1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Câu lạc bộ Honda CB125T -

Chủ đề trong 'Ô tô - Xe máy' bởi TRUCTOR, 26/05/2010.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. CBTbychance

    CBTbychance Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/12/2008
    Bài viết:
    814
    Đã được thích:
    0
    Chúc mừng sinh nhật Lãnh tụ tinh thần

    [​IMG]
  2. LinhCDNo1

    LinhCDNo1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/08/2009
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Chào các pác nhà mình...Bánh SN ấm tượng quá..he..[r24)]
  3. TRUCTOR

    TRUCTOR Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    10/02/2008
    Bài viết:
    924
    Đã được thích:
    1

    Chúc mừng Sinh nhật Bác Kim. Chúc bác luôn khỏe để tiếp tục đam mê,[r2)][r2)][r2)]
    và luôn là ngọn đuốc để CBT tiếp bước.
    Thay mặt anh em, xin cảm ơn bác về tất cả những gì bác đã, đang và sẽ tiếp tục đóng góp cho CLB CB125T.
    [r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)]
  4. kimkenguquy5

    kimkenguquy5 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2008
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    1

    Gớm [:P] Chú Du và AE hậu hĩnh quá sắm tặng Bác Kim món bánh sinh nhật mãn nhãn gê
    Với bánh lớn thế này ắt một mình sẽ không dùng hết ,nay tiện ngả ra trước là mời Chú Du ,Cậu Mã, Chú Fu ,Chú Bíc ,riêng Tomly mời hai xuất ,là những người thích Gatô,sau có nhời mời cả nhà cùng sơi .Tiền bánh trích từ quỹ ra không ăn vẫn bị trừ =D>=D>=D>
  5. ninhcd

    ninhcd Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    932
    Đã được thích:
    1
    Chúc Mừng SN Bác Kim
  6. kimkenguquy5

    kimkenguquy5 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2008
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    1
    Tối nay có ai ra Tomly không .Bác kim ngồi từ bây giờ có nhiều người thì ăn to ,ít thì gọi nhỏ .Ngồi nhìn ra đường cơ man đồ nhậu :nầm ,lẩu ,nộm ,nướng các loại à lại có cả mộc tồn chặt gá kèm vài xiên nướng nom đã thấy thèm
    có thêm ai để TomLy sắp bát luôn một thể
  7. CBTbychance

    CBTbychance Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/12/2008
    Bài viết:
    814
    Đã được thích:
    0
    Có em ra bây j nhưng ngặt nỗi thời gian eo hẹp quá. 19h30 phải chuồn rồi. B biết rồi đấy[r2)]
  8. baonguyen1

    baonguyen1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2008
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    trời ,Vào 10 trang cuối cùng mà không thay hinh ảnh 1 chiếc CB nao hết,chỉ toàn la đồ ăn,đồ nhạu ko hà....tưởng vào lộn trang Ẩm thực chứ.potay.com
  9. gianghaduy

    gianghaduy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2010
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Phút lặng lẽ dành cho riêng mình???


