1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Câu chuyện văn hoá, văn minh quanh chúng ta ....

Chủ đề trong 'Quảng Ngãi' bởi Vic_PTN, 23/03/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tuighetxitrum

    tuighetxitrum Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/06/2006
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Haha, mấy chuyện này nghe nhàm quá.......Ai cũng hiểu chỉ 1 người kg hiểu.......Hãy làm gương rồi đi nói người khác nha.
    [/quote]
    Mình là thongxanhsg nè. Mình bị treo mấy ngày nên phải sử dụng nick này. Hehe...
    Mình đồng ý với lời phê bình của bạn thỏ đối với mình. Mình biết là khi mình post bài lên nhắc nhở bạn mình sẽ bị bắt giò từ post. Nhưng thiệt tình là từ post không phải là từ tiếng việt được chuyển hóa (như từ thằng bé được chuyển thành từ thèng pé chẳng hạn) mà là từ chuyên dùng để chỉ việc đưa bài lên mạng. Và ngay lúc mình viết thì mình chịu không biết sử dụng từ tiếng việt nào để thay cho từ đó, đành phải viết là post vậy. Hehe...
    Bạn có thể dùng từ gì, như thế nào thỏai mái ở bất cứ diễn đàn nào. Nhưng do đây là topic đang nói về văn hóa nên mình nghĩ là không nên sử dụng vậy thôi. Bạn không thích thì thôi vậy. Xí xóa. Ok?
    Chúc bạn thỏ luôn vui vẻ nhé.
  2. Thongocmummim

    Thongocmummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    4.162
    Đã được thích:
    0
    Mình là thongxanhsg nè. Mình bị treo mấy ngày nên phải sử dụng nick này. Hehe...
    Mình đồng ý với lời phê bình của bạn thỏ đối với mình. Mình biết là khi mình post bài lên nhắc nhở bạn mình sẽ bị bắt giò từ post. Nhưng thiệt tình là từ post không phải là từ tiếng việt được chuyển hóa (như từ thằng bé được chuyển thành từ thèng pé chẳng hạn) mà là từ chuyên dùng để chỉ việc đưa bài lên mạng. Và ngay lúc mình viết thì mình chịu không biết sử dụng từ tiếng việt nào để thay cho từ đó, đành phải viết là post vậy. Hehe...
    Bạn có thể dùng từ gì, như thế nào thỏai mái ở bất cứ diễn đàn nào. Nhưng do đây là topic đang nói về văn hóa nên mình nghĩ là không nên sử dụng vậy thôi. Bạn không thích thì thôi vậy. Xí xóa. Ok?
    Chúc bạn thỏ luôn vui vẻ nhé.
    [/quote]
    Thỏ thì khi đăng 1 bài nào cũng tuỳ theo nội dụng và topic để post hết...Tính Thỏ ghét mấy chuyện sáo rỗng lắm, nên khi post bài THỏ muốn mọi ng đọc 1 cách thoải mái vì mọi ng đã wá mệt khi đối mặt với nhg vấn đề ngoài cuộc sống của họ rồi.tại sao lại làm cho họ cảm thấy mệt hơn khi đọc bài của mình kia chứ.Bạn thấy đúng kg nè...hì...
    Tính Thỏ kg thích bon chen tranh lậun nhiều, chuyện mình mình thấy đúng thì làm thui ah...thế nên cũng kg muốn tranh luận nhiều gì về vấn đề này nữa đâu...
    Vậy hen, nếu hôm nào rảnh ọp ẹp chơi bạn hén :P
    Được thongocmummim sửa chữa / chuyển vào 11:05 ngày 03/06/2006
  3. bianconeri194

    bianconeri194 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2003
    Bài viết:
    1.455
    Đã được thích:
    1
    Văn hóa khác văn học chứ nhỉ ?
  4. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện văn hóa: Tập cười
    TT - 1. Tại một siêu thị lớn có tiếng của TP.HCM, tôi và bà chị ghé vào quầy quần áo trẻ em. Cô nhân viên bán hàng chạy ra đon đả mời chào: ?oEm muốn hàng gì, bé mấy tuổi, chị lấy cho coi?.
    Chị tôi cho biết mình cần mua vài bộ đồ thun cho bé trai 6 tháng tuổi mặc trong mùa hè. Lập tức hàng loạt quần áo đủ màu sắc, đủ kiểu dáng được đưa ra. Tuy nhiên, chị tôi không ưng bộ nào vì nó quá lớn so với khổ người em bé.
