồng rồi à?
    Tiểu Sơn nói:
    - Biết làm sao được!
    Mai Lan nói:
    - Số tiền ấy có thể mua được bốn, năm con lợn giống ấy chứ!
    Tiểu Sơn im lặng một lát rồi nói:
    - Lại mua lợn về nuôi à?
    Mai Lan lại nói:
    - Mua được đến ba trăm con vịt ấy chứ lỵ!
    Tiểu Sơn giục:
    - Đi thôi! Đừng thừa lời nói những chuyện vớ vẩn ấy nữa.
    Mai Lan nhìn chồng nói:
    - Tiểu Sơn! Hay là mình không ly hôn nữa nhé!
    Tiểu Sơn ngạc nhiên nhìn vợ rồi nói:
    - Thế là mất toi năm trăm đồng. Rõ là tiếc đứt ruột!
    Mai Lan nói:
    - Mất năm trăm mà thay đổi được con người anh thì cũng đáng.
    Dương Tiểu Sơn bỗng nước mắt tràn mặt, nói:
    - Mai Lan! Em tha lỗi cho anh, anh thề sẽ không sống như trước nữa.
    Hai vợ chồng quay gót trở về, lòng hân hoan vui sướng theo hướng nhà thẳng tiến.

  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Một Chuyện Tình
    Câu chuyện xãy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh.
    Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư. Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm, mắt cô rạng ngời hạnh phúc. Đó là một người đàn ông đẹp trai, lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ, anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô. Những lúc quá đau đớn, cô khóc và trở nên cáu ghắt, anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi. Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần, anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô. Mỗi đêm, trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cười.
    Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi. Khi nhìn vào bảng theo dõi, kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy, từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa.
    Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi bước vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt, nhưng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói : " Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi ".
    Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại. Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào : " Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc ".
    Bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang lau những giọt nước mắt, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô ấy dành cho chúng tôi. ..Tôi nhớ tất cả về cô ấy như một người bạn thân thiết, tôi cũng phần nào có thể cảm nhận được nỗi đau mà chồng cô đang chịu đựng. Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài Beautiful brown eyes.
    Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, anh nhìn sâu vào mắt tôi, ôm chầm lấy tôi rồi nói :" Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy, nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho cô ấy. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không ?".
    Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần nữa, hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người. Đoạn anh quay bước, cúi đầu khẽ húyt sáo giai điệu thân quen.
    Khi anh bước đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy, cho anh và cho tôi một ngày nào đó
    Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
    Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.
  5. kruger_brent

    kruger_brent Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/10/2002
    Bài viết:
    1.253
    Đã được thích:
    0
    ĐÀn bà phức tạp vãi, chưa thấy ai trên thế giới này tham như đàn bà, ở gần quá thì đâm nhờn, xa quá thì oán!!!!
    Lấy được ông chồng vững vàng trong sự nghiệp thì lai mong lãng mạn, ôi dào, lấy được ông lãng mạn mà không tiền thì lại thành con mụ chanh chua đanh đá suốt ngày mở mồm ra là tiền tiền! Tham thế! Không bao giờ biết tôn trọng cái mình ĐANG CÓ, đến khi mất rồi thì lại hối tiếc! Chán! Còn cái thể loại vừa vững vàng sự nghiệp, vừa tình cảm thì xin thưa, nó vẫn còn đấy ạ, chưa tuyệt chủng đâu, ngay ở bên cạnh các cô đấy! Chẳng qua dek nhìn ra thôi!
  6. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    kruger_brent
    Tên thật: nguyễn thuỳ linh
    Nơi cư trú: , Vietnam
    Tình trạng hôn nhân: Đã có gia đình
    Giới tính: Nữ
    Tổng số bài viết: 121
    Dạ thưa bác cứ nói xấu bọn em nhưng em thấy Bác mới thật là ...đàn ông hay đàn bà ạ .Đàn bà chẳng nhẽ nói xấu đàn bà .Bác có hiểu vì sao đàn bà chúng em khó hiểu không ạh dạ thưa rằng thì là mà đàn ông hay nói dối lắm ạ ...
    Trêu Bác tý đừng nóng ...
    [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
  7. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    vòng tay yêu thương
    Có một gia đình nọ sống giữa đồng không mông quạnh. Vào đêm kia, nhà bốc cháy dữ dội. Cha mẹ, con cái vội vã chạy ra ngoài sân và đứng bất lực nhìn ngọn lửa thiêu rụi tổ ấm gia đình họ. Bỗng mọi người chợt nhận ra thiếu đứa con bé nhất. Thì ra cậu bé cũng chạy với mọi người, những chưa ra tới cửa, thấy lửa cháy dữ quá, cậu sợ hãi chạy trở lên lầu. Trong lúc cả gia đình hốt hoảng không biết phải làm sao để cứu cậu bé năm tuổi, vì lửa cao ngút tứ phía, bỗng trên lầu mở toang và cậu bé kêu khóc inh ỏi. Cha cậu bé gọi lớn tên con, rồi nói:
    - Con nhảy xuống đây!
    Cậu bé nhìn xuống dưới chỉ thấy khói mù và lửa, nhưng nghe tiếng cha kêu mình, liền trả lời:
    - Ba ơi, con không thấy ba đâu hết!
    Người cha trả lời giọng cương quyết:
    - Cứ nhảy đi, có ba trông thấy con là đủ rôi!
    Và cậu bé leo lên cửa sổ, rồi nhảy xuống, rơi vào vòng tay yêu thương vạm vỡ của cha mình cách an toàn.
  8. kruger_brent

    kruger_brent Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/10/2002
    Bài viết:
    1.253
    Đã được thích:
    0
    hê hê, em là man ạ, cái nick lày nà của vợ em, tại nó là nick cổ nên em giữ em nghịch, hoặc em mang sang box linh tinh em bán! thank bác đã quan tâm! Hix, đàn ông nói dối có nhìu bằng đàn bà không bác???
  9. kruger_brent

    kruger_brent Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/10/2002
    Bài viết:
    1.253
    Đã được thích:
    0
    Em vào đổi thông tin ít nhất là 5 phát rồi mà lúc post bài nó vẫn ra thế này, chán!

Chia sẻ trang này