1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Câu chuyện đời thường

Chủ đề trong '1984 - Tí Sài Gòn' bởi langtu2302, 13/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. langtu2302

    langtu2302 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2004
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện đời thường

    Một người đàn ông dừng lại trước cửa hàng bán hoa để đặt mua hoa và gởi điện hoa về cho mẹ, người đang sống cách anh 200 dặm. Khi bước ra khỏi ôtô, anh chú ý đến một bé gái đang ngồi khóc nức nở.
    Anh đến để hỏi xem có điều gì không ổn và bé gái trả lời: ?oCon muốn mua tặng một bông hồng đỏ cho mẹ. Nhưng con chỉ có bảy mươi lăm xu, mà một bông hồng giá tới hai đô la lận?

    Người đàn ông mỉm cười rồi nói: ?oLại đây nào, chú sẽ mua cho con một bông hồng?. Anh mua cho bé gái một bông hồng và đặt hoa gởi tặng mẹ anh. Khi họ chuẩn bị đi, anh đề nghị được đưa cô bé về nhà. Bé gái trả lời: ?oVâng ạ. Chú có thể dẫn cháu đến gặp mẹ cháu?. Cô bé chỉ đường cho anh tới một nghĩa trang rồi cô đặt bông hồng lên trên một phần mộ mới xây.

    Người đàn ông quay lại tiệm hoa, hủy bỏ dịch vụ điện hoa, rồi cầm bó hoa và lái xe hơn 200 dặm để về nhà tặng mẹ anh.
  2. beautytrap

    beautytrap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2003
    Bài viết:
    1.868
    Đã được thích:
    0
    Chúng tụ tập bên trong cửa chống bão, đó là hai đứa trẻ mặc cái áo khoác quá lớn và mặc quần áo rách rưới. "Bà có thể cho chúng con xin bất kỳ tờ giấy cũ nào được không, thưa bà!".
    Người phụ nữ đang rất bận rộn. Bà muốn nói không, cho đến khi bà nhìn xuống bàn chân của chúng, đôi dép mỏng, thấm cả mưa tuyết.
    "Hai đứa vào nhà đi, cô sẽ làm một tách ca cao nóng các cháu dùng nhé!".
    Không có cuộc trò chuyện nào, có lẽ chúng quá lạnh. Đôi dép sũng nước của chúng ướt đẫm đá nền của lò sưởi. Bà cho chúng ca cao nóng và bánh mì nướng để chúng ăn nóng, chóng lại cái lạnh lẽo bên ngoài. Rồi bà trở vào bếp và bắt đầu tính toán cho chi tiêu ngân sách của gia đình.
    Gia đình bà đang cơn túng thiếu, gặp ngay mùa mưa tuyết nên không làm gì ra tiền. Vì vậy, tằn tiện từng đồng là bà có thể đỡ thêm từng ngày. Nhưng, nhìn bọn trẻ như thế bà không biết phải làm gì hơn.
    Sự yên lặng trong phòng làm bà lo lắng. Bà nhìn vào nhà. Đứa bé gái đang giữ cái tách rỗng trong tay, nhìn vào đó thèm thuồng mong có thêm nữa. Đứa bé trai nói với bà một giọng dứt khoát:
    "Thưa bà,... bà là người giàu có mà chúng cháu đã gặp".
    "Cô mà giàu à? Không như thế đâu, cháu ạ!".
    "Vâng, bà là người giàu. Vì bà cho chúng cháu ăn uống, cho chúng cháu sưởi ấm. Không có bà, chắc chúng cháu đang rét cóng ngoài trời".
    Tôi nhìn vào khăn phủ bàn rách rưới của nhà mình. Giàu à!
    Đứa bé gái cẩn thận đặt cái tách trong đĩa để chén như sợ làm rớt. Mưa cũng đã tạnh dần, hai đứa trẻ bó chặt những tờ giấy để chống lại cơn gió và tạm biệt người phụ nữ ra đi.
    Bà đẩy hai cái ghế ở gần lò sưởi về phòng. Những vết lấm bùn đất của đôi dép hai đứa bé vẫn còn ẩm ướt trên nền lò sưởi. Bỗng nhiên bà tự hỏi: "Tại sao mình không kêu chúng ở lại ít lâu? Trời lạnh thế này biết chúng có về nhà được không? Chuyện dễ dàng thế mà mình không nghĩ ra".
    Bà giàu, hiển nhiên là vậy. Bà không giàu vật chất nhưng tấm lòng bà luôn mở rộng, bao dung. Cuộc đời này đâu chỉ giàu vật chất mới gọi là giàu!
  3. beautytrap