    Thấy chị mình ngần ngừ, đứng kế bên, tôi nhắc: ?oSang quầy kế bên...?. Lập tức cô nhân viên sa sầm nét mặt, giật mấy bộ đồ trên tay khách và... cho vào bịch. Hai chúng tôi bước đi vẫn còn nghe văng vẳng câu nói sau lưng: ?oNgười đâu mà rảnh quá! Coi cho đã rồi không mua...?.
    2. Sinh nhật. Một người bạn tặng cái áo pull nhưng tôi mặc không vừa. Thấy trong tấm card có ghi ?oquà tặng được đổi?, tôi bèn tìm đến địa chỉ của shop. Đó là một cửa hàng (trong vô số những cửa hàng) của một hãng thời trang dành cho giới trẻ khá nổi tiếng ở TP.HCM.
    Bước vào shop, tôi trình bày ngay là ?ocần đổi...?. Nụ cười trên môi cô nhân viên (mặc đồng phục và trang điểm rất sành điệu) vội vàng tắt ngay, còn lại là giọng nói lạnh như tiền: ?oChị cứ lựa cái khác vừa ý, nếu nhiều tiền hơn thì phải trả thêm?.
    Thử đến cái thứ hai vẫn không vừa, tôi đành trở ra xin lấy cái khác size lớn hơn. Nhưng cô X. (người nãy giờ lấy áo cho tôi thử) vùng vằng rồi chỉ sang anh đồng nghiệp: ?oT. lấy cho ?ochỉ? cái size L?. T. cũng không vừa, đáp lại: ?oBà đứng đó, khách của bà sao không lấy?? và nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm.
    Cuối cùng thì tôi cũng đổi được cái áo vừa với khổ người của mình nhưng chẳng thấy vui trong lòng.
    3. Cô bạn tôi (vốn đang là du học sinh bên Nhật) kể rằng: ?oỞ Nhật, chưa khi nào tôi phải bực mình vì những người bán hàng. Vào các shop, xem hàng chán chê, không mua nhưng khi đi ra nhân viên bán hàng vẫn cười rất tươi, cúi gập người chào khách và nói ?ocảm ơn?. Nụ cười ấy tạo ấn tượng ghê lắm.
    Lần sau, cần mua đồ, mình lại nhớ đến cái shop có người bán hàng cười rất tươi?. Bạn tôi còn cho biết khi cô xin đi làm thêm tại một tiệm bán thức ăn nhanh, sau khi phỏng vấn và OK, ông chủ đã cho cô một tuần ở nhà chỉ để đứng trước gương và... cười. Rồi ông giải thích: ?oMuốn bán được hàng thì phải biết cười với khách hàng?.
    HOÀNG HUONG
  5. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Mời mọi người tham khảo tiếp những bài viết hay đáng suy ngẫm trong cuộc sống vội vội, vàng vàng - hoặc đôi khi chúng ta lại vô cảm, hay thờ ơ mọi thứ xung quanh mình ....
    Lòng nhân ái
    Minh họa NGUYỄN NGỌC THUẦN
    TT - Có lẽ đã lâu tôi mới gặp lại hình ảnh này trên phố: một cô bé trong đồng phục học sinh từng bước cẩn thận đưa một em bé bị hội chứng Down băng qua một ngã tư trên đường Nguyễn Hữu Cảnh (TP.HCM).
    Nét ngây ngô của căn bệnh trên khuôn mặt em như dịu đi trong nụ cười vô tư với người chị mới quen. Tôi đã không theo em để biết em học trường nào và để hỏi em học điều nhân bản đó từ đâu, song em đã làm một điều mà thời nay không ít người lớn cũng thờ ơ. Chúng ta thường tự lý giải cho sự thờ ơ ấy bằng áp lực thời gian, song ngay ở những nơi áp lực công việc nặng nề như nước Nhật, người nhân viên cũng không bị thôi việc vì lý do dừng lại giúp người và đến sở làm muộn.
    Hồi học tiểu học, tôi còn nhớ cô giáo tôi, tuy lúc đầu không hài lòng vì một bạn đến lớp muộn, song cô đã dành những phút cuối buổi học hôm đó để bạn tôi kể lại câu chuyện trên đường đến lớp sáng nay. Cha bạn đã dừng xe để sơ cứu một người bị tai nạn gãy xương. Cha bạn đã đến bệnh viện muộn, còn bạn ấy thì đến lớp muộn.
    Cô giáo tôi đã trìu mến nhìn bạn tôi: ?oĐó là những phút đi muộn cần thiết trong đời, trò nhé!?. Người bạn tôi ngày nào nay đã trở thành thầy thuốc, và cũng như cha, anh cũng thỉnh thoảng đến bệnh viện muộn vì giúp người bị nạn trên đường. Song anh tâm sự cũng không ít lần anh gặp sự cố vì sự nhiệt tình ấy.
    Người ta không tin vào lòng tốt của anh nếu anh không nói mình là thầy thuốc và tình trạng nguy kịch của nạn nhân. ?oThế cậu có nản lòng không??. Bạn tôi chỉ cười đáp lại câu hỏi của tôi: ?oMình luôn tin vào những điều tốt, và mình không thể thờ ơ dù người thân nạn nhân có chút gì nghi ngại?.
    Ngày còn bé, lúc qua đường cạnh bố, khi gặp một người già lọm khọm qua đường, bố thường bảo tôi: ?oBố giữ tay ông bên này, còn con nắm tay ông bên ấy, bố con mình đưa ông qua đường, con nhé!?. Cảm ơn hình ảnh em bé bị hội chứng Down sang đường cùng cô học sinh nhỏ chiều nay, làm cho con đường ngày ngày chúng ta qua thắm thêm lòng nhân ái.
    LƯU TRỌNG TUẤN
  6. Changes_of_my_life

    Changes_of_my_life Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2005
    Bài viết:
    1.867
    Đã được thích:
    0
    Đúng là có tật giật mình, đọc bài viết của chị Vic_PTN, Changes_ cảm thấy xấu hổ nhiều lắm. Một buổi tối nọ, sau khi sửa soạn để đi dự đám cưới, vừa phóng xe ra tới ngõ thì gặp 1 cụ nằm co ro bên góc đường cạnh 1 chiếc xe đạp cà tàng, mặc dù trời hôm ấy không lạnh, rất mát mẻ, ấy thế mà nhìn ông nằm run run trông rất thương, Changes_ dừng xe và cứ chần chừ mãi, rồi nhíu mày, giờ làm sao đây, xuống xe, tới hỏi thăm cụ, có gì thì gọi xe cấp cứu hay là sao đây.......cứ thế......sau mấy phút suy nghĩ, nhẫn tâm rồ ga đi luôn. Tan tiệc, quay trở về, ko thấy cụ nằm đó nữa................
    Thứ 7 tuần trước, đi chợ, đang rảo mắt nhìn hàng, bỗng có 1 bàn tay đặt lên vai của Changes_, phản xạ, quay phắt lại, cận kề khuôn mặt mình là 1 khuôn mặt trắng bệch với vài mảng da bị trầy, &%$#*@&% ......1/1000s sau đó, tiếng la thất thanh đầy sự sợ hãi vang lên, Changes_ vội hất người và né qua như muốn gạt tay cụ bà ra, hành động thô lỗ vô tâm này đã làm cụ bà chới với xém té ngay giữa chợ..... Không để ý đến ánh mắt mọi ngưòi xung quanh lúc ấy thế nào cả, Changes_ chỉ vội vàng rảo bước đi tiếp.......
    Đến giờ, Changes_ vẫn bị ám ảnh bởi cái ánh mắt của cụ bà nhìn mình, thật sự là rất hối hận, giá như mình đừng la hét lên như thế, giá như bình tĩnh hơn 1 chút, giá như.......... Có rất nhiều, rất nhiều sự vô tâm lạnh lùng của mình, cũng áy náy, cũng day dứt, cũng khó chịu, nhưng rồi cái lạnh lùng tàn nhẫn nó cứ xảy ra hoài và không biết khi nào nó mới chịu dừng đây.......
