1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Câu chuyện tình ở Đài Loan

Chủ đề trong 'Văn học' bởi anhhungxalo, 31/03/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. step_to_fame

    step_to_fame Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2004
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    17/04/2004
    Hôm nay là một ngày đặc biệt!
    Và tôi biết trước rằng mình sẽ mất ngủ.
    Để bắt đầu cho những dòng lan man này, có lẽ phải đi ngược từ cuối ngày lên, từ đoạn chit chat giữa tôi và người chị thân thiết lúc 22h45 (học tập TIO nhỉ) :
    step_to_fame: thú thật em hơi mất tinh thần rồi
    Chị: mọi sự ít khi như mình nghĩ và như ý mình muốn nhỉ.
    step_to_fame: em gửi rồi.
    step_to_fame: này em nói thật cảm xúc bây giờ của mình nhé
    chị: OK
    step_to_fame: tuy lúc này có chị ở bên cạnh
    chị: run à?
    step_to_fame: nhưng em vẫn cần một người đàn ông
    step_to_fame: không
    step_to_fame: Run thì em không run
    chị: Chị hoàn toàn khác một thằng đàn ông mà.
    step_to_fame: Chỉ tiếc công em ****** mấy năm rồi thôi.
    chị: hic..hic...
    step_to_fame: em gửi rồi.
    chị: Có gì đâu em.
    chị: Mình đã có thêm bao nhiêu kinh nghiệm và suy nghĩ chính chắn hơn.
    chị: Có người còn phải đánh đổi nhiều thức mới có được kinh nghiệm đấy.
    step_to_fame: Trùi ui?
    chị: Chị nghĩ là sau này về, em cứ *********
    step_to_fame: Chắc chắn rồi, sẽ ******** chứ. Nhưng nay bây giờ chỉ muốn có một người ?.chưa vợ chưa người yêu ? yêu mình?để mình có thể được an ủi một tẹo.

    Việc một người tôi rất tôn trọng và từng coi là thần tượng trong những năm trước đây, nay vẫn tiếp tục không hiểu mình gây cảm xúc khó tả thật. Đâu ngờ cảm giác trong công việc lại giống nỗi đau trên tình cảm thế. Nhớ lại lúc chiều đi bộ dọc bờ đê ngoài biển với ******, nhìn chị ấy đếm mấy con còng, đếm hết bên ngoài những tảng đá gai góc lại đếm cả vào chiếc xô nhựa của người ta, tôi đã phá lên cười. Lâu lắm rồi mới nghe thấy tiếng cười hồn nhiên của mình quay trở lại. Chiều nay ngoài sân vận động, ngoài biển đông hơn mọi khi, người tham quan từ các nơi đổ về tấp nập, lại có cả những người trong tuần bận rộn với miếng cơm manh áo, nay cuối tuần mới có dịp thư thả vào đây đi bộ. Tôi khoát tay chỉ về phía hải đăng, cho ******** thấy là sau ngọn hải đăng có một đôi tình nhân ngồi đó, lúc nào giờ nào cũng vậy, dường như sự mênh mang của biển cả, tiếng còi tàu ra vào cảng và tiếng sóng vỗ bờ tạo nên khung cảnh lãng mạn cho những người yêu nhau, yêu quên cả dòng người đông đảo quanh mình.
    Năm phút trước ****** nói với tôi sẽ không nhắn tin cho ****** nữa, nguyên văn ?okhông tiếp tục bơm thuốc phiện cho ***** nữa?, để rồi năm phút sau, đã thấy chị ấy loay hoay với cái điện thoại cầm tay, tôi nhắc lại lời tuyên bố của chị ấy, và đáp trả là một tràng cười sảng khoái. Tôi ghen tỵ với sự hồn nhiên của chị ấy quá!
    Tôi không nhớ đã có bao giờ tôi nói với chị ấy rằng tôi ghen tỵ với cách nhìn cuộc đời trong sáng đến hồn nhiên của chị ấy chưa? Nói rằng tôi ghen tỵ với những bức ảnh kỹ thuật số mà chị ấy chụp, dẫu biết rằng về mặt kỹ thuật, chỉnh exposure, chỉnh monitor, chỉnh tiêu cự, đến cả độ xịn của máy ảnh nữa? chắc mười mươi là tôi hơn, chỉ bởi vì kỹ thuật quá, mà đến lúc nhìn thấy mấy chiếc lá tiểu diệp lan trong ảnh, tôi cứ đem lòng ghen mãi.
    Hôm nay là một ngày đặc biệt!
    Từ tận đáy lòng mình và mọi ngóc ngách của bộ não, tôi biết nó đặc biệt thế nào. Nhưng không vì thế mà lý trí cho phép tôi phơi bày trên giấy, cũng như mọi khi thôi, tôi có bao giờ bày tỏ cảm xúc thật đâu! Như những khi nỗi đau trong tim chạy phắt lên tận đến đỉnh đầu, đàn áp tôi, thì tôi vẫn gắng gượng cười hoặc là im lặng, hoặc là nói nhiều, nói gay gắt, nói theo kiểu phải ?ohạ sát đối phương? ngay lập tức, dẫu biết rằng làm vậy chỉ đẩy ******** ra xa mình. Nhưng đến một lúc nào đó, khi nỗi đau không bùng lên, mà lại tự ép mình xuống, tôi biết là tôi có thể can đảm được rồi!
    Trưa nay nhìn những chiếc lá xanh mướt của cây đậu mưa trước cửa sổ, nhìn những bông hoa đủ màu sắc chạy dọc theo lối đi, chợt ước sao mình có đủ khả năng để chụp lại bức tranh đó. Tới chiều nhìn biển trải rộng tới chân trời và khung cảnh thanh bình bên cạnh, lại nói với ********* rằng em chắc chắn sẽ rất nhớ khi đã quay về Việt Nam. Lại thêm một lần ước ao mình có thể ngắm chốn thần tiên này mà không âu lo, không tính toán, không tâm trạng? Sao khó thế! Gần hai năm rồi, sao mọi nỗi đau không biến mất mà dường như ngày càng chồng chất thêm, sao những mặc cảm không bỏ đi mà mỗi lúc lại dầy thêm theo năm tháng. Lạ thật đấy, một người từng tâm đắc với câu ?oBeing different and be better? (khác biệt và thành công hơn) của thầy dạy quản trị sáng tạo, một người từng tự tin với hàng loạt quyết định kinh doanh đúng đắn và thành công, từng không bao giờ gục ngã trước mọi thử thách của thương trường, thì nay lại xuống tinh thần bởi những câu nói vô tình của *******. Không hiểu đã là tệ hại, hiểu nhầm còn tệ hại hơn nhiều. Tôi đã suy sụp và trượt dốc tinh thần không phanh ngay sau lúc đọc lá thư ấy. Nhưng vẫn gắng gượng cười qua YM, đùa qua điện thoại. Nghe tiếng cười của người đối diện, lại thấy buồn đến cháy lòng.
    Buồn khủng khiếp!
    Nhớ những lúc vào chùa, đứng trước hàng loạt các pho tượng Phật, tượng vương, tượng hậu, tượng thánh, đầu lẩm nhẩm mấy chữ bình an, trước là mong bình an cho cả nhân loại, sau là mong bình an cho cả nhà mình, rồi mới tới mình, lại lẩn thẩn nghĩ, năm xưa có người khuyên cầu trời khấn Phật chỉ nên cầu cho bản thân, cầu sao cho thiết thực, chứ quản làm gì chuyện thiên hạ, Phật có ba đầu sáu tay đâu mà lo hết cho mọi người thế, cầu như mình chỉ có dại! ?oĐừng ôm rơm cho nặng bụng?, các cụ đã bảo, cấm có sai bao giờ?.
    35 phút gọi điện về Việt Nam. Thừa nhận là mình đang buồn lắm lắm (chuyện hiếm hoi quá). Chỉ để nghe giọng của *******, nghe những lời an ủi, phân tích, nhắc nhở, động viên. Biết chứ, vẫn biết đã hy sinh từng đấy thứ, đi học lấy tấm bằng là phải cố gắng. Nói là một chuyện, còn làm? Tôi từng có những đêm mất ngủ dằng dặc ở Cao Hùng, từng có những phút cố vùi quên hết mọi chuyện trên thế gian để tìm hạnh phúc? cái thứ hạnh phúc mong manh, ngắn ngủi, dường như chỉ để dành cho những ai sống gấp, sống vội vàng?
    Nhớ đến đau lòng cái tin nhắn không được đáp lại ngày mồng 2 Tết, nhớ đến đau lòng những lon Heiniken và ly rượu vang để ngủ cho đúng 12 giờ hay vì điều gì mà mình không muốn nghĩ tới? nhớ đến đau lòng điểm bắt đầu để rồi mất lòng tin trong mọi chuyện, cho dù ******* có nói đến 100 lần câu ****** thì vẫn không bao giờ và vĩnh viễn không tin được, và mặc cảm đến đau lòng?
    Đúng rồi? liên tiếp mấy năm nhấn chìm trong mọi nỗi đau tinh thần đã khiến tôi chai sạn chưa?
    Và nước mắt liệu có là giả tạo, có phải nhờ đến Classic Dark mới tuôn trào?
    Con đường trước mắt còn dài lắm?
    Được step_to_fame sửa chữa / chuyển vào 01:24 ngày 18/04/2004
    Được step_to_fame sửa chữa / chuyển vào 10:41 ngày 18/04/2004
  2. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0

    Chắc không phải là Tiểu diệp lan trang trước mà là Tiểu diệp lan này ạ! Bạn tôi đang cần một phương hướng. Không phải là vì yêu mà mất đi phương hướng song đúng là vì yêu mà mất đi những niềm tin không thể bù đắp!
  3. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0

    Chắc không phải là Tiểu diệp lan trang trước mà là Tiểu diệp lan này ạ! Bạn tôi đang cần một phương hướng. Không phải là vì yêu mà mất đi phương hướng song đúng là vì yêu mà mất đi những niềm tin không thể bù đắp!
  4. step_to_fame

    step_to_fame Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2004
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Hình như đã có người đề nghị tôi về làm Tổng giám đốc một công ty thì phải? mà Tổng giám đốc một công ty trong cái buổi thương trường như chiến trường, tửu độ như trình độ này là phải thế nào nhỉ? Phải mềm mỏng, gai góc, trong những trường hợp cần mềm mỏng gai góc, phải khôn ngoan ngu ngốc trong những lúc cần khôn ngoan ngu ngốc. Tôi làm được không nhỉ? Làm được. Tôi vốn là người tự tin trên thương trường. Nhưng sao lại ngu dốt trong tình cảm thế!
    Đừng vội nói đến tình yêu, cái thứ thiêng liêng ấy tạm dời sang một bên đã. Nói đến tình bạn, tình chị em, tình nhân viên với sếp, sếp nữ hẳn hoi ấy chứ không trái ngang sếp nam nhân viên nữ trong các mô típ thường thấy ở truyện ngắn bây giờ (cho phù hợp với thời buổi hiện đại thay đổi như chong chóng ấy mà). Thần tượng một người, trở thành bản sao của người ấy trong từng ấy năm?bỏ ra bao nhiêu công sức, để rồi nhận lại là những câu nói vô tình đến nhẫn tâm quá! Người từng nói ?otrí thức nói ít hiểu nhiều?, mà bây giờ một trang A4 kín đặc chữ chỉ toát lên mấy từ: Đừng_mong_***_hiểu_em. Mà đấy là câu trả lời cho lá thư tôi nghiền ngẫm mãi trong một năm mới dám viết. Cái nỗi đau tổng hợp dạo gần đây bị đè nén, nay nó bóp nghẹt tim tôi!
    Chợt nhớ lời khuyên của 35 phút điện thoại, hãy làm một cái gì đó để chứng tỏ bản thân mình. Cơ hội chạy dài trước mắt, sao không vồ lấy, không mở ra, không làm đi, bám mãi vào cái đam mê sự nghiệp ban đầu này làm gì? Mà sao hết thảy những người thân thiết với tôi, đều tin tôi tuyệt đối thế! Dẫu cho tình cảm tôi va vấp, họ cũng tha thứ! Dẫu cho thương trường tôi sai lầm (mà hình như chưa bao giờ sai lầm, ấy là tôi dự đoán thế), họ cũng cho là kinh nghiệm! Xin đừng tin tôi quá?.
    Tôi cần được bảo ban, cần được thì thầm bên tai những lời khuyên chân tình (ơ.. thì vẫn có người đang làm đấy thôi), nhưng tình chị em khác, tình bạn khác giới khác. ****** thì không rồi, đấy không phải là chỗ dựa của tôi, mà dựa thế nào được, khi có người đang dựa vào rồi. Tôi thì ích kỷ quá, dù nói thế nào tôi cũng không muốn chia sẻ, ừ thì để bù đắp cho những cố gắng của tôi, tôi cũng phải được sở hữu cái gì thật sự là của mình chứ, chả lẽ cứ đi vay mượn tình cảm của người khác mãi à!
    Không bao giờ!
    Không bao giờ là câu trả lời cho mọi câu hỏi của *******. Em có ****** không, không bao giờ? Quyết đoán chưa! Quyết đoán như khi gật đầu đồng ý cho khách hàng quyền lợi mấy năm trước.
    Gần nửa đời người rồi, vẫn đau cái nỗi đau muôn đời của một kiếp người, vẫn dại khờ như khi mười sáu tuổi, ngây ngôi hỏi ?osao ***** lại tặng em những bông hồng màu đỏ?. Tôi thì vẫn thích hồng trắng... bây giờ vẫn vậy thôi?
    Mấy con vẹt vẫn làm phiền ****** giờ đã ngủ rồi, tôi có sự tập trung cao độ để không phiền lòng bởi mấy con vẹt ấy, những đôi tình nhân trước sân ký túc xá cũng đã chia tay nhau?355ml Classic Dark lần thứ 3 cũng sắp hết?. Khi cuộc sống có mục tiêu, thì cuộc đời sẽ thay đổi hẳn?Đôi khi một câu nói thôi? cũng là thứ ta bám vào để sống?
    Nhất là với người đang cần một cái phao.....
    Được step_to_fame sửa chữa / chuyển vào 10:40 ngày 18/04/2004
  5. step_to_fame

    step_to_fame Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2004
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Hình như đã có người đề nghị tôi về làm Tổng giám đốc một công ty thì phải? mà Tổng giám đốc một công ty trong cái buổi thương trường như chiến trường, tửu độ như trình độ này là phải thế nào nhỉ? Phải mềm mỏng, gai góc, trong những trường hợp cần mềm mỏng gai góc, phải khôn ngoan ngu ngốc trong những lúc cần khôn ngoan ngu ngốc. Tôi làm được không nhỉ? Làm được. Tôi vốn là người tự tin trên thương trường. Nhưng sao lại ngu dốt trong tình cảm thế!
    Đừng vội nói đến tình yêu, cái thứ thiêng liêng ấy tạm dời sang một bên đã. Nói đến tình bạn, tình chị em, tình nhân viên với sếp, sếp nữ hẳn hoi ấy chứ không trái ngang sếp nam nhân viên nữ trong các mô típ thường thấy ở truyện ngắn bây giờ (cho phù hợp với thời buổi hiện đại thay đổi như chong chóng ấy mà). Thần tượng một người, trở thành bản sao của người ấy trong từng ấy năm?bỏ ra bao nhiêu công sức, để rồi nhận lại là những câu nói vô tình đến nhẫn tâm quá! Người từng nói ?otrí thức nói ít hiểu nhiều?, mà bây giờ một trang A4 kín đặc chữ chỉ toát lên mấy từ: Đừng_mong_***_hiểu_em. Mà đấy là câu trả lời cho lá thư tôi nghiền ngẫm mãi trong một năm mới dám viết. Cái nỗi đau tổng hợp dạo gần đây bị đè nén, nay nó bóp nghẹt tim tôi!
    Chợt nhớ lời khuyên của 35 phút điện thoại, hãy làm một cái gì đó để chứng tỏ bản thân mình. Cơ hội chạy dài trước mắt, sao không vồ lấy, không mở ra, không làm đi, bám mãi vào cái đam mê sự nghiệp ban đầu này làm gì? Mà sao hết thảy những người thân thiết với tôi, đều tin tôi tuyệt đối thế! Dẫu cho tình cảm tôi va vấp, họ cũng tha thứ! Dẫu cho thương trường tôi sai lầm (mà hình như chưa bao giờ sai lầm, ấy là tôi dự đoán thế), họ cũng cho là kinh nghiệm! Xin đừng tin tôi quá?.
    Tôi cần được bảo ban, cần được thì thầm bên tai những lời khuyên chân tình (ơ.. thì vẫn có người đang làm đấy thôi), nhưng tình chị em khác, tình bạn khác giới khác. ****** thì không rồi, đấy không phải là chỗ dựa của tôi, mà dựa thế nào được, khi có người đang dựa vào rồi. Tôi thì ích kỷ quá, dù nói thế nào tôi cũng không muốn chia sẻ, ừ thì để bù đắp cho những cố gắng của tôi, tôi cũng phải được sở hữu cái gì thật sự là của mình chứ, chả lẽ cứ đi vay mượn tình cảm của người khác mãi à!
    Không bao giờ!
    Không bao giờ là câu trả lời cho mọi câu hỏi của *******. Em có ****** không, không bao giờ? Quyết đoán chưa! Quyết đoán như khi gật đầu đồng ý cho khách hàng quyền lợi mấy năm trước.
    Gần nửa đời người rồi, vẫn đau cái nỗi đau muôn đời của một kiếp người, vẫn dại khờ như khi mười sáu tuổi, ngây ngôi hỏi ?osao ***** lại tặng em những bông hồng màu đỏ?. Tôi thì vẫn thích hồng trắng... bây giờ vẫn vậy thôi?
    Mấy con vẹt vẫn làm phiền ****** giờ đã ngủ rồi, tôi có sự tập trung cao độ để không phiền lòng bởi mấy con vẹt ấy, những đôi tình nhân trước sân ký túc xá cũng đã chia tay nhau?355ml Classic Dark lần thứ 3 cũng sắp hết?. Khi cuộc sống có mục tiêu, thì cuộc đời sẽ thay đổi hẳn?Đôi khi một câu nói thôi? cũng là thứ ta bám vào để sống?
    Nhất là với người đang cần một cái phao.....
    Được step_to_fame sửa chữa / chuyển vào 10:40 ngày 18/04/2004
  6. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    2 become 1
    .......Đã từng cùng nhìn ra phía góc vườn này, trong một sáng khoác balô leo núi Trúc Sơn và công viên hoang dã Hồng Diệp (cách Cao Hùng 100km)
    Ở đó, anh cõng một người phụ nữ mệt mỏi là tôi xuống núi, không biết có nhận ra tôi đã để rơi nước mắt xuống lưng áo người yêu?
    .......Đã từng nhìn lại ngôi biệt thự kiểu Nhật cũ kỹ già nua trên đỉnh Bắc Đầu, chia tay những dòng suối lưu huỳnh phủ khói sực nức lưng sườn thung lũng ngoại ô Đài Bắc.
    ]
    Hồi 8 tuổi, mỗi sáng anh đạp xe bỏ báo hết 200 ngôi nhà trên núi Bắc Đầu rồi mới đi học, cho đến khi 18 tuổi, chia tay Bắc Đầu, anh đã học được rất nhiều trên núi, với sức khoẻ dẻo dai và một kỷ niệm đau đớn về người cha chết vì làm lụng và kiệt sức.
    Đối diện với những kỷ niệm cũ sao cô đơn đến thế? Anh đỡ lấy đôi bàn tay tôi từ phía sau, áp vào người tôi một hơi thở nóng và tha thiết mong. Trước những con đường dốc dựng đứng quanh co và những mái nhà cũ kỹ câm lặng trong đêm, cảm giác ấy không thể nào tới một lần nữa trong đời.
    .......Đã từng cùng chọn bữa sáng với tách cafe nóng và miếng bánh mì kẹp, nhìn ra con phố này, sau một đêm thức trắng để trò chuyện trong bóng tối.
    Bây giờ chỉ còn một điều duy nhất không thể chia sẻ cho nhau được, đó là sự sống. Nhưng sống lâu để làm cái gì, khi không được ở bên người mình yêu?
    Được anhhungxalo sửa chữa / chuyển vào 13:12 ngày 20/04/2004
  7. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    2 become 1
    .......Đã từng cùng nhìn ra phía góc vườn này, trong một sáng khoác balô leo núi Trúc Sơn và công viên hoang dã Hồng Diệp (cách Cao Hùng 100km)
    Ở đó, anh cõng một người phụ nữ mệt mỏi là tôi xuống núi, không biết có nhận ra tôi đã để rơi nước mắt xuống lưng áo người yêu?
    .......Đã từng nhìn lại ngôi biệt thự kiểu Nhật cũ kỹ già nua trên đỉnh Bắc Đầu, chia tay những dòng suối lưu huỳnh phủ khói sực nức lưng sườn thung lũng ngoại ô Đài Bắc.
    ]
    Hồi 8 tuổi, mỗi sáng anh đạp xe bỏ báo hết 200 ngôi nhà trên núi Bắc Đầu rồi mới đi học, cho đến khi 18 tuổi, chia tay Bắc Đầu, anh đã học được rất nhiều trên núi, với sức khoẻ dẻo dai và một kỷ niệm đau đớn về người cha chết vì làm lụng và kiệt sức.
    Đối diện với những kỷ niệm cũ sao cô đơn đến thế? Anh đỡ lấy đôi bàn tay tôi từ phía sau, áp vào người tôi một hơi thở nóng và tha thiết mong. Trước những con đường dốc dựng đứng quanh co và những mái nhà cũ kỹ câm lặng trong đêm, cảm giác ấy không thể nào tới một lần nữa trong đời.
    .......Đã từng cùng chọn bữa sáng với tách cafe nóng và miếng bánh mì kẹp, nhìn ra con phố này, sau một đêm thức trắng để trò chuyện trong bóng tối.
    Bây giờ chỉ còn một điều duy nhất không thể chia sẻ cho nhau được, đó là sự sống. Nhưng sống lâu để làm cái gì, khi không được ở bên người mình yêu?
    Được anhhungxalo sửa chữa / chuyển vào 13:12 ngày 20/04/2004
  8. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Tại sao hai người yêu nhau lại không chọn cách ở bên nhau cho đến hết cuộc đời?
    Đổ lỗi cho cái gì?
    Tôi dek cần gì cả, không cần gia đình, không cần bạn bè, không cần sự sống, không cần tiền bạc, không cần danh vọng,...chỉ cần yêu người tôi yêu và được người đó yêu lại.
    Yêu nhau đi, lo ngại gì chứ? Chị làm tôi phát điên, vì đau đớn...
  9. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Tại sao hai người yêu nhau lại không chọn cách ở bên nhau cho đến hết cuộc đời?
    Đổ lỗi cho cái gì?
    Tôi dek cần gì cả, không cần gia đình, không cần bạn bè, không cần sự sống, không cần tiền bạc, không cần danh vọng,...chỉ cần yêu người tôi yêu và được người đó yêu lại.
    Yêu nhau đi, lo ngại gì chứ? Chị làm tôi phát điên, vì đau đớn...
  10. hayanlammom764

    hayanlammom764 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2004
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    co thể có những cảm xúc khác ngoài tình yêu không. mạc dù không ở đài loan nhưng em có thể co nhưng suy nghi trog đây không?
    một ngày thât bưc bội đối với tôi. tôi thưc dậy vơi chiếc chân trái đăt xuống đât trước chắc. bưc mình.
    sáng. có chuyện gì đâu mà trước khi đi học nó cũng cãi nhau với mình. nó bực bôi và khó chịu với mình mỗi khi có "nó" đến.
    chiều: không thèm về nhà nữa. đến nhà "nó " ngủ cho sướng. cái con chó của thằng người nhật hôm nay măc bệnh. cắn mình đau quá. lại bực mình nữa rồi. lại không được quát nó nưa chứ. thằng nhật quý con chó ấy lắm mà. ghét quá lần sau không có thàng nhật ở nhà tao sẽ bả thúc ăn toàn cay cho mày ăn. nhớ đấy. lai một tâm trạng bực mình
    tối.: lên mạng vào ttvn thấy nick thăng bạn bi khoá. bưc mình qua chẳng biết trời đâu đât đâu. liên thiên môt thôi môt hồi.
    đoc thư của bạn viết toàn nhưng chuyên buồn. bỗng nhiên...aaaa có người tự nhiên vào để mình trút giận. nhưng sao người đó không giân nhỉ? nhưng vẫn tuác coi minh trẻ con mình lớn rồi mà. bực mình. kêt thúc câu chuyện của một ngày bưc mình là mình co một người chị. còn bực mình nữa ko nhi?
    đêm: ko ngủ được. nghĩ xem mình may măn hay xui xẻo. nếu không bực mình mình co một người chị mới ko nhi?
    một ngày may mắn hay xui xeo???
    ko buồn ngủ đói quá. hic hic.... đói... đây mới là xui xẻo. không nạp năng lượng cẩn thân gì cả mò xuống xem còn gì an không???????

Chia sẻ trang này