1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

câu lạc bộ đá cầu hà đông

Chủ đề trong 'Diễn đàn thể thao' bởi ngophuongtu, 11/03/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ngophuongtu

    ngophuongtu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    315
    Đã được thích:
    0
    Những ngày là tuyển thủ đá cầu
    Năm lớp 6, tôi bắt đầu chơi đá cầu với các bạn trong lớp, mà vừa mặc váy vừa đá cầu mới dễ sợ. Đại diện lớp thi giải đấu trong trường, thày giáo thể dục phát hiện ra tôi và giới thiệu tôi lên tuyển quận. Từ đó, buổi sáng tôi học văn hóa ở trường, buổi chiều 14h - 17h thày Thành ở Trung tâm thể dục thể thao quận Bình Thạnh đưa đón tôi đến lớp đá cầu dành cho các tuyển thủ của quận.
    Tập luyện được gần 3 tháng, tôi và bạn bè đi thi đấu giải thành phố. Năm đó thi các giải đôi, đồng đội, nhưng tôi nhớ nhất giải nhì đá đơn. Lớp 7, tôi gia nhập đội tuyển thành phố, mỗi tháng lãnh lương 450.000 đồng. Tôi đưa mẹ 250.000 đồng mua 5 phân vàng đem cất trong tủ riêng của mình, còn 200.000 đồng tôi gửi mẹ một ít, phần còn lại tôi giữ chi tiêu trong việc học, mua sắm quần áo...
    Món tiền lớn nhất mà tôi dùng là mua một chiếc xe đạp 500.000 đồng đi học. Nhờ là tuyển thủ của thành phố nên suốt những năm học này, tôi được miễn giảm môn thể dục và điểm tổng kết luôn 10 phẩy. Còn nhớ những ngày trong đội tuyển, bạn bè cứ đùa gọi tôi là "Hoa hậu xô-ma-li" (vì lúc đó tôi đen và ốm nhom), sau rút gọn là "Hoa hậu Li", và cuối cùng đơn giản là "Li" mỗi khi gặp tôi.
    Tôi ở đội tuyển và lãnh lương đều đều như vậy cho đến cuối lớp 11. Thời điểm này tôi không muốn đi tập nữa mà chuẩn bị cho việc học lớp 12. Ngoài ra, sự cố tiền bạc khi 2-3 tháng liên tiếp tôi không nhận được lương, rồi những lục đục nội bộ trong đội tuyển... đã khiến tôi quyết định tập trung 100% sức lực cho việc học. Đến lúc này, tài sản tôi dành dụm là 5 chỉ vàng.
    Siêu mẫu Thanh Hằng hiện tại. Ảnh: Đất Mũi Cuối Tuần.
    Nhìn lại quãng thời gian vừa kể ra đây, tôi chỉ có thể nói rằng đó là quãng đời rất bình yên. Tôi nhìn mọi thứ với ánh mắt đơn giản, tương lai do mình quyết định nên cần phải luôn làm tốt mọi việc trong hiện tại. Thật sự tôi không có điều gì hối hận.
    Trước năm học lớp 12, tôi ước mơ như nhiều người khác là được học đại học và tìm một công việc văn phòng nhẹ nhàng. Tôi thích cuộc sống bình lặng như tháng ngày đã qua. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường mà thôi.
  2. ngophuongtu

    ngophuongtu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    315
    Đã được thích:
    0
    TRUYỆN NGẮN : AI BẮT NHỊP CẦU
    Chương 1
    Hãn giật mình thức giấc vì tiếng bọn trẻ con nô đùa inh ỏi ngoài vỉa hè.
    Con nít ở đâu mà lắm thế nhỉ ? Cau có bước khỏi giường, mở cửa , Hãn ra balcon nhìn xuống.
    Trước cổng nhà anh, một đám con nít đang reo hò cổ vũ một con nhóc. Con bé uyển chuyển tung chân đá cầu. Bon. trẻ vừa vỗ tay vừa đếm theo từng cú đá khá ngoạn mục của con nhỏ.
    Quỷ thật ! Ồn như sân bóng thế này chỉ có điếc mới ngủ được.
    Khệnh khạng quay trở vào , Hãn nhìn đồng hồ. Đã năm giờ chiều rồi. Đúng ra giờ này không ai ngủ như anh cả. Nhưng sau một chuyến bay xa mệt nhọc , Hãn không gắng gượng được. Hãn cần một giấc ngủ thật sâu, thật dài. Ấy vậy mà ...
    Bọn trẻ lại gào to, Hãn lăn ra giường cố dỗ tiếp giấc ngủ, nhưng với những âm thanh có tầng số cao, làm sao anh ngủ tiếp cho được cơ chứ !
    - Hừm ! Cái lũ ranh này thật ...
    Hầm hầm, anh nhào ra balcon và hứng trọn trái cầu vào mặt nổ đom đóm.
    Hãn phải lắc đầu, dụi mắt liên tục mới hoàn hồn tỉnh vía được.
    Nhìn ra vỉa hè, Hãn bắt gặp hàng chục gương mặt đang ngẩng lên. Trong những gương mặt lõi tì ấy, Hãn thấy một gương mặt thiếu nữ xinh xắn, nhưng đầy nghịch ngợm. Cô ả ... đang tủm tỉm cười trong lúc bọn nhóc không ngớt la ó :
    - Chú ơi, cho tụi cháu xin lại trái cầu.
    Hãn ném trái cầu xuống và bới tung trí nhớ lên, nhưng vẫn không thể nhớ ra con nhỏ "Cao cầu" kia là con gái nhà ai trong xóm này.
    Bọn con nít đồng thanh reo lên :
    - Cám ơn chú.
    Con bé hơi nheo mắt phượng đen tròn rồi cười với Hãn trước khi vung chân đá tiếp. Trái cầu lông vịt trắng với những miếng nhựa tròn, tung lên rớt xuống theo từng cú đá của con bé.
    Bỗng dưng Hãn thấy mình lố bịch khi vừa rồi định ... thò đầu ra mắng đám trẻ. Bọn chúng lễ phép, lịch sự thế kia, tuy chúng có ồn ào nhưng giờ này đâu phải giờ ngủ.
    Vuốt mái tóc chắc là rất bù xù của mình, Hãn nhìn xuống.
    Phải công nhận con gái mà chơi cầu điệu nghệ thuật. Với vóc dáng dong dỏng nhưng thon chắc, cô gái trong tươi trẻ và quyến rũ một cách hết sức tự nhiên khiến Hãn cứ phải nhìn.
    Dường như biết mình bị nhìn trộm, nên đang ngon trớn, cô nàng bỗng bối rối rồi hụt chân đá trật. Trái cầu rơi xuống đất trong tiếng cười nắc nẻ của bọn trẻ.
    Cô gái phụng phịu ném ngược lên phái Hãn cái nhìn sắc lẻm làm như anh là nguyên nhân khiên cô nàng ... tử không bằng.
    Bất giác Hãn bật cười. Anh đưa tay lên như chào cả bọn rồi vào nhà. Lần này Hãn không còn ý định ngủ nướng nữa. Đẩy mạnh cửa phòng tắm, Hãn mở vòi nước nóng và khoan khoái tận hưởng sự dễ chịu do nước mang lại.
    Tắm xong, Hãn xuống gõ cửa phòng mẹ. Vừa thấy anh, bà Nhận đã hỏi :
    - Sao con không ngủ nữa ?
    Hãn chép miệng :
    - Bọn trẻ ồn ào quá, con không ngủ được. Xa nhà chẳng bao lâu, tụi nhỏ bây giờ lớn ghê. Con chả nhận ra đứa nào là đứa nào trong xóm mình.
    Bà Nhận nhíu mày :
    - Tụi chơi đá cầu phải không ? Hừ ! Phải mắng chúng một trận mới được. Chẳng biết để ai nghỉ ngơi hết.
    Hãn vội nói :
    - Giờ này đâu phải giờ ngủ, mẹ cứ mặc kệ chúng.
    Giọng bà Nhận dịu xuống :
    - Muốn ăn gì không, mẹ sai con Bờ đi mua ?
    Hãn lắc đầu :
    - Con không đói.
    Nhìn đồng hồ, anh nói tiếp :
    - Con tới nhà Thiên Ân một chút.
    - Để mẹ gọi taxi cho.
    Hãn bật cười :
    - Sao lại taxi ? Nếu chiếc Dream của con vẫn còn ngon, con sẽ chạy nó.
    Bà Nhận nói một hơi :
    - Thỉnh thoảng mẹ vẫn cho thằng Sáng tài xế chạy thử, xe luôn đầy đủ xăng nhớt như hồi con ở nhà, nhưng lâu ngày con không sử dụng nó, nhắm đi được không ?
    Hãn có vẽ tự kiêu :
    - Mẹ khéo lo. Chạy xe với con đã thành phản xạ mất rồi, có gì đâu lại không được.
    - Nhưng sau một chuyện bay dài ... mẹ sợ ... Dầu sao cẩn thận vẫn hơn.
    - Thì con sẽ cẩn thận.
    Thấy Hãn cau mặt, bà Nhận vội vàng lấy chià khóa đưa cho anh.
    Hí hững, Hãn dắt xe ra cổng. Hãn chưa kịp khỏi động máy thì một lần nữa, trái cầu lại rơi vút về phía anh.
    Như một cao thủ võ nghệ cao cường, vung tay lên là chộp được ngay ám khí của đối phương, Hãn cũng vung tay và chộp trúng trái cầu.
    Nhìn về phía con nhóc, Hãn thấy ... nó chắp hai tay sau lưng, mắt lơ đãng ngó lên trời như chuyệt vừa xảy ra không liên quan tới nó.
    Tâng tâng quả cầu trong tay, Hãn phớt lờ lời : "Cho cháu xin lại trái cầu" của một thằng nhãi.
    Hãn cao giọng khó dễ :
    - Ai đá trái cầu vào tay tôi thì người đó tới xin.
    Hãn thoáng thấy con nhỏ biũ môi rồi nghênh ngang bước tới trước đầu xe của anh, nhưng nó làm thinh chớ chả hề ... xin xỏ gì.
    Săm xoi trái cầu, Hãn nhìn xoáy vào đôi mắt phượng đen tròn, miệng cười cười :
    - Ngày xưa các thiên kim tiểu thư chọn chồng bằng cách gieo cầu, còn cô em ... Chậc ! Định tuyển phu bằng cách đó à ? Hiện đại thật !
    Con bé cong môi lên :
    - Dớ dẩn !
    Hãn nheo mắt :
    - Sao lại dớ dẩn ? Rõ ràng cô em cố tình đá quả cầu vào tôi những hai lần cơ mà.
    Con bé chua ngoa :
    - Xì ! Tại trái cầu không có mắt nên mới ... đáp vào tay anh. Chớ tui ấy hả ? Còn khuya ...
    Hãn lầm lì :
    - Còn khuya cái gì ?
    Hất mặt lên, con nhỏ kênh kênh :
    - Còn khuya tôi mới thèm làm như các bậc thiên kim tiểu thư nào đó. Tui đâu có ngốc.
    Hãn đưa trái cầu lên :
    - Ngốc hay không, tang chứng vật chứng rành rành ra đây. Tôi phải giữ để làm tin. Chớ ... còn khuya mới trả lại.
    Con nhỏ giậm chân :
    - Ơ hay ! Trái cầu của thằng Ty đấy, anh đừng có đùa dai nghen.
    Thảy nhẹ trái cầu lên rồi giữ nó thật chặt trong lòng bàn tay mình, Hãn nửa miệng :
    - Anh không đùa đâu nhóc. Bye nghen !
    Dứt lời, Hãn phóng xe đi thẳng. Không ngoái nhìn nhưng anh vẫn hình dung ra gương mặt của con nhỏ. Một gương mặt đang phừng phừng giận dỗi nhưng rất đẹp.
    Bất giác Hãn mỉm cười. Anh thảy trái cầu vào giỏ xe Dream phiá trước lòng thầm nghĩ :
    - So với những xe đời mới, phân khối lớn hơn, chiếc Dream này đã lỗi thời, không còn phù hợp với người vừa du học về. Nhưng không sao, mình sẽ đổi xe bốn bánh cho hợp với một tay sành điệu.
    Phấn chấn với dự tính trong đầu, Hãn tăng ga mà không để ý một chiếc mô tô từ trong hẻm phóng ngược chiều ra đường lớn và đâm thẳng về phía anh.
    Qúa bất ngờ, Hãn không tài nào tránh kịp. Anh bắn người ra khỏi yên khi hai xe tung mạnh vào nhau. Hãn cảm nhận được sự va đập của thân thể mình xuống mặt đường nhựa. Sau đó, anh thấy mình chìm vào một khoảng đen sâu hút đến vô tận.
    hết: Chương 1, xem tiếp: Chương 2
    Được ngophuongtu sửa chữa / chuyển vào 09:34 ngày 11/08/2007
  3. ngophuongtu

    ngophuongtu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    315
    Đã được thích:
    0

    có bài thơ viết về chuyện con gái đá cầu
    " mấy cô xắn váy đá cầu
    chinh rơi cái tõm xuống đầu mấy anh "
  4. ngophuongtu

    ngophuongtu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    315
    Đã được thích:
    0
    trích lại 1 bài trên yahoo360
    "Kiện gôn" là môn chơi thể thao do chính bọn tớ,những đứa con trai trong lớp 8A-Trường PTCS Anh Sơn II năm học 1998-1999 sáng tạo nên(Bọn tớ gọi đá cầu là đá kiện,kiện=cầu). Đây là môn chơi kết hợp giữa vẻ đẹp của bóng đá và tâng cầu, và có những luật riêng.
    Hồi ấy,từ lớp 6, chúng tôi rất hay chơi bóng đá mỗi khi rảnh: chiều tan trường, khi nghỉ tiết hay những hôm chủ nhật. Con trai trong lớp chia ra hai phe quyết đấu. Còn đá kiện thì chúng tôi thường xuyên chơi mỗi giờ ra chơi. Và có một buổi chiều,tôi không còn nhớ lắm (nên cho đó là năm học lớp 8 đi ) môn "kiện gôn" đã sinh ra.
    Trước tiên là chúng tôi thường hay chơi sút phạt cầu môn bằng "kiện". Cầu môn hồi ấy thường là hai cây bạch đàn gần nhau trong sân trường,hoặc hai cái cọc của hố nhảy cao.Thủ môn đứng giữa bắt cầu,còn chúng tôi cách xa tầm 5,6 m tâng kiện lên và "bắn" về cầu môn. Sau đó một ý kiến chơi "kiện gôn" đã được phát triển, đá kiện theo cách của bóng đá. Và thật bất ngờ, đó là một môn chơi khá hay, vẻ đẹp của nó là những cú tâng cầu,chuyền phối hợp và những bàn thắng từ những cú sút căng kẻ chỉ hay sự tận dụng cơ hội xuất sắc.Tuy nhiên để trận đấu có tính "chuyên môn" cao thì sự tranh chấp bóng không quá quyết liệt,vì bạn biết đấy,tâng cầu và chuyền cho nhau là rất khó.
    Luật chơi của nó tạm liệt ra như sau:
    Sân bóng mini có 2 khung thành, đường biên, vạch kẻ như sân bóng thường.
    Hai đội,mỗi đội từ 4-6 cầu thủ, tất nhiên là biết chơi cầu,hoặc 1 thằng ko đá được thì chí ít biết làm thủ môn.
    Thời gian trận đấu tuỳ thoả thuận,có khi đang đá, bố mẹ đến "đón" như bà Thu mẹ thằng Thịnh thì phải về.Híc!
    Sau cú giao cầu giữa sân, trận đấu được bắt đầu.Cầu thủ có thể tâng cầu để rê dắt cầu,chuyền cho đồng đội hoặc tung ra cú sút.
    Có quả phạt góc,đá biên,phạt phạm lỗi (chạm tay,xô đẩy...) như bóng đá.
    Điểm khác biệt với bóng đá đó là,cầu phải luôn duy trì trạng thái trên không thì trận đấu mới diễn ra (cầu sống) còn khi cầu chạm đất (cầu chết) thì sẽ được thay thế bằng quả phát cầu ngay tại điểm nó chạm đất.Cầu chạm đất từ cầu thủ nào thì đội đối phương được phát cầu.Nó tương đương quả phạt gián tiếp,nghĩa là cầu thủ không được phạt thẳng vào cầu môn.
    Luật chơi hình như...chỉ có vậy. Trong khi chơi,có gì phát sinh sẽ được khắc phục. À quên, ngoài luật ra,để trận đấu có tính biểu diễn cao, sự ăn thua không cần thiết thì các cầu thủ kèm cặp đối phương .."vừa vừa" thôi, giữ được cầu đã khó mà bạn vào đẩy người ta một cái thì xin trọng tài phang cho cái thẻ vàng, kẻo hắn ta nổi khùng rồi "bạo lực sân cỏ" thì nguy.
    Chiến thuật cũng đôi chút khác bóng đá, có gì bạn cứ khám phá..
    Bọn tớ đã chơi khá nhiều và thấy khá hay. Thế bạn cứ rủ bạn bè làm một trận thử xem...
  5. ngophuongtu

    ngophuongtu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    315
    Đã được thích:
    0
    đây là trang wed đá cầu của bọn pháp . bạn nào hứng thì vô xem nhé
    http://www.teamkao.com/
    tự viết tự xem ==> buồn
  6. girlove17

    girlove17 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2007
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    em cũng thích đá cầu lắm , tiếc rằng lên diễn đàn này lai gặp ít người tham ra quá , nếu có box đá cầu thì vui biết mấy nhỉ , anh em vaò giao lưu , chia sẻ kinh nghiệm
  7. ngophuongtu

    ngophuongtu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    315
    Đã được thích:
    0
    nghe vẻ không bác nào ở đây thích đá cầu nhỉ
  8. nucuoichoem

    nucuoichoem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/07/2007
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Đá cầu thích thì có thích, nhưng ko thích cái kiểu của bạn: Copy truyện rồi Paste lên đây, ở đây là Box thể thao, trao đổi về thể thao. Ko phải là nơi để đọc truyện..
  9. girlove17

    girlove17 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2007
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    vấn đề là đếc có ai vào đây để thảo luận nên chủ topic mới móm chứ
  10. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    chúc vui!

Chia sẻ trang này