  7. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Đúng là có tật giật mình, đọc bài viết của chị Vic_PTN, Changes_ cảm thấy xấu hổ nhiều lắm. Một buổi tối nọ, sau khi sửa soạn để đi dự đám cưới, vừa phóng xe ra tới ngõ thì gặp 1 cụ nằm co ro bên góc đường cạnh 1 chiếc xe đạp cà tàng, mặc dù trời hôm ấy không lạnh, rất mát mẻ, ấy thế mà nhìn ông nằm run run trông rất thương, Changes_ dừng xe và cứ chần chừ mãi, rồi nhíu mày, giờ làm sao đây, xuống xe, tới hỏi thăm cụ, có gì thì gọi xe cấp cứu hay là sao đây.......cứ thế......sau mấy phút suy nghĩ, nhẫn tâm rồ ga đi luôn. Tan tiệc, quay trở về, ko thấy cụ nằm đó nữa................
    Thứ 7 tuần trước, đi chợ, đang rảo mắt nhìn hàng, bỗng có 1 bàn tay đặt lên vai của Changes_, phản xạ, quay phắt lại, cận kề khuôn mặt mình là 1 khuôn mặt trắng bệch với vài mảng da bị trầy, &%$#*@&% ......1/1000s sau đó, tiếng la thất thanh đầy sự sợ hãi vang lên, Changes_ vội hất người và né qua như muốn gạt tay cụ bà ra, hành động thô lỗ vô tâm này đã làm cụ bà chới với xém té ngay giữa chợ..... Không để ý đến ánh mắt mọi ngưòi xung quanh lúc ấy thế nào cả, Changes_ chỉ vội vàng rảo bước đi tiếp.......
    Đến giờ, Changes_ vẫn bị ám ảnh bởi cái ánh mắt của cụ bà nhìn mình, thật sự là rất hối hận, giá như mình đừng la hét lên như thế, giá như bình tĩnh hơn 1 chút, giá như.......... Có rất nhiều, rất nhiều sự vô tâm lạnh lùng của mình, cũng áy náy, cũng day dứt, cũng khó chịu, nhưng rồi cái lạnh lùng tàn nhẫn nó cứ xảy ra hoài và không biết khi nào nó mới chịu dừng đây.......
    [/quote]
    Changes_ ui, Vốn dĩ Lạnh lùng và Tàn nhẫn chính là em mà ........
    Hihihi.... chi đùa tí thôi, chứ cuộc sống là vậy đó em ...... đôi khi, mình không thể kiểm soát được hành vi ... hoặc có khi em kiểm soát được vấn đề nhưng lại đặt nó không đúng chổ cũng nên...
    Lý trí, hay cái tâm mách bảo thế nào mình cứ thế ấy thôi em àh...
  8. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện văn hóa: Người già Sài Gòn
    TT - Người già Sài Gòn hay người già nói chung ưa sống bằng hoài niệm. Điều gì vừa mới xảy ra thì chóng quên nhưng những gì thuộc về quá khứ, thuộc về kỷ niệm lại nhớ hoài, nhắc mãi.
    Chính vì nhớ hoài, nhắc mãi mà người trẻ ưa cho rằng người già lèm bèm, không ít kẻ bỏ chạy thục mạng mỗi khi người già khởi sự... phát sóng. Người già từng là người trẻ với những vấp váp, nông nổi, thấy bọn trẻ làm bậy, làm liều thì ngứa mắt, chỉ muốn quát tháo, bảo ban, cũng vì thế mà người trẻ dị ứng với người già bởi những ?obài giảng? bất tận.
    Người già có nhu cầu tâm sự rất cao, nhưng không phải ai cũng có nhu cầu lắng nghe hoặc có đủ thời gian lẫn kiên nhẫn ngồi nghe. Dòng sống cứ thế chảy trôi, chẳng ai kịp lắng nghe ai, chẳng ai kịp hiểu ai, mâu thuẫn giữa người trẻ với người già vì thế tồn tại, muôn đời?
    Người già nhạy cảm với thời tiết. Trời nóng người già tăng huyết áp, trở lạnh người già cảm, ho? Người già Sài Gòn còn gánh chịu bao nhiêu là tiếng ồn, khói bụi của người trẻ, của thành phố công nghiệp trẻ.
    Người già về hưu càng chóng già bởi cảm giác mình... phế thải, vô dụng, ăn bám. Và không phải người già nào cũng có lương hưu hoặc số lương còm cõi ấy khả dĩ đủ để chẳng phải trông cậy vào con cháu.
    Không hiếm người già cả đời hết nuôi con về già lại trông cháu, và không ít người trẻ vô tình biến người già thành một dạng ôsin không lương. Không phổ biến nhưng cũng chẳng quá hiếm hoi những người già bị con cháu lén lút hoặc công khai gửi vào các trại dưỡng lão sống những ngày cuối đời lay lắt, vật vờ?
    Trẻ con có té mới biết đi, biết chạy, mới lớn lên. Người già té một cái là có chuyện, là đổ bệnh, bệnh một trận là tóc trắng mỗi ngày, là sắc diện như xe đổ dốc không phanh. Có bài hát ví von thô sơ và buồn thảm về người già vẫn được phát trên các phương tiện nghe-nhìn: Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng...
    Người già như cỗ máy đã chạy rất lâu và không phải cỗ máy nào sau mấy mươi năm vẫn... chạy tốt. Nhu cầu thể dục thể thao của người già là cần kíp nhưng không phải con cháu nào cũng quan tâm đủ và đúng mức, không phải người già nào cũng có điều kiện đến công viên tập thể dục mỗi sáng mỗi chiều, cũng bởi số công viên ít ỏi của Sài Gòn ngày càng bị thu hẹp.
    Người già cần lắm cây xanh, nhưng không phải nhà nào cũng có điều kiện có một mảnh vườn, một khoảng sân nhỏ đủ để người già được trồng tỉa, chăm sóc vài ba cây cảnh.
    Người trẻ quăng đâu cũng ăn được, ngủ được, sống được; người già không thế, một tiếng động cũng khiến người già thức giấc, trằn trọc, mà Sài Gòn thiếu chi tiếng động. Không ít ồn ào còn do người trẻ vô tình hoặc cố ý gây ra, trong đó hẳn nhiên có tiếng rồ ga, tiếng dằn mâm xán chén mỗi khi người trẻ bực bội, la mắng con cái?
    Xem báo, nghe đài thường chỉ nghe ?olo cho tương lai lớp trẻ?, chứ ít ai nói ngược lại ?olo cho tương lai người già?, bởi người già thì còn ?otương lai? gì nữa mà lo! Thế nhưng có đấy, người già chính là tương lai của người trẻ...
    SONG PHẠM (tuoitre.com.vn)
  9. Changes_of_my_life

    Changes_of_my_life Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2005
    Bài viết:
    1.867
    Đã được thích:
    0
    Xin chào mọi ngưòi. "Một ngày mới nắng lên, em dang tay chào đón"
    Sáng nay, đang đi trên đường, thấy có 1 chị đi xe máy quên gạt chân chống, mình phóng xe kè kè bên chị và nhắc "Chị ơi, chị quên gạt chân...." Mới nói tới đó, chị phóng xe vụt lên. Thế là tiếp "Chị ơi, chân chống kìa..." (Nói cho nó lẹ), chị ấy ko nghe, và cứ đi tơ tơ, định bỏ bụng đi luôn, nhưng cũng nghĩ lỡ có gì thì sao, thế là ráng phóng tới nói tiếp "Chị ơi, chân chống", hey da, vẫn ko ăn thua. Ghét quá, thế là mình hét (hơi bị to): "Chân chooooooooóng". Khặc khặc, chị ấy giật bắn mình, và rồi quay lại với khuôn mặt khá là bực tức "Hét gì mà dữ dzị, làm ngưòi ta giật mình " Sau đó, chị gạt chân chống xe lên và phóng đi luôn...............
    "Một ngày mới nắng lên, em dang tay chào đón...."
  10. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Ah ha ha .... , bé Changes_ đang sám hối zì mấy dụ zô tình trước đó phải hông, nhưng lần này lòng tốt của Changes_ đặt không đúng người , đúng chổ rùi..... Khi lòng tốt mình đã bị từ chối rồi.... nhưng bé Changes cũng lạ , giúp chị ta 1 vài lần không trả lời thì thôi đi, ai bảo em cứ theo người ta hoài chi để người ta nghi ngờ em đó heheheh..., với lại chắc lúc đó chị ấy nhìn gương mặt của em gian gian, hổng thiệt hay sao ấy ...
    Lần này phản tác dụng rồi bé ơi, nhưng hãy chờ xem ở lần khác xem sao nhé ..... ...... mà đôi khi như vậy nó lại làm cho mình có cảm xúc là lạ hỉ ..., cuộc sống muôn màu sắc, nghịch lý vẫn còn nhiều ở đâu đó đó......

Chia sẻ trang này