    Đăng ngày: 19:48 15-10-2010 Thư mục: Ý tưởng cuộc sống - Phiếm luận

    • Quan trọng



    [​IMG]
    " Sự thanh thản không tốn kém - những lắng sâu liệu bạn có hạnh phúc bằng những con người này không - Xuống chợ uống rượu gặp bạn để cười vui rồi về...Vậy thôi!"
    Tự mình thấy mình đang cô độc! dường như ý nghĩ của mình cũng đang cô độc trong thế giới phẳng! Mọi toan tính về cuộc sống, gia đình và hạnh phúc đều rối bời cả! "Cuộc đời đúng như là một bàn cờ - đánh rồi lại xóa biết bao giờ cho xong"! Bon chen, xô lấn và đẩy nhau đi như những con sóng và rồi dập vùi nhau xuống biển cả! Cuộc đời là vậy quả là họa phúc khôn lường! Thế giới cũng nóng, bản thân con người cũng nóng, ai cũng muốn đưa về cho mình nhiều phần lợi, xung đột của văn hóa, của ý nghĩ và tính tự kỷ chiếm đoạt và thống trị của hệ thống đang dần đẩy xa con người ra khỏi ý nghĩa nhân văn của cuộc sống! Tôi và các bạn đều vậy phải chiến đấu để sinh tồn và luôn phải nóng - mặc dù không thích nóng!
    Thói đời là hễ cứ ai hơn là sinh ra đố kỵ, âu cũng là chiều hướng tự nhiên của sự phát triển! Những đâu đó trong thế giới phẳng này ai cũng kỳ muốn cho mình một chỗ đứng - một chỗ đứng để tồn tại và đau khổ!
    Lạ thật sự đau khổ người ta lại thường ví với sự nghèo, với chức phận trong cộng đồng trong một hệ thống, biểu hiện của sự giầu sang là quyền lực và tiền bạc!
    Lạ quá! khi mà con người ta cứ chạy, cứ xô như những con sóng đuổi nhau thì phần còn lại của thế giới, của ý nghĩ chỉ như bọt bèo mà dưới đáy sâu của biển, chỉ còn lại cát và cát thôi! Ý nghĩ này của tôi như sự biện minh mang phần vô nghĩa, bởi với tôi sự còn lại của tính nhân văn đó là những hạt cát! Chúng lặng im và kết tinh lại long lanh dưới đáy sâu của cuộc sống mà chúng ta đã bỏ quên mình trong ký ức xa xăm về quá khứ về sự lắng đọng của tâm hồn!
    Thế giới phẳng làm tôi và bạn đã bao lần đánh mất mình, đánh mất sự quý giá của cuộc sống đó là dành cho mình những phút lặng!
    Cuộc đời như bàn cờ biến ảo khôn lường! cứ nhìn những nhóm người già, trẻ trúi đầu vào bàn cờ mới thấy sự khốc liệt của cuộc sống trên con xe, con pháo, con mã - đầu tiên là xưng hô là bác, là chú, là anh - người xúi kẻ đẩy khiến cho hai người chơi cờ quên ăn quên uống, bình ra tán vào những nước đi! Mà thực tế trên bàn cờ tự nó đã biến hóa khôn lường và những nhóm người kia ai cũng có nước cờ cho chính mình dù hay, dù dở họ đều bảo vệ cho thế cờ của họ! Và rồi tranh luận và phản biện lại nhau, dùng trí chưa ổn thì dùng lời dung tục và cuối cùng già trẻ bằng nhau! Đó là bàn cờ!
    Cuộc sống tự thân đã mâu thuẫn lại trở trên mình bao mâu thuẫn khác khi hàng triệu, hàng triệu người cả tôi và bạn và nhiều người khác nữa cứ lao đi để tìm cho mình chỗ để đứng, hướng để đi trong thế giới mà muốn có hướng đi tốt lại phải có xe hơi, nhà lầu, quan hệ của hệ thống và nhiều thứ khác nữa! Và rồi chợt nhận ra trong mỗi cuộc hành trình ta còn thiếu nhiều thứ, rất nhiều để có thể tồn tại!