    beautytrap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2003
    Bài viết:
    1.868
    Đã được thích:
    0
    [red]Hy Vọng[
    ed][size][]
    Một buổi sáng khi tôi dùng buổi điểm tâm, tôi nghe lỏm được câu chuyện giữa hai bác sĩ điều trị ung thư.
    Một người than thở chua chát: ?oBow, anh biết không tôi không hiểu nổi nữa. Chúng ta sử dụng cùng những loại thuốc, cùng liều lượng, cùng thời gian và cùng tiêu chuẩn. Vậy mà tôi chỉ có 22 phần trăm bệnh nhân có phản ứng tốt còn anh có tới 74 phần trăm. Điều chưa từng có trong việc điều trị bệnh ung thư di căn. Anh làm điều đó như thế nào?".
    Bow, vị bác sĩ đồng nghiệp, giải thích: ?oCả hai chúng ta đang sử dụng bốn loại thuốc Etoposide, Platinum, Oncovin và Hydroxyurea. Anh gọi nó là EPOH. Tôi bảo với những bệnh nhân tôi gởi cho họ HOPE, nghĩa là hy vọng".
  4. marchduc

    marchduc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2004
    Bài viết:
    942
    Đã được thích:
    0
    Kao thấy có cái này hay pót lên chơi

    Một người bạn là
    -một người bạn là một trong những điều dễ thương , tốt đẹp nhất mà bạn có thể có được
    - Một người bạn là một kho báu sống động mà nếu bạn có bạn sẽ có một món quà giá trị nhất trong cuộc sống
    - Một người bạn là người luôn sát cánh , chia sẻ với bạn những nụ cười và cả nước mắt . Một người bạn là điều bạn có thể luôn tin cậy ; người mà bạn có thể mở lòng , người luôn tin tưởng bạn .
    - Một người bạn là một nụ cười . Một người bạn là nơi tâm hồn ta trú ngụ . Một người bạn là một bàn tay luôn nắm tay bạn . Một người bạn là một cảm giác mãi mãi trong trái tim , là một cánh cửa luôn rộng mở .
    - Một người bạn là một trong những diều dễ thương tốt đẹp nhất mà bạn có được trong cuộc đời ...
    Collin Mc Carty
    ( Thành Long dịch )
  5. anhchuotbeo

    anhchuotbeo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2003
    Bài viết:
    1.082
    Đã được thích:
    0
    Viết câu chuyện của chính mình đi pà kon, những câu chiện mà ra làm mình rút ra được kinh nghiệm í!!!!
  6. kangazuu

    kangazuu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/09/2004
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Ngaáy xảa, coạ moÔt hoïa só teÂn laá Ranga, moÔt ngảôái sieÂu vieÔt, veà ñảôïc raĂt nhieàu kieÔt taạc ñaạng ghi nhôạ khieĂn ai cuàng deàu khen ngôïi.
    OÂng môằ moÔt lôạp hoïc myà thuaÔt ñeƠ daïy ngheà cho moïi ngảôái vaá cuàng ñeƠ tơm ñeÔ tảằ noĂi nghieÔp. OÂng khoÂng maĂy khi khen ngôïi ai, cuàng khoÂng bao giôá ñeà caÔp ñeĂn thôái gian cuằa khoạa hoïc. OÂng noại, moÔt hoïc troá chƯ coạ theƠ thaánh coÂng khi oÂng haái loáng vôại kyà naêng vaá hieƠu bieĂt cuằa ngảôái ñoạ. OÂng truyeàn cho hoïc troá nhảàng phảông phaạp ñaạnh giaạ, ảôạc ñònh cuằa oÂng, vaá chuạng cuàng ñoÔc ñaạo nhả nhảàng taạc phaƠm cuằa oÂng vaÔy. OÂng khoÂng bao giôá thoƠi phoàng taàm quan troïng cuằa nhảàng bảạc tranh hay sảï noƠi tieĂng, maá oÂng luoÂn nhaĂn maïnh ñeĂn caạch xảằ sảï, thaại ñoÔ vôại cuoÔc soĂng cuằa hoïc troá.
    Trong moÔt soĂ lảôïng lôạn hoïc troá, Rajeev laá moÔt ngảôái coạ taái nhaĂt, chaêm chƯ, saạng taïo,neÂn anh ta tieĂp thu nhanh hôn nhieàu so vôại caạc baïn ñoàng moÂn. OÂng Ranga raĂt haái loáng veà Rajeev.
    MoÔt ngaáy kia, sau bao nhieÂu coĂ gaâng, Rajeev ñảôïc oÂng Ranga goïi ñeĂn vaá baằo:
    - Ta raĂt tảï haáo veà nhảàng tieĂn boÔ maá con ñaà ñaït ñảôïc. BaÂy giôá laá thôái ñieƠm con laám baái thi cuoĂi cuáng trảôạc khi ta coÂng nhaÔn con thảïc sảï laámoÔt hoïa só taái naêng. Ta muoĂn con veà moÔt bảạc tranh maá ai cuàng phaằi thaĂy ñeïp, phaằi khen ngôïi.
    Rajeev laám vieÔc ngaáy ñeÂm, trong raĂt nhieàu ngaáy vaá ñem ñeĂn trơnh thaày Ranga moÔt bảạc tranh tuyeÔt dieÔu. Thaày Ranga xem qua roài baằo:
    - Con haày ñem bảạc tranh naáy ra ñaôt ôằ quaằng trảôáng chưnh, ñeƠ taĂt caằ moïi ngảôái coạ theƠ chieÂm ngảôàng. Haày vieĂt beÂn dảôại bảạc tranh laá taạc giaằ seà raĂt bieĂt ôn neĂu baĂt kyá ai coạ theƠ chƯ ra baĂt kyá sô suaĂt naáo treÂn bảạc tranh vaá ñaạnh moÔt daĂu X vaáo choÊ loÊi ñoạ.
    Rajeev laám theo lôái thaày: ñaôt bảạc tranh ôằ quaằng trảôáng lôạn vôại moÔt thoÂng ñieÔp ñeà nghò moïi ngảôái chƯ ra nhảàng sô suaĂt.
    Sau hai ngaáy, Ranga ñeà nghò Rajeev laĂy bảạc tranh veà. Rajeev raĂt thaĂt voïng khi bảạc tranh cuằa mơnh ñaày daĂu X. Nhảng Ranga toằ ra bơnh tónh vaá khuyeÂn Rajeev ñảáng thaĂt voïng, coĂ gaâng laàn nảàa. Rajeev veà moÔt kieÔt taạc khaạc, nhảng thaày Ranga baằo phaằi thay ñoƠi thoÂng ñieÔp dảôại bảạc tranh. Thaày Ranga noại phaằi ñeƠ maáu veà vaá buạt ngay caïnh bảạc tranh ôằ quaằng trảôáng vaá ñeà nghò moïi ngảôái tơm nhảàng choÊ sai trong bảạc tranh vaá sảằa chuạng laïi baăng nhảàng duïng cuï ñeƠ veà aĂy.
    Hai ngaáy sau, khi laĂy tranh veà, Rajeev raĂt vui mảáng khi thaĂy bảạc tranh khoÂng bò sảằa gơ heĂt vaá tảï tin ñem ñeĂn choÊ Ranga. Ranga noại:
    - Con ñaà thaánh coÂng vaáo ngaáy hoÂm nay. Bôằi vơ neĂu chƯ thaánh thaïo veà myà thuaÔt thoÂi thơ chảa ñuằ, maá con coán phaằi bieĂt raăng con ngảôái bao giôá cuàng ñaạnh giaạ bảáa baài ngay khi coạ cô hoÔi ñaàu tieÂn, cho duá hoï chaúng bieĂt gơ veà ñieàu ñoạ caằ. NeĂu con luoÂn ñeƠ caằ theĂ giôại ñaạnh giaạ mơnh, con seà luoÂn thaĂt voïng. Con ngảôái thưch ñaạnh giaạ ngảôái khaạc maá khoÂng nghó ñeĂn traạch nhieÔm hay nghieÂm tuạc gơ caằ. Moïi ngảôái ñaạnh nhảàng daĂu X leÂn bảạc tranh ñaàu tieÂn cuằa con vơ hoï khoÂng coạ traạch nhieÔm gơ maá laïi cho ñoạ laá vieÔc khoÂng caàn ñoÔng naào. Nhảng khi con ñeà nghò hoï sảằa nhảàng sô suaĂt thơ khoÂng ai laám nảàa, vơ hoï sôï boÔc loÔ hieƠu bieĂt- nhảàng thảạ maá hoï coạ theƠ khoÂng coạ. NeÂn hoï quyeĂt ñònh traạnh ñi laá hôn. Cho neÂn, nhảàng thảạ maá con phaằi vaĂt vaằ ñeƠ laám ra ñảôïc, ñảáng deÊ daáng bò aằnh hảôằng bôằi ñaạnh giaạ cuằa ngảôái khaạc. Haày tảï ñaạnh giaạ mơnh. Vaá taĂt nhieÂn, cuàng ñuáng bao giôá ñaạnh giaạ ngảôái khaạc quaạ deÊ daáng.

  7. hamas

    hamas Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2002
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Sometimes just a a smile on your face can make the world a better place...
    Trên đường về. Chiều ồn ào xe cộ. Có một người phụ nữ trung niên, khó nhọc cõng người mẹ già lên lưng. Đường thì xa, mịt mù bụi. Trước cổng bệnh viện, gần ngã 4 giữa NKKN và Trần Quốc Toản, người phụ nữ chìa tay ra xin người qua được một chút tiền để có thể đón xích lô cho mẹ. Mọi người đi qua không ai liếc nhìn, vô tâm và bình thản như thể không thấy điều gì xảy ra trước mắt. Nhìn lại mình, trong túi quần còn đúng 20k cho cả 2 ngày hôm sau. Có nên tỏ rõ lòng nhân hay không? Nhằn nhì rồi đèn đỏ chuyển xanh, vụt xe chạy đi. Mình cũng cần phải sống. Nhưng, thấy sống mũi cứ cay cay, máu cứ như dội ngược trở lại tim, khó thở, ngột ngạt. Chiều trở nên bức bối hơn bao giờ hết. Tự hỏi, đến bao giờ thì người ta biết sống vì người khác hơn một chút? Còn mình? Có thể nào đừng vị kỉ đến thế được không?
    Day dứt!
  8. mes

    mes Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    528
    Đã được thích:
    0
    Kao thấy topic nì hay nên kao kéo lên, tụi bai dzô đây viết bài đê, không cần viết về bản thân, miễn hay cảm động là được
  9. mes

    mes Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    528
    Đã được thích:
    0
    Mười ngàn đồng và bữa ăn xa xỉ



    Với đa số chúng ta, đã qua rồi những ngày tháng đói khó. Chẳng có gì đáng trách nếu ai đó được hưởng cuộc sống cá nhân đầy đủ hơn, chính quuyền các cấp muốn đầu tư cho bộ mặt địa phương mình khanh trang hơn. Nhưng cũng nên thấy đắng miệng vì một bữa ăn của mình có thể bằng cả tháng làm quần quật của cả một gia đình.
    Có khi bước vào một nhà hàng nổi tiếng với rất nhiều món ngon lạ miệng, nhưng nhiều thức ăn quá nên người ta chỉ động vài đũa. Người ta chẳng buồn nhìn vào ví, rút tiền trả ba trăm ngàn cho một bữa ăn chỉ có hai người.
    Không phải người giàu có, nhưng thu nhập của người trẻ có chuyên môn ở thành thị đủ để sắm quần áo hàng hiệu và đua theo không ít thú vui phù hoa khác. Sẽ không có gì đáng nói nếu người bạn đi cùng không đề nghị lấy túi nilon đựng đĩa thịt gà còn lại. Đi dọc Hồ Tây. Một cô bé bán kẹo cao su sà đến. Bạn tôi hỏi có thích ăn thịt gà không rồi đưa túi nilon cho cô bé.
    Lát sau, ba chị em quay lại, cười rất tươi: cô chú ơi, thịt gà ngon lắm. Này nhé, mỗi ngày cháu kiếm được mười ngàn. Tiền thuê chỗ ngủ hai ngàn. Nắm xôi sáng một ngàn. Buổi trưa, ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Chúng cháu quê Quảng Xương, Thanh Hóa. Nghỉ hè không có việc gì làm, ra đây kiếm tiền mua sách bút rồi lại về đi học. Mười ngàn với ai thì ít chứ với chúng cháu thì quá đủ.
    Đến một xã ven biển nghèo nhất Thanh Hóa. Thắp nén hương và đặt 50.000đ lên bàn thờ của một người cha của năm đứa con chết trên biển vì con bão Linda khủng khiếp năm nào. Bất chợt người vợ khóc không nén được, chắp tay "cám ơn trời đưa các anh chị nhà báo đến". Vì hôm nay nhà đứt bữa.
    Đứa con trai lớn nhất 12 tuổi, nghỉ học đi làm than nuôi gia đình, công việc quá nặng nhọc lên ốm yếu luôn. Cậu bé trụ cột gia đình chững chạc bảo bao giờ anh chị về đây thì hãy coi nhà em như nhà anh chị. Đôi mắt trên khuôn mặt gầy sáng quá. Em mong gì? Em muốn được đi học tiếp, bởi đang là học sinh giỏi mà phải bỏ ngang. Lúc vào làm việc với cán bộ xã, cứ lẩn thẩn nghĩ, với một xã thường xuyên nhận cứu trợ vì bão lụt như xã đây thì trụ sở ủy ban nhân dân mới xây quả là bệ vệ quá mức.
    Đi nuôi nguời bệnh ở một bệnh viện trung ương nổi tiếng. Ba đêm mắc màn ngủ ngoài hành lang cùng hàng chục người nhà bệnh nhân khác. Mùi nhà vệ sinh trộn mùi thuốc sát trùng và thức ăn. Nghĩ tới con số hàng tỉ đồng đầu tư vào những công trình kỷ niệm chưa thật cần thiết, những họp hành nghi nghi lễ, tự hỏi nếu chuyển được một số ít ở đó sang thì bệnh viện chắc bớt đi nhiều những bẩn thỉu hôi hám, những ánh mắt tuyệt vọng, nhếch nhác và bất lực.
    Trần Lệ Thùy
    Thời báo kinh tế Sài Gòn

  10. evil_president1

    evil_president1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2004
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    cảm ơn mọi người cho tôi tham gia vào đây nhưng thật sự mà nói các câu chuyện của các bạn thật là cảm động, nhưng chỉ những lúc các bạn post nó lên !
    khi mà nó nghồi chểm trệ trên forum rồi thì các bạn đi uống cà phe có nhớ nổi câu nào trong câu chuyện mà các bạn post lên không nếu mà bạn co xuy nghĩ thì mọi thứ đã khác
    có lẻ lúc nào cảm thấy buồn nhiều hơn lúc này tôi sẻ kể câu chuyện " 4 anh em "
    ( xin mời đón đọc, chuyện thật 100% )

Chia sẻ trang này