1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Câu chuyện tình yêu - Hot & New !

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi cuopbienxxx, 14/04/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. drhuytuan

    drhuytuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    Có cánh chuồn chuồn nào trên vai em không
    Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
    Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
    Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
    Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
    Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: ?oCon có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?? Chàng trai không chần chừ vội đáp: ?oCon bằng lòng?
    Thượng đế nói: ?oTa có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?? Không chần chừ chàng trai vội đáp: ?oCon bằng lòng?
    Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
    Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
    Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
    Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
    Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
    Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
    Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
    Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
    Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
    Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
    Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
    Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
    Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : ?oCon bằng lòng!?. Chàng thấy người bác sĩ ***g chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
    Thượng đế hỏi: ?oCon đã hối hận rồi sao?? Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: ?oCon không!?
    Thượng đế hài lòng nói: ?oNếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!?
    Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: ? Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời??
    (Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?)
  2. keyoflove

    keyoflove Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    123
    Đã được thích:
    0
    Bác thật quá đáng lần này em khóc thật rồi đấy.
  3. drhuytuan

    drhuytuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    mệt quá giờ mới ngủ dậy
    Anh yêu em khác mọi người
    Nguyễn Hải Hoành dịch

    Em bảo anh: ?oXe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga?. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Sao em không đi taxi? Em có mệt không? Thế nhưng anh lại bảo: Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo.
    Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em. Bấy giờ em mới phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì cả - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy?. Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được. Thế nhưng anh lại bảo: Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh. Lúc ấy em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oTóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói?. Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ. Nhưng anh lại bảo: Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn. Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oHôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy?. Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút... đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi. Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh. Bấy giờ em mới phát hiện là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oĐây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này?. Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh. Thế nhưng anh lại nói: Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì? Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm. Bấy giờ em mới phát hiện ra là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oEm thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia?. Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé! Thế nhưng anh lại bảo: Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không. Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: ?oEm thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất?. Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất. Thế nhưng anh lại bảo: Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu. Bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là anh (chị) thường rất miễn cưỡng chấp nhận chị (anh) theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và mình đã sở hữu - đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.

    Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào? Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành. Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.

    Các nhà triết học nói: Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy. Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?
    Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là ?otình yêu? mà gọi là ?osùng bái?. Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.

    Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.

    ?oAnh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!?. Khi đọc câu ấy, ta có cảm giác như mường tượng thấy một đôi bạn đời từng trải qua muôn vàn sóng gió của cuộc sống đang nắm tay nhau thong thả dạo bước dưới ánh nắng ấm áp, nét mặt tràn trề hạnh phúc ôn lại quãng đời đã qua. Chuyện cũ đã xa rồi mà kỷ niệm xưa vẫn còn đấy mãi mãi...

  4. drhuytuan

    drhuytuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    Truyện này hơi trái chủ đề 1 chút nhé
    Điện thoại lúc nửa đêm
    Ai cũng biết nghe chuông điện thoại reo lúc nửa đêm là như thế nào. Cuộc gọi tối nay cũng thế.
    Vừa nghe tiếng chuông điện thoại, tôi vừa nhìn vào những con số dạ quang màu đỏ trên đồng hồ. Nửa đêm. Những ý nghĩ sợ hãi hiện lên trong đầu óc còn ngái ngủ của tôi lúc tôi chộp lấy ống nghe.
    ?oAlô!?.
    Tim đập mạnh, tôi nắm ống nghe chặt hơn và nhìn chồng tôi đang quay lại nhìn tôi.
    ?oMẹ ơi!?.
    Tôi gần như không nghe được tiếng thì thầm trong tiếng nhiễu sóng. Nhưng tôi lập tức nghĩ đến con gái tôi. Khi một giọng nói non trẻ đang khóc rõ dần trên đường dây, tôi chộp lấy cổ tay chồng tôi và siết chặt.
    ?oMẹ ơi, con biết là khuya rồi. Nhưng đừng... mẹ đừng nói gì hết trước khi con nói hết. Và mẹ không cần hỏi, vâng, con đã uống rượu. Con gần như chạy xe ra khỏi đường cách đây vài dặm và...?.
    Tôi hít một hơi ngắn đau nhói, buông tay chồng tôi và áp tay lên trán. Trí óc tôi vẫn còn mờ mịt vì giấc ngủ và tôi cố đẩy lùi sự sợ hãi. Có một điều không tốt đang xảy ra.
    ?oVà con rất sợ. Con chỉ nghĩ mẹ sẽ đau như thế nào nếu một người cảnh sát đến nhà và nói con đã chết. Con muốn... về nhà. Con biết bỏ trốn là sai lầm. Con biết mẹ đã lo đến phát ốm. Đáng lẽ con phải gọi cho mẹ từ lâu, nhưng con sợ... sợ...?.
    Những tiếng khóc thành thật tràn ra khỏi ống nghe và tuôn vào tim tôi. Ngay lập tức tôi tưởng tượng gương mặt của con gái tôi và đầu óc tôi hình như tỉnh hẳn.
    ?oMẹ nghĩ ...?.
    ?oKhông! Xin mẹ để con nói hết! Con xin mẹ!? - con bé nài nỉ, không giận dữ, mà là tuyệt vọng.
    Tôi dừng lại và cố nghĩ ra điều cần phải nói. Trước khi tôi nói, con bé tiếp tục: ?oMẹ ơi, con có thai. Con biết con không nên uống rượu lúc này... nhất là lúc này, nhưng con rất sợ mẹ ơi. Con sợ lắm!?.
    Giọng nói lại đứt đoạn và tôi cắn môi, cảm thấy mắt mình cũng đầy lệ. Tôi nhìn chồng tôi đang ngồi môi mấp máy ra dấu hỏi ?oAi vậy??.
    Tôi lắc đầu và khi tôi không trả lời, anh nhảy xuống giường và ra khỏi phòng rồi vài giây sau quay trở lại với chiếc điện thoại không dây áp vào tai. Chắc con bé nghe tiếng click trên đường dây vì nó hỏi ?oMẹ còn đó không? Xin mẹ đừng gác máy! Con cần mẹ. Con rất cô độc?.
    Tôi siết chặt điện thoại và nhìn chồng tôi chăm chăm, mong anh góp ý.
    ?oMẹ đây, mẹ không gác máy đâu? - tôi nói.
    ?oĐáng lẽ con phải nói với mẹ, mẹ ơi. Con biết đáng lẽ con phải nói. Nhưng khi mình nói chuyện, mẹ cứ luôn miệng bảo con nên làm gì. Mẹ đã đọc tất cả những cuốn sách nói về đề tài *** và những thứ khác, nhưng mẹ chỉ nói thôi. Mẹ không nghe con nói. Mẹ không bao giờ để cho con kể mẹ nghe con cảm thấy thế nào, như thể cảm giác của con không quan trọng. Vì mẹ là mẹ của con, mẹ nghĩ mẹ biết mọi câu trả lời. Nhưng đôi khi con không cần những câu trả lời. Con chỉ muốn có người lắng nghe con?.
    Tôi cảm thấy nghẹn ở cổ và nhìn những cuốn sách- chỉ ?"cách- nói- chuyện- với ?"con- cái-của-bạn bừa bãi trên chiếc tủ nhỏ đầu giường của tôi. ?oMẹ đang nghe con đây? - tôi thì thầm.
    ?oMẹ biết không, lúc nãy ở trên đường, sau khi con mất thăng bằng tay lái, con bắt đầu nghĩ đến đứa bé và lo cho nó. Rồi con thấy phòng điện thoại này và con tưởng như nghe thấy giọng mẹ đang nói về chuyện không nên lái xe khi say rượu. Cho nên con đã gọi một chiếc taxi. Con muốn về nhà?.
    ?oNhư vậy là tốt, cưng à? - tôi nói, cảm thấy ngực mình nhẹ nhõm.
    Chồng tôi bước lại ngồi xuống cạnh tôi và đan những ngón tay vào tay tôi. Cử chỉ ấy khiến tôi biết anh ấy nghĩ tôi đang nói và làm đúng.
    ?oNhưng mẹ biết không, con nghĩ bây giờ con lái xe được?.
    ?o Không!? - tôi ngắt lời. Bắp thịt tôi căng lên và tôi siết chặt những ngón tay của chồng tôi. ?oCon hãy đợi taxi. Đừng gác máy cho đến khi taxi đến?.
    ?oCon chỉ muốn về nhà, mẹ ơi?.
    ?oMẹ biết. Nhưng hãy làm điều này vì mẹ. Con hãy đợi taxi?.
    Tôi sợ hãi lắng nghe sự im lặng. Khi tôi không nghe con bé trả lời, tôi cắn môi và nhắm mắt lại.
    Bằng mọi cách tôi phải ngăn không cho nó lái xe.
    ?oTaxi đến rồi mẹ?.
    Chỉ khi nghe tiếng có người ở đầu dây bên kia hỏi ai đã gọi một chiếc taxi tôi mới cảm thấy hết căng thẳng.
    ?oCon về nhà đây mẹ ơi?.
    Có tiếng click và điện thoại im lặng.
    Bước xuống giường, mắt ướt lệ, tôi ra hành lang và bước vào phòng đứa con gái mười sáu tuổi của mình. Bóng tối dày đặc trong phòng. Chồng tôi đứng phía sau, quàng tay ôm tôi và tựa cằm trên tóc tôi.
    Tôi lau nước mắt. ?oChúng ta phải học nghe?. Tôi nói với anh.
    Anh kéo tôi quay lại đối mặt anh. ?oChúng ta sẽ học. Em sẽ thấy? rồi anh ôm tôi và tôi giấu mặt vào vai anh.
    Tôi để anh ôm tôi như thế một lúc lâu, rồi lùi lại và nhìn vào giường. Anh nhìn tôi một giây, rồi hỏi: ?oEm nghĩ cô bé đó có bao giờ biết đã gọi lầm số không??.
    Tôi nhìn con gái chúng tôi đang ngủ rồi nhìn anh: ?oCó lẽ không phải là lầm số đâu?.
    ?oMẹ, ba, ba mẹ đang làm gì vậy?? - giọng nói non trẻ ngái ngủ vang lên từ dưới chiếc mền.
    Tôi đến bên con gái, nó đang ngồi dậy trong bóng tối. ?oBa mẹ đang tập? - tôi trả lời.
    ?oTập gì vậy?? - nó lẩm bẩm và lại nằm xuống, mắt đã nhắm lại vì buồn ngủ.
    ?oTập nghe? - tôi thì thầm và vuốt má nó.
  5. cuopbienxxx

    cuopbienxxx Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/06/2005
    Bài viết:
    997
    Đã được thích:
    0
  6. keyoflove

    keyoflove Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    123
    Đã được thích:
    0
    bác giận gì vậy trái với những điều bác đề ra ạ
    Bỏ qua bác nhé
  7. mimozi

    mimozi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/06/2003
    Bài viết:
    482
    Đã được thích:
    0
  8. drhuytuan

    drhuytuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    giận rồi kìa , thôi mai anh đền cốc sữa
  9. tieuthuonggia1412

    tieuthuonggia1412 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/10/2006
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Thời đại CNTT này bác nào muốn cài phần mềm tình yêu cứ qua em nhé
    ( Bí quyết tình yêu thời đại tin học )
    Dịch vụ vi tính ( DV ): Thưa, tôi có thể giúp gì cho bà?
    Khách hàng ( KH ): Tôi suy nghĩ kỹ và quyết định cài đặt TÌNH YÊU. Tôi phải làm gì đây?
    DV: Trước tiên, bà phải mở rộng TRÁI TIM mình. Bà biết TRÁI TIM bà hiện nằm ở đâu chứ?
    KH: Tôi biết. Nhưng trong TRÁI TIM tôi đã có vài chương trình đang hoạt động. Ðể tôi xem nào! VẾT THƯƠNG LÒNG này, TỰ TY này, rồi HẬN THÙ và OÁN GIẬN nữa.
    DV: Không sao thưa bà. TÌNH YÊU sẽ dần xóa đi VẾT THƯƠNG LÒNG. Thực ra chương trình cũ này vẫn còn trong bộ nhớ của bà, nhưng nó sẽ không cản trở hoạt động của các chương trình khác. Về phần TỰ TY, xin bà chớ lo. TÌNH YÊU sẽ chép nội dung TỰ TIN đè lên nó. Tuy nhiên, bà buộc phải xóa đi HẬN THÙ và OÁN GIẬN, bởi chúng cản trở TÌNH YÊU hoạt động bình thường. Bà đã xóa chúng rồi chứ?
    KH: Ông giúp tôi nhé! Tôi không biết phải làm sao với chúng.
    DV: Rất sẵn lòng. Bà cần khởi động chương trình THA THỨ.exe nhiều lần, cho tới khi HẬN THÙ và OÁN GIẬN bị loại trừ hoàn toàn.
    KH: Xong rồi. TÌNH YÊU sẽ tự động cài đặt chứ?
    DV: Vậng. Lúc đó bà sẽ nhận được thông báo cho biết TÌNH YÊU sẽ mãi mãi nằm trong trái tim bà, suốt đời. Bà đã thấy thông báo đó chưa?
    KH: Chắc sẽ có thôi. Thế là xong rồi hả?
    DV: Chưa, thưa bà. Ðấy mới chỉ là phiên bản khởi đầu thôi. Bà cần phải giao tiếp với những TRÁI TIM khác để được cập nhật.
    KH: Ô kìa! Tôi nhận được thông báo ERROR 412.
    DV: Xin bà chớ lo. Ðấy là lỗi thường xảy ra. Nó có nghĩa là bà còn thiếu một số điều kiện để TÌNH YÊU có thể hoạt động.
    KH: Tôi phải làm gì bây giờ?
    DV: Xin bà mở thư mục TỰ HÀI LÒNG. Ở đó bà sẽ gặp các tập tin TỰ THA THỨ, TỰ ÐÁNH GIÁ và TỰ BIẾT GIỚI HẠN. Bà chép chúng vào thư mục TRÁI TIM TÔI. Hệ điều hành sẽ chép chúng đè lên những tập tin có nội dung trái ngược với chúng. Xin bà chớ quên tìm ra và xóa các tập tin LẮM LỜI và TỰ CHỈ TRÍCH THÁI QUÁ. Ðể triệt nọc chúng, bà nên ra lệnh ?olàm trống rỗng? thùng rác chứa các tập tin bị xóa.
    KH: Tuyệt quá! TRÁI TIM tôi chứa đầy những tập tin mới: NỤ CƯỜI đang hiện trên màn hình kìa! HÒA THUẬN và HÀI LÒNG đang tự sao chép và lấp đầy bộ nhớ của tôi. Như vậy là bình thường phải không?
    DV: Vâng, thưa bà. Tuy nhiên, tôi xin nhắc bà điều cuối cùng.
    KH: Tôi xin nghe.
    DV: TÌNH YÊU là phần mềm miễn phí. Bà nên trao nó và các chương trình bổ trợ cho mọi người mà bà gặp. Hãy chia sẻ TÌNH YÊU với mọi người và bà sẽ được đền đáp.
  10. drhuytuan

    drhuytuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    bác cài cho em 1 phát free nhé

Chia sẻ trang này