    Hạnh phúc kể cũng như chiếc bát! Thời bao cấp nó thể hiện ở những chiếc bát sành và bữa cơm đạm bạc - tem phiếu của bố để mua chút mỡ lợn, cân đường, hộp sữa - hả hê hạnh phúc khi không phải ăn cơm độn sắn!
    Thời nay, chiếc bát ăn đã khác nó không chỉ là bát gốm sứ Hải Dương nữa, nó là của những thương hiệu bát Nhật, bát Tàu, gốm sứ cao cấp như Minh Long chẳng hạn, cái đôi đũa ăn cũng khác sơn son thiếp vàng - cuộc sống đã đổi thay!
    Những bữa nhậu thời nay cũng đã khác, với hải sản sơn hào, hải vị trong những nhà hàng sang trọng máy lạnh mát da và em út áo hở ngực, chân dài đến nách rót rượu, gắp thức ăn tận tình cho khách- nghĩa là việc đơn giản nhất để có nó chỉ là tiền tôi và bạn bỏ ra!
    Hỡi ôi cuộc sống là vậy! khi những tiệc nhậu tưng bừng đó được thanh toán cả triệu triệu bạc vô hình, tôi lại thấy mình cô độc lẻ loi và xót xa cho phận người! Với bữa tiệc ấy có thể nó nuôi cả một bản trong một ngày với thịt cá để qua cái giá rét quạnh hưu nơi miền rừng heo hút....
    Còn nhớ câu chuyện thời đi học cấp ba! Cậu bạn Minh Thảo nhà cũng thuộc nhà nông dân hạng khá vùng ATK lên trường huyện học cùng tụi mình, cậu ta cũng có chút đỉnh tiền nhà gửi cho ăn học, tính của Thảo hào phóng với bạn bè, chính vì vậy mà cậu đã bị nhiều thằng lợi dụng, tuy chỉ là thói nhậu vặt của học sinh mà thôi và tôi cũng thường xuyên bảo cậu, mày ở xa tiêu vừa thôi kẻo ông bà già khổ lắm, rượu vào chén chú, chén anh, rồi thì tiền Thảo tiêu cho những bữa nhậu cũng cạn dần. Vào một buổi chiều cậu ta lại gọi tụi bạn đi nhậu thực tế bữa đó mình cũng tham gia, tuy mình không uống rượu những mình cũng thích "a dua" để bằng bạn mà! Cuộc nhậu với 10 cái chân chó luộc đĩa chuối xanh, 3 chai rượu đế tất cả có 7 thằng trong đó có mình! Hai tuần rượu trôi đi và 7 cái chân cho cho bảy thằng! Đang ăn Thảo bảo, này bọn mày ơi! Tao ăn chân chó như đang "gặm" chân mẹ tao vậy đau lắm! Rồi Thảo ré cười to và cả bọn cùng cười và hết ly rượu! Uống xong ly rượu Thảo khóc không biết khóc vì say rượu, hay khóc vì xót thương mẹ! Còn tụi tôi những kẻ "Nhậu chân chó" của Thảo thì vô tư và hồn nhiên như cỏ không biết Thảo đang khóc vì xót xa hay vì say rượu nữa!
    10 năm sau câu chuyện cũ hiện hình chúng tôi bảy thằng mỗi ngành, mỗi nghề gọi là có chỗ để đứng để tồn tại đều ngẫm lại hình ảnh năm xưa! Khi nhận thức được khoảng lặng cho mình ai nấy đều xót và ân hận với Thảo! Thôi đành tặc lưỡi quá khứ và kỷ niệm mà!
    Cuộc sống vẫn phải trôi và người nghèo, người giàu đều phải ăn và thở đúng không nào!
    Vậy còn phút nào cho sự tĩnh lặng của tâm hồn để tôi và bạn và hàng triệu người khác nghĩ về cuộc sống hay chỉ là những con sóng cứ vùi dập nhau đi để những hạt cát dưới biển sâu ngậm cười mà cay đắng cho kiếp người!!!
    Tôi đang khóc như một đứa trẻ khi viết những dòng này bạn ạ!!
    Suy tư lúc 20h30 sau ngày làm việc mệt mỏi!
    Lãng tử miền viễn biên!=((=))
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Viết ra những ý nghĩ của mình - Điều đó có ngớ ngẩn không nhỉ???


    Nếu một ngày anh không có em
    Thì hỡi ôi trời không còn cao xanh nữa
    Nếu một ngày anh không được hôn em
    Thì môi kia còn đâu nồng nàn
    Nếu một ngày không nghe em hát
    Thì vầng trăng không sáng trước đêm rằm
    Nếu một ngày ta không thuộc về nhau
    Thì hỡi ôi trái đất thành biển cả
    Và hai ta sẽ không còn đứng được
    Trên bờ yêu anh không có lối về
    Em ơi! hương thu thì còn mãi
    Để thức lòng anh gọi lại tên em!
    Thi sỹ là tôi!
    Tôi muốn là tôi và tôi trở về với bản năng thật của mình!
    Bản năng ấy mất đâu rồi khi tôi đang bộn bề với những ý nghĩ mưu sinh và những ý nghĩ làm sao để thoát khỏi cuộc sống nghèo!
    Đành rằng đôi lúc cũng phải đánh mất đi cái bản năng của mình, để mà sống và kiềm chế những cảm xúc riêng tư! Hơi ôi cuộc đời là vậy bao thứ mình muốn, bao thứ mình cần, bao thứ có thể được và nhiều thứ không thể có được!
    Hạnh phúc thật mong manh, nó như bình thủy tinh dễ vỡ! Cũng thấy rõ những hậu quả nhưng ta vẫn cứ đi kiếm tìm bản năng gốc! Mọi sự phơi bày là tội lỗi hay sự nhu nhược của bản thân đây! Hình như, những mâu thuẫn nội tại cứ phát sinh để rồi lại căng mình giải quyết những phát sinh đó và vô hình chung ta lại buộc mình vào những thứ giàng buộc không đáng có!
    Niềm tin và ý nghĩ cứ vậy xáo trộn không đi theo những chiều hướng mà ta cần!
    Hạnh phúc và sự cô độc đối lập nhau, nhiều khi cố giả vờ là mình đang hạnh phúc, nhưng thực chất là tôi đang khóc trong cái cười trước thiên hạ! Gỉa vờ là mình cô độc để kiếm tìm thêm những "bóng hồng" trong bộ sưu tập, thức chất là đang phè phỡn trên nỗi cô đơn và hạnh phúc của kẻ khác!
    Mọi sự cứ nghĩ tự nhiên như cỏ cây, đói thì ăn, khát thì uống, còn khát em tìm đến làng "vui vẻ" và mây mưa, giải trí chưa đủ thì "tự sướng" và bảo rằng đó là "bản thể"! Hỡi ôi kiếp người là sự trà đạp và rối lừa lẫn nhau! Khi nhận ra mình đứng ở góc khuất nào đó của cuộc sống thì lại hú họa lên rằng Tôi đang sống, tôi đang tồn tại và tôi đang bị tổn thương bạn có biết không!
    "Hạnh phúc có khi rẻ như rau và cũng có khi tìm mãi cũng chẳng thấy!"
    Em ngã vào lòng tôi trong nỗi đam mê của thể xác, của tình thần trẻ trung và cuộc sống lãng tử của tôi! Một kịch bản chinh phục em thật hoàn hảo, không bằng lời lẽ tán tỉnh xáo rỗng mà bằng cách nói về tương lại, phân tích về ý nghĩa của cuộc sống và yêu, nhẹ nhàng từng bước một và dần chinh phục em. Nghĩa là, biến em thành kẻ chinh phục và phản biện lại những ý nghĩ của tôi! Cao cờ chưa? em tức? em cáu giận, em chứng tỏ kiến thức và hiểu hiết của mình để phản biện lại tôi và rồi em yêu tôi từ lúc nào không biết nữa! Đường đến trái tim em và sự dâng hiến của em cho tôi quả không khó khăn gì? Cao cờ chưa???
    Những kẻ tự cho mình là vậy! Có phải chiếc thùng "rỗng" thì kêu to không nhỉ! Xin thưa rằng những kẻ đó mới là kẻ sống thực nhất, thi vị nhất. Bởi, thùng đặc thì làm sao ra tiếng, mà không ra tiếng làm sao em biết được ý nghĩ và hành động của tôi đây? và như vậy làm cách gì để đến trái tim em! Hay thôi cứ theo bài các cụ "Mưa dầm thấm lâu" hay " Tốt gỗ hơn tốt nước sơn". Thực sự những câu "cổ ngữ" này xưa lắm rồi hay cho nó vào viện bảo tàng " Ngôn ngữ" thôi, chứ dùng nó trong thời đại "Nổ" và "Phẳng @\" này quả là không còn thích hợp nữa!
    Yêu thật nhiều và cũng khóc thật nhiều và cũng đa đoan thật nhiều đúng không em!
    Thế nên, mối tình của anh và em dù vụng dại, trong trắng, thuần khiết .... rốt cuộc cũng phải đến cái đích của bản năng gốc! Và như vậy đời mới có nhiều bài thơ tình thật hay, những tiểu thuyết để mà dạy đời, dạy yêu, dạy người ta dối trá, dạy người ta khờ khạo để ăn người và dạy người ta trở về với bản năng thật của mình LÀM VIỆC - ĐAM MÊ - YÊU - HOAN CA - HAI TRONG MỘT - THỎA MÃN - HẠNH PHÚC VÀ RỒI LẠI ĐAU KHỔ! Có phải thế không em???!!!
    Lãng tử miền viễn biên viết lúc 22h46'' đêm 24/6/2009! Trong tâm trạng buồn!
  10. freakeh

    freakeh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/09/2005
    Bài viết:
    1.123
    Đã được thích:
    0
    Muộn rồi!!!!!!!!!!
    Gửi Bác lời chúc sinh nhật thôi vậy.....
    Bánh trái thế này thì gay quá

Chia sẻ